Chương 200: Sự nghi ngờ

DeYun

Ước chừng đã hai tuần Tần Thái không đụng đến việc của Tinh Tú thính, thứ Lão gia tử để lại cho cô như một bể tri thức không bờ, là một hộp bảo vật. Mà cô cần thời gian để tiêu hóa.

Sau hai tuần, Tần Thái về trấn Chu Dương, vẫn mang theo rất nhiều quà cáp cho Tần Thế Huy. Thời gian dần qua, chuyện của Chu Bích Hoa cũng dần phai nhạt. Tần Thái trở về không ai để ý tới và cũng không tới mức mọi người đều trốn đi.

Tần Thế Huy vẫn nhiệt tình như thế, chỉ là bây giờ gia đình có thêm hai thành viên mới. Một là bạn gái của anh hai, tên Vương Lộ, một là vợ mới của Tần Thế Huy, tên Ngô Quỳnh. Lúc giới thiệu Ngô Quỳnh, ông ta chú ý đến sắc mặt cô. Năm nay Ngô Quỳnh hai mươi tuổi, nghe nói là đến từ một nơi rất nghèo. Vì nhà cô ta đòi mười vạn lễ hỏi, xung quanh không có ai trả nổi nên mới tìm ở nơi khác.

Mà hiện giờ đối với Tần Thế huy, mười vạn chỉ là chuyện nhỏ, thế là đơn giản cưới cô ta đến. Đối mặt với cô gái cùng tuổi với mình, Tần Thái vẫn cười như thế, cô nhàn nhạt gọi một tiếng: "Dì."

Mặt Tần Thế Huy cười ra cả nùi nếp nhăn.

Đã nghỉ quá lâu nên Tần Thái đến Tinh Tú thính nhiều hơn. Ứng Quả Nhi trang điểm ngày càng tinh xảo, quần áo trang phục cũng là đồ mới mua, trở thành đóa hoa mới của Tinh Tú thính. Tần Thái căn bản không hỏi đến, mà thời gian Nhị gia đến đây vẫn nhiều như cũ, còn ngồi ngốc ở đây. Nguyên nhân à....đương nhiên lòng Tần Thái hiểu rõ.

Ngày hội giao lưu của Huyền Thuật sư đang đến gần. Với chức Tiên Tri của Nhân Gian, lần đầu tiên Tần Thái nhận được thư mời hội giao lưu. Bệnh chung của người Huyền môn là trạch. Ngày thường không bao giờ tụ tập, thế nên các hội như thế này rất đặc biệt. Mỗi lần tổ chức thịnh hội mới có thể nắm bắt được trình độ của Huyền môn đã phát triển tới mức nào.

Chia sẻ thành quả cũng là một phần của hội. Cho nên chẳng những phải mời các quyền quý Huyền môn, mà có cả nhà giàu. Dù sao bọn họ cũng cần biết người mình mời có thật sự nổi danh không chứ.

Và đại hội như thế này, quan trọng nhất là sự tham gia của các Huyền Thuật sư giỏi nhất, nếu không chỉ là tiệc rượu như mây bay.

Cho nên mỗi năm chỉ phát ra thiệp mời giới hạn, không ngoại lệ.

Tần Thái cần tấm thiệp nền đen thiếp vàng, có chút cảm khái. Năm ngoái cô còn cần Bạch Hà hoặc là Bạch Cập dẫn đi, năm nay đã biết "Thân mời" "Rất mong sự có mặt" viết như thế nào. Cô cất vào túi, phát hiện hôm nay có Ứng Quả Nhi ở đây mà lại không thấy Lục Thiếu Hoài.

Chỗ làm của Ứng Quả Nhi chỉ cách phòng của Tần Thái qua tấm kính mờ. Tần Thái đi ngang qua: "Sao hôm nay không gặp Nhị gia?"

Ứng Quả Nhi không dám đắc tội cô, cung kính đáp lại: "Lúc nãy có tới, hình như có việc nên đã đi rồi. Có nói là gặp bạn ạ."

Tần Thái thoáng gật đầu, sau một lúc mới hỏi một câu: "Đã tiến triển đến bước nào rồi?"

Ứng Quả Nhi hơi giật mình, sau đó cười nhẹ: "Tiên Tri xin đường trêu ghẹo tôi."

Tần Thái nhướng mày: "Cố lên nha, nói không chừng sau này tôi phải gọi cô một tiếng phu nhân đấy."

Ứng Quả Nhi cũng có chút bản lĩnh nhìn mặt đoán ý, thấy Tần Thái không có gì là vui, cô thở dài: "Tiên Tri nói đùa rồi, chỉ là nói với nhau mấy câu thôi ạ."

Tần Thái thoáng gật đầu, thấy Đàm Tiếu đang đi tới thì phát Ứng Quả Nhi ra ngoài đi mua vật tư.

Lúc này Lục Thiếu Hoài đang ở trấn Chu Dương, quê quán Tần Thái.

Tần Thế Huy cười lấy lòng, sắc mặt Lục Thiếu Hoài xanh mét: "Ông muốn cưới vợ mới? Ông có bị lừa đá vào đầu không? Biết rõ Tần Thái thương yêu mẹ tới mức nào, ông còn có thể cưới một người bằng tuổi với cô ấy làm mẹ kế? Tần Thế Huy, ông làm việc có thể có đầu óc chút không?"

Xưa nay hắn luôn nho nhã lễ độ, bị tức giận đến mức này không dễ. Tần Thế Huy bị mắng vẫn cười: "Cậu gấp cái gì, tôi là cha nó, nó là con gái tôi. Tôi muốn cưới ai nó quản được sao? Còn không phải nó cung kính gọi tiếng dì rồi à? Hơn nữa, tôi cưới vợ là để cái nhà này giống gia đình, mỗi lần nó về là có cơm canh nóng để ăn. Đấy là vì muốn nó ở lại, cậu nhìn đi, chắc chắn về sau nó sẽ thường xuyên về nhà."

Lục Thiếu Hoài thật không biết tại sao hắn lại có qua lại với người như thế này, hắn đập lên bàn: "Cho nên ông mới mua biệt thự ở phía nam thành phố sao? Chỉ cuối tuần mới về lại đây tiếp khách à? Tần Thế Huy, ông nghĩ mình là ai?"

Mặt Tần Thế Huy đỏ lên, không ngờ cậu thanh niên này cái gì cũng biết. Tuy ông ta không rõ nguyên nhân, nhưng cũng có lòng nghi ngờ: "Rốt cuộc vì sao cậu lại nhất định phải bắt tôi khom lưng uốn gối với đứa con gái bất hiếu như nó? Chẳng lẽ nó làm ra chuyện phạm pháp gì bên ngoài sao?" Ông ta khẩn trương: "Một nhà chúng tôi sẽ không bị liên lụy chứ?"

Lục Thiếu Hoài tức giận, Trần Khoa cũng chịu không nổi: "Câm miệng! Ông còn muốn nhận tiền nữa không? Đừng quên là khoản vay mua nhà còn chưa trả hết!"

Thần sắc Tần Thế Huy lập tức đổi lại vẻ cung kính: "Hê hê, tôi chỉ tùy tiện hỏi mà thôi. Thật ra nó bỏ nhà đi lâu như vậy, làm cái gì thì sao chúng tôi biết được, đúng không?"

Lục Thiếu Hoài cắn răng, gằn từng chữ một: " Lập tức dọn về lại, chuẩn bị để cô ấy đi thăm mộ mẹ."

Tần Thế Huy liên tục đồng ý, Lục Thiếu Hoài xoay người đi ra khỏi sân. Cho đến khi ngồi vào xe, sắc mặt hắn vẫn xanh mét như thế. Trần Khoa an ủi: "Nhị gia, hà tất phải bực mình vì thứ ngu xuẩn này? Bây giờ ngài đứng đầu Nhân Gian, tuy Lam Trù làm Tiên Tri rất cao quý nhưng vẫn phải nghe lời ngài sai đâu đánh đấy. Tôi thấy kẻ địch lớn nhất của chúng ta chính là Trật Tự, ngài thật sự không cần lo lắng mấy chuyện này."

Lục Thiếu Hoài ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau, hồi lâu mới mở miệng: "Có một người cha như vậy sao chịu nổi nhỉ? Chẳng qua là...ta đề phòng tai họa trước, đi thôi."

Ngày hôm sau, Tinh Tú thính.

Bạch Cập đến đón Tần Thái tan tầm, sau khi cô lên chức Tiên Tri, ít khi thấy hắn đến đây. Cho nên lúc này hấp dẫn nhiều ánh mắt xung quanh. Tần Thái có chút bất ngờ: "Chà, Phán quan trưởng hôm nay không tránh Nhị gia sao?'

Khi đó trong văn phòng còn có Ứng Quả Nhi mà cô không hề kiêng dè. Bạch Cập thẳng thắn: "Cô đã vô tình, thì ta tránh làm gì?"

Hắn ngồi xuống bàn làm việc của Tần Thái, Ứng Quả Nhi nhoẻn miệng cười pha cho hắn ly cà phê, thêm sữa ít đường là khẩu vị của Bạch Cập. Cô ta cũng có mắt, biết trước đây Tần Thái còn là Bộ trưởng bộ Tài nguyên đã có quan hệ gì. Đương nhiên Ứng Quả Nhi sẽ phải tránh đi.

Sắp đi ra khỏi cửa, còn liếc mắt nhìn Tần Thái đang ngồi trong lòng Bạch Cập. Bạch Cập thoáng nhíu mày, dường như có bất mãn với "Bạch Cập thích nhất": "Sao lại mềm như vậy?"

Sau đó cô ta nghe thấy giọng Tần Thái có ý khó hiểu: "Chỗ nào mềm, hôm qua còn bị sư thúc làm cho sưng lên đấy."

Bạch Cập im lặng một chút, giọng lạnh như băng: "Ta nói làn da."

.....

Cửa văn phòng đóng lại, Ứng Quả Nhi đã đi ra xa. Tần Thái lấy vài tờ giấy ghi chép khẩu quyết trong ngăn kéo ra: "Nếu cô ta dùng thứ này, Nhị gia có thể hứng thú với cô ta hơn không?"

Bạch Cập cầm lấy nhìn thoáng qua, tức khắc ánh mắt thay đổi, gương mặt nghiêm túc: "Đây là....cô viết?"

Trên này ghi khẩu quyết cách thay đổi hơi thở của hồn phách, dùng khoa học mà nói là trong thời gian ngắn tỏa ra hơi thở hormone kích thích đối phương, làm đối phương bị hấp dẫn bởi người sử dụng. nhưng kiểu hơi thở này sẽ không tồn tại lâu, không ai biết sau này sẽ thế nào.

Thứ Bạch Cập bất ngờ không phải là tác dụng, mà là cách dùng từ tinh chuẩn, không chút rườm rà hỗn tạp. Hắn là người trong nghề, vừa nhìn đã biết có bao nhiêu tinh diệu. Chú ngữ như thế này tuyệt đối không phải người còn non trẻ như Tần Thái có thể viết được.

Phạm vi của chú ngữ rất rộng. Cả trời đất, yêu, ma, quỷ, quái, sát, tiên, thần, mỗi chủng tộc đều có tiếng mẹ đẻ riêng. Và chỉ có những Huyền Thuật sư có năng lực mới có thể viết nên chú ngữ có khả năng dẫn động thiên địa, tương thích với Thiên Đạo. Những thứ này tuyệt đối không thể chỉ xem vài quyển sách là học được.

Giống như làm thơ vậy, thơ của Tô Đông Thành sẽ khác một trời một vực với thơ của học sinh tiểu học.

Tần Thái cười nhạt không trả lời, Lão gia tử truyền thụ sở học cả đời cho cô. Có được những kí ức đó, viết cái này không phải là dễ như ăn cháo sao?

Bạch Cập không hỏi sâu, nhìn một lát rồi nhả hai chữ: "Rất tốt."

Từ miệng hắn mà nghe được chữ tốt đã là phá lệ, thêm từ rất đã chứng minh năng lực của Lão gia tử. Tần Thái liền yên tâm, xem ra lão không hố mình. Cô tương đối cẩn thận, mấy thứ này vẫn nên có Bạch Cập đồng ý thì tâm mới an.

Tần Thái đi về sớm, Ứng Quả Nhi dọn dẹp sắp xếp lại bàn làm việc cho cô thì thấy một tờ giấy ghi chi chít. Vốn cô ta cũng là phán quan, là nhóm lực lượng tinh anh nhất Nhân Gian. Tuy rằng những khẩu quyết này do Tần Thái nghĩ ra, nhưng cũng giống như bác sỹ xem đơn kê thuốc, tác dụng đại thể vẫn hiểu được.

Ứng Quả Nhi nhíu mày, lén lút cất đi một tờ.

Ngày hôm sau, Tần Thế Huy gọi cho Tần Thái, bảo cô cuối tuần về nhà đi thăm mộ của Chu Bích Hoa. Tần Thái định đồng ý thì nghe ông ta nói đến ra mắt người sắp thành mẹ kế với mẹ cô. Tần Thái lấy cớ cuối tuần có việc cần làm để từ chối.

Hội giao lưu Huyền Thuật sư tổ chức vào cuối tuần, Tần Thái đến là đã trễ, nhưng đại gội lại cử hành lùi lại nửa tiếng. Ban tổ chức không nói rõ vì sao, nên ai cũng âm thầm suy đoán, chắc là đang đợi Tiên Tri của Nhân Gian?

Ban tổ chức của đại hội này là thế gia Huyền môn, trung lập với cả Trật Tự và Nhân Gian. Bởi vì còn có tính chất mua bán thương nghiệp nên họ không dám đắc tội với ai. Lần này Tần Thái đến trễ khiến họ còn tưởng đã đắc tội chỗ nào.

Cố ý chờ cô, tuy không nói rõ, nhưng ít nhất cũng biểu lộ thành ý tôn trọng đối với Tiên tri Nhân Gian.

Thật sự Tần Thái không cố ý phô trương, chỉ là tối hôm qua cả SU và Đàm Tiếu đều nổi điên, náo loạn quá mức làm cô ngủ quên.

Bởi vì là người cuối cùng đi vào hội trường, tất cả đôi mắt chăm chú nhìn vào, cả ánh đèn cũng tu lại. Mà cô gái nhỏ với dáng vẻ thản nhiên đi qua muôn vàn ánh mắt, đến chỗ ngồi của cô, không có chút nào khác biệt. Tựa như không có ánh nhìn chằm chằ, không có tiếng người, cũng không có cả thiên địa, chỉ một mình cô.

Vị trí của Bạch Cập đương nhiên là bên cạnh, thủ lĩnh của cả Trật Tự và Nhân Gian đều không tham gia đại hội thế này, nên Tần Thái và Bạch Cập là đại diện cho Nhân Gian. Ánh mắt Bạch Cập cũng dời theo bước chân cô, hắn còn nhớ rất rõ lần đầu tiên thấy Tần Thái, dáng vẻ vừa thơ ngây vừa ngốc nghếch. "Phán quan của cô đâu?" sau khi cô đã ngồi xuống, Bạch Cập thấp giọng hỏi. Tiên Tri tham gia đại hội, phải có bảo vệ bên cạnh. Đương nhiên là hắn đã phái người, Tần Thái chỉ lắc đầu: "Tôi sai đi làm chuyện khác rồi, vướng lắm."

Bạch Cập nhíu mày: "Tiên Tri đi ra ngoài mà không có người hầu theo, thích hợp sao?"

Tần Thái cười nhạt: "Phán quan trưởng, Quan Vũ cũng từng một mình một đao xông pha, tôi cần gì phải có chúng tinh phủng nguyệt? mấy chuyện phô trương đó bỏ bớt đi, không có ý nghĩa."

Bạch Cập hơi giật mình, hẻ hèn sau mấy năm, từ một đứa nhóc vô tri ngây thơ đã như đóa hoa xuân thong dong dưới nắng gắt.

Tên của Tần Thái ở Nhân Gian là Lam Trù. Lần này tham sự cô dùng cơ thể "Bạch Cập thích nhất". Nhưng ở đây đều là tinh anh của Huyền môn, thân thể có thể đổi mà hồn phách thì không. Thân phận cô là Tiên Tri Nhân Gian, còn cao hơn cả Bạch Cập, cho nên cô muốn giấu đi thì không ai dám nhiều lời.

Ban tổ chức giới thiệu xong các khách mời là coi như bắt đầu đại hội. Hôm nay hội giao lưu chia thành 365 gian triển lãm cá nhân, cùng với 9 triển lãm chính. Tần Thái không dắt người theo, quả nhiên là nhẹ nhàng, một đường lượn lờ khắp nơi. Tuy Bạch Cập không cố tình đi theo bảo vệ, nhưng vẫn cố chú ý đến cô từ xa. Nếu mà Tần Thái có chuyện gì thì trách nhiệm đầu tiên chính là bộ Phán quan của hắn. Mặc dù hắn cảm thấy Tần Thái gặp chuyện là tình huống rất khó xảy ra.

Tần Thái đi một vòng cả đại sảnh, bây giờ thì đám pháp chú trận pháp này khó lọt vào được mắt cô.

"Tần Thái!!" bỗng có tiếng gầm nghiến răng nghiến lợi vang lên, theo đó là một quyền xé gió lao đến. Tần Thái nghiêng người tránh đi, Bạch Cập đã sớm phát hiện, lập tức phóng pháp bảo, giao long màu đen tuyền tức khắc hiện thân phóng thẳng. Huyền Thuật sư coi pháp bảo của mình như sinh mệnh, có thể thấy lần này hắn ra sát chiêu.

Cho dù là Huyền Thuật sư cấp cao, mấy ai đã tu pháp bảo ra khí linh? Xung quanh lập tức loạn cả lên. Mắt thấy giao long sắp đánh người kia, oan nghiệt trên tay Tần Thái lao ra chặn. Oành một tiếng lớn, quả nhiên pháp bảo của Bạch Cập bị hoảng sợ lùi về tay hắn.

Lúc này Bạch Cập đã vọt tới cạnh cô, chay mày: "Giải thích."

Tần Thái nhìn gương mặt thiếu niên mười mấy tuổi tập kích mình kia, một đầu tóc vàng kim, sự trẻ tuổi đẹp trai ẩn hiện vài phần cương nghị của đàn ông. Thứ này có thể là ai, đùng là Yến Tiểu Phi đã hận cô đến thấu xương.

Gặp lại kẻ thù, mắt Yến Tiểu Phi đỏ cả lên, răng chắn chặt môi, một lòng muốn băm vằm cô. Tần Thái lắc dầu, không định giải thích gì với Bạch Cập: "Chỉ là hiểu lầm, đi thôi."

Bạch Cập liếc sang Yến Tiểu Phi một cái, cảm thấy tên nhóc này không có tính uy hiếp gì với cô mới xoay người đi cùng Tần Thái.

Yến Tiểu Phi không phải là Tần Thái, chịu không nổi sự chú ý từ xung quanh. Mặt hắn đỏ lên chạy như trốn khỏi đại sảnh. Đi không bao xa bỗng người cản đường hắn: "Con có quan hệ gì với nha đầu của Bạch Hà kia?"

Lòng Yến Tiểu Phi đầy ắp giận dữ, nhưng vừa nhấc đầu thì thấy là Yến Trọng Hoan. Nháy mắt hắn như quả bóng cao su bị thủng, một đống phẫn hận không biết nên xả thế nào. Gương mặt Yến Trọng Hoan nghiêm túc: "Con rất giận dữ, nhưng cô ta lại có tâm bảo vệ con, nói thật đi."

Mặt Yến Tiểu Phi đỏ rực như rỉ máu, hắn há miệng thở dốc rồi lại cắn môi, chuyện như thế này dù hắn và Yến Trọng Hoan tình như cha con vẫn không thể nói nên lời. Yến Trọng Hoan là người như thế nào, hắn lập tức đỡ lấy bờ vai Yến Tiểu Phi, thở dài: "Vi sư chính vì sợ con thẹn thùng nên không đề cập đến chuyện này. Không nghĩ là lòng con vẫn chưa buông xuống được."

Yến Tiểu Phi vừa sợ vừa kinh ngạc kêu lên: "Sư, sư phụ, người biết rồi sao?"

Yến Trọng Hoan vỗ vỗ bờ vai hắn: "Trên đời này làm gì có bức tường nào chặn được gió? Sư phụ coi con như con mình, mà con lại không nói tâm sự sự với ta."

Tính tình Yến Tiểu Phi đơn thuần, lúc đó liền vội vã biện bạch: " Đồ nhi không phải có ý giấu, chỉ là chuyện này thật sự quá hoang đường, đồ nhi thật sự mất hết cả mặt mũi, không dám mở miệng."

Yến Trọng Hoan biết tính hắn đanh đá chua ngoa, cơ bản là nhìn ra vấn đề giữa Yến Tiểu Phi và Tần Thái. Tần Thái cảm thấy hổ thẹn với nó, mà nó lại hận cô ta đến thấu xương. Hơn nữa lại là chuyện xấu hổ không dám nói. Chẳng lẽ nha đầu kia dám bá vương ngạnh thượng cung với đồ nhi của hắn?

(Bá vương ngạnh thượng cung nói nôn na là h.i.ế.p)

Lòng Yến Trọng Hoan có hồ nghi, cũng không chọc phá: "Con ngoan, sư phụ biết con hận cô ta quá sâu, nhưng con người sinh ra không thể lấy hận mà sống. Hiện tại sư phụ có nhiệm vụ rất quan trọng giao cho con!"

Yến Tiểu Phi ngẩng đầu, ánh mắt hoang mang, Yến Trọng Hoan nắm chặt vai hắn: "Tiểu Phi, con hãy đến bên cạnh cô ta. Những thứ nha đầu đó có thể dạy cho con, con ở Nhân Gian có thể học được nhiều hơn ta. Đi đến cạnh cô ta, tìm kiếm cơ hội của mình."

Dường như Yến Tiểu Phi không hiểu lời hắn nói: "Sư phụ, người đang nói gì vậy? Cô ta là Tiên Tri của Nhân Gian mà!"

Đương nhiên Yến Trọng Hoan biết: "Nghe này Tiểu Phi, bây giờ Trật Tự bên ngoài thì xán lạn, nhưng bên trong đã nguy cơ sớm tối, chỉ có thể tồn tại dựa vào danh nghĩa của Tôn Chủ. Con ở lại đây không có ích cho con. Đến cạnh cô ta, thứ nhất là để mài giũa bản thân, thứ hai là tìm kiếm tin tức liên hệ với sư phụ. Một mũi tên trúng mấy con chim."

Một lúc sau Yến Tiểu Phi mới nhận ra đây không phải là mộng, thật sự là vừa nghe rõ: "Sư phụ muốn con đi lấy lòng cô ta?"

Biểu cảm Yến Trọng Hoan nghiêm túc: "Không phải! Con ở cạnh cô ta, nếu Trật Tự thắng Nhân Gian, thì con là nằm vùng có công lao lớn nhất. Nếu Nhân Gian thắng mà Trật Tự sụp đổ, tất nhiên quyền cao chức trọng vào tay cô ta. Con ở bên cạnh thì ắt bình an không cần lo lắng."

Yến Tiểu Phi đỏ mặt kêu: "Nhưng mà sư phụ, con là đàn ông con trai, sao có thể lấy sắc hầu cô ta?"

Yến Trọng Hoan hiểu rõ, vậy thật sự là có chuyện này. Hắn vẫn không đổi sắc: "Tiểu Phi, con có thấy Tần Thái không? Với lứa tuổi này mà đã có khí độ như thế, chứng minh thời đại của tiền bối đã qua, sắp tới là thời đại của các con. Mà con chỉ là một đứa nhỏ, sẽ chỉ nằm dưới cánh của sư phụ cầu sinh thôi sao. Yến Tiểu Phi, bây giờ là lúc con có thể bảo vệ được sư phụ!"

Lúc này Yến Tiểu Phi mới ý thức đước Yến Trọng Hoan rất tỉnh táo, mỗi lời mỗi câu này như đã ấp ủ thật lâu. Chỉ là đang tìm kiếm cơ hội. Bàn tay rộng đặt trên vai, bình thường chính là sức mạnh cổ vũ của hắn, nay lại quá nặng nề.

Yến Trọng Hoan không lên giọng hay lớn tiếng, vì hắn quá hiểu đồ đề của mình: "Con cho rằng vì sao Bạch Hà lại đưa đệ tử nhập vào Nhân Gian? Bây giờ sư phụ mới hiểu, hắn đã sớm nghĩ kỹ đường lui. Quả nhiên sư phụ không bằng hắn. Nhưng mà Tiểu Phi, con người như Tần Thái nặng nhất là tình. Nếu con ở bên cô ra, chắc chắn sẽ không bạc đãi con. Nếu như ngày nào đó Trật Tự không còn tồn tại, lấy năng lực của con ít nhất có thể đảm bảo thầy trò ta bình yên."

Hắn đã đem tánh mạng của mình ra, Yến Tiểu Phi còn có thể từ chối sao?

Tần Thái một đường đi ra ngoài, cô không muốn nhắc lại với Bạch Cập chuyện bề Yến Tiểu Phi. Rồi ngoài ý muốn cô gặp Bạch Hà. Mấy tháng không gặp, Bạch Hà vẫn mặc trường bào màu xanh ngọc như thế, thần thái sáng láng. Bạch Cập vừa thấy anh đã nổi lên tính công kích.

Tuy thân thể Tần Thái đã khác, những sẽ bại lộ dưới đôi mắt của Bạch Hà. Anh đi tới vốn định đưa tay sờ đầu cô, mà nghĩ đến ở đây nhiều người, đành yên lặng buông xuống. Mắt Tần Thái sáng như đuốc, cô chú ý đến chi tiết này. Cô cũng không thể biểu hiện thân mật với Bạch Hà, tuy ở Trật Tự Bạch Hà không có chức vị gì quan trọng, nhưng rốt cuộc vẫn là người của Trật Tự.

Thân phận hai người vốn khác biệt, quá thân mật sẽ chọc ra chuyện.

Vì thế lần này hai thầy trò gặp nhau chỉ có thể cười nhẹ mà qua. Vốn dĩ chuyện đến đó là xong, mà Bạch Cập vốn có hận đoạt vợ. Lúc Tần Thái gật đầu với Bạch Hà rồi định đi, thì Bạch Cập bước tới trước duỗi tay ôm lấy eo cô.

Gương mặt Bạch Hà cứng đờ, ánh mắt gắt gao bám chặt lấy bàn tay Bạch Cập đang ở bên hông Tần Thái. Mặt Bạch Cập thì lạnh như băng, nếu không phải trước mặt nhiều người không thể mạo phạm Tiên Tri. Chỉ sợ hắn sẽ thực hiện hết cả quá trình làm bậy một lần. Mắt Bạch Hà nhìn thẳng vào Tần Thái, anh không chấp nhận nổi chuyện này.

Hắn đang làm cái gì? Anh không thể hỏi trước mặt như vậy. Một người là Tiên Tri Nhân Gian, một người là Phán quan trưởng Nhân Gian, dù cho thật sự có chuyện gì thì anh lấy lập trường gì để hỏi?

Nhưng mà em trai anh có khả năng bức gian đồ đệ của anh. Thân là sư phụ, sao có thể không hỏi?!

DeYun có lời muốn nói: Má ơi chương này nó dài TT.TT

Chapter
1 Chương 1-1: Dẫn chuyện
2 Chương 1-2: Bác sẽ chết đuối
3 Chương 2: Bạch Hà tiên sinh
4 Chương 3: Ufo
5 Chương 4: Ghi chép thú vị
6 Chương 5: Mộng mắt
7 Chương 6: Tần tiểu thư, tôi đi đây
8 Chương 7: Âm nhãn
9 Chương 8: Tiên tri
10 Chương 9: Tiên tri... Phải được gả cho Tôn chủ
11 Chương 10: Giữ được trinh tiết
12 Chương 11: Giấc mộng xuân đáng ngờ
13 Chương 12: Thực sự không cần phải hành đại lễ như thế
14 Chương 13: Ghen
15 Chương 14: Hôn
16 Chương 15: Yến Trọng Hoan
17 Chương 16: Sau bữa ăn
18 Chương 17: Tiên tri thật - Giả
19 Chương 18: Sư phụ
20 Chương 19: Sau này cứ đi theo anh
21 Chương 20: Bùa dầu
22 Chương 21: Thế mới là cuộc sống
23 Chương 22: Thận
24 Chương 23: Hạt giống của tà ác
25 Chương 24: Chẳng trách thành tích của cô không tốt
26 Chương 25: Sáng kiến mới
27 Chương 26: Sáng kiến mới
28 Chương 27: Giới hạn
29 Chương 28: Như thế là thế nào?
30 Chương 29: Vì tương lai
31 Chương 30: Tranh giành chức tổ trưởng
32 Chương 31: Diệt sâu
33 Chương 32
34 Chương 33: Bạch Lộ đến đây
35 Chương 34: Nhân gian
36 Chương 35: Tôi muốn làm người tốt
37 Chương 36: Cách sử dụng kỳ lạ
38 Chương 37: Sa Ưng em nhớ anh
39 Chương 38: Ẩn tình
40 Chương 39
41 Chương 40
42 Chương 41
43 Chương 42
44 Chương 43
45 Chương 44
46 Chương 45
47 Chương 46
48 Chương 47
49 Chương 48
50 Chương 49: Ngày mùng 8 tháng 4 B bản
51 Chương 50: Ngày mùng 9 tháng 4 A chương
52 Chương 51
53 Chương 52
54 Chương 53
55 Chương 54
56 Chương 55
57 Chương 56
58 Chương 57
59 Chương 58
60 Chương 59
61 Chương 60
62 Chương 61
63 Chương 62
64 Chương 63: Ngày 17 tháng 4, A
65 Chương 64: Ngày 17 tháng 4, B
66 Chương 65: Ngày 18 tháng 4, A
67 Chương 66: Ngày 18 tháng 4, B
68 Chương 67: Ngày 19 tháng 4, A
69 Chương 68: Ngày 19 tháng 4, B
70 Chương 69: Ngày 20 tháng 4, A
71 Chương 70: Ngày 20 tháng 4, B
72 Chương 71: Ngày 20 tháng 4. C
73 Chương 72: Ngày 21 tháng 4, A
74 Chương 73: Ngày 21 tháng 4, B
75 Chương 74: Ngày 22 tháng 4. A
76 Chương 75: Ngày 23 tháng 4, A
77 Chương 76: Ngày 23 tháng 4, B
78 Chương 77: Ngày 24 tháng 4, A
79 Chương 78: Ngày 24 tháng 4, B
80 Chương 79: Ngày 25 tháng 4,A
81 Chương 80: Ngày 25 Tháng 4, B
82 Chương 81: Ngày 26 Tháng 4, A
83 Chương 82: Ngày 26 Tháng 4,A
84 Chương 83: Ngày 27 Tháng 4, A
85 Chương 84: Ngày 27 tháng 4, B
86 Chương 85: Ngày 28 tháng 4, A
87 Chương 86: Ngày 29 tháng 4, A
88 Chương 87: Ngày 29 tháng 4, B
89 Chương 88: Ngày 30 tháng 4, A
90 Chương 89: Ngày 01 tháng 5, A
91 Chương 90: Ngày 1 tháng 5, B
92 Chương 91: Ngày 2 tháng 5, A
93 Chương 92: Ngày 4 tháng 5, A
94 Chương 93: Ngày 04 tháng 5, B
95 Chương 94: Ngày 6 tháng 5, A
96 Chương 95: Ngày 06 tháng 5, B
97 Chương 96: Ngày 8 tháng 5, A
98 Chương 97: Ngày 09 tháng 05, A
99 Chương 98: Ngày 09 tháng 05, B
100 Chương 99: Ngày 10 tháng 05, A
101 Chương 100: Ngày 12 tháng 5, A
102 Chương 101: Ngày 13 tháng 5,A
103 Chương 102: Ngày 14 tháng 5, B
104 Chương 103: Ngày 14 tháng 5, B
105 Chương 104: Ngày 15 tháng 5, A
106 Chương 105: Ngày 16 tháng 5, A
107 Chương 106: Ngày 17 tháng 5, B
108 Chương 107: Ngày 19 tháng 5, A
109 Chương 109: Ngày 20 tháng 5, A
110 Chương 110: Ngày 21 tháng 5, A
111 Chương 111: Ngày 21 tháng 5, B
112 Chương 112: Ngày 22 tháng 5, B
113 Chương 113: Ngày 22 tháng 5, B
114 Chương 114: Ngày 23 tháng 5, A
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141: Quỷ nghèo thiệt là khổ
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157: Phỉ thúy dưa hấu
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166: Tôi lại suýt đến muộn
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170: Đêm hôm trước
171 Chương 171: Vẫn luôn muốn dừng lại
172 Chương 172: Như đã trải qua một đời
173 Chương 173: Sao chúng ta lại yêu nhau
174 Chương 174: A A A A, tôi lại bị muộn rồi!!
175 Chương 175: Thời gian trôi như một bản nhạc
176 Chương 176: Sai càng thêm sai
177 Chương 177: Cuối cùng vẫn sai sao?
178 Chương 178: Đã chọn con đường này, thì đừng hối hận
179 Chương 179: Âm Thần Ngọc Nữ
180 Chương 180: Cuối cùng vẫn chỉ còn tôi ở cạnh
181 Chương 181: Ăn nói với sư phụ thế nào đây?
182 Chương 182: Dũng cảm là gì?
183 Chương 183: Thành công của cô
184 Chương 184: Hạng người dối trá xảo quyệt
185 Chương 185: Thả ông ta ra ngoài
186 Chương 186: Ngày giỗ
187 Chương 187: Thay đổi
188 Chương 188: Người tính không bằng trời tính
189 Chương 189: Yêu đan
190 Chương 190: Em là cô gái đặc biệt nhất tôi từng gặp
191 Chương 191: Sự thật là gì?
192 Chương 192: Mẹ, chúng ta về nhà thôi
193 Chương 193: Rốt cuộc thì cô không làm được
194 Chương 194: Có gì khác biệt
195 Chương 195: Hại tôi bị hắn ta đánh
196 Chương 196: Gia đình hòa thuận vui vẻ
197 Chương 197: Người có dã tâm vốn khó khống chế
198 Chương 198: Nhị phu nhân
199 Chương 199: Thần hình ta đã diệt, còn gì đâu
200 Chương 200: Sự nghi ngờ
201 Chương 201: Thiên Đạo đã mất
202 Chương 202: Vẫn mạnh khỏe, anh đừng mong nhớ
203 Chương 203: Sếp luôn luôn đúng
204 Chương 204: Mượn dao giết người
205 Chương 205: Tỉnh lại khi quên mất gió tuyết đêm qua
206 Chương 206: Có công mài sắt, có ngày nên kim
207 Chương 207: Màu xuân đầy ắp tình nhưng mỏng nghĩa
208 Chương 208: Chỉ còn một bước
209 Chương 209: Chôn vùi chân tướng
210 Chương 210: Tôn chủ xuất hiện
211 Chương 211: Bộ mặt thật của Nhân Gian
212 Chương 212: Tìm một thôn xóm nhỏ
213 Chương 213: Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma
214 Chương 214: Ân trọng như núi
215 Chương 215: Được hay mất, từ từ sẽ rõ
216 Chương 217: Giang Vĩ Trúc
217 Chương 218: Chó nhà có tang
218 Chương 219: Bị dọa cho sợ mất mật
219 Chương 220: Một ngày là thầy, cả đời là thầy
220 Chương 221: Lo việc trong trước mới lo đến việc ngoài
221 Chương 222: Tôn chủ
222 Chương 223: Thiên thư
223 Chương 224: Cái chết của Giang Tử Hằng
224 Chương 225: Sau chia ly, cố nhân trở lại
225 Chương 226: Chỉ có ước mơ và nghĩa tình, là không bao giờ thay đổi
226 Chương 227: Cách duy nhất lúc này là tìm thấy cô ấy
227 Chương 228: Thứ vốn nợ đã lâu, nay trả lại cho người
228 Chương 229: Ký ức cũ đã gieo sâu
229 Chương 230: Kết thúc tất cả đi
230 Chương 231: Kết thúc
Chapter

Updated 230 Episodes

1
Chương 1-1: Dẫn chuyện
2
Chương 1-2: Bác sẽ chết đuối
3
Chương 2: Bạch Hà tiên sinh
4
Chương 3: Ufo
5
Chương 4: Ghi chép thú vị
6
Chương 5: Mộng mắt
7
Chương 6: Tần tiểu thư, tôi đi đây
8
Chương 7: Âm nhãn
9
Chương 8: Tiên tri
10
Chương 9: Tiên tri... Phải được gả cho Tôn chủ
11
Chương 10: Giữ được trinh tiết
12
Chương 11: Giấc mộng xuân đáng ngờ
13
Chương 12: Thực sự không cần phải hành đại lễ như thế
14
Chương 13: Ghen
15
Chương 14: Hôn
16
Chương 15: Yến Trọng Hoan
17
Chương 16: Sau bữa ăn
18
Chương 17: Tiên tri thật - Giả
19
Chương 18: Sư phụ
20
Chương 19: Sau này cứ đi theo anh
21
Chương 20: Bùa dầu
22
Chương 21: Thế mới là cuộc sống
23
Chương 22: Thận
24
Chương 23: Hạt giống của tà ác
25
Chương 24: Chẳng trách thành tích của cô không tốt
26
Chương 25: Sáng kiến mới
27
Chương 26: Sáng kiến mới
28
Chương 27: Giới hạn
29
Chương 28: Như thế là thế nào?
30
Chương 29: Vì tương lai
31
Chương 30: Tranh giành chức tổ trưởng
32
Chương 31: Diệt sâu
33
Chương 32
34
Chương 33: Bạch Lộ đến đây
35
Chương 34: Nhân gian
36
Chương 35: Tôi muốn làm người tốt
37
Chương 36: Cách sử dụng kỳ lạ
38
Chương 37: Sa Ưng em nhớ anh
39
Chương 38: Ẩn tình
40
Chương 39
41
Chương 40
42
Chương 41
43
Chương 42
44
Chương 43
45
Chương 44
46
Chương 45
47
Chương 46
48
Chương 47
49
Chương 48
50
Chương 49: Ngày mùng 8 tháng 4 B bản
51
Chương 50: Ngày mùng 9 tháng 4 A chương
52
Chương 51
53
Chương 52
54
Chương 53
55
Chương 54
56
Chương 55
57
Chương 56
58
Chương 57
59
Chương 58
60
Chương 59
61
Chương 60
62
Chương 61
63
Chương 62
64
Chương 63: Ngày 17 tháng 4, A
65
Chương 64: Ngày 17 tháng 4, B
66
Chương 65: Ngày 18 tháng 4, A
67
Chương 66: Ngày 18 tháng 4, B
68
Chương 67: Ngày 19 tháng 4, A
69
Chương 68: Ngày 19 tháng 4, B
70
Chương 69: Ngày 20 tháng 4, A
71
Chương 70: Ngày 20 tháng 4, B
72
Chương 71: Ngày 20 tháng 4. C
73
Chương 72: Ngày 21 tháng 4, A
74
Chương 73: Ngày 21 tháng 4, B
75
Chương 74: Ngày 22 tháng 4. A
76
Chương 75: Ngày 23 tháng 4, A
77
Chương 76: Ngày 23 tháng 4, B
78
Chương 77: Ngày 24 tháng 4, A
79
Chương 78: Ngày 24 tháng 4, B
80
Chương 79: Ngày 25 tháng 4,A
81
Chương 80: Ngày 25 Tháng 4, B
82
Chương 81: Ngày 26 Tháng 4, A
83
Chương 82: Ngày 26 Tháng 4,A
84
Chương 83: Ngày 27 Tháng 4, A
85
Chương 84: Ngày 27 tháng 4, B
86
Chương 85: Ngày 28 tháng 4, A
87
Chương 86: Ngày 29 tháng 4, A
88
Chương 87: Ngày 29 tháng 4, B
89
Chương 88: Ngày 30 tháng 4, A
90
Chương 89: Ngày 01 tháng 5, A
91
Chương 90: Ngày 1 tháng 5, B
92
Chương 91: Ngày 2 tháng 5, A
93
Chương 92: Ngày 4 tháng 5, A
94
Chương 93: Ngày 04 tháng 5, B
95
Chương 94: Ngày 6 tháng 5, A
96
Chương 95: Ngày 06 tháng 5, B
97
Chương 96: Ngày 8 tháng 5, A
98
Chương 97: Ngày 09 tháng 05, A
99
Chương 98: Ngày 09 tháng 05, B
100
Chương 99: Ngày 10 tháng 05, A
101
Chương 100: Ngày 12 tháng 5, A
102
Chương 101: Ngày 13 tháng 5,A
103
Chương 102: Ngày 14 tháng 5, B
104
Chương 103: Ngày 14 tháng 5, B
105
Chương 104: Ngày 15 tháng 5, A
106
Chương 105: Ngày 16 tháng 5, A
107
Chương 106: Ngày 17 tháng 5, B
108
Chương 107: Ngày 19 tháng 5, A
109
Chương 109: Ngày 20 tháng 5, A
110
Chương 110: Ngày 21 tháng 5, A
111
Chương 111: Ngày 21 tháng 5, B
112
Chương 112: Ngày 22 tháng 5, B
113
Chương 113: Ngày 22 tháng 5, B
114
Chương 114: Ngày 23 tháng 5, A
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141: Quỷ nghèo thiệt là khổ
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157: Phỉ thúy dưa hấu
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166: Tôi lại suýt đến muộn
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170: Đêm hôm trước
171
Chương 171: Vẫn luôn muốn dừng lại
172
Chương 172: Như đã trải qua một đời
173
Chương 173: Sao chúng ta lại yêu nhau
174
Chương 174: A A A A, tôi lại bị muộn rồi!!
175
Chương 175: Thời gian trôi như một bản nhạc
176
Chương 176: Sai càng thêm sai
177
Chương 177: Cuối cùng vẫn sai sao?
178
Chương 178: Đã chọn con đường này, thì đừng hối hận
179
Chương 179: Âm Thần Ngọc Nữ
180
Chương 180: Cuối cùng vẫn chỉ còn tôi ở cạnh
181
Chương 181: Ăn nói với sư phụ thế nào đây?
182
Chương 182: Dũng cảm là gì?
183
Chương 183: Thành công của cô
184
Chương 184: Hạng người dối trá xảo quyệt
185
Chương 185: Thả ông ta ra ngoài
186
Chương 186: Ngày giỗ
187
Chương 187: Thay đổi
188
Chương 188: Người tính không bằng trời tính
189
Chương 189: Yêu đan
190
Chương 190: Em là cô gái đặc biệt nhất tôi từng gặp
191
Chương 191: Sự thật là gì?
192
Chương 192: Mẹ, chúng ta về nhà thôi
193
Chương 193: Rốt cuộc thì cô không làm được
194
Chương 194: Có gì khác biệt
195
Chương 195: Hại tôi bị hắn ta đánh
196
Chương 196: Gia đình hòa thuận vui vẻ
197
Chương 197: Người có dã tâm vốn khó khống chế
198
Chương 198: Nhị phu nhân
199
Chương 199: Thần hình ta đã diệt, còn gì đâu
200
Chương 200: Sự nghi ngờ
201
Chương 201: Thiên Đạo đã mất
202
Chương 202: Vẫn mạnh khỏe, anh đừng mong nhớ
203
Chương 203: Sếp luôn luôn đúng
204
Chương 204: Mượn dao giết người
205
Chương 205: Tỉnh lại khi quên mất gió tuyết đêm qua
206
Chương 206: Có công mài sắt, có ngày nên kim
207
Chương 207: Màu xuân đầy ắp tình nhưng mỏng nghĩa
208
Chương 208: Chỉ còn một bước
209
Chương 209: Chôn vùi chân tướng
210
Chương 210: Tôn chủ xuất hiện
211
Chương 211: Bộ mặt thật của Nhân Gian
212
Chương 212: Tìm một thôn xóm nhỏ
213
Chương 213: Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma
214
Chương 214: Ân trọng như núi
215
Chương 215: Được hay mất, từ từ sẽ rõ
216
Chương 217: Giang Vĩ Trúc
217
Chương 218: Chó nhà có tang
218
Chương 219: Bị dọa cho sợ mất mật
219
Chương 220: Một ngày là thầy, cả đời là thầy
220
Chương 221: Lo việc trong trước mới lo đến việc ngoài
221
Chương 222: Tôn chủ
222
Chương 223: Thiên thư
223
Chương 224: Cái chết của Giang Tử Hằng
224
Chương 225: Sau chia ly, cố nhân trở lại
225
Chương 226: Chỉ có ước mơ và nghĩa tình, là không bao giờ thay đổi
226
Chương 227: Cách duy nhất lúc này là tìm thấy cô ấy
227
Chương 228: Thứ vốn nợ đã lâu, nay trả lại cho người
228
Chương 229: Ký ức cũ đã gieo sâu
229
Chương 230: Kết thúc tất cả đi
230
Chương 231: Kết thúc
footer(); ?>