Diệc Thanh Thanh không nhịn được nhìn nhiều mấy lần, chỉ cảm thấy người này không giống thanh niên trí thức sắp đi xây dựng nông thôn mới, càng giống công tử cổ đại nghiêm túc cẩn thận, khó có thể tưởng tượng anh cắm mặt xuống đất trồng trọt sẽ như thế nào.
Ánh mắt Vân Cô Viễn nhìn cô gái xinh như hoa này một lát, cắt may thỏa đáng, tuy không phải mới tinh nhưng là vật liệu may mặc thoải mái, e rằng được trong nhà sủng ái không chịu nổi sóng gió gì.
Ánh mắt hai người giao nhau, không có dao động, chỉ hơi gật đầu sau đó rời mắt đi.
Diệc Thanh Thanh đặt tay nải to dưới ghế của mình, cầm tay nải nhỏ ngồi lên vị trí.
Xe lửa chậm rãi rời đi.
“Thanh Thanh, nhớ viết thư về nhé!” Triệu Hương Lan chạy theo xe lửa nói.
Diệc Thanh Thanh thò người ra bên ngoài, nhìn thấy mẹ cô đỏ mắt chảy nước mắt, đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót:“Mẹ, mẹ đừng chạy theo nữa, trở về đi, mẹ cứ yên tâm…”Lúc trước không cảm thấy gì, không nghĩ tới mới có một tuần vậy mà người nhà của nguyên chủ cũng để lại vị trí trong lòng cô, đặc biệt là Triệu Hương Lan.
Không biết ký ức và tình cảm của nguyên chủ có ảnh hưởng đối với cô, hay là thực ra cô khát vọng được thiên vị như vậy.
Ngón trỏ của Vân Cô Viễn hơi cuộn tròn, mãi mà không cử động.
Diệc Thanh Thanh ổn định tâm trạng, sau đó mới nhìn về phía ba lô của hệ thống với vẻ chờ mong.
Đánh dấu ở trên xe riêng của thanh niên trí thức cô mới đánh dấu xong là trực tiếp biến mất, rõ ràng là dùng một lần, không biết quả của thanh niên trí thức này là gì.
Nhìn thấy bọc nhỏ gói giấy đỏ kín mít trong ba lô, Diệc Thanh Thanh không nhịn được mắng chửi.
Quà “lớn” đã nói đâu?Thứ này chỉ to cỡ hai bàn tay, lừa gạt cô sao?Dùng ý niệm khống chế mở nó ra.
Nhìn thấy xấp tiền giấy màu sắc rực rỡ bên trong, Diệc Thanh Thanh: “Hệ thống, ta sai rồi!”Ngoại trừ có 100 tệ ra, còn có phiếu gạo, phiếu thịt, phiếu dầu, phiếu đường, phiếu vải, phiếu bông, phiếu xà phòng, phiếu khăn lông, phiếu kem đánh răng, phiếu bàn chải đánh răng…Ngoại trừ phiếu đồ ăn có định mức mỗi loại ra, phiếu như vật dụng hàng ngày tuy định mức cũng chỉ có một, nhưng cũng rất hiếm có được.
Nếu nói mấy ngày nay cô đi khắp nơi tìm điểm đánh dấu, chỉ có một tiếc nuối chính là không tìm được điểm đánh dấu có khả năng đạt được phiếu, món quà này tới rất đúng lúc.
Vân Cô Viễn cảm nhận được cô gái đối diện vẫn luôn nhìn về phía mình, có chút không được tự nhiên lắm.
Khi anh mới ngẩng đầu định mở miệng, thì thấy cô cười vô cùng xán lạn, trong mắt giống như chứa đầy ngân hà.
Trong mắt giống như có anh lại giống như không có anh.
Cuối cùng vẫn không mở miệng.
Chẳng qua không thể đọc sách được nữa, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Diệc Thanh Thanh thưởng thức xong của cải vững chắc của mình, tắt hệ thống đi, cảm thấy nhàm chán nên ôm chặt tay nải dựa vào ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần.
Trên thực tế tinh thần sớm tiến vào hình thức dạy học kỹ năng.
Xe lửa này ngồi ba ngày hai đêm, thời gian còn dài, anh trai đối diện còn có sách giết thời gian, cô không thăng cấp kỹ năng chỉ có thể phát ngốc.
Vân Cô Viễn nhìn cảnh bên ngoài một lát cuối cùng cũng tĩnh tâm, lại bắt đầu đọc sách.
Mấy tiếng sau tới trạm Hải Thị, cuối cùng chỗ thanh tịnh của bọn họ cũng náo nhiệt hơn chút.
Có hai trai hai gái tới.
Vị trí trống ở đây đã đầy.
“Chào mọi người, nghe nói vé xe của thanh niên trí thức đã phát dựa theo khu vực, có lẽ chúng ta đều tới công xã Đại Hưng huyện Thiết Lĩnh?”Trong hai nam sinh, người hoạt bát hơn ngồi xuống lập tức nói: “Làm quen một chút, tôi là Trịnh Hiểu Long, người Hải Thị, được phân tới thôn Hưởng Thủy công xã Đại Hưng.
”Một nam sinh khác cũng nói: “Tôi tên Trần Chí Hòa, là bạn học cấp 3 với cậu ấy, cũng đến thôn Hưởng Thủy.
”Diệc Thanh Thanh nghe hai người này giới thiệu lập tức tỉnh táo, Trịnh Hiểu Long này không phải là nam phụ trong sách sao?Vậy đối diện anh ta, còn không phải là nữ chính Lý Mộng Tuyết?.
Updated 42 Episodes