Nghe ra hàm ý của Dương Ứng Hào, bảy người kia lập tức im lặng suy nghĩ.
- Vậy bọn ta xin cáo từ.
Dương Ứng Hào nói xong liền đứng lên, bảy người kia cũng lần lượt rời chỗ, liếc Dương Khai một cách phức tạp, rồi lắc đầu thở dài, chậm rãi bước ra bên ngoài.
Lần này hội kiến Dương Khai, họ đã bị đả kích không hề nhẹ.
- Đại bá.
Dương Khai chợt gọi.
- Cha mẹ đệ tử thế nào rồi?
- Vợ chồng lão tứ ngươi không phải lo. Dù cho Dương gia có bị phá hủy, ta cũng sẽ không để họ xảy ra chuyện gì đâu.
Dương Khai khẽ động thần sắc, trịnh trọng nói:
- Đa tạ đại bá.
- Người một nhà mà.
Dương Ứng Hào nhẹ nhàng gật đầu.
Tám người họ rời khỏi Thiên Điện, lúc đi trong hành lang thì gặp Thu Ức Mộng và Hoắc Tinh Thần, có thể nhìn ra, hai người họ cố tình đứng đây chờ.
- Bái kiến các vị thúc bá.
Thu Ức Mộng nhẹ nhàng thi lễ theo đúng lễ nghi đại thế gia.
Ngược lại, Hoắc Tinh Thần thì lại tỏ thái độ ất ơ, khiến Hoắc Chính muốn nổ đom đóm mắt.
Cả Trung Đô, e là chỉ có Hoắc Tinh Thần là không giống công tử thế lực siêu cấp nhất.
- Qua đây, cha có chuyện muốn nói với ngươi.
Hoắc Chính quát lên với Hoắc Tinh Thần.
Hoắc Tinh Thần cười hề hề, ngoan ngoãn theo Hoắc Chính đi sang một bên.
Một bên khác, Thu Thủ Thành buồn bã nhìn Thu Ức Mộng, một lúc lâu mới nói:
- Mộng nhi, con nhìn xa trông rộng hơn cha rồi!
Trước khi đoạt đích chiến bắt đầu, Thu Ức Mộng đã cố gắng để Thu gia chọn Dương Khai làm đồng minh, nhưng Thu Thủ Thành và Thu Tự Nhược lại chọn lão lục Dương Thận.
Sự thật đã chứng minh, sự lựa chọn của Thu Ức Mộng là chính xác.
Trong đoạt đích chiến, Dương Khai vô cùng nổi bậc, từ hai bàn tay trắng mà vượt xa hết tất cả mọi người.
Sau đoạt đích chiến, Thu Thủ Thành truyền lệnh triệu hồi Thu Ức Mộng và người của Thu Vũ Đường, không muốn nàng dây dưa gì với Dương Khai nữa.
Nhưng sự thật lại chứng minh lần nữa, kiên định đứng cùng phe với Dương Khai thì sẽ được lợi hơn những gì mà Bát đại gia hợp lực đem lại.
Hiện giờ, Trung Đô loạn trong giặc ngoài, Thu Ức Mộng vẫn ở lại phủ Dương Khai, làm cánh tay đắc lực cho hắn, Thu Thủ Thành không những không thể có suy nghĩ phản đối, mà ngược lại còn thầm lấy làm may mắn.
May sao mà Thu Ức Mộng đã chọn theo Dương Khai ngay từ đầu, thậm chí còn không tiếc việc bất hiếu, quay lưng lại với mệnh lệnh của lão.
Con gái lão quả thật là nhìn xa trông rộng hơn lão. Thu Thủ Thành không khỏi cảm thấy suy sụp, một cảm giác suy sụp của tuổi già xế bóng.
- Cha!
Đôi mắt Thu Ức Mộng chợt ngấn nước, đây là lần đầy tiên Thu Thủ Thành khen nàng không kiệm lời như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, bất luận nàng tỏ ra ưu tú đến đâu, Thu Thủ Thành cũng chưa bao giờ khen nàng, mà chỉ dồn hết sức vào việc bồi dưỡng Thu Tự Nhược làm người thừa kế tương lai.
Thậm chí, đôi khi nàng biểu hiện quá xuất sắc, Thu Thủ Thành còn lộ ra vẻ tiếc nuối.
Tiếc rằng nàng không phải là nam nhi.
Giờ đây nàng đã được nghe lời khen ngợi thành thật thốt ra từ Thu Thủ Thành.
Thu Ức Mộng lập tức có một cảm giác xót xa đầy hãnh diện.
- Cha già rồi, sau này có lẽ Thu gia cần con phải hao tâm nhiều đây.
Thu Thủ Thành khẽ thở dài.
Mắt Thu Ức Mộng ứa lệ, nàng mím môi bảo:
- Cha vẫn còn trẻ mà.
- Không còn trẻ nữa đâu.
Thu Thủ Thành cười khà khà, quay sang nhìn những người khác:
- Họ đều già cả rồi.
Khang Nhuệ và Mạnh Tây Bình đều bĩu môi.
Một bên khác, cha con Hoắc Chính và Hoắc Tinh Thần đang thì thào to nhỏ, không biết rốt cuộc là họ nói cái gì mà mãi một hồi lâu sau, Hoắc Chính mới thở dài một cách nặng nhọc.
- Cha à.
Hoắc Tinh Thần làm điệu bộ thiếu nghiêm chỉnh, quàng vai bá cổ Hoắc Chính, giọng điệu thấm thía:
- Cha nên thoái vị nhường chức để hưởng phúc đi thôi. Nếu không co việc gì làm thì đừng chạy tới chạy lui trên chiến trường, tìm thêm vài tì thiếp sinh cho con mấy đệ đệ cũng được. Nhà mình nhiều tỷ tỷ, muội muội quá, sau này không khéo Hoắc gia không gánh nổi khoản của hồi môn đâu!
- Khốn nạn!
Hoắc Chính giơ tay gõ đầu Hoắc Tinh Thần, giận giữ quát:
- Có kiểu nói chuyện với cha như vậy hả?
Hoắc Tinh Thần xoa đầu, không hề để tâm, y cười hề hề:
- Con cũng chỉ vì muốn tốt cho cha thôi. Nhỡ cha mất mạng trên chiến trường, thì Hoắc gia cũng chỉ còn mình thằng độc đinh này. Hiện giờ cha cũng được coi là gừng càng già càng cay, công phu trên giường chắc là chưa phai nghề chứ, có cần con dạy cha ít ngón nghề không?
- Cút ngay thằng con hư đốn!
Hoắc Chính nổi trận lôi đình.
Hoắc Tinh Thần chợt cởi bỏ một mặt cợt nhả, nghiêm nghị nói:
- Cha à, có lẽ con không thích hợp chấp chưởng Hoắc gia, nhưng con tin tưởng Dương Khai, cha hãy suy nghĩ cho kỹ đi, việc này không có chút bất lợi nào cho tương lai về sau của Hoắc gia cả.
Hoắc Chính lặng lẽ nhìn y, hừ một cái lạnh ngắt:
- Chỉ dựa vào ngươi mà nhìn thấu được cục diện này đến vậy, có ai chỉ điểm đúng không?
- Thu Ức Mộng bảo đấy.
Hoắc Tinh Thần ngoác miệng cười.
- Ta biết ngay mà. Quỷ nha đầu này tinh khôn hơn mấy người các ngươi.
Hoắc Chính liếc nhìn Thu Ức Mộng, bụng nghĩ mình có nhiều con gái đến vậy, mà sao không có ai sánh bằng Thu Ức Mộng?
Lão già sống dai Thu Thủ Thành chỉ có mỗi một đứa con gái, vậy mà thông minh lanh lợi đến thế, chỉ trong thoáng chốc đã nhìn ra được điểm mấu chốt của vấn đề.
Dương Khai không muốn hợp tác với Bát đại gia vì hắn không muốn buông tay khỏi lực lượng đang nắm giữ. Các gia chủ Bát đại gia cũng sẽ không khép nép dưới trướng hắn.
Nếu họ mà làm vậy, thì Bát đại gia há chẳng phải làm trò cười? Huống hồ, các gia chủ đời này của Bát đại gia đã làm một việc không tốt với Dương Khai.
Nhưng nếu đổi gia chủ khác thì sẽ không còn vấn đề gì nữa. Nhất là lớp trẻ Trung Đô, có rất nhiều người muốn giao hảo với Dương Khai.
Ví dụ như Hoắc Tinh Thần và Thu Ức Mộng, nếu Hoắc gia và Thu gia để họ nắm quyền, thì có thể danh chính ngôn thuận liên thủ với Dương Khai.
Những người khác tuy không có giao tình gì với Dương Khai, nhưng họ đều còn trẻ, thanh niên không đến nỗi rắc rối phức tạp, mọi bề đều rất dễ thương lượng.
Nhìn như trò đùa, nay đã trở thành chiều hướng phát triển của thế cục, trừ phi Bát đại gia không muốn mượn lực lượng của phủ Dương Khai.
Các gia chủ Bát đại gia nặng nề rời đi, Thu Ức Mộng và Hoắc Tinh Thần tiễn họ ra đến ngoài phủ.
Tất cả lại trở về với yên ả.
Kể từ sau khi Dương Khai chen ngang sát phạt, người của Thương Vân Tà Địa đã hiền lành hơn thấy lạ. Người của Bát đại gia thì sẽ không chủ động cầu chiến. Tuy Dương Khai rất muốn kiếm ai đó để giết, nhưng mãi chẳng có cơ hội, chỉ đành ngồi yên ở phủ song tu với Tô Nhan.
Tuy công lực tăng không nhanh, nhưng lại vững chắc, rất có lợi cho sau này.
Các đại thế lực đầu quân vào phủ Dương gia thì lại càng ổn định. Họ đến tiếp viện cho Trung Đô, nhưng không một ai muốn xung độ với người của Thương Vân Tà Địa, được yên ổn sống qua ngày là quá tốt rồi.
Mấy ngày sa, các gia chủ Bát đại gia lại tìm đến phủ Dương gia, mang đến một vài tin tức đủ để khiến hắn hài lòng.
Thu Thủ Thành sẽ truyền chức gia chủ cho trưởng nữ Thu gia, Thu Ức Mộng, lệnh cho nàng khởi hành về nơi tạm cư của Thu gia ngay trong ngày, để chuẩn bị cho đại lễ nhậm chức.
Cùng lúc đó, Hoắc Chính cũng sẽ truyền chức gia chủ cho Hoắc Tinh Thần.
Mạnh Tây Bình truyền chức cho Mạnh Thiện Y.
Liễu Sơ Tuyền truyền chức cho Liễu Khinh Diêu.
Khang Nhuệ truyền chức cho Khang Kiếm.
Cao Mặc truyền chức cho Cao Nhượng Hiền.
Diệp Cuồng Nhân truyền chức cho Diệp Cảnh Li.
Vị trí gia chủ của Thất đại gia đổi chủ toàn bộ.
Trong đó, Mạnh Thiện Y, Liễu Khinh Diêu và Dương Khai đã quen biết từ trước.
Khang Kiếm, Cao Nhượng Hiền, Diệp Cảnh Li, Dương Khai không quen, nhưng hẳn cũng là những hậu bối nổi bật trong ba gia tộc này.
Tuy Trung Đô vẫn còn loạn chưa bình ổn, Thương Vân Tà Địa vẫn rình rập ở phía Tây Bắc, nhưng gia chủ kế nhiệm là việc đại sự với mỗi một gia tộc Bát đại gia, nên Bát đại gia không thể chuẩn bị sơ sài, dĩ nhiên cũng không thể tổ chức quá long trọng, chỉ có thể làm trong một mức độ cho phép.
Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra trước đây, các thế lực siêu cấp đổi chủ cùng lúc, hơn nữa lại còn là các hậu bối trẻ tuổi.
Tình thế bắc buộc, các thế gia Trung Đô chỉ có thể làm vậy thôi.
Để những hậu bối này tiếp nhận chức vị gia chủ, thì các thế gia Trung Đô này sẽ tề tựu cả dưới trướng Dương Khai, trở thành một khối thiết bản vững chãi.
- Dương gia thì sao? Ai sẽ làm gia chủ Dương gia?
Dương Khai nghe xong bảy người kia nói, liền hỏi Dương Ứng Hào.
Dương Ứng Hào khẽ cười:
- Ta thấy ngoài ngươi ra, còn ai đủ tư cách nữa?
Bảy người kia đều gật đầu đồng tình.
Họ bất đắc dĩ phải truyền vị lại, chính là để kết đồng minh với phủ Dương Khai. Nếu Dương Khai không tiếp nhận vị trí gia chủ Dương gia, thì quan hệ giữa đôi bên sẽ chẳng được bền vững nữa.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu:
- Đệ tử sẽ không làm gia chủ Dương gia đâu. Đại bá, điểm này thì hình như đệ tử đã nói với đại bá lúc đoạt đích chiến bắt đầu rồi.
- Ngươi nói thật à?
Dương Ứng Hào kinh ngạc. Y quả thật đã nghe Dương Khai nói thế. Hắn tham gia đoạt đích chiến chỉ là để chính danh cho tông môn, chứ không phải vì vị trí gia chủ. Nhưng Dương Ứng Hào cứ luôn nghĩ hắn chỉ nói suông thôi, nào ngờ hắn thật sự không muốn làm gia chủ.
Với tu vi công lực hiện tại và lực lượng hắn đang nắm giữ, hắn chỉ cần gật đầu thôi, thì có lẽ Dương gia chẳng ai dị nghị gì hết.
- Dĩ nhiên là đệ tử nói thật.
Dương Khai nghiêm nghị.
- Làm gia chủ quá lao tâm lao lực, đệ tử không muốn làm.
- Nhưng lực lượng hiện tại của ngươi còn mạnh hơn Dương gia. Vị trí này của ngươi không phải là gia chủ, mà hơn hẳn gia chủ rồi.
- Đợi kiếp nạn này kết thúc, ai từ đâu sẽ trở về nơi đấy. Nhưng làm gia chủ thì lại là chuyện cả đời. Đệ tử không phải tên ngốc, sao phải để Dương gia trói buộc tại đây?
Dương Khai ngẫm nghĩ, rồi nói:
- Có thể để đại ca hay nhị ca làm chức này, nhất là nhị ca, đệ tử cảm thấy chắc chắn huynh ấy sẽ bằng lòng.
- Dương Chiếu dĩ nhiên sẽ bằng lòng, nó cũng có năng lực để làm việc này, nhưng với tiền đề là không có ngươi!
Dương Ứng Hào lắc đầu.
- Hào quan của ngươi quá sáng chói. Dương gia đã có ngươi rồi, thì không thể để người khác làm gia chủ. Dương Chiếu... sinh không gặp thời.
Y cũng cảm thấy rất tiếc nuối cho con trai mình.
Nếu không phải vì Dương Khai biểu hiện quá lôi cuốn, Dương Chiếu chắc chắn sẽ là ứng viên tốt nhất cho chức gia chủ. Điểm này thì đến Dương Uy cũng không thể sánh được. Dương Uy tính cách cô độc, si mê tu luyện, người như vậy không thích hợp làm gia chủ.
- Ngươi đừng vội cự tuyệt
Dương Ứng Hào thoáng cười.
- Còn nhớ ta đã từng nói gì không?
- Gì ạ?
- Làm chủ Dương gia cũng đâu phải không có chút ích lợi nào.
Bảy người kia lập tức hướng ánh mắt về phía Dương Ứng Hào, dường như cũng mơ hồ biết được gì đó, vẻ mặt thoáng nét ngưỡng mộ.
Dương Khai cố nhớ lại, hắn gật đầu. Dương Ứng Hào quả thật đã từng nói vậy.
Updated 1039 Episodes