Nếu như nói vẻ đẹp của A La là một vẻ đẹp không vướng bụi trần, một loại phong thái tự nhiên. Thì vẻ đẹp của hòa thượng này chính là cái loại vẻ đẹp được trời ban cho, phong nhã phóng khoáng nhân gian hiếm gặp. Một vẻ đẹp có tư cách để làm toàn bộ nữ nhân ý loạn tình mê.
Đương nhiên, A Phúc nghĩ không ra nhiều tính từ như vậy, trong lòng hắn chỉ còn lại có một ý niệm - cụ nó chứ, vì sao ông không phải nữ nhân hả?
Có lẽ điều đáng tiếc nuối duy nhất chính là: hòa thượng này kề sát A Phúc, cho nên A Phúc chỉ có thể nhìn thấy bộ mặt của hắn mà không thấy rõ hình dáng của hắn...
- Ngươi, ngươi tại sao lại tới tìm ta, đâu phải ta hại chết ngươi?
Hòa thượng dung mạo tuấn mỹ, cảm giác khẩn trương trong lòng A Phúc cũng giảm bớt, bạo gan hỏi.
- Không phải bần tăng tìm ngươi, là ngươi tìm bần tăng!
Hòa thượng cười nói:
- Không tin thì cứ xem trên người ngươi, hơn nửa linh hồn của bần tăng đã bị ngươi gom lại, muốn không gặp ngươi cũng khó đấy!
Hơn nửa linh hồn?
A Phúc lục lọi trên người, nhưng không phải sao, lúc này hắn gom được bốn viên Phục Hoạt thạch, đúng là hơn nửa linh hồn tới tay rồi.
- Phùng thất tắc tử, ngộ phúc nhi hoạt ( Gặp Thất* ắt chết, gặp Phúc mà sống), xem ra ngày xưa Huyết Phật tính số cho bần tăng, ứng vào người tên béo nhà ngươi rồi!
*Thất ở đây là Thất cữu của Trầm Côn
Hòa thượng cười hào phóng.
- Như vậy, theo ta đi đi!
Nói xong, một làn gió thơm thổi lên cao, mang theo hòa thượng và A Phúc biến mất trong huyệt động.
- Này, ngươi muốn mang ta đi đâu vậy!
Trong huyệt động chỉ còn lại tiếng vọng của A Phúc.
- Ngươi không phải là bác học điên như đại thiếu gia từng nói đấy chứ? Ông trời, ta không muốn làm chuột bạch...chuột....chuột....chuột....
...
A Phúc bị hòa thượng này mang đi, và lúc này, Trầm Côn cũng đi tới ngoài cửa phòng mấy vị bằng hữu kia.
Trầm Côn còn tưởng rằng bằng hữu này ở tại nơi rất xa, vừa ra khỏi cửa mới biết được, bọn họ ở ngay trong lữ quán nhưng mà là ở mặt khác, phải đi qua một phòng khách.
- Kha lão huynh, mấy vị bằng hữu này có lai lịch thế nào?
Trầm Côn cười hì hì hỏi.
- Gặp mặt sẽ biết.
Kha Tây cười thần bí, bỗng nhiên quay đầu lại nói rằng:
- Trầm tướng quân, lời này mặc dù có chút xấu hổ, nhưng ta phải hỏi một câu.... Ngài và A La tiểu thư đến tột cùng là quan hệ gì?
Hắn đột nhiên hỏi cái này để làm gì? Trầm Côn đỏ mặt, dùng thanh âm rất nhỏ nói:
- Ta nghĩ... Hẳn là, hình như, tựa hồ, đại khái vẫn là thầy trò thôi?
Trải qua việc sáng nay, Trầm Côn thật sự nói không chính xác quan hệ của mình và A La nữa.
- Thầy trò? Hề hề, cử chỉ sáng nay của tướng quân và A La, lại không giống thầy trò nha!
Kha Tây cười quái dị, lại thở dài nói:
Mà thôi, thầy trò cũng tốt, tình nhân cũng được, ta chỉ nhắc nhở tướng quân một câu: nam tử hán đại trượng phu, tam thê tứ thiếp cũng không có gì đáng trách, chỉ là tướng quân đã có hôn ước trong người, vẫn nên thủy chung son sắt mới tốt... Nếu như làm không được, cũng đừng trước mặt thê tử nhà mình nhắc tới hai chữ A La.
Hắn rốt cuộc là có ý gì? Trầm Côn càng ngày càng hồ đồ rồi, không thể làm gì khác hơn là cười mỉa một tiếng.
- Nhìn lão huynh ngươi nói kìa, sao lại coi ta giống một kẻ phụ tình thế!
Kha Tây không nói gì, chỉ là cho Trầm Côn một ánh mắt khác.
Ý tứ này tựa hồ muốn nói... Ngươi cho là ngươi không phải kẻ phụ tình sao?
Trong lúc nói chuyện, hai người tới trước của phòng, Kha Tây gõ gõ cửa, lên tiếng cười nói:
- Sáng nay chim tước kêu to ngoài cửa sổ, nhất định là có bằng hữu từ phương xa tới, Kha Tây nói đúng không?
- Kha lão quỷ! ?
Vừa dứt lời, trong phòng truyền ra một tiếng cười to kinh hỉ, một lão nhân chạy nhanh ra. Lão nhân này bảy tám mươi tuổi, tóc bạc trắng, tinh thần quắc thước giống hán tử cường tráng ba bốn mươi tuổi. Lão tuy mặc một bộ đồ quản gia, rõ ràng là một người hầu cấp cao, nhưng lão lại đứng thẳng ở trước cửa, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí tức uy nghiêm vô ý phát ra, giống một bá chủ nắm nhiều quyền lực trong tay.
Tương phủ môn tiền thất phẩm quan (hoặc Tể tướng môn tiền thất phẩm quan - ý chỉ người canh giữ tướng phủ hay phủ tể tướng cũng ngang quan thất phẩm). Lão nhân này cho dù là người hầu, cũng là đỉnh cấp cường giả!
- Lão quỷ, chúng ta bao nhiêu năm không gặp mặt rồi?
Nhìn thấy Kha Tây, lão nhân này càng thêm kích động mà nước mắt lưng tròng, vừa ôm vừa thở dài, thất thanh nói:
- Mười năm trước, nhờ có ngươi tính số giúp ta, cả nhà ta một trăm bảy mươi hai mạng người mới qua khỏi đại kiếp đó. Ân đức này, Minh Thành vẫn chưa có cơ hội báo đáp a!
- Minh lão ca, chúng ta là bằng hữu vài chục năm rồi, nói mấy cái này làm cái gì?
Kha Tây cười ha ha.
- Đi, chúng ta đi vào ngồi xuống uống rượu!
Ngồi?
Minh bá đột nhiên sửng sốt, hắn biết trên lưng Kha Tây có Ngũ Sắc thạch, kiêng kị nhất chính là chữ 'ngồi', không khỏi vô cùng kinh ngạc nói:
- Lão quỷ, tảng đá trên lưng ngươi....
Kha Tây cười mà không đáp, chỉ là khom lưng hạ thấp người, hành lễ đối với người ngang vai vế.
- Thương thế của ngươi khỏi hẳn rồi? Ai có bản lĩnh lớn như vậy, lại có thể phá giải thủ đoạn của Huyền Minh lão ni cô?
Minh bá vẻ mặt kinh hỉ, thần sắc mừng thay Kha Tây tuyệt không phải giả vờ.
- Ha hả, thiên cơ bất khả lộ!
Kha Tây cũng không có tiết lộ bí mật của Trầm Côn, lập tức nói sang chuyện khác.
- Lão ca, không đề cập tới việc quá khứ nữa, ta ngày hôm nay tới tìm ngươi, là giới thiệu cho ngươi một vị bằng hữu...Nào, Trầm tướng quân, giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là nội sự đại tổng quản của Hoàng Kim Dạ gia - Minh Thành.
- Chu choa, Minh lão huynh, gần đây phát tài ở đâu vậy?
Trầm Côn cười hì hì nói, mặt khác, Kha Tây cũng nói ra thân phận của Trầm Côn. Lập tức, Minh Bá biến sắc.
- Ngươi chính là Trầm Côn? Đại Triệu Trấn Bắc tướng quân, Vô Ma Nhai Trầm chưởng môn?
Sau trận chiến Đại Hoang Châu, Vô Ma Nhai chỉ còn có thân tín của Trầm Côn, dưới tình huống như vậy, Ngọc tiên sinh đơn giản đem vị trí chưởng môn truyền cho Trầm Côn, cho nên gọi Trầm Côn một tiếng chưởng môn cũng không sai.
Thế nhưng, khi nói ba chữ 'Trầm chưởng môn', khóe miệng Minh Bá mang theo một tia cười nhạt, lông mày nhướng lên, giống như gặp phải một kẻ thù nhất định phải giết chết.
Bần tăng có lỗi với lão ta sao?
Trầm Côn hồi tưởng một chút, hắn và Dạ gia không có liên quan gì, quá lắm thì cũng chỉ là nhìn thấy Dạ Trung Hành ở xa xa, lão già này có cần cừu thị hắn như vậy không?
Lưu ý đến biểu tình của Minh bá, Kha Tây cũng sửng sốt một chút.
- Minh lão ca, giữa ngươi và Trầm tướng quân...
- Không có gì, ta là nội sự tổng quản của Dạ gia, quản không nổi việc của Trầm Côn...
Nói một câu mơ hồ có ẩn ý, Minh bá lại cười nói.
- Cho dù là ta nên quản, nhưng ngày hôm nay nể mặt Kha Tây ngươi, ta cũng không thể giở mặt với một vãn bối như Trầm Côn, ngươi nói đúng không?
Kha Tây nhíu nhíu mày.
Mắt Trầm Côn cũng híp lại.
Minh bá nói xong lời này, rõ ràng là ám chỉ Dạ gia nhìn Trầm Côn rất không vừa mắt!
Sau khi xấu hổ một chút, Minh bá cười nói:
- Lão quỷ, ngươi dẫn Trầm Côn tới gặp ta, không chỉ đơn giản để ôn chuyện như vậy chứ?
- Đương nhiên!
Kha Tây cười nói:
- Ta tính ra lão quỷ ngươi sẽ xuất hiện tại Xích Tiêu thành những ngày gần đây, cho nên không khỏi tính thêm chút nữa, ngươi tới Xích Tiêu thành là để làm cái gì?
Mỉm cười.
- Ha ha, kết quả thật trùng hợp, mục đích của chúng ta giống nhau, vừa vặn có thể hợp tác!
- Hả? Lão quỷ nhà ngươi có thể tính ra mục đích của ta?
Minh bá mắt sáng ngời.
- Ta nói thử, lão ca xem ta nói đúng không nhé?
Kha Tây giơ hai ngón tay lên.
- Lão ca vì hai việc. Thứ nhất, ngươi đi ngang qua Xích Tiêu thành, nghe nói ở đây có bảo bối, lại bị Đại Bồ Đề tự chiếm lấy, cho nên đang nghĩ phải đối phó như thế nào với Đại Bồ Đề tự, đúng không?
Minh bá mỉm cười gật đầu, xem như là ngầm thừa nhận rồi.
- Thứ hai.
Kha Tây nói chậm lại.
- Lão ca là muốn hộ tống một người, đi Hoàng Kim thánh điện...
Sắc mặt Minh bá đột nhiên trở nên u ám, bất quá lập tức khôi phục nụ cười, vỗ vai Kha Tây cười to nói:
- Lão quỷ nhà ngươi a, thật đúng là chuyện gì cũng không gạt được ngươi. Không sai, ta thật sự phải đưa một vị tiểu thư đi Hoàng Kim thánh điện, ngươi có tính ra được vị tiểu thư này là ai không?
- Nếu như ta tính không ra, còn mang Trầm Côn tới đây sao?
Nói tới đây, Kha Tây đúng lúc vén màn trong buồng lên, hắn hơi nghiêng thân, để Trầm Côn thấy rõ tình hình trong phòng.
Trong sát na đó, Trầm Côn đã hiểu ý tứ lời nói của Kha Tây... Hôn ước trong người...Thủy chung son sắt... Ngươi cho là ngươi không phải kẻ phụ tình à....
Đ!
Ngồi trong phòng rõ ràng là hôn thê của Trầm Côn - Công Tôn Y! ! ! !
So với mấy tháng trước, Công Tôn Y càng thêm xinh đẹp động nhân, nàng ta mặc một chiếc váy dài màu tím, ưu nhã ngồi bên bàn, nhẹ nhàng mà châm trà. Nàng ta rõ ràng không có đi ra ngoài, nhưng hình như lại biết có hai người tới, đã đặt thêm hai bộ trà cụ trên bàn. Thấy Trầm Côn đi vào, nàng ta mỉm cười và cũng không ngẩng đầu lên.
- Đã lâu không gặp, Trầm tướng quân bước đi càng thêm nhẹ nhàng, hô hấp càng thêm lâu dài, chắc là đã thăng cấp tới mức ta khó mà tưởng tượng rồi nhỉ?
Trong lúc hoảng hốt, Trầm Côn nhớ lại ngày tháng còn ở Tân Nguyệt thành, khi đó hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ có vừa thấy Công Tôn Y này là dấy lên một loại sợ hãi khó nói nên lời. Hôm nay, sự sợ hãi này càng thêm mạnh mẽ!
Đây không phải nói Trầm Côn sợ Công Tôn Y, cũng không phải nói hắn có hôn ước nên cảm thấy mình nợ Công Tôn Y cái gì. Chỉ là nói... Công Tôn Y này khí chất rất đặc biệt, bị nàng ta liếc mắt, tựa như bị một yêu thú từ thời viễn cổ hồng hoang nhìn chằm chằm, lúc nào cũng có thể táng mạng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mấy tháng không gặp, Công Tôn Y trở nên càng cường đại rồi...
...
Mục tiêu của mọi người đều là Đại Bồ Đề tự, cho nên không có lãng phí quá nhiều nước bọt, rất nhanh liền đạt thành hiệp nghị liên thủ tác chiến.
Độc Cốt động phụ cận, hòa thượng hàng chữ Huyền có năm người, đều là Lam Nguyên đỉnh phong, cho nên mấy người phân công một chút: Kha Tây từ phía Bắc đánh vào, phụ trách hai hòa thượng hàng chữ Huyền. Minh bá từ phía Tây đánh vào, phụ trách hai người còn lại. Ca Thư Tình và Bạch Tiên Nhi còn đang ở Độc Cốt động, các nàng liên thủ hẳn là có thể ăn được hòa thượng hàng chữ Huyền cuối cùng.
Về phần các nhân vật vô danh tiểu tốt khác thì đã có Trầm Côn một mình giải quyết.
Thương nghị hoàn tất, mấy người liền muốn khởi thân đi Độc Cốt động.
- Công Tôn tiểu thư!
Trước khi đi, Minh bá bỗng nhiên hướng Công Tôn Y cúc cung, thái độ rất là cung kính.
- Xin tiểu thư đợi nửa ngày, Minh Thành nhất định sẽ quay lại trước khi mặt trời lặn.
- Minh bá cẩn thận một chút!
Công Tôn Y khẽ cười nói.
- Đa tạ tiểu thư quan tâm.
Minh Thành mặt hướng Công Tôn Y, rướn người, lui về phía sau. Trong lộ trình hai mươi mấy bước, lão không dám ngẩng đầu, không dám rung vai, thậm chí ngay cả nụ cười trên mặt cũng không giám làm giảm một phần, giống một tiểu thái giám bái kiến bệ hạ trong hoàng cung.
Thấy tư thế này, Trầm Côn vò đầu bứt tai.
Công Tôn Y bất quá là một nữ nhi nhà nghèo, Minh bá vị đại tổng quản Dạ gia này, có cần phải cung kính nàng ta như vậy không?
Đang nghĩ ngợi, Minh bá đi tới ngoài cửa nhẹ giọng gọi Trầm Côn một tiếng, cười nói:
- Trầm tướng quân, có một việc kẻ làm hạ nhân như ta không nên hỏi, nhưng vẫn có chút lo lắng... Ngươi và Công Tôn tiểu thư đã từng có hiệp nghị, phải nhanh chóng giải trừ hôn ước, đúng không?
Updated 405 Episodes