Chương 105: Bắt cóc

“Nha đầu.” Hắn không cam lòng, đẩy đẩy nàng: “Nàng vẫn chưa chịu nói sao? Ngôn Hoan là ai?”

“A. . . .Ngôn Hoan. . . . . .là tỷ muội tốt. . . . . .” Hạ Thiên mơ hồ đáp.

“. . . .Tỷ muội. . . . . .tốt?” Ân Tịch Ly bị cái đáp án này làm cho sửng
sốt. “Nàng nói. . . .Ngôn Hoan là tỷ muội tốt của nàng?”

Hạ Thiên dứt khoát không lên tiếng trả lời, trong lòng nàng cảm thấy khó chịu,
cực kỳ khó chịu, rốt cuộc là ai đang ầm ỹ với nàng? Hắn không biết lúc
người ta đang ngủ là không được phép quấy rầy sao?

Nàng thật sự
muốn xuống giường để mắng chửi cái tên không biết điều kia một chút,
nhưng mi mắt trĩu nặng, đành phải nhịn xuống, không sao, chờ lát nữa
tỉnh lại, chị đây nhất định sẽ giáo huấn ngươi. . . . . . .

Nàng không trả lời, Ân Tịch Ly cũng không hỏi nữa, hắn chỉ đắm chìm vào trong lời nói của nàng khi nãy.

Thì ra Ngôn Hoan là nữ, vậy thì hắn còn so đo với một cô gái làm chi?

Trên mặt của Ân Tịch Ly hiện lên một tia xấu hổ, hắn vội vàng khoanh tay
đứng dậy, liếc mắt nhìn Hạ Thiên đang nằm trên giường, hai tay chấp sau
lưng, không được tự nhiên ‘hừ’ một cái, nếu Ngôn Hoan là nữ, vậy bổn
vương. . . . . .sẽ không thèm so đo với nàng. Nghĩ xong, hắn ngẩng đầu
rời đi.

Vừa mới bước ra khỏi cửa phòng, bỗng dưng có một người tiến lên chào đón: “Điện hạ!”

“Sao?” Nhìn thấy người vừa tới, đôi mắt của Ân Tịch Ly sáng ngời: “Thế nào rồi, có tin tức gì không?”

“Thưa điện hạ!” Hắn nhìn thoáng qua trái phải một chút, sau đó tiến đến gần, thì thầm gì đó vào tai Ân Tịch Ly.

Nghe xong, khuôn mặt tuấn tú của Ân Tịch Ly đột nhiên trầm xuống, một tia
lạnh lẽo xẹt qua mi tâm: “Quả nhiên là thế, ngươi cứ tiếp tục theo dõi
cho ta.”

“Vâng, thưa điện hạ!”

Ân Tịch Ly hừ lạnh một tiếng. Dã Thần! Xem ra hoàng thúc đã quá xem thường ngươi rồi. . . . . .

*

“Đây là. . . .nơi nào?” Hạ Thiên mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn trên đầu
giường vừa xa lạ, lại có chút quen thuộc, căn phòng được bài trí một
cách đơn giản, lại không kém phần tôn quý, Hạ Thiên lắc lắc đầu, quan
sát xung quanh, nơi này. . . . Thoạt nhìn. . . . . sao lại giống giống
căn phòng của đại thúc vậy?

Trong lòng run lên một cái, theo phản xạ, nàng lập tức kiểm tra toàn bộ bản thân mình, hoàn hảo hoàn hảo,
quần áo sạch sẽ, không có cảm giác gì đặc biệt, cũng không có chỗ nào
cảm thấy không thoải mái.

Bước xuống giường, Hạ Thiên mở to mắt,
cố gắng nhớ lại, đúng rồi, nàng nhớ, nàng và đại thúc cùng nhau ăn mừng
sinh nhật, kết quả lại đi đến Phượng hoàng lâu, sau đó uống hết cả một
bình ‘Túy Tam Bôi’ trong truyền thuyết.

“Mẹ nó, không phải là
mình đã uống say đó chứ?” Nghĩ tới rượu ‘Túy Tam Bôi’, Hạ Thiên cảm điều này rất có khả năng, chỉ là, những chuyện sau khi uống say, nàng không
có cách nào nhớ ra được.

Nhìn ngó xung quanh một vòng, chắc là đại thúc đã mang nàng về rồi.

Nghĩ đến đây, mặt nàng đỏ lên, sau khi uống say, không phải là nàng đã làm loạn, nôn mửa, nói năng lung tung gì đó chứ?

Hạ Thiên nâng hai tay lên chống cằm, trong lòng bắt đầu khóc thét, người
ta vẫn thường nói, uống rượu có thể làm chuyện xấu, sao nàng lại có thể
uống say được cơ chứ? Tại sao lại có thể như vậy chứ!!!

“A! Trời
ơiiii!!!” Sau khi hét lên một tiếng thảm thiết, Hạ Thiên vội vàng nhảy
dựng lên, nàng lại quên mất một chuyện quan trọng rồi!

Hôm nay là tết Trung Thu, nàng đã hẹn với Ân Dã Thần sẽ cùng nhau đi thưởng ngoạn, hỏng bét rồi! Bây giờ đã là canh mấy? Nhìn sắc trời một chút, đã qua
buổi chiều rồi sao?

Khó trách bụng lại cảm thấy đói như vậy!

Nghĩ đến Ân Dã Thần mang theo khuôn mặt lạnh lùng đang ngồi ở nhà chờ mình,
Hạ Thiên nuốt nuốt nước miếng, không được, nàng phải lập tức trở về
thôi!

Hạ Thiên không nói hai lời, liền mang giày chạy ra ngoài,
tay vừa chạm vào cửa, nàng bỗng nhiên nhớ tới, nơi này là Ly vương phủ,
nếu đại thúc không để cho nàng đi thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa,
nàng còn chiếm cả phòng ngủ, thậm chí còn chiếm cả giường của hắn, nghĩ
thế nào cũng cảm thấy kỳ quái, trước mắt, nàng vẫn nên tránh đi thì tốt
hơn.

Đáng thương cho Hạ Thiên! Nàng lại không biết rằng, mình đã ngủ vẻn vẹn bốn ngày ba đêm, Trung thu này, đã qua lâu rồi!

Nàng đẩy cửa, hé ra một khe nhỏ, lén lén lút lút nhìn xem bên ngoài có ai
hay không, sau đó nhón nhón chân, đi ngược lại phía cửa chính, đằng sau
viện có một bức tường thấp, bên dưới có một cái lỗ nhỏ đủ cho một người
chui lọt, Hạ Thiên liền chui vào cái lỗ nhỏ đó, cố gắng thoát ra ngoài.

“Mẹ nó, đây là lỗ chó sao?” Cái lỗ này đủ cho một người chui qua, nhưng bởi vì mọc nhiều cỏ dại, cho nên muốn chui qua cũng vô cùng bất tiện.

Hạ Thiên mất hết sức của chín trâu hai hổ mới thoát ra được, nhưng trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một đôi giày màu đen.

Giày? Còn là một đôi giày của nam nhân?

Sau khi Hạ Thiên đem nửa người còn lại thoát ra khỏi lỗ chó, nàng chớp mắt
mấy cái, sờ sờ mũi, không biết người này có nhìn thấy bộ dạng chui lỗ
chó của nàng khi nãy hay không. . . . . Một đời anh minh của nàng nha. . . . . . .

“Ngươi chính là Hạ Thiên?” Người kia lên tiếng, giọng nói thâm trầm, mơ hồ mang theo mấy phần sát khí.

Trong lòng Hạ Thiên giật thót, nàng đến nơi này cũng đã hơn bốn tháng, gặp
qua không ít người, đối với cái loại sát khí mơ hồ này, nàng vẫn có thể
phát hiện được.

Ngẩng đầu nhìn từ đôi giày màu đen kia lên phía trên, chủ nhân của đôi giày là một gã to con, trên khuôn mặt còn có một vết sẹo.

Nàng thật sự xác định là mình không chọc tới người này, vì thế, nàng khéo
léo mở miệng hỏi: “Haha. . . . . Vị đại ca này, chúng ta quen biết nhau
sao?”

Gã mặt sẹo cầm một chiếc côn dài trong tay, phóng tới trước ngực, thô lỗ nói: “Ngươi không biết ta, nhưng ta biết ngươi!”

“. . . . . .” Ngươi cũng biết là ta không biết ngươi à? Bây giờ cũng
không có khả năng bò trở lại vào bên trong Ly vương phủ, nàng rút một
chân vẫn còn mắc ở trong lỗ chó ra, khẽ mở miệng, cười mỉa: “Haha. . . . . Vậy, không biết đại ca tìm tiểu nữ có chuyện gì không?”

Nàng
bình tĩnh xem xét xung quanh, phát hiện một cái ngõ nhỏ hẻo lánh nối
liền với Ly vương phủ, bình thường rất ít người qua lại, bởi vậy cũng
chẳng có ai phát hiện sự khác thường ở chỗ của nàng, nàng muốn la lên,
nhưng chỉ sợ không dễ dàng để cho người ta nghe thấy.

Gã mặt sẹo lên tiếng, để lộ ra hàm răng ố vàng, âm trầm nói: “Đương nhiên là tới bắt cóc ngươi rồi!”

Giọng nói còn chưa dứt, hắn đã dùng lực vung khúc côn dài lên, nhắm thẳng vào đầu Hạ Thiên.

Hạ Thiên bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, nhanh nhảu tránh thoát: “Này này, vị đại ca này, có chuyện gì thì từ từ mà nói, quân tử động khẩu không động thủ, cho dù ngươi không phải là quân tử, ngươi cũng không thể cầm gậy
đánh người như vậy chứ!”

“Bớt nói nhảm đi! Hôm nay ông đây nhất định phải trói ngươi lại!”

“Mẹ nó, trói cái đầu quỷ của ngươi, ngươi muốn bắt cóc là bắt cóc à, ngươi tưởng lão nương ngồi yên cho ngươi trói sao?”

Hạ Thiên cũng phát hỏa, không biết vớ được một cục đá lớn từ đâu ra, hung hăng ném qua.

Gã mặt sẹo dường như không dự đoán được là Hạ Thiên sẽ phản kích, chẳng
phải tất cả nữ tử đều yếu đuối mỏng manh như nước sao? Gặp phải chuyện
như vậy, chẳng phải là đã sớm sợ hãi tới mức ngất đi rồi sao? Sao cô gái này một chút sợ hãi cũng không có, ngược lại còn muốn cầm đá để đập
hắn?

Hắn cứ sửng sốt như vậy, mà Hạ Thiên thì lại không có một chút khách khí, cầm cục đá đập vào chính giữa đầu hắn.

Nhưng đầu của gã mặt sẹo không biết làm bằng thứ gì, bị một tảng đá lớn như
vậy đập vào đầu mà đến một chút trầy xước cũng không có, hắn chỉ khẽ lảo đảo hai cái, sau đó hơi choáng váng mà lui về phía sau.

“Shit!
Ngươi cho là ngươi đang luyện ‘Thiết đầu công’ sao? Lấy đầu để đỡ như
vậy. . . . . .” Hạ Thiên vung tay, hung hăng đá hắn một cái, sau đó. . . . 36 kế, chạy là thượng sách.

“Lão nương không chơi với ngươi nữa!”

Nàng rất sợ lại có thêm mấy tên muốn bắt cóc mình kéo đến, Hạ Thiên không
muốn ở lại nơi này thêm một phút nào nữa, nàng cố gắng chạy, lại cảm
thấy bản thân mình càng cố chạy thì lại càng đuối sức.

Gì vậy? Không đúng! Sao nàng lại quay về cái ngõ nhỏ này rồi, lại còn trở về ngay bên cạnh cái lỗ chó nữa?

Nàng bực bội chậm rãi quay đầu lại, đối mặt với nàng vẫn là cái gã to lớn mặt sẹo kia. . . . . .

“Ngươi nói đúng, ông đây đang luyện ‘Thiết đầu công’!” Hắn cười nham hiểm.

Hạ Thiên nuốt nuốt nước miếng, giơ hai tay đặt ở sau gáy, trưng ra khuôn
mặt vô cùng ngây thơ và hồn nhiên, cười cười nịnh nọt: “Haha . . . . .
Haha. . . . . Đại ca. . . . Ngươi biết không, ngươi thật sự rất đẹp
trai nha!”

“Thật không? Ta cũng biết ta đây rất đẹp trai!” Hắn
cười so với nàng còn sáng lạn hơn, ánh sáng mặt trời chiếu vào hàm răng ố vàng, lóe lên một cái, sau đó hắn xuống tay một cách dứt khoát.

“Bốp ——” Hạ Thiên chỉ cảm thấy đầu mình đau nhói, trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm lại, sau đó liền mất đi ý thức.

“Shit! Thật sự là bị bắt cóc rồi!” Đây là ý thức cuối cùng của nàng trước khi ngất đi.

Chapter
1 Chương 1: Tự nhiên xuyên qua
2 Chương 2: Nam nhân này thật không dễ chọc
3 Chương 3: Đại thúc từ trên trời giáng xuống
4 Chương 4: Lấy thuốc cho đại thúc
5 Chương 5: Ta sẽ ở cùng với ngươi, sẽ không để cho ngươi cô độc. . . .
6 Chương 6: Nửa đêm gặp sắc * lang
7 Chương 7: Ta bị phi lễ rồi!
8 Chương 8: Đại thúc này thật chảnh!
9 Chương 9: Đại thúc năm nay bao nhiêu tuổi?
10 Chương 10: Cường hôn (1)
11 Chương 11: Cường hôn (2)
12 Chương 12: Rời đi
13 Chương 13: Tam ca rất ghét nữ nhân!
14 Chương 14: Ngươi là thần y, thuốc của ngươi là thần dược!
15 Chương 15: Yêu nghiệt, yêu nghiệt a
16 Chương 16: Quyến rũ “băng sơn”
17 Chương 17: Lần thứ hai gặp nhau
18 Chương 18: Đại thúc, nhà của ngươi thật đẹp nha!
19 Chương 19: Đại Lực Kim Cương hoàn, nhập khẩu từ Nhật Bản!
20 Chương 20: Oan gia ngõ hẹp
21 Chương 21: Lại là một đại yêu nghiệt!
22 Chương 22: Nhà của ta không phải ở trong phủ
23 Chương 23: Hắn, nhớ kỹ nàng rồi!
24 Chương 24: Tìm tới cửa
25 Chương 25: Năm nay nhất định là năm xui xẻo của nàng
26 Chương 26: Ngươi dám nói bổn vương là lão già cặn bã!
27 Chương 27: Dạy dỗ thật tốt
28 Chương 28: Nàng sẽ báo thù
29 Chương 29: Tam hoàng tử đột kích
30 Chương 30: Làm sao mà ta biết được lai lịch của hắn lại lớn như vậy?
31 Chương 31: Cứ như vậy mà rời đi sao?
32 Chương 32: Bắt đầu dạy dỗ!
33 Chương 33: Nha hoàn bên cạnh
34 Chương 34: Hấp dẫn
35 Chương 35: Tay bị chuột rút
36 Chương 36: Vai kề vai
37 Chương 37: Cưỡng bức rồi sao?
38 Chương 38: Tự làm tự chịu
39 Chương 39: Nhất định phải đi!
40 Chương 40: Quả thực rất mị hoặc
41 Chương 41: Mị lực quá kém!
42 Chương 42: Tất cả vì mưu sinh a~
43 Chương 43: Hành động vô cùng sáng suốt
44 Chương 44: Liên phi
45 Chương 45: Bạt tai (1)
46 Chương 46: Bạt tai (2)
47 Chương 47: Mùa xuân của Vương gia tới rồi
48 Chương 48: Nàng… muốn về nhà
49 Chương 49: Phẫn nộ
50 Chương 50: Báo thù
51 Chương 51: Ta muốn xin nghỉ
52 Chương 52: Yêu ngươi chết mất!
53 Chương 53: Ta đến để bồi tội
54 Chương 54: Tiểu nhân năm nay 26 tuổi rồi!
55 Chương 55: Mỹ dung bí truyền
56 Chương 56: Bị bắt quả tang
57 Chương 57: Ngươi nghĩ ta là người xấu xa như vậy sao?
58 Chương 58: Toilet năm sao
59 Chương 59: Rơi vào hố xí
60 Chương 60: Vô cùng hả giận
61 Chương 61: Quyền lợi của phụ nữ, tuổi trẻ muôn năm!
62 Chương 62: Thật sự cưỡng ép sao?
63 Chương 63: Bạch mã hoàng tử
64 Chương 64: Sao lại đột nhiên đối xử tốt với nàng như vậy?
65 Chương 65: Tam ca tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng
66 Chương 66: Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (*)
67 Chương 67: Bộc lộ tài năng quá lộ liễu cũng không phải là chuyện tốt
68 Chương 68: Đấu thơ
69 Chương 69: Đại dương a —— tất cả đều là nước
70 Chương 70: Xóa tên khỏi con đường làm quan
71 Chương 71: Khuyên nhủ
72 Chương 72: Bởi vì, ta thích !
73 Chương 73: Dịu dàng
74 Chương 74: Thổ lộ
75 Chương 75: Thổ lộ (2)
76 Chương 76: Nàng là Hướng Linh Lung?
77 Chương 77: Nhìn lầm
78 Chương 78: Thưởng thức mỹ nam
79 Chương 79: Thiên hạ đệ nhất mỹ nam
80 Chương 80: Hối hận
81 Chương 81: Đánh cược
82 Chương 82: Người ta nhớ ngươi nha. . . . .
83 Chương 83: Dao cạo râu bồ câu
84 Chương 84: Hạ Thiên rất dũng mãnh
85 Chương 85: Nàng muốn đem tất cả xương cốt của hắn nuốt vào trong bụng
86 Chương 86: Nhìn một lần – một trăm lượng
87 Chương 87: Hôn
88 Chương 88: Là ai hôn nàng?
89 Chương 89: Hướng Linh Lung = Hạ Thiên
90 Chương 90: Cảnh cáo
91 Chương 91: Vòng tay
92 Chương 92: Vương phi tương lai của ta
93 Chương 93: Hướng Linh Lung (thượng)
94 Chương 94: Hướng Linh Lung (hạ)
95 Chương 95: Dịu dàng
96 Chương 96: Hôm nay không thể nướng gà được
97 Chương 97: Đại thúc rất keo kiệt!
98 Chương 98: Ngươi nào có quyến rũ được như vậy chứ!
99 Chương 99: Mỹ nhân, đến đây cho gia hôn một cái nào. . . .
100 Chương 100: Nhà của ta ở Thượng Hải!
101 Chương 101: Ngồi máy bay!
102 Chương 102: Mỹ nhân đại thúc
103 Chương 103
104 Chương 104: Ghen
105 Chương 105: Bắt cóc
106 Chương 106: Bắt cóc (2)
107 Chương 107: Bổn vương đã muốn thì không ai có thể ngăn cản!
108 Chương 108: Chân tướng
109 Chương 109
110 Chương 110: Càng già càng yếu
111 Chương 111: Trước thời hạn
112 Chương 112: Được cứu
113 Chương 113: Bổn vương rất thích
114 Chương 114: Rời đi
115 Chương 115: Chớp mắt một cái đã bảy năm
116 Chương 116: Cha con gặp nhau
117 Chương 117: Gặp lại tức là duyên
118 Chương 118: Đại thúc, đã lâu không gặp!
119 Chương 119: Đây là mẹ của con!
120 Chương 120: Vừa gặp lại đã khi dễ người ta!
121 Chương 121: Mẫu thân thật sự rất đáng đánh đòn
122 Chương 122: Mẹ con gọi ngài là đại thúc, con gọi ngài là đại gia
123 Chương 123: Cùng ngủ
124 Chương 124: Hiến pháp tạm thời
125 Chương 125: Hai cha con – một vở diễn
126 Chương 126: Phụ vương, con nghèo lắm!
127 Chương 127: Tương phùng
128 Chương 128: Mấy vị cô nương này thật sự quá điên cuồng. . .
129 Chương 129: Bí mật của Nhậm Diệc
130 Chương 130: Hai mẹ con vô lương
131 Chương 131: Mất đi vị giác!
132 Chương 132: Phi lễ chớ đụng!
133 Chương 133: Thật ra thì, ta vẫn luôn rất tuấn tú!
134 Chương 134: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (1)
135 Chương 135: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (2)
136 Chương 136: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (3)
137 Chương 137: Rốt cuộc là nàng đã sinh ra đứa con thế nào vậy?
138 Chương 138: Ra oai
139 Chương 139
140 Chương 140: Ấm áp
141 Chương 141: Có muốn để cho hắn hôn hay không?
142 Chương 142: Chơi trò hôn nhẹ
143 Chương 143: Cha ta là Lý Cương!
144 Chương 144: Có người làm chỗ dựa đúng là có khác!
145 Chương 145: Có chút ngọt ngào
146 Chương 146: Bề ngoài chỉ là gạt người
147 Chương 147: Chúng ta là người hào phóng
148 Chương 148: Nàng thích hắn sao?
149 Chương 149: Tiểu Thiên Thiên, chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi!
150 Chương 150: Có thích ta hay không?
151 Chương 151: Hai tên ngốc
152 Chương 152: Hôn trộm
153 Chương 153: Huynh ấy thật sự thích ngươi
154 Chương 154: Hắn không phải là nam nhân khác
155 Chương 155: Muốn hắn yên tâm sao?
156 Chương 156: Đại thúc quả nhiên là rất xấu!
157 Chương 157: Tranh thủ lúc này, di tình biệt luyến!
158 Chương 158: Huynh đệ tốt
159 Chương 159: Vội vàng xác nhận
160 Chương 160: Tiểu Phàm mất tích
161 Chương 161: Bị tập kích
162 Chương 162: Hai huynh đệ
163 Chương 163: Mất trí nhớ
164 Chương 164: Ta thật sự rất nghèo
165 Chương 165: Sinh cho ta một đứa bé đi (1)
166 Chương 166: Sinh cho ta một đứa bé đi (2)
167 Chương 167: Địch ý
168 Chương 168: Lai giả bất thiện
169 Chương 169: Đánh là đúng!
170 Chương 170: Gặp lại nhưng không nhận ra
171 Chương 171: Cha nào con nấy
172 Chương 172: Ta sẽ đợi nàng, đem trái tim ta quay về
173 Chương 173: Nàng có tội! Nàng nhịn!
174 Chương 174: Ta muốn gả cho chàng
175 Chương 175: Khôi phục trí nhớ! (1)
176 Chương 176: Khôi phục trí nhớ (2)
177 Chương 177: Lễ vật của bọn họ!
178 Chương 178: Đại kết cục (1)
179 Chương 179: Đại kết cục (2)
180 Chương 180: Đại kết cục (3)
181 Chương 181: Ngoại truyện Nhậm Diệc ———— Ta yêu nàng, không phải thổ lộ, chỉ là chúc phúc
Chapter

Updated 181 Episodes

1
Chương 1: Tự nhiên xuyên qua
2
Chương 2: Nam nhân này thật không dễ chọc
3
Chương 3: Đại thúc từ trên trời giáng xuống
4
Chương 4: Lấy thuốc cho đại thúc
5
Chương 5: Ta sẽ ở cùng với ngươi, sẽ không để cho ngươi cô độc. . . .
6
Chương 6: Nửa đêm gặp sắc * lang
7
Chương 7: Ta bị phi lễ rồi!
8
Chương 8: Đại thúc này thật chảnh!
9
Chương 9: Đại thúc năm nay bao nhiêu tuổi?
10
Chương 10: Cường hôn (1)
11
Chương 11: Cường hôn (2)
12
Chương 12: Rời đi
13
Chương 13: Tam ca rất ghét nữ nhân!
14
Chương 14: Ngươi là thần y, thuốc của ngươi là thần dược!
15
Chương 15: Yêu nghiệt, yêu nghiệt a
16
Chương 16: Quyến rũ “băng sơn”
17
Chương 17: Lần thứ hai gặp nhau
18
Chương 18: Đại thúc, nhà của ngươi thật đẹp nha!
19
Chương 19: Đại Lực Kim Cương hoàn, nhập khẩu từ Nhật Bản!
20
Chương 20: Oan gia ngõ hẹp
21
Chương 21: Lại là một đại yêu nghiệt!
22
Chương 22: Nhà của ta không phải ở trong phủ
23
Chương 23: Hắn, nhớ kỹ nàng rồi!
24
Chương 24: Tìm tới cửa
25
Chương 25: Năm nay nhất định là năm xui xẻo của nàng
26
Chương 26: Ngươi dám nói bổn vương là lão già cặn bã!
27
Chương 27: Dạy dỗ thật tốt
28
Chương 28: Nàng sẽ báo thù
29
Chương 29: Tam hoàng tử đột kích
30
Chương 30: Làm sao mà ta biết được lai lịch của hắn lại lớn như vậy?
31
Chương 31: Cứ như vậy mà rời đi sao?
32
Chương 32: Bắt đầu dạy dỗ!
33
Chương 33: Nha hoàn bên cạnh
34
Chương 34: Hấp dẫn
35
Chương 35: Tay bị chuột rút
36
Chương 36: Vai kề vai
37
Chương 37: Cưỡng bức rồi sao?
38
Chương 38: Tự làm tự chịu
39
Chương 39: Nhất định phải đi!
40
Chương 40: Quả thực rất mị hoặc
41
Chương 41: Mị lực quá kém!
42
Chương 42: Tất cả vì mưu sinh a~
43
Chương 43: Hành động vô cùng sáng suốt
44
Chương 44: Liên phi
45
Chương 45: Bạt tai (1)
46
Chương 46: Bạt tai (2)
47
Chương 47: Mùa xuân của Vương gia tới rồi
48
Chương 48: Nàng… muốn về nhà
49
Chương 49: Phẫn nộ
50
Chương 50: Báo thù
51
Chương 51: Ta muốn xin nghỉ
52
Chương 52: Yêu ngươi chết mất!
53
Chương 53: Ta đến để bồi tội
54
Chương 54: Tiểu nhân năm nay 26 tuổi rồi!
55
Chương 55: Mỹ dung bí truyền
56
Chương 56: Bị bắt quả tang
57
Chương 57: Ngươi nghĩ ta là người xấu xa như vậy sao?
58
Chương 58: Toilet năm sao
59
Chương 59: Rơi vào hố xí
60
Chương 60: Vô cùng hả giận
61
Chương 61: Quyền lợi của phụ nữ, tuổi trẻ muôn năm!
62
Chương 62: Thật sự cưỡng ép sao?
63
Chương 63: Bạch mã hoàng tử
64
Chương 64: Sao lại đột nhiên đối xử tốt với nàng như vậy?
65
Chương 65: Tam ca tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng
66
Chương 66: Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (*)
67
Chương 67: Bộc lộ tài năng quá lộ liễu cũng không phải là chuyện tốt
68
Chương 68: Đấu thơ
69
Chương 69: Đại dương a —— tất cả đều là nước
70
Chương 70: Xóa tên khỏi con đường làm quan
71
Chương 71: Khuyên nhủ
72
Chương 72: Bởi vì, ta thích !
73
Chương 73: Dịu dàng
74
Chương 74: Thổ lộ
75
Chương 75: Thổ lộ (2)
76
Chương 76: Nàng là Hướng Linh Lung?
77
Chương 77: Nhìn lầm
78
Chương 78: Thưởng thức mỹ nam
79
Chương 79: Thiên hạ đệ nhất mỹ nam
80
Chương 80: Hối hận
81
Chương 81: Đánh cược
82
Chương 82: Người ta nhớ ngươi nha. . . . .
83
Chương 83: Dao cạo râu bồ câu
84
Chương 84: Hạ Thiên rất dũng mãnh
85
Chương 85: Nàng muốn đem tất cả xương cốt của hắn nuốt vào trong bụng
86
Chương 86: Nhìn một lần – một trăm lượng
87
Chương 87: Hôn
88
Chương 88: Là ai hôn nàng?
89
Chương 89: Hướng Linh Lung = Hạ Thiên
90
Chương 90: Cảnh cáo
91
Chương 91: Vòng tay
92
Chương 92: Vương phi tương lai của ta
93
Chương 93: Hướng Linh Lung (thượng)
94
Chương 94: Hướng Linh Lung (hạ)
95
Chương 95: Dịu dàng
96
Chương 96: Hôm nay không thể nướng gà được
97
Chương 97: Đại thúc rất keo kiệt!
98
Chương 98: Ngươi nào có quyến rũ được như vậy chứ!
99
Chương 99: Mỹ nhân, đến đây cho gia hôn một cái nào. . . .
100
Chương 100: Nhà của ta ở Thượng Hải!
101
Chương 101: Ngồi máy bay!
102
Chương 102: Mỹ nhân đại thúc
103
Chương 103
104
Chương 104: Ghen
105
Chương 105: Bắt cóc
106
Chương 106: Bắt cóc (2)
107
Chương 107: Bổn vương đã muốn thì không ai có thể ngăn cản!
108
Chương 108: Chân tướng
109
Chương 109
110
Chương 110: Càng già càng yếu
111
Chương 111: Trước thời hạn
112
Chương 112: Được cứu
113
Chương 113: Bổn vương rất thích
114
Chương 114: Rời đi
115
Chương 115: Chớp mắt một cái đã bảy năm
116
Chương 116: Cha con gặp nhau
117
Chương 117: Gặp lại tức là duyên
118
Chương 118: Đại thúc, đã lâu không gặp!
119
Chương 119: Đây là mẹ của con!
120
Chương 120: Vừa gặp lại đã khi dễ người ta!
121
Chương 121: Mẫu thân thật sự rất đáng đánh đòn
122
Chương 122: Mẹ con gọi ngài là đại thúc, con gọi ngài là đại gia
123
Chương 123: Cùng ngủ
124
Chương 124: Hiến pháp tạm thời
125
Chương 125: Hai cha con – một vở diễn
126
Chương 126: Phụ vương, con nghèo lắm!
127
Chương 127: Tương phùng
128
Chương 128: Mấy vị cô nương này thật sự quá điên cuồng. . .
129
Chương 129: Bí mật của Nhậm Diệc
130
Chương 130: Hai mẹ con vô lương
131
Chương 131: Mất đi vị giác!
132
Chương 132: Phi lễ chớ đụng!
133
Chương 133: Thật ra thì, ta vẫn luôn rất tuấn tú!
134
Chương 134: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (1)
135
Chương 135: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (2)
136
Chương 136: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (3)
137
Chương 137: Rốt cuộc là nàng đã sinh ra đứa con thế nào vậy?
138
Chương 138: Ra oai
139
Chương 139
140
Chương 140: Ấm áp
141
Chương 141: Có muốn để cho hắn hôn hay không?
142
Chương 142: Chơi trò hôn nhẹ
143
Chương 143: Cha ta là Lý Cương!
144
Chương 144: Có người làm chỗ dựa đúng là có khác!
145
Chương 145: Có chút ngọt ngào
146
Chương 146: Bề ngoài chỉ là gạt người
147
Chương 147: Chúng ta là người hào phóng
148
Chương 148: Nàng thích hắn sao?
149
Chương 149: Tiểu Thiên Thiên, chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi!
150
Chương 150: Có thích ta hay không?
151
Chương 151: Hai tên ngốc
152
Chương 152: Hôn trộm
153
Chương 153: Huynh ấy thật sự thích ngươi
154
Chương 154: Hắn không phải là nam nhân khác
155
Chương 155: Muốn hắn yên tâm sao?
156
Chương 156: Đại thúc quả nhiên là rất xấu!
157
Chương 157: Tranh thủ lúc này, di tình biệt luyến!
158
Chương 158: Huynh đệ tốt
159
Chương 159: Vội vàng xác nhận
160
Chương 160: Tiểu Phàm mất tích
161
Chương 161: Bị tập kích
162
Chương 162: Hai huynh đệ
163
Chương 163: Mất trí nhớ
164
Chương 164: Ta thật sự rất nghèo
165
Chương 165: Sinh cho ta một đứa bé đi (1)
166
Chương 166: Sinh cho ta một đứa bé đi (2)
167
Chương 167: Địch ý
168
Chương 168: Lai giả bất thiện
169
Chương 169: Đánh là đúng!
170
Chương 170: Gặp lại nhưng không nhận ra
171
Chương 171: Cha nào con nấy
172
Chương 172: Ta sẽ đợi nàng, đem trái tim ta quay về
173
Chương 173: Nàng có tội! Nàng nhịn!
174
Chương 174: Ta muốn gả cho chàng
175
Chương 175: Khôi phục trí nhớ! (1)
176
Chương 176: Khôi phục trí nhớ (2)
177
Chương 177: Lễ vật của bọn họ!
178
Chương 178: Đại kết cục (1)
179
Chương 179: Đại kết cục (2)
180
Chương 180: Đại kết cục (3)
181
Chương 181: Ngoại truyện Nhậm Diệc ———— Ta yêu nàng, không phải thổ lộ, chỉ là chúc phúc
footer(); ?>