Đem giấu Hải Nạp Bách Xuyên Thạch vào túi áo A Phúc xong, Trầm Côn mở phong thư thứ hai ra.
"Thưa các vị trưởng lão Thiên Vũ Tông…" Đây là một mật tín, kể lại chi tiết rõ ràng tình hình của Triệu Lạc Trần mấy ngày gần đây.
Ngày đầu tiên, Triệu Lạc Trần theo đại đội nhân mã Thiên Vũ Tông tiến vào chém giết yêu thú ở ốc đảo, thẳng đường tiến như chẻ tre, chạng vạng tối ngày hôm đó đã đến phụ cận Thanh Long đàm.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thiên Vũ Tông phát động tổng tiến công vào Thanh Long đàm, vì phòng ngừa viện quân yêu thú xuất hiện, ba vị trưởng lão đã chủ động đi về phía Tây Nam điều tra hướng đi của vị Long tộc thần bí nọ, Triệu Lạc Trần cùng với hơn một trăm đệ tử cũng đi theo.
Đêm khuya, tại địa điểm cách Thanh Long đàm một trăm năm mươi dặm về phía tây, đội trinh sát đã bị yêu thú tập kích, hai vị trưởng lão chết trận, mà Triệu Lạc Trần cùng với vị trưởng lão thứ ba chạy trốn đến vùng núi non hướng Tây Nam. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Giữa trưa ngày thứ tư, nhóm Triệu Lạc Trần dừng lại trong núi nghỉ ngơi. Nội dung mật tín viết.
"Quái, quái, quái!"
(Kỳ lạ)
"Thưa các vị trưởng lão, căn cứ vào tin tức tình báo trước đây, yêu thú hẳn là phải tập kết ở phụ cận Thanh Long đàm, nhưng là hai ngày trước, Lạc Trần đã phát hiện tại vùng cỏ hoang cách đây ba trăm dặm về phía Tây Nam, yêu thú tập kết còn đông hơn ở Thanh Long đàm."
"Yêu thú rất nhiều, Nam trưởng lão và Phong trưởng lão đều đã chết trận, cùng đi có một trăm hai lăm đệ tử, bây giờ chỉ còn ba tám người!"
"Theo như Sở trưởng lão - người may mắn còn sống sót- quan sát được, hành vi của yêu thú phương Tây Nam rất cổ quái, không giống thú, mà giống dã nhân chưa khai hóa ý thức, tựa hồ chúng đang tiến hành một hoạt động kỳ quái nào đó."
"Yêu thú đã xuất hiện! Lạc Trần xin bẩm báo sau!"
Sau đó là một khoảng trống, rồi Triệu Lạc Trần lại viết thêm một đoạn nữa, có điều chữ nghĩa rất rối loạn cực kỳ khó đọc.
"Hiện tại là sau ngày thứ tư đội trinh sát bị phục kích, nửa đêm, cả đội vừa chạy khỏi cuộc truy kích của mấy trăm yêu thú, Sở trưởng lão đã trọng thương, đệ tử đi theo chỉ còn lại ta"
"Trong chiến đấu, Sở trưởng lão đã lấy được trên thân yêu thú một khối đá màu đen, bước đầu tìm hiểu cho thấy đây là một khối Hải Nạp Bách Xuyên Thạch của Dạ gia!"
"Tình hình vô cùng khẩn cấp!"
"Mời các vị trưởng lão đến Tây Nam trợ giúp, Lạc Trần tận mắt thấy vài vị chưởng môn đã bị vây bắt."
"Một số vị chưởng môn đã không còn ở trong Thanh Long đàm, họ đã thành tù binh của yêu thú! Bốn vị chưởng môn của chúng ta vị chưởng môn của Vô Ma Nhai (có thể là các vị chưởng môn của Lăng Vân Tông) đều ở đây!"
"Thanh Long đàm là cạm bẫy của yêu thú!"
Mật tín đến đó là dừng lại, đoạn cuối được ghi chép vội vàng, chữ viết vô cùng lộn xộn. Khoảng thời gian của mật tín chỉ cách hiện tại có mấy giờ, hiển nhiên là Triệu Lạc Trần đã liên tục trong địa phận của yêu thú, mạo hiểm phát hiện ra một bí mật lớn, đáng tiếc là còn chưa kịp viết ra được thì đã bị yêu thú bắt làm tù binh.
Xem hết mật tín, Trầm Côn sắc mặt trắng bệch:
- A Phúc, chúng ta gặp phiền toái lớn rồi!
A Phúc cũng ở một bên xem thư tín:
- Chủ lực yêu thú ở phía Tây Nam, Thanh Long đàm chỉ là cạm bẫy, chuyện này nhất định phải có người ở phía sau lập mưu, dùng Thanh Long đàm để tiêu diệt toàn bộ đệ tử tinh anh của hai tông Lăng Vân, Thiên Vũ!
- Đại thiếu gia, nên làm sao bây giờ?
- Đi phương Tây Nam!
Trầm Côn hung hăng chà chà cái đầu bóng lưỡng.
- Thanh Long đàm chết bao nhiêu người cũng không sao, nhưng ta không thể không cứu sư phó!
- Đúng vậy, đúng vậy, nhưng hướng Tây Nam có rồng đó!
- Chúng ta phải đi đồ long thôi!
Trầm Côn nhanh chóng buột miệng nói ra. Đây chỉ là một câu nói nhảm vì quá lo lắng mà thôi, ai biết đâu được phía sau bỗng truyền đến một tiếng thở dài:
- Vốn cùng một nguồn gốc, làm sao mà nóng vội như thế? Bằng hữu, ngươi thân là bạn bè của Long tộc, vì sao còn muốn đồ long?
Thanh âm ôn hòa mang theo vẻ yếu ớt, căn cứ vào những gì người đó nói, chắc là không có ác ý.
- Lão huynh là…?
Người đến là một trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc y phục xanh, tóc hắn đen trắng xen lẫn, thân thể yếu đuối, nhưng rất có vẻ trí thức, xem ra giống một tú tài chán đời.
Điều kỳ lạ là: bên cạnh người này là một con đại cẩu hùng!
(con Gấu chó lớn)
Đại cẩu hùng đó toàn thân đen tuyển, béo tròn béo trục, nó cũng giống tên nhân loại đi cùng, mặc quần áo tú tài màu trắng, trên đầu còn đội một chiếc khăn vuông trông rất buồn cười. Thấy Trầm Côn đang đánh giá mình, lông trên đầu nó dựng lên, chỉnh lại chiếc khăn cho vuông vắn, rồi ra vẻ thư sinh tiêu sái phong lưu điềm đạm cười, nhẹ giọng nói:
- Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, tiểu sinh đã ngưỡng mộ từ lâu nay gặp được thật là tam sinh hữu hạnh! (bắt chước Cơ Đại đế-)
Buồn nôn!
Trầm Côn toàn thân nổi da gà, nhăn nhó nói:
- Mỹ nhân? Là ta sao? Lão huynh, ta là nam nhân đó!
- Không phải, không phải, mỹ nhân chính là huynh đài này!
(DG: Cái con gấu chó này toàn nói "chi hồ giả dã" ra vẻ người có học, nghe đúng là nổi da gà, có điều tại hạ tài mọn, không thể diễn tả được)
Lời này nghĩa là, Trầm Côn không phải là mỹ nhân, mà đại mỹ nhân ở đây lại chính là tên béo bên cạnh Trầm Côn: A Phúc!
Nhìn đi nhìn lại, A Phúc sống mũi thì lõm, chóp mũi thì cao vểnh lên, một thân béo đầy thịt là thịt, thật là phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của con gấp mập ú kia!
- Buồn nôn quá, ta cũng là nam nhân đó!
A Phúc khóc không ra nước mắt.
- Thiên a!
Đại cẩu hùng dùng cái loại ngôn ngữ bác học để diễn tả nỗi kinh ngạc, tựa hồ A Phúc là nam nhân làm cho nó rất thất vọng, sau đó nó ngốc nghếch nhìn trung niên nhân nói:
- Phụ thân, mắt của Hải Nhĩ rất kém, thỉnh phụ thân cho con mượn vật trợ giúp thị giác dùng một chút!
Trung niên nhân lắc đầu cười khổ, rồi đưa cho đại cẩu hùng một vật gì đó rất giống kính mắt. Đại cẩu hùng nhờ vật ấy nhìn rõ bộ dạng của A Phúc, đột nhiên giậm chân liên tục ảo não thốt lên:
- Thấy rõ ngươi làm ta buồn lòng quá, ngươi đúng là một tên đàn ông xấu xa. Ngươi làm chết tiểu sinh rồi!
Một con cẩu hùng khổng lồ, mặc quần áo tú tài, đeo kính mắt, mở miệng là nói cổ văn, áo dài bay lất phất, lộ ra phía dưới một cái khố vải chéo, cảnh này làm cho Trầm Côn ngây cả người ra, thầm nghĩ, bần tăng có phải đang nằm mơ hay không?
- Ha ha, làm cho hai vị chê cười rồi, con ta còn nhỏ, chưa hiểu biết gì, mong hai vị chớ trách!
Trung niên nhân cười cười xin lỗi, chủ động giải thích mọi việc:
- Ta đuổi theo lão giả bên dòng suối mà tới đây, chỉ vì một hòn đá nhỏ trên người lão thôi, hai vị có nhìn thấy nó không?
Hắn là vì Hải Nạp Bách Xuyên Thạch mà tới? Trầm Côn bất giác cảm thấy căng thẳng.
- Hắc hắc, chúng ta cũng vừa tới đây thôi, đương nhiên là chưa thấy cái gì cả, lão huynh có phải là yêu thú không?
Trung niên nhân này gọi con gấu chó là con, có lẽ là yêu thú cao cấp có khả năng biến thân thành nhân loại.
Trung niên nhân do dự một chút rồi gật đầu:
- Đúng vậy, nhưng hai vị chớ vì thế mà hoảng sợ, ta không giống với những yêu thú khác trong ốc đảo, sẽ không công kích nhân loại.
Hắn khom người cúi đầu nói tiếp:
- Nếu hai vị huynh đài quả thật không biết hòn đá kia, vậy không quấy rầy hai vị nữa, chính là trước khi đi, ta có lời muốn nói với huynh đài, ngươi nếu là bạn bè của Long tộc, đừng nói đến việc sát hại Long tộc, được thế là đại hạnh chung của chúng ta vậy!
- Ta là bạn bè của Long tộc?
Bị trung niên nhân hai lần nói mình là bằng hữu Long tộc, Trầm Côn không khỏi đuổi theo hỏi cho rõ:
- Lão huynh, ta nói thật cho ngươi biết, ta chưa từng gặp qua con rồng nào!
- Huynh đài chớ tự lừa dối mình!
Đại cẩu hùng vội vàng nói:
- Gia phụ từng truyền cho tiểu sinh một bộ Long tộc bí pháp, dù tiểu sinh bất tài cũng luyện thành một phần! Huynh đài trên người có khí tức của Long tộc, đích thị là bạn bè thân thiết của Long tộc!
"Hắn dám nói ta là giống rồng!"
"Hắn còn có thể luyện được bí pháp gia truyền của Long tộc!"
Trầm Côn ngẫm nghĩ muốn nổ tung cả đầu, hắn nhìn nhìn con gấu chó một hồi, phát hiện có sự lạ. Phía dưới lớp lông của nó có một lớp vảy màu vàng nhạt không hề giống loài gấu, mà trên đầu nó mơ hồ có hai cái cục nhỏ nổi lên, trông rất giống hai cái sừng nhỏ!
Lại nhìn về phía trung niên nhân, sau khi con gấu chó nói mấy chữ "ta là Long tộc", trung niên nhân tự biết thân phận đã bại lộ, chỉ đành cười khổ, bất đắc dĩ thở dài!
- Hai người các ngươi không phải là….
Trầm Côn thấy hai chân mình như nhũn ra.
- Không thể nói, không thể nói được!
Trung niên nhân cười khổ nói:
- Huynh đài đã biết thì tự mình biết là được, thực không dám giấu diếm, ta vốn là một kẻ chán đời chuyên gây phiền phức, nói tên của ta ra, đối với ngươi, đối với ta, không phải là chuyện tốt lành gì!
Xem thái độ ôn hòa của trung niên nhân, tuyệt đối không vì mình ở địa vị cao mà át người, Trầm Côn cũng không biết nên nói gì, sau một lúc, hắn chân thành chắp tay nói:
- Lão huynh, đắc tội rồi, ta không biết ngài là đồ đằng của nhân loại Cửu Châu!
(Tín ngưỡng Tôtem của Cửu Châu)
Nói xong, con mắt nhỏ của Trầm Côn híp lại.
Thực là may mắn con bà nó đi, bần tăng thế mà lại gặp được một nhân vật trong truyền thuyết, mà nhân vật này ăn nói dễ nghe, không hề đáng sợ như tưởng tượng!
Kia còn chờ cái gì nữa? Làm quen được với nhân vật này rất có lợi! Có thể kiếm được khối tiền đây!
Nghĩ tới đây, Trầm Côn nhận ra trung niên nhân đi càng lúc càng nhanh, vội vàng đuổi theo.
- Lão huynh, ngài có thể nói rõ cho ta hiểu không, ta như thế nào trở thành bằng hữu của bộ tộc các vị?
- Trên người của ngươi có khí tức của tộc ta, tự nhiên là bằng hữu của ta!
Trung niên nhân cười cười, hắn hiển nhiên không muốn dây dưa cùng Trầm Côn, liền nói:
- Huynh đài, ngươi tựa hồ có việc phải làm, hay là chúng ta chia tay ở đây?
- Chuyện của ta cũng không gấp!
Trầm Côn nhất định không buông tha cơ hội kiếm tiền này, mặt dạn mày dày nói:
- Lão huynh đã gọi ta một tiếng bằng hữu, chúng ta dù sao cũng nên biết rõ về nhau một chút, xin hỏi lão huynh họ gì?
- Gọi ta một tiếng Thanh huynh là được!
Trung niên nhân cười cười trả lời, rồi chỉ vào đại cẩu hùng nói:
- Còn đây là khuyển tử- Thanh Sơn!
Đại cẩu hùng bên cạnh hít một hơi lấy tư thế rồi điềm nhiên ngâm:
- Nhất mạch thanh sơn mất mạch tình, lưỡng tình không ngận lương thần hôn, Thanh Sơn chỉ là tên húy vốn dùng khi ở ẩn của tiểu sinh!
- Hóa ra là Thanh tiên sinh, Thanh công tử!
Trầm Côn khom mình gật đầu, học theo điệu bộ của bọn họ nói:
- Tiểu sinh Trầm Côn, còn đây chính là quản gia A Phúc!
- Trầm Côn?
Đại cẩu hùng trợn tròn mắt, giống như ngự thú sư gặp được Lý Mục, linh phù sư gặp được Vương Kiêu vậy! Đại cẩu hùng sau đó ngưỡng mộ nhìn Trầm Côn:
- Huynh đài chớ chê ta trẻ dại, tiểu sinh dù bất tài cũng đã nghe danh Trầm Côn như sấm bên tai!
- Ta chẳng lẽ lại lừa ngươi?
Trầm Côn cảm thấy thực kỳ quái, tên mình có vẻ gây tác động mạnh a!
- Huynh đài chính là Trầm Côn thật sao?
Thanh tiên sinh thay đổi thái độ càng tôn kính hơn hỏi:
- Cửu châu tứ đại thư pháp danh gia (bốn nhà thư pháp lớn của Cửu Châu), Trầm Thái Tiết vương chính là huynh đài thật à?
Trầm Côn dù da mặt dày cũng phải đỏ lên, mấy bức thư pháp đó vốn là giấy loại khi hắn luyện vẽ linh phù mà thôi. Cái danh tứ đại thư pháp này do đệ tử Vô Ma Nhai truyền ra, hắn thật đúng là ngượng ngùng mà công nhận,
Dù vậy hắn vẫn viết tên mình trên nền đất, nhìn thấy tên hắn, Thanh tiên sinh cười ha hả:
- Bút pháp của tiên sinh thật tiêu sái, thể hiện đúng chất nghệ thuật của thư pháp, cách thức đưa bút cũng vô cùng thuần thục đẹp mắt, thật đúng là một thư pháp gia chân chính!
Vốn lúc đầu Thanh tiên sinh không muốn dây dưa cùng Trầm Côn, bất quá thấy bút pháp của hắn rồi thì lại do dự, cuối cùng mới thốt lên:
- Không ngờ có thể gặp được một trong tứ đại thư pháp gia, thật hận không thể cùng huynh đài nâng cốc bàn luận chuyện thư pháp, nhưng ta phải đi về phía Tây Nam tìm theo tung tích hòn đá màu đen, nếu huynh đài rảnh rỗi, chúng ta có thể cùng đi không?
Updated 405 Episodes