Quyển 2 – Chương 6: Đoan Mộc Vương Phủ

Edit: Nhã Vy

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Đoan Mộc Cảnh kéo muội muội vào cửa lớn Đoan Mộc Vương Phủ, trực tiếp ném đám người đang sửng sốt không kịp phản ứng vì đột nhiên nhìn thấy mặt của muội muội hắn ra sau lưng, sắc mặt vẫn nhu hòa trước sau như một song môi mỏng lại mím chặt, đáy mắt sâu kín trầm xuống.

Quản sự vừa thấy thế tử kéo đại tiểu thư vào vương phủ, vội vàng đuổi theo, chạy tới trước mặt dẫn đường, nói: “Thế tử, đại tiểu thư, mời đi bên này.”

Ánh mắt ông nhìn bọn họ có chút kích động, còn ẩn ẩn hơi nước, sau khi bị Đoan Mộc Điềm lườm qua, ông mới run rẩy mở miệng nói: “Thế tử, ngài rời đi lâu như vậy, trở về đến lão nô cũng suýt không nhận ra ngài, những năm qua ngài sống tốt không? Có phải chịu uất ức gì không? Có ai ở bên ngoài bắt nạt ngài không?”

Câu hỏi này, sao nghe thế nào cũng giống tổ mẫu vậy?

Đoan Mộc Cảnh nhìn ông như có điều gì suy nghĩ, sau đó cười một tiếng, nói: “Ông là Phúc gia gia?”

Ông sững sờ, sau đó mặt mũi tràn đầy kích động, không tự giác được cười tươi, dồn dập nói: “Thế tử, thế tử ngài còn nhớ lão nô sao, lão nô thật sự là… thật sự là…”

Vẻ âm trầm trong mắt Đoan Mộc Cảnh phai đi một chút, vừa cười vừa nói: “Có chút ấn tượng mơ hồ, nhìn thấy ông liền nghĩ đến, Phúc gia gia, 17 năm không gặp, hình như ông cũng không khác nhiều lắm.”

“Thế tử sao ngài lại nói lời này, lão nô xem như đã đạp một chân vào quan tài rồi, làm sao có thể so sánh với 17 năm trước?” Nói xong, ánh mắt ông lại chuyển qua Đoan Mộc Điềm, thần sắc kích động còn có chút như vội vàng.

Đoan Mộc Cảnh quay đầu lại nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Phúc gia gia là người được bên ngoại đưa theo mẫu thân làm của hồi môn tới Đoan Mộc Vương phủ, lúc huynh còn bé đều là ông ấy chăm sóc huynh.”

Của hồi môn từ bên ngoại theo mẫu thân tới?

Đoan Mộc Điềm có chút kinh ngạc, sau đó hành lễ với ông, gọi một tiếng: “Chào Phúc gia gia.”

Ông cuống quýt khoát tay nói: “Đại tiểu thư, ngàn vạn lần không được đâu, lão nô là một nô tài, sao có thể nhận lễ của ngài chứ?”

“Ông là tùy tùng đi theo mẫu thân, chính là trưởng bối, đương nhiên có thể nhận lễ này.”

Lời nói tuy trong trẻo lạnh lùng, mặt không biểu tình, ngữ khí bình tĩnh, nhưng lão nhân gia nghe được lại sững sờ, sau đó trong mắt dâng lên một tầng nước, vội đưa tay lau đi rồi nói: “Nhìn thế tử cùng đại tiểu thư đều đã trưởng thành thế này, Vương phi dưới suối vàng có biết chắc chắn sẽ rất vui mừng. Ai, thế tử đại tiểu thư thứ tội, lão nô chỉ lo nói chuyện với hai người, thiếu chút nữa quên chính sự rồi. Mau đi thôi, hai sương phòng lão nô đưa hai người tới chính là do lão Vương phi tự mình tuyển chọn, là hai nơi tốt nhất trong Vương phủ.”

Sau đó ông xoay người tiếp tục dẫn đường, Đoan Mộc Cảnh nhìn ông suy tư, bỗng nhiên nói: “Phúc gia gia, ông nói cho chúng ta biết tình hình trong phủ hiện nay đi.”

Mặc dù những năm qua đều cố gắng chú ý, nhưng sinh hoạt trong vương phủ thì vẫn không thể hiểu rõ bằng người bên trong được, bọn họ vừa trở về, rất nhanh thôi sẽ phải đối mặt với nhiều chuyện, nếu như không nhìn rõ mọi việc, chỉ sợ hành động sau này sẽ bị quản chế khắp nơi.

Dù sao thì trong Vương phủ này không chỉ có tổ mẫu và tiểu thúc, vừa rồi ở ngay cửa đã có thể thấy bên trong này có rất nhiều người.

Lão nhân gia nghe vậy sắc mặt chợt nghiêm lại, sau đó bắt đầu nhỏ giọng nói kĩ về tình hình trong Vương phủ một lần.

Rất hiển nhiên, ông đã sớm có chuẩn bị, chỉ đợi đến lúc Đoan Mộc Cảnh và Đoan Mộc Điềm trở về liền có thể giúp bọn họ quen với chuyện trong Vương phủ.

Hai huynh muội đều yên tĩnh lắng nghe, cũng ngầm xác nhận những chỗ bọn họ đã hiểu trước, rất nhanh sau liền hiểu rõ tình hình cơ bản trong phủ.

Đoan Mộc gia bọn họ từ khi Đại Viêm khai quốc đến này đã sinh sống ở Đoan Mộc Vương Phủ tại Bắc thành, cùng Phượng Vương phủ tại Đông thành phụ tá hoàng đế các triều phòng thủ biên cương, là người tôn quý nhất trong Đại Viêm, so với hoàng tộc không thua kém bao nhiêu.

Mà loại gia tộc sinh tồn mấy trăm năm này tất nhiên sẽ có rắc rối khó gỡ, quan hệ lẫn nhau cũng không rõ ràng, riêng thế hệ con cháu trong Vương phủ đã có rất nhiều.

Đàn ông Đoan Mộc gia phần lớn chết sớm, số ở trong nhà rất ít cơ bản đều đã chết trên chiến trường, như ông nội của Đoan Mộc Điềm, ông chú, trước đó là ông tổ và thái tổ. Mấy người đàn ông này vừa chết, lưu lại một phòng nữ nhân và trẻ con, tụ tập với nhau thành một bàn thập cẩm. Mặt ngoài thì hòa thuận nhưng bên trong không biết đã thành cái dạng gì.

Dù sao các nàng cũng đều quá rảnh rỗi, lại được hưởng vinh hoa phú quý ăn mặc không lo, nếu không tìm chuyện để làm, tránh không được sẽ nhàm chán tịch mịch trống trải.

Hơn nữa trong lúc tranh đấu, dã tâm sẽ càng ngày càng bành trướng.

Lớp nam nhân bề trên của Đoan Mộc gia cơ bản đã chết sạch, chỉ còn lại Ngũ gia gia hiện đang ở Bắc cương, hơn nữa con cái thê thiếp đều đi theo không ở Đoan Mộc vương phủ. Thế hệ Đoan Mộc Tranh có đích tôn Đoan Mộc Tranh và Đoan Mộc Thần, còn có ba vị thiếu gia thứ xuất, vợ lẽ có ba đứa con, một đích hai thứ, tam phòng có hai con, một đích một thứ, Tứ phòng không có con trai, nhưng lại có một vị tiểu thư đã xuất giá.

Mà đến thế hệ của Đoan Mộc Cảnh và Đoan Mộc Điềm, người sinh ra đúng thật là nhiều hơn, trừ Đoan Mộc Cảnh là trưởng tôn của con trai trưởng sống bên ngoài ra, thì Đoan Mộc Điềm cũng không phải là trưởng nữ, nhìn một chuỗi tên rậm rịt kia, Đoan Mộc Điềm chợt thấy trước mắt tối sầm.

Tại sao nàng lại có cảm giác, làm rõ thân phận và quan hệ của những người này còn vất vả hơn việc nàng bôn ba mười năm bên ngoài chứ?

“Không phải nói con trai Đoan Mộc gia không vượng hay sao? Sao lại có nhiều con cháu như vậy?” Nàng rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.

Lão nhân gia sững sờ nói: “Quả thực là không vượng, truyền thừa gia tộc mấy trăm năm, đến giờ chỉ có chừng này con cháu trực hệ, như vậy đã là cực ít cực ít rồi.”

Đoan Mộc Điềm lập tức không phản bác được, lời này rất đúng, nhưng nàng vẫn thấy huyệt thái dương đang giật mãnh liệt, vừa rồi nhìn thấy đám người ở cửa lớn kia, trong đó không chỉ có con cháu Đoan Mộc gia mà còn có cả con dâu.

Thần sắc nàng bỗng nhiên lạnh dần, thầm nghĩ những người này cũng không quan hệ tới nàng, dù sao nàng cũng không muốn đụng tới chuyện trong vương phủ, cũng sẽ không chủ động đi chọc người khác, như thế là bình an vô sự nhất.

Đoan Mộc Cảnh quay đầu nhìn nàng một cái, khóe miệng nhẹ kéo lên, rộ ra một nụ cười khẽ.

Khó có thể nhìn thấy muội muội có phản ứng kích động như thế.

Lúc này lại nghe Phúc lão nhân gia than nhẹ một tiếng, nói: “Những năm gần đây, vương gia không có trong vương phủ, Thần công tử lại mặc kệ mọi chuyện, tất cả công việc trong phủ đều do lão Vương phi tiếp quản, thật sự rất vất vả, gần đây thân thể bà cũng có chút không tốt, vài ngày trước nhắc tới chuyện thế tử cùng quận chúa trở về, còn nói muốn để quận chúa tiếp quản chuyện trong phủ.”

Đoan Mộc Điềm thoáng chốc sợ hãi, sau đó biểu tình trên mặt có chút trầm ngưng, hờ hững nói: “Cũng được.”

Cái này, Đoan Mộc Cảnh cũng không khỏi kinh ngạc nhìn về phía nàng, vừa mới rồi còn vẻ mặt đau đầu, sao bây giờ đã đồng ý rồi?

Chỉ nghe nàng nói tiếp: “Nhiều người như thế ở cùng một chỗ làm gì? Ta thấy dứt khoát tách ra ở là được, tin rằng với năng lực của Đoan Mộc Vương phủ, lo cho bọn họ mỗi người một gian nhà hẳn không có vấn đề gì, đến lúc đó mọi người đều thanh tĩnh, cũng không có nhiều chuyện phiền toái nữa.”

Lão nhân gia lập tức cả kinh, quay đâu vội hỏi: “Đại tiểu thư đây là muốn ở riêng sao?”

Đôi mày nàng nhíu lại, sau đó lạnh lùng nói: “Quả thực như vậy cũng là một cách, chẳng lẽ đây không phải là biện pháp tốt nhất để loại trừ tranh đấu, khiến tất cả mọi người đều thanh tĩnh sao?”

“Cái này… Chỉ sợ không được.”

“Sao lại không được? Ông sợ bọn họ không đồng ý sao? Cái này có là gì? Nếu như ta nhớ không lầm, từ trước đến nay chuyện ở riêng đều do gia chủ định đoạt, bây giờ gia chủ của Đoan Mộc gia hẳn là cha ta? Ta tin rằng ông ấy sẽ đồng ý cách làm này của ta.”

“Ách…”

“Phúc gia gia, ông có vấn đề gì sao?”

“Cái này… Đại tiểu thư, chẳng lẽ ngài không biết trong vương phủ còn một vị lão tổ tông sao? Nếu bà ấy không đồng ý, chỉ sợ cho dù là vương gia cũng không thể phân nhà.”

“Lão tổ tông? Là ai?”

“Là tổ mẫu của Vương gia, bà cố của ngài.”

“…Bà cố? Bà ta còn sống? Năm nay bà ta bao nhiêu tuổi?” Không phải nói ở cổ đại mọi người đoản mệnh lắm sao? Sao lão thái thái này vẫn còn sống?

Phúc lão nhân gia lập tức đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nhìn quanh trái phải một lát, nói: “Đại tiểu thư, lời này của ngài không thể tùy tiện nói lung tung đâu, nếu truyền đến tai lão thái thái, chỉ sợ sẽ phiền toái đấy.”

“Tổ mẫu vừa rồi trước khi xuống xe ngựa có nói với ta, trong vương phủ này trừ bà ấy, phụ thân tiểu thúc cùng ca ca ra, ai cũng không thể bất kính với ta.”

“Ách, lão Vương Phi chắc không cẩn thận không để ý đến lão thái thái rồi, dù sao lão thái thái cũng đã sớm mặc kệ mọi việc, luôn ở trong nội viện ăn chay niệm phật.”

“Vậy sao còn sợ nhiều chuyện phiền toái? Sao còn sợ bà ấy sẽ xen vào chuyện này?”

“…”

Đoan Mộc Cảnh lúc này cũng nhíu mày, giống như đang suy nghĩ gì đó, rồi nhẹ giọng nói: “Trên tay vị lão tổ tông kia còn giữ ấn tín gia chủ đời thứ nhất của Đoan Mộc gia, dựa vào vật kia, cho dù gia chủ phạm sai cũng có thể trách phạt, thậm chí là tước đoạt vị trí gia chủ.”

“Đoan Mộc vương gia há có thể theo ý một lão bà bà định đoạt hay sao?”

“Vương gia và Đoan Mộc gia chủ không nhất định phải là cùng một người.”

Trong mắt hiện lên một vòng dị sắc, nàng hờ hững hỏi: “Trong tổ tiên của Đoan Mộc gia, đã từng có ai bị tước đoạt vị trí gia chủ như thế chưa?”

“Chuyện này cho tới bây giờ chưa từng phát sinh, dù sao đây cũng là chuyện lớn sẽ làm rung chuyển toàn bộ Đoan Mộc gia, không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không xảy ra.”

“Đúng vậy, đem Vương gia và gia chủ tách biệt, Đoan Mộc gia chẳng khác nào phân liệt rồi, kẻ chết sớm nhất cam đoan sẽ là cái vị gia chủ không quyền không thế cùng một gia tộc khổng lồ phức tạp nhưng trống rỗng kia.” Đoan Mộc Điềm lạnh buốt nói, không hề có chút kính ý nào đối với cái ấn tín đời thứ nhất kia.

Đoan Mộc Cảnh không khỏi im lặng, Phúc lão nhân gia cũng không chịu được đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

Đại tiểu thư thật đúng là cái gì cũng dám nói mà!

Đoan Mộc Điềm hiển nhiên không để chuyện này trong lòng, nàng thích gọn gàng linh hoạt, chuyện cong cong quấn quấn này thích hợp với ca ca nàng hơn.

Nghĩ đến, nàng không khỏi nghiêng đầu nhìn huynh trưởng bên cạnh.

Đoan Mộc Cảnh nhướng mày mỉm cười, bị nàng nhìn có chút không rõ ràng cho lắm.

“Lão thái thái kia vì sao không đồng ý ở riêng? Chẳng lẽ không biết bất kì gia tộc nào sinh sôi này nở đều sẽ xảy ra nhiều chuyện hay sao?”

“Cái này…” Phúc lão nhân gia lại nhìn trái nhìn phải, sau đó nhỏ giọng nói với Đoan Mộc Điềm, “Là bởi vì lão thái thái luôn bất mãn chuyện lão Vương gia kế thừa tước vị, không thích đích tôn, lại thiên vị vợ lẽ cùng với tam phòng.” Mà một khi đã phân nha, những nhà bị phân ra kia sẽ không thể sống cuộc sống như trước đây ở trong vương phủ.

“Tại sao? Theo ta biết, vợ lẽ cùng tam phòng đều là thứ xuất, chẳng lẽ lão thái thái cũng không phải chính thất của Vương phủ, mà chỉ là tiểu thiết? Tổ phụ (ông nội)của ta cũng không phải do bà ta sinh, cho nên bà ta không thích, chẳng qua hình như hai ông chú của vợ lẽ tam phòng kia cũng không phải do cùng một mẹ sinh ra.”

Đại tiểu thư của ta ơi, đừng có đem việc này nói quang minh chính đại như vậy có được không, coi chừng tai vách mạch rừng đó, còn có còn có, thật ra thì ngài có thể nói uyển chuyển hơn một chút mà.

Đoan Mộc Cảnh ở bên cạnh không nhịn được khẽ cười, sờ sờ đầu nàng nói: “Lão thái thái kia không phải tiểu thiếp, mà là được đại kiệu tám người khiêng tới Vương phủ đấy, chẳng qua là kế thất (vợ kế). Sau khi bà ta được gả vào Vương phủ cũng chỉ sinh được một đứa con gái, không có con nối dõi, lại không mấy hòa hợp với tổ phụ của chúng ta, ông cố lo lắng sau này tổ phụ sẽ bạc đãi bà, nên giao ấn tín gia chủ đời đầu cho bà ta giữ, dùng để làm vật phòng thân.”

Thì ra là thế.

“Nói như vậy, kỳ thật chúng ta nửa điểm quan hệ với bà ta cũng không có, đúng không?”

Nàng bỗng nhiên cong môi mờ nhạt cười.

Xem đi, không có quan hệ huyết thống, lại có quan hệ không tốt với ông nội nàng, hình như còn có thể gây phiền toái cho nàng, người như vậy, có thể có nửa điểm quan hệ tới bọn họ sao? Hoàn toàn có thể vô tình diệt sát!

Đoan Mộc Cảnh nhẹ nhàng bật cười, gật đầu nói: “Quả thực là không có quan hệ gì.”

Phúc lão nhân gia đứng ở một bên mà囧, không có quan hệ gì sao? Đây chính là thê tử của tằng tổ phụ (ông cố nội)hai người đấy, lại không có quan hệ huyết thống, theo lý cũng phải gọi một tiếng bà cố đấy, sao lại không có chút quan hệ nào chứ?

Nhưng hai huynh muội cũng không để ý tới tâm tình của ông, chuyện này chính bọn họ cũng đã đạt thành nhận thức chung, chỉ là không nói ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy tòa lầu tinh xảo phía trước, bên trên biển có viết ba chữ phiêu dật “Xuất Vân Các”.

“Đại tiểu thư, nơi này chính là Xuất Vân các, là lầu các tinh xảo nhất trong hậu viện vương phủ chúng ta, lúc trước Gia Nguyệt tiểu thư con nhị phòng của Như công tử thích ở nơi này, liền xin nhị lão phu nhân hỏi lão Vương phi, lão Vương phi cũng không đồng ý, nói là giữ lại cho đại tiểu thư ngài.”

“Đây chẳng phải là nói Nguyệt tiểu thư nhị phòng kia sẽ bất mãn với ta sao?”

“Ách?”

Đại tiểu thư, ngài có thể đừng sát phong cảnh như vậy không?

Đoan Mộc Điềm ngẩng đầu nhìn tòa lầu các tinh xảo trước mặt, đây là tòa lầu hai tầng nhỏ, cực kì đẹp, màu trắng, dưới ánh mặt trời phản chiếu tỏa ra màu phấn nhàn nhạt, khác với bất kỳ tòa lầu nào nàng từng thấy, dường như không thuộc về phong cách kiến tạo của Đại Viêm, nhưng cảnh sắc chung quanh lại rất tự nhiên không chút bó buộc.

Liếc một cái, nàng đã cảm thấy nơi này quả thật là nơi khiến cho mọi nữ hài tử không nhịn được mà ưa thích.

Sau đó nàng cất bước đi vào.

Bên trong, phòng khách rộng thoáng, cũng không trang trí quá nhiều, chỉ có giường êm và bàn, tất cả đều làm từ ngà voi, bên trên không hề quét sơn, chỉ đánh bóng mặt ngoài đến bóng loáng, cảm giác ôn nhuận, giống như ngọc thạch. Trên tường treo mấy bức tranh, vẽ… Bà nó nó chứ! Sao lại là cung nữ đồ?

Nếu thanh nhã xinh đẹp tuyệt trần, cái này cũng có thể miễn cưỡng cho qua, nhưng đây các bức tranh này lại trang diễm vô cùng, thậm chí còn có vài phần xuân sắc, còn có… A…? cái này hình như là đông cung đồ? Tuy rằng nó được vẽ vô cùng hàm súc.

Đoan Mộc Điềm thoáng chốc hai mắt vô thần, chỉ nghĩ, đây là ai treo, thưởng thức cái gì vậy?

Phúc lão nhân gia vừa nhìn thấy mấy tấm cung nữ đồ trên tường liền sững sờ, sau đó“Vèo” một cái chạy ra, giật mấy bức tranh trên tường xuống, quay đầu cả giận nói với bọn nha hoàn bên cạnh: “Đây là chuyện gì xảy ra? Những thứ này là ai treo? Khốn kiếp, khuê lâu của đại tiểu thư ở há có thể treo những thứ này?”

Bọn nha hoàn hai mặt nhìn nhau, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói: “Là… Là Thần công tử.”

“Ách?”

Lại có một nha hoàn nói: “Sáng sớm hôm nay, Thần công tử liền mang theo những bức tranh này tới, nói rằng những thứ treo trên tường quá tầm thường lại không có phong cách, khuê lâu của đại tiểu thư ở sao có thể treo những thứ đồ bình thường như vậy? Sau đó liền treo những bức kia lên, còn cấm chúng nô tỳ nói ra, cũng không cho lấy xuống.”

Đoan Mộc Điềm không khỏi cười khẽ nói: “Nếu đã là tâm ý của tiểu thúc, vậy cứ treo lên đi, quả thực rất có phong cách.”

“Đại tiểu thư, cái này làm sao có thể? Nếu để người khác nhìn thấy, còn không biết sẽ phát sinh loại lời đồn gì về tiểu thư đây.”

“Không sao, nơi này là lầu các của ta, phải bày trí thế nào đều tùy hứng đi, không cần phải quan tâm người khác nói gì.”

“Đại tiểu thư…”

“Được rồi Phúc gia gia, cứ quyết định như vậy.”

Đoan Mộc Điềm lui về phía sau hai bước, cẩn thận nhìn cung nữ đồ bên trên, xem lâu cũng phát hiện khá hay, rất hài hòa với bài trí xung quanh.

Là một loại phong cách nha.

Về phần nếu bị người ta thấy được sẽ đồn cái gì, nàng cũng không thèm để ý, huống chi vừa rồi ở ngoài cổng thành, nàng đã có dự cảm sau khi vào thành sẽ xuất hiện chủ đề khiến người ta bàn tán say sưa.

Quận chúa Đoan Mộc Vương Phủ, thế nhưng lại xấu vô cùng!

Nàng hơi ngửa đầu suy nghĩ một chút, lúc ấy ở cửa thành đều là quan viên lớn nhỏ cùng thủ vệ binh sĩ, còn có dân chúng không?

À, hình như là có, hơn nữa hình như có không ít, nhưng bị ngăn bên ngoài.

Phúc gia gia vẫn không cam lòng, nhưng đại tiểu thư đã phân phó như vậy, với tư cách là hạ nhân tận chức tận trách, ông vẫn phải buông tha xúc động muốn tháo những bức vẽ trên tường xuống, song thỉnh thoảng nhìn qua, ánh mắt ông xem thế nào cũng thấy giống như đang nhìn kẻ thù.

Đoan Mộc Điềm không để ý tới ông, quay người nhìn về phía mấy nha hoàn đang cung kính đứng bên cạnh, Phúc gia gia vừa thấy tầm mắt nàng di chuyển, liền nói: “Đại tiểu thư, mấy nha hoàn này là để phục vụ ngài, một nha hoàn nhất đẳng, ba nha đoàn nhị đẳng, còn có sáu nha hoàn tam đẳng, an bài thế nào đều tùy thuộc vào ngài.”

Mười nha hoàn kia vội vàng hành lễ với Đoan Mộc Điềm nói: “Thỉnh an Đại tiểu thư!”

“Mười người? Phúc gia gia, đây không phải là quá nhiều sao?”

“Đại tiểu thư, người là đại tiểu thư của Đoan Mộc Vương Phủ chúng ta, lại là quận chua, không thể giống như những tiểu thư khác, mười nha hoàn này còn là vì nghe Thần công tử nói người không thích quá nhiều hạ nhân, nên đã cắt giảm đi rồi, chỉ chọn mười nha hoàn lanh lợi nhất qua hầu hạ người.”

“…”

Đây là nhân số sau khi bị cắt giảm sao?

Đoan Mộc Cảnh cũng không khỏi có chút囧, nghĩ đến đãi ngộ của mình có khả năng sẽ không sai khác bao nhiêu, liền không khỏi buồn bực.

Hắn cũng không thích bên cạnh có một đống người mà!

Lúc này có người từ bên ngoài chạy vội vào, đứng ở cửa Xuất Vân các cung kính nói: “Khởi bẩm thế tử, đại tiểu thư, trong nội cung truyền thánh chỉ, lão Vương Phi cho gọi hai người lập tức tới tiếp chỉ.”

Trong Xuất Vân các, hai huynh muội không khỏi ngạc nhiên nhìn nhau, nhanh vậy sao? Bọn họ cũng chỉ vừa vào Vương phủ thôi.

Hai người lập tức không dám trì hoãn, sóng vai đi đến tiền viện.

Nhìn hai bóng người sánh vai đi ra, Phúc gia gia sững sờ, sau đó vội vàng đuổi theo: “Thế tử, đại tiểu thư, hai người phong trần mệt mỏi như thế này, hay là trước tiên rửa mặt thay đồ đã.”

“Phiền toái!”

“Ách? Đại tiểu thư, đây là tiếp thánh chỉ của Hoàng Thượng mà, nếu quần áo không chỉnh tề ra ngoài tiếp chỉ, sẽ bị hỏi tội đấy.”

Đoan Mộc Điềm cúi đầu nhìn quần áo trên người, cũng không phải không sạch sẽ mà!

Nhưng Phúc gia gia dường như còn muốn nói gì đó, nàng đành phải quay về Xuất Vân các, tiến vào khuê phòng trên lầu.

Mấy nha hoàn vội vàng theo sau, trong lúc Đoan Mộc Điềm cởi áo ngoài, liền đứng sau lưng nàng hỏi: “Đại tiểu thư, không biết người ưa thích trang phục gì?”

Đoan Mộc Điềm quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy bọn nha hoàn mở tủ quần áo, bên trong đầy ắp quần áo, trên mặt nàng lập tức rơi đầy hắc tuyến, nhiều quần áo vậy?!

Hơn nữa, tất cả đều là tinh phẩm xuất phát từ Nghê Thường, còn có đủ cỡ, đảm bảo kiểu nào cũng có bộ vừa với nàng.

“Những… bộ đồ này là ai chuẩn bị?”

“Hồi bẩm đại tiểu thư, đây đều là do lão Vương Phi tự mình đi Nghê Thường chọn lựa. Bởi vì không biết thân hình đại tiểu thư ra sao, nên mọi kích cỡ lớn nhỏ đều chuẩn bị một phần.”

Nàng khẽ giật mình, sau đó đi tới đưa tay lật qua từng bộ quần áo, mỗi kiểu đều là ba bộ, tất cả màu sắc đều rất ôn hòa.

Nàng đưa tay lấy một chiếc quần lụa màu tím mỏng, nói: “Các ngươi ra ngoài hết đi, chuẩn bị tốt nước rửa mặt là được, ta không thích để người khác hầu hạ thay quần áo.”

Bọn nha hoàn liếc nhau, sau đó ngay ngắn đáp một tiếng, rồi lui ra khỏi khuê phòng của nàng.

Đợi đến lúc nàng chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, ca ca cũng đã sớm chuẩn bị xong cùng nàng đi tới Tiền viện, trên đường đi khóe miệng nàng luôn mỉm cười, thần sắc cũng đặc biệt nhu hòa.

“Làm sao vậy? Xem ra tâm tình muội hình như rất tốt.” Đoan Mộc Cảnh nghiêng đầu nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi.

“Có sao?”

“Có.”

Nàng không khỏi đưa tay sờ sờ mặt, khóe miệng càng thêm cong, đôi mắt cũng nhịn không được hơi cong cong, nói: “Trong phòng muội thấy rất nhiều quần áo, đều là tinh phẩm từ Nghê Thường các. Hơn nữa từng kiểu đều có ba bộ. Nghe nha hoàn nói, là tổ mẫu chọn giúp muội. Tổ mẫu thật tốt, vì muội mà Nghê Thường các tăng thêm bao nhiêu thu nhập nha?”

Đoan Mộc Cảnh mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu nàng, không nói gì thêm.

Ở tiền viện, khi thánh chỉ đến, mọi người đứng đón ở cửa cũng chưa tản đi, thấy thánh chỉ đến tất nhiên càng không thể cứ thế rời đi, cho nên toàn bộ đều tụ tập ở tiền viện, đợi hai người Đoan Mộc Cảnh và Đoan Mộc Điềm xuất hiện, cùng nhau tiếp thánh chỉ.

Nội dung của thánh chỉ dường như có thể suy đoán, nhưng Hoàng Thượng lại ban thánh chỉ nhanh như vậy, khiến mọi người cảm thấy bất ngờ, vốn tưởng ít nhất cũng phải sớm mai lên triều mới có thánh chỉ này.

Nhất thời, tâm tình mọi người không ai giống ai.

Đoan Mộc Tranh và Đoan Mộc Thần sau khi cáo biệt Hoàng Thượng ở cửa thành cũng trở về Đoan Mộc vương phủ, nhưng dường như cùng vào cửa với thánh chỉ, nhìn Thánh chỉ được đưa đến, đôi mắt Đoan Mộc Thần sáng ngời, Đoan Mộc Tranh lại không có biểu lộ gì, quay người đi vào hậu viện, thay quần áo rửa mặt rồi đến tiếp thánh chỉ.

Cho nên khi hai huynh muội Đoan Mộc Điềm tới, liếc mắt đã nhìn thấy lão Vương phi ngồi ở trên, bên cạnh là…. phụ thân?

Đã nhìn quen bộ dáng tóc tai bù xù, đột nhiên hôm nay nhìn hắn mang dáng vẻ sạch sẽ, quả thực rất không quen, nhất là khi phát hiện nam nhân uể oải chật vật kia đúng thật là tuấn lãng bất phàm, mị lực không tầm thường, dường như có một loại ảo giác phụ thân đã thay đổi.

Giờ phút này Đoan Mộc Tranh mặc một thân áo cẩm bào tay rộng, tóc dài mất trật tự đã được buộc cao lên đỉnh đầu bằng bạch ngọc quan, khuôn mặt cường tráng lại tuấn mỹ bất phàm, có chút lạnh lẽo, khiến người ta không dám đến gần, nhưng lại nhịn không được bị hấp dẫn, nếu để bộ dáng này đứng trên đường, không biết chừng sẽ có bao nhiêu khăn gấm thanh tú “không cẩn thận” rơi xuống bên chân hắn.

Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên quay mắt nhìn ca ca bên cạnh, lại quay đầu nhìn tiểu thúc ngồi dưới lão Vương Phi, chợt cảm thấy nam nhân Đoan Mộc gia quả thật đều là yêu nghiệt!

Thời gian 17 năm, 17 năm chán nản dường như không lưu lại trên người phụ thân quá nhiều dấu vết, nam nhân bốn mươi tuổi bây giờ nhìn lại cảm giác như mới ba mươi, tuấn mỹ bất phàm, thành thục ổn trọng, hơn nữa toàn thân tỏa ra khí tức tôn quý, nói không chừng so với Đoan Mộc Cảnh cùng Đoan Mộc Thần còn hấp dẫn phụ nữ hơn.

Đoan Mộc Tranh ngẩng đầu nhìn con trai đang dắt tay con gái đi vào, lúc thấy bọn họ liền sững sờ, sau đó nhìn con gái tính tình vốn trong trẻo lạnh lùng hôm nay lại mang ánh mắt lấp lánh sinh động, khóe miệng câu dẫn cười nói: “Phụ thân, người thật đẹp trai nha!”

Lời vừa muốn nói thoáng cái bị chặn lại, khóe miệng hắn nhẹ nhàng co giật, trên mặt chợt có chút thẹn thùng.

Lão Vương phi bên cạnh cười nói: “Sao không chứ? Vừa chải chuốt lại, nhìn cũng như mới hôm qua. Nhớ năm đó, cha của cháu đúng là mê đảo ngàn vạn thiếu nữ mỹ nam tử kinh thành.”

“Tổ mẫu cái này nói không đúng rồi, đâu cần phải là năm đó? Con cảm thấy phụ thân hiện tại cũng có thể mê đảo ngàn vạn thiếu nữ kinh thành.”

“Phụt!” Thần công tử ở bên cạnh nhịn không được bật cười, thật không ngờ mười năm không gặp, Tiểu Điềm Điềm lại trở nên hoạt bát như vậy, còn cùng tổ mẫu đùa giỡn phụ thân nàng, quả thật là trò hay đặc sắc nha!

Đoan Mộc Tranh lại cong khóe miệng, ho nhẹ một tiếng, nói: “Tốt rồi, người cũng đã tới, chuẩn bị tiếp chỉ đi, đừng để Phượng tổng quản đợi lâu.”

Đưa thánh chỉ đến chính là Phượng Lâu, hắn lúc này đang ở bên cạnh nhìn Đoan Mộc Tranh bị đùa giỡn, nghe vậy vội vàng khoát tay nói: “Không sao không sao, người ta còn nhiều thời gian lắm, lão Vương phi cùng quận chúa nếu chưa nói xong thì cứ nói tiếp đi.”

Đùa một chút cũng được, nhưng Đoan Mộc Điềm lại không hứng thú để người khác nhìn cha nàng làm chuyện cười, nên không tiếp tục, mà lão vương phi hiển nhiên cũng cóý này.

Phượng Lâu không khỏi thất vọng, u oán nhìn thoáng qua Đoan Mộc Tranh, sau đó hắng giọng chỉnh lại xiêm y đứng dậy, nâng thánh chỉ lên bắt đầu đọc.

Lập tức người phía sau dưới sự dẫn dắt của Đoan Mộc Tranh cùng lão vương phi “rầm rập” quỳ đầy đất, chỉ có hai người Đoan Mộc Tranh cùng lão vương phi đứng, thần sắc cung kính.

Hai người này, có đặc quyền kiến giá miễn quỳ.

Phượng Lâu nhìn nội dung trên thánh chỉ, lại hắng giọng một cái, sau đó mới dịu dàng hô: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Chi nữ Đoan Mộc Thạc thân vương Đoan Mộc Điềm đoan trang thục nữ, thông minh có tài…”

Một tràng dài ca tụng, Đoan Mộc Điềm quỳ ở đằng kia, nghe xong hai mắt liền dại ra, mặt không chút biểu tình, Phượng Lâu thì tiếp tục trầm bổng du dương, đọc nguyên một lèo không hề thở gấp, xong xuôi rốt cục cũng nói: “…Đặc biệt được phong làm quận chúa, phong hào Điềm, khâm thử!”

Đoan Mộc Tranh bỗng nhiên ngẩng đầu liếc thánh chỉ, trong mắt xẹt qua một tia dị sắc.

Phong hào là Điềm?

Những người khác thì vội vàng hô vạn tuế sau đó cập rập đứng lên, Phượng Lâu lại lần nữa cuộn thành chỉ hai tay dâng cho Đoan Mộc Điềm, cười tủm tỉm nói: “Quận chúa, thánh chỉ này người phải giữ thật tốt nha!”

Đoan Mộc Điềm đưa tay nhận thánh chỉ nặng trịch, “Vất vả cho Phượng tổng quản rồi.”

“Không vất vả, không vất vả!” Phượng Lâu cười còn tươi hơn hoa, nói: “Quận chúa à, nô tài nói với người nha, thánh chỉ này là nô tài giúp người đòi đấy. Hoàng thượng lúc trước còn tính đợi sau khi về cung mới ban bố thánh chỉ, nhưng nô tài thật sự muốn gặp người, cho nên nửa đường liền khuyến khích hoàng thượng sớm ban thánh chỉ này xuống, dù sao sớm hay muộn cũng phải sắc phong mà!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người trong nhà liền biến đổi, ánh mắt nhìn Đoan Mộc Điềm càng thêm tìm tòi nghiên cứu.

Mặc dù chưa từng gặp mặt, mặc dù trong bọn họ cũng có người không biết rõ Phượng Lâu còn một thân phận là Vương gia Phượng gia, nhưng bọn họ đều đã nghe qua vị Phượng tổng quản này ở trong cung hô mưa gọi gió, cho tới bây giờ chưa từng dùng đến vẻ mặt nịnh nọt này, càng không ngờ hắn bây giờ lại kính trọng Đoan Mộc Điềm dung nhan như quỷ kia như thế.

Lời đồn là sai, hay nàng thật sự có cái gì đáng để hắn kính trọng?

Mà Đoan Mộc Điềm nhìn khuôn mặt thiên kiều bá mị tươi cười kia, không khỏi có chút im lặng, nói: “Không biết Phượng tổng quản vội vã muốn gặp ta như vậy, là có chuyện gì?”

“Nhớ người nha!” Hắn nháy mắt nói như thể đương nhiên, lại che miệng vừa cười vừa nói, “Không biết vì sao, nô tài thực sự cảm thấy đặc biệt hợp ý với người, cảm giác vô cùng yêu thích quận chúa, đặc biệt thích nói chuyện phiếm với quận chúa, cảm giác kia, quả thực như tỷ muội ruột thịt nha!”

Đoan Mộc Tranh ở bên cạnh đen mặt, lạnh lùng nói: “Ta cũng không muốn ngươi làm con gái ta!”

Phượng Lâu liếc hắn một cái, giống như đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, kinh hô một tiếng nói: “Yaaa… Nô tài thiếu chút nữa quên mất chuyện quan trọng. Vương gia, hoàng thượng nói, nếu quý phủ ngài không có chuyện gấp, hay là tranh thủ dọn dẹp một chút tiến cung, Hoàng thượng vẫn đang chờ ngài tới thương nghị chuyện Bắc Cương.”

Sau đó hay tay hắn lại ôm lấy ngực trái, ẩn ý đưa tình nhìn Đoan Mộc Tranh, nói: “Vương gia, ngài ăn mặc như thế này thực đẹp trai, nô tài cũng bị ngài mê hoặc mất rồi.”

Lần này, ngay cả Đoan Mộc Điềm cũng không nhịn được bật cười, cái người này, làm sao có thể quái dị đến trình độ này chứ?

Đoan Mộc Tranh đen mặt lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó dứt khoát không để ý đến hắn, quay người nói với lão vương phi: “Mẫu thân, con tiến cung thương nghị chiến sự trước.”

“Đi đi.” Lão vương phi gật đầu nói, bởi vì chung quanh nhiều người như vậy, bà không nói ra câu “Đợi ngươi trở về lão nương mới thu thập tiểu tử ngươi”.

Đoan Mộc Tranh tiến cung, Phượng lâu lại mang bộ dáng căn bản không muốn hồi cung, ngược lại còn kéo Đoan Mộc Điềm vẻ mặt hưng phấn nói: “Quận chúa, người vừa tới kinh thành chắc còn chưa quen? Nô tài đưa người đi dạo phố, nhất định đưa người đi dạo qua từng ngõ lớn nhỏ trong kinh thành này mấy lần mới được.”

Hưng phấn như thế, thật giống như hắn bình sinh cảm thấy hứng thú nhất chính là chuyện này, khóe miệng Đoan Mộc Điềm không khỏi co lại, nói: “Không được, ta đi về hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.”

“Ai da, cái này thật đúng là bó tay rồi, quận chúa ngài tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, nô tài đúng lúc cũng muốn đi xem khuê phòng của quận chúa.” Hắn nhẹ nhàng cong cong khóe mắt, đứng tại chỗ nhẹ nhàng phiêu dật phong tình vạn chủng, thoáng cái nước mắt đã ngập nói: “Vừa nghĩ đi thăm khuê phòng quận chúa, thật vui vẻ thật vui vẻ!”

Đoan Mộc Điềm hoàn toàn bó tay rồi, sắc mặt hờ hững nói: “Khuê phòng nữ hài tử há có thể để một nam tử như ngươi đi vào?”

Hắn sững sờ, sau đó bĩu môi sẵng giọng: “Quận chúa sao người có thể nói như vậy? Nô tài rõ ràng là nữ nhân.”

“Không, ngươi là yêu nhân.”

“Hì hì, tạ quận chúa khích lệ.”

“…”

Rốt cục, hắn vẫn mặt dày mày dạn chạy tới thăm Xuất Vân các, vừa vào đã bị mấy tấm cung nữ đồ hấp dẫn, cũng chậc chậc tán thưởng, nói thẳng là toàn bộ trong Xuất Vân Các, mấy bức họa này khiến hắn thỏa lòng nhất.

Một khắc kia, Đoan Mộc Điềm cảm thấy người này với tiểu thúc nhà nàng, quả thật xứng đôi!

Hắn một mực ở lại Đoan Mộc vương phủ tới tận đêm mới lưu luyến hồi cung, trước khi đi còn liên tục dặn dò, lần sau nhất định phải cùng hắn dạo phố, nhất định nhất định đó!

Mặt mũi Đoan Mộc Điềm cực kì hỡ hừng, cuối cùng thực sự không chịu nổi hắn quấn quýt nữa, đành vô cùng miễn cưỡng khẽ gật đầu, lúc này hắn mới thỏa mãn đi ra khỏi cửa.

Hắn vừa đi, Đoan Mộc Điềm lập tức cảm thấy toàn bộ thế giới thoáng cái đã thanh tịnh, tuy nàng cực lực nhẫn nại, lúc này cũng không khỏi thở ra một hơi, sau đó quay người tiến vào vương phủ.

Phụ thân vẫn chưa trở về, hẳn là đang bận thương nghị với Hoàng thượng, mãi cho đến tối khuya, lão vương phi cuối cùng cũng quyết đoán hạ lệnh ăn cơm.

Đây là lần đầu tiêu Đoan Môc Điềm cùng ăn cơm với nhiều người như vậy, nhưng đây toàn bộ đều là… người một nhà.

Nàng ngồi bên cạnh tổ mẫu, thần sắc đạm bạc cúi đầu ăn cơm, những người chung quanh tuy đều xem như người nhà, hơn nữa kiếp trước nàng luôn nằm mơ hy vọng xa vời về những người thân trong truyền thuyết này, nhưng giờ phút này gặp phải, nàng chỉ cảm thấy, hình như không quá thân cận, có chút ngăn cách thật sâu trong lòng, thế nên tạo thành chút không kiên nhẫn nhàn nhạt.

Bữa tối quả thật là yến tiệc, lão vương phi tự mình bày tiệc ban bài, nghênh đón nàng cùng ca ca, tất cả mọi người trong vương phủ đều tham gia, đồng thời mượn dịp này chính thức để mọi người bái kiến quận chúa và thế tử, cũng để cho nàng cẩn thận nhận rõ những người trong phủ.

Đồ ăn đều là thức ăn ngon, lão vương phi tự mình tuyển chọn, Phúc gia gia tự mình giám sát, sơn hào hải vị, mỹ vị món ngon, ngay cả chén đĩa đựng đồ ăn cũng đều sáng óng ánh như ngọc thạch, chính là ngọc sứ Hoàng Kim Thanh Dương.

Không khí rất tốt, tất cả mọi người đều cung kính với nàng và ca ca, thân thiện hòa thuận, nói nói cười cười. Cho dù những ánh mắt nhìn nàng khó tránh mang theo vài phần khác thường, nhưng ai bảo trên mặt nàng có vết bớt đây? Nếu cứ bình tâm tiếp nhận như không có chuyện gì thì mới là không bình thường.

Trong chén bỗng nhiều nhiều thêm một chiếc sủi cảo óng ánh sáng long lanh như thủy tinh, nàng ngẩng đầu liền nhìn thấy tổ mẫu đang cười, nói: “Đây là tổ mẫu tự mình làm, cái gì trên bàn cháu cũng có thể không ăn, nhưng không thể không ăn cái này.”

Trong lòng ấm ấp, nàng gật đầu lên tiếng, liền gắp miếng sủi cảo thủy tinh kia cho vào miệng cắn một cái, lập tức cảm thấy trong miệng đều là hương thơm, vỏ bánh này không phải vỏ bình thường, nhân bánh cũng không phải nhân thịt bình thường, cắn trong miệng chỉ thấy mềm mềm rất vừa miệng, hương vị tràn ra, nàng nhận ra được nhân sâm lộc nhung tổ yến thịt bò hạt sen các loại, rất nhiều hương vị, cũng có rất nhiều vị không nhận ra được.

Đây quả thực là món thập cẩm, dường như cái gì cũng đều có, có thể đạt được hương vị này quả thực tốt vô cùng, là mỹ vị trước nay nàng chưa từng nếm thử.

Ánh mắt nàng hơi tỏa rang, lão vương phi nhìn nàng như thế liền hiểu được, lại càng vui vẻ nói: “Nhìn cháu này, gầy như vậy, phải tẩm bổ thật tốt mới được, đại nam nhân như cha cháu cũng không chăm sóc tốt được cho cháu, bây giờ về nhà rồi, tổ mẫu nhất định sẽ nuôi cháu trắng trắng mập mập.”

Đoan Mộc Điềm thoáng cái liền quýnh lên, nàng mới không cần trắng trắng mập mập đâu!

Đang muốn nói chuyện, lại nghe lão phu nhân nhị phòng nói với nàng: “Ta thấy quận chúa quả thật có chút gầy, nên bồi bổ mới đúng. Nghe nói lúc trước quận chúa vẫn ở trong thôn nhỏ, chỗ đó có thể có gì ăn ngon chứ? Bây giờ quận chúa trở về rồi, muốn ăn gì đều có thể nói, trong vương phủ này, ủy khuất ai cũng không thể ủy khuất quận chúa được.”

Một vị lão phu nhân khác ngồi bên cạnh bà ta cũng lên tiếng: “Sủi cảo thạch anh mà quận chúa vừa ăn kia chính là do lão vương phi bỏ ra ba ngày mới làm xong đấy, thêm rất nhiều đồ bổ dưỡng, tổng cộng cũng chỉ làm ra sáu cái, chuyên dùng để bồi bổ cho vương gia, quận chúa và thế tử đó nha.”

Ngược lại vị lão phu nhân Tứ Phòng chỉ ngồi yên bên cạnh, nhưng nói nàng là lão phu nhân quả thực cũng có chút oan uổng, bởi vì nàng thoạt nhìn nhiều nhất mới chỉ 30 tuổi, mặc dù không còn thanh xuân nhưng vẫn còn trẻ.

Nàng là thê tử Tứ thúc gia gia của Đoan Mộc Điềm, con gái cũng chưa xuất giá.

Đoan Mộc Điềm nghe lão phu nhân Tam Phòng nói, cúi đầu nhìn đĩa sủi cảo, thoáng chút ngạc nhiên.

Thứ này chuẩn bị ba ngày? Lại chỉ làm có sáu cái?

Lão vương phi nhàn nhạt lườm hai người kia, sau đó lại gắp một chiếc sủi cảo vào trong chén của nàng, nói với nha hoàn đang bê chén đĩa: “Ngươi đem hai cái trong này để thế tử ăn, còn hai cái đợi sau khi vương gia về, đưa cho hắn.”

“Vâng.”

Sau đó bà lại quay đầu nhìn Đoan Mộc Điềm, vừa cười vừa nói: “Nhanh ăn đi, nguội lại mất ngon, tổ mẫu cẩn thận nghiên cứu qua rồi, hợp nhất nhiều vị như thế ăn rất bổ dưỡng. Ta lúc trước nghe tiểu thúc cháu nói, năm đó cháu bảy tuổi còn bị thương nặng, đã khỏi chưa? Không lưu di chứng gì chứ? Để tổ mẫu kiểm tra lại cho cháu.”

“Tổ mẫu yên tâm, đã sớm khỏi hẳn rồi, cũng không lưu lại di chứng gì.”

Bên này hai tổ tôn hòa hợp vô cùng, lại nghe lão phu nhân nhị phòng nói: “Quận chúa lúc còn nhỏ từng bị thương nặng sao? Đây là chuyện gì xảy ra?”

“Lên núi hái thuốc không cẩn thận bị ngã thôi.”

“Cái gì? Quận chúa quý giá như thế lại phải làm loại việc nặng nhọc lên núi hái thuốc này? Vương gia thực nhẫn tâm!”

Sắc mặt Lão vương phi lập tức có chút không vừa lòng, nhưng thoáng nhìn cháu gái bên cạnh vẫn bình tĩnh như cũ, đành đè nén tức giận xuống, nhìn sang bên cạnh.

Đoan Mộc Điềm đúng là vô cùng bình tĩnh, không chỉ trên mặt, trong tâm cũng là một hồ nước không chút rung động, giống như căn bản chưa nghe lão phu nhân nhị phòng nói gì.

Nàng không rõ, không phải nói thời cổ đều chú ý lúc ăn cơm không nói chuyện sao? Sao mấy vị phu nhân này lại nói nhiều như thế?

Là nàng hiểu sai hay quy củ thế giới này không giống như vậy?

So với bên này, phía bàn Đoan Mộc Cảnh lại tương đối bình tĩnh hơn, nam nhân so với nữ nhân mà nói vẫn ít lời hơn một chút.

Mãi cho đến khi dùng xong bữa tối, có nha hoàn thu thập chén bát đi xuống, lại có nha hoàn đưa trà bánh lên, tam phòng phu nhân nhấp một ngụm, ánh mắt liền sáng ngời, nói: “Đây chính là lá trúc hương, toàn bộ Đại Viêm một năm cùng lắm cũng chỉ có mười cân thôi, quận chúa nếm thử xem.”

Đoan Mộc Điềm nâng chung trà nên nhẹ nhấp một ngụm, liền cảm thấy hương thơm trà còn mang theo mùi lá trúc thơm ngát, hương vị kì lạ, thấm vào ruột gan.

Sau đó nàng nghe bàn bên có người đang nói: “Thế tử, lá trúc hương này là trà ngon số một thế gian, trong cung hàng năm cung cấp không quá mấy cân, ngài trước kia nhất định chưa nếm thử trà này? Hôm nay xem như là nếm được rồi.”

Trong mắt Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên sầm lại, sau đó buông chén trà nhỏ trong tay xuống, đáy chén đặt xuống mặt bàn phát ra một tiếng vang nhỏ, nhất thời hấp dẫn toàn bộ ánh mắt, ngay cả lão vương phi cũng có chút kinh ngạc nhìn nàng.

Nàng cũng không để ý tới, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, sắc mặt hờ hững đứng lên, quay người đến bên cạnh Đoan Mộc Cảnh, đưa tay đè chén trà trên tay hắn xuống, nhẹ nhàng nói: “Ca ca, huynh uống quen Vân Sơn Tuyết Vụ, uống trà khác sẽ không thoải mái, đừng tự ủy khuất mình. Muội còn có ít lá trà, để muội dặn dò ngâm cho huynh một ấm.”

Trong phòng bỗng chốc tĩnh mịch, nhất là nam tử vừa nói câu kia, còn có Tam phòng phu nhân, sắc mặt “vù” một cái liền thay đổi.

Vân Sương Tuyết Vụ? Sao có thể? Chẳng qua chỉ là hai đứa nhỏ sinh trưởng trong xó xỉnh của một thôn sơn.

Đoan Mộc Điềm vẫn không để ý tới bọn họ, chỉ nói với nha hoàn đi theo mình: “Ngươi tới phòng ta, bên trái giá đỡ tầng thứ ba có một bình lá trà, mang tới đây, để lão vương phi cùng thế tử, còn có chư vị phu nhân công tử thiếu gia tiểu thư dùng một ly.”

“Vâng, quận chúa!”

Nha hoàn kia lĩnh mệnh xong liền chạy ra ngoài, trở về Xuất Vân các đi lấy lá trà, Đoan Mộc Cảnh cũng buông chén trà nhỏ trong tay xuống, nhìn nàng ôn nhu cười cười.

Kỳ thật hắn gần đây đều uống trà xanh, cũng không quá thích uống trà, càng không có thói quen như nàng nói. Nhưng muội muội đã muốn để mặt mũi cho hắn, vậy hắn liền phối hợp nha, bằng không nếu chọc giận nàng, hắn cũng sẽ không được sống thoải mái.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: Quỷ oa oa
2 Quyển 1 - Chương 2: Quỳ xuống
3 Quyển 1 - Chương 3: Núi Tử Hà
4 Quyển 1 - Chương 4: Lên núi hái thuốc
5 Quyển 1 - Chương 5: Đoan Mộc Thần
6 Quyển 1 - Chương 6: Tiếng quỷ kêu trên núi Tử Hà
7 Quyển 1 - Chương 7: Ta là thúc thúc của ngươi
8 Quyển 1 - Chương 8: Cổ ngữ có câu
9 Quyển 1 - Chương 9: Cháu gái, cháu thật khéo tay!
10 Quyển 1 - Chương 10: Xoa bóp
11 Quyển 1 - Chương 11: Thịt?
12 Quyển 1 - Chương 12: Tiến vào núi Tử Hà
13 Quyển 1 - Chương 13: Đôi mắt màu tím
14 Quyển 1 - Chương 14: Lần đầu gặp mặt
15 Quyển 1 - Chương 15: Sụp đổ
16 Quyển 1 - Chương 16: Ta cõng ngươi
17 Quyển 1 - Chương 17: Đau chết gia!
18 Quyển 1 - Chương 18: Tam điện hạ
19 Quyển 1 - Chương 19: Lạc đường? Vứt bỏ?
20 Quyển 1 - Chương 20: Hội chùa ngày trung thu
21 Quyển 1 - Chương 21: Chiếm trước chỗ
22 Quyển 1 - Chương 22: Người thần bí xuất hiện
23 Quyển 1 - Chương 23: Nhân dịp trời tối rời đi
24 Quyển 1 - Chương 24: Hồ ly mắt xanh
25 Quyển 1 - Chương 25: Cản đường
26 Quyển 1 - Chương 26: Điềm Điềm, chạy mau!
27 Quyển 1 - Chương 27: Đồ ngốc, giả chết không phải tốt rồi sao?!
28 Quyển 1 - Chương 28: Phụ thân đuổi tới
29 Quyển 1 - Chương 29: Thêm một hồ ly mắt xanh
30 Quyển 1 - Chương 30: Con dấu hắc ngọc
31 Quyển 1 - Chương 31: Cháo
32 Quyển 1 - Chương 32: Làm mối?
33 Quyển 1 - Chương 33: Lưu Tiểu Thư
34 Quyển 1 - Chương 34: Không nói cho cháu
35 Quyển 1 - Chương 35: Chia ly (thượng)
36 Quyển 1 - Chương 36: Chia ly (Hạ)
37 Quyển 2 - Chương 1: Trở lại kinh thành
38 Quyển 2 - Chương 2: Chớp mắt đã mười năm
39 Quyển 2 - Chương 3: Kinh hồng thoáng qua
40 Quyển 2 - Chương 4: Hoàng Thượng tới
41 Quyển 2 - Chương 5: Trở lại kinh thành
42 Quyển 2 - Chương 6: Đoan Mộc Vương Phủ
43 Quyển 2 - Chương 7: Thúc mang cháu đi ngắm cảnh
44 Quyển 2 - Chương 8: Quân Tu Nhiễm hồi kinh
45 Quyển 2 - Chương 9: Gặp lại Phượng Lâu
46 Quyển 2 - Chương 10: Xuất chinh
47 Quyển 2 - Chương 11: Rước họa cũng vì tham ăn
48 Quyển 2 - Chương 12: Gặp lại
49 Quyển 2 - Chương 13: Xin phụ hoàng làm chủ
50 Quyển 2 - Chương 14: Tứ hôn
51 Quyển 2 - Chương 15: Tam điện hạ tới chơi
52 Quyển 2 - Chương 16: Phản công ngược lại
53 Quyển 2 - Chương 17: Nàng đút cho ta
54 Quyển 2 - Chương 18: Nhào đến hôn một cái
55 Quyển 2 - Chương 19: Khuê tú tràn ngập sảnh đường
56 Quyển 2 - Chương 20: Đánh công chúa
57 Quyển 2 - Chương 21: Trừng phạt
58 Quyển 2 - Chương 22: Án mạng
59 Quyển 2 - Chương 23: Đức phi cho mời
60 Quyển 2 - Chương 24: Huyết nhiễm Tuyên Đức Cung
61 Quyển 2 - Chương 25: Cầu phúc ở Lăng Vân Tự
62 Quyển 2 - Chương 26: Cả người ẩm ướt
63 Quyển 2 - Chương 27: Bị ám sát, nhảy vực
64 Quyển 2 - Chương 28: Nàng uống nhầm thuốc?
65 Quyển 2 - Chương 29: Cái chết của Thái Thiến
66 Quyển 2 - Chương 30: Đấu giá Trân Bảo các
67 Quyển 2 - Chương 31: Ăn cướp trước mặt mọi người
68 Quyển 2 - Chương 32: Giao Thành Mộng Tuyền ra!
69 Quyển 2 - Chương 33: Trong tử lao
70 Quyển 2 - Chương 34: Kẻ chết thay
71 Quyển 2 - Chương 35: Điên phi ở lãnh cung.
72 Quyển 2 - Chương 36: Gặp lại ở lãnh cung
73 Quyển 2 - Chương 37: Con trai của ai?
74 Quyển 2 - Chương 38: Không nhận
75 Quyển 2 - Chương 39: Chiến thắng trở về
76 Quyển 2 - Chương 40: Khiến cho người ta tâm tính phiền loạn
77 Quyển 2 - Chương 41: Hôn kỳ (ngày cưới)
78 Quyển 2 - Chương 42: Cuối cùng cũng phản công
79 Quyển 2 - Chương 43: Qua cầu rút ván.
80 Quyển 2 - Chương 44: Ban thưởng
81 Quyển 2 - Chương 45: Rời khỏi thành.
82 Quyển 2 - Chương 46: Hôn Kì sắp tới
83 Quyển 2 - Chương 47: Mùng 3 tháng 8.
84 Quyển 2 - Chương 48: Hôn Lễ
85 Quyển 2 - Chương 49: Vợ chồng đồng lòng.
86 Quyển 2 - Chương 50: Rời kinh
87 Quyển 3 - Chương 1: Ra biên cương
88 Quyển 3 - Chương 2: Ngàn dặm cầu hôn
89 Quyển 3 - Chương 3: Ân nhân cứu mạng
90 Quyển 3 - Chương 4: Yên lặng chờ gọi
91 Quyển 3 - Chương 5: Nhiếp chính vương cho mời
92 Quyển 3 - Chương 6: Tử sâm vương ở đâu?
93 Quyển 3 - Chương 7: Ninh Thanh
94 Quyển 3 - Chương 8: Xông qua biên giới
95 Quyển 3 - Chương 9: Khai chiến
96 Quyển 3 - Chương 10: Không dám giết
97 Quyển 3 - Chương 11: Quan tặc cấu kết
98 Quyển 3 - Chương 12: Đơn kiện
99 Quyển 3 - Chương 13: Cảnh thế tử đến
100 Quyển 3 - Chương 14: Áp giải hồi kinh
101 Quyển 3 - Chương 15: Thánh chỉ đến!
102 Quyển 3 - Chương 16: Điềm Điềm bị thương
103 Quyển 3 - Chương 17: Có con?
104 Quyển 3 - Chương 18: Môi giới
105 Quyển 3 - Chương 19: Hung khí trần gian
106 Quyển 3 - Chương 20: Thanh Già Quan
107 Quyển 3 - Chương 21: Hoạ thuỷ!
108 Quyển 3 - Chương 22: Đánh nhau to
109 Quyển 3 - Chương 23: Còn là người hay không?
110 Quyển 3 - Chương 24: Quét sạch lời đồn
111 Quyển 3 - Chương 25: Béo quá không tốt
112 Quyển 3 - Chương 26: Ninh Thanh trốn đi
113 Quyển 3 - Chương 27: Vợ chồng đoàn tụ
114 Quyển 3 - Chương 28: Bị cướp
115 Quyển 3 - Chương 29: Hạ sinh
116 Quyển 3 - Chương 30: Ninh Thanh về nhà
117 Quyển 3 - Chương 31: Ta thật sự là hiền thê lương mẫu
118 Quyển 3 - Chương 32: Ép buộc đến ép buộc đi
119 Quyển 3 - Chương 33: Huynh không phải do mẫu phi sinh
120 Quyển 3 - Chương 34: Nửa đường chen chân
121 Quyển 3 - Chương 35: Nguyện làm con trai Hiền phi
122 Quyển 3 - Chương 36: Trà
123 Quyển 3 - Chương 37: Thích khách
124 Quyển 3 - Chương 38: Phượng Lâu phản bội?
125 Quyển 3 - Chương 39: Bắt đầu tranh chấp
126 Quyển 3 - Chương 40: Phóng hỏa trong đêm
127 Quyển 3 - Chương 41: Tiểu Niệm Niệm
128 Quyển 3 - Chương 42: Phượng Lâu phát điên
129 Quyển 3 - Chương 43: Hai bè hát phối thật hay!
130 Quyển 3 - Chương 44: Huynh đệ như tay chân
131 Quyển 3 - Chương 45: Phượng Niệm nhận thân
132 Quyển 3 - Chương 46: Xung đột
133 Quyển 3 - Chương 47: Con riêng
134 Quyển 3 - Chương 48: Về trong sạch
135 Quyển 3 - Chương 49: Một nhà vô sỉ
136 Quyển 3 - Chương 50: Mời khách ăn điểm tâm
137 Quyển 3 - Chương 51: Đau bụng
138 Quyển 3 - Chương 52: Tiểu yêu nghiệt ra đời
139 Quyển 3 - Chương 53: Một nhà ba người
140 Quyển 3 - Chương 54: Vị thuốc cuối cùng
141 Quyển 3 - Chương 55: Đầy tháng
142 Quyển 3 - Chương 56: Bên cạnh quá ồn
143 Quyển 3 - Chương 57: Thiên Ma Cung mất trộm
144 Quyển 3 - Chương 58: Đại hôn, rời kinh
145 Quyển 4 - Chương 1: Lần đầu vào giang hồ
146 Quyển 4 - Chương 2: Cung chủ Thiên Ma cung
147 Quyển 4 - Chương 3: Đi săn
148 Quyển 4 - Chương 4: Tranh thủ thời gian
149 Quyển 4 - Chương 5: Kiểm tra
Chapter

Updated 149 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: Quỷ oa oa
2
Quyển 1 - Chương 2: Quỳ xuống
3
Quyển 1 - Chương 3: Núi Tử Hà
4
Quyển 1 - Chương 4: Lên núi hái thuốc
5
Quyển 1 - Chương 5: Đoan Mộc Thần
6
Quyển 1 - Chương 6: Tiếng quỷ kêu trên núi Tử Hà
7
Quyển 1 - Chương 7: Ta là thúc thúc của ngươi
8
Quyển 1 - Chương 8: Cổ ngữ có câu
9
Quyển 1 - Chương 9: Cháu gái, cháu thật khéo tay!
10
Quyển 1 - Chương 10: Xoa bóp
11
Quyển 1 - Chương 11: Thịt?
12
Quyển 1 - Chương 12: Tiến vào núi Tử Hà
13
Quyển 1 - Chương 13: Đôi mắt màu tím
14
Quyển 1 - Chương 14: Lần đầu gặp mặt
15
Quyển 1 - Chương 15: Sụp đổ
16
Quyển 1 - Chương 16: Ta cõng ngươi
17
Quyển 1 - Chương 17: Đau chết gia!
18
Quyển 1 - Chương 18: Tam điện hạ
19
Quyển 1 - Chương 19: Lạc đường? Vứt bỏ?
20
Quyển 1 - Chương 20: Hội chùa ngày trung thu
21
Quyển 1 - Chương 21: Chiếm trước chỗ
22
Quyển 1 - Chương 22: Người thần bí xuất hiện
23
Quyển 1 - Chương 23: Nhân dịp trời tối rời đi
24
Quyển 1 - Chương 24: Hồ ly mắt xanh
25
Quyển 1 - Chương 25: Cản đường
26
Quyển 1 - Chương 26: Điềm Điềm, chạy mau!
27
Quyển 1 - Chương 27: Đồ ngốc, giả chết không phải tốt rồi sao?!
28
Quyển 1 - Chương 28: Phụ thân đuổi tới
29
Quyển 1 - Chương 29: Thêm một hồ ly mắt xanh
30
Quyển 1 - Chương 30: Con dấu hắc ngọc
31
Quyển 1 - Chương 31: Cháo
32
Quyển 1 - Chương 32: Làm mối?
33
Quyển 1 - Chương 33: Lưu Tiểu Thư
34
Quyển 1 - Chương 34: Không nói cho cháu
35
Quyển 1 - Chương 35: Chia ly (thượng)
36
Quyển 1 - Chương 36: Chia ly (Hạ)
37
Quyển 2 - Chương 1: Trở lại kinh thành
38
Quyển 2 - Chương 2: Chớp mắt đã mười năm
39
Quyển 2 - Chương 3: Kinh hồng thoáng qua
40
Quyển 2 - Chương 4: Hoàng Thượng tới
41
Quyển 2 - Chương 5: Trở lại kinh thành
42
Quyển 2 - Chương 6: Đoan Mộc Vương Phủ
43
Quyển 2 - Chương 7: Thúc mang cháu đi ngắm cảnh
44
Quyển 2 - Chương 8: Quân Tu Nhiễm hồi kinh
45
Quyển 2 - Chương 9: Gặp lại Phượng Lâu
46
Quyển 2 - Chương 10: Xuất chinh
47
Quyển 2 - Chương 11: Rước họa cũng vì tham ăn
48
Quyển 2 - Chương 12: Gặp lại
49
Quyển 2 - Chương 13: Xin phụ hoàng làm chủ
50
Quyển 2 - Chương 14: Tứ hôn
51
Quyển 2 - Chương 15: Tam điện hạ tới chơi
52
Quyển 2 - Chương 16: Phản công ngược lại
53
Quyển 2 - Chương 17: Nàng đút cho ta
54
Quyển 2 - Chương 18: Nhào đến hôn một cái
55
Quyển 2 - Chương 19: Khuê tú tràn ngập sảnh đường
56
Quyển 2 - Chương 20: Đánh công chúa
57
Quyển 2 - Chương 21: Trừng phạt
58
Quyển 2 - Chương 22: Án mạng
59
Quyển 2 - Chương 23: Đức phi cho mời
60
Quyển 2 - Chương 24: Huyết nhiễm Tuyên Đức Cung
61
Quyển 2 - Chương 25: Cầu phúc ở Lăng Vân Tự
62
Quyển 2 - Chương 26: Cả người ẩm ướt
63
Quyển 2 - Chương 27: Bị ám sát, nhảy vực
64
Quyển 2 - Chương 28: Nàng uống nhầm thuốc?
65
Quyển 2 - Chương 29: Cái chết của Thái Thiến
66
Quyển 2 - Chương 30: Đấu giá Trân Bảo các
67
Quyển 2 - Chương 31: Ăn cướp trước mặt mọi người
68
Quyển 2 - Chương 32: Giao Thành Mộng Tuyền ra!
69
Quyển 2 - Chương 33: Trong tử lao
70
Quyển 2 - Chương 34: Kẻ chết thay
71
Quyển 2 - Chương 35: Điên phi ở lãnh cung.
72
Quyển 2 - Chương 36: Gặp lại ở lãnh cung
73
Quyển 2 - Chương 37: Con trai của ai?
74
Quyển 2 - Chương 38: Không nhận
75
Quyển 2 - Chương 39: Chiến thắng trở về
76
Quyển 2 - Chương 40: Khiến cho người ta tâm tính phiền loạn
77
Quyển 2 - Chương 41: Hôn kỳ (ngày cưới)
78
Quyển 2 - Chương 42: Cuối cùng cũng phản công
79
Quyển 2 - Chương 43: Qua cầu rút ván.
80
Quyển 2 - Chương 44: Ban thưởng
81
Quyển 2 - Chương 45: Rời khỏi thành.
82
Quyển 2 - Chương 46: Hôn Kì sắp tới
83
Quyển 2 - Chương 47: Mùng 3 tháng 8.
84
Quyển 2 - Chương 48: Hôn Lễ
85
Quyển 2 - Chương 49: Vợ chồng đồng lòng.
86
Quyển 2 - Chương 50: Rời kinh
87
Quyển 3 - Chương 1: Ra biên cương
88
Quyển 3 - Chương 2: Ngàn dặm cầu hôn
89
Quyển 3 - Chương 3: Ân nhân cứu mạng
90
Quyển 3 - Chương 4: Yên lặng chờ gọi
91
Quyển 3 - Chương 5: Nhiếp chính vương cho mời
92
Quyển 3 - Chương 6: Tử sâm vương ở đâu?
93
Quyển 3 - Chương 7: Ninh Thanh
94
Quyển 3 - Chương 8: Xông qua biên giới
95
Quyển 3 - Chương 9: Khai chiến
96
Quyển 3 - Chương 10: Không dám giết
97
Quyển 3 - Chương 11: Quan tặc cấu kết
98
Quyển 3 - Chương 12: Đơn kiện
99
Quyển 3 - Chương 13: Cảnh thế tử đến
100
Quyển 3 - Chương 14: Áp giải hồi kinh
101
Quyển 3 - Chương 15: Thánh chỉ đến!
102
Quyển 3 - Chương 16: Điềm Điềm bị thương
103
Quyển 3 - Chương 17: Có con?
104
Quyển 3 - Chương 18: Môi giới
105
Quyển 3 - Chương 19: Hung khí trần gian
106
Quyển 3 - Chương 20: Thanh Già Quan
107
Quyển 3 - Chương 21: Hoạ thuỷ!
108
Quyển 3 - Chương 22: Đánh nhau to
109
Quyển 3 - Chương 23: Còn là người hay không?
110
Quyển 3 - Chương 24: Quét sạch lời đồn
111
Quyển 3 - Chương 25: Béo quá không tốt
112
Quyển 3 - Chương 26: Ninh Thanh trốn đi
113
Quyển 3 - Chương 27: Vợ chồng đoàn tụ
114
Quyển 3 - Chương 28: Bị cướp
115
Quyển 3 - Chương 29: Hạ sinh
116
Quyển 3 - Chương 30: Ninh Thanh về nhà
117
Quyển 3 - Chương 31: Ta thật sự là hiền thê lương mẫu
118
Quyển 3 - Chương 32: Ép buộc đến ép buộc đi
119
Quyển 3 - Chương 33: Huynh không phải do mẫu phi sinh
120
Quyển 3 - Chương 34: Nửa đường chen chân
121
Quyển 3 - Chương 35: Nguyện làm con trai Hiền phi
122
Quyển 3 - Chương 36: Trà
123
Quyển 3 - Chương 37: Thích khách
124
Quyển 3 - Chương 38: Phượng Lâu phản bội?
125
Quyển 3 - Chương 39: Bắt đầu tranh chấp
126
Quyển 3 - Chương 40: Phóng hỏa trong đêm
127
Quyển 3 - Chương 41: Tiểu Niệm Niệm
128
Quyển 3 - Chương 42: Phượng Lâu phát điên
129
Quyển 3 - Chương 43: Hai bè hát phối thật hay!
130
Quyển 3 - Chương 44: Huynh đệ như tay chân
131
Quyển 3 - Chương 45: Phượng Niệm nhận thân
132
Quyển 3 - Chương 46: Xung đột
133
Quyển 3 - Chương 47: Con riêng
134
Quyển 3 - Chương 48: Về trong sạch
135
Quyển 3 - Chương 49: Một nhà vô sỉ
136
Quyển 3 - Chương 50: Mời khách ăn điểm tâm
137
Quyển 3 - Chương 51: Đau bụng
138
Quyển 3 - Chương 52: Tiểu yêu nghiệt ra đời
139
Quyển 3 - Chương 53: Một nhà ba người
140
Quyển 3 - Chương 54: Vị thuốc cuối cùng
141
Quyển 3 - Chương 55: Đầy tháng
142
Quyển 3 - Chương 56: Bên cạnh quá ồn
143
Quyển 3 - Chương 57: Thiên Ma Cung mất trộm
144
Quyển 3 - Chương 58: Đại hôn, rời kinh
145
Quyển 4 - Chương 1: Lần đầu vào giang hồ
146
Quyển 4 - Chương 2: Cung chủ Thiên Ma cung
147
Quyển 4 - Chương 3: Đi săn
148
Quyển 4 - Chương 4: Tranh thủ thời gian
149
Quyển 4 - Chương 5: Kiểm tra
footer(); ?>