Sáng sớm, phủ thành chủ Tân Nguyệt thành.
Một tia nắng từ phía đông rọi xuống, cho giáo binh tràng thêm một tầng màu hoàng kim nhàn nhạt, đây là ngày thứ ba của lưỡng tông chiêu sinh, các đại biểu của nhiều tông môn và mấy trăm học sinh ưu tú nhất đều tụ tập ở bên ngoài giáo binh tràng, đợi cuộc sát hạch cuối cùng bắt đầu. Cá chép vượt long môn, hay là về nhà làm ruộng cả đời, chỉ trông chờ vào cuộc chiến sát hạch cuối cùng này thôi.
Trong bầu không khí vốn phải khẩn trương và nghiêm túc, lại lộ ra một chút xơ xác tiêu điều và đẫm máu!
- Chư vị, ta là Lăng Vân tông Phiêu Miễu Phong - Chu Nhiên. Thứ hạng cuối cùng của mọi người là do ta xác định.
Chu Nhiên đứng trên đài cao ở giữa giáo binh tràng, lạnh lùng đánh giá đông đảo thí sinh, khóe miệng còn vô ý lộ ra vẻ mỉa mai. Đám học sinh này thông qua sát hạch cũng chỉ là ngoại vi đệ tử hầu hạ hắn, nếu như không thông qua, liền trở thành nông dân không đáng được nhắc tới.
- Quy tắc sát hạch rất đơn giản, muốn vào Lăng Vân tông, lên đây đối chiêu với ta, tiếp được ta ba chiêu thì coi là đạt yêu cầu, có tư cách định giá thứ hạng, tiếp không được thì mời chư vị tới các tông môn khác đi.
Nói xong, hắn ngồi lên chiếc ghế lớn ở giữa đài, đợi học sinh lên khiêu chiến.
- Ta lên!
Một bóng người xông lên trên đài cao, nhưng còn chưa kịp đợi hắn báo danh, Chu Nhiên vứt một tờ linh phù, ầm, đánh tên học sinh này bay lên lưng chừng trời.
- Không đạt tiêu chuẩn!
Thanh âm của Chu Nhiên và tiếng tên học sinh kia rơi xuống đồng thời truyền tới, mọi người nhìn chỉ thấy ngực tên học sinh kia có một lỗ to, máu tuôn ra ngoài, hiển nhiên là không sống nổi rồi.
- Chu Nhiên, ngươi lại dám giết người?
- Thì sao?
Chu Nhiên cười lạnh:
- Muốn gia nhập Lăng Vân tông, nhất định phải giác ngộ không làm được ắt phải chết, Lăng Vân tông không cần loại sợ chết! Đây là quy tắc của Chu Nhiên ta!
Giáo binh tràng lặng ngắt như tờ, đám học sinh đều bị thủ đoạn đẫm máu này dọa chết.
Mà trên ghế giám khảo, mọi người hình như không nhìn thấy sự tàn nhẫn của Chu Nhiên, vẫn thấp giọng nói chuyện với nhau.
- Nghe thấy gì chưa? Hôm qua Lăng Vân tông huyết tẩy Trầm gia sơn trang, bắt Trầm Côn đi rồi!
- Trầm gia rốt cục đã gây ra chuyện gì mà lại dẫn tam đại hộ pháp Lăng Vân tông tới?
- Quản làm chó gì, dù sao thì Trầm gia cũng hết hi vọng rồi.
- Y nhi, lần trước cha bảo con đi thăm dò thái độ của Trầm Côn, hắn có đáp ứng thành hôn không?
- Cha, con đã nói bao nhiêu lần rồi, con không thíchTrầm Côn.
Công Tôn Y hơi nhíu mày:
- Hơn nữa Trầm Côn cũng không thích con!
- Nói vậy là sao? Hôn nhân đại sự, lệnh của cha mẹ, bao giờ đến lượt con và Trầm Côn quyết định?
Công Tôn Viễn thuận thế dạy bảo một câu, lập tức cười nói:
- Nhưng mà không thích cũng tốt, Trầm Côn đắc tội với Lăng Vân tông, cho dù hắn là đại tướng quân, đại tước gia cũng sắp bị lột da rồi. May là các con chưa thành thân, nếu không, tên tiểu tử Trầm Côn có thể liên lụy tới Công Tôn gia chúng ta!
Vừa nói, Công Tôn Viễn đột nhiên lưu ý thấy nữ nhi luôn ôm ngực, đôi mắt cũng trở thành màu vàng nhạt, vội vã:
- Y nhi, khó chịu sao? Khó chịu cũng phải chịu, lát nữa con còn phải sát hạch, không thể làm mắt mặt Công Tôn gia đó!
- Khó chịu là vũ hỗn của con.
Công Tôn Y đột nhiên cúi đầu, khẽ nói:
- Cha, cẩn thận một chút, tình hình có biến.
- Tình hình gì?
Công Tôn Y còn chưa kịp trả lời, bên ngoài giáo binh tràng đột nhiên truyền tới tiếc gào khóc không ngớt.
Dưới sự áp giải của mấy chục tên đệ tử Lăng Vân tông, mấy trăm thành viên Trầm gia bị xích sắt trói thành một đoàn, nối đuôi nhau bị áp giải vào giáo binh tràng, đi ở trước đội ngũ áp giải, không ngờ lại chính là Hàn hộ pháp, Vương hộ pháp.
Hôm qua khi chạy về, bọn chúng lập tức bắt thành viên Trầm gia, mặc dù thời gian gấp rút, chúng chỉ bắt được người phụ trách cửa hàng Trầm gia, nhưng cũng đã dụ được Trầm Côn hoặc Trầm Phù Đồ ra rồi!
Để tù binh đứng thành vòng tròn quanh giáo binh tràng, Hàn hộ pháp hạ giọng nói với Chu Nhiên vài câu, Chu Nhiên lập tức gật đầu, cười lớn nói:
- Chư vị thí sinh, các ngươi không phải là cảm thấy thủ đoạn vừa rồi của ta quá ác độc không, muốn đổi cách thi khác đúng không?
- Nếu các ngươi đã không thích, ta đổi cách khác là được!
Vừa nói, Chu Nhiên chỉ đám tù binh Trầm gia:
- Mọi người nhìn thấy chưa? Đây đều là tử tù của Lăng Vân tông, có không ít võ giả cấp Vũ Linh, ai muốn gia nhập Lăng Vân tông, cứ chọn lấy một tên, toàn lực giết chết. Ta sẽ căn cứ vào tình hình chiến đấu của ngươi mà đánh giá thứ hạng.
Giết tử tù? Đám học sinh vẻ mặt lập tức nhẹ nhõm hơn.
Cửu Châu đại lục vốn có truyền thống lấy tử tù để luyện sự gan dạ, hơn nữa đám học sinh đại đa số đều là người nơi khác, chưa từng dính líu tới Trầm gia, giết mấy tên tử tù Trầm gia đối với chúng mà nói thực sự quá dễ, lại không có gáng nặng tâm lý nào.
- Để ta!
Một tên học sinh toàn thân châu báu đi lên trên đài cao, chỉ vào một tên tử tù nhất phẩm Vũ Linh:
- Chính là hắn!
Hàn hộ pháp mỉm cười, lập tức ném tên tử tù lên đài.
- Vị tiểu ca này, ta không phải là tử tù, ta là tam chưởng quỹ của cửa hàng binh khí Trầm gia đó!
"Tử tù' run rẩy cầu xin.
- Lăng Vân tông nói ngươi là tử tù, ngươi chính là tử tù, hiểu rõ chưa?
Tên học sinh người đầy châu báu bĩm mồm cười, từ thắt lưng lấy ra một quả cầu hình tròn màu vàng, to bằng quả trứng gà, thuận tay ném về phía đỉnh đầu tên tử tù.
Bùm! Quả cầu vàng nổ tung, cái đầu của tên 'tử tù' cũng nổ tung.
- Hóa ra là thiếu gia của Kim Ngọc Lâu, rất tốt, thực lực của ngươi ta đã biết rõ rồi, miểu sát nhất phẩm Vũ Linh, Bạch Nguyên vũ tông hạ đoạn!
Chu Nhiên nhận ra thủ pháp của tên học sinh này, cười tủm tỉm nói:
- Ngươi là người đầu tiên ra tay, tạm thời đứng thứ nhất!
Dễ dàng như vậy đã có thể được xếp thứ hạng? Đám người mơ hồ rối loạn, lập tức có mười mấy tên thí sinh xông lên:
- Tiếp theo là ta, ta chọn tên tử tù đứng thứ ba bên tay trái.
Hết học sinh này nối tiếp học sinh khác, thi thể này nối tiếp thi thể khác, hơn nữa vì để đảm bảo mình có thể dành được thứ hạng đủ cao, có tên còn lên hai lần, ba lần!
Từ từ, đàn ông trong đám tử tù sắp chết hết rồi, ánh mắt của đám thí sinh hướng về phía người già và phụ nữ.
Thấy cảnh này, Công Tôn Viễn vội vã nói:
- Y nhi, con cũng mau lên đi, nếu không tử tù bị giết hết, con không có cơ hội gia nhập Lăng Vân tông rồi!
Công Tôn Y hơi lắc đầu:
- Đừng vội!
- Lúc này là lúc nào rồi, con còn không vội?
Công Tôn Viễn giậm chân nói:
- Con gái, quyết tâm đi, Trầm gia xong rồi, con dẫm lên thi thể của bọn chúng mà đi lên, mới có thể không phụ lòng liệt tổ liệt tông Công Tôn gia.
Nói xong, hắn đẩy nữ nhi, thậm chí thay nữ nhi hô lớn:
- Tiếp theo là Công Tôn Y - trưởng nữ Công Tôn gia.
Lời còn chưa nói xong, Công Tôn Y che mồm hắn lại, lạnh lùng nói:
- Cha, việc khác con đều nghe theo cha, cho dù cha gả con cho kẻ con không thích, con cũng không dám phản bác. Nhưng hôm nay, vì sinh tử tồn vong của Công Tôn gia, người nhất định phải nghe con, bắt đầu từ bây giờ, con tiếp quản Công Tôn gia.
Lúc này Chu Nhiên nghe thấy tiếng của Công Tôn Viễn, cười hỏi:
- Tiếp theo có phải là tiểu thư Công Tôn gia không?
- Không, Chu huynh nghe nhầm rồi.
Công Tôn Y đứng lên cười nói:
- Ý tứ của Công Tôn gia chúng ta là: Ta, Công Tôn Y, vô cùng chán ghét thủ đoạn của các ngươi, quyết định từ bỏ cuộc thi lần này, không giết bất cứ ai của Trầm gia cả.
- Con gái, con điên rồi sao?
Công Tôn Viễn thất thanh hô lớn.
Sắc mặt của Chu Nhiên cũng trở nên âm trầm:
- Công Tôn tiểu thư, ngươi ngang nhiên xem thường Lăng Vân tông, muốn cùng Lăng Vân tông đối địch sao?
- Công Tôn gia không dám đối địch với Lăng Vân tông, chỉ là không tán đồng với thủ đoạn của Lăng Vân tông! Nếu Chu huynh không vui, Công Tôn Y tại đây hướng huynh xin lỗi và biến mất trước mặt huynh ngay lập tức!
Công Tôn Y không kiêu ngạo không siểm nịnh, thân trước cúi xuống, nàng ta kéo cha rời khỏi giáo binh tràng.
- Y nhi, rốt cục là con muốn làm gì?
Công Tôn Viễn thoát khỏi tay con gái, phẫn nộ nói.
- Cha, đây là con cứu Công Tôn gia, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, về nha còn sẽ giải thích với người.
Công Tôn Y thần sắc gấp gáp.
- *** chó, ngươi hôm nay phải nói rõ ràng cho ta.
Công Tôn Viễn mới nói được nửa câu, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền tới một tiếng nổ như sấm rền, lập tức một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- A di đà phật. Tam thiên hồng trần không dứt, ngã phật cũng không thể độ hết tà ma trên thế gian, bần tăng cũng không thể nhẫn, duy chỉ có thể lấy trái tim bồ tát, sử dụng thủ đoạn lôi đình thôi!
Trong chớp mắt, bầu trời bị mây đen che phủ, dưới đất sương mù dày đặc, một bóng người mặc áo tăng hạ xuống đài cao ở giáo binh tràng.
Theo hắn hạ xuống, mây đen trên trời cũng nhanh chóng bức tới gần mặt đất, bị tầng mây này đè xuống, đám thí sinh đang đồ sát người Trầm gia trên đâì giống như bị thái sơn áp đỉnh, đứng không vững, bị cỗ đại lực to lớn này dồn nén thành bánh thịt.
Sau khi khói và huyết vụ tan biến, mọi người mới nhìn rõ, người đến là một lão hòa thượng già nua nhìn không ra bao nhiêu tuổi, lông mày ngang ngực, dung mạo hiền từ, nhưng lúc này, ánh mắt của lão lạnh lùng, khóe miệng nở nụ cười lạnh mà tuyệt đối chỉ có kẻ từng giết hàng nghìn hàng vạn người mới có.
Trầm Côn, cuối cùng cũng tới rồi!
Hoặc nói, Phù Ma Vương Kiêu, cuối cùng cũng trọng hiện nhân gian!
Trầm Côn xuất hiện, trong lòng Hàn hộ pháp lập tức cả kinh, vô ý thức muốn ra tay đánh chết lão hòa thượng này, nhưng ả vừa mới cất bước, bỗng thấy nơi xảy ra vụ nổ phiên tán mấy cái chân gãy, còn có dao găm nhuốm máu quá nửa.
- Đây không phải là vải từ y phục của Chung hộ pháp và dao găm của hắn sao? Chung hộ pháp bị lão hòa thượng này giết chết rồi?
Hàn hộ pháp chợt hiểu, lão hòa thượng này đã bắt được Chung hộ pháp đang trốn ở hậu viện dưỡng thương, hơn nữa còn dùng thi thể của Chung hộ pháp mà tạo ra vụ nổ vừa rồi.
- Hàn hộ pháp, làm sao bây giờ? Chung hộ pháp đã chết rồi, hai người chúng ta chưa chắc đã là đối thủ của hắn ta.
Lúc này, Vương hộ pháp tiến đến gần, dè dặt hỏi.
Hàn hộ pháp nhất thời cũng mông muội, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Đúng lúc bọn chúng ngây người, Trầm Côn cũng không thừa cơ làm khó chúng, chỉ là dùng ánh mắt lạnh lẽo kia quét toàn bộ đám thí sinh, lạnh lùng hỏi:
- Vừa rồi, tên nào giết người của Trầm gia?
- Ta, ta không giết.
Dưới áp lực của ánh mắt hắn, các học sinh đã giết người mở miệng nói láo, nhấc chân chạy.
- Giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa, bần tăng hôm nay thay trời hành đạo.
Không thèm nhìn đám học sinh đang chạy, trong tay áo Trầm Côn xuất ra một tờ giấy la sát, ngón tay đan chéo, trang giấy biến thành nghìn vạn mẩu, lại thuận tay ném đi.
Tên công tử Kim Ngọc Lâu kia chạy nhanh nhất, nhưng khi hắn vừa chạy tới cửa, một bước nữa liền có thể chạy thoát, phập, một mẩu giấy xuyên qua ngực hắn, hắn yếu ớt ngã xuống.
Trước khi chết quay đầu lại nhìn, phàm là thí sinh chạy trốn, toàn bộ đều gặp phải kết cục giống như mình.
Một chiêu giết chết hơn bảy mươi người.
Những thí sinh khác xem mà ngây người, đại biểu của các đại tông môn nhìn mà đờ đẫn. Nhưng, Hàn hộ pháp lại biết rõ, khóe miệng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Ả khẽ giọng nói:
- Vương hộ pháp, lão hòa thượng này chỉ là Lục Nguyên hạ đoạn, ta và ngươi liên thủ cũng đủ giết chết hắn! Thế nào? Động thủ chứ?
Vương hộ pháp thần sắc chần chừ:
- Đẳng cấp của chúng ta đích xác cao hơn hắn, nhưng đẳng cấp không thể quyết định tất cả, khi thế và chiêu thức của người này.
- Lục Nguyên hạ đoạn cũng đủ để độ hóa các ngươi rồi!
Vương hộ pháp còn chưa nói xong, lão hòa thượng đã quỷ dị tới trước mặt hắn và Hàn hộ pháp, vừa vặn chặn lấy đường tiến thoái của hai người. Không ai nhìn rõ làm sao mà đến được đây, càng không có ai biết hắn làm sao lại chỉ trong chớp mắt cắt đứt đường chạy của lưỡng đại hộ pháp.
Đây lá ánh mắt gì đây!
Hàn hộ pháp vừa vặn đối thị với ánh mắt của lão hòa thượng, sau đó, ả chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, da đầu tê dại. Lão hòa thượng này rõ ràng chỉ là Lục Nguyên hạ đoạn, nhưng nhìn cái cách hắn xuất chiêu, cái cách hắn phán đoán vị trí trước khi chiến đấu, còn có ánh mắt liếc nhìn vạn vật kia, rõ ràng là một tên ác ma khiếu ngạo thiên cổ.
Lẽ nào lão hòa thượng này không chỉ là Lục Nguyên hạ đoạn?
Chút dũng khí vữa nãy đã biến mất rồi, Hàn hộ pháp cứng đờ, quên mất ra tay công kích.
Nhưng lúc này, lão hòa thượng đã nhấc tay khẽ vung một quyền, đánh vào trán Hàn hộ pháp.
- Đây, đây không phải chỉ làm một quyền bình thường nhất sao?
Nhìn ra lai lịch của quyền pháp này, Hàn hộ pháp lại ngớ ra, ả nghĩ chiêu thức của lão hòa thượng không thể đơn giản như vậy được, cho nên không dám chính diện chống cự, rút người lùi về sau.
Tạp ba!
Hàn hộ pháp dường như dẫm phải thứ gì đó, cúi xuống nhìn, hóa ra là một tờ Liên tỏa Bạo viêm phù.
Bùm! Hỏa quang xung thiên, nổ tung kịch liệt, mảnh vụn của thi thể Hàn hộ pháp bay lên lưng chừng trời, cái đầu còn nguyên vẹn chợt lóe lên ý nghĩ cuối cùng. Hiểu rồi, lão hòa thượng này mặc dù chỉ dùng lực lượng Lục Nguyên hạ đoạn, nhưng kinh nghiệm võ học của lão quá mạnh, trước khi xuất thủ đã tính được hướng mình sẽ tránh. Thủ đoạn dự đoán tiên cơ này, mình chết cũng không oan. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đúng rồi, Vương hộ pháp đâu?
Ấn tượng cuối cùng của Hàn hộ pháp, là Vương hộ pháp bị hai đạo linh phù xé rách thân thể, đầu lâu bay tới trước mặt mình, sau đó hai người cùng nhau nhắm mắt.
Mọi ngươi xôn xao, lão hòa thượng này dựa vào lực lượng Lục Nguyên hạ đoạn đã có thể phát huy ra lực chiến đấu đủ để sánh ngang với Lục Nguyên thượng đoạn! Kinh nghiệm như vậy, vận dụng chiêu pháp như vậy, lão ta đã trải qua bao nhiên trận chiến chứ?
- A di đà phật!
Trầm Côn tru sát lưỡng đại hộ pháp xong, chậm rãi bước tới trước mặt Chu Nhiên. Chu Nhiên đã bị dọa đến mặt cắt không còn một hột máu:
- Đại sư, đại sự, ta, ta.
- Bần tăng sẽ không giết ngươi!
Trầm Côn' thấp giọng nói:
- Xin thí chủ chuyển lời tới Lăng Vân tông chủ La Hàn.
Giọng nói của hắn âm trầm:
- Ngươi nói với La Hàn, cũng nói với toàn bộ mọi người, Trầm Côn là đồ đệ của bần tăng, linh phù của hắn đều do bần tăng tặng. Muốn truy cứu chuyện linh phù, cứ việc tìm bần tăng! Khi phụ vãn bối, lăng nhục Trầm gia, không phải là chuyện hậu duệ Tiêu Khinh Hoàng nên làm! Nếu còn phát sinh chuyện như thế này.
Thanh âm đột nhiên trở nên lạnh lẽo như hàn băng:
- Bần tăng sẽ cho trên dưới Lăng Vân tông biết, cái gì gọi là mười vạn độc phù, tùy ba trục lưu, không giết vạn người vĩnh viễn không ngừng tay!
(Tùy ba trục lưu - nước chảy bèo trôi)
Hắn chậm rãi thối lui:
- Tiêu Khinh Hoàng cả đời anh hùng, không ngờ lại có một đám hậu duệ như vậy. Thật đáng buồn, đáng tiếc, đáng cười a! Tiêu Khinh Hoàng, Tiêu huynh, ta cảm thấy buồn thay cho ngươi đấy!
Câu cuối cùng này là do Vương Kiêu cảm động mà thốt ra, hắn vốn nhận thức Tiêu Khinh Hoàng, gọi Tiêu Khinh Hoàng một tiếng 'Tiêu huynh' cũng không gì đáng trách, nhưng người ngoài nghe thấy.
- Trời ơi, lão hòa thượng này là đồng lứa với Tiêu Khinh Hoàng ư? Lão, lão ta đã bao nhiêu tuổi rồi?
- Lão không phải là đang khoác lác đấy chứ?
- Khoác lác cái đầu ngươi, ngươi vừa rồi không thấy bộ dạng lão xuất thủ sao. Chỉ dựa vào kinh nghiệm võ học như vậy, tuyệt đối là cao nhân thế hệ trước.
Trầm Côn đi thẳng tới đại môn, kinh hãi vì uy thế của hắn khi miểu sát hai Lục Nguyên cường giả, đám người nhao nhao nhường đường, sau đó ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn biến mất.
Phù phù!
Khi Trầm Côn đi qua Công Tôn Viễn, Công Tôn Viễn ngồi phịch xuống đất, răng lợi không ngừng phát run, tới khi Trầm Côn không thèm nhìn hắn mà đi xa, Công Tôn Viễn mới thở một hơi dài:
- Y nhi.
- Cha, còn cần con gái giải thích nữa không?
Công Tôn Y giọng nói khàn khàn, gắt gao nhìn chằm chằm hướng Trầm Côn ly khai.
Updated 405 Episodes