Chương 110: Càng già càng yếu

Ân Dã Thần vừa trở về
phủ, hạ nhân lại báo cho hắn biết là Hướng Linh Lung đã ra ngoài rồi.
Nỗi bất an trong lòng lại càng trở nên lớn hơn, trực giác mách bảo hắn
rằng, chuyện mất tích của Hạ Thiên là có liên quan tới Linh Lung.

Nhưng trước khi có bằng chứng thì hắn không thể nói năng xằng bậy được, thực
ra cho dù tâm lý có chút không tin, nhưng trong lòng hắn vẫn nghĩ Linh
Lung luôn luôn thiện lương như vậy, sẽ không làm ra mấy cái loại chuyện
đó đâu.

Lúc chạng vạng tối, Hướng Linh Lung trở về phủ, vừa trở
về đã nhìn thấy Ân Dã Thần đang ở đại sảnh chờ mình, ánh mắt của ả chợt
lóe lên, trong lòng lại có chút hoảng loạn, chẳng lẽ hắn đã biết cái gì
rồi sao?

Hướng Linh Lung nở một nụ cười dịu dàng pha lẫn một chút ngây thơ, thân thiết chào hỏi: “Thần, sao hôm nay chàng lại về sớm vậy? Chàng không đi tìm nàng ta sao? Chẳng lẽ đã tìm được rồi à?”

Ân Dã Thần im lặng nhìn ả một lát, sau đó mới chậm rãi nói: “Vẫn chưa tìm thấy!”

“A!” Hướng Linh Lung kinh ngạc che miệng: “Vậy phải làm sao bây giờ? Thần,
ta thật sự không muốn gả sang Hoằng Việt quốc, chàng mau giúp người ta
nghĩ cách được không? Chàng nhất định phải tìm được nàng ta nha.”

“Nàng thật sự muốn để cho Hạ Thiên thay nàng gả đi sao?” Ân Dã Thần nói: “Nếu để cho phụ hoàng biết được thì sẽ phạm tội khi quân đấy!”

Ánh
mắt của Hướng Linh Lung chợt lóe lên một cái, lại vô cùng tự nhiên cười
rộ lên: “Thần, chuyện này, chỉ cần chàng không nói, ta không nói thì còn ai có thể biết? Thần, chẳng lẽ chàng hối hận rồi sao?”

Ân Dã Thần im lặng, quả thực, sâu trong lòng hắn đã vô cùng hối hận, nhưng mà, bây giờ hối hận thì làm được gì đây?

“Thần, không phải là nàng ta và Ly vương điện hạ có quen biết sao? Hai người
họ thân thiết như vậy, có khi nào là Ly vương điện hạ giấu nàng ta hay
không?” Hướng Linh Lung bỗng nhiên nói một cách đầy ẩn ý.

Ả không thể để cho Ân Dã Thần biết được Hạ Thiên đang ở trong tay mình, nếu
không, toàn bộ kế hoạch của ả đều trở nên uổng phí, không những không
còn được Ân Dã Thần che chở, chỉ sợ còn có thể vì nhỏ mà mất lớn, đến
lúc đó, nếu để cho hoàng thượng biết, chỉ sợ cho dù ả có muốn gả sang
Hoằng Việt cũng không được nữa.

Ân Dã Thần nhìn chằm chằm vào ả
một lúc lâu, nếu hắn nhớ không lầm, hắn căn bản là chưa từng nói qua với nàng về chuyện của Hạ Thiên và hoàng thúc, chỉ có một lần vô tình nhắc
tới chuyện Hạ Thiên tạm thời đang ở Ly vương phủ, vậy thì làm sao nàng
có thể biết được?

“Linh Lung!” Hắn nặng nề mở miệng, giọng điệu
đạm mạc mà lạnh lẽo: “Nàng hãy nói thật với ta, nàng có biết Hạ Thiên
đang ở nơi nào hay không?”

Hướng Linh Lung ngẩn ra, tim đập thình thịch, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, mang theo một
chút ý cười, nói: “Thần, chàng đang nói gì vậy? Ngay cả chàng cũng còn
không biết nàng ta đang ở đâu thì làm sao người ta biết được? Chàng nói
xem, có phải là nàng ta đã bỏ trốn rồi hay không?”

“Nàng thật sự không biết sao?” Trong ánh mắt của Ân Dã Thần mang theo một chút hoài nghi.

Nhưng mà, kỹ thuật diễn xuất của Hướng Linh Lung thật sự rất tốt, trong nháy
mắt, khuôn mặt của ả trở nên khổ sở, mi mắt hạ xuống, dáng vẻ ủy khuất
lại có chút không thể tin nhìn vào Ân Dã Thần, nước mắt từng giọt từng
giọt như trân châu, cứ thế mà rơi xuống: “Chàng đang nghi ngờ ta?”

Giọng nói của ả nghẹn ngào: “Chàng nghi ngờ ta giấu nàng ta phải không? Hay
chàng nghi ngờ ta làm gì với nàng ta? Chàng. . . . . Chàng như vậy mà
lại. . . . . thật sự nghi ngờ ta. . . . . .”

Thấy ả rơi lệ, Ân Dã Thần theo bản năng nhíu mày nói: “Ta không có ý này.”

“Chàng không có ý này vậy thì có ý gì? Chàng tìm không thấy người thì chàng
lại hoài nghi là do ta làm sao? Thần, ta yêu chàng như vậy, thậm chí vì
chàng mà ngay cả danh hiệu quận chúa hoàng thượng ban tặng ta cũng không cần, chẳng lẽ ở trong lòng chàng, ta chỉ là một người như vậy thôi
sao?”

Ả càng khóc càng thương tâm, khuôn mặt giống Hạ Thiên như
đúc, giờ phút này lại trở nên trắng bệch, tuy rằng, cách nói chuyện và
thần thái đều là hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng nhìn thấy khuôn
mặt này để lộ ra biểu cảm như vậy, trong lòng Ân Dã Thần mơ hồ cũng nhói đau.

“Linh Lung . . . . . .” Trong lòng hắn cảm thấy có chút áy
náy. Đúng vậy, vẫn chưa có bằng chứng, sao hắn lại có thể nghi ngờ nàng
cơ chứ?

Chỉ vì mấy ngày gần đây hắn liên tục phiền muộn cho nên
mới có thể như vậy. Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hắn mở miệng an ủi:
“Linh Lung, ta thật sự không có ý đó.”

Hướng Linh Lung khóc đến
hoa lê đẫm mưa, chậm rãi lui về phía sau, đứng cách hắn một thước, lẳng
lặng nhìn hắn: “Thần, trước kia, mọi chuyện chàng làm đều vì ta, ta buồn bã, chàng sẽ lo lắng, ta vui vẻ, chàng sẽ cười với ta, nhưng mà bây
giờ, chàng lại hoài nghi ta, chỉ vì một nữ nhân khác. . . . . .”

“. . . . . .” Mi tâm của Ân Dã Thần nhíu lại càng sâu, từ trước tới nay
hắn vẫn luôn ít nói, cho nên bây giờ cũng không biết phải nói với nàng
như thế nào.

Cho tới bây giờ, nữ nhân bên cạnh hắn chỉ có duy
nhất một người, đó là Hướng Linh Lung, hắn thừa nhận, lúc trước mình có
ấn tượng rất tốt đối với nàng, thật hiếm khi hắn gặp được một cô gái
không mang đến cho hắn cảm giác chán ghét, vì vậy mà hắn che chở nàng,
chăm sóc và quan tâm đến nàng, cũng không nghĩ rằng, chỉ bởi vì như vậy
mà lại khiến cho nàng yêu hắn, hắn cũng suy nghĩ, một khi nàng đã yêu
hắn như vậy, mà hắn cũng không chán ghét nàng, vậy thì cưới nàng về làm
vợ cũng không có gì đáng ngại.

Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ
rằng, một chút hành động đó của bản thân mình đã làm cho nàng chui vào
ngõ cụt, ngoài hắn ra thì nàng sẽ không chịu gả cho ai khác nữa. . . . .

Hướng Linh Lung cúi đầu, dùng dư quang nơi khóe mắt quan sát vẻ mặt vừa phức
tạp lại vừa khó nói của Ân Dã Thần, ả lo lắng Ân Dã Thần vẫn còn nghi
ngờ mình, cho nên đành phải hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Ta biết chàng
vẫn không tin ta, được, nếu như chàng đã không tin ta như vậy thì ta ở
đây còn có ý nghĩa gì nữa?”

Ả bi phẫn, thống khổ xoay người rời đi: “Ta trở về nói với cha, chuyện hòa thân lần này, ta chấp nhận gả!”

“Linh Lung!” Ân Dã Thần nhìn ả, như thể muốn nói điều gì, mi tâm gắt gao nhíu lại.

Đột nhiên, cả người Hướng Linh Lung ngã về phía sau, thân hình giống như
một chiếc lá yếu ớt trong cơn gió mùa thu, cứ như vậy mà ngã xuống.

“Linh Lung?!” Ân Dã Thần kinh hãi, vội vàng đỡ lấy thân thể của ả, nhờ vậy mà hắn mới phát hiện, toàn thân của ả lạnh như băng: “Nàng làm sao vậy?
Sao cơ thể lại lạnh như thế?”

“Ta không sao, chàng để cho ta đi
đi, ta sẽ trở về nhà ngay lập tức.” Hướng Linh Lung vùng vẫy muốn đứng
dậy, nhưng mà dường như đôi chân chẳng còn một chút sức lực nào, vừa mới rời đi một bước, lại lảo đảo ngã trở lại vào trong lòng Ân Dã Thần.

Lúc Ân Dã Thần ôm lấy eo của ả lại đột nhiên cảm thấy một chút ươn ướt và
dinh dính, mùi máu tươi cứ thế xộc thẳng vào mũi, hắn giật mình nói:
“Linh Lung? Nàng bị thương? Sao lại thế này?”

Hướng Linh Lung yếu ớt đáp: “Ở trong này lâu ngày cũng cảm thấy buồn chán . . . . . Chàng. . . . . lại không rảnh để ở bên cạnh ta. . . . . ta đành phải ra ngoài đi dạo . . . . . . Trên đường. . . .trên đường ta gặp mấy gã thổ phỉ. . . . muốn khi dễ ta. . . . . thật. . . . thật vất vả ta mới trốn về đây
được. . . . .”

“Đáng chết!” Ân Dã Thần khẽ quát một tiếng,
tự trách bản thân vừa rồi chỉ lo chìm đắm trong suy nghĩ của mình, lại
không phát hiện ra sự khác thường của nàng: “Linh Lung, nàng cố gắng
chịu đựng một chút, sẽ không có việc gì đâu!”

“Người đâu! Lập tức truyền thái y!”

Ngay lập tức, toàn bộ phủ của Tam hoàng tử trở nên xôn xao.

Trong khi Ân Dã Thần đang tự trách bản thân, lại không phát hiện được, lúc
hai người đang đứng bên cạnh hồ nước, Hướng Linh Lung lặng lẽ lấy một
thanh chủy thủ dính máu từ trong tay áo ném xuống hồ.

Khóe môi
của ả hiện lên một nụ cười như có như không, ả nằm trong lòng Ân Dã
Thần, lặng lẽ híp mắt lại, vì muốn có được sự tin tưởng của hắn, cho dù
là tự hại mình, một dao này thì có là gì?

*

Hướng Linh
Lung bị thương, đối với Ân Dã Thần mà nói đều là tự trách bản thân,
nhưng mà đối với Hạ Thiên thì lại là một sự may mắn.

Từ trước đến nay, Hướng Linh Lung đều được nuông chiều, chỉ cần thân thể có chút
không khỏe thì hạ nhân trong phủ, từ trên xuống dưới đều trở nên tất bật chạy tới chạy lui, mà lúc này, bởi vì một vết thương ở trên eo do chủy
thủ gây ra, khiến cho ả phải nằm trên giường hơn nửa tháng, Ân Dã Thần
cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua ý nghĩ muốn tìm người, dốc lòng ở bên
cạnh chăm sóc cho ả, để giảm bớt sự áy náy ở trong lòng mình.

Bởi vậy cho nên Hạ Thiên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng nàng không biết tại sao Hướng Linh Lung lại không đến tìm nàng gây phiền toái nữa, nhưng nàng ta không đến, Hạ Thiên sẽ không phải chịu đựng những loại
tra tấn hành hạ kia, mà cái gã ở lại canh giữ nàng cũng hiểu rõ được tầm quan trọng của Hạ Thiên, cho nên, chỉ khi nào Hướng Linh Lung tự mình
ra lệnh, thì hắn mới được phép dùng cực hình đối với nàng. Lần này, đã
hơn nửa tháng rồi, Hướng Linh Lung vẫn không xuất hiện, hắn cũng không
dám làm gì xằng bậy đối với Hạ Thiên, vì thế, trong nửa tháng này, Hạ
Thiên tốt lên không ít.

Chỉ là, thời gian càng lâu, trong
lòng Hạ Thiên càng trở nên bất an, điều này chứng tỏ là ngày hòa thân
sang Hoằng Việt quốc càng đến gần, chỉ còn có nửa tháng nữa mà thôi.

Không được, nàng phải mau chóng nghĩ cách để thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, nàng cũng không hy vọng đến lúc đó, mình thật sự sẽ phải thay thế Hướng Linh Lung mà gả sang cái Hoằng Việt quốc gì gì kia.

Nhìn một
lượt xung quanh, gã nam tử áo đen phụ trách việc trông coi nàng cũng
không biết đã đi đâu rồi, cho dù đã ở trong căn phòng u ám mốc meo ẩm
ướt này hơn nửa tháng, nàng vẫn cảm thấy ghê tởm, cố gắng nhịn xuống cảm giác khó chịu, nàng thử giãy giụa, cử động tay chân đang bị trói bằng
dây thừng, dây thừng được buộc thật sự rất chặt, cho dù nàng có muốn cử
động một chút cũng vô cùng khó khăn.

Trong lòng cảm thấy bất đắc
dĩ, bởi vì Hướng Linh Lung sợ nàng bỏ trốn, cho nên, không chỉ trói tay
trói chân của nàng, mà còn trói vài vòng quanh người nàng nữa. Hạ Thiên
không khỏi có chút bực mình, vì sao nàng không phải là người cổ đại cơ
chứ? Một chút nội công cũng không có, chẳng phải trong tiểu thuyết và
phim truyền hình ở trên TV đều có mấy cái vụ xuyên qua thì đã có nội
công sẵn rồi hay sao?

“Mẹ nó, thật đúng là đi đến chỗ nào cũng bị khi dễ mà. . . . . .” Nàng lẩm bẩm mắng một câu, đúng là người càng già càng yếu.

Ánh nắng mặt trời từ bên ngoài yếu ớt rọi vào, Hạ Thiên cũng không biết là
mình đang bị nhốt ở nơi nào, nhìn lên trên tường có một song sắt nhỏ,
đón lấy từng tia nắng mặt trời mỏng manh, nàng có cảm giác như thể rất
lâu rồi mình vẫn chưa được nhìn thấy chúng, Hạ Thiên lặng lẽ hít vào một hơi thật sâu.

Bỗng nhiên, dư quang nơi khóe mắt chợt lóe lên,
không biết ánh nắng mặt trời yếu ớt kia chiếu đến chỗ nào, lại phát ra
một chút phản quang, Hạ Thiên vội vàng nhìn xuống, thì ra là chiếc vòng
tay bằng ngọc mã não nàng vẫn luôn đeo trên người từ nhỏ, chiếc vòng tay này là lúc nàng vừa mới đến cô nhi viện, có một người chị lớn hơn nàng
ba tuổi đã được người khác nhận nuôi, chị ấy tặng lại cho nàng chiếc
vòng này làm quà gặp mặt, tuy rằng nó không đắt, nhưng vì nàng nhớ đến
tình bạn cũ, cho nên vẫn luôn luyến tiếc, không nỡ vứt đi.

Ánh
mắt của Hạ Thiên trở nên sáng ngời, nàng như đang nghĩ đến điều gì, lại
nhìn xuống chiếc vòng ở trên cổ tay, đôi mắt lóe lên một tia do dự, nửa
buổi, rốt cuộc nàng cũng hạ quyết tâm, hai tay đang bị buộc chặt khẽ
dùng chút sức lực, vặn vẹo đứng lên, ở một khắc này, nàng dùng sức đập
chiếc vòng trên cổ tay vào cái ghế gỗ đang nằm bên cạnh, vòng tay vỡ,
phát ra một tiếng giòn tan, âm thanh ‘răng rắc’, chiếc vòng vỡ vụn thành mấy mảnh thủy tinh nho nhỏ.

Nàng vội vã rụt tay lại, cẩn thận chụp được một miếng ngọc vỡ, mảnh nhỏ sắc bén cắt vào ngón tay nàng, ứa ra một giọt máu nhỏ.

Hạ Thiên bị đau, mày khẽ nhíu lại, nhưng cũng cảm thấy vô cùng vui sướng,
nàng cẩn thận cầm lấy mảnh vỡ nhỏ này, từng chút từng chút cắt vào dây
thừng trên tay.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Nghe thấy có tiếng động, gã áo đen bỗng nhiên đi vào, trừng mắt nhìn Hạ Thiên.

Bàn tay của Hạ Thiên lặng lẽ đặt dưới hai chân, ngước mắt nhìn hắn, khuôn
mặt không hề có chút biểu cảm nào, chỉ thản nhiên nói: “Sao vậy? Ta bị
các ngươi trói nên cảm thấy khó chịu, cử động một chút mà cũng không
được sao?”

Gã áo đen nhìn chằm chằm Hạ Thiên một lát, Hạ Thiên
cũng im lặng nhìn hắn, nàng nghiêng đầu sang một bên, khẽ nhắm mắt lại,
bộ dáng như chuẩn bị ngủ.

Bởi vì bên trong mật thất vô cùng tối
tăm và u ám, gã áo đen không thể nhìn thấy những mảnh ngọc mã não nhỏ li ti rơi xuống ở phía sau Hạ Thiên, hắn chỉ quan sát Hạ Thiên một lát,
phát hiện nàng không có bất kỳ hành động nào, cũng không có khả năng
chạy thoát khỏi nơi này, hắn lạnh lùng thu hồi tầm mắt, sau đó đi ra
khỏi mật thất.

Sau khi nhìn hắn rời đi, Hạ Thiên mới chậm rãi mở
to mắt, nở ra một nụ cười lạnh, tiếp tục dùng mảnh vỡ nhỏ cắt dây thừng, từng chút từng chút một.

Rất nhanh thôi, chỉ một chút nữa là có thể thoát khỏi nơi này rồi.

Đến lúc đó. . . . . . Nàng nhất định sẽ khiến cho Hướng Linh Lung phải nhận sự trừng phạt mà nàng ta xứng đáng nhận được!

Tốt xấu gì, nàng cũng là người hiện đại, tốt xấu gì, nói không chừng nàng
còn là tổ tiên của Hướng Linh Lung, vậy mà nàng ta lại dám đối xử với
nàng như vậy.

Dám đối xử với nàng như vậy, không trả giá một chút thì coi sao được?

Hướng Linh Lung, ngươi cứ chờ mà xem, ta – Hạ Thiên. . . . . có thù không báo, sẽ không phải là người hiện đại!

Chapter
1 Chương 1: Tự nhiên xuyên qua
2 Chương 2: Nam nhân này thật không dễ chọc
3 Chương 3: Đại thúc từ trên trời giáng xuống
4 Chương 4: Lấy thuốc cho đại thúc
5 Chương 5: Ta sẽ ở cùng với ngươi, sẽ không để cho ngươi cô độc. . . .
6 Chương 6: Nửa đêm gặp sắc * lang
7 Chương 7: Ta bị phi lễ rồi!
8 Chương 8: Đại thúc này thật chảnh!
9 Chương 9: Đại thúc năm nay bao nhiêu tuổi?
10 Chương 10: Cường hôn (1)
11 Chương 11: Cường hôn (2)
12 Chương 12: Rời đi
13 Chương 13: Tam ca rất ghét nữ nhân!
14 Chương 14: Ngươi là thần y, thuốc của ngươi là thần dược!
15 Chương 15: Yêu nghiệt, yêu nghiệt a
16 Chương 16: Quyến rũ “băng sơn”
17 Chương 17: Lần thứ hai gặp nhau
18 Chương 18: Đại thúc, nhà của ngươi thật đẹp nha!
19 Chương 19: Đại Lực Kim Cương hoàn, nhập khẩu từ Nhật Bản!
20 Chương 20: Oan gia ngõ hẹp
21 Chương 21: Lại là một đại yêu nghiệt!
22 Chương 22: Nhà của ta không phải ở trong phủ
23 Chương 23: Hắn, nhớ kỹ nàng rồi!
24 Chương 24: Tìm tới cửa
25 Chương 25: Năm nay nhất định là năm xui xẻo của nàng
26 Chương 26: Ngươi dám nói bổn vương là lão già cặn bã!
27 Chương 27: Dạy dỗ thật tốt
28 Chương 28: Nàng sẽ báo thù
29 Chương 29: Tam hoàng tử đột kích
30 Chương 30: Làm sao mà ta biết được lai lịch của hắn lại lớn như vậy?
31 Chương 31: Cứ như vậy mà rời đi sao?
32 Chương 32: Bắt đầu dạy dỗ!
33 Chương 33: Nha hoàn bên cạnh
34 Chương 34: Hấp dẫn
35 Chương 35: Tay bị chuột rút
36 Chương 36: Vai kề vai
37 Chương 37: Cưỡng bức rồi sao?
38 Chương 38: Tự làm tự chịu
39 Chương 39: Nhất định phải đi!
40 Chương 40: Quả thực rất mị hoặc
41 Chương 41: Mị lực quá kém!
42 Chương 42: Tất cả vì mưu sinh a~
43 Chương 43: Hành động vô cùng sáng suốt
44 Chương 44: Liên phi
45 Chương 45: Bạt tai (1)
46 Chương 46: Bạt tai (2)
47 Chương 47: Mùa xuân của Vương gia tới rồi
48 Chương 48: Nàng… muốn về nhà
49 Chương 49: Phẫn nộ
50 Chương 50: Báo thù
51 Chương 51: Ta muốn xin nghỉ
52 Chương 52: Yêu ngươi chết mất!
53 Chương 53: Ta đến để bồi tội
54 Chương 54: Tiểu nhân năm nay 26 tuổi rồi!
55 Chương 55: Mỹ dung bí truyền
56 Chương 56: Bị bắt quả tang
57 Chương 57: Ngươi nghĩ ta là người xấu xa như vậy sao?
58 Chương 58: Toilet năm sao
59 Chương 59: Rơi vào hố xí
60 Chương 60: Vô cùng hả giận
61 Chương 61: Quyền lợi của phụ nữ, tuổi trẻ muôn năm!
62 Chương 62: Thật sự cưỡng ép sao?
63 Chương 63: Bạch mã hoàng tử
64 Chương 64: Sao lại đột nhiên đối xử tốt với nàng như vậy?
65 Chương 65: Tam ca tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng
66 Chương 66: Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (*)
67 Chương 67: Bộc lộ tài năng quá lộ liễu cũng không phải là chuyện tốt
68 Chương 68: Đấu thơ
69 Chương 69: Đại dương a —— tất cả đều là nước
70 Chương 70: Xóa tên khỏi con đường làm quan
71 Chương 71: Khuyên nhủ
72 Chương 72: Bởi vì, ta thích !
73 Chương 73: Dịu dàng
74 Chương 74: Thổ lộ
75 Chương 75: Thổ lộ (2)
76 Chương 76: Nàng là Hướng Linh Lung?
77 Chương 77: Nhìn lầm
78 Chương 78: Thưởng thức mỹ nam
79 Chương 79: Thiên hạ đệ nhất mỹ nam
80 Chương 80: Hối hận
81 Chương 81: Đánh cược
82 Chương 82: Người ta nhớ ngươi nha. . . . .
83 Chương 83: Dao cạo râu bồ câu
84 Chương 84: Hạ Thiên rất dũng mãnh
85 Chương 85: Nàng muốn đem tất cả xương cốt của hắn nuốt vào trong bụng
86 Chương 86: Nhìn một lần – một trăm lượng
87 Chương 87: Hôn
88 Chương 88: Là ai hôn nàng?
89 Chương 89: Hướng Linh Lung = Hạ Thiên
90 Chương 90: Cảnh cáo
91 Chương 91: Vòng tay
92 Chương 92: Vương phi tương lai của ta
93 Chương 93: Hướng Linh Lung (thượng)
94 Chương 94: Hướng Linh Lung (hạ)
95 Chương 95: Dịu dàng
96 Chương 96: Hôm nay không thể nướng gà được
97 Chương 97: Đại thúc rất keo kiệt!
98 Chương 98: Ngươi nào có quyến rũ được như vậy chứ!
99 Chương 99: Mỹ nhân, đến đây cho gia hôn một cái nào. . . .
100 Chương 100: Nhà của ta ở Thượng Hải!
101 Chương 101: Ngồi máy bay!
102 Chương 102: Mỹ nhân đại thúc
103 Chương 103
104 Chương 104: Ghen
105 Chương 105: Bắt cóc
106 Chương 106: Bắt cóc (2)
107 Chương 107: Bổn vương đã muốn thì không ai có thể ngăn cản!
108 Chương 108: Chân tướng
109 Chương 109
110 Chương 110: Càng già càng yếu
111 Chương 111: Trước thời hạn
112 Chương 112: Được cứu
113 Chương 113: Bổn vương rất thích
114 Chương 114: Rời đi
115 Chương 115: Chớp mắt một cái đã bảy năm
116 Chương 116: Cha con gặp nhau
117 Chương 117: Gặp lại tức là duyên
118 Chương 118: Đại thúc, đã lâu không gặp!
119 Chương 119: Đây là mẹ của con!
120 Chương 120: Vừa gặp lại đã khi dễ người ta!
121 Chương 121: Mẫu thân thật sự rất đáng đánh đòn
122 Chương 122: Mẹ con gọi ngài là đại thúc, con gọi ngài là đại gia
123 Chương 123: Cùng ngủ
124 Chương 124: Hiến pháp tạm thời
125 Chương 125: Hai cha con – một vở diễn
126 Chương 126: Phụ vương, con nghèo lắm!
127 Chương 127: Tương phùng
128 Chương 128: Mấy vị cô nương này thật sự quá điên cuồng. . .
129 Chương 129: Bí mật của Nhậm Diệc
130 Chương 130: Hai mẹ con vô lương
131 Chương 131: Mất đi vị giác!
132 Chương 132: Phi lễ chớ đụng!
133 Chương 133: Thật ra thì, ta vẫn luôn rất tuấn tú!
134 Chương 134: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (1)
135 Chương 135: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (2)
136 Chương 136: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (3)
137 Chương 137: Rốt cuộc là nàng đã sinh ra đứa con thế nào vậy?
138 Chương 138: Ra oai
139 Chương 139
140 Chương 140: Ấm áp
141 Chương 141: Có muốn để cho hắn hôn hay không?
142 Chương 142: Chơi trò hôn nhẹ
143 Chương 143: Cha ta là Lý Cương!
144 Chương 144: Có người làm chỗ dựa đúng là có khác!
145 Chương 145: Có chút ngọt ngào
146 Chương 146: Bề ngoài chỉ là gạt người
147 Chương 147: Chúng ta là người hào phóng
148 Chương 148: Nàng thích hắn sao?
149 Chương 149: Tiểu Thiên Thiên, chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi!
150 Chương 150: Có thích ta hay không?
151 Chương 151: Hai tên ngốc
152 Chương 152: Hôn trộm
153 Chương 153: Huynh ấy thật sự thích ngươi
154 Chương 154: Hắn không phải là nam nhân khác
155 Chương 155: Muốn hắn yên tâm sao?
156 Chương 156: Đại thúc quả nhiên là rất xấu!
157 Chương 157: Tranh thủ lúc này, di tình biệt luyến!
158 Chương 158: Huynh đệ tốt
159 Chương 159: Vội vàng xác nhận
160 Chương 160: Tiểu Phàm mất tích
161 Chương 161: Bị tập kích
162 Chương 162: Hai huynh đệ
163 Chương 163: Mất trí nhớ
164 Chương 164: Ta thật sự rất nghèo
165 Chương 165: Sinh cho ta một đứa bé đi (1)
166 Chương 166: Sinh cho ta một đứa bé đi (2)
167 Chương 167: Địch ý
168 Chương 168: Lai giả bất thiện
169 Chương 169: Đánh là đúng!
170 Chương 170: Gặp lại nhưng không nhận ra
171 Chương 171: Cha nào con nấy
172 Chương 172: Ta sẽ đợi nàng, đem trái tim ta quay về
173 Chương 173: Nàng có tội! Nàng nhịn!
174 Chương 174: Ta muốn gả cho chàng
175 Chương 175: Khôi phục trí nhớ! (1)
176 Chương 176: Khôi phục trí nhớ (2)
177 Chương 177: Lễ vật của bọn họ!
178 Chương 178: Đại kết cục (1)
179 Chương 179: Đại kết cục (2)
180 Chương 180: Đại kết cục (3)
181 Chương 181: Ngoại truyện Nhậm Diệc ———— Ta yêu nàng, không phải thổ lộ, chỉ là chúc phúc
Chapter

Updated 181 Episodes

1
Chương 1: Tự nhiên xuyên qua
2
Chương 2: Nam nhân này thật không dễ chọc
3
Chương 3: Đại thúc từ trên trời giáng xuống
4
Chương 4: Lấy thuốc cho đại thúc
5
Chương 5: Ta sẽ ở cùng với ngươi, sẽ không để cho ngươi cô độc. . . .
6
Chương 6: Nửa đêm gặp sắc * lang
7
Chương 7: Ta bị phi lễ rồi!
8
Chương 8: Đại thúc này thật chảnh!
9
Chương 9: Đại thúc năm nay bao nhiêu tuổi?
10
Chương 10: Cường hôn (1)
11
Chương 11: Cường hôn (2)
12
Chương 12: Rời đi
13
Chương 13: Tam ca rất ghét nữ nhân!
14
Chương 14: Ngươi là thần y, thuốc của ngươi là thần dược!
15
Chương 15: Yêu nghiệt, yêu nghiệt a
16
Chương 16: Quyến rũ “băng sơn”
17
Chương 17: Lần thứ hai gặp nhau
18
Chương 18: Đại thúc, nhà của ngươi thật đẹp nha!
19
Chương 19: Đại Lực Kim Cương hoàn, nhập khẩu từ Nhật Bản!
20
Chương 20: Oan gia ngõ hẹp
21
Chương 21: Lại là một đại yêu nghiệt!
22
Chương 22: Nhà của ta không phải ở trong phủ
23
Chương 23: Hắn, nhớ kỹ nàng rồi!
24
Chương 24: Tìm tới cửa
25
Chương 25: Năm nay nhất định là năm xui xẻo của nàng
26
Chương 26: Ngươi dám nói bổn vương là lão già cặn bã!
27
Chương 27: Dạy dỗ thật tốt
28
Chương 28: Nàng sẽ báo thù
29
Chương 29: Tam hoàng tử đột kích
30
Chương 30: Làm sao mà ta biết được lai lịch của hắn lại lớn như vậy?
31
Chương 31: Cứ như vậy mà rời đi sao?
32
Chương 32: Bắt đầu dạy dỗ!
33
Chương 33: Nha hoàn bên cạnh
34
Chương 34: Hấp dẫn
35
Chương 35: Tay bị chuột rút
36
Chương 36: Vai kề vai
37
Chương 37: Cưỡng bức rồi sao?
38
Chương 38: Tự làm tự chịu
39
Chương 39: Nhất định phải đi!
40
Chương 40: Quả thực rất mị hoặc
41
Chương 41: Mị lực quá kém!
42
Chương 42: Tất cả vì mưu sinh a~
43
Chương 43: Hành động vô cùng sáng suốt
44
Chương 44: Liên phi
45
Chương 45: Bạt tai (1)
46
Chương 46: Bạt tai (2)
47
Chương 47: Mùa xuân của Vương gia tới rồi
48
Chương 48: Nàng… muốn về nhà
49
Chương 49: Phẫn nộ
50
Chương 50: Báo thù
51
Chương 51: Ta muốn xin nghỉ
52
Chương 52: Yêu ngươi chết mất!
53
Chương 53: Ta đến để bồi tội
54
Chương 54: Tiểu nhân năm nay 26 tuổi rồi!
55
Chương 55: Mỹ dung bí truyền
56
Chương 56: Bị bắt quả tang
57
Chương 57: Ngươi nghĩ ta là người xấu xa như vậy sao?
58
Chương 58: Toilet năm sao
59
Chương 59: Rơi vào hố xí
60
Chương 60: Vô cùng hả giận
61
Chương 61: Quyền lợi của phụ nữ, tuổi trẻ muôn năm!
62
Chương 62: Thật sự cưỡng ép sao?
63
Chương 63: Bạch mã hoàng tử
64
Chương 64: Sao lại đột nhiên đối xử tốt với nàng như vậy?
65
Chương 65: Tam ca tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng
66
Chương 66: Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (*)
67
Chương 67: Bộc lộ tài năng quá lộ liễu cũng không phải là chuyện tốt
68
Chương 68: Đấu thơ
69
Chương 69: Đại dương a —— tất cả đều là nước
70
Chương 70: Xóa tên khỏi con đường làm quan
71
Chương 71: Khuyên nhủ
72
Chương 72: Bởi vì, ta thích !
73
Chương 73: Dịu dàng
74
Chương 74: Thổ lộ
75
Chương 75: Thổ lộ (2)
76
Chương 76: Nàng là Hướng Linh Lung?
77
Chương 77: Nhìn lầm
78
Chương 78: Thưởng thức mỹ nam
79
Chương 79: Thiên hạ đệ nhất mỹ nam
80
Chương 80: Hối hận
81
Chương 81: Đánh cược
82
Chương 82: Người ta nhớ ngươi nha. . . . .
83
Chương 83: Dao cạo râu bồ câu
84
Chương 84: Hạ Thiên rất dũng mãnh
85
Chương 85: Nàng muốn đem tất cả xương cốt của hắn nuốt vào trong bụng
86
Chương 86: Nhìn một lần – một trăm lượng
87
Chương 87: Hôn
88
Chương 88: Là ai hôn nàng?
89
Chương 89: Hướng Linh Lung = Hạ Thiên
90
Chương 90: Cảnh cáo
91
Chương 91: Vòng tay
92
Chương 92: Vương phi tương lai của ta
93
Chương 93: Hướng Linh Lung (thượng)
94
Chương 94: Hướng Linh Lung (hạ)
95
Chương 95: Dịu dàng
96
Chương 96: Hôm nay không thể nướng gà được
97
Chương 97: Đại thúc rất keo kiệt!
98
Chương 98: Ngươi nào có quyến rũ được như vậy chứ!
99
Chương 99: Mỹ nhân, đến đây cho gia hôn một cái nào. . . .
100
Chương 100: Nhà của ta ở Thượng Hải!
101
Chương 101: Ngồi máy bay!
102
Chương 102: Mỹ nhân đại thúc
103
Chương 103
104
Chương 104: Ghen
105
Chương 105: Bắt cóc
106
Chương 106: Bắt cóc (2)
107
Chương 107: Bổn vương đã muốn thì không ai có thể ngăn cản!
108
Chương 108: Chân tướng
109
Chương 109
110
Chương 110: Càng già càng yếu
111
Chương 111: Trước thời hạn
112
Chương 112: Được cứu
113
Chương 113: Bổn vương rất thích
114
Chương 114: Rời đi
115
Chương 115: Chớp mắt một cái đã bảy năm
116
Chương 116: Cha con gặp nhau
117
Chương 117: Gặp lại tức là duyên
118
Chương 118: Đại thúc, đã lâu không gặp!
119
Chương 119: Đây là mẹ của con!
120
Chương 120: Vừa gặp lại đã khi dễ người ta!
121
Chương 121: Mẫu thân thật sự rất đáng đánh đòn
122
Chương 122: Mẹ con gọi ngài là đại thúc, con gọi ngài là đại gia
123
Chương 123: Cùng ngủ
124
Chương 124: Hiến pháp tạm thời
125
Chương 125: Hai cha con – một vở diễn
126
Chương 126: Phụ vương, con nghèo lắm!
127
Chương 127: Tương phùng
128
Chương 128: Mấy vị cô nương này thật sự quá điên cuồng. . .
129
Chương 129: Bí mật của Nhậm Diệc
130
Chương 130: Hai mẹ con vô lương
131
Chương 131: Mất đi vị giác!
132
Chương 132: Phi lễ chớ đụng!
133
Chương 133: Thật ra thì, ta vẫn luôn rất tuấn tú!
134
Chương 134: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (1)
135
Chương 135: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (2)
136
Chương 136: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (3)
137
Chương 137: Rốt cuộc là nàng đã sinh ra đứa con thế nào vậy?
138
Chương 138: Ra oai
139
Chương 139
140
Chương 140: Ấm áp
141
Chương 141: Có muốn để cho hắn hôn hay không?
142
Chương 142: Chơi trò hôn nhẹ
143
Chương 143: Cha ta là Lý Cương!
144
Chương 144: Có người làm chỗ dựa đúng là có khác!
145
Chương 145: Có chút ngọt ngào
146
Chương 146: Bề ngoài chỉ là gạt người
147
Chương 147: Chúng ta là người hào phóng
148
Chương 148: Nàng thích hắn sao?
149
Chương 149: Tiểu Thiên Thiên, chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi!
150
Chương 150: Có thích ta hay không?
151
Chương 151: Hai tên ngốc
152
Chương 152: Hôn trộm
153
Chương 153: Huynh ấy thật sự thích ngươi
154
Chương 154: Hắn không phải là nam nhân khác
155
Chương 155: Muốn hắn yên tâm sao?
156
Chương 156: Đại thúc quả nhiên là rất xấu!
157
Chương 157: Tranh thủ lúc này, di tình biệt luyến!
158
Chương 158: Huynh đệ tốt
159
Chương 159: Vội vàng xác nhận
160
Chương 160: Tiểu Phàm mất tích
161
Chương 161: Bị tập kích
162
Chương 162: Hai huynh đệ
163
Chương 163: Mất trí nhớ
164
Chương 164: Ta thật sự rất nghèo
165
Chương 165: Sinh cho ta một đứa bé đi (1)
166
Chương 166: Sinh cho ta một đứa bé đi (2)
167
Chương 167: Địch ý
168
Chương 168: Lai giả bất thiện
169
Chương 169: Đánh là đúng!
170
Chương 170: Gặp lại nhưng không nhận ra
171
Chương 171: Cha nào con nấy
172
Chương 172: Ta sẽ đợi nàng, đem trái tim ta quay về
173
Chương 173: Nàng có tội! Nàng nhịn!
174
Chương 174: Ta muốn gả cho chàng
175
Chương 175: Khôi phục trí nhớ! (1)
176
Chương 176: Khôi phục trí nhớ (2)
177
Chương 177: Lễ vật của bọn họ!
178
Chương 178: Đại kết cục (1)
179
Chương 179: Đại kết cục (2)
180
Chương 180: Đại kết cục (3)
181
Chương 181: Ngoại truyện Nhậm Diệc ———— Ta yêu nàng, không phải thổ lộ, chỉ là chúc phúc
footer(); ?>