- Ta mặc dù không phải, nhưng lại có cái này có thể cho ngươi!
Trầm Côn cười híp mắt lấy ra Nhân tâm đan, trước mặt Trầm Ưng nhẹ nhàng hé ra một chút, nhất thời một cỗ hương khí tràn ngập cả khoang thuyền.
Tuy Trầm Ưng không phải Dược tề sư, nhưng hắn xuất thân danh môn, kiến thức rộng rãi, vừa ngửi hương vị Nhân tâm đan một chút, lại nhìn hình dáng viên thuốc, hắn theo bản năng vươn tay ra - không sai, thứ này cho dù không thể nghịch thiên cải mệnh, cũng tuyệt đối là linh dược cao cấp khó gặp, tuyệt đối có thể kéo dài tuổi thọ cho gia gia hắn!
- Ai, đừng nóng vội chứ…
Trầm Côn cười hì hì lật cổ tay thu Nhân tâm đan vào bình.
- Ta cần hoàn thuốc này.
Trầm Ưng lộ ra ánh mắt thâm trầm cố chấp:
- Nói ra điều kiện của ngươi, muốn tiền, muốn binh khí hay là muốn gì? Ngươi chỉ cần nói ra, ta sẽ cố trả đủ cho ngươi!
- Ai nha, chuyện này thật khiến ta khó xử…
Trầm Côn sờ sờ cằm:
- Ngươi có thể trả tiền cho ta, nhưng ta trước đây là con một phú gia ở thành thị, hiện giờ Sở Cung ứng vũ khí đạn dược lớn nhất Bắc Cửu Châu nằm trong tay ta, tùy tiện xuất ra mấy tấm ngân phiếu cũng sánh ngang với toàn bộ gia tài của Trầm gia nhà ngươi. Ngươi cũng có thể cấp cho ta binh khí, chính là ngươi thấy đó, ta là linh phù sư, ta chỉ cần giấy bút, chứ không cần đao thương hay kiếm của Trầm gia các ngươi… Còn những thứ khác, ta hình như cái gì cũng không thiếu, vậy ngươi nói…
Hắn kéo dài thanh âm:
- Ta tại sao phải đưa Nhân tâm đan cho ngươi?
Đúng vậy a, hắn dựa vào cái gì đưa nghịch thiên linh dược của hắn cho ta, cánh tay Trầm Ưng buông xuống.
Chính là tiếp sau, Trầm Côn lại cầm lấy tay hắn, đem Nhân tâm đan đặt vào lòng bàn tay hắn.
- Ngươi, ngươi thật sự cho ta sao?
Trầm Ưng giật mình nói:
- Ta không có gì để đổi lấy Nhân tâm đan của ngươi!
- Ngươi tiểu tử ngốc này a,
Trầm Côn lại châm biếm mắng một câu:
- Ta không phải đã nói rồi sao? Ta là đường ca của ngươi, cùng là người của Trầm gia, tất nhiên ta phải giúp người thân của mình, không cần phải báo đáp!!!!
- Ngươi, ngươi thực là họ hàng thân thích của ta sao?
Hồ nghi nhìn Trầm Côn một hồi, tín niệm của Trầm Ưng thực sự bị dao động, mở miệng nói ra lời này. Trầm Ưng tất nhiên không tin hòa thượng đột nhiên xuất hiện này lại là người thân của mình, Tôi trì Trầm gia mấy đời nay toàn là con một, số họ hàng thân thích ít đến mức có thể dùng một bàn tay mà đếm cũng hết, làm sao từ đâu ra lại nhảy ra một tên thân thích là hòa thượng đây? Nhưng bây giờ thấy người ta mạo hiểm cứu tính mạng mình, lại cho không linh dược, trừ bỏ là người thân ra, hắn chẳng có lý do gì đối tốt với mình như vậy a, người này, người này thực là thân thích của mình sao?
- Như thế nào, vẫn chưa tin ta là đường ca của ngươi sao,
Trầm Côn vuốt vuốt một lá linh phù, tủm tỉm cười nói:
- Như vậy ta mang ngươi quay về Tôi hỏa trì đánh giết một hồi, cùng gia gia ngươi đối chất thì thế nào?
- Ngươi nguyện ý cùng ta trở về cứu gia gia.
Trầm Ưng thật sự động dung.
Trầm Côn đứng lên, tăng bào bay bay trong gió, nói với A La:
- Mỹ nữ, ngươi chiếu cố Thanh Sơn cùng A Phúc cho ta, ta đi xem Tôi hỏa trì thế nào, ngày mai gặp lại ở bờ sông.
Hắn thật sự muốn giúp mình cứu người!? Trầm Ưng trầm mặc một lát bỗng nhiên gật gật đầu:
- Mặc kệ ngươi có phải thật sự là đường ca của ta hay không, cũng không quản sau này như thế nào, ta vì những lời này của ngươi, gọi ngươi một tiếng đại ca.
Chỉ là "hiện tại" kêu một tiếng đại ca, ha ha, tiểu gia hỏa này tính cảnh giác vẫn còn rất cao nha. Bất quá bần tăng rất cần người đệ đệ như ngươi, ngươi nhất định chạy không thoát đâu!
Trầm Côn cười cười, mắt nhỏ lóe sáng, tràn ngập thần sắc tham lam. Chờ hắn mang Trầm Ưng đi xa, A Phúc gãi gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt hỏi:
- A La tiểu thư, thiếu gia có ý gì vậy, hắn vì sao nhất định phải làm đại ca Trầm Ưng kia?
- Ta cũng vừa mới hiểu được tặc hòa thượng này a,
A La bất đắc dĩ cười khổ:
- Trầm Côn đây là hiểu rõ mình không có cách nào thu hồi Nhất Nhật Thiên Lý, hắn liền cân nhắc, tuy rằng không có biện pháp thu hồi Nhất Nhật Thiên Lý, nhưng hắn lại có cách thu phục Trầm Ưng. Chỉ cần hắn trở thành đại ca của Trầm Ưng là có thể quang minh chính đại ra lệnh cho Trầm Ưng làm việc, hơn nữa tương lai Trầm Ưng thăng cấp lên thành Vũ hoàng trong truyền thuyết, cũng nhất định là kim bài bảo mệnh của Trầm Côn.
- Cha nó chứ!
A Phúc mắt nhỏ sáng rực lên:
- Ta chỉ biết, đại thiếu gia khi không lại nhận thức tên kia làm huynh đệ, nhất định là có chuyện.
Đúng vậy, Trầm Côn tận tâm trợ giúp Trầm Ưng như vậy chính là vì nhìn trúng tiềm lực của hắn, vừa có Hoàng cấp Sát Na Bách Niên, hơn nữa mới mười bốn mười lăm tuổi đã từ sinh tử chiến tạo thành tâm tính thành thục, Trầm Ưng đúng là một người huynh đệ hoàn mỹ, vì một huynh đệ như thế, mạo hiểm một chút cũng đáng giá.
Phía Bắc Gia Lăng thành có một phiến núi lớn trập trùng, sâu trong quần sơn xuất hiện một cái sơn cốc hình tròn rõ ràng đã được công tượng cẩn thận cải tạo, đường kính chừng chín trăm thước, nơi thấp nhất thấp hơn mặt biển chín thước, chỉnh tề hoàn mỹ vô cùng.
Lúc này đúng là tiết hè tháng tám nóng bức, đỉnh sơn cốc bị tầng tầng lớp lớp cây mạn đằng bao phủ, những cây cối xanh mát ấy tạo nên một lán che thiên nhiên, chặn lại phần lớn ánh mặt trời chiếu vào sơn cốc, chỉ có ở trung ương mới có một khoảng trống giúp ánh sáng chiếu thẳng từ trên trời xuống trung tâm sơn cốc, soi xuống mặt nước của một cái thủy trì (ao nước).
Đây chính là nơi khai phong của vô số thần binh trong thiên hạ: Tôi hỏa trì. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Khi Trầm Côn đuổi đến nơi này, trong Tôi hỏa trì trôi nổi một tầng máu đen, những thảo ốc (nhà lợp bằng cỏ) xung quanh cũng dính đầy máu tươi.
- Nơi này chính là Tôi hỏa trì?
Trầm Côn đã sớm biến thành Lang nhân, mà Trầm Ưng bám dính trên người Trầm Côn như tấm da sói. Tôi hỏa trì bị người của Hàn gia vây xung quanh, chỉ có thể lợi dụng hình thái của yêu thú mới có thể thông qua tầng lớp cảnh giới, yên lặng không một tiếng động tiến lại gần.
- Chính là ở trong này!
Ngửi được mùi máu tươi trong không khí, Trầm Ưng hai mắt đỏ rực lên, quét qua sơn cốc một vòng, đột nhiên cắn răng ken két nói:
- Tần Lãng, tên súc sinh nhà ngươi!
Chỉ thấy bên cạnh Tôi hỏa trì, nổi lên một cái thập tự giá cao hơn mười thước, một lão nhân tóc bạc trắng đang bị treo trên thập tự, tứ chi bị đinh sắt đóng chặt, hơn nữa có một sợi thừng buộc chặt mái tóc bạc của lão nhân, kéo căng ra sau, bức lão nhân kia không thể không ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào luồng sáng chiếu trực tiếp xuống sơn cốc, hơn nữa trên mắt lão nhân còn có hai tiểu mộc côn chống mí mắt, khiến lão không thể nhắm mắt lại.
Đây là khổ hình phi thường độc ác, nhìn chằm chằm vào mặt trời lâu như vậy, mắt chắc chắn sẽ mù.
Mà điểm chết người chính là: trên ngực, cổ tay, cổ chân của lão nhân kia đều có lỗ thủng do dao sắc khoét thành, từ những lỗ thủng ấy, từng dòng máu tươi từ từ chảy ra, tốc độ phi thường chậm, bức lão nhân kia từ từ mất máu, ít nhất phải mất một ngày rưỡi mới cạn kiệt máu huyết mà chết được.
- Bón thuốc!
Ngay tại bên cạnh lão nhân, một thanh niên trẻ mình đầy tà khí đang tựa vào ghế dựa, bên người có tỳ nữ cầm quạt phe phẩy, mà theo tiếng phân phó của người trẻ tuổi đó, mấy người canh giữ bên tôi trì tiến lên, bức lão nhân há miệng ra, rồi rót vào một chén lớn chất lỏng màu tím hồng.
- Sư phụ, đây chính là Ngưng thần canh cực kỳ đắt giá, ta phải trả một giá lớn mới mua được, ngươi nên chậm rãi hưởng thụ nha!
Người trẻ tuổi đó lại còn trêu trọc lão nhân.
- A di đà phật!
Chứng kiến cảnh này, Huyền Si ở bên trong linh hồn hô to một tiếng Phật hiệu.
- Trầm Côn, Ngưng thần canh kia chính là linh dược có tác dụng bồi bổ linh hồn, kéo dài thọ mệnh, sau khi uống vào có thể giữ được tánh mạng của người bị thương, ai, người kia lấy Ngưng thần đan cho lão nhân kia uống, rõ ràng là muốn cho lão nhân sống lâu thêm một chút, chịu thống khổ nhiều hơn một chút a!
- Mẹ nó chứ!
Trong lòng Trầm Côn cũng toát ra một cỗ sát khí, hắn cũng chẳng phải là cái dạng từ bi tốt đẹp gì, nhưng cũng không phải là kẻ có thể thực hiện những hành động vô đạo đức như thế!
- Người chịu khổ hình kia đúng là gia gia ta, tên súc sinh ra lệnh bón thuốc kia… Chính là Tần Lãng!
Trầm Ưng thở ồ ồ, tức giận muốn ngay lập tức lao ra cứu người!
- Đừng nhúc nhích!
Trầm Côn đè vai hắn xuống:
- Để ta nói rõ ràng đã, Tần Lãng có thực lực đến đâu, xung quanh Tôi trì có bao nhiêu cao thủ? Biết người biết ta mới làm nên việc lớn, tiểu tử ngươi nếu cứ xông loạn ra như vậy, chắc chắn là sẽ chết trước mặt gia gia ngươi, khiến lão thêm đau lòng mà thôi!
Trầm Ưng đành phải cố gắng thả lỏng cơ thể:
- Đúng vậy, ta quá xúc động!
Nhìn chằm chằm vào gia gia mình, đôi mắt dài hẹp của Trầm Ưng lóe hàn quang, hắn lạnh lùng nói:
- Tần Lãng chính là Lục Nguyên vũ tông thượng đoạn, không đáng lo, bất quá lúc ta trốn đi, thấy Hàn gia trưởng lão Hàn Phong ở gần đó, hắn là Hồng Nguyên vũ tông thượng đoạn, thực lực rất khó đối phó!
- Hồng Nguyên thượng đoạn, so với ta chỉ cao hơn một bậc thôi…
Trầm Côn mắt nhỏ đảo nhanh:
- Thế còn những người Hàn gia khác đâu? Một khi chúng ta ra tay, người Hàn gia có thể đến cứu viện hay không?
- Sẽ không!
Trầm Ưng tự tin nói:
- Hàn gia tổng cộng có năm Hồng Nguyên vũ tông, Hàn Đức đã bị ta đả thương, Công Thâu Nhã còn ở chỗ đó đuổi bắt ta, hai Hồng Nguyên còn lại đều ở nơi khác, không có khả năng gấp rút trở về, chúng ta chỉ cần đối phó với Hàn Phong này thôi!
Dừng một chút lại nói:
- Nếu nói tới cao thủ Hàn gia, lợi hại nhất chính là Chú kiếm sơn gia chủ Hàn Thiên Động, hắn là Lam Nguyên vũ tông hạ đoạn, bất quá hắn đang bận rộn chuẩn bị đại thọ sáu mươi tuổi tại Chú kiếm sơn ở thành Nam, cách xa nơi này, coi như chạy tới cũng phải nửa canh giờ!
- Nói cách khác, chúng ta có nửa giờ…
Trầm Côn gật đầu:
- Cái tên Hàn gia cao thủ kia có điểm gì đáng chú ý?
- Cái này ta không rõ lắm, chỉ nghe ông nội ta nói qua, Hàn Thiên Động vũ hồn là "Đại Thần Tượng"…
Trầm Ưng nhanh chóng nói qua một lượt.
Mà trong lúc bọn hắn nói chuyện, Tần Lãng lại bón thêm một lần Ngưng thần canh nữa cho lão nhân kia.
Hắn cười nói:
- Sư phụ, thuốc này mùi vị thế nào, dễ uống không? Ha ha, ta biết, hơi khó uống một chút, nhất là sau khi uống hết, ngươi sẽ sống lâu thêm một chút, chịu thêm một chút đau khổ a!
Nói xong, hắn đứng lên, tiến đến bên cạnh Trầm Niệm Tổ, mở hai tay ra nói:
- Tội gì phải thế chứ? Ngươi đã chín mươi tuổi rồi, cho dù chết cũng chẳng có gì ân hận, vậy mau nói ra Huyết phách thạch giấu ở nơi nào, chỉ cần ngươi nói ra, ta liền cho ngươi chết thống khoái!
- Phi!
Trầm Niệm Tổ hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, bất quá đầu lão bị kéo ngược lên, nước bọt không phun lên được mặt Tần Lãng, mà rơi xuống chân lão.
- Súc sinh, Huyết phách thạch đã được giấu kỹ rồi, người cả đời này cũng đừng mơ tìm ra được!
Trầm Niệm Tổ nổi giận mắng.
- Lão khốn kiếp sắp chết rồi vẫn còn ngang bướng!
Tần Lãng bĩu môi, quát lên:
- Người đâu, … bón thuốc tiếp cho ta!
Chứng kiến cảnh này, Trầm Côn quay đầu liếc nhìn Trầm Ưng:
- Uy, Huyết phách thạch là gì? Công Thâu Nhã thì tìm ngươi đòi, Tần Lãng thì đòi gia gia ngươi, hình như là việc này rất quan trọng a!
Trầm Ưng khuôn mặt lạnh lẽo, hiển nhiên hắn không tín nhiệm Trầm Côn hoàn toàn, tất sẽ không nói ra chuyện cơ mật nhất của gia tộc.
- Yên tâm, ngươi không nói cũng không sao…
Trầm Côn chỉ chỉ Tần Lãng nói:
- Chờ cứu được gia gia ngươi, ta hỏi lão cũng được… Hiện tại ngươi có tin tưởng giải quyết ổn thỏa tên Tần Lãng kia không?
Updated 405 Episodes