Trong Hiệp hội đan sư, bỗng gặp lại Dương Khai sau nhiều năm không gặp, Mễ Na vui mừng ra mặt.
Nhưng vừa nghĩ tới việc Đỗ lão rất quan tâm đến hắn, nàng ghét đến ngứa răng, vì tên này mà không biết nàng phải chạy qua Thiên Tiêu Tông bao nhiêu lần, đến mức sắp san bằng đỉnh núi bên đó tới nơi rồi.
- Chẳng phải ta đích thân tới rồi đây sao. Dương Khai cười khì khì.
- Coi như ngươi biết điều! Mễ Na khẽ hừ, nhìn Dương Khai, hồ nghi nói: - Vừa rồi người yêu cầu Vũ Nhi luyện đan chính... đừng nói là ngươi đấy nhé?
- Đúng vậy. Dương Khai gật đầu.
Mễ Na khẽ vỗ ngực thở phào: - Là ngươi thật à, vậy thì không sao rồi, ta còn tưởng tên nào đui mắt muốn nhằm vào Vũ Nhi, đang định giáo huấn hắn một trận đây.
Dương Khai mỉm cười: - Ta thấy hình như cô nàng rất cần ít nguyên liệu luyện tập, nên mới cho... Trong Hiệp hội đan sư có một tiểu nha đầu như vậy từ lúc nào thế, sao hồi trước ta không thấy.
Mễ Na nghe vậy, thần sắc buồn bã, quay đầu lại nhìn, xác định Vũ Nhi đã đi xa rồi mới thấp giọng nói:
- Ta và Đỗ lão nhặt về... Nha đầu đáng thương.
- Nhặt về sao? Dương Khai ngạc nhiên.
- Ừ, năm đó bọn ta trên đường từ Phù Vân Thành trở về, đi qua một làng nhỏ, ngôi làng đó bị thú tấn công, tất cả mọi người đều chết hết, chỉ còn một mình nó gào khóc trong đống đổ nát. Đỗ lão không đành lòng để nó ở lại, nên đã đưa về Cự Thạch Thành. Hồi đưa nó về đây, nó còn chưa đầy mười tuổi, người gầy giơ xương, cũng không biết nói chuyện, hình như do quá sợ hãi... Ở đây được vài năm thì thành như bây giờ, sức khỏe dồi dào, cả ngày chạy như điên, cả ta cũng không bắt được.
Dương Khai không khỏi bật cười, gật gù:
- Nhưng hai người đã nhặt được một hạt giống tốt.
- Đúng vậy! Mễ Na sáng rực hai mắt. - Đỗ lão nói Vũ Nhi rất thích hợp với luyện đan, lúc đưa nó về, nó thậm chí còn chưa từng tu luyện bao giờ, nay cảnh giới của nó thì ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, Chân Nguyên Cảnh cửu tầng, trình độ luyện đan thì xấp xỉ Huyền cấp. Ta thân làm sư tỷ, cũng cảm thấy áp lực, nếu không cố gắng thêm, sẽ bị tiểu nha đầu này vượt qua mất.
Dương Khai cười to: - Chuyện này còn phải đợi thêm nhiều năm nữa.
- E là chẳng bao lâu đâu...
Mễ Na mếu mặt: - Ta vẫn chỉ là một luyện đan sư Linh cấp hạ phẩm, cao hơn Vũ Nhi một cấp bậc lớn mà thôi, với tốc độ tiến bộ của tiểu nha đầu này, không tới mười năm là có thể vượt qua ta rồi.
Nói xong, Mễ Na bỗng nhiên tò mò nhìn Dương Khai: - Ngươi thì sao? Linh cấp thượng phẩm có tiến bộ gì không?
- Có một chút. Dương Khai sờ mũi, không dám nói thật, sợ đả kích đến Mễ Na.
- Được rồi được rồi, thấy ngươi như vậy ta đủ biết chắc chắn là ngươi đã có thể luyện chế Thánh đan rồi. Bổn cô nương chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, không dám so sánh với hai kẻ quái thai các ngươi!
Mễ Na rầu rĩ, bỗng nhiên lại cười nói: - Không nói chuyện này nữa, vào đi, nếu Đỗ lão biết ngươi tới, nhất định sẽ rất vui.
Dương Khai khẽ gật đầu, đi theo nàng vào trong Hiệp hội đan sư.
Còn chưa tới vào tận bên trong, Dương Khai thần sắc khẽ động, hồ nghi nói: - Đỗ lão đang tiếp khách à?
Hắn cảm thấy khí tức của vài người đang ở trong phòng Đỗ lão, còn thoáng nghe thấy vài tiếng cười. Trong mấy người này, có một người là Đỗ Vạn, còm mấy người khác, công lực cũng không thấp, đều có cấp độ Siêu Phàm Cảnh.
- Đúng vậy.
Mễ Na đáp. - Vừa vặn hôm nay có khách đã.
- Thế thì ta đợi một lát vậy.
- Không cần... Mễ Na cười thần bí. - Ta nghĩ mấy vị khách kia cũng muốn gặp ngươi.
Dương Khai ngạc nhiên, bỗng hiểu ra: - Không lẽ là mấy vị gặp ở Phù Vân Thành?
- Thông minh! Mễ Na nhoẻn miệng cười, lúc này đã tới trước phòng Đỗ Vạn, nàng gọi vào:
- Đỗ lão, lại có khách đến ạ.
Tiếng cười và cuộc nói chuyện bên trong chợt dừng lại, giọng Đỗ Vạn vọng ra: - Bảo họ hôm khác lại đến, hôm nay lão phu không tiếp khách khác nữa.
- Đỗ lão có chắc không đó ạ? Nếu thật là như vậy, thì con đuổi hắn đi đây. Mễ Na vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Dương Khai.
- Nha đầu này... Đỗ Vạn cười chịu thua. - Rốt cuộc là ai vậy? Nghe ý của con, vị khách này hình như rất quan trọng.
Không đợi Mễ Na trả lời, Dương Khai cung kính nói: - Đỗ lão, là vãn bối, tiểu tử Dương Khai!
- Dương Khai? Giọng Đỗ Vạn đột nhiên cao lên hản, ngay lập tức một hồi tiếng động lộp cộp vang lên, sau một lát, cửa phòng mở ra, Đỗ Vạn vẻ mặt ngạc nhiên, đợi đến khi nhìn thấy Dương Khai, hai con ngươi đục ngầu chợt sáng rạng rỡ: - Là ngươi thật à!
Dương Khai mỉm cười gật đầu.
- Mau vào, mau vào! Đỗ Vạn nhiệt tình mời Dương Khai vào. - Ngươi cuối cùng cũng về rồi.
- Lang thang bên ngoài một thời gian, mới trở lại tông môn cách đây không lâu, nghe nói Đỗ lão nhiều lần phái Mễ Na đến Thiên Tiêu Tông dò la tin tức tiểu tử, được Đỗ lão quan tâm, tiểu tử vô cùng cảm kích. Dương Khai nghiêm mặt nói.
- Khách khí rồi, khách khí rồi, ngươi là thành viên của hiệp hội đan sư ta, ta thân là chủ quản, tất phải quan tâm đến ngươi. Đỗ Vạn cười khà khà, gương mặt già nua tươi như hoa. - Ngươi tới cũng khéo, đúng lúc ta và mấy vị lão hữu đang nói về ngươi.
Hai người vừa nói vừa vào vào trong sương phòng.
Trong sương phòng, mấy lão già tuổi tác và khí chất tương đồng với Đỗ Vạn đang thò đầu ra ngóng chuyện.
Đợi Dương Khai xuất hiện, tất cả đều lộ thần sắc ngạc nhiên và ngờ vực.
- Ồ, Đỗ Vạn. Một lão già đầu to tai lớn ở phía bên trái kêu lên. - Không đúng, tiểu tử lần trước ta gặp không phải là hắn, có phải lão tưởng ta mắt mờ đãng trí, tìm bừa một người về lừa ta không đấy?
Lão già này hình như do quá béo, ngồi dưới đất trông không khác một đống thịt, cả người dựa hết vào vách tường, nói xong mấy câu là thở hồng hộc.
- Đúng vậy... Vóc người thì không na ná, giọng nói cũng giống, chỉ có tướng mạo không giống! Một lão già khác ở bên vuốt râu quan sát Dương Khai.
- Ha ha, hai lão già đần độn, không nhớ năm đó Đỗ Vạn giúp người khác luyện đan, đã có được một bí bảo thần kỳ sao? Người thứ ba ở giữa nhìn ra huyền cơ, cười đắc ý: - Ta nhớ bí bảo đó có thể thay đổi hình dạng và khí tức của con người.
- Nói như vậy... đúng là tiểu tử đó thật? Cái mà năm đó chúng ta nhìn thấy không phải là tướng mạo thật của hắn? Vị thứ tư là một bà lão, cặp mắt sáng ngời, thốt lên kinh ngạc.
- Đúng là tiểu tử, bái kiến các vị đại sư. Dương Khai mỉm cười chắp tay.
- Nào, ngồi xuống rồi nói tiếp. Đỗ Vạn nhiệt tình vẫy tay. - Chúng ta đều lười biếng quen rồi, ngươi đừng quá câu nệ, cứ thoải mái đi.
Dương Khai nhìn thoáng qua, phát hiện mấy vị đại sư này quả thật đều rất thoải mái, bên cạnh có bàn ghế không ngồi, lại ngồi dưới đất. Đoán chừng là vì lão già béo quá độ kia.
Hắn cũng không để ý chừng mực theo, bèn ngồi xuống bên cạnh Đỗ Vạn.
Bốn cặp mắt thích thú nhìn vào hắn, Dương Khai gượng cười hì hì.
Hắn còn nhớ rõ, năm đó ở Phù Vân Thành, bởi giành giải quán quân của luyện đan đại hội, hắn đã lấy đi vài thứ từ túi Càn Khôn của bốn người này.
- Đỗ Vạn, ông cũng khôn khéo đấy, sớm cho tiểu tử này đeo bí bảo dịch dung, chẳng trách mấy năm nay, bao nhiêu người cầm bức họa hắn đi dò la, nhưng vẫn tìm không thấy.
Bà lão mỉm cười. - Hóa ra là như vậy.
- Nếu không làm thế, hắn sớm đã gặp phiền hà rồi. Đỗ Vạn mỉm cười. - Mặc dù có vài manh mối hướng về Thiên Tiêu Tông, nhưng bên đó có Sở Lăng Tiêu tọa trấn, vậy, nên cũng không có ai dám tới gây chuyện.
Dương Khai ngưng luyện ra dược dịch Ma hoa nghìn năm, tất sẽ có người đi dò la tung tích của hắn, hòng đoạt lấy thứ thiên tài địa bảo này từ trong tay hắn.
- Đừng nói là ngay từ đầu ông đã biết, hắn có thể lấy được dược dịch Ma hoa nghìn năm đấy nhé?
- Ta chỉ cảm thấy không thể để lộ thân phận trước mặt bao nhiêu người như vậy thôi. Đỗ Vạn cười cười khà khà. - Không có cân nhắc sâu xa như vậy, nhưng hắn có thể lấy được dược dịch Ma hoa nghìn năm, quả thật rất đáng kinh ngạc.
Dứt lời, lão chợt nói: - Phải rồi Dương Khai, giới thiệu với ngươi, vị này là chủ quản hiệp hội đan sư Toái Tinh Thành, Hồng Phương, luyện đan sư Thánh cấp hạ phẩm!
- Bái kiến Hồng đại sư! Dương Khai cung kính hành lễ.
- Không dám!
Hồng Phương vuốt râu, mỉm cười nói: - Chắc chẳng bao lâu nữa, ngươi có thể đạt tới trình độ như ta rồi, hai chữ đại sư này thôi miễn đi.
Đỗ Vạn mỉm cười, cũng không phản bác, rồi chỉ sang lão béo: - Vị này là chủ quản hiệp hội đan sư Thiểm Quang Thành Thường Bảo, luyện đan sư Thánh cấp hạ phẩm! Ừm, Thường huynh tham niệm ăn uống, cho nên tướng tá mới ra thế này, ngươi cần phải lấy đó mà làm gương.
Thường Bảo bĩu môi nói: - Ăn uống chính là chuyện tốt đẹp trong nhân gian, Đỗ Vạn ngươi không biết hưởng thụ rồi.
Đỗ Vạn không mặc kệ lão, lại chỉ sang một người khác nói:
- Vị này là chủ quản hiệp hội đan sư Tam Xuyên Thành, Hà Phong, luyện đan sư Thánh cấp hạ phẩm!
Vừa giới thiệu xong, Hà Phong liền xích lại, cười hì hì nói: - Tiểu tử, mấy năm trước ta mời ngươi đi Tam Xuyên Thành, ngươi không đồng ý, hôm nay suy nghĩ lại được không?
Vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu: - Lão phu có mấy đứa cháu gái xinh đẹp, tùy ngươi lựa chọn, chọn hết cũng không thành vấn đề, chỉ cần ngươi đồng ý đến hiệp hội đan sư Tam Xuyên Thành là được.
- Được đại sư ưu ái, tiểu tử vô cùng cảm kích, nhưng Đỗ lão có ân dẫn dắt với tiểu tử, nên mong đại sư không quở trách, hảo ý của đại sư, tiểu tử đành từ chối.
Hà Phong không khỏi trợn trừng mắt, khẽ nói: - Lá gan không nhỏ, chưa có ai dám tận mặt từ chối hảo ý của lão phu, tiểu tử thối nhà người được lắm, dăm ba lần khiến lão phu mất mặt!
- Ai bảo ngươi tự làm mình mất mặt? Đỗ Vạn cười ha hả, lời nói của Dương Khai chất phác ngay thẳng, lão nghe mà vui tột độ, không để ý tới Hà Phong, chuyển hướng sang bà lão kia, mở miệng nói: - Vị này là chủ quản hiệp hội đan sư Phá Nguyệt Thành, Khổng Nhược Vũ, luyện đan sư Thánh cấp hạ phẩm!
Dương Khai nghiêm mặt, tiếp tục hành lễ.
Đa số những luyện đan sư và luyện khí sư đạt đến trình độ cao nhất đều là nam, nữ thì không hề nhiều, vì phụ nữ trời sinh thể chất âm nhu, không hợp với dương hỏa cần cần có khi luyện đan, luyện khí. Nhưng bà lão Khổng Nhược Vũ này có thể chạm đến trình độ luyện đan sư Thánh cấp hạ phẩm, đã đủ nói lên sức lực mà bà đã bỏ ra nhiều hơn hẳn những người khác, tư chất cũng tốt hơn. Nếu như bà là đàn ông, có lẽ thành tựu hiện có sẽ cao hơn nữa.
Updated 1039 Episodes