Tam điện hạ vì mẫu phi bị tống vào lạnh cung mà trong lòng buồn bực, thương thế nặng thêm, lại nằm liệt giường.
Thế nhân đều nói tam điện hạ hiếu thuận, đau xót khi nhìn cảnh trong hoàng cung, lại không thể chọc tức Hoàng Thượng, cũng muốn vì mẫu phi cầu tình, thực làm cho người ta khả kính đáng tiếc.
Mà giờ phút này, cái người lý ra phải thương thế nặng thêm, trầm trọng nằm bẹp dí trên giường lại đang nhàn nhàn nằm nghiêng trong Xuất Vân các, chống má nhìn Điềm Điềm đối diện cúi đầu lật xem sổ sách, sâu kín than nhẹ một tiếng, nói: “Nàng nói ta có nên chạy tới lãnh cung vấn an bà ta không?”
“Đi!”
“Aiz, không muốn đi mà.”
“Chàng không phải là con trai hiếu thuận sao? Ngay ngày hôm qua còn đau xót tiến cung đi tìm Hoàng Thượng cầu tình, sau làm sao có thể bỏ mặc không quan tâm mẫu phi ở lãnh cung?”
“Ừ, vẫn là Điềm Điềm nghĩ chu đáo.”
“…”
Đoan Mộc Điềm không để ý tới người không có việc gì nhàn chán phèo này, tiếp tục hờ hững xem sổ, bỗng nhiên lật tay một chút, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Phương Nam Tử châu gặp lụt, triều đình có cứu tế hay không?”
Quân Tu Nhiễm sửng sốt, nói: “Đây là đương nhiên, dân gian phát sinh tai hoạ, triều đình làm sao có thể không quan tâm?”
“Vậy chàng biết triều đình xuất bao nhiêu không?”
“Bạc trăm vạn lượng, lương thực một vạn gánh, còn có nhiều loại vật phẩm vải vóc dầu muối nữa.” Quân Tu Nhiễm thuận miệng nói đến, nói xong trong lòng không khỏi động, đuôi lông mày nhẹ nâng, nói, “Sao đột nhiên nàng lại hỏi cái này?”
Đoan Mộc Điềm buông sổ sách, ánh mắt lại vẫn dừng lại ở mặt trên mỗ vài hàng ngũ thượng như cũ, như có điều suy nghĩ.
Quân Tu Nhiễm thấy thế không khỏi đứng dậy khỏi ghế, tiến đến bên người nàng, nhìn trước mặt sổ sách nàng, vừa thấy liền như thấy thiên thư, mặt trên vẽ vẽ cái gì mà hắn xem không ra.
Khóe miệng khẽ giật, vẻ mặt cứng ngắc.
Hắn đường đường tam điện hạ, thượng biết thiên văn hạ biết lý, mấy thứ sổ sách xem dễ như trở bàn tay, sao nhìn sổ sách Điềm Điềm nhà mình làm lại không hiểu chi vậy cà!
“Điềm Điềm, trên này viết gì vậy?”
“Sổ sách.” Nàng trả lời đương nhiên, dường như cảm thấy hắn không biết đây là sổ sách đúng là rất kỳ lạ.
Tam điện hạ càng cứng mặt, tay chỉ vào mấy cái hình, điều chỉnh tâm tình tiếp tục làm kẻ dưới không ngại học hỏi: “Mấy cái móc móc này có ý gì vậy?”
“Con số.”
“À…”
Đoan Mộc Điềm dường như rốt cục cũng nghĩ có thể hắn không biết con số, bỗng nhiên nhẹ nhíu mày, nghiêng đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, nhẹ giọng tương đương nhu hòa hỏi: “Tam điện hạ chẳng lẽ là không biết ký tự này hả?”
Ấy chết, vậy không phải thất học rồi sao?
Tam điện hạ ngẩng đầu, nhìn trời không nói gì.
Nhưng trước mặt người nào đó, tam điện hạ coi như cũng chẳng còn thể diện gì sất, chỉ trầm mặc xíu xiu lại cúi đầu cẩn thận nghiên cứu, nói: “Hình như không giống bình thường đâu ha.”
Đoan Mộc Điềm mím môi, sau đó gật gật đầu, nói: “Quả thật không giống, tiện hơn cách ghi chép bây giờ một chút.”
“Điềm Điềm nghĩ ra được hả?”
“… Xem là vậy đi.”
Trực tiếp không nhìn nàng tạm dừng, hắn lập tức tỏ vẻ tươi rói như hoa mùa xuân, tự hào nói: ” Điềm Điềm nhà ta thật lợi hại!”
“…”
Thấy nàng không nói gì, Quân Tu Nhiễm khẽ cười một tiếng, liền đổi đề tài, nói: “Nàng phát hiện được gì sao?”
Đoan Mộc Điềm cũng thu hồi tâm thần rất nhanh, lại cúi đầu xem vài nét bút ngoắc ngoắc, nhẹ lẩm bẩm nói: “Thật ra không có gì đặc biệt, chỉ có khoản tiền cấp cho Tử Châu thôi, nhưng trước đó ta có nghe nói, nhóm dân chúng Tử châu trôi giạt khắp nơi, trợ cấp lại không thấy đâu.”
Quân Tu Nhiễm nhất thời rùng mình, lưng cũng theo bản năng thẳng lên vài phần, ngưng thần như có điều suy nghĩ.
“Lần này Tử châu gặp lụt, trong triều là ai phụ trách?” Đoan Mộc Điềm lại hỏi.
“Thái tử.”
“Ồ ~” Vẻ mặt Đoan Mộc Điềm quái dị, nhẹ giọng nói, “Chính trực triều đình phong vân khó lường, ta cảm thấy thái tử coi như là người thông minh, hẳn là sẽ không vì trăm vạn lượng và vạn gánh lương thực mà kéo chính mình vào đến hiểm cảnh, cho dù thực sự có lòng, cũng có thể là quan viên phía dưới. Nhưng nếu chỉ là đơn thuần đứng trên lập trường của chúng ta mà xem xét, mặc kệ có tâm tư đến tột cùng là ai, việc này dĩ nhiên là thái tử phụ trách, như vậy của hắn thất trách là có phần. Gần nhất bởi vì chuyện Đức phi nương nương, chàng bị chèn ép dường như có điểm thê thảm, sao không nhân cơ hội này hòa nhau nhất ván?”
Quân Tu Nhiễm lóe mắt, lại nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn Đoan Mộc Điềm vẻ khó tin.
Hắn hốt thật dài thư ra một hơi, nói: “Điềm Điềm lại suy nghĩ cho ta như thế, ta thật sự rất vui. Chỉ là ta gần đang bệnh nặng, quý phủ đang đói, thật khó xử.”
“…” Hắn khi nào thì có thể đứng đắn chút, nghiêm túc chút?
Nhưng cảm thán xong, hắn lại lập tức nghiêm sắc mặt, nói: “Nhưng đây cũng là cơ hội tốt, cũng không biết là quan viên nào phía dưới hắn kia dám cắt xén tai ngân tai lương, thật đúng là muốn chết!”
“Vậy chàng còn đứng ở chỗ này làm cái gì?”
“Ta bị thương lại mà, thân thể đau kịch liệt suy yếu, liệt giường, liệt giường.”
“… Phong tin đồn ra đi.”
“Bán đứng thái tử, lại làm người khác chịu?”
Người khác này đương nhiên là Nhị hoàng tử hoặc Ngũ hoàng thử.
Đoan Mộc Điềm nổi gân xanh, lạnh lùng trừng mắt hắn, sau đó quay lại đầu hờ hững nói: “Tùy chàng!”
Hắn sờ sờ mũi, có chút vô tội, lại hình như có điểm cười đến bỡn cợt, nhẹ giọng nói: “Không bằng, mời lão Vương phi tiến cung một chuyến đi.”
“Tổ mẫu tuổi lớn, thân mình cũng không phải khỏe khoắn, sao phải bôn ba cho chàng?”
“À? Vậy Cảnh thế tử.”
Đoan Mộc Điềm ghé mắt tà nghễ hắn, nói: “Chàng mời được ca ca ta?”
Tam điện hạ nhất thời phát sầu, đại cữu này nào dễ đối phó vậy chứ?
“Nghe nói Vinh đại tiểu thư đang ở quý phủ, nàng ta dạo này có muốn gả cho ca ca nàng không?”
“Không thành! Nàng oán niệm ca ca ta rồi, đang chọn người khác thích hợp hơn.”
Kỳ thật nàng rất thích cô nương này, nhưng chuyện này quan trọng nhất vẫn là ý ca ca, đương nhiên Vinh đại tiểu thư lúc trước nói như vậy cũng thuần túy là vì lúc ấy chỉ có Đoan Mộc Cảnh thích hợp nhất, cũng không phải bởi vì thật sự thích hắn linh tinh.
Mà xem phản ứng hai ngày này của hai người, nàng đã biết chuyện này tám phần là không thành rồi, hai mắt tổ mẫu đang nhìn chằm chằm bọn họ như hai cái đèn pha ô tô kia kìa.
Nhưng người ngoài vội thì cũng có ích gì?
Quân Tu Nhiễm làm bộ suy nghĩ, đáy mắt ẩn giấu âm mưu, thì thào nói: “Không biết Cảnh thế tử thích cô nương thế nào.”
“Vậy không biết tam điện hạ ngài thích loại cô nương thế nào?”
“Giống như Điềm Điềm vậy.”
“…” Nàng có nên vì hắn phản ứng nhanh chóng vậy mà chưởng cho hắn một phát không?
Ở phía sau, Vinh Cầm Tĩnh đang lôi kéo Đoan Mộc Thần đi bộ trên đường, mệt mỏi liền tìm quán trà ngồi xuống nghỉ chân, nhìn người đến người đi bên ngoài, lại nhìn người trong quán trà tụ tập dưới một mái nhà, Vinh đại tiểu thư sầu quá!
“Ta nói, kinh thành này những người là người, bản tiểu thư muốn tìm nam nhân tốt gả cho mà sao khó vậy chớ?”
“Đại tiểu thư, rụt rè! Rụt rè của cô đâu?” Thần công tử ở đối diện phất quạt, mặc nhiên nói.
Nhưng mới nói xong, đại tiểu thư đã trực tiếp phản ứng, một cước đạp qua, kiêu ngạo nói: “Rụt rè gì gì đó bản tiểu thư mắc gì phải để ý, ít chuyện đi cho ta!”
Thần công tử lắc đầu, chậc chậc nói: “Mãnh liệt như thế, ai dám lấy cô đây?”
“Có câu rau cỏ củ cải cũng có chỗ dùng, bản tiểu thư tính tình sảng khoái, không thông đồng làm bậy với đám tiểu thư nhăn nhó kia, đương nhiên cũng không phải người tầm thường có thể xứng đôi.”
“Ấy, bản công tử phát hiện da mặt cô dày hơn rồi nè.”
“Đây không phải ở chung với huynh lâu giờ lây bệnh sao?”
“Ta đã biết cô là người có thiên phú mà, chỉ vừa thiếu điều kiện khích lệ là bổn công tử ta đây mà thôi.”
“Đa tạ khích lệ!”
“Khách khí khách khí.” Dừng một chút, hắn còn nói thêm, “Theo ý kiến của bản công tử, cô nên đổi điều kiện một chút.”
“Đổi thế nào?”
“Ví dụ như cô đừng đặt mắt vào mấy đại viện hào phú kia nữa, chỗ đó đa phần là công tử quần là áo lượt, chỉ có mấy đám tốt, nhưng lại hoặc chướng mắt cô, hoặc bị cô hạ thủ rồi.”
Vinh đại tiểu thư nhất thời sẽ không vui, vỗ bàn cả giận nói: “Lời này của huynh có ý gì? Cái gì gọi là chướng mắt bản tiểu thư?”
Thần công tử hấp háy mắt, thản nhiên nói: “Đừng kích động, cô kích động như vậy làm chi? Bản công tử không phải ý nói không tốt, mà là cái ý lúc nãy của cô kìa, rau cỏ củ cải cũng có chỗ dùng. Lại nói, đám người này đều mắt cao hơn đầu, chưa hẳn sẽ đối tốt với cô.”
“Vậy huynh bảo làm sao bây giờ?”
“Cô muốn tìm thì phải tìm mấy người nhân phẩm không tệ, năng lực tốt, thân phận tốt nhất là không tôn quý bằng cô thì sau này gả về mới có thể giữ trong lòng bàn tay. Đương nhiên, bổn công tử cho rằng quan trọng nhất vẫn là hắn ta chịu đối tốt với cô.”
“Tựa như Đoan Mộc vương gia đối với Vương phi của hắn hả?”
Thần công tử bỗng nhiên ngẩn ra, sắc cười trên mặt thu lại, nhẹ thở dài.
“Đúng, là như vậy.”
Vinh Cầm Tĩnh nhất thời cười phì một tiếng, nói: “Chiếu theo vậy mà tìm, e là cả đời này bản tiểu thư cũng không gả đi được!”
“Thà thiếu chứ không ẩu mà.”
“Lời này của huynh là chỉ đám công tử đại gia kia hả?”
“Cô còn chưa thật sự đi tìm, sao biết là chuyện không thể?” Thần công tử lại khôi phục sắc mặt bình thường, ghé sát nàng nhẹ giọng nói, “Tiểu Tĩnh Tĩnh, ta hỏi cô, bây giờ cô vội vã muốn lập gia đình như vậy là vì muốn lưu lại ở kinh thành để có thể tùy thời đi chơi với bọn ta, hay là vì cô thích ai, không phải hắn không được?”
Vinh Cầm Tĩnh nhất thời ngẩn ngơ, há miệng t.hở dốc, nhưng mà nói ra miệng lại không biết nên nói gì.
Thần công tử thu quạt gõ đầu nàng, nói: “Ngay cả cô còn không thật lòng, muốn người ta đối với cô thật lòng thế nào đây? Trên đời này làm gì có chuyện không làm mà hưởng, đồ tự nhiên bay tới.”
Nàng cắn chặt răng, không cam lòng nói: “Đoan Mộc Điềm nha đầu đó không phải là vận khí vô cùng tốt sao, ra cửa đùa giỡn tam điện hạ, tam điện hạ liền chung tình với cô ấy?”
Thần công tử nhíu mi, lại không khỏi bật cười, nói: “Tiểu Tĩnh Tĩnh à, có một số việc cô căn bản là không biết. Tam điện hạ nhiều năm qua vẫn không gần sắc nữ, thậm chí không cho phép các nàng tới gần hắn, chính là đang chờ Tiểu Điềm Điềm hồi kinh, bằng không cô cho là cái tên tay chân giảo hoạt, thân thủ phi phàm đó sao lại dễ để Điềm Điềm phi lễ như vậy? Phi lễ xong còn khóc lóc tới điện Kim Loan xin Hoàng Thượng tứ hôn, sau lại mặt dày mày dạn vào Đoan Mộc vương phủ ở.”
“Có ý gì? Chẳng lẽ bọn họ quen nhau trước đó sao?”
“Cô chỉ thấy tam điện hạ đối với Tiểu Điềm Điềm tình chân ý thiết tình thâm ý trọng, vô luận Tiểu Điềm Điềm đá hắn chửi hắn thế nào hắn cũng vui vẻ chịu đựng, liền cho rằng Tiểu Điềm Điềm nhà ta đúng thật là nữ tử hạnh phúc nhất trên đời, được tam điện hạ coi trọng, không phải nàng không xong. Lại không biết Tiểu Điềm Điềm nhà ta từng vì cứu hắn mà nhiều lần bị thương, thậm chí là thiếu chút nữa mất mạng cùng hắn, cũng không biết ở thời điểm hắn nghèo túng nhất, là Tiểu Điềm Điềm nhà ta không khinh thường hắn, quan tâm hắn bảo vệ hắn.”
Vinh Cầm Tĩnh ngây người, hiển nhiên là trong lúc nhất thời không tiêu hóa được một câu chứa nhiều tin tức như vậy.
Sau đó cuối cùng nàng cũng bừng tỉnh, mắt sáng như sao, thần sắc sáng bừng níu tay Đoan Mộc Thần: “Huynh mau nói chuyện của bọn họ cho ta nghe đi, nói nói nói!”
“Không nói!”
“Huynh như vậy không phải là gợi sự tò mò của ta sao?”
“Bản công tử muốn chính là hiệu quả này.”
“Đoan Mộc Thần, sao huynh có thể vô sỉ như vậy?”
“Chú ý thái độ, đây là lễ tiết nên có với trưởng bối sao? Thực không hiểu quy củ!”
“…”
Vinh đại tiểu thư không hiểu quy củ oán hận trừng mắt nhìn Thần công tử, sau đó kiêu ngạo quay ngoắt đầu, uống ừng ực hết cả chén trà rồi quay người đi ra ngoài
Bên kia, có đại nhân tiến cung diện thánh, bẩm báo việc cứu tế Tử Châu, Hoàng Thượng biết được việc này liền giận dữ, lúc này liền sai người đi tìm thái tử, tự mình hỏi việc cứu trợ thiên tai, răn dạy thái tử đến trời tối vẫn chưa thả.
Rốt cục lúc đêm khuya người tĩnh, thái tử điện hạ cũng được thả ra khỏi ngự thư phòng, hắn lại không dám nghỉ ngơi thanh thản mà dùng tốc độ nhanh nhất ban bố mệnh lệnh nhất định phải nghiêm tra việc này, rốt cục là ai không biết sống chết dám nuốt gọn khoản tiền kia như vậy, vạ lây tới hắn!
Đúng như Đoan Mộc Điềm nói, thái tử ngược lại sẽ không làm loại chuyện ăn bớt ăn xén này, bởi vì hắn ta không ngu ngốc như vậy, vì chút ngân lượng lương thực mà đặt mình vào hiểm cảnh, mất lòng tin của phụ hoàng!
Hắn là thái tử, thái tử Đại Viêm, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, phụ hoàng sau trăm tuổi rồi, toàn bộ Đại Viêm sẽ đều là của hắn!
Aiz, tên nào ngu ngốc phá hỏng chuyện của hắn!
Ở tây thành Đại Viêm, công tử như trăng cầm hai mươi vạn lượng kim phiếu và một tờ giấy đứng đó, nụ cười như trăng.
Yên tĩnh một lát, thật lâu sau đó, hắn cười nhẹ thì thào: “Mượn Ngọc Linh Chi dùng một chốc, còn dâng phí sử dụng sao? Ha ha, thú vị.”
Bên cạnh, có người hầu kính cẩn mà đứng, nghe vậy nhẹ giọng hỏi: “Công tử, cần thuộc hạ đi điều tra không ạ?”
“Không cần! Việc này dừng ở đây, không cần điều tra nữa.”
“Nhưng Ngũ hoàng tử luôn sai người hỏi, việc này dù sao cũng là chúng ta thất trách trước, nếu không tiếp tục điều tra, sợ là sẽ đắc tội Ngũ hoàng tử.”
Hắn cúi đầu liếc thứ trong tay một lát, cười nói: “Không còn cách nào, việc hắn hỏi không thể tìm, những chuyện khác đừng nghĩ nhiều.”
“Vâng!”
“Gần đây trong thành Đại Viêm có xảy ra chuyện lớn gì không?”
“Đoan Mộc vương gia trở về, xuất chinh Bắc Cương, Liên Nhạc đại bại, ít ngày nữa sắp khải hoàn hồi kinh. Con gái ông ta là Điềm quận chúa vô ý trúng mị dược, chạy ra ngoài phi lễ tam hoàng tử, sau đó tam hoàng tử tiến cung diện thánh, thỉnh cầu Hoàng Thượng tứ hôn. Sinh thần của Thái Hậu, Điềm quận chúa có tranh chấp cùng lục công chúa, giận tát lục công chúa một cái, bị phạt quỳ gối ở ngự hoa viên một ngày, tam hoàng tử cùng quỳ. Ngày cầu phúc trên núi Lăng Vân, Điềm quận chúa gặp chuyện, tam hoàng tử rơi xuống vực, sau đó tiểu thư nhà Thái quốc công bị giết, Hoàng Thượng đích thân thẩm này án, phán Thành Mộng Tuyền chém đầu thị chúng.”
Tên hầu nói qua một lần những chuyện trong kinh thành dạo gần đây, nhưng hiển nhiên tin tức mới đây nhất, ví như Thành Mộng Tuyền dùng thế thân, ví như nàng ta bị người trong đại lao thay nhau hưởng dụng, ví như Đức Phi bị đày vào lãnh cung, chuyện này vẫn chưa truyền tới nên hắn vẫn chưa biết.
Minh Nguyệt công tử im lặng nghe hắn bẩm báo, nghe đến đó không khỏi cười khẽ, nói: “Xem ra, gần đây kinh thành cũng thập phần náo nhiệt, chúng ta đi xem xem!”
“Vâng!”
Kinh thành Đại Viêm, trong Nghiêu vương phủ, tam điện hạ đang hô hào nghèo khó, vì thế mà không khỏi buồn bực không vui, sầu đến tóc sắp bạc.
“Thái tử lão huynh vì chính mình thất trách nên đang nhanh chóng điều tra, mặt khác còn xuất ra mười vạn lượng bạc, cứu trợ dân chúng Tử Châu.” Quân Tu Nhiễm tà tà nằm trên ghế, vẻ mặt ưu tang, buồn bực nói, “Đại thần trong triều đều khẳng khái giúp tiền, giúp đỡ dân chúng chịu khổ Tử châu, nhị hoàng huynh và ngũ hoàng đệ đều xuất ra tám vạn lượng, ta cũng không thể thiếu phần mình đúng không?”
Đám tùy tùng bên cạnh nghe vậy liền liên tục gật đầu, tuyệt đối không thể thiếu, nếu không thể diện chủ tử phải làm sao đây?
Tam điện hạ vì thế lại sâu kín thở dài một tiếng, nói: “Thời gian trước, vì một gốc ngọc cỏ linh chi mà tiêu pha hai mươi vạn lượng hoàng kim, lần đó đã vét cùng vét kiệt rồi, bây giờ đừng nói là tám vạn lượng bạc, ngay cả tám ngàn lượng tám trăm lượng cũng không moi đâu nổi ấy chứ!”
Mọi người nháy mắt, giả vô tội.
Nhưng quả thật là có tìm khắp Nghiêu vương phủ cũng không có nhiều bạc như vậy
“Ngọn cỏ linh chi đó vốn là chúng ta cướp được, lại phải bỏ ra 20 vạn lượng hoàng kim, bổn vương tâm tính lương thiện cũng đau nhức cả lòng, trà không nhớ cơm không thương đêm không an giấc!” Tam điện hạ nhíu mi, làm bộ tâm trạng, kêu than rì rầm.
Chúng thuộc hạ gật đầu, quả thật không nên, đã cướp rồi lại còn phải bỏ 20 vạn lượng hoàng kim ra, thật đúng là không phải phong cách của họ!
Nhưng đây là ý của Vương Phi, mặc cho bọn họ có làm cách gì cũng nghĩ không nổi sao ngài ấy lại làm như vậy, nhưng lại không dám nói gì thêm, chỉ là…
“Chủ tử, Vương phi có tiền mà, Nghê Thường Các của ngài ấy và cửa hàng son phấn trải rộng thiên hạ, nhưng tám vạn lượng cũng không phải nói chơi mà thôi!”
Lời vừa nói ra, bên cạnh đã có người quát: “Thuận Tử, tiểu tử ngươi muốn chết hả, chủ tử địa vị cỡ nào, há có thể vì tám vạn lượng bạc mà mở miệng xin một nữ nhân?”
Thuận tử sờ sờ đầu, nói: “Vương phi cũng không phải người khác, làm gì phải khách khí như vậy? Chủ tử không phải thường nói, của ngài ấy chính là của Vương phi, đổi góc khác mà nói, của Vương phi chẳng phải cũng là của chủ tử sao? Người trong nhà khách khí như vậy làm cái gì?”
“Thôi thôi thôi, trẻ con biết cái gì? Cho dù đúng như đệ nói cũng không thể để chủ tử mở miệng đòi tiền được.”
“Ta đi! Ta đi hỏi Vương phi có được không?”
Tòng An đứng bên cạnh nhìn hai người, vẻ mặt hèn mọn khinh thường khinh miệt kiêu căng, đúng là hai tên đầu óc đơn giản, đường đường là Nghiêu vương phủ sao lại không lấy nổi đâu ra tám vạn lượng bạc? Nhớ ngày đó ở Trân Bảo các chủ tử còn tiện miệng hô một tiếng năm mươi vạn lượng hoàng kim đó, chẳng lẽ ngài ấy không có tiền mà cũng gọi bừa hả?
Giờ cũng chỉ xuất hai mươi vạn lượng mà thôi, chỉ tám vạn lượng bạc, chỉ là trong phủ không có tiền mặt mà thôi, chứ thừa sức có.
Hai tên ngu xuẩn vẫn đang xoắn xuýt chuyện hỏi Vương phi!
Chủ tử bây giờ chỉ là đang muốn mượn lần quyên tiền này gom hai mươi vạn lượng hoàng kim kia về thôi, vào lúc này, với tư cách là tùy tùng trung thành trực tiếp, người ủng hộ trực tiếp thì nên đau lòng với ngài ấy mới đúng, ít nhắc chuyện khác đi!
Tòng An đang lẩm bẩm khinh bỉ hai người kia, chủ tử của họ lại sờ cằm như ra chiều suy nghĩ, lẩm bẩm nói: “Chủ ý này không tồi đâu, có lẽ thiếu tiền Điềm Điềm, sau này nàng ấy sẽ thường xuyên nhớ ta.”
Tòng An nhất thời lảo đảo, ngã gục xuống sàn.
Chủ tử, tiết tháo của ngài chạy đâu mất rồi?
Vì muốn Vương Phi nhớ nhung mà ngài không từ thủ đoạn luôn hả?
Quân Tu Nhiễm nói là làm liền, sau khi nói xong liền đứng lên đi ra trước cửa, nói: “Tìm Điềm Điềm mượn bạc đi.”
“Hả? Chủ tử, đêm đã khuya, Vương phi sợ là đã ngủ, không bằng chờ ngày mai lại đi đi.”
“Vay tiền như cứu hoả, làm sao có thể chờ?”
Nói xong hắn đã bước chân ra khỏi cửa, lưu lại một đám tùy tùng điên cuồng hỗn độn trong phòng.
Chủ tử à, ngài kỳ thật là muốn nhân cơ hội đi tìm Vương phi mà thôi đúng không? Đúng không đúng không?
Giờ này Đoan Mộc Điềm quả thật là đã ngủ, nhưng nàng đang ngủ lại cảm giác được có người, liền đột nhiên tỉnh lại, hung dữ nhìn chằm chằm bóng người chẳng biết đứng đó tự bao giờ.
Hắn cười khẽ bên tai, nói: “Trước đây ta vừa mới vào khuê phòng của Điềm Điềm là nàng liền tỉnh lại, hơn nữa ra tay không lưu tình chút nào, hôm nay ta đã tới gần mà nàng vẫn ngủ say như cũ, ta thực chờ mong có một ngày nàng có thể bình yên ngủ trong lòng ta thẳng đến hừng đông.”
Lúc hắn nói chuyện, hơi thở ấm áp phả ra, nhẹ nhàng ôm ấp bên tai nàng, ngứa ngáy khiến nàng đỏ ửng mặt, may là trời tối, hắn cũng thấy không rõ lắm.
“Điềm Điềm, nàng đỏ mặt.”
Hắn lại bỗng nhiên nói như thế bên tai nàng khiến cho nàng không khỏi nao nao, thầm nghĩ tối như vậy, sao hắn vẫn nhìn ra được sắc mặt của nàng?
Nàng biết ánh mắt của hắn tốt hơn người bình thường, mặc dù là trong bóng đêm cũng có thể thấy rõ mọi vật, nhưng hẳn sẽ không giống ban ngày mà nhỉ? Còn có thể nhìn thấy mặt nàng đỏ?
Hắn cười khẽ bên tai nàng, như nghe ra tiếng lòng nàng, liền mặc kệ nàng trầm mặc, đưa tay sờ hai má nàng, nhẹ giọng nói: “Nóng quá.”
Thế này xem như là giải thích sao?
Nàng ngăn tay hắn, ngữ khí đạm mạc nói: “Hơn nửa đêm rồi, chàng còn tới phát điên gì vậy?”
“Ta tới hỏi mượn bạc.”
“… Ai? Chàng nói cái gì?”
“Mượn bạc.”
“…”
Thấy nàng không nói, hắn liền tiếp tục: “Tám vạn lượng.”
Đoan Mộc Điềm đen mặt trong bóng đêm, nói: “Đường đường là Nghiêu vương phủ mà ngay cả tám vạn lượng bạc cũng không có?”
“Ai, quý phủ sắp chết đói rồi.”
“Chàngmuốn làm gì?”
“Thái tử bỏ ra bạc mười vạn lượng quyên giúp nạn úng Tử châu, nhị hoàng huynh và ngũ hoàng đệ đều bỏ ra tám vạn lượng, ta không bỏ ra sao mà coi được chứ?”
Nàng trầm mặc, bỗng nhiên liền đổi đề tài, “Tử châu dường như là nơi hay xảy ra hạn hán úng lụt, mỗi lần xảy ra đều phải quyên tiền giúp đỡ, sao không nghĩ cách khắc phục chuyện này.”
Hắn thở dài nói: “Triều đình cũng luôn có ý đồ giải quyết vấn đề này, nhưng cũng không dễ dàng như vậy.”
Nàng há miệng như muốn nói cái gì, nhưng nói đến bên miệng lại nuốt trở về, lẳng lặng nằm trên giường, không biết suy nghĩ cái gì.
Sau đó hắn liền ra vẻ đương nhiên mặt dày mày dạn ở lại, thỉnh thoảng lại quay qua ôm một cái, không có tiết mục phát triển gì thêm, hắn ôm nàng ngủ một đêm, trong lúc đó quận chúa đại nhân lại ghét bỏ đá xiêu đá vẹo.
Nóng quá biết không hả?
Ngày kế tiếp, Đoan Mộc Điềm lại thật sự cho hắn ngân phiếu tám vạn lượng, hắn cũng thật sự nhận, nửa xu thẹn thùng cũng không có, ngược lại lại như cảm thấy đây là chuyện làm cho hắn vô cùng hạnh phúc vậy.
Hắn nguyện ý ăn cơm mềm của Điềm Điềm đấy, thì sao nào?
Sau ngày đó, hắn còn kéo lê cái “thân thể bệnh tật” của mình chạy khắp nơi, về sau còn chạy tới hậu cung, đi về phía Lãnh cung.
Hắn đi một đường này quả thực rất rêu rao, khiến cho vô số người thấy được hắn chạy tới lãnh cung, càng chạy, quanh thân lại càng lạnh lùng, nhìn thấy lãnh cung hẻo lánh ở xa xa. Cổng tường cũng là màu đen áp lực, tạo thành nét tương phản với cung điện xa mỹ đẹp đẽ cách đó không xa.
Hắn nhanh chóng đứng trước cửa lãnh cung, ngẩng đầu nhìn cung tường màu xám, nắm chặt cửa cung, thần sắc vẻ không hiểu, ngay cả chính hắn cũng không thể nói rõ rốt cục là tâm tình gì.
Nơi này cũng không có thị vệ gác, nhưng người ở đây không phải có thể tùy tiện đi ra, vì chỉ cần đi vài bước là sẽ bị phát hiện, phạm tội tự ý ra khỏi lãnh cung cũng không phải là tội mà người sống chịu nổi.
Có người lắc mình xuất hiện bên người hắn, cung kính hành lễ với hắn, nói: “Tam điện hạ!”
Quân Tu Nhiễm không nhìn hắn, vẫn nhìn cửa cung đóng chặt trước mắt như cũ, hỏi: “Bổn vương muốn vào xem, có thể chứ?”
“Tam điện hạ xin cứ tự nhiên, nhưng xin ngài đừng ở lại lâu quá.”
“Ừ, vào liếc mắt một cái rồi sẽ đi ra liền, sẽ không để ngươi khó xử.”
Nói xong, hắn đưa tay đẩy cửa.
Cánh cửa cung nặng nhọc “cạch” một tiếng rồi thong thả mở ra, còn chưa nó mở ra hết, Quân Tu Nhiễm đã cất bước vào trong.
Bên trong rất im lặng, như thể không có bất kỳ ai tồn tại, ngẩng đầu chỉ thấy một mảnh trời không, cây cỏ trong viện mọc loạn dài ngoằng, đá phiến dưới chân cũng có nhiều vết nứt, nhìn cũ nát không chịu nổi.
Hắn bỗng nhiên quay đầu liền nhìn thấy một nữ nhân vẻ mặt hoảng hốt đi ra từ góc rẽ, dường như tâm thần không bình thường, lao vào một cái phòng rồi đóng chặt cửa lại, suốt cả quá trình không liếc Quân Tu Nhiễm lấy một cái.
Lại có tiếng ca âm u vang lên, có người đang ngồi hát một mình.
Còn có ngẫu nhiên vang lên vui cười thanh, lại chỉ sấn chỗ này càng thêm u tĩnh âm u.
Trong lãnh cung này có gần 10 phi tần bị biếm.
Quân Tu Nhiễm đứng ở cửa một lát, cảm nhận được áp lực nơi này, trên mặt cũng không có chút biến hóa nào, cũng không biết giờ phút này tâm tình hắn như thế nào.
Đang muốn đi tìm Đức phi, lại có người đi ra từ góc rẽ, một thân bẩn thỉu rách rưới, quần áo màu trắng, đầu tóc dài phiêu tán, che gần hết khuôn mặt của nàng.
Nàng ta vừa nhảy nhót vừa hát ư ử, hoa chân múa tay vui sướng, nghe giọng như thể cô gái ngây thơ, vừa hát vừa khiêu vũ.
Nàng ta nhìn thấy Quân Tu Nhiễm liền đứng lại bình tĩnh nhìn hắn.
Quân Tu Nhiễm bị nàng ta nhìn có chút không thoải mái, không hiểu cái gì như gãi nhẹ trong lòng, khiến cho cả người hắn đều khó tả.
Người phụ nữ này nhìn hắn như vậy làm gì?
Ngay lúc hắn nghĩ như vậy, cả người không thoải mái muốn không để ý tới người này nữa, người phụ nữ đó lại bỗng nhiên nhảy lên, chụp thẳng tới chỗ hắn
“Con trai!”
Vốn đã nhíu mày, Quân Tu Nhiễm đang định tránh đi nghe vậy không khỏi ngẩn ra, mà trong thời gian hắn ngẩn người, người phụ nữ đó đã đột nhiên lao đến trước mặt hắn, sau đó dùng hết sức ôm lấy hắn.
Quân Tu Nhiễm nhất thời cứng cả người, muốn đưa tay đẩy người này ra, nàng ta lại ôm quá nhanh, còn tựa mặt vào ngực hắn dùng sức mà cọ xát, trong miệng nỉ non: “Con trai, con trai ngoan, rốt cục con cũng đến thăm mẫu thân rồi!”
Sau đó nàng ta lại chôn ngực trong lòng hắn, khóc nấc lên.
Quân Tu Nhiễm càng cứng người, nếu như bình thường, hắn nhất định đã tát cho nàng ta một cái, vứt người đàn bà này ra khỏi người hắn, nhưng bây giờ nghe người này khóc trong lòng hắn vô cùng đau lòng, không biết vì sao, hắn cũng cảm thấy trong lòng ân ẩn đau, có thể nào cũng không đành lòng đẩy nàng ta ra.
Nàng ấy nghĩ hắn là con trai mình sao?
Trong lãnh cung này đều từng là phi tử của phụ hoàng, con nối dõi của phụ hoàng cũng không nhiều, toàn bộ cộng lại cũng chỉ có chín người, trong đó Tứ hoàng tử và Lục hoàng tử chết yểu, Thất hoàng tử, Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử vẫn chưa trưởng thành, trong đó mẫu phi của Thất hoàng tử là Uyển phi, mẫu phi của Bát hoàng tử khó sinh mà chết, mẫu phi của Cửu hoàng tử là Du Phi, Lục hoàng tử là con út của hoàng hậu, cuối cùng chỉ còn lại Tứ hoàng tử…
Mà người bị đày vào lãnh cung lúc đó…
“Bà là Hiền phi nương nương?”
Tứ hoàng tử cùng tuổi với Quân Tu Nhiễm, thậm chí sinh ra cùng một ngày, nhưng vừa sinh đã yếu ớt, Thái y nói sợ là không nuôi lớn nổi, quả nhiên không đến nửa năm liền chết non. Cái chết của Tứ hoàng tử đả kích Hiền phi rất lớn, khiến tâm trí nàng ta không còn bình thường, một lần Hoàng Thượng đến thăm nàng ta, nàng ta còn dùng đao ngắn âm mưu ám sát Hoàng Thượng, khiến long thể bị thương.
Chuyện này ầm ỹ lên, Thái Hậu và Hoàng Hậu đều muốn xử tử nàng ta, Hoàng Thượng lại chỉ nhốt nàng ta vào lãnh cung.
Nhưng nhiều năm trước, lãnh cung từng có hỏa hoạn, lúc ấy đã chết không ít người, thì ra Hiền phi này còn sống sao?
Nàng ta nghe được Quân Tu Nhiễm nói liền ngẩng đầu lên, rốt cục lộ ra bộ mặt trong đống tóc rối nùi
Nhìn thấy khuôn mặt cơ hồ không có dấu vết năm tháng gì, vẫn như gương mặt của một cô gái đang hoảng hốt, không hiểu sao trong lòng Quân Tu Nhiễm khẽ động, cảm thấy như có chỗ nào là lạ, nhưng hắn chưa kịp nghĩ nhiều đã bị lời của nàng ta đánh gãy suy nghĩ.
“Cái gì Hiền phi nương nương? Con nên gọi ta là mẫu phi, mau gọi mau gọi!”
Tinh thần nàng ta phấn khởi, vẻ mặt thập phần kích động, gắt gao ôm Quân Tu Nhiễm không buông tay, vừa khóc vừa cười, lại mang theo vài phần đắc ý nỉ non như vậy: “Con ta sao mà chết được chứ? Con khỏe mạnh như vậy, làm sao có thể yếu đi? Thành Bội Lan, tiện nhân kia dám thông đồng cung nữ tráo mất con ta, tiện nhân tiện nhân tiện nhân! Ả ta cho rằng ta không biết, sao có thể? Ta làm sao có thể không nhận ra nổi cả con trai của mình? Ta còn nhìn thấy lúc con nhìn ta, mở to mắt liếc mắt nhìn ta một cái, chỉ liếc mắt một cái liền nhắm hai mắt lại, người khác đều không có nhìn thấy, nhưng ta nhìn thấy. Hai ánh mắt long lanh như bảo thạch màu tím.”
Nàng buông lỏng tay ôm hắn, bỗng dưng đưa tay chụp lấy mặt hắn, chăm chú nhìn ánh mắt của hắn, sau đó đôi mắt cong cong, vui vẻ nở nụ cười.
Cả người Quân Tu Nhiễm vẫn cứng ngắc, lạnh băng, vốn muốn đẩy tay nàng ta ra, chẳng biết sao lại chậm rãi rủ xuống bên người, không ngừng run rẩy, như thể đáy lòng hắn đang run rẩy, đầu óc nhão nhoét như bột, bên tai ong ong như vô tri vô giác.
Sao lại thế này? Rốt cục đã có chuyện gì xảy ra?
Lời nói của người đàn bà này có ý gì?
Bà ta là người điên, đã thất thần hai mươi năm, đã điên hai mươi năm rồi, lời của nàng ta sao mà tin nổi?
Nhưng sao nàng ta lại nói ra những lời này?
Con trai? Đánh tráo? Còn có… Ánh mắt.
Hiền phi cẩn thận nhìn hắn, hỏi: “Con trai, con đến thăm mẹ sao? Hay thật ra con tới thăm tiện nhân Thành Bội Lan kia? Ả ta không phải mẫu thân con đâu, ả ta không phải, ả ta không phải! A, đúng rồi, những năm gần đây ả ta có ức hiếp con không? Đối xử với con thế nào? Ta biết đám người kia vì ánh mắt của con mà nói con là yêu ma chuyển thế, bọn họ không thích con. Ta ta ta… Ta không cố ý, ta cũng không biết vì sao lại như vậy, ta không cố ý muốn sinh con thành như vậy, có phải con chịu khổ nhiều lắm không?”
Quân Tu Nhiễm chỉ đứng thẳng bất động, ngơ ngác nhìn nàng, suy nghĩ hỗn loạn, vô luận như thế nào cũng không bình tĩnh được, cả người không chịu sự chỉ huy của bộ não.
Tinh thần người phụ nữ kia phấn khởi, vẻ mặt thân thiết khẩn trương, đang tỉ mỉ kiểm tra cơ thể hắn có toàn vẹn không.
Hắn bỗng nhiên đưa tay đẩy nàng ta ra, xoay người chạy ra khỏi cửa lãnh cung.
Nàng ta bị hắn đẩy một cái liền lảo đảo suýt ngã, ngẩng đầu nhìn bóng dáng hắn xuyên qua cửa cung còn chưa đóng kịp, có chút hoảng hốt mờ mịt thất thố, lông mày nhăn lại sau đó lại cắn tóc nở nụ cười, thì thào nói: “Con ta đến thăm ta, hì hì, không nói không nói, không nói cho ai biết hết!”
Sau đó xoay người chậm rì rì tiêu sái trở về, cánh cửa nặng nề cũng ầm ỹ đóng lại sau lưng.
Không ai biết bên trong lãnh cung rốt cục đã xảy ra chuyện gì, mọi người chỉ nhìn đến tam điện hạ vội vàng chạy ra khỏi đó, sắc mặt vô cùng khó coi.
Vì thế có người nói, tam điện hạ không đành lòng nhìn thấy mẫu thân hôm nay nghèo túng, kích động xoay người chạy vội mà ra.
Lại có người nói, tam điện hạ và Đức phi nương nương cũng không quá hợp nhau, nói không chừng là bị Đức phi nương nương quở trách, tam điện hạ không kiên nhẫn liền xoay người bỏ đi.
Vì thế lại có người nói, cho dù không hòa thuận thì đó cũng là mẹ ruột, huống hồ tam điện hạ vẫn rất kín trọng Đức phi nương nương.
Trong cung lan truyền đủ các kiểu, nhưng Quân Tu Nhiễm căn bản không có tâm tình để ý tới, giờ phút này hắn cực kỳ loạn, còn loạn hơn ba năm bị Đức Phi đẩy ra ngoài kia nữa.
Hắn không quan tâm, một đường trực tiếp chạy ra khỏi hoàng cung, ngay cả hoàng thượng đi tới cũng không nhìn thấy.
Quân hoàng đế quay đầu nhìn hắn chạy như điên, không khỏi nhíu mày hỏi: “Sao lại thế này rồi?”
Thị vệ bên cạnh khom người nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, nghe nói tam điện hạ lúc trước tới lãnh cung vấn an nương nương, nô tài cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.”
Đi lãnh cung?
Quân hoàng đế nhíu mi, đã xảy ra chuyện gì mà lại làm nó kích động tới vậy?
Y mở miệng tính bảo người bên cạnh điều tra, nhưng dừng một chút, sau đó lại thu lời lại, lại liếc mắt nhìn phương hướng Quân Tu Nhiễm chạy đi một cái, chỉ một lát mà đã chẳng thấy người đâu.
Sau đó y cũng xoay người, làm như không có chuyện gì tiếp tục đi đường của mình.
Mà Quân Tu Nhiễm sau khi chạy ra khỏi hoàng cung xong, ngay cả xe ngựa cũng không lên, lóe cái đã không thấy đâu, dọa cho đám tùy tùng tới đón ngơ ngác không hiểu chuyện gì
Xảy ra chuyện gì vậy?
Sắc mặt chủ tử sao mà khó coi thế?
Không đúng! Có vấn đề!
Đoan Mộc Điềm đang nằm dưới bóng cây hóng mát, hôm nay tiết trời nóng bức, mặc dù nàng có nội lực hộ thể, trên cơ bản có thể nói là nóng lạnh không xâm nhưng vẫn cảm thấy oi bức.
Đang lúc nàng quạt mát hóng gió, bỗng nhiên bụi bay mù trời, sau đó Quân Tu Nhiễm xuất hiện trước mắt nàng.
Nàng nhíu mi ngẩng đầu, lại nhìn thất hắn nhíu chặt mày, vẻ mặt cứng ngắc, ánh mắt tán loạn, bộ dáng như chịu k.ích thích lớn lắm, nhất thời khiến cho nàng giật thót mình, đứng phắt lên, “Xảy ra chuyện gì… Á?”
Lời còn chưa dứt đã bị hắn bỗng nhiên đưa tay dùng sức ôm vào trong ngực.
Bên tai nàng, hơi thở của hắn có chút hỗn loạn, ngực dội tiếng tim đập mãnh liệt, còn có cơ thể cũng vô cùng ngắc.
Nàng giật mình, sau đó cũng đưa tay ôm chặt lấy hắn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Updated 149 Episodes