Chương 2: Đương nhiên là tìm đến

Tân Hải, khách sạn Thịnh Thế Long Đình. 

 Đêm nay rực rỡ đèn hoa, vui vẻ khắp chốn. 

 Lý do là đại thiếu gia nhà họ Mã là Mã Như Long, sắp cưới thiên kim nhà họ Tô là Tô Điệp, giờ đang cử hành một đám cưới trọng đại. 

 Khách quý chật nhà, bạn bè nườm nượp như mây. 

 Tô Điệp mặc váy cưới rất xinh đẹp, quả thực không hổ danh một trong mười mỹ nhân Tân Hải. 

 "Anh Mã, sao Chu Bân chưa quay lại vậy? Nói là sẽ về trước khi tặng quà mừng cưới mà, hay anh gọi cho cậu ta lần nữa đi?" 

 Cô ta đi đến bên Mã Như Long, vẻ mặt đầy mê hoặc. 

 Đêm nay Mã Như Long mặc vest cưới, oai vệ lỗi lạc, trông cũng đẹp trai phong độ. 

 Chỉ là, rõ ràng Tô Điệp biết chồng sắp cưới của mình chỉ là vàng thau lẫn lộn, bên trong là một đám thối rữa. 

 Bởi kinh mạch vùng kín của gã bị tắc nghẽn bẩm sinh, không thể c**ng cứng, nên chỉ là cây đinh không mũi. 

 Ba năm qua, hai người quan hệ bất chính, sỡ dĩ chưa kết hôn là vì Mã Như Long muốn chữa khỏi bệnh rồi mới "động phòng" với Tô Điệp. 

 Tuy nhiên, dù gã đi tìm vô số danh y nhưng vẫn không có chút kết quả nào. 

 Cho đến gần đây, người của tiểu đệ Chu Bân tìm được một cao nhân ở Quỷ Y Môn, nói có thể dùng một cây sâm Thiên Sơn Tuyết chữa khỏi bệnh bất lực của gã, và sẽ mang về đêm nay. Mã Như Long mới quyết định cưới Tô Điệp, chính thức trở thành một đàn ông thực thụ! 

 "Đồ đ ĩ lẳng lơ, sợ anh không làm gì nổi em à? Dù không thể phá em, anh vẫn có thể làm em sung sướng mà?" 

 Mã Như Long vuốt v e gò má mềm mại của Tô Điệp, cười gian tà. 

 Trong lòng Tô Điệp tràn đầy khinh bỉ, cô ta và Mã Như Long đã ở với nhau ba năm, đâu có lần nào thực sự thoải mái? 

 Làn nào cô ta cũng dùng hết sức lực, song Mã Như Long vẫn không ra gì, cuối cùng đều dở dang! 

 Cô ta cũng muốn thực sự tận hưởng niềm vui của người phụ nữ mà, về điểm này thì Mã Như Long thật ra còn kém hơn cả tên ma chết Diệp Hi Hòa ngày xưa, ít nhất Diệp Hi Hòa có thể làm cô ta... 

 "Anh Mã nói đùa rồi, em đang háo hức muốn trở thành người phụ nữ của anh mà!" 

 Tô Điệp chớp đôi mắt đào hoa, rồi ôm cổ Mã Như Long: "Anh Mã, em có sáng kiến này." 

 "Nói đi!" 

 "Chờ Chu Bân quay lại, giải quyết xong vấn đề của anh, đêm nay chúng ta có thể làm chuyện ấy ở biệt thự nhà họ Diệp!" 

 "Anh quên rồi sao, đêm nay là ngày giỗ của tên ma chết Diệp Hi Hòa kia mà, em đề xuất chúng ta cưới nhau hôm nay chính là muốn làm phiền hắn ta trong ngày đặc biệt này!" 

 "Dù hắn chết rồi, em vẫn muốn vui vẻ trên mộ hắn, để hồn ma hắn nhìn thấy, sẽ làm em phấn khích hơn á!" Tô Điệp nũng nịu cười. 

 "Ha ha ha, nếu em không nói anh còn quên mất!" 

 Mã Như Long nghe vậy cười lớn, cũng hưng phấn: "Được, vậy quyết định thế đi, lần đầu của chúng ta sẽ ở biệt thự bị ma ám của nhà họ Diệp!" 

 Nhà họ Diệp từng là một gia tộc thịnh vượng giàu có bậc nhất Tân Hải. 

 Chỉ là sau vụ diệt môn lần đó, nhà họ Diệp đã đi vào quá khứ. 

 Vừa nghĩ đến có thể thực hiện chuyện trọng đại của đời người ở nơi rùng rợn như vậy đã thấy thích thú rồi! 

 Lúc này, người dẫn chương trình đi tới mời hai người, vậy là nghi lễ đã sắp bắt đầu. 

 "Đồ vô dụng Chu Bân này, về sẽ trừng phạt cậu ta!" 

 Mã Như Long phất tay, đành phải dắt cô vợ xinh đẹp lên sân khấu. 

 Đúng lúc đó, bên ngoài lại ồn ào, một tay chạy việc bước vào khách sạn. 

 "Xin hỏi, đây có phải đám cưới của thiếu gia Mã Như Long và tiểu thư Tô Điệp không?" 

 Tay chạy việc nhìn khắp hội trường đám cưới hỏi. 

 "Đúng rồi, tôi chính là Mã Như Long, có chuyện gì vậy?" Mã Như Long hỏi lớn. 

 "Mã thiếu, người ta nhờ tôi mang một bức tranh đến tặng riêng anh và Tô tiểu thư, nói là quà cưới dành cho hai người." 

 "Ồ? Tranh gì vậy, mang lên đây!" 

 Mã Như Long ra hiệu cho một tay chân ở xa, tay chân đi lấy tranh từ tay chạy việc. 

 "Xong việc rồi, cút đi!" 

 Đám tay chân đuổi tay chạy việc, rồi mang tranh lên sân khấu, đưa cho Mã Như Long. 

 Lúc này, mọi người trong khách sạn đều ngó lên tò mò, không hiểu ai lại sáng tạo đến mức dùng tay chạy việc mang tranh tới tặng trong đám cưới? 

 Có người đoán chắc là bức tranh nổi tiếng, gửi đến để nịnh hót nhà họ Mã, hoặc là tranh thủy mặc của Đường m, hoặc của họa sĩ nổi tiếng thời Thanh. 

 "Anh Mã, cái gì vậy, mau mở ra xem đi! Ai mà có tâm thế này?" 

 Lúc này Tô Điệp cũng đến bên Mã Như Long, tò mò hỏi. 

 Vậy là Mã Như Long cầm cái cuộn tranh ra trước mặt mọi người. 

 Chỉ thấy bên trong là một bức tranh thuần tuý, một cặp nam nữ thời cổ đại đang gi@o hợp tư thế khó. 

 Sống động tự nhiên! 

 "Đây… đây là Phan Kim Liên dâm loạn với Tây Môn Khánh!!! Người kia là Tây Môn Khánh!!" 

 Đột nhiên một người đàn ông đọc nhiều sách thi phú hét lên. 

 Mọi người im lặng ba giây rồi bật cười ầm ĩ! 

 Trong khi Mã Như Long, Tô Điệp cùng gia đình hai bên trên sân khấu tái mặt, lửa giận bừng bừng! 

 Ngày cưới long trọng của hai gia tộc mà có kẻ gửi tới bức tranh như vậy, đó không phải ám chỉ Mã Như Long và Tô Điệp là phiên bản hiện đại của Phan Kim Liên với Tây Môn Khánh sao? 

 "Ai gửi vậy, rốt cuộc là ai gửi!!!" 

 Mã Như Long tức giận xé nát bức tranh, trừng mắt nhìn ra ngoài! 

 "Tôi!" 

 Đột nhiên, một giọng lạnh lùng vang lên, một bóng dáng uy nghiêm bước vào. 

 Khi nhận ra là ai, Mã Như Long và Tô Điệp giật mình, ngay cả nhiều người quen biết thiếu gia nhà họ Diệp ngày xưa cũng kinh hô như thấy ma! 

 "Diệp… Diệp Hi Hòa? Là Diệp Hi Hòa, hắn vẫn chưa chết ư??" 

 "Vị thiếu gia nhà họ Diệp này đã biến mất năm năm rồi? Sao bỗng dưng lại quay về thế?" 

 "Chậc... Xem ra người tới không có ý tốt ! Không phải trước đây Tô Điệp là người phụ nữ của hắn à, bây giờ lại sắp kết hôn với thiếu gia nhà họ Mã, hắn nhân lúc mấu chốt này quay về là để kiếm chuyện nhỉ?" 

 "Suỵt! Cứ im lặng quan sát cái đã! Nhà họ Diệp hôm nay đã không còn là nhà họ Diệp ba năm trước nữa rồi, Diệp thiếu quay về thì thế nào, hắn còn có thể khuấy ra bọt nước gì à..." 

 Trên sân khấu, Mã Như Long và Tô Điệp vẫn đang ngạc nhiên không thể tin vào mắt mình, Diệp Hi Hòa vẫn sống sót trở về! 

 Sao có thể? Ba năm trước, hai người họ tận mắt nhìn thấy đối phương bị dằn vặt đến chết, ngay cả thận và tim cũng bị móc ra... 

 "Diệp Hi Hòa, anh, anh là người hay quỷ? Anh, anh... Tối nay anh đến đây làm gì?" 

 Dù sao Tô Điệp cũng là phụ nữ, cô ta hoảng hốt nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa, thậm chí còn trốn ra sau lưng Mã Như Long. 

 "Cô cũng nói tôi là quỷ, đã vậy, tôi tới đây đương nhiên là để lấy mạng cô rồi!" 

 Diệp Hi Hòa lạnh lùng nhìn Tô Điệp, sao năm đó hắn lại tin tưởng con ả này chứ, đúng là mắt mù! 

Chapter
1 Chương 1: Cao thủ rời núi, mối hận ngút trời
2 Chương 2: Đương nhiên là tìm đến
3 Chương 3: Nhục nhã cực hạn
4 Chương 4: Xuống dưới mà xám hối đi
5 Chương 5: Chắc chắn Diệp Hi Hòa là ác ma
6 Chương 6: Bí mật kinh thiên
7 Chương 7: Lấy oán báo ân
8 Chương 8: Quỷ quoái khó lường
9 Chương 9: Không kiềm chế được d*c vọng
10 Chương 10: Còn ai muốn tự sát nữa?
11 Chương 11: Trí nhớ khá đấy!
12 Chương 12: Trần Hán Sinh?
13 Chương 13: Một tiếng rác!
14 Chương 14: Khäc phục hậu quá?
15 Chương 15: Tàn dư nhà họ Diệp
16 Chương 16: Đã xảy ra chuyện gì thế?
17 Chương 17: Thân gửi!
18 Chương 18: Không cần vội
19 Chương 19: Ai đó?
20 Chương 20: Cái quỷ gì vậy!
21 Chương 21: Cô đang làm gì vậy?
22 Chương 22: Em gái tôi đâu rồi?
23 Chương 23: Anh trai?
24 Chương 24: Sao vậy?
25 Chương 25: Diệp Hi Hòa?
26 Chương 26: Có lầm không vậy
27 Chương 27: To gan!
28 Chương 28: Mắt trợn tròn!
29 Chương 29: Đừng!!
30 Chương 30: Cả nhà họ Lâm đều im bặt!
31 Chương 31: Ông xem hay là tôi xem?
32 Chương 32: Thường tan nát ư?
33 Chương 33: Mày đang đánh rắm à?
34 Chương 34: Mẹ nó!
35 Chương 35: Có lẽ hắn đang tới tìm anh đấy!
36 Chương 36: Anh ta vừa nghe thấy cái gì vậy?
37 Chương 37: Phán Quan tức giận!
38 Chương 38: Đây là Diêm Vương Điện đấy!
39 Chương 39: Vẻ mặt Diệp Hi Hòa trở nên lạnh buốt!
40 Chương 40: Lo trước khỏi hoạ
41 Chương 41: Chết tiệt!
42 Chương 42: Má ơi
43 Chương 43: Diệp Hi Hòa tức giận!
44 Chương 44: Huyết Tường Vi
45 Chương 45: Không có ở đây ư?
46 Chương 46: Trương Cầm Dao!
47 Chương 47: Kiêu ngạo như vậy sao?
48 Chương 48: Tự rạch ư?
49 Chương 49: Hồi phục ư?
50 Chương 50: Nhưng mà
51 Chương 51: Mọi người thấy không?
52 Chương 52: Lý Nhất Đaol
53 Chương 53: Cái quỷ gì đây?
54 Chương 54: Diệp Hi Hòa dừng tay
55 Chương 55: Cao thủ cấp Thái Đấu!
56 Chương 56: Nói thật thì tôi cũng không biết
57 Chương 57: Sao cô lại ở đây?
58 Chương 58: Người Nhật Bản?
59 Chương 59: Hắn tới rồi?
60 Chương 60: Nhanh cứu tôi
61 Chương 61: Bồi thường mười tỷ
62 Chương 62: Bắt giữ
63 Chương 63: Đầu óc tên đó có vấn đề hả
64 Chương 64: Nịnh hót
65 Chương 65: Thả tôi ra
66 Chương 66: Cậu nghĩ mình là ai
67 Chương 67: Hậu quả vô cùng nghiêm trọng
68 Chương 68: Tôi lập tức dẫn cô tới đó ngay!
69 Chương 69: Tốt lắm
70 Chương 70: Cửu sư tỷ
71 Chương 71: Chẳng bao lâu
72 Chương 72: Nhất định phải trừng phạt
73 Chương 73: Để tao làm đối thủ của mày
74 Chương 74: Dám ra tay với nữ chiến thần thì đây là tội chết
75 Chương 75: Huyết Đao Môn
76 Chương 76: Đến đúng lúc đấy
77 Chương 77: Tàn sát Huyết Đao Môn
78 Chương 78: Muốn biết ư? Nằm mơ
79 Chương 79: Một mình hắn bao vây chúng ta
80 Chương 80: Thái Thượng trưởng lão?
81 Chương 81: Thật xinh đẹp
82 Chương 82: Thăng oät
83 Chương 83: Ông ta là cao thủ Đại Thái Đẩu
84 Chương 84: Lá rụng về cội
85 Chương 85: Mềm mịn không xương
86 Chương 86: Thiên Quốc
87 Chương 87: Ương ngạnh nhỉ
88 Chương 88: Huyết chú
89 Chương 89: Tại sao lại như chó nhà có tang thế
90 Chương 90: Đóng cửa lại cho tôi
91 Chương 91: Vô cùng nhục nhã
92 Chương 92: Cái ôm đoạt mệnh
93 Chương 93: Ai ra tay trước là kẻ mạnh
94 Chương 94: Quang Chỉ Quyền!
95 Chương 95: Nhiệm vụ của đối phương là tiêu diệt nữ chiến thần Long Lăng Vân
96 Chương 96: Một trăm tỷ
97 Chương 97: Thuộc hạ không dám
98 Chương 98: Không phá thủng trời thì không chịu bỏ cuộc
99 Chương 99: Chó cắn chó, cả hai cùng chết
100 Chương 100: Không biết tự lượng sức mình
101 Chương 101: Sau này hắn chính là người đàn ông của tôi
102 Chương 102: Rút những ống này ra
103 Chương 103: Sư tỷ đẹp hơn cô ta
104 Chương 104: Nó cho rằng nó là ai
105 Chương 105: Cấp bậc gì mà dám mơ ước người phụ nữ hắn đã cọc trước
106 Chương 106: Sau này sẽ có nhiều cơ hội
107 Chương 107: Mau chạy đi
108 Chương 108: Treo thưởng
109 Chương 109: Danh sách ám sát
110 Chương 110: Làm gì có cái lý đấy
111 Chương 111: Liễu Thành Chí
112 Chương 112: Nhuộm đỏ cả hành lang
113 Chương 113: Trong mắt mắt tôi, hắn ta chẳng là gì
114 Chương 114: Tất cả mọi người hãy cùng nhau xông lên
115 Chương 115: Nghe lệnh của ai
116 Chương 116: Ông chưa chuẩn bị một trăm tỷ à
117 Chương 117: Tính thêm năm trăm tỷ
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149: C149: Ngài không muốn cứu cô ấy sao
150 Chương 150: C150: Sư tỷ của tôi ở đâu các người đã làm gì cô ấy
151 Chương 151: C151: Đệ chắc chắn muốn làm chuyện này vì ta
152 Chương 152: C152: Chẳng lẽ không có ai ở giang đông có thể gi3t chết nữ ma đầu đó sao
153 Chương 153: C153: Diệp hi hòa tao đây giết người cũng không chớp mắt
154 Chương 154: C154: Võ tướng 9 sao
155 Chương 155: C155: Các người cũng muốn chết à
156 Chương 156: C156: Bà đây không rãnh dạy dỗ ông đâu
157 Chương 157: C157: Rút lưỡi
158 Chương 158: C158: Đừng có xem những thứ không nên xem
159 Chương 159: C159: Giờ là lúc để ông nghĩ về mấy vấn đề này ư
160 Chương 160: C160: Cứng đờ một chỗ
161 Chương 161: C161: Không hiểu hay là giả vở không hiểu
162 Chương 162: C162: Bọn họ muốn chết nhanh ai cũng không ngăn cản được
163 Chương 163: C163: Bộ trưởng đến
164 Chương 164: C164: Quỳ xuống
165 Chương 165: C165: Từ chối
166 Chương 166: C166: Đừng trách sư tỷ không cho đệ cơ hội
167 Chương 167: C167: Tôi không cần cô làm việc này
168 Chương 168: C168: Những nơi họ đi qua đều là máu xương bung bét cực kì bi thảm
169 Chương 169: C169: Tập đoàn anh hoa
170 Chương 170: C170: Cô biết sao
171 Chương 171: C171: Không có thời gian lãng phí với cậu
172 Chương 172: C172: Biến mất đi
173 Chương 173: C173: Nhẫn đao thất nhân
174 Chương 174: C174: Sợ bị chỉ phối
Chapter

Updated 174 Episodes

1
Chương 1: Cao thủ rời núi, mối hận ngút trời
2
Chương 2: Đương nhiên là tìm đến
3
Chương 3: Nhục nhã cực hạn
4
Chương 4: Xuống dưới mà xám hối đi
5
Chương 5: Chắc chắn Diệp Hi Hòa là ác ma
6
Chương 6: Bí mật kinh thiên
7
Chương 7: Lấy oán báo ân
8
Chương 8: Quỷ quoái khó lường
9
Chương 9: Không kiềm chế được d*c vọng
10
Chương 10: Còn ai muốn tự sát nữa?
11
Chương 11: Trí nhớ khá đấy!
12
Chương 12: Trần Hán Sinh?
13
Chương 13: Một tiếng rác!
14
Chương 14: Khäc phục hậu quá?
15
Chương 15: Tàn dư nhà họ Diệp
16
Chương 16: Đã xảy ra chuyện gì thế?
17
Chương 17: Thân gửi!
18
Chương 18: Không cần vội
19
Chương 19: Ai đó?
20
Chương 20: Cái quỷ gì vậy!
21
Chương 21: Cô đang làm gì vậy?
22
Chương 22: Em gái tôi đâu rồi?
23
Chương 23: Anh trai?
24
Chương 24: Sao vậy?
25
Chương 25: Diệp Hi Hòa?
26
Chương 26: Có lầm không vậy
27
Chương 27: To gan!
28
Chương 28: Mắt trợn tròn!
29
Chương 29: Đừng!!
30
Chương 30: Cả nhà họ Lâm đều im bặt!
31
Chương 31: Ông xem hay là tôi xem?
32
Chương 32: Thường tan nát ư?
33
Chương 33: Mày đang đánh rắm à?
34
Chương 34: Mẹ nó!
35
Chương 35: Có lẽ hắn đang tới tìm anh đấy!
36
Chương 36: Anh ta vừa nghe thấy cái gì vậy?
37
Chương 37: Phán Quan tức giận!
38
Chương 38: Đây là Diêm Vương Điện đấy!
39
Chương 39: Vẻ mặt Diệp Hi Hòa trở nên lạnh buốt!
40
Chương 40: Lo trước khỏi hoạ
41
Chương 41: Chết tiệt!
42
Chương 42: Má ơi
43
Chương 43: Diệp Hi Hòa tức giận!
44
Chương 44: Huyết Tường Vi
45
Chương 45: Không có ở đây ư?
46
Chương 46: Trương Cầm Dao!
47
Chương 47: Kiêu ngạo như vậy sao?
48
Chương 48: Tự rạch ư?
49
Chương 49: Hồi phục ư?
50
Chương 50: Nhưng mà
51
Chương 51: Mọi người thấy không?
52
Chương 52: Lý Nhất Đaol
53
Chương 53: Cái quỷ gì đây?
54
Chương 54: Diệp Hi Hòa dừng tay
55
Chương 55: Cao thủ cấp Thái Đấu!
56
Chương 56: Nói thật thì tôi cũng không biết
57
Chương 57: Sao cô lại ở đây?
58
Chương 58: Người Nhật Bản?
59
Chương 59: Hắn tới rồi?
60
Chương 60: Nhanh cứu tôi
61
Chương 61: Bồi thường mười tỷ
62
Chương 62: Bắt giữ
63
Chương 63: Đầu óc tên đó có vấn đề hả
64
Chương 64: Nịnh hót
65
Chương 65: Thả tôi ra
66
Chương 66: Cậu nghĩ mình là ai
67
Chương 67: Hậu quả vô cùng nghiêm trọng
68
Chương 68: Tôi lập tức dẫn cô tới đó ngay!
69
Chương 69: Tốt lắm
70
Chương 70: Cửu sư tỷ
71
Chương 71: Chẳng bao lâu
72
Chương 72: Nhất định phải trừng phạt
73
Chương 73: Để tao làm đối thủ của mày
74
Chương 74: Dám ra tay với nữ chiến thần thì đây là tội chết
75
Chương 75: Huyết Đao Môn
76
Chương 76: Đến đúng lúc đấy
77
Chương 77: Tàn sát Huyết Đao Môn
78
Chương 78: Muốn biết ư? Nằm mơ
79
Chương 79: Một mình hắn bao vây chúng ta
80
Chương 80: Thái Thượng trưởng lão?
81
Chương 81: Thật xinh đẹp
82
Chương 82: Thăng oät
83
Chương 83: Ông ta là cao thủ Đại Thái Đẩu
84
Chương 84: Lá rụng về cội
85
Chương 85: Mềm mịn không xương
86
Chương 86: Thiên Quốc
87
Chương 87: Ương ngạnh nhỉ
88
Chương 88: Huyết chú
89
Chương 89: Tại sao lại như chó nhà có tang thế
90
Chương 90: Đóng cửa lại cho tôi
91
Chương 91: Vô cùng nhục nhã
92
Chương 92: Cái ôm đoạt mệnh
93
Chương 93: Ai ra tay trước là kẻ mạnh
94
Chương 94: Quang Chỉ Quyền!
95
Chương 95: Nhiệm vụ của đối phương là tiêu diệt nữ chiến thần Long Lăng Vân
96
Chương 96: Một trăm tỷ
97
Chương 97: Thuộc hạ không dám
98
Chương 98: Không phá thủng trời thì không chịu bỏ cuộc
99
Chương 99: Chó cắn chó, cả hai cùng chết
100
Chương 100: Không biết tự lượng sức mình
101
Chương 101: Sau này hắn chính là người đàn ông của tôi
102
Chương 102: Rút những ống này ra
103
Chương 103: Sư tỷ đẹp hơn cô ta
104
Chương 104: Nó cho rằng nó là ai
105
Chương 105: Cấp bậc gì mà dám mơ ước người phụ nữ hắn đã cọc trước
106
Chương 106: Sau này sẽ có nhiều cơ hội
107
Chương 107: Mau chạy đi
108
Chương 108: Treo thưởng
109
Chương 109: Danh sách ám sát
110
Chương 110: Làm gì có cái lý đấy
111
Chương 111: Liễu Thành Chí
112
Chương 112: Nhuộm đỏ cả hành lang
113
Chương 113: Trong mắt mắt tôi, hắn ta chẳng là gì
114
Chương 114: Tất cả mọi người hãy cùng nhau xông lên
115
Chương 115: Nghe lệnh của ai
116
Chương 116: Ông chưa chuẩn bị một trăm tỷ à
117
Chương 117: Tính thêm năm trăm tỷ
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149: C149: Ngài không muốn cứu cô ấy sao
150
Chương 150: C150: Sư tỷ của tôi ở đâu các người đã làm gì cô ấy
151
Chương 151: C151: Đệ chắc chắn muốn làm chuyện này vì ta
152
Chương 152: C152: Chẳng lẽ không có ai ở giang đông có thể gi3t chết nữ ma đầu đó sao
153
Chương 153: C153: Diệp hi hòa tao đây giết người cũng không chớp mắt
154
Chương 154: C154: Võ tướng 9 sao
155
Chương 155: C155: Các người cũng muốn chết à
156
Chương 156: C156: Bà đây không rãnh dạy dỗ ông đâu
157
Chương 157: C157: Rút lưỡi
158
Chương 158: C158: Đừng có xem những thứ không nên xem
159
Chương 159: C159: Giờ là lúc để ông nghĩ về mấy vấn đề này ư
160
Chương 160: C160: Cứng đờ một chỗ
161
Chương 161: C161: Không hiểu hay là giả vở không hiểu
162
Chương 162: C162: Bọn họ muốn chết nhanh ai cũng không ngăn cản được
163
Chương 163: C163: Bộ trưởng đến
164
Chương 164: C164: Quỳ xuống
165
Chương 165: C165: Từ chối
166
Chương 166: C166: Đừng trách sư tỷ không cho đệ cơ hội
167
Chương 167: C167: Tôi không cần cô làm việc này
168
Chương 168: C168: Những nơi họ đi qua đều là máu xương bung bét cực kì bi thảm
169
Chương 169: C169: Tập đoàn anh hoa
170
Chương 170: C170: Cô biết sao
171
Chương 171: C171: Không có thời gian lãng phí với cậu
172
Chương 172: C172: Biến mất đi
173
Chương 173: C173: Nhẫn đao thất nhân
174
Chương 174: C174: Sợ bị chỉ phối
footer(); ?>