Chương 159: Vội vàng xác nhận

Thế nhưng, bàn tay Nhậm Diệc lại nhẹ nhàng đặt trên vai Ân Tử Dương, hắn trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc chỉ nói một câu: “Huynh đệ tốt.”

Ân Tử Dương khẽ giật mình, không biết vì sao trong lòng bỗng dâng lên
một loại tình cảm ấm áp, cảm giác này giống như máu mủ ruột rà, lan đến
từng ngõ ngách trong cơ thể, hắn không tự chủ được mà cong cong khóe
môi, vui vẻ hô: “Nhậm đại ca!”

Ân Dã Thần lặng lẽ buông lỏng sự đề phòng, ánh mắt nhìn Nhậm Diệc khẽ
dao động, một câu ‘huynh đệ tốt’ vừa rồi chất chứa quá nhiều tình cảm,
khiến hắn không thể một lần nữa cảm thấy hoài nghi, cái người tên Nhậm
Diệc này, vừa rồi thật sự là muốn giết hắn sao? Hay là cảm giác của hắn
đã sai rồi, hắn ta căn bản không có sát ý đối với mình mà chỉ là do mình cảm giác sai thôi?

Nhưng dù thế nào thì nhìn thái độ của hắn ta đối với Ân Tử Dương cũng
khiến Ân Dã Thần yên lòng, trực giác hắn cảm nhận được, Nhậm Diệc sẽ
không làm hại Ân Tử Dương.

Tiếp đó lại thấy Tiểu Phàm gật đầu một cách mãnh liệt, Nhậm Diệc đã
chính thức gia nhập với đám bọn họ, bắt đầu dạo bước trên phố.

Hôm nay tâm tình của Nhậm Diệc do dự không yên, tâm tư của Ân Dã Thần
thì trước giờ vẫn luôn phức tạp khó đoán, còn Tiểu Phàm thì cho dù có
thông minh nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ, Ân Tử Dương thì trời
sinh trước giờ vẫn luôn lạc quan vui vẻ, cho dù có học sơ qua một chút
võ công nhưng cũng chỉ ở mức thường thường trung đẳng.

Bởi vậy bốn người đều không phát hiện, sau khi bọn họ rời đi, một ánh
mắt âm hiểm tàn nhẫn tràn đầy sát khí đang gắt gao nhìn chằm chằm vào
hướng đi của bọn họ.

(Tác giả: Tình tiết câu chuyện đang dần dần hé mở, Nhậm Diệc, thật ra
chính là anh ruột của Ân Tử Dương, chú ý, là anh ruột!)
http://***************.com/images/smilies/icon_eat.gif

Đêm nay bầu trời quang đãng, dải mây xám nhạt như muốn bao trùm lên cả
một vùng bao la thần bí, những vì tinh tú phủ kín cả bầu trời, chớp lóe
chớp lóe, vô cùng rực rỡ, ánh trăng sáng tỏ lặng lẽ đem từng tia sáng
phủ lên khoảng đất bên dưới, tựa như trầm mặc, lại mênh mông vô tận.

Bên trong Ly vương phủ bỗng xuất hiện một bóng dáng quỷ mị, rất nhanh đã biến mất trong không khí, chỉ để lại một dư ảnh mơ hồ.

Bóng dáng Ân Dã Thần biến mất rất nhanh, vững vàng đáp xuống một góc tối của Ly vương phủ, hắn cẩn thận quan sát bốn phía.

Đối với Ly vương phủ, hắn đã vô cùng quen thuộc, vậy nên chỉ cần tùy
tiện xác định địa điểm, sau đó nhảy lên thì ngay lập tức đã biến mất.

Tiểu Phàm nói sư phụ của bé ở tại lầu Thúy Trúc của Đông uyển, mà bên đó lại là hậu viện, chỉ cần rẽ vài đoạn hành lang là đã đến lầu Thúy Trúc
rồi.

Nhậm Diệc. Trong lòng Ân Dã Thần lẩm nhẩm cái tên này, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại.

Lai lịch của hắn ta quả là thần bí, Ân Dã Thần tin chắc trực giác của
mình không sai, tuy Nhậm Diệc đối với Tiểu Phàm và Tử Dương vô cùng thân thiết nhưng chỉ cần đối mặt với mình thì hắn lại cảm nhận được Nhậm
Diệc mơ hồ nổi lên sát ý.

Chỉ là hắn ta che giấu rất giỏi, thế nên chỉ cần hắn vừa phát giác ra
một chút manh mối thì Nhậm Diệc lập tức thay đổi, ngay cả một chút cảm
giác còn sót lại cũng chẳng còn.

Tình hình như vậy khiến hắn thật không an lòng, hắn chưa từng gặp một
người khó có thể khống chế như vậy, rốt cuộc trên người Nhậm Diệc đang
che giấu bí mật gì? Tại sao hắn ta lại muốn giết mình?

Hắn lo lắng Nhậm Diệc tiếp cận Tiểu Phàm là có mục đích, vì thế đêm nay
hắn mới không quản ngại mà tự mình lén vào Ly vương phủ, âm thầm điều
tra cái người tên Nhậm Diệc này.

Nhanh chóng vượt qua dãy hành lang, Ân Dã Thần cẩn thận lẻn vào lầu Thúy Trúc, lại phát hiện trong lầu không có một bóng người, Nhậm Diệc cũng
không có ở trong phòng.

Lúc này đã qua canh ba, trễ như vậy mà hắn lại không ở trong phòng, quả nhiên là có điều kỳ lạ!

Ân Dã Thần cười lạnh, từ trên lầu nhảy xuống, đang chuẩn bị rời đi, định bụng đêm mai lại đến điều tra thì chợt, trong đêm tối vang lên một âm
thanh rất nhỏ, nhỏ đến mức khó có thể nghe được.

Thính lực của Ân Dã Thần rất tốt, hắn đã từng dùng vải đen bịt kín mắt
mình để tập võ suốt ba năm ròng rã, vậy nên cảm giác của hắn nhạy bén
hơn người tập võ bình thường gấp vài lần, chỉ cần một chút gió thổi cỏ
lay thì cũng không thoát khỏi mắt hắn.

Ân Dã Thần cẩn thận xác nhận phương hướng, phát hiện âm thanh đó phát ra từ khu rừng trúc phía sau lầu Thúy Trúc, mũi chân lập tức nhón lên, cẩn thận vọt tới.

Rừng trúc cực kỳ rậm rạp, ánh trăng cũng chỉ có thể len lỏi qua một vài
khe hở trên từng kẽ lá, khiến cho cả khu rừng trúc thoạt nhìn có vẻ u
ám, Ân Dã Thần đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm vào bóng người phía
trước.

Trong rừng trúc, Nhậm Diệc mặc một bộ đồ trắng, ánh trăng hắt lên vạt áo hơi mở rộng, rọi lên bóng dáng có chút mờ nhạt, lúc sáng lúc tối.

Hắn lẳng lặng nằm trên một cành cây khô, một tay gác ở sau đầu, ngưng
mắt nhìn ánh trăng le lói khuất sau những tán lá, lặng người thật lâu.

Ân Dã Thần biết rõ Nhậm Diệc là cao thủ khó lường, hắn điều chỉnh hô hấp của mình xuống mức thấp nhất, âm thầm che giấu bản thân, thế nhưng lại
cảm thấy không ổn, dù thế nào thì cũng rất dễ dàng bị hắn ta phát hiện.

Ân Dã Thần do dự một chút, dù gì bây giờ hắn cũng chưa hiểu rõ con người Nhậm Diệc thâm sâu cỡ nào, nếu chưa gì đã bứt dây động rừng, chỉ e hậu
quả sẽ không thể lường nổi, vậy nên hắn quyết định rời đi trước, sau này sẽ tìm cơ hội quay lại điều tra.

Sau khi hạ quyết tâm, Ân Dã Thần cũng không do dự nữa, lập tức chuẩn bị
rời đi, thế nhưng ngay lúc này, Nhậm Diệc lại đột nhiên mở miệng.

“Mẹ, hôm nay con đã gặp được Tử Dương rồi.” Giọng nói của Nhậm Diệc rất
bình thản, không buồn không vui, thế nhưng lại khiến cho bước chân của
Ân Dã Thần trở nên cứng nhắc, hắn ngừng lại, đứng nguyên tại chỗ, tựa
như dưới chân đã mọc rễ, không có cách nào nhấc lên được.

Tử Dương? Vì sao hắn ta lại nhắc tới Tử Dương? Mày kiếm của Ân Dã Thần
càng thêm nhíu chặt, đứng từ xa nhìn về phía Nhậm Diệc, ánh mắt lóe lên
một tia sáng mơ hồ.

Khóe môi Nhậm Diệc lặng lẽ cong lên, đôi mắt hơi nheo lại, giống như
đang suy nghĩ điều gì: “Đệ ấy rất anh tuấn, lúc cười lên rất đẹp, rất
giống người.”

Gió đêm nhẹ nhàng lay động trên tà áo trắng, vài lọn tóc của Nhậm Diệc
cũng theo đó mà lay động: “Đệ ấy còn gọi con là đại ca đấy. Nhớ năm ấy
lúc mẹ con mình rời đi, Tử Dương cũng chỉ vừa mới biết đi chập chững,
còn có thể nói bập bẹ được một vài từ, ngày đó đệ ấy chỉ thích chạy theo phía sau con, để con nắm tay dẫn đi, vậy mà, chỉ mới một cái chớp mắt,
19 năm đã trôi qua.”

Giọng nói của hắn đột nhiên trầm xuống, lại mơ hồ mang theo một chút bi thương, lặng lẽ ngập tràn.

“Thế nhưng, đệ ấy đã không còn nhận ra con nữa rồi. . . .”

“Thời gian lâu như vậy, lần đầu tiên gặp lại, ngay cả chính bản thân con cũng không dám nhận quen biết với đệ ấy.”

Hắn khẽ thở dài, giơ tay che đi đôi mắt, nặng nề lẩm bẩm: “19 năm, ngày
ấy gặp lại cậu, con đứng ở nơi đó, thấy cậu đã già đi rất nhiều, trong
lòng con rất đau, ông ấy cũng không nhận ra con, mẹ à, mẹ còn nhớ cậu
không, còn nhớ ông ấy không? Bây giờ ông ấy đã là thừa tướng, nhà họ
Hướng bây giờ là dưới một người trên vạn người rồi.”

Nhậm Diệc trầm thấp nói, mà Ân Dã Thần đang đứng cách đó không xa lại tựa như bị sét đánh, hóa đá ngay tại chỗ.

Hắn ta và Tử Dương . . . có . . . quan hệ thế nào?

Còn cả cậu . . . Hắn ta gọi Hướng thừa tướng là cậu . . .

Mà mình, cũng gọi Hướng thừa tướng là cậu, chẳng lẽ hắn ta . . . hắn ta và Tử Dương là huynh đệ ruột?

Đúng rồi! Hắn nhớ rồi, sau khi Hạ Thiên hồi kinh, nàng và hắn ta đã từng gặp hắn và cậu ở trên quan đạo, khi đó hắn và cậu đang ngồi trong xe
ngựa, vẻ mặt của Nhậm Diệc lúc nhìn thấy cậu vô cùng quái dị, chẳng lẽ,
hắn ta thật sự là một người con khác của mẫu phi?

Sắc mặt Ân Dã Thần đột nhiên tái nhợt! Không! Tuyệt đối không có khả
năng! Toàn bộ người trong thiên hạ đều biết, mẫu phi của hắn chỉ có hai
người con trai, đó chính là hắn và Tử Dương, Nhậm Diệc sao có thể. . . .

Khuôn mặt Ân Dã Thần cực kỳ khiếp sợ, khiếp sợ tới mức hầu như đã quên mất hoàn cảnh hiện tại của mình, quên mất phải ẩn thân.

Mà giờ phút này Nhậm Diệc cũng đang chìm trong bi thương, mức độ cảnh
giác cũng đã hạ xuống cực điểm, hoàn toàn không phát hiện ở một nơi bí
mật gần đó còn có một người, sau khi nghe được những lời nói của mình
lại khiếp sợ không thôi!

“Mẹ, mẹ nói xem, con có nên tương nhận (nhận thân thích) với Ân Tử Dương hay không?” Giọng nói của Nhậm Diệc thấp đến mức dường như chỉ cần một
cơn gió nhẹ cũng đủ để xua tan đi, giọng nói lặng lẽ tựa như đang thở
dài: “Có nên nói cho đệ ấy biết, con mới thật sự là ca ca của đệ ấy
không? Mẹ nói, đệ ấy có tin con không?”

Giọng nói của hắn thấp dần, cho đến khi tất cả đều trở nên yên tĩnh, hắn cũng trầm mặc không nói nữa, chỉ lẳng lặng nằm trên cành cây khô, mặc
cho gió thổi, mặc cho ánh trăng le lói, hắn đều thờ ơ với mọi thứ xung
quanh, tựa như đang chìm vào giấc ngủ.

Một lúc lâu sau đó, hắn cũng không nói gì nữa, Ân Dã Thần lảo đảo
nghiêng người thoát khỏi rừng trúc, bước chân của hắn trở nên bối rối,
nói là rời đi, nhưng thật sự là hắn đang muốn chạy trốn.

Giờ phút này, cho dù thế nào thì nội tâm của hắn cũng không thể bình
tĩnh lại, cả đời này ít khi nào hắn lại trở nên bối rối như vậy, lần đầu tiên là bảy năm về trước, khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Thiên bên trong mật
thất, cũng đã bảy năm trôi qua rồi.

Con người hắn đối với bất cứ chuyện gì cũng đều thờ ơ lạnh nhạt, chỉ trừ những người hắn thật sự quan tâm, ngoài ra thì chưa bao giờ có bất cứ
chuyện gì có thể nhiễu loạn nội tâm của hắn, thế nhưng đêm nay, thế
nhưng đêm nay hắn thật sự rối loạn.

Thế nên hắn vừa rời khỏi Ly vương phủ đã chạy thẳng đến phủ tả thừa tướng.

Bây giờ đã là canh tư, trong phủ tả thừa tướng, ngoại trừ vài tên gia
đinh đang đứng gác đêm thì tất cả mọi người đều đã ngủ say, Ân Dã Thần
tựa như một u hồn, cứ thế mà tiến vào trong phủ, trực tiếp đi đến bên
cạnh giường của tả thừa tướng – Hướng Hải Thiên.

Mặc dù tuổi tác của Hướng Hải Thiên đã lớn, thế nhưng sự nhạy bén và
tính cảnh giác vẫn không hề mất đi, khoảnh khắc Ân Dã Thần xuất hiện bên trong phòng mình, ông ta đã bị đánh thức ngay lập tức, vội vàng nhìn
chằm chằm vào bóng đen bên cạnh giường, lạnh lùng hỏi: “Ai?!”

“Cậu . . .” Ân Dã Thần trầm thấp gọi một tiếng.

“Thần nhi?” Hướng Hải Thiên sững sờ, lập tức bật dậy đốt nến, quả nhiên
trông thấy Ân Dã Thần trong bộ đồ đen, ông không khỏi nghi ngờ hỏi: “Sao cháu lại ăn mặc thế này?”

Lúc riêng tư, Hướng Hải Thiên và Ân Dã Thần đều dùng cách xưng hô dựa
trên thân phận trưởng bối, nhưng chỉ cần ra khỏi phủ thừa tướng, Hướng
Hải Thiên vẫn đối xử với Ân Dã Thần và Ân Tử Dương dựa theo phép tắc,
vậy nên Ân Dã Thần và Ân Tử Dương đối với ông lại càng thêm tôn trọng và hiếu kính.

Ân Dã Thần ngồi xuống bên cạnh bàn trà, cố gắng bình phục lại nội tâm
đang khó có thể đè nén, từ từ mở miệng nói: “Cháu có thể hỏi cậu một
chuyện không?”

Chapter
1 Chương 1: Tự nhiên xuyên qua
2 Chương 2: Nam nhân này thật không dễ chọc
3 Chương 3: Đại thúc từ trên trời giáng xuống
4 Chương 4: Lấy thuốc cho đại thúc
5 Chương 5: Ta sẽ ở cùng với ngươi, sẽ không để cho ngươi cô độc. . . .
6 Chương 6: Nửa đêm gặp sắc * lang
7 Chương 7: Ta bị phi lễ rồi!
8 Chương 8: Đại thúc này thật chảnh!
9 Chương 9: Đại thúc năm nay bao nhiêu tuổi?
10 Chương 10: Cường hôn (1)
11 Chương 11: Cường hôn (2)
12 Chương 12: Rời đi
13 Chương 13: Tam ca rất ghét nữ nhân!
14 Chương 14: Ngươi là thần y, thuốc của ngươi là thần dược!
15 Chương 15: Yêu nghiệt, yêu nghiệt a
16 Chương 16: Quyến rũ “băng sơn”
17 Chương 17: Lần thứ hai gặp nhau
18 Chương 18: Đại thúc, nhà của ngươi thật đẹp nha!
19 Chương 19: Đại Lực Kim Cương hoàn, nhập khẩu từ Nhật Bản!
20 Chương 20: Oan gia ngõ hẹp
21 Chương 21: Lại là một đại yêu nghiệt!
22 Chương 22: Nhà của ta không phải ở trong phủ
23 Chương 23: Hắn, nhớ kỹ nàng rồi!
24 Chương 24: Tìm tới cửa
25 Chương 25: Năm nay nhất định là năm xui xẻo của nàng
26 Chương 26: Ngươi dám nói bổn vương là lão già cặn bã!
27 Chương 27: Dạy dỗ thật tốt
28 Chương 28: Nàng sẽ báo thù
29 Chương 29: Tam hoàng tử đột kích
30 Chương 30: Làm sao mà ta biết được lai lịch của hắn lại lớn như vậy?
31 Chương 31: Cứ như vậy mà rời đi sao?
32 Chương 32: Bắt đầu dạy dỗ!
33 Chương 33: Nha hoàn bên cạnh
34 Chương 34: Hấp dẫn
35 Chương 35: Tay bị chuột rút
36 Chương 36: Vai kề vai
37 Chương 37: Cưỡng bức rồi sao?
38 Chương 38: Tự làm tự chịu
39 Chương 39: Nhất định phải đi!
40 Chương 40: Quả thực rất mị hoặc
41 Chương 41: Mị lực quá kém!
42 Chương 42: Tất cả vì mưu sinh a~
43 Chương 43: Hành động vô cùng sáng suốt
44 Chương 44: Liên phi
45 Chương 45: Bạt tai (1)
46 Chương 46: Bạt tai (2)
47 Chương 47: Mùa xuân của Vương gia tới rồi
48 Chương 48: Nàng… muốn về nhà
49 Chương 49: Phẫn nộ
50 Chương 50: Báo thù
51 Chương 51: Ta muốn xin nghỉ
52 Chương 52: Yêu ngươi chết mất!
53 Chương 53: Ta đến để bồi tội
54 Chương 54: Tiểu nhân năm nay 26 tuổi rồi!
55 Chương 55: Mỹ dung bí truyền
56 Chương 56: Bị bắt quả tang
57 Chương 57: Ngươi nghĩ ta là người xấu xa như vậy sao?
58 Chương 58: Toilet năm sao
59 Chương 59: Rơi vào hố xí
60 Chương 60: Vô cùng hả giận
61 Chương 61: Quyền lợi của phụ nữ, tuổi trẻ muôn năm!
62 Chương 62: Thật sự cưỡng ép sao?
63 Chương 63: Bạch mã hoàng tử
64 Chương 64: Sao lại đột nhiên đối xử tốt với nàng như vậy?
65 Chương 65: Tam ca tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng
66 Chương 66: Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (*)
67 Chương 67: Bộc lộ tài năng quá lộ liễu cũng không phải là chuyện tốt
68 Chương 68: Đấu thơ
69 Chương 69: Đại dương a —— tất cả đều là nước
70 Chương 70: Xóa tên khỏi con đường làm quan
71 Chương 71: Khuyên nhủ
72 Chương 72: Bởi vì, ta thích !
73 Chương 73: Dịu dàng
74 Chương 74: Thổ lộ
75 Chương 75: Thổ lộ (2)
76 Chương 76: Nàng là Hướng Linh Lung?
77 Chương 77: Nhìn lầm
78 Chương 78: Thưởng thức mỹ nam
79 Chương 79: Thiên hạ đệ nhất mỹ nam
80 Chương 80: Hối hận
81 Chương 81: Đánh cược
82 Chương 82: Người ta nhớ ngươi nha. . . . .
83 Chương 83: Dao cạo râu bồ câu
84 Chương 84: Hạ Thiên rất dũng mãnh
85 Chương 85: Nàng muốn đem tất cả xương cốt của hắn nuốt vào trong bụng
86 Chương 86: Nhìn một lần – một trăm lượng
87 Chương 87: Hôn
88 Chương 88: Là ai hôn nàng?
89 Chương 89: Hướng Linh Lung = Hạ Thiên
90 Chương 90: Cảnh cáo
91 Chương 91: Vòng tay
92 Chương 92: Vương phi tương lai của ta
93 Chương 93: Hướng Linh Lung (thượng)
94 Chương 94: Hướng Linh Lung (hạ)
95 Chương 95: Dịu dàng
96 Chương 96: Hôm nay không thể nướng gà được
97 Chương 97: Đại thúc rất keo kiệt!
98 Chương 98: Ngươi nào có quyến rũ được như vậy chứ!
99 Chương 99: Mỹ nhân, đến đây cho gia hôn một cái nào. . . .
100 Chương 100: Nhà của ta ở Thượng Hải!
101 Chương 101: Ngồi máy bay!
102 Chương 102: Mỹ nhân đại thúc
103 Chương 103
104 Chương 104: Ghen
105 Chương 105: Bắt cóc
106 Chương 106: Bắt cóc (2)
107 Chương 107: Bổn vương đã muốn thì không ai có thể ngăn cản!
108 Chương 108: Chân tướng
109 Chương 109
110 Chương 110: Càng già càng yếu
111 Chương 111: Trước thời hạn
112 Chương 112: Được cứu
113 Chương 113: Bổn vương rất thích
114 Chương 114: Rời đi
115 Chương 115: Chớp mắt một cái đã bảy năm
116 Chương 116: Cha con gặp nhau
117 Chương 117: Gặp lại tức là duyên
118 Chương 118: Đại thúc, đã lâu không gặp!
119 Chương 119: Đây là mẹ của con!
120 Chương 120: Vừa gặp lại đã khi dễ người ta!
121 Chương 121: Mẫu thân thật sự rất đáng đánh đòn
122 Chương 122: Mẹ con gọi ngài là đại thúc, con gọi ngài là đại gia
123 Chương 123: Cùng ngủ
124 Chương 124: Hiến pháp tạm thời
125 Chương 125: Hai cha con – một vở diễn
126 Chương 126: Phụ vương, con nghèo lắm!
127 Chương 127: Tương phùng
128 Chương 128: Mấy vị cô nương này thật sự quá điên cuồng. . .
129 Chương 129: Bí mật của Nhậm Diệc
130 Chương 130: Hai mẹ con vô lương
131 Chương 131: Mất đi vị giác!
132 Chương 132: Phi lễ chớ đụng!
133 Chương 133: Thật ra thì, ta vẫn luôn rất tuấn tú!
134 Chương 134: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (1)
135 Chương 135: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (2)
136 Chương 136: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (3)
137 Chương 137: Rốt cuộc là nàng đã sinh ra đứa con thế nào vậy?
138 Chương 138: Ra oai
139 Chương 139
140 Chương 140: Ấm áp
141 Chương 141: Có muốn để cho hắn hôn hay không?
142 Chương 142: Chơi trò hôn nhẹ
143 Chương 143: Cha ta là Lý Cương!
144 Chương 144: Có người làm chỗ dựa đúng là có khác!
145 Chương 145: Có chút ngọt ngào
146 Chương 146: Bề ngoài chỉ là gạt người
147 Chương 147: Chúng ta là người hào phóng
148 Chương 148: Nàng thích hắn sao?
149 Chương 149: Tiểu Thiên Thiên, chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi!
150 Chương 150: Có thích ta hay không?
151 Chương 151: Hai tên ngốc
152 Chương 152: Hôn trộm
153 Chương 153: Huynh ấy thật sự thích ngươi
154 Chương 154: Hắn không phải là nam nhân khác
155 Chương 155: Muốn hắn yên tâm sao?
156 Chương 156: Đại thúc quả nhiên là rất xấu!
157 Chương 157: Tranh thủ lúc này, di tình biệt luyến!
158 Chương 158: Huynh đệ tốt
159 Chương 159: Vội vàng xác nhận
160 Chương 160: Tiểu Phàm mất tích
161 Chương 161: Bị tập kích
162 Chương 162: Hai huynh đệ
163 Chương 163: Mất trí nhớ
164 Chương 164: Ta thật sự rất nghèo
165 Chương 165: Sinh cho ta một đứa bé đi (1)
166 Chương 166: Sinh cho ta một đứa bé đi (2)
167 Chương 167: Địch ý
168 Chương 168: Lai giả bất thiện
169 Chương 169: Đánh là đúng!
170 Chương 170: Gặp lại nhưng không nhận ra
171 Chương 171: Cha nào con nấy
172 Chương 172: Ta sẽ đợi nàng, đem trái tim ta quay về
173 Chương 173: Nàng có tội! Nàng nhịn!
174 Chương 174: Ta muốn gả cho chàng
175 Chương 175: Khôi phục trí nhớ! (1)
176 Chương 176: Khôi phục trí nhớ (2)
177 Chương 177: Lễ vật của bọn họ!
178 Chương 178: Đại kết cục (1)
179 Chương 179: Đại kết cục (2)
180 Chương 180: Đại kết cục (3)
181 Chương 181: Ngoại truyện Nhậm Diệc ———— Ta yêu nàng, không phải thổ lộ, chỉ là chúc phúc
Chapter

Updated 181 Episodes

1
Chương 1: Tự nhiên xuyên qua
2
Chương 2: Nam nhân này thật không dễ chọc
3
Chương 3: Đại thúc từ trên trời giáng xuống
4
Chương 4: Lấy thuốc cho đại thúc
5
Chương 5: Ta sẽ ở cùng với ngươi, sẽ không để cho ngươi cô độc. . . .
6
Chương 6: Nửa đêm gặp sắc * lang
7
Chương 7: Ta bị phi lễ rồi!
8
Chương 8: Đại thúc này thật chảnh!
9
Chương 9: Đại thúc năm nay bao nhiêu tuổi?
10
Chương 10: Cường hôn (1)
11
Chương 11: Cường hôn (2)
12
Chương 12: Rời đi
13
Chương 13: Tam ca rất ghét nữ nhân!
14
Chương 14: Ngươi là thần y, thuốc của ngươi là thần dược!
15
Chương 15: Yêu nghiệt, yêu nghiệt a
16
Chương 16: Quyến rũ “băng sơn”
17
Chương 17: Lần thứ hai gặp nhau
18
Chương 18: Đại thúc, nhà của ngươi thật đẹp nha!
19
Chương 19: Đại Lực Kim Cương hoàn, nhập khẩu từ Nhật Bản!
20
Chương 20: Oan gia ngõ hẹp
21
Chương 21: Lại là một đại yêu nghiệt!
22
Chương 22: Nhà của ta không phải ở trong phủ
23
Chương 23: Hắn, nhớ kỹ nàng rồi!
24
Chương 24: Tìm tới cửa
25
Chương 25: Năm nay nhất định là năm xui xẻo của nàng
26
Chương 26: Ngươi dám nói bổn vương là lão già cặn bã!
27
Chương 27: Dạy dỗ thật tốt
28
Chương 28: Nàng sẽ báo thù
29
Chương 29: Tam hoàng tử đột kích
30
Chương 30: Làm sao mà ta biết được lai lịch của hắn lại lớn như vậy?
31
Chương 31: Cứ như vậy mà rời đi sao?
32
Chương 32: Bắt đầu dạy dỗ!
33
Chương 33: Nha hoàn bên cạnh
34
Chương 34: Hấp dẫn
35
Chương 35: Tay bị chuột rút
36
Chương 36: Vai kề vai
37
Chương 37: Cưỡng bức rồi sao?
38
Chương 38: Tự làm tự chịu
39
Chương 39: Nhất định phải đi!
40
Chương 40: Quả thực rất mị hoặc
41
Chương 41: Mị lực quá kém!
42
Chương 42: Tất cả vì mưu sinh a~
43
Chương 43: Hành động vô cùng sáng suốt
44
Chương 44: Liên phi
45
Chương 45: Bạt tai (1)
46
Chương 46: Bạt tai (2)
47
Chương 47: Mùa xuân của Vương gia tới rồi
48
Chương 48: Nàng… muốn về nhà
49
Chương 49: Phẫn nộ
50
Chương 50: Báo thù
51
Chương 51: Ta muốn xin nghỉ
52
Chương 52: Yêu ngươi chết mất!
53
Chương 53: Ta đến để bồi tội
54
Chương 54: Tiểu nhân năm nay 26 tuổi rồi!
55
Chương 55: Mỹ dung bí truyền
56
Chương 56: Bị bắt quả tang
57
Chương 57: Ngươi nghĩ ta là người xấu xa như vậy sao?
58
Chương 58: Toilet năm sao
59
Chương 59: Rơi vào hố xí
60
Chương 60: Vô cùng hả giận
61
Chương 61: Quyền lợi của phụ nữ, tuổi trẻ muôn năm!
62
Chương 62: Thật sự cưỡng ép sao?
63
Chương 63: Bạch mã hoàng tử
64
Chương 64: Sao lại đột nhiên đối xử tốt với nàng như vậy?
65
Chương 65: Tam ca tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng
66
Chương 66: Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (*)
67
Chương 67: Bộc lộ tài năng quá lộ liễu cũng không phải là chuyện tốt
68
Chương 68: Đấu thơ
69
Chương 69: Đại dương a —— tất cả đều là nước
70
Chương 70: Xóa tên khỏi con đường làm quan
71
Chương 71: Khuyên nhủ
72
Chương 72: Bởi vì, ta thích !
73
Chương 73: Dịu dàng
74
Chương 74: Thổ lộ
75
Chương 75: Thổ lộ (2)
76
Chương 76: Nàng là Hướng Linh Lung?
77
Chương 77: Nhìn lầm
78
Chương 78: Thưởng thức mỹ nam
79
Chương 79: Thiên hạ đệ nhất mỹ nam
80
Chương 80: Hối hận
81
Chương 81: Đánh cược
82
Chương 82: Người ta nhớ ngươi nha. . . . .
83
Chương 83: Dao cạo râu bồ câu
84
Chương 84: Hạ Thiên rất dũng mãnh
85
Chương 85: Nàng muốn đem tất cả xương cốt của hắn nuốt vào trong bụng
86
Chương 86: Nhìn một lần – một trăm lượng
87
Chương 87: Hôn
88
Chương 88: Là ai hôn nàng?
89
Chương 89: Hướng Linh Lung = Hạ Thiên
90
Chương 90: Cảnh cáo
91
Chương 91: Vòng tay
92
Chương 92: Vương phi tương lai của ta
93
Chương 93: Hướng Linh Lung (thượng)
94
Chương 94: Hướng Linh Lung (hạ)
95
Chương 95: Dịu dàng
96
Chương 96: Hôm nay không thể nướng gà được
97
Chương 97: Đại thúc rất keo kiệt!
98
Chương 98: Ngươi nào có quyến rũ được như vậy chứ!
99
Chương 99: Mỹ nhân, đến đây cho gia hôn một cái nào. . . .
100
Chương 100: Nhà của ta ở Thượng Hải!
101
Chương 101: Ngồi máy bay!
102
Chương 102: Mỹ nhân đại thúc
103
Chương 103
104
Chương 104: Ghen
105
Chương 105: Bắt cóc
106
Chương 106: Bắt cóc (2)
107
Chương 107: Bổn vương đã muốn thì không ai có thể ngăn cản!
108
Chương 108: Chân tướng
109
Chương 109
110
Chương 110: Càng già càng yếu
111
Chương 111: Trước thời hạn
112
Chương 112: Được cứu
113
Chương 113: Bổn vương rất thích
114
Chương 114: Rời đi
115
Chương 115: Chớp mắt một cái đã bảy năm
116
Chương 116: Cha con gặp nhau
117
Chương 117: Gặp lại tức là duyên
118
Chương 118: Đại thúc, đã lâu không gặp!
119
Chương 119: Đây là mẹ của con!
120
Chương 120: Vừa gặp lại đã khi dễ người ta!
121
Chương 121: Mẫu thân thật sự rất đáng đánh đòn
122
Chương 122: Mẹ con gọi ngài là đại thúc, con gọi ngài là đại gia
123
Chương 123: Cùng ngủ
124
Chương 124: Hiến pháp tạm thời
125
Chương 125: Hai cha con – một vở diễn
126
Chương 126: Phụ vương, con nghèo lắm!
127
Chương 127: Tương phùng
128
Chương 128: Mấy vị cô nương này thật sự quá điên cuồng. . .
129
Chương 129: Bí mật của Nhậm Diệc
130
Chương 130: Hai mẹ con vô lương
131
Chương 131: Mất đi vị giác!
132
Chương 132: Phi lễ chớ đụng!
133
Chương 133: Thật ra thì, ta vẫn luôn rất tuấn tú!
134
Chương 134: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (1)
135
Chương 135: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (2)
136
Chương 136: Hạ Thiên và Ân Dã Thần (3)
137
Chương 137: Rốt cuộc là nàng đã sinh ra đứa con thế nào vậy?
138
Chương 138: Ra oai
139
Chương 139
140
Chương 140: Ấm áp
141
Chương 141: Có muốn để cho hắn hôn hay không?
142
Chương 142: Chơi trò hôn nhẹ
143
Chương 143: Cha ta là Lý Cương!
144
Chương 144: Có người làm chỗ dựa đúng là có khác!
145
Chương 145: Có chút ngọt ngào
146
Chương 146: Bề ngoài chỉ là gạt người
147
Chương 147: Chúng ta là người hào phóng
148
Chương 148: Nàng thích hắn sao?
149
Chương 149: Tiểu Thiên Thiên, chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi!
150
Chương 150: Có thích ta hay không?
151
Chương 151: Hai tên ngốc
152
Chương 152: Hôn trộm
153
Chương 153: Huynh ấy thật sự thích ngươi
154
Chương 154: Hắn không phải là nam nhân khác
155
Chương 155: Muốn hắn yên tâm sao?
156
Chương 156: Đại thúc quả nhiên là rất xấu!
157
Chương 157: Tranh thủ lúc này, di tình biệt luyến!
158
Chương 158: Huynh đệ tốt
159
Chương 159: Vội vàng xác nhận
160
Chương 160: Tiểu Phàm mất tích
161
Chương 161: Bị tập kích
162
Chương 162: Hai huynh đệ
163
Chương 163: Mất trí nhớ
164
Chương 164: Ta thật sự rất nghèo
165
Chương 165: Sinh cho ta một đứa bé đi (1)
166
Chương 166: Sinh cho ta một đứa bé đi (2)
167
Chương 167: Địch ý
168
Chương 168: Lai giả bất thiện
169
Chương 169: Đánh là đúng!
170
Chương 170: Gặp lại nhưng không nhận ra
171
Chương 171: Cha nào con nấy
172
Chương 172: Ta sẽ đợi nàng, đem trái tim ta quay về
173
Chương 173: Nàng có tội! Nàng nhịn!
174
Chương 174: Ta muốn gả cho chàng
175
Chương 175: Khôi phục trí nhớ! (1)
176
Chương 176: Khôi phục trí nhớ (2)
177
Chương 177: Lễ vật của bọn họ!
178
Chương 178: Đại kết cục (1)
179
Chương 179: Đại kết cục (2)
180
Chương 180: Đại kết cục (3)
181
Chương 181: Ngoại truyện Nhậm Diệc ———— Ta yêu nàng, không phải thổ lộ, chỉ là chúc phúc
footer(); ?>