Chương 231: Kết thúc

DeYun

Trật tự Thiên Đạo về trạng thái cũ, Bạch Hà đã không còn lòng dạ nào, quyết định rút lui khỏi Huyền môn. Nhưng nếu không có anh thì vị trí Tôn chủ lại bỏ trống. Mọi người đều bàn tán, cho rằng Lữ Liệt Thạch là người có tư cách kế nhiệm nhất, nhưng cả Bạch Cập và Yến Trọng Hoan đều nhìn chằm chằm vào ông ta. Cả Bạch Hà và hai người này đều rất bất mãn với Lữ Liệt Thạch nên ông ta không dám làm càn. Lữ Liệt Thạch vốn đã không dám chọc giận Bạch Cập, nếu không thì sẽ bị chặt như củ cà rốt lúc nào chẳng hay.

Vị trí Tôn Chủ còn đó thì Bạch Hà không thể rời đi. Trong tình cảnh bế tắc, mọi người đưa ra phương án là sẽ lần lượt cùng nhau mở Thiên Thư. Kết quả Thiên Đạo chỉ đích danh Lữ Lương Bạc chính là người kế vị Tôn Chủ. Anh vốn muốn từ chối, nhưng trong Thiên Thư đưa ra cái giá khiến anh không thể từ chối – Cho phép anh được gặp Tần Thái cứ mỗi một sáu mươi năm một lần. Điều kiện là phải trở thành Tôn Chủ, bảo vệ đất trời, ràng buộc với Thiên Đạo đến hết kiếp. Dù lời này khiến mọi người bối rối, nhưng lại khiến Lữ Lương Bạc hoàn toàn chấn động. Tuy muốn gặp thì phải trải qua thời gian chờ đợi dài, nhưng miễn là anh có thể nhìn thấy cô, mà được nhìn thấy cô rồi thì anh có thể bảo vệ được cô. Ngay lập tức vào hôm sau, Lữ Lương Bạc chính thức thực hiện nghi thức nhậm chức Tôn Chủ.

Câu chuyện giữa Tiên Tri và Trật Tự quay trở lại, theo truyền thuyết thì Tiên Tri là người yêu thất lạc của Tôn Chủ, cứ mỗi chu kỳ thế giới qua đi, Tiên Tri sẽ đầu thai trở về bên Tôn Chủ, người có tình sẽ đến với nhau. Trật Tự sẽ mở ra một chương mới.

Phía trên sông lớn, sau khi Dương Đồng Uyên bị đóng lại, vẫn còn một khoảng trống, cần liên tục dùng pháp trận để ngăn chặn khí hỗn mang từ bên trong thoát ra ngoài. Lữ Lương Bạc và Bạch Hà liên tục kiểm tra khoảng trống này và phát hiện thời gian mà pháp trận có thể chịu đựng vừa đúng sáu mươi năm là phải lập tức tu sửa lại. Tức là sáu mươi năm nữa, nó sẽ lại xuất hiện. Trong thời gian đó, sông lớn nhiều lần thay đổi dòng chảy, bên bồi bên lở, nhưng lòng sông chưa bao giờ lệch dù một chút.

Hôm đó cũng là ngày 14 tháng 7 âm lịch, trời nắng và gió sông thổi mạnh. Lữ Lương Bạc cùng Bạch Hà, Bạch Cập và những người khác đến đây, đối với bọn họ thì khoảng khắc này nhiều nỗi buồn hơn là mong đợi.

Đồng hồ điểm 12 giờ, lúc mặt trời đang lên đỉnh cao nhất, cực dương quá thịnh sẽ hóa cực âm dần dần u ám. Khoảng trống kia bắt đầu mở rộng hơn, trung tâm sông lớn dần rẽ lối xuất hiện vực Dương Đồng Uyên của năm xưa.

Vực Dương Đồng Uyên vốn ảnh hưởng mạnh đến mức có thể phá tan hồn phách, không bết có thể gây tổn thương đến cơ thể con người bằng xương thịt hay không. Hầu hết các Huyền thuật sư có tiếng trong Huyền môn đều tò mò về địa ngục Vô Gian nên cố gắng chen nhau đến gần hơn để xem. Thần hộ mệnh Thao Thiết nằm phục tùng dưới gốc cây đào nay đã trĩu quả là sự xuất hiện của thần thánh. Bọn họ thấy sợ nên không dám đến gần hơn. Chỉ có Bạch Hà và Lữ Lương Bạc đi vào sâu.

Dưới mặt hồ ánh sáng vàng lấp lánh, mơ hồ có thể thấy một bóng người. Bạch Hà có dị mắt, đương nhiên có thể nhìn rõ hơn bất kỳ ai – là Tần Thái. Chính là cô ấy!

Anh đến gần hơn, nhìn thấy cô đắm mình trong mặt hồ phẳng lặng, xương cốt như bị nước vàng đun sôi, đôi mắt ngơ ngác nhìn vào bờ, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh. Giọng nói Bạch Hà run run: " Tiểu Thái."

Tần Thái đứng trong hồ từ từ quay đầu lại, nhỏ giọng đáp: "Sư phụ?".

Bạch Hà vùng người lao về phía cô, Thao Thiết ngẩng đầu gầm lên ý muốn ngăn chặn, Bạch Hà đành đứng yên: "Tiểu Thái....cô... còn sống?" Tần Thái cười nhẹ, dòng nước vàng đang xuyên qua thân thể cô, luyện hóa linh hồn cô: "Không sao đâu, chỉ là thời gian ở đây hơi lạ thôi, mọi người có ổn không?" Phía bên kia, Lữ Lương Bạc thấy Bạch Hà hành động bất thường, anh muốn đi về hướng đó: "Sư phụ, sư phụ đang nói chuyện với ai sao?"

Sông lớn chảy xiết ầm ầm, từ xa chỉ có thể nghe được loáng thoáng. Bạch Hà nhìn Tần Thái, cô ngước mắt nhìn anh lơ lửng trên không, cười nhẹ. Ánh mắt Bạch Hà buồn bã: "Không."

Sau khi pháp trận bảo vệ được sửa chữa mới lần nữa, Đường Bố, nay đã là một Huyền thuật sư tài ba lướt qua gió đến cạnh Lữ Lương Bạc: "Tôn Chủ, đã tìm được Tiên Tri, thuộc hạ đã đưa về." Lữ Lương Bạc nghe vậy liền theo hướng gió lướt vào bờ. Phía sau anh, vực Dương Đồng Uyên hết thời gian cực âm dần dần đóng lại và chìm xuống nơi sâu. Lữ Lương Bạc không biết điều đó, anh đang đi thẳng về phía Tiên Tri mới, hướng tới cuộc gặp gỡ sáu mươi năm.

Sau đó, dù Bạch Hà và Bạch Cập hay những người khác đã ẩn dật núi xa sông dài, nhưng họ đều đến nơi đây mỗi khi khi pháp trận cần tu bổ. Bạch Hà quen mang theo bình rượu, đối mặt với Tần Thái càng lúc càng ít nói. Đối với mọi người, chỉ là chia ly sáu mươi năm bình yên, nhưng đối với cô là hơn hai nghìn năm dày vò ngày đêm. Ký ức khắc sâu trong hồn phách liên tục được đọc đi đọc lại, nhưng cuối cùng đều dần mờ nhạt và lãng quên.

Năm nay Bạch Hà lại đến thăm, Tần Thái chỉ nhìn chằm chằm cây đào bên cạnh Dương Đồng Uyên, Bạch Hà rót nửa chén rượu: "Cô cảm thấy thế nào?" Tần Thái mím môi: "Tôi đang nhìn cây đào kia, ngày xuân ra lá nở hoa, hạ kết quả, thu lá rụng, mùa đông thì cành trơ lá trụi...Dù qua bao nhiêu năm vẫn cứ thế sao?" Bạch Hà cùng nhìn cây đào, lúc này nó đang trĩu quả chín hồng.

"Ừ." Anh nhẹ nhàng đáp với cô, bỗng Tần Thái cười lớn: "Sư phụ, đây chính là Đạo sao?" Bạch Hà quay người lại, như vừa tỉnh dậy trong cơn mơ – Đạo là tự nhiên.

Cuối cùng, cô đã nhận ra điều đó.

Đã không biết mấy vạn năm trôi qua thân thể Tần Thái, những ngày tháng cứ nhàm chán lặp đi lặp lại thiêu đốt cô. Nhưng năm nay, Dương Đồng Uyên chìm xuống lòng sâu mà không có bóng dáng Tần Thái. Cô đã thoát khỏi nó, thoát khỏi dòng nước vàng luyện hóa linh hồn, bây giờ là đàn cá bơi vờn thân cô, rong rêu nhảy nhót quanh cô, tất cả là một thế giới màu xanh thăm thẳm. Nằm dưới nước ba ngày ba đêm, Tần Thái mới tin được sự thật là cô đã không còn bị Dương Đồng Uyên giam giữ nữa.

Cô đứng dậy khỏi dòng sông nay không chảy siết mà dịu dàng uốn lượn, nhỉn thoảng có những con tàu với hình thù kỳ lạ đi ngang qua, mang theo hành khách vội vã. Có người vô tình nhìn thấy cô đang dưới nước, lập tức hô hào kéo cô lên tàu. Bộ quần áo trên người được đổi thành đồ thể thao, không biết là cô gái nào tốt bụng cho cô. Mọi người bắt đầu vây quanh hỏi tình hình, nhưng cô tuyệt nhiên không nói lời nào. Lúc họ xuống tàu cũng là lúc cô rời đi, trên tàu vốn có một người đàn ông đang bị bệnh nặng, ngồi xe lăn theo tàu sang bờ bên kia để về nhà, bỗng nhiên đứng dậy khỏe mạnh một cách thần kỳ! Lúc đó mọi người trên tàu mới nhận ra là các vết thương lớn nhỏ, mọi bệnh tật đau đớn trên người họ đều biến mất không dấu vết. Ai ai cũng đều cảm thấy sảng khoái và thư giãn, nhưng không ai biết lý do vì sao.

Tần Thái đứng trên bến tàu hồi lâu, cuối cùng cô men theo trí nhớ đi tìm nơi cũ. Thành phố Tam Họa đã được chuyển đổi thành thành phố trực thuộc Trung ương nên phát triển không ít, cô cứ thế vô tri vô giác bước đi. Thời gian đã lấy đi mọi dấu vết về sự tồn tại của cô và cả ký ức trong Tần Thái về nơi này, thế gian đang đổi mới từng ngày. Yêu và ghét chỉ là nhất thời thoáng qua trên dòng thời gian.

Cô bước đi không mục đích giữa không gian ngập tràn bê tông cốt thép, trường Trung học Nghề Tam Họa đã biến mất từ lâu, thay vào nơi đó là Tòa nhà Phát thanh và Truyền hình Tam Họa.

"Hey người đẹp." Tiếng huýt sáo vang lên từ sau lưng, Tần Thái quay đầu lại nhìn thì bắt gặp ánh mắt khinh nhờn từ một chàng trai côn đồ nhỏ. Hóa ra dù có bao năm trôi qua thì thành phần này không bao giờ biến mất. Cô mỉm cười với anh chàng côn đồ bé nhỏ, cậu thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi này sững người ngay tại chỗ, một lát sau vẫn chưa tỉnh lại được.

Cô không đẹp, nhưng nụ cười của cô làm say đắm lòng người, và cuối cùng chàng trai hiểu được đôi mày dài cùng ánh mắt dịu dàng của mỹ nhân có thể đẹp đến mức khuynh thành là như thế nào.

Những năm tháng tù đày kéo dài khiến cô cảm nhận được hơi thở cuộc sống rất rõ ràng, đây có được xem là thả tự do sau khi mãn hạn tù không?

Cô mỉm cười cay đắng khi băng qua giữa các tòa nhà cao tầng, suy nghĩ trước tiên nên kiếm tiền từ đâu, dù thế nào cũng phải sống sót chứ. Cô cứ đi bộ qua vài con phố, thấy từ phía xa có một luồng khí đen mờ nhạt. Khi đến gần hơn, đó là một quán bar tên là Sorrow Healing (chữa lành nỗi buồn).

Cô bước vào quán đi thẳng đến quầy đứng, đã quá lâu không đụng đến được giọt rượu nào khiến cô muốn nếm lại. Bỗng phía sau lại vang lên tiếng nói: "Người đẹp, lần đầu đến đây sao?"

Tần Thái từ từ quay đầu lại nhìn, là một người đàn ông cao lớn, tay trái cầm ly rượu đế cao, tay phải ôm một cô gái tóc vàng nóng bỏng. Tư thế thoải mái hất cằm khiến ấn đường càng thêm sâu.

Khóe môi cô hơi cong lên: "Đúng thế, lần đầu tiên."

Người đàn ông đặt ly rượu xuống, búng tay về phía quầy bar: "Chiêu đãi cô gái trẻ này một ly Old Dream, tính vào của tôi."

Có lẽ anh ta là chủ ở đây và người pha chế tuân lệnh ngay tức khắc. Tần Thái nhẹ nhàng nâng ly "Giấc mộng xưa cũ" lên, người đàn ông gật đầu cười với Tần Thái rồi ôm cô gái tóc vàng đi.

Tần Thái đứng đó với nụ cười trong mắt, quá khứ đã là giấc mộng cũ kỹ, nhưng may mắn là chúng ta đều sống tốt ở tương lai.

Cô rời khỏi quán bar không dấu vết, đã xử lý xong luồng khói đen kia và không nói gì thêm.

Đạo là tự nhiên, số phận cũng là tự nhiên, cuối cùng cô cũng hiểu cái gọi là Thiên Đạo.

Cô tìm kiếm Trấn Chu Dương dựa vào trí nhớ ít ỏi còn sót lại, và đo khoảng cách đến đó bằng đôi chân của mình. Trấn Chu Dương ngày nay phát triển rất thịnh vượng, Tần Thái vừa bước vào đã cảm nhận được không khí khác biệt. Đồng thời cô cũng thu hút sự chú ý của mọi người – đây là hiện tượng gì? Nữ thần mùa xuân giáng trần sao?

Bất cứ nơi nào cô đi qua, cỏ cây như được tưới qua làn gió xuân ấm, tràn đầy sức sống, hoa cỏ kết hoa trái mùa. Những người bị bệnh đi ngang qua cô liền hết bệnh. Như ôn thần không dám đứng cạnh cô vậy.

Tần Thái bước đi dưới vô vàng ánh mắt, hóa ra Trấn Chu Dương vẫn còn nhiều điểm giống như lúc cô còn nhỏ. Cái cây, ngọn cỏ, cánh đồng hay ngôi nhà không thay đổi chút nào. Cô đang nhìn kỹ, đột nhiên phía sau có người vỗ vào vai cô: "Thì ra đúng là em." Tần Thái quay đầu, là Lữ Lương Bạc. Ánh nắng Trấn Chu Dương rực rỡ soi sáng đôi mắt lấp lánh sao và ấm áp của anh.

Tần Thái nhìn anh hồi lâu, hỏi: "Này anh mù, mắt anh khỏi rồi sao?"

Lữ Lương Bạc cúi người ôm lấy cô: "Đương nhiên là người mù cần phải chữa mắt, để không bị lừa lần nữa." Khóe môi Tần Thái hơi cong lên, quả nhiên anh đoán được lời tiên tri mà cô đã toan tính viết vào Thiên Thư. Lữ Lương Bạc tỉ mỉ từng chút ngắm nhìn khuôn mặt cô, sau đó nói: "Trước kia em rất xấu đúng không?" Tần Thái nheo mắt: "Anh định nói gì?"

Lữ Lương Bạc nghiêm túc: "Chắc chắn là rất xấu, ông trời sợ tôi không thích nên mới không cho tôi xem. Bắt tôi phải đợi nhiều năm như vậy, khi tóc em đã dài mới chịu cho tôi nhìn thấy em." Tần Thái đá anh một cái: "Cút ra đi!"

Lữ Lương Bạc cười nhẹ, lại kéo cô vào lòng, như muốn hòa cô vào xương: " Hoan nghênh em trở về, Tần Thái."

Tần Thái để mặc anh ôm một lúc, cuối cùng cũng duỗi tay ra ôm lấy anh.

Phía sau hai người, Bạch Hà, Bạch Cập, Yến Trọng Hoan, nhóm Vô Địch Tử, Tang Cốt Nê đã tụ tập lại. Tần Thái được bọn họ chào đón rất hoành tráng như thể cô vừa được ra tù.

Khi Bạch Cập hôn lên má cô, Lữ Lương Bạc cảm nhận được một vấn đề - muốn giữ Tiểu Thái cho riêng mình là điều không dễ.

Bạch Cập nhìn xoáy vào mắt anh thể hiện tính độc chiếm, cậu nghĩ cậu là ai? Được chạm vào cô ấy là may rồi nhé!

Yến Trọng Hoan đứng bên cạnh mặc cho sát khí giữa hai người kia, vẫn ôm Tần Thái – hừm, tôi cũng muốn chịu trách nhiệm với Tiểu Thái đấy nhé, Yến Trọng Hoan trừng mắt đối nghịch không hề yếu đuối.

Yến Tiểu Phi đứng một bên muốn bước tới, nhưng sát khí ba người nọ quá đậm, cậu cảm thấy có chút xấu hổ. Sau nhiều lần đắn đo, cũng đã nghiến răng bước tới nhẹ nhàng ôm cô. Cả Bạch Cập và Lữ Lương Bạc đều tức giận, cả thầy lẫn trò nhà họ Yến đều nhăm nhe cây củ cải trắng này sao?

Yến Tiểu Phi tự tin trừng mắt lại với ba người bọn họ, ít ra tôi trẻ hơn mấy người, đúng chứ?

Giữa lúc chiến tranh âm thầm nổ ra, một thứ gì đó bay vèo đến lao vào lòng Bạch Hà đang cười ngoác cả miệng, nó kêu lớn: "Ông ơi, con đã tìm khắp núi Côn Luân cả nghìn lần rồi, tìm từng ngóc ngách, cả ngọn cây hay dưới nước đều tìm, nhưng không thấy baba Kính Côn Luân của con đâu cả..."

"..." Chiếc kính già nua nép sâu vào lớp áo của Bạch Hà, giả vờ như không nghe thấy gì. Mọi người đều im lặng, thật tội nghiệp khi có người cha như vậy.

Cậu bé ngốc nghếch, nếu cậu đã quay về, thì câu chuyện đến đây là kết thúc.

- ---------------------------

Chào các nàng thân yêu của DeYun, cuối cùng chặng đường của Tần Thái và của chúng ta cũng đã kết thúc rồi. Như đã nói, câu chuyện của Tần Thái rất hay, chỉ sợ bản thân không đủ khả năng truyền tải mà thôi, hy vọng các nàng thích chương cuối này nhé.

Và cũng rất cảm ơn bạn TuuTienTien, là người edit bộ này trước hay tới nỗi mình phải bắt tay vào để truyện không ngưng, và bạn cũng cập nhật thông tin giới thiệu để các nàng đi đến đây. Thứ lỗi cho lời cảm ơn muộn màng này vì hồi trước mình vô tri quá, cứ edit rồi đăng chứ không để tâm, phần vì bận phần vì "lowtech" ko xử lý được Watpad bị lag T.T. Tì𝗺‎ đọc‎ 𝘁hê𝗺‎ 𝘁ại‎ {‎ T𝐫ù𝗺‎ T𝐫u𝙮ện.vn‎ }

Từ giờ mình đã sắp xếp được công việc nên có nhiều thời gian dành cho việc edit hơn. Mình đang có một trang nho nhỏ trên facebook để tập tành đăng các truyện hay hay mình edit để mọi người cùng đọc. Mong được các nàng ủng hộ nhé, tên trang là "Cừu trắng làm cá muối".

Bên cạnh đó, để phục vụ cho mục đính chính khi mình lập Watpad là lấp hố truyện hay, các nàng có thể giới thiệu ngay tại đây các hố bị bỏ lâu rồi nhé, bao gồm: tên truyện (đã ngừng trên 1 năm), nhà dịch, tên truyện theo Convert nếu có để dễ cho mình tìm hơn. Ưu tiên hiện đại hơn là cổ trang ạ, vì cổ trang khó lắm T.T

Mình sẽ dựa trên đề cử của các nàng, đọc dính truyện nào thì quất luôn truyện đó, cứ làm rồi sẽ hết đúng hông nè. Sẵn có được truyện hay cũng rất là vui ^^

Yêu các nàng nhiều!!

Chapter
1 Chương 1-1: Dẫn chuyện
2 Chương 1-2: Bác sẽ chết đuối
3 Chương 2: Bạch Hà tiên sinh
4 Chương 3: Ufo
5 Chương 4: Ghi chép thú vị
6 Chương 5: Mộng mắt
7 Chương 6: Tần tiểu thư, tôi đi đây
8 Chương 7: Âm nhãn
9 Chương 8: Tiên tri
10 Chương 9: Tiên tri... Phải được gả cho Tôn chủ
11 Chương 10: Giữ được trinh tiết
12 Chương 11: Giấc mộng xuân đáng ngờ
13 Chương 12: Thực sự không cần phải hành đại lễ như thế
14 Chương 13: Ghen
15 Chương 14: Hôn
16 Chương 15: Yến Trọng Hoan
17 Chương 16: Sau bữa ăn
18 Chương 17: Tiên tri thật - Giả
19 Chương 18: Sư phụ
20 Chương 19: Sau này cứ đi theo anh
21 Chương 20: Bùa dầu
22 Chương 21: Thế mới là cuộc sống
23 Chương 22: Thận
24 Chương 23: Hạt giống của tà ác
25 Chương 24: Chẳng trách thành tích của cô không tốt
26 Chương 25: Sáng kiến mới
27 Chương 26: Sáng kiến mới
28 Chương 27: Giới hạn
29 Chương 28: Như thế là thế nào?
30 Chương 29: Vì tương lai
31 Chương 30: Tranh giành chức tổ trưởng
32 Chương 31: Diệt sâu
33 Chương 32
34 Chương 33: Bạch Lộ đến đây
35 Chương 34: Nhân gian
36 Chương 35: Tôi muốn làm người tốt
37 Chương 36: Cách sử dụng kỳ lạ
38 Chương 37: Sa Ưng em nhớ anh
39 Chương 38: Ẩn tình
40 Chương 39
41 Chương 40
42 Chương 41
43 Chương 42
44 Chương 43
45 Chương 44
46 Chương 45
47 Chương 46
48 Chương 47
49 Chương 48
50 Chương 49: Ngày mùng 8 tháng 4 B bản
51 Chương 50: Ngày mùng 9 tháng 4 A chương
52 Chương 51
53 Chương 52
54 Chương 53
55 Chương 54
56 Chương 55
57 Chương 56
58 Chương 57
59 Chương 58
60 Chương 59
61 Chương 60
62 Chương 61
63 Chương 62
64 Chương 63: Ngày 17 tháng 4, A
65 Chương 64: Ngày 17 tháng 4, B
66 Chương 65: Ngày 18 tháng 4, A
67 Chương 66: Ngày 18 tháng 4, B
68 Chương 67: Ngày 19 tháng 4, A
69 Chương 68: Ngày 19 tháng 4, B
70 Chương 69: Ngày 20 tháng 4, A
71 Chương 70: Ngày 20 tháng 4, B
72 Chương 71: Ngày 20 tháng 4. C
73 Chương 72: Ngày 21 tháng 4, A
74 Chương 73: Ngày 21 tháng 4, B
75 Chương 74: Ngày 22 tháng 4. A
76 Chương 75: Ngày 23 tháng 4, A
77 Chương 76: Ngày 23 tháng 4, B
78 Chương 77: Ngày 24 tháng 4, A
79 Chương 78: Ngày 24 tháng 4, B
80 Chương 79: Ngày 25 tháng 4,A
81 Chương 80: Ngày 25 Tháng 4, B
82 Chương 81: Ngày 26 Tháng 4, A
83 Chương 82: Ngày 26 Tháng 4,A
84 Chương 83: Ngày 27 Tháng 4, A
85 Chương 84: Ngày 27 tháng 4, B
86 Chương 85: Ngày 28 tháng 4, A
87 Chương 86: Ngày 29 tháng 4, A
88 Chương 87: Ngày 29 tháng 4, B
89 Chương 88: Ngày 30 tháng 4, A
90 Chương 89: Ngày 01 tháng 5, A
91 Chương 90: Ngày 1 tháng 5, B
92 Chương 91: Ngày 2 tháng 5, A
93 Chương 92: Ngày 4 tháng 5, A
94 Chương 93: Ngày 04 tháng 5, B
95 Chương 94: Ngày 6 tháng 5, A
96 Chương 95: Ngày 06 tháng 5, B
97 Chương 96: Ngày 8 tháng 5, A
98 Chương 97: Ngày 09 tháng 05, A
99 Chương 98: Ngày 09 tháng 05, B
100 Chương 99: Ngày 10 tháng 05, A
101 Chương 100: Ngày 12 tháng 5, A
102 Chương 101: Ngày 13 tháng 5,A
103 Chương 102: Ngày 14 tháng 5, B
104 Chương 103: Ngày 14 tháng 5, B
105 Chương 104: Ngày 15 tháng 5, A
106 Chương 105: Ngày 16 tháng 5, A
107 Chương 106: Ngày 17 tháng 5, B
108 Chương 107: Ngày 19 tháng 5, A
109 Chương 109: Ngày 20 tháng 5, A
110 Chương 110: Ngày 21 tháng 5, A
111 Chương 111: Ngày 21 tháng 5, B
112 Chương 112: Ngày 22 tháng 5, B
113 Chương 113: Ngày 22 tháng 5, B
114 Chương 114: Ngày 23 tháng 5, A
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141: Quỷ nghèo thiệt là khổ
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154
155 Chương 155
156 Chương 156
157 Chương 157: Phỉ thúy dưa hấu
158 Chương 158
159 Chương 159
160 Chương 160
161 Chương 161
162 Chương 162
163 Chương 163
164 Chương 164
165 Chương 165
166 Chương 166: Tôi lại suýt đến muộn
167 Chương 167
168 Chương 168
169 Chương 169
170 Chương 170: Đêm hôm trước
171 Chương 171: Vẫn luôn muốn dừng lại
172 Chương 172: Như đã trải qua một đời
173 Chương 173: Sao chúng ta lại yêu nhau
174 Chương 174: A A A A, tôi lại bị muộn rồi!!
175 Chương 175: Thời gian trôi như một bản nhạc
176 Chương 176: Sai càng thêm sai
177 Chương 177: Cuối cùng vẫn sai sao?
178 Chương 178: Đã chọn con đường này, thì đừng hối hận
179 Chương 179: Âm Thần Ngọc Nữ
180 Chương 180: Cuối cùng vẫn chỉ còn tôi ở cạnh
181 Chương 181: Ăn nói với sư phụ thế nào đây?
182 Chương 182: Dũng cảm là gì?
183 Chương 183: Thành công của cô
184 Chương 184: Hạng người dối trá xảo quyệt
185 Chương 185: Thả ông ta ra ngoài
186 Chương 186: Ngày giỗ
187 Chương 187: Thay đổi
188 Chương 188: Người tính không bằng trời tính
189 Chương 189: Yêu đan
190 Chương 190: Em là cô gái đặc biệt nhất tôi từng gặp
191 Chương 191: Sự thật là gì?
192 Chương 192: Mẹ, chúng ta về nhà thôi
193 Chương 193: Rốt cuộc thì cô không làm được
194 Chương 194: Có gì khác biệt
195 Chương 195: Hại tôi bị hắn ta đánh
196 Chương 196: Gia đình hòa thuận vui vẻ
197 Chương 197: Người có dã tâm vốn khó khống chế
198 Chương 198: Nhị phu nhân
199 Chương 199: Thần hình ta đã diệt, còn gì đâu
200 Chương 200: Sự nghi ngờ
201 Chương 201: Thiên Đạo đã mất
202 Chương 202: Vẫn mạnh khỏe, anh đừng mong nhớ
203 Chương 203: Sếp luôn luôn đúng
204 Chương 204: Mượn dao giết người
205 Chương 205: Tỉnh lại khi quên mất gió tuyết đêm qua
206 Chương 206: Có công mài sắt, có ngày nên kim
207 Chương 207: Màu xuân đầy ắp tình nhưng mỏng nghĩa
208 Chương 208: Chỉ còn một bước
209 Chương 209: Chôn vùi chân tướng
210 Chương 210: Tôn chủ xuất hiện
211 Chương 211: Bộ mặt thật của Nhân Gian
212 Chương 212: Tìm một thôn xóm nhỏ
213 Chương 213: Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma
214 Chương 214: Ân trọng như núi
215 Chương 215: Được hay mất, từ từ sẽ rõ
216 Chương 217: Giang Vĩ Trúc
217 Chương 218: Chó nhà có tang
218 Chương 219: Bị dọa cho sợ mất mật
219 Chương 220: Một ngày là thầy, cả đời là thầy
220 Chương 221: Lo việc trong trước mới lo đến việc ngoài
221 Chương 222: Tôn chủ
222 Chương 223: Thiên thư
223 Chương 224: Cái chết của Giang Tử Hằng
224 Chương 225: Sau chia ly, cố nhân trở lại
225 Chương 226: Chỉ có ước mơ và nghĩa tình, là không bao giờ thay đổi
226 Chương 227: Cách duy nhất lúc này là tìm thấy cô ấy
227 Chương 228: Thứ vốn nợ đã lâu, nay trả lại cho người
228 Chương 229: Ký ức cũ đã gieo sâu
229 Chương 230: Kết thúc tất cả đi
230 Chương 231: Kết thúc
Chapter

Updated 230 Episodes

1
Chương 1-1: Dẫn chuyện
2
Chương 1-2: Bác sẽ chết đuối
3
Chương 2: Bạch Hà tiên sinh
4
Chương 3: Ufo
5
Chương 4: Ghi chép thú vị
6
Chương 5: Mộng mắt
7
Chương 6: Tần tiểu thư, tôi đi đây
8
Chương 7: Âm nhãn
9
Chương 8: Tiên tri
10
Chương 9: Tiên tri... Phải được gả cho Tôn chủ
11
Chương 10: Giữ được trinh tiết
12
Chương 11: Giấc mộng xuân đáng ngờ
13
Chương 12: Thực sự không cần phải hành đại lễ như thế
14
Chương 13: Ghen
15
Chương 14: Hôn
16
Chương 15: Yến Trọng Hoan
17
Chương 16: Sau bữa ăn
18
Chương 17: Tiên tri thật - Giả
19
Chương 18: Sư phụ
20
Chương 19: Sau này cứ đi theo anh
21
Chương 20: Bùa dầu
22
Chương 21: Thế mới là cuộc sống
23
Chương 22: Thận
24
Chương 23: Hạt giống của tà ác
25
Chương 24: Chẳng trách thành tích của cô không tốt
26
Chương 25: Sáng kiến mới
27
Chương 26: Sáng kiến mới
28
Chương 27: Giới hạn
29
Chương 28: Như thế là thế nào?
30
Chương 29: Vì tương lai
31
Chương 30: Tranh giành chức tổ trưởng
32
Chương 31: Diệt sâu
33
Chương 32
34
Chương 33: Bạch Lộ đến đây
35
Chương 34: Nhân gian
36
Chương 35: Tôi muốn làm người tốt
37
Chương 36: Cách sử dụng kỳ lạ
38
Chương 37: Sa Ưng em nhớ anh
39
Chương 38: Ẩn tình
40
Chương 39
41
Chương 40
42
Chương 41
43
Chương 42
44
Chương 43
45
Chương 44
46
Chương 45
47
Chương 46
48
Chương 47
49
Chương 48
50
Chương 49: Ngày mùng 8 tháng 4 B bản
51
Chương 50: Ngày mùng 9 tháng 4 A chương
52
Chương 51
53
Chương 52
54
Chương 53
55
Chương 54
56
Chương 55
57
Chương 56
58
Chương 57
59
Chương 58
60
Chương 59
61
Chương 60
62
Chương 61
63
Chương 62
64
Chương 63: Ngày 17 tháng 4, A
65
Chương 64: Ngày 17 tháng 4, B
66
Chương 65: Ngày 18 tháng 4, A
67
Chương 66: Ngày 18 tháng 4, B
68
Chương 67: Ngày 19 tháng 4, A
69
Chương 68: Ngày 19 tháng 4, B
70
Chương 69: Ngày 20 tháng 4, A
71
Chương 70: Ngày 20 tháng 4, B
72
Chương 71: Ngày 20 tháng 4. C
73
Chương 72: Ngày 21 tháng 4, A
74
Chương 73: Ngày 21 tháng 4, B
75
Chương 74: Ngày 22 tháng 4. A
76
Chương 75: Ngày 23 tháng 4, A
77
Chương 76: Ngày 23 tháng 4, B
78
Chương 77: Ngày 24 tháng 4, A
79
Chương 78: Ngày 24 tháng 4, B
80
Chương 79: Ngày 25 tháng 4,A
81
Chương 80: Ngày 25 Tháng 4, B
82
Chương 81: Ngày 26 Tháng 4, A
83
Chương 82: Ngày 26 Tháng 4,A
84
Chương 83: Ngày 27 Tháng 4, A
85
Chương 84: Ngày 27 tháng 4, B
86
Chương 85: Ngày 28 tháng 4, A
87
Chương 86: Ngày 29 tháng 4, A
88
Chương 87: Ngày 29 tháng 4, B
89
Chương 88: Ngày 30 tháng 4, A
90
Chương 89: Ngày 01 tháng 5, A
91
Chương 90: Ngày 1 tháng 5, B
92
Chương 91: Ngày 2 tháng 5, A
93
Chương 92: Ngày 4 tháng 5, A
94
Chương 93: Ngày 04 tháng 5, B
95
Chương 94: Ngày 6 tháng 5, A
96
Chương 95: Ngày 06 tháng 5, B
97
Chương 96: Ngày 8 tháng 5, A
98
Chương 97: Ngày 09 tháng 05, A
99
Chương 98: Ngày 09 tháng 05, B
100
Chương 99: Ngày 10 tháng 05, A
101
Chương 100: Ngày 12 tháng 5, A
102
Chương 101: Ngày 13 tháng 5,A
103
Chương 102: Ngày 14 tháng 5, B
104
Chương 103: Ngày 14 tháng 5, B
105
Chương 104: Ngày 15 tháng 5, A
106
Chương 105: Ngày 16 tháng 5, A
107
Chương 106: Ngày 17 tháng 5, B
108
Chương 107: Ngày 19 tháng 5, A
109
Chương 109: Ngày 20 tháng 5, A
110
Chương 110: Ngày 21 tháng 5, A
111
Chương 111: Ngày 21 tháng 5, B
112
Chương 112: Ngày 22 tháng 5, B
113
Chương 113: Ngày 22 tháng 5, B
114
Chương 114: Ngày 23 tháng 5, A
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141: Quỷ nghèo thiệt là khổ
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154
155
Chương 155
156
Chương 156
157
Chương 157: Phỉ thúy dưa hấu
158
Chương 158
159
Chương 159
160
Chương 160
161
Chương 161
162
Chương 162
163
Chương 163
164
Chương 164
165
Chương 165
166
Chương 166: Tôi lại suýt đến muộn
167
Chương 167
168
Chương 168
169
Chương 169
170
Chương 170: Đêm hôm trước
171
Chương 171: Vẫn luôn muốn dừng lại
172
Chương 172: Như đã trải qua một đời
173
Chương 173: Sao chúng ta lại yêu nhau
174
Chương 174: A A A A, tôi lại bị muộn rồi!!
175
Chương 175: Thời gian trôi như một bản nhạc
176
Chương 176: Sai càng thêm sai
177
Chương 177: Cuối cùng vẫn sai sao?
178
Chương 178: Đã chọn con đường này, thì đừng hối hận
179
Chương 179: Âm Thần Ngọc Nữ
180
Chương 180: Cuối cùng vẫn chỉ còn tôi ở cạnh
181
Chương 181: Ăn nói với sư phụ thế nào đây?
182
Chương 182: Dũng cảm là gì?
183
Chương 183: Thành công của cô
184
Chương 184: Hạng người dối trá xảo quyệt
185
Chương 185: Thả ông ta ra ngoài
186
Chương 186: Ngày giỗ
187
Chương 187: Thay đổi
188
Chương 188: Người tính không bằng trời tính
189
Chương 189: Yêu đan
190
Chương 190: Em là cô gái đặc biệt nhất tôi từng gặp
191
Chương 191: Sự thật là gì?
192
Chương 192: Mẹ, chúng ta về nhà thôi
193
Chương 193: Rốt cuộc thì cô không làm được
194
Chương 194: Có gì khác biệt
195
Chương 195: Hại tôi bị hắn ta đánh
196
Chương 196: Gia đình hòa thuận vui vẻ
197
Chương 197: Người có dã tâm vốn khó khống chế
198
Chương 198: Nhị phu nhân
199
Chương 199: Thần hình ta đã diệt, còn gì đâu
200
Chương 200: Sự nghi ngờ
201
Chương 201: Thiên Đạo đã mất
202
Chương 202: Vẫn mạnh khỏe, anh đừng mong nhớ
203
Chương 203: Sếp luôn luôn đúng
204
Chương 204: Mượn dao giết người
205
Chương 205: Tỉnh lại khi quên mất gió tuyết đêm qua
206
Chương 206: Có công mài sắt, có ngày nên kim
207
Chương 207: Màu xuân đầy ắp tình nhưng mỏng nghĩa
208
Chương 208: Chỉ còn một bước
209
Chương 209: Chôn vùi chân tướng
210
Chương 210: Tôn chủ xuất hiện
211
Chương 211: Bộ mặt thật của Nhân Gian
212
Chương 212: Tìm một thôn xóm nhỏ
213
Chương 213: Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma
214
Chương 214: Ân trọng như núi
215
Chương 215: Được hay mất, từ từ sẽ rõ
216
Chương 217: Giang Vĩ Trúc
217
Chương 218: Chó nhà có tang
218
Chương 219: Bị dọa cho sợ mất mật
219
Chương 220: Một ngày là thầy, cả đời là thầy
220
Chương 221: Lo việc trong trước mới lo đến việc ngoài
221
Chương 222: Tôn chủ
222
Chương 223: Thiên thư
223
Chương 224: Cái chết của Giang Tử Hằng
224
Chương 225: Sau chia ly, cố nhân trở lại
225
Chương 226: Chỉ có ước mơ và nghĩa tình, là không bao giờ thay đổi
226
Chương 227: Cách duy nhất lúc này là tìm thấy cô ấy
227
Chương 228: Thứ vốn nợ đã lâu, nay trả lại cho người
228
Chương 229: Ký ức cũ đã gieo sâu
229
Chương 230: Kết thúc tất cả đi
230
Chương 231: Kết thúc
footer(); ?>