Deyun
Bạch Hà đưa Tần Thái lên xe taxi, sờ đầu cô: "Về trước đi, sư phụ còn có việc."
Tần Thái đang suy nghĩ về chuyện Hồng Hạo, bây giờ mới phản ứng lại. Cô bò từ trong ổ chăn ra đi cứu Hồng Hạo nên hiện giờ trên người không có tiền: "Sư phụ, thanh toán tiền xe giúp tôi."
Bạch Hà sờ sờ túi tiền, đành túm cô ra khỏi xe: "Thôi, đồ nhi, cô chạy về nhà đi, dù sao chạy cũng mau mà."
= =
Tần Thái chạy dọc theo quốc lộ.
Không biết đang chạy trốn cái gì, cứ dốc hết sức mà chạy, càng lúc càng nhanh. Cô chạy đến khi thân thể khô kiệt, xung quang đầy cỏ hoang không thấy được chiếc xe nào. Mới dừng lại.
Mặt trời đang dần sáng lên, Tần Thái không thể nhìn thẳng, rốt cuộc phải đi tìm chỗ nào mới tránh được nó.
Cô thấy một ngôi nhà cũ có vẻ như từ thời dân quốc, dường như đã nhiều năm không ai ở nhìn rất cũ nát.
Tần Thái không nghĩ nhiều, đi vào tìm chỗ nào đó nằm xuống. Giấc ngủ thật sự ngon, khi nghe được tiếng động cũng chẳng muốn đứng dậy.
Nhưng khi trời dần sáng hơn, có vài thôn dân đột nhiên xông vào trong. Theo sau là một âm thanh hoảng loạn: "Là cô ta, chính cô ta ngủ ở đây cả đêm!"
Tần Thái vừa trợn mắt liền thấy có 50 người vạm vỡ. Cô không hiểu: "Tôi chỉ ở một đêm, không lấy thứ gì, không cần phải ăn đánh chứ?"
Dẫn đầu là một người đàn ông đứng tuổi mặc áo bông, đánh giá Tần Thái từ trên xuống dưới, hỏi: "Cô....tối qua cô ở đây có thấy gì lạ không?"
Bên ngoài đang ban trưa, Tần Thái tránh ở nơi không có ánh sáng rọi tới: "Tôi ngủ như chết, không thấy cái gì. Các người muốn tìm gì sao?"
Mấy chục đôi mắt nhìn chòng chọc vào cô, nửa tin nửa ngờ, Người đàn ông kia hỏi lại: "Thật sự không thấy thứ gì?"
Tần Thái ngồi xuống góc tường, nhiều người như này tỏa hương thơm cứ xộc thẳng vào khoang mũi, nước miếng sắp chảy cả ra rồi: "Làm ơn đi, các người muốn ta phải nhìn thấy gì thì ta thấy đó được chưa? Bây giờ đi ra ngoài hết đi, đóng cửa lại."
Người kia nhìn kỹ cô, rồi nhìn xuống ngực, đột nhiên nói: "Phòng này bị quỷ ám, cô không sợ sao?"
Tối qua Tần Thái chạy như điên suốt đêm, đang đói đến gấp: " Đi ra ngoài đi, tôi chỉ ngủ một tối rồi đi."
Ông ta lại kích động hơn: "Cô là truyền nhân của Thiên sư phải không?"
Tần Thái nhìn theo ánh mắt ông ta rơi xuống ngực mình, thì ra là đồng tiền hộ tâm lọt ra ngoài. Cô bỏ nó vào lại bên trong: "Ừ, coi như vậy đi."
Mấy chục tên đàn ông thoáng liếc nhau, tên kia tiến thêm vài bước: "Thiên sư, ngài có thể trừ quỷ trong phòng này giúp chúng tôi không?"
Tần Thái không quan tâm: "Để tôi ngủ tiếp được không?"
Ông ta đương nhiên nhất mực cung kính dẫn người ra ngoài, còn tận tâm đóng cửa lại. Tần Thái cảm thấy thật buồn cười, bọn họ mời một cương thi đi bắt quỷ.
Cô nghỉ ngơi thêm vài tiếng, không có chuyện gì xảy ra thêm. Không bao lâu bỗng xung quanh tối đen, đối diện cửa sổ nhìn ra hướng núi có ánh sáng xanh tiến đến gần.
Tần Thái biết mình đang trong mộng, cô nhìn ra cửa sổ, thấy ánh sáng xanh càng lúc càng lớn hơn, thì ra là một bà lão cầm theo một cái lồng đèn. Đường núi ghập ghềnh, bà đi rất chậm, nhìn phương hướng là căn nhà này.
Đến gần chút nữa, Tần Thái có thể nhìn rõ được mặt. Bà lão khô gầy, bên dưới mắt trái có một nốt ruồi, cái lồng đèn màu xanh này lại sáng dị thường. Cũng khó trách người dân ở đây nói như vậy.
Bà lão đi vào phòng, Tần Thái còn đang nằm ngủ ở góc tường. Bà run run đi đến trước mặt cô, dùng tay dán lên mặt. Bà ta dùng quỷ ngữ, người khác nghe không hiểu. Nhưng Tần Thái lại hiểu......cô là cương thi thì nó cũng coi như là tiếng mẹ đẻ.
Trong bóng tối, cô nghe thấy bà lão nói chuyện: "A Hồng ơi A Hồng, trở về mà không dọn dẹp một chút, trong tủ có chăn mà. Con ăn cơm chưa? Đã lâu vậy không về, thật gầy quá..."
Tần Thái tỉnh lại, biết đây là chuyện sắp xảy ra,bây giờ là ban ngày nên bà ta không thể đến.
Buổi tối, Tần Thái không ngủ. Mở cửa vừa thấy bên người có cả trăm người đang đứng ngoài Tần Thái hoảng sợ: "Có việc gì sao?"
Người đàn ông dẫn đầu kia lại đến, ông ta chừng hơn 50 tuổi, mặc áo khoác lông dê, nhìn qua rất phúc hậu: "Thiên sư, nơi này gọi là Thôn Sa Giếng, tôi là Từ Trường Quý thôn trưởng ở đây. Cái phòng này.....đã lâu không ai ở. Thứ trước kia chỉ có bọn trẻ con nhìn thấy, sau thì phụ nữ cũng thấy, cuối cùng đến đàn ông cũng thấy được."
Tần Thái rất đói bụng, cô muốn uống máu. Cô liếm liếm môi: "Là một bà lão sao? Có nốt ruồi dưới mắt trái, tay cầm lồng đen xanh?"
Sắc mặt Từ Trường Quý thay đổi, lúc trước còn nửa tin nửa ngờ, giờ đã hoàn toàn tin tưởng: " Đúng thế đúng thế! Mong chân nhân giúp dân chúng hàng yêu trừ ma!"
Bây giờ đến xưng hô đã đổi.
Tần Thái thật sự đói đến chảy nước miếng, tối qua không nên chạy điên cuồng như vậy.
Cô không ngừng liếm môi, cố gắng ngăn răng nanh dài ra: "Các ngươi có nuôi dê đúng không?"
Từ Trường Quý vừa nghe, tức khắc gật đầu liên tục, Tần Thái phất tay: "Mang cho ta một chén máu dê, ta thu phục giúp các ngươi."
Từ Trường Quý như trút được gánh nặng: "Tôi sẽ nhanh chóng lấy máu dê cho Thiên sư!"
Thôn Sa Giếng, Tần Thái chưa từng nghe tên, nhưng người trong thôn rất nhiều chuyện. Nghe nói trong thôn có Thiên sư tới bắt yêu, nam nữ già trẻ sôi nổi tới xem. Từ Trường Quý cung kính nâng chén máu như dâng cho thần tiến lại.
Một thôn có tầm 300 người nhìn chằm chằm Tần Thái, cho rằng cô dùng chén máu này làm chuyện gì ghê gớm. Rõ ràng Tần Thái làm họ phải thất vọng. Cô ngửa đầu nuốt ừng ực.
Tần Thái vẫn còn đói, muốn liếm cả chén. Thân thể đã khôi phục được chút.
Cô đi vào phòng, có cô nên thôn trưởng Từ Trường Quý lớn gan hơn, ông ta đi theo sau Tần Thái vào trong.
" Bà lão này tên Hồ Lệ, là người từ Sơn Đông gả tới, chồng và con đã chết sớm, con trai vừa chết con dâu liền bỏ đi. Bà có đứa cháu gái tên A Hồng. Mấy chục năm trước, lúc đó tôi tầm mười tuổi, bà lão vừa cõng cháu vừa nấu thịt kho tàu, không chú ý làm rơi A Hồng vào trong nồi. Tuy không chết....nhưng da thịt không còn lành lặn."
Tần Thái theo bản năng nhìn thoáng qua kệ bếp, cái nồi sắt to như vậy, một đứa nhỏ rơi vào dư dả.
Nói tới đây, Từ Trường Quý thở dài: "Đây cũng là bất hạnh, dù sao một cô gái lại bị hủy dung không ra hình người. Mãi đến năm hai mươi tuổi cũng không gả đi được. Sau bỗng nhiên bị mất tích. Bà lão Hồ gọi người trong thôn đi tìm, nhưng tìm không thấy, bà ấy liền đổ bệnh."
Tần Thái cảm thấy thôn trưởng này không ít chuyện, đánh gãy lời ông ta: "Cho nên bà ta chết vì bệnh?"
Thần sắc Từ Trường Quý trở nên kì quái: "Bà ấy bệnh ngày càng nghiêm trọng, mọi người cảm thấy không còn được mấy ngày, cũng đã chuẩn bị sẵn quan tài. Nhưng lại qua hơn một năm mà bà ấy vẫn cứ như vậy."
Sau này, trong thôn có A Lan cùng ngày sinh với A Hồng đột nhiên bị bệnh lạ mà chết. Cùng lúc đó có một đạo sĩ nói oán khí cô ấy quá nặng, bảo chúng tôi phải dùng muối ướp hạ táng.
Tần Thái nghe được nhưng như mây mù: "Nào có ai dùng muối hạ táng? Cũng không phải ướp thịt khô."
Ánh mắt Từ Trường Quý ngày càng sợ hãi: "Ban đầu chúng tôi cũng không tin, cái này thật khó có thể tin được đúng không. Nhưng mà lúc hợp quan...." Yết hầu Từ Trường Quý khẽ nhúc nhích, nuốt nước miếng: "Lúc hợp quan, cha A Lan gỡ mặt giấy ra. Dưới đó....dưới đó....mặt A Lan đỏ rực, không, không có mặt, chính là không còn da mặt nữa."
Ông ta nói năng lộn xộn, Tần Thái nhíu mày: "Tên đạo sĩ kia có đến nữa đúng không?"
Từ Trường Quý suy nghĩ lại: "Đúng vậy, ông ta vẫn nói phải dùng muối hạ táng, nếu không sẽ lây bệnh."
Tần Thái lắc đầu: "Sợ lây bệnh thì hỏa thiêu không tốt hơn sao?"
Hô hấp Từ Trường Quý nhanh hơn: "Sau đó, cha mẹ A Lan không dám động tới....liền giao cho đạo sĩ kia. Tôi....lúc đó đứng một bên nhìn thấy, ông ta đưa A Lan vào trong quan tài. Khi đó toàn thân cô ấy không có da, như một đống thịt màu đỏ vậy."
Hình ảnh đó cô có thể tưởng tượng. Trên trán Từ Trường Quý đầy mồ hôi, gương mặt lộ rõ ghê tởm: "tên đạo sĩ đó dùng muối ăn xát lên người cô ấy một tầng rất dày, thật sự giống như đang làm thịt muối. Cuối cùng vẽ lên ấn đường cái bùa gì đó, dùng chu sa đánh dấu lên vài huyệt vị. Làm xong hết tất thảy, ông ta còn tự chọn một chỗ làm mộ, bảo chúng tôi an táng A Lan ở đó."
Tần Thái không thấy mấu chốt: "Chủ đề đi đến đâu vậy?"
Từ Trường Quý che miệng nôn vài cái mới tiếp tục: "Thiên sư đừng nóng vội, còn có chuyện phía sau. Sau đó, một cô gái đến chỗ bà Hồ, tự xưng là A Hồng."
" Có lẽ là phẫu thuật thẩm mỹ?" Tần Thái nhíu mày, Từ Trường Quý lại liên tục lắc đầu: "Thiên sư, cô gái kia thật rất quái dị. Có lúc như một cô gái mười tám tuổi, có lúc lại như bốn mươi tuổi, nhưng vẫn là gương mặt đó, chỉ là hơi khác đi."
Trong đầu Tần Thái mơ hồ nhận ra cái gì thế nhưng lại không rõ ràng. Từ Trường Quý lại khoa tay múa chân: "Mà từ khi cô ta xuất hiện, bệnh tình bà Hồ tốt lên, ngày càng có tinh thần."
Tần Thái không đáp lời, Từ Trường Quý nói tiếp: "Nhưng thật sự chuyện này quá cổ quái, cho nên người trong thôn dần dần tránh xa, không dám lại gần. Sau đó....sau đó không biết từ lúc nào, không còn thấy bóng dáng A Hồng nữa. Bà Hồ cũng không thấy. Cho đến khi có người đến nhà, vào trong phòng thì thấy bà ấy ngã vào bệ bếp, trên người lúc nhúc dòi bọ, không biết đã chết bao lâu. Chúng tôi.....lúc chúng tôi nâng bà ấy lên, da mặt đã dính lên bàn bếp."
Tần Thái nhìn xuống bàn bếp, cả người nổi da gà: "Từ thôn trưởng, ông cố ý là tôi ghê tởm đúng không."
Từ Trường Quý liên tục xua tay: "Sau đó người trong thôn quyên góp tiền, đem chôn bà ấy sau núi. Nhưng từ lúc đó, căn phòng này không còn yên tĩnh."
Tần Thái đi một vòng khắp phòng, tình hình cụ thể cô đã thấy: "Lúc bà ấy chết tâm nguyện chưa thành, chấp niệm quá nặng, hơn nữa chỗ các người bồi táng thế núi quá mạnh, bà ấy chịu không nổi phải thường xuyên trở về. Chuyện A Lan ông kể rất kì lạ, có thể dẫn tôi tới mộ cô ấy xem không?"
Từ Trường Quý đúng là cầu còn không được, ông ấy đem theo đèn bão dẫn đường, đường núi không dễ đi nhưng Tần Thái không sợ. Cô đi theo sau Từ Trường Quý, bước đi nhẹ nhàng. Từ Trường Quý bất ngờ: " Thiên sư đúng là thiên sư, người bình thường không trèo nổi vách núi này đâu."
Tần Thái không nói chuyện, đối với cô mà nói thì chuyện này không đáng để vui.
A Lan hạ táng ở chỗ cực dương, là nơi ánh nắng thường xuyên rọi đến. Bình thường thì đây được xem là chỗ tốt để làm mồ mả.
Nhưng dùng muối ướp thân thì....nói thật Tần Thái có chút tò mò.
Tần Thái ngồi xuống trước mộ, không đốt vàng mã cũng không dâng hương, chỉ bảo Từ Trường Quý không quấy rầy cô nhập định.
Từ Trường Quý rất nhanh nhẹn bảo thôn dân lùi về sau hai mươi mét.
Tần Thái rất nhanh nhập định. Cô đứng trước mộ nhìn một lúc lâu, đột nhiên nghe được tiếng rên thống khổ. Âm thanh này vừa ghê vừa khiếp, mà lại xuất phát từ trong mộ.
Tần Thái tỉnh lại, cô biết chuyện gì rồi.
Thấy Tần Thái đứng lên, Từ Trường Quý mới dám lại gần. Đây rõ ràng là chuyện thảm khốc, không biết tại sao cô lại thấy mình rất bình tĩnh, không hề thương hại: "Đào cái mộ này lên đi, chắc chắn tên đạo sĩ kia là người tà đạo, hắn lột da A Lan xuống nhưng sợ Thiên Đạo truy ra, lại không nghĩ A Lan lại biến thành lệ quỷ, nên vây hồn phách cô ấy vào thân thể. Ông thấy hắn dùng chu sa bế huyệt, đó không phải bế thi khí mà là sinh khí. Sinh khí không ra ngoài được dẫn tới hồn phách không thể rời đi, chuyện này thật quá thiếu đạo đức."
Từ Trường Quý không hiểu lắm: "Thiên sư, chuyện này.....nếu đào lên, người trong thôn sẽ không sao chứ?"
Tần Thái trầm ngâm: " Cô ấy đang sống, có cảm giác đó biết không? Chuyện này giống như đem người sống lột da, dùng muối bao lại, còn không cho cô ấy chết, được sao?"
Từ Trường Quý ho khan, nhỏ giọng: "Thiên sư, nếu thả cô ấy ra....sẽ gây nguy hiểm cho thôn....hay là vẫn để vậy đi. Ngài thêm vài phù chú trấn giữ, chắc là được đúng không?"
Tần Thái hận không thể ra sức đánh ông ta một trận, vì sao ai cũng có ý nghĩ như thế này? Phải bảo vệ số đông, cho nên hy sinh thiểu số?
Làm ngơ trước cảnh cô gái này thống khổ?
Cô xoay người, không nói nhiều lời đi thẳng tới. Nhờ cơ thể cương thi mạnh mẽ, cô dùng cuốc bổ vài cái, rất nhanh đã đào được tới quan tài.
Mặt trên khắc rất nhiều phù chú, Tần Thái ngẩng ra. Nước sơn đã tróc vài chỗ, nhưng thần chú khắc rất rõ ràng. Mặt trên còn đề lạc khoản.....Thông Dương Tử khai ấn.
Thông Dương Tử.....A Hồng?
Tần Thái bỗng nhiên xoay người, hỏi Từ Trường Quý đứng bên cạnh: " A Hồng họ gì?"
" A Hồng, họ là là, chồng bà lão Hồ họ Diêu."
Updated 230 Episodes