Quyển 2 – Chương 37: Con trai của ai?

...“Điềm Điềm, nàng có nghĩ tới hay không, có lẽ ta không phải là con trai của bà ta, nếu không thì sao bà ta có thể nhẫn tâm với ta như thế?”

            Dưới bóng cây hai người ôm nhau cùng một chỗ, nàng nhẹ vỗ về lưng của hắn,  hắn nhanh chóng ôm chặt thân thể mềm mại của nàng, cứ như vậy một lúc lâu, đến tận khi nhịp tim và hô hấp của hắn bình tĩnh lại, thân thể cứng ngắc cũng dần thả lỏng, hắn mới đột nhiên hỏi như vậy.

            Đoan Mộc Điềm nghe vậy ngẩn ra, từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy miệng hắn khẽ nhếch, vẻ mặt lạnh lùng, đáy mắt còn hơi tán loạn, hiển nhiên suy nghĩ vẫn còn hỗn độn như cũ, cũng không thật sự bình tĩnh trở lại.

            Vừa nhìn đã hiểu là hắn vừa bị kíc/h thích mãnh liệt nên tâm tình mới bất định yếu ớt như vậy, làm cho người ta nhịn không được cảm thấy đau lòng.

            “Sao đột nhiên lại hỏi như vậy? Phát sinh chuyện gì sao?” Là bị kíc/h thích cỡ nào mới có thể khiến hắn lộ ra vẻ mặt như vậy? Còn những lời này, lại là có ý gì?

            Mi tâm hắn nhíu chặt, lại ôm chặt nàng, ôm rất nhanh, nhanh đến mức làm cho nàng cũng cảm thấy ẩn ẩn đau.

            Nàng vô thanh vô tức mặc hắn ôm, đầu óc lại từng chút khai mở, suy tư về chuyện hắn có thể gặp phải hôm nay.

            Hắn từng nói, hắn muốn vào cung thăm vị mẫu phi trong lãnh cung đó, bây giờ lại đột nhiên phản ứng như vậy, tất nhiên là bị kí/ch thích ở chỗ ấy. Nhưng, là ai kíc/h thích, làm cho hắn thất thố đến mức này?

            Cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua hắn hỗn loạn mờ mịt cùng vô thố như vậy, hắn như thế làm cho nàng không khỏi có chút vô thố theo, không nhịn được càng  dùng sức ôm chặt hắn.

            “Điềm Điềm.” Hắn ở bên tai nàng nhẹ giọng nỉ non, “Hôm nay đi lãnh cung vấn an mẫu phi, còn chưa gặp.”

            “Làm sao vậy?” Chưa gặp? Đây là chuyện gì xảy ra?

            Hắn dán sát nàng cọ cọ hai cái, nói: “Vừa mới vào lãnh cung, ta liền gặp một khí phi của phụ hoàng, là Hiền phi hai mươi năm trước bởi vì tinh thần thất thường, ám sát phụ hoàng nên bị biếm lãnh cung. Nàng… Nàng ấy nói, ta mới là con trai của nàng ấy.”

(*) khí phi: vị phi tử bị vứt bỏ

            Nàng khiếp sợ ngẩng đầu, trợn to mắt nhìn hắn.

            Tin tức này quá mức rung động, làm cho người ta không dám tin, nhưng Quân Tu Nhiễm biểu hiện như thế lại là vì sao? Bởi vì hắn tin vị điên phi kia sao?

            Mi tâm hắn càng lúc càng nhăn, tay ôm nàng đều không thể ức chế run run, thần sắc tán loạn, thì thào nói: “Hai mươi năm trước, Đức phi và Hiền phi gần như là đồng thời có thai, cũng cùng một ngày sinh ra hai nhi tử, đó là ta và tứ hoàng đệ. Tứ hoàng đệ vừa ra đời đã bị chẩn đoán là chứng thiếu hụt, sợ là không nuôi lớn được, sau đó bốn tháng quả nhiên qua đời. Hiền phi chịu đả kích rất lớn, cho nên thần chí không rõ, một lần khi phụ hoàng đến thăm, nàng xúc động đã muốn ám sát phụ hoàng, cũng đâm người bị thương. Thái Hậu và Hoàng Hậu muốn xử nàng tội chết, song phụ hoàng hiểu cho nỗi đau mất con nên chỉ biếm nàng vào lãnh cung.”

            Đoan Mộc Điềm nắm chặt tay, vòng quanh eo hắn dùng sức ôm, ngẩng đầu nhìn sắc mặt hắn hỏi: “Hôm nay chàng gặp nàng ta? Nàng ta nói chàng mới là con trai của nàng ta?”

            “Ừ.”

            “Nàng ta còn nói gì nữa? Chàng tin lời nàng ta sao?”

            Vẻ mặt hắn lại bắt đầu hoảng hốt, lắc đầu nói: “Ta không biết. Nàng ấy từ hai mươi năm trước đã thần chí không rõ tinh thần thất thường, ta làm sao có thể tin tưởng lời của một nữ nhân điên? Nhưng… Nhưng nàng ấy nói, năm đó Đức phi cấu kết với cung nữ của nàng ấy, đánh tráo đứa nhỏ đi, khi đứa bé vừa ra đời, nàng ấy từng nhìn thấy nó mở to mắt nhìn nàng ấy một cái, chỉ có một mình nàng ấy trông thấy, đôi mắt màu tím.”

            Thực không muốn nhìn thấy bộ dáng yếu ớt này của hắn.

            Khoé miệng Đoan Mộc Điềm hơi nhếch lên, đáy mắt tràn ra khí tức sâm lãnh, trên tay dùng sức ôm hắn giống như muốn truyền cho hắn thêm sức lực chống đỡ, bởi vì nàng biết chuyện này kí/ch thích hắn mạnh mẽ cỡ nào.

            Đức phi trước nay chưa từng là một mẫu thân tốt, thậm chí từng hành chi cử chỉ của mụ đối với hắn căn bản đều không xứng là một mẫu thân.

Năm ba tuổi, hắn bị mụ ta đâm một đao vào ngực.

Năm bảy tuổi, hắn bị mụ ta đẩy vào địa ngục chỉ vì muốn đoạt được sự thương tiếc của hoàng đế.

            Sau ba năm đau khổ, hắn trở về, từ đó tới nay, suốt mười năm, mụ cũng chưa bao giờ có chút tình thương của người mẹ nào đối với hắn, mặc dù hắn đã không còn là yêu ma chuyển thế bị người đời xa lánh chửi bới nguyền rủa.

            Từ khi sinh ra tới nay, hắn chưa từng được hưởng thụ cảm giác có mẫu thân quan tâm, cho đến hôm nay, hắn đã sớm hết hi vọng, cũng không còn coi nữ nhân kia là ruột thịt nữa.

Nhưng có lẽ chính hắn cũng không phát hiện, tuy rằng hắn hận cái người hắn gọi là mẫu phi, song khi nhìn thấy Lục công chúa nũng nịu dưới gối mụ, vẻ mặt hắn vẫn đặc biệt sắc bén.

            Nhưng hiện tại, đột nhiên lao tới một người, nói nàng mới là của mẫu thân của hắn, Đức phi căn bản không phải, điều này làm cho hắn nhất thời sao có thể chịu đựng được?

            “Nếu nàng ta nói đều là thật sự.” Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên mở miệng, “Như vậy nàng ta biết con trai mình bị đánh tráo, cũng biết do ai gây nên, thế thì vì sao năm đó nàng không nói gì cũng không làm gì cả?”

            Hắn lúc này suy nghĩ hỗn loạn, căn bản không bình tĩnh được để suy nghĩ kĩ chuyện này, vậy thì để nàng nghĩ thay hắn đi!

            Hắn nghe vậy mờ mịt, lắc đầu nói: “Ta không biết.”

            “Nếu nàng ta biết con trai đã bị tráo, đương nhiên sẽ biết đứa nhỏ trên tay nàng căn bản không phải của nàng, đứa nhỏ đó đã chết, vậy vì sao nàng lại chịu đả kích nghiêm trọng tới mức khiến thần trí mơ hồ, tính tình thác loạn?”

            “Ta không biết.”

            “Cho dù thần chí không rõ, điên điên khùng khùng, vậy vì sao nàng ta lại làm ra chuyện ám sát hoàng thượng chứ?”

            “Ta không biết, ta không biết!”

            Hắn lắc đầu, ánh mắt rối rắm, vẻ mặt hoảng hốt, gần như sắp khóc.

            Đoan Mộc Điềm kinh hãi nhìn hắn, lời đến bên miệng chợt thu về toàn bộ, buông cánh tay ôm hông hắn ra nâng lên dùng sức ôm cổ hắn, sau đó kiễng chân hung hăng hôn hắn.

            Hắn hơi chấn động, sau đó điên cuồng hôn trả, giống như đem toàn bộ hỗn loạn, thương tâm bi phẫn và xúc động tuyệt vọng phẫn uất đến điên cuồng toàn bộ phát tiết ra ngoài.

            Bóng đêm buông xuống, hắn uống một ly trà có bỏ thêm phối liệu do Đoan Mộc Điềm pha rồi chìm vào ngủ say.

            Đưa hắn lên giường nằm xong, Đoan Mộc Điềm đứng ở bên giường lẳng lặng nhìn hắn một hồi lâu, sau đó mới xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.

            Ngoài cửa sổ dưới lầu có một bóng dáng nguyệt sắc đứng dưới cây nguyệt quế,  đưa lưng về phía nàng, lẳng lặng như đang chờ cái gì, nghe được động tĩnh phía sau, hắn xoay người, nhíu mày nhìn nàng, hỏi: “Đã trễ thế này, muội còn muốn đi đâu?”

            Khoé miệng Đoan Mộc Điềm hơi cong, hiếm khi cười khẽ nói: “Huynh đoán xem?”

            Hắn khẽ thở dài, nói: “Từ sau khi có quan hệ với hắn, muội gần như không hề có lấy một ngày an ổn, bây giờ còn muốn vì hắn mà ban đêm xông vào lãnh cung. Muội muội, muội quyết định rồi sao?”

            Nàng nghe vậy nghiêm mặt, thật sự nghiêm túc gật đầu, nói: “Muội đã quyết định rồi! Tuy rằng bây giờ muội còn chưa thể xác định rốt cuộc muội thương hắn bao nhiêu, nhưng cho tới bây giờ hắn là người duy nhất muội ái mộ, cũng bằng lòng xuất giá. Ca ca, muội biết huynh đang lo lắng chuyện gì, nhưng việc này muội nguyện ý cùng hắn đối mặt, hơn nữa cũng mong ca ca tin tưởng, chúng muội có thể giải quyết tốt.”

            Đoan Mộc Cảnh lẳng lặng nhìn nàng, sau đó xoay người, nói: “Hoàng cung không dễ xâm nhập, đêm nay huynh đi cùng muội.”

            “Ca ca?”

            “Đi thôi, nếu không đi người trong phòng kia sẽ tỉnh.”

            “Vâng, cám ơn ca ca.”

            “Muội từ khi nào lại khách khi với huynh như vậy?” Hắn cười yếu ớt nhìn nàng một cái, kéo nàng đi, nhẹ giọng giống như lầm bầm lầu bầu nói, “Hắn khác với chúng ta, mặc dù mẫu thân chúng ta mất sớm, nhưng vẫn còn phụ thân, bây giờ lại có tổ mẫu và tiểu thúc là người nhà, hắn trái lại cái gì cũng không có, hoàng thượng tuy rằng tín nhiệm hắn, nhưng thân là đế vương, có đôi khi không thể như người bình thường.”

            Nàng trầm mặc, sau đó nhẹ nhàng đáp: “Vâng!”

            Đêm nay nguyệt hắc phong cao, thực thích hợp làm chuyện giết người phóng hỏa, trộm đạo, hai huynh muội ra khỏi Đoan Mộc vương phủ, một phóng về hướng hoàng cung.

            Hôm nay Đoan Mộc Cảnh dẫn đường, đây là hắn yêu cầu, nàng cũng đành nghe theo, ai bảo huynh ấy là ca ca chứ.

            Bọn họ cũng không đi vào từ cửa cung, mà trực tiếp bay vào từ phía sau, cẩn thận tránh khỏi thủ vệ tuần tra, một đường lao về phía nơi hẻo lánh nhất.

Sau khi tới nơi, hai người không tiến vào ngay mà chỉ lẳng lặng nấp trong bóng tối.

            Đoan Mộc Cảnh nói: “Muội muội, chung quanh lãnh cung mặc dù nhìn như không có thủ vệ, nhưng lại âm thầm che giấu ít nhất hai gã cao thủ, phải cẩn thận.”

            Nàng gật đầu, nói: “Muội biết, từ chỗ Quân Tu Nhiễm muội đã biết đại khái vị trí của hai gã thủ vệ này rồi, đi theo muội.”

            Nói xong liền lập tức từ trong bóng đêm chạy ra ngoài.

            Tuyến đường nàng đi hơi kỳ quái, đi một chút lại ngừng ngừng, rồi đi thẳng về bên sườn lãnh cung, sau đó bỗng nhiên phi thân dựng lên, bay qua tường vây cao ngất  tiến vào bên trong.

            Bên trong lãnh cung ngược lại là an toàn nhất, ngoại trừ vài vị khí phí ra thì không còn ai khác.

Trong cung điện thanh lãnh lạnh lùng này, cực kì tối tăm u ám, trong sân cỏ dại mọc khắp nơi, giống như vừa đi tới một nơi ngoại ô hoang vu, trong cơn hoảng hốt cảm thấy như thế giới này chỉ còn lại một mình ngươi vậy.

            Đoan Mộc Cảnh cũng đi tới bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Biết Đức phi và Hiền phi đang ở nơi nào không?”

            “Không biết.”

            “Vậy tìm xem đi, cứ nhìn qua một vòng trước.”

            “Vâng.”

            Sau khi bước vào nơi này, hai người không còn cố kị nữa, tìm kiếm qua từng phòng một, sau đó bọn họ nhìn thấy có người đang trang điểm trước gương trong bóng tối, có người một mình nhảy múa, có người ngồi trên cửa sổ bận rộn bắt muỗi, có người đã sớm lên giường nghỉ ngơi.

            Một đường đi, hai huynh muội bỗng nhiên dừng bước, bởi vì bọn họ nghe được tiếng động không hài hoà lắm đang vang lên từ trong phòng phía trước.

            Hai người liếc nhau, cẩn thận đi qua.

            Tới gần, bọn họ rốt cục nghe rõ tiếng ‘binh binh binh’ vừa rồi hình như là tiếng vật gì đó nện vào mặt đất, ngoài tiếng động này ra còn có người nhẹ giọng cười nói: “Thành Bội Lan, con ta đâu? Có phải ngươi bắt nạt con ta hay không?”

            Thành Bội Lan? Đó không phải là khuê danh của Đức phi nương nương sao?

            Hai huynh muội nghe vậy, không khỏi nhìn nhau một cái, sau đó nhanh chóng đi gần về phía căn phòng kia.

            Bọn họ cẩn thận trốn ở trong góc xuyên qua khe hở nhìn xung quanh phòng, bởi vì sắc trời quá tối, lại không có ánh đèn, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ hai chiếc đèn lồng bên ngoài hành lang chiếu ra, cho nên bọn họ nhìn vào cũng chỉ có thể nhìn thấy đại khái tình huống, song tiếng nói lại lọt vào trong tai bọn họ hoàn toàn.

            Bọn họ nhìn đến có một nữ tử áo trắng tóc bay rối bù cưỡi trên người Đức phi,  hai tay dùng sức cầm lấy bả vai Đức phi lắc thật mạnh, đầu Đức phi không khống chế được đập xuống đất liên tục, phát ra tiếng bang bang.

            Ngoài cửa sổ, Đoan Mộc Điềm nhìn mà kinh ngạc, sau đó lẳng lặng tiếp tục đứng ở nơi đó quan sát.

            Đức phi dùng sức giãy dụa, nhưng mặc kệ mụ giãy thế nào đều thoát không nổi sự kiềm chế của nàng, đầu đập vào mặt đất cứng rất đau, quan trọng là, va đập như thế làm cho trước mắt mụ hoa lên, như có rất nhiều sao không ngừng lấp loé, khiến mụ cảm thấy thần trí mình cũng sắp mơ hồ rồi.

            “Buông tay! Buông! Ngươi nữ nhân điên này, đồ điên!”

            “Hì hì hì, được a, ta có thể buông ngươi ra, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, ngươi có bắt nạt con ta hay không.”

            “Con trai ngươi đã chết lâu rồi, ta….”

            “Ngươi nói bậy!” Nàng cả giận cắt ngang lời mụ, càng dùng sức lắc Thành Bội Lan, làm cho đầu mụ liên tục thân mật va chạm với mặt đất, giọng nói cũng trở nên sắc bén: “Con ta làm sao có thể chết? Người chết chính là con của ngươi! Thành Bội Lan, ngươi tưởng ta không biết ngươi tráo con ngươi sang cho ta sao? Ngươi còn dám không thừa nhận? Ngươi muốn chết muốn chết muốn chết!”

            Cứ va đập như thế, rốt cuộc cũng làm cho Đức phi sắc điên lên, liều mạng túm lấy nữ nhân điên trên người mình, giật vạt áo của nàng, túm tóc nàng lớn tiếng hô: “Nữ nhân điên này, buông ra! Con ngươi chết từ lâu rồi, nó đã chết, đã chết!”

            Không biết từ đâu đột nhiên bộc phát ra một luồng sức mạnh, mụ mạnh mẽ đẩy ra, Hiền phi mất thăng bằng ngã xuống đất, mụ ngẩn ra, sau đó xoay người muốn đáp trả, đưa tay bóp chặt cổ Hiền phi.

            Bị bóp cổ, Hiền phi lại vui cười như không có việc gì, nhấc chân đá vào ngực mụ ta, làm cho mụ bị đá văng ra ngoài.

            Một cước này làm cho Đoan Mộc Điềm ở ngoài cửa bỗng nhiên nhíu mi, Hiền phi nương nương này chẳng lẽ còn biết võ công?

            Đức phi sợ hãi hô lên bị đá bay ra ngoài, Hiền phi lưu loát xoay người đứng lên,  vuốt cổ đi đến trước mặt Đức phi bị ngã ở góc tường trong lúc nhất thời không thể động đậy, ngồi xổm xuống, lúc này nhưng lại không đưa tay bắt mụ, cũng không có ý muốn tiếp tục lắc vai mụ nữa, mà cười hì hì nói: “Được thôi, chúng ta trò chuyện tử tế.  Chúng ta đã có… ừ, gần hai mươi năm không gặp nha, chẳng lẽ ngươi không có gì nói muốn nói với ta? Hì hì!”

            Nàng tới gần làm cho Đức phi co rúm lại, mặc dù cách cửa phòng nhưng đều có thể làm cho người ta cảm giác được sự oán độc trong mắt mụ, Hiền phi nương nương lại giống như cực kì cao hứng khi nhìn thấy bộ dáng này của mụ, nhịn không được hì hì nở nụ cười.

            Nàng rốt cục vẫn không nhịn được đưa tay, hung hăng túm tóc Đức phi, mạnh đến nỗi như muốn kéo rớt tóc trên đầu mụ.

            “Ngươi có nghĩ tới hay không?” Nàng kề sát lại, bỗng nhiên không cười nữa, mà là nghiến răng nghiến lợi hung tợn nói: “Năm đó ngươi tráo mất con của ta, ta biết rõ nhưng lại không thể làm gì không thể nói gì, chỉ biết oán hận như ngươi bây giờ, loại thống khổ như cắn hồn nhập tuỷ này, ngươi có từng chịu qua hay chưa? Ta vẫn luôn ở đây chờ ngươi, bởi vì ta biết, ngươi nhất định sẽ không có kết cục tốt! có phải thủ đoạn của ngươi đều dùng hết rồi hay không? Hay là âm mưu bại lộ? Hoặc là, Thành gia phía sau ngươi đã xong đời rồi? Hi hi hi”

            Người này mặc dù điên điên khùng khùng, vừa khóc vừa cười còn nhảy nhót, nhưng tư duy rõ ràng ngôn ngữ thông thuận, không giống người thần chí không rõ.

            Đoan Mộc Điềm ở ngoài cửa ngẫm nghĩ, không hiểu sao trong lòng căng thẳng, chậm rãi xiết chặt tay.

            Đức phi ở trên tay nàng giãy dụa, không thấy rõ biểu tình mụ có dữ tợn hay không, nhưng có thể nghe được giọng nói của mụ cực kì bén nhọn, hét: “Thì tính sao? Con của ngươi sớm đã chết! Nhìn thấy bộ dạng quái vật của nó, ta liền nhịn không được ghê tởm, nếu sớm biết ngươi sinh ra một con quái vật như thế, ta mới khinh thường tráo với ngươi. Ta tình nguyện con trai của ta nuôi bên cạnh ta bốn tháng rồi chết. Cho nên ta đã ghét nó, ta giết nó!”

            “Ngươi nói bậy!” Hiền phi lại bị k/ích thích, túm tóc mụ hung hăng giật, trong tiếng hò hét của Đức phi trực tiếp giật đứt một bó tóc to, sau đó cười đùa nói: “Đừng mơ lừa ta, nó rõ ràng còn sống, hơn nữa sống rất tốt, tốt hơn ngươi!”

            Lời này dường như kí/ch thích đến Đức phi rất lớn, mụ lại bắt đầu giãy dụa, nói: “Hắn chính là cái quái vật! Giống ngươi, làm sao cũng không chết được!”

            “Bởi vì nó là con ta, đương nhiên giống ta.” Nàng cũng không bởi vì hai chữ “Quái vật” mà tức giận, ngược lại bởi vì một câu “giống ngươi” mà cảm thấy vui vẻ nở nụ cười, ngay sau đó lại biến sắc, cầm lấy đầu tóc mụ đập mạnh vào tường, lạnh lẽo nói: “Ngươi có phải bắt nạt nó hay không? Bằng không làm sao ngươi biết nó làm gì cũng không chết được? Tiện nhân, ngươi làm gì con ta?”

            “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi sao?”

            “Tiện nhân!”

            Hiền phi không nói hai lời, trực tiếp tay đấm chân đá Đức phi một trận, trên tay còn giật xuống một búi tóc to, Đức phi đau đớn hét lên, nức nở co rúm lại, nhưng cắn chặt hàm răng không hề cầu xin nửa chữ, thậm chí còn oán độc tiếp tục khiêu khích.

            Đánh được một nửa, Hiền phi bỗng nhiên dừng tay, túm đầu mụ kéo mụ đứng lên, cười nói: “Ngươi muốn ta giết ngươi, hay là ngươi cảm thấy ta đánh không chết ngươi? Nhưng ta làm sao có thể để ngươi chết đây? Hì hì! Tỷ muội chúng ta nhiều năm không gặp mặt, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi, huhuhu, ngươi cũng không biết hai mươi năm qua, ta nhớ ngươi nhiều bao nhiêu.”

            Nàng lại bắt đầu khóc, vừa khóc vừa cười, “chát chát” hai cái cái tát rơi xuống mặt Đức phi, lại thu hồi tay cắn ngón tay đáng thương hề hề nói: “Mỗi ngày ta đều nhớ ngươi, nhưng sao ngươi lại không tới gặp ta? Ta rất nhớ ngươi, nhớ ngươi vô cùng đó, huhu!!”

            Ngoài cửa, Đoan Mộc Điềm ngơ ngác đứng, đưa tay như muốn đẩy cửa ra, nhưng bàn tay đến một nửa lại cứng đờ, sau đó rụt trở về.

            Giờ phút này, ngay cả lòng nàng cũng loạn, trong lúc nhất thời không nghĩ ra điều gì, chỉ có thể ngây ngốc đứng ở cửa, muốn đi lên lại không biết vì sao có chút khiếp đảm.

            Đoan Mộc Cảnh cầm tay nàng, ở nàng bên tai nhẹ giọng nói: “Trước rời đi đã. Chuyện này cũng không phải chỉ cần chúng ta biết là được. Nếu muốn khôi phục thân phận cho Quân Tu Nhiễm thì phải có đủ chứng cứ khiến hoàng thượng và chư vị đại thần trong triều tin phục, hiện tại muội tuỳ tiện ra mặt cũng không có tác dụng gì.”

            Trong phòng vẫn đang tiếp tục bạo lực, Hiền phi nương nương quả thật là có chút công phu, bằng không sao có thể túm lấy Đức phi như đang túm một con gà con vịt, muốn đánh thì đánh, muốn mắng cứ mắng, tùy ý chà đạp đánh đập mụ chứ.

            Đoan Mộc Điềm nhẹ nhàng thở phào ra một hơi, sau đó cùng ca ca xoay người  lặng yên rời khỏi.

            Trong phòng còn đang tiếp tục, Hiền phi lúc thì khóc lúc lại cười, tiếng khóc cười không ngừng vang lên trong phòng, còn tiếng Đức phi kêu gào nức nở, làm cho cung điện lạnh lẽo này không khỏi có thêm vài phần sức sống.

            Khi Đoan Mộc Điềm trở lại Đoan Mộc vương phủ, chân trời đã bắt đầu sáng lên, một đêm trôi qua trong bôn ba như vậy.

            Nàng từ cửa sổ đi vào Xuất Vân các, tiến vào khuê phòng lại phát hiện trên giường đã trống rỗng không một bóng người, nhất thời trong lòng căng thẳng bước lên  xem xét, vào lúc này lại nghe được trên nóc nhà hình như có chút động tĩnh.

            Vài bước đi đến bên cửa sổ, xoay người nhảy lên nóc nhà, liền nhìn thấy có người đang lẳng lặng ngồi trên đó, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn chân trời, vẻ mặt cô đơn vô thần, một vò rượu nằm bên chân hắn, theo gió nhẹ nhàng lắc lư, phát ra tiếng lọc cọc nho nhỏ.

            Nàng đi qua ngồi xuống trước mặt hắn, chủ động tiến sát vào trong lòng hắn, thân thể hắn không nhịn được hơi cứng lại, đưa tay ôm nàng, cằm gác trên đầu nàng nhẹ nhàng cọ cọ.

            “Điềm Điềm, nàng đi đâu ?”

            “Ta tiến cung.”

            Cánh tay ôm tay nàng chợt căng thẳng, yên lặng trầm tĩnh không nói.

            “Ta đi lãnh cung một chuyến, nhìn một hồi kịch rất phấn khích, chàng muốn nghe một chút không?”

            “… Ừ!”

            Phía chân trời bắt đầu sáng lên, Đoan Mộc Điềm kể lại những gì mình chứng kiến, không thêm không bớt, chỉ thuật lại đầy đủ từ đầu đến cuối, khi mặt trời nhô lên, nàng cũng đã kể xong hồi kịch trong lãnh cung.

            Ngẩng đầu nhìn thấy khoé miệng hắn hơi nhếch, trong mắt loé ra thần quang,  đã không còn vẻ tán loạn mờ mịt hôm qua nữa.

            Ánh mặt trời chiếu tới, đọng lại trong mắt hắn, chiết xạ ra ngàn vạn ánh sáng ngọc tao nhã.

            Hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, sau đó lẳng lặng ôm nàng, không nói một câu.

            Ánh nắng dần trở nên nóng nực, hắn cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đã bất tri bất giác ngủ trong lòng mình, ánh mắt càng thêm ôn nhu, cẩn thận bế nàng lên sau đó nhảy xuống khỏi nóc nhà.

            Điềm Điềm, cám ơn nàng trong khi ta suy nghĩ hỗn loạn, mờ mịt vô thố không biết phải lựa chọn thế nào đã suốt đêm bôn ba, ban đêm xông vào lãnh cung tìm hiểu  chân tướng, chuyện tiếp theo liền để ta tự mình làm đi, nàng nghỉ ngơi cho tốt.

            Hắn mềm nhẹ đặt nàng lên giường, cúi đầu ôn nhu chăm chú nhìn, sau đó buông màn xoay người ly khai.

            Trong màn, Đoan Mộc Điềm mở mắt, xuyên qua bức màn nhìn bóng hắn rời đi, sau đó trở mình tiếp tục ngủ.

            Một đêm chưa ngủ, nàng thật sự rất mệt mỏi.

            Về sau, mọi chuyện cần phải mau chóng khôi phục bình tĩnh, ít nhất ở ngoài mặt thoạt nhìn thì như thế này cũng không tệ.

            Sau khi Đức phi bị biếm lãnh cung, Thành gia cũng bị thế lực khắp nơi chèn ép, Hữu tướng phủ vốn đang đóng cửa cấm đoán, cũng đã có xu thế lung lay.

            Cho dù Hoàng Thượng không chèn ép, nhưng các thế lực khắp nơi làm sao  nguyện ý bỏ qua cơ hội này? May mà Hoàng Thượng đè ép xuống rất nhiều chuyện, mới tránh cho Thành gia bởi vậy mà bị đảo điên.

            Quân Tu Nhiễm vẫn đang dưỡng thương nên mỗi ngày đều ở trong vương phủ không vào triều, bắt đầu âm thầm nhanh chóng triệu tập nhân thủ, điều tra chuyện khi hắn sinh ra hai mươi năm trước. Nhưng dù sao chuyện đó cũng đã trôi qua suốt hai mươi năm, những người tham dự nếu không phải bị diệt khẩu thì cũng đã chết già,  muốn tìm được chứng cớ nào có đơn giản như vậy ?

            Thái tử rốt cục tóm được đám quan viên dám để hắn gánh tội tự tiện tư tàng lương thực tiền bạc cứu trợ, hại hắn bị phụ hoàng răn dạy, vừa đại lực tu sửa vừa phái đạị thần tâm phúc đi cứu trợ thiên tai, nhất định phải làm tốt những chuyện bị trì hoãn lúc trước, đoạt lại tín nhiệm của phụ hoàng và sự ủng hộ của dân chúng.

            Nhị hoàng tử vẫn ương ngạnh như cũ, hoành hành kinh đô, ngũ hoàng tử tiếp tục ru rú trong vương phủ của mình.

            Hai vị này dường như đều không ham thích quyền lực tranh đấu, nhưng lại có được thế lực to lớn không thể khinh thường, làm cho thái tử kiêng kị.

            Mà Đoan Mộc Điềm, mấy ngày nay nàng luôn vội vàng xử lý chuyện buôn bán, cơ hồ không có thời gian rảnh rỗi, làm cho người ta cực kì hoài nghi, trước kia nàng hình như cũng không có nhiều việc như vậy, gần như ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có.

            “Điềm Điềm, mấy ngày nay muội bận rộn chuyện gì thế?” Cảnh thế tử rốt cục nhịn không được hỏi, thật sự là mấy ngày nay muội muội quá bận, chưa từng thấy qua nàng bận rộn như vậy bao giờ, chẳng lẽ cửa hàng xảy ra chuyện gì?

            Đoan Mộc Điềm ngẩn ra, lắc đầu nói: “Không có việc gì, gần đây muội mới phát hiện ra một chuyện rất có ý nghĩa.”

            Cảnh thế tử nhíu mày, nhưng thấy muội muội có vẻ không muốn nói nhiều, hắn cũng không hỏi thêm nữa, chỉ cần không phải xảy ra chuyện gì là được, về phần những chuyện khác, nàng muốn làm sao thì cứ làm như thế đi.

            Vài ngày sau, nàng lại tới Nghiêu vương phủ, khi đó, Quân Tu Nhiễm đang bận rộn điều tra chuyện hai mươi năm trước, trong thư phòng chất đầy các loại hồ sơ.

            “Đây là cái gì?”

            Hắn nghe vậy ngẩng đầu, thấy được Điềm Điềm đứng trước mặt, ánh mắt không khỏi sáng lên, tươi cười, ngay cả mi tâm khẽ nhíu cũng lập tức giãn ra.

            “Điềm Điềm, hôm nay sao nàng lại rảnh rỗi mà tới đây? Ta nghe nói mấy ngày nay nàng bận việc đến ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có.”

            Đoan Mộc Điềm liếc nhìn hắn một cái, khóe miệng cũng hơi hơi cong lên, nói: “Việc xong rồi.”

            Hắn thấy nàng đưa tay lật xem đống hồ sơ trên bàn, liền giải thích: “Đây là sao chép điều động, an bài nhân thủ của các chủ tử trong cung suốt hai mươi năm qua, có lẽ có thể tìm được chút dấu vết từ đây.”

            “Chàng làm sao có được?” Đây không phải thứ có thể tuỳ tiện lấy ra.

            Hắn nghe vậy thần bí cười nói: “Trộm ra !”

            Đáp án như thế làm cho nàng không khỏi có chút 囧, cũng không nhìn kỹ, trực tiếp hỏi: “Vậy có phát hiện gì không?”

            “Không có gì đặc biệt, nhóm cung nữ thái giám có mặt khi Đức phi và Hiền phi lâm bồn năm đó đều đã tìm không thấy.” Hắn cầm lên một tập trong đó nói, “Vốn có một người ở ngay bên cạnh Đức phi, nhưng đáng tiếc đã bị ta gi.ết chết trong Tuyên Đức cung lần trước.”

            Cái này…

            Đoan Mộc Điềm không khỏi quay sang, hai người nhìn nhau, sau đó con mắt rời đến bên cạnh, có chút suy nghĩ.

            “Ta cảm thấy, chuyện này có lẽ căn bản không cần phiền toái như vậy.” Nàng bỗng nhiên nói, nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của hắn, lại suy tư một chút, nói, “Chúng ta có phải là không cẩn thận rúc vào sừng trâu rồi không? Chuyện này kì thật không nhất thiết phải dựa vào chứng cớ, về thân phận của chàng, thực ra chỉ cần hoàng thượng tin tưởng là đủ rồi.”

            “Quả thật như thế, nhưng phải làm sao để người tin tưởng?”

            “Dẫn người đến lãnh cung a.”

            Trong thư phòng im lặng trong chốc lát, Quân Tu Nhiễm nhướng mày, vẻ mặt giật mình.

            Nhìn đến bộ dạng ngây ngốc của hắn, tâm tình Đoan Mộc Điềm cũng khá lên nhiều, song ngữ điệu vẫn lành lạnh nhàn nhạt như cũ, “Chuyện đơn giản đến không thể tưởng được như vậy mà còn tiêu phí nhiều nhân lực vật lực đi dò tìm dấu vết lưu lại của hai mươi năm trước như thế, xem ra tam điện hạ trí dũng vô song cũng chỉ là hư danh mà thôi.”

            Bị nàng nói móc, song hắn cũng không thèm để ý, từ trên ghế đứng lên ôm nàng  vào trong lòng, hung hăng hôn một cái, cười khanh khách nói: “Điềm Điềm thông minh là đủ rồi. Về sau mọi người trong quý phủ ta đều chỉ nghe một mình nàng chỉ huy.”

            “…”

            “Chúng ta hiện tại liền tiến cung tìm phụ hoàng đi.”

            Đoan Mộc Điềm nghe vậy lại lắc đầu, nói: “Ta sẽ không đi, chuyện này vốn chỉ cần chàng và Hoàng Thượng ở đó là đủ rồi, nhiều người ngược lại dễ gặp chuyện không may.”

            Hắn hơi trầm ngâm, sau đó gật gật đầu.

            Chuyện này dù sao cũng liên quan đến huyết mạch hoàng thất, liên quan đến thể diện hoàng gia, tuy Điềm Điềm đã có hôn ước với hắn, nhưng dù sao cũng chưa qua cửa, còn chưa phải người trong hoàng thất, có một số việc, không biết, hoặc vờ như không biết có lẽ tốt hơn.

            Trong lúc suy tư, lòng bàn tay bỗng nhiên bị nhét vào cái gì đó, hắn ngẩn ra cúi đầu, liền nhìn thấy Điềm Điềm nhét vào trong tay hắn một tờ giấy được gấp lại thật dày.

            “Đây là cái gì?” Hắn tùy tay mở ra, nhìn thấy một vài đồ án được vẽ tỉ mỉ bằng mực, bên cạnh còn có đánh dấu, nhìn qua không rõ là cái gì, nhưng vừa nhìn kĩ liền nhận ra một ít manh mối, càng xem cẩn thận, hắn bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn  về phía nàng, “Điềm Điềm, đây là…”

            Sắc mặt nàng hơi mất tự nhiên, nói: “Đây là ta lung tung nghĩ ra được, cũng không biết có hữu dụng hay không, nhưng có lẽ có thể thử một chút.”

            “Mấy ngày nay nàng bận làm cái này?”

            “Ừ!”

            “Điềm Điềm, nàng…”

            “Đừng nói đây là ta nghĩ ra.”

            Hắn nghe vậy ánh mắt ngưng lại, chậm rãi gấp cẩn thận trang giấy, nhìn nàng hỏi: “Nàng muốn đem công lao này tặng cho ta?”

            “Không tính là công lao, ta cũng nhìn kỹ khí hậu Tử Châu rồi mới nghĩ ra được, có hữu hiệu hay không quả còn chưa biết, nếu không tốt, chàng còn phải gánh tội.”

            Nàng giao cho hắn chính là bản vẽ của một phần công trình thuỷ lợi, mặc dù nàng không am hiểu cái này lắm, nhưng thế giới trong kiếp trước có nhiều thứ tiên tiến hơn nơi này nhiều, nàng đương nhiên cũng nhớ một ít. Mấy ngày nay nàng cẩn thận nghiên cứu một chút khí hậu địa hình Tử Châu, cẩm thấy nơi đó vốn thường xảy ra hạn hán úng lụt là vì mùa mưa mùa khô quá cách biệt, sông suối không đủ để chứa nước vào mùa mưa nên gây ra lũ, cũng không đủ đập chứa nước nên khi mùa khô hơi khắc nghiệt một chút liền dễ xảy ra hạn hán.

            Đây chính là bản vẽ sơ lược, rốt cuộc phải thao tác thế nào ngay cả nàng cũng không biết, chỉ là vẽ ra một ít thiết kế thuỷ lợi mà nàng từng thấy, nói là chính nàng nghĩ ra thì thật quá xấu hổ, nhưng nếu nói không phải nàng nghĩ ra thì lại không giải thích được, cho nên đành chịu xấu hổ một chút vậy.

            Mà nhìn bộ dáng thực thẹn thùng này của nàng, trong mắt Quân Tu Nhiễm liên tục loé lên ánh sáng kì dị, lắc đầu nói: “Mặc dù vừa rồi ta chỉ nhìn một chút, nhưng cũng nhìn ra được những thứ này đều hoàn toàn khác với những gì ta thấy được trước nay, chưa bao giờ xuất hiện trên đời này.”

            Đoan Mộc Điềm không đáp, chỉ nói: “Ta mặc kệ, tóm lại chàng đừng nói cho ai biết đây là do ta vẽ. Lại nói, lần này Tử Châu bị lụt, việc cứu trợ thiên tai do thái tử phụ trách, tuy rằng lúc trước xảy ra chút ngoài ý muốn, nhưng hắn xoay chuyển vô cùng tốt, việc này qua đi, danh vọng của thái tử ở dân gian sẽ được đề cao rất nhiều.”

            “Điềm Điềm đây là đang giúp ta tạo thế sao?”

            “Đó là chuyện của chàng. Chàng muốn tranh hay không, không phải chuyện người khác có thể quyết định. Ta chỉ cảm thấy, thái tử không nhân hậu, nếu ngày nào đó hắn đăng cơ, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta. Hơn nữa, chẳng lẽ đây không phải điều chàng luôn theo đuổi từ trước đến nay sao?”

            Hắn hơi giật mình, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, tử quang trầm ngưng, lại mơ hồ không rõ.

            Đúng vậy, đây không phải điều hắn luôn theo đuổi sao?

            Hắn từng nói, nhất định sẽ có một ngày, hắn muốn làm cho tất cả những kẻ từng nhục nhã hắn toàn bộ phủ phục ở dưới chân.

            Hắn từng nói, nhất định có một ngày, hắn phải đi tới một vị trí khiến mọi người chỉ có thể ngước lên ngưỡng vọng.

            Hắn cũng từng âm thầm hạ quyết tâm, hắn muốn có được sức mạnh khuynh thiên hạ để bảo hộ Điềm Điềm không chịu bất kì thương tổn gì.

            Ánh nắng chiếu rọi ngoài cửa sổ xa xa trên mặt hồ, phản xạ ra một hồ gợn sóng lấp lánh, chiếu vào trên mặt, trên mắt hắn, sáng hơn ngọc lưu ly, bóng hơn trân châu, hắn chợt cong lên khoé môi, mềm nhẹ nở nụ cười.

            Đoan Mộc Điềm ở bên cạnh nhìn hắn, chợt thấy có chút không hiểu ra sao.

            Người này phản ứng sao lại kì lạ như vậy? Chẳng lẽ là lại muốn nổi điên gì rồi?

            “Chàng còn không tiến cung sao?”

            Hắn quay đầu cười nhìn nàng, phong tình vạn chủng, câu dẫn lòng người, “Đã nhiều ngày nghe nói Điềm Điềm cực kì bận rộn, vẫn không dám đi quấy rầy, chỉ sợ chọc giận nàng. Hiện tại thật vất vả mới đợi được nàng xong việc, còn hiếm khi chủ động đến Nghiêu vương phủ tìm ta, ta thật sự luyến tiếc bỏ lại nàng ở trong phủ, một mình tiến cung a.”

            “Ta lập tức trở về Đoan Mộc vương phủ!”

            “Đừng mà!” Hắn lại u oán, đưa tay lắc lắc nàng nói, “Cũng mấy ngày không gặp, ít nhất ăn chung một bữa cơm chiều đã rồi đi.”

            “…”

            “Bây giờ ta lập tức tiến cung tìm phụ hoàng, nhất định trở về trước khi trời tối.”

            “Không cần!” Nàng mở miệng ngăn cản, nói, “Ta đã đáp ứng tiểu thúc, buổi tối cùng thúc ấy đi chơi rồi, chàng vẫn là từ từ bận bịu đi.”

            Sấm sét giữa trời quang, ngũ lôi oanh đỉnh! Tam điện hạ nhịn không được oán niệm vạn phần, một mình ngồi ở góc tường vẽ vòng tròn.

            Thật vất vả chờ đến khi Điềm Điềm xong việc, Đoan Mộc Thần kia đến xem náo nhiệt cái gì? Dám cùng hắn cướp người? Trở về phải bảo Trương Nghị đi làm búp bê vải Đoan Mộc Thần, sau đó dùng kim đâm mạnh hắn, đâm hắn, đâm hắn!

            Bên trong Đoan Mộc vương phủ, Thần công tử đang bận bịu soi gương tự ngắm, cảm thấy sao mình lại có thể phong độ ngời ngời, ngọc thụ lâm phong như vậy a! Ngay lúc này, hắn bất thình lình rùng mình một cái, giống như bị cái gì đó sáp vào!

            Hắn quay đầu chung quanh, không có ai cả, lại đưa tay sờ sờ cổ, thế mà lại nổi hết cả da gà lên!

            Bên kia, vị điện hạ nào đó mặc dù vạn phần không muốn, nhưng dưới sức lạnh của quận chúa đại nhân, rốt cục vẫn đành ngoan ngoãn lên xe ngựa đi về phía hoàng cung.

            Hoàng Thượng thấy hắn cầu kiến dường như rất bất ngờ, sau khi triệu kiến cũng không hỏi ngay, mà nhìn chằm chằm Quân Tu Nhiễm đứng ở phía dưới cẩn thận đánh giá hồi lâu.

            Phát hiện sắc mặt hắn như thường, vẻ mặt bình thản, hơi thở bình thường, hô hấp tim đập đều không có gì khác lạ, mới rốt cục thở phào.

            “Con tiến cung giờ này là có chuyện gì quan trọng sao?”

            Quân Tu Nhiễm cung kính hành lễ, nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần có một thứ muốn đưa cho phụ hoàng xem.”

            Nói xong, liền đưa tay lấy tờ giấy từ trong ngực ra, dâng lên.

            Quân hoàng đế hơi quái lạ, cũng không bảo thái giám bên cạnh tiếp nhận, mà tự mình đưa tay đón lấy, mở ra nhìn.

            Liếc mắt một cái, khẽ cau mày, có điểm hồ nghi. Liếc mắt lần nữa, sắc mặt hơi hơi hiểu. Lại cẩn thận xem, hắn bỗng nhiên nhướng mày, ánh mắt chợt tỏa sáng.

            “Bản vẽ này là con lấy từ đâu ra?” Hắn thậm chí cũng không ngẩng đầu, chỉ chăm chú nhìn bản vẽ trước mặt, động tác cũng từ tuỳ ý trở nên cẩn trọng.

            Quân Tu Nhiễm đứng ở phía dưới, thản nhiên nói: “Nhi thần vẽ.”

            “Hửm?” Quân hoàng đế nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn, lại cúi đầu xem bản vẽ, lại ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt thần sắc bỡn cợt, tựa tiếu phi tiếu hỏi, “Trẫm cũng không biết, chữ của con từ khi nào thì trở nên xinh đẹp trong trẻo lại lạnh lùng như vậy đấy.”

            Quân Tu Nhiễm không có chút kinh ngạc hay ngoài ý muốn, chỉ cúi đầu câu môi cười yếu ớt, nói: “Phụ hoàng thứ tội.”

            Nhìn bộ dáng ẩn ý đưa tình này của hắn, sắc mặt Quân hoàng đế tăng thêm vài phần kinh ngạc, nói: “Đây là lấy từ tay Điềm Điềm?”

            “Phụ hoàng thứ tội, Điềm Điềm không cho nói.”

            “…” Con đã nói được không!

            Quân hoàng đế nhẹ gõ gõ lên ngự án, ánh mắt dừng ở trên người hắn có chút suy nghĩ, nở một nụ cười quỷ dị hoàn toàn không tương xứng với thân phận, nói:  “Xem ra, con thu hoạch thật không tệ chút nào.”

            “Nhi thần cảm thấy, thu hoạch lớn nhất, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.”

            “Hả, nàng gật đầu ?”

            “Chỉ chờ Đoan Mộc vương thúc hồi kinh.”

            “Trẫm ngược lại có chút phát sầu a, A Tranh sợ là sẽ không vui vẻ gả con gái cho con đâu.”

            “Con liền mang Điềm Điềm bỏ trốn.”

            “Cẩn thận hắn đánh gãy chân của con!”

            “…”

            Hai cha con hoàng gia ở trong ngự thư phòng tiếp tục thảo luận về bản vẽ kia, cẩn thận tính toán một vài công trình có thể làm và ước lượng hiệu quả, chuyên tâm tới mức ngay cả giờ ăn tối cũng bỏ qua, thái giám đã tới bẩm báo hai lần mời hoàng thượng và tam điện hạ dùng bữa, song cả hai đều không thèm đếm xỉa.

            Rốt cục bàn bạc xong, Quân Tu Nhiễm cùng phụ hoàng dùng bữa tối, sau đó, hắn bỗng nhiên đứng dậy quỳ xuống.

            “Nhi thần có một chuyện muốn nhờ!”

            Quân hoàng đế sửng sốt, sắc mặt hơi trầm ngưng, nói: “Nói đi!”

            “Xin phụ hoàng cùng nhi thần, đi lãnh cung một chuyến.”

            Lời còn chưa dứt, Quân hoàng đế đã dùng sức vỗ bàn giận dữ đứng lên, quát: “Làm càn!”

            Quân Tu Nhiễm lúc này “bang” một tiếng, đầu dùng sức dập xuống, quỳ trên mặt đất nói: “Phụ hoàng bớt giận, nhi thần không dám có chút bất kính với phụ hoàng, chỉ là có một chuyện liên quan đến thân thế của nhi thần, miệng nói không bằng chứng, xin phụ hoàng cùng nhi thần đi xem.”

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: Quỷ oa oa
2 Quyển 1 - Chương 2: Quỳ xuống
3 Quyển 1 - Chương 3: Núi Tử Hà
4 Quyển 1 - Chương 4: Lên núi hái thuốc
5 Quyển 1 - Chương 5: Đoan Mộc Thần
6 Quyển 1 - Chương 6: Tiếng quỷ kêu trên núi Tử Hà
7 Quyển 1 - Chương 7: Ta là thúc thúc của ngươi
8 Quyển 1 - Chương 8: Cổ ngữ có câu
9 Quyển 1 - Chương 9: Cháu gái, cháu thật khéo tay!
10 Quyển 1 - Chương 10: Xoa bóp
11 Quyển 1 - Chương 11: Thịt?
12 Quyển 1 - Chương 12: Tiến vào núi Tử Hà
13 Quyển 1 - Chương 13: Đôi mắt màu tím
14 Quyển 1 - Chương 14: Lần đầu gặp mặt
15 Quyển 1 - Chương 15: Sụp đổ
16 Quyển 1 - Chương 16: Ta cõng ngươi
17 Quyển 1 - Chương 17: Đau chết gia!
18 Quyển 1 - Chương 18: Tam điện hạ
19 Quyển 1 - Chương 19: Lạc đường? Vứt bỏ?
20 Quyển 1 - Chương 20: Hội chùa ngày trung thu
21 Quyển 1 - Chương 21: Chiếm trước chỗ
22 Quyển 1 - Chương 22: Người thần bí xuất hiện
23 Quyển 1 - Chương 23: Nhân dịp trời tối rời đi
24 Quyển 1 - Chương 24: Hồ ly mắt xanh
25 Quyển 1 - Chương 25: Cản đường
26 Quyển 1 - Chương 26: Điềm Điềm, chạy mau!
27 Quyển 1 - Chương 27: Đồ ngốc, giả chết không phải tốt rồi sao?!
28 Quyển 1 - Chương 28: Phụ thân đuổi tới
29 Quyển 1 - Chương 29: Thêm một hồ ly mắt xanh
30 Quyển 1 - Chương 30: Con dấu hắc ngọc
31 Quyển 1 - Chương 31: Cháo
32 Quyển 1 - Chương 32: Làm mối?
33 Quyển 1 - Chương 33: Lưu Tiểu Thư
34 Quyển 1 - Chương 34: Không nói cho cháu
35 Quyển 1 - Chương 35: Chia ly (thượng)
36 Quyển 1 - Chương 36: Chia ly (Hạ)
37 Quyển 2 - Chương 1: Trở lại kinh thành
38 Quyển 2 - Chương 2: Chớp mắt đã mười năm
39 Quyển 2 - Chương 3: Kinh hồng thoáng qua
40 Quyển 2 - Chương 4: Hoàng Thượng tới
41 Quyển 2 - Chương 5: Trở lại kinh thành
42 Quyển 2 - Chương 6: Đoan Mộc Vương Phủ
43 Quyển 2 - Chương 7: Thúc mang cháu đi ngắm cảnh
44 Quyển 2 - Chương 8: Quân Tu Nhiễm hồi kinh
45 Quyển 2 - Chương 9: Gặp lại Phượng Lâu
46 Quyển 2 - Chương 10: Xuất chinh
47 Quyển 2 - Chương 11: Rước họa cũng vì tham ăn
48 Quyển 2 - Chương 12: Gặp lại
49 Quyển 2 - Chương 13: Xin phụ hoàng làm chủ
50 Quyển 2 - Chương 14: Tứ hôn
51 Quyển 2 - Chương 15: Tam điện hạ tới chơi
52 Quyển 2 - Chương 16: Phản công ngược lại
53 Quyển 2 - Chương 17: Nàng đút cho ta
54 Quyển 2 - Chương 18: Nhào đến hôn một cái
55 Quyển 2 - Chương 19: Khuê tú tràn ngập sảnh đường
56 Quyển 2 - Chương 20: Đánh công chúa
57 Quyển 2 - Chương 21: Trừng phạt
58 Quyển 2 - Chương 22: Án mạng
59 Quyển 2 - Chương 23: Đức phi cho mời
60 Quyển 2 - Chương 24: Huyết nhiễm Tuyên Đức Cung
61 Quyển 2 - Chương 25: Cầu phúc ở Lăng Vân Tự
62 Quyển 2 - Chương 26: Cả người ẩm ướt
63 Quyển 2 - Chương 27: Bị ám sát, nhảy vực
64 Quyển 2 - Chương 28: Nàng uống nhầm thuốc?
65 Quyển 2 - Chương 29: Cái chết của Thái Thiến
66 Quyển 2 - Chương 30: Đấu giá Trân Bảo các
67 Quyển 2 - Chương 31: Ăn cướp trước mặt mọi người
68 Quyển 2 - Chương 32: Giao Thành Mộng Tuyền ra!
69 Quyển 2 - Chương 33: Trong tử lao
70 Quyển 2 - Chương 34: Kẻ chết thay
71 Quyển 2 - Chương 35: Điên phi ở lãnh cung.
72 Quyển 2 - Chương 36: Gặp lại ở lãnh cung
73 Quyển 2 - Chương 37: Con trai của ai?
74 Quyển 2 - Chương 38: Không nhận
75 Quyển 2 - Chương 39: Chiến thắng trở về
76 Quyển 2 - Chương 40: Khiến cho người ta tâm tính phiền loạn
77 Quyển 2 - Chương 41: Hôn kỳ (ngày cưới)
78 Quyển 2 - Chương 42: Cuối cùng cũng phản công
79 Quyển 2 - Chương 43: Qua cầu rút ván.
80 Quyển 2 - Chương 44: Ban thưởng
81 Quyển 2 - Chương 45: Rời khỏi thành.
82 Quyển 2 - Chương 46: Hôn Kì sắp tới
83 Quyển 2 - Chương 47: Mùng 3 tháng 8.
84 Quyển 2 - Chương 48: Hôn Lễ
85 Quyển 2 - Chương 49: Vợ chồng đồng lòng.
86 Quyển 2 - Chương 50: Rời kinh
87 Quyển 3 - Chương 1: Ra biên cương
88 Quyển 3 - Chương 2: Ngàn dặm cầu hôn
89 Quyển 3 - Chương 3: Ân nhân cứu mạng
90 Quyển 3 - Chương 4: Yên lặng chờ gọi
91 Quyển 3 - Chương 5: Nhiếp chính vương cho mời
92 Quyển 3 - Chương 6: Tử sâm vương ở đâu?
93 Quyển 3 - Chương 7: Ninh Thanh
94 Quyển 3 - Chương 8: Xông qua biên giới
95 Quyển 3 - Chương 9: Khai chiến
96 Quyển 3 - Chương 10: Không dám giết
97 Quyển 3 - Chương 11: Quan tặc cấu kết
98 Quyển 3 - Chương 12: Đơn kiện
99 Quyển 3 - Chương 13: Cảnh thế tử đến
100 Quyển 3 - Chương 14: Áp giải hồi kinh
101 Quyển 3 - Chương 15: Thánh chỉ đến!
102 Quyển 3 - Chương 16: Điềm Điềm bị thương
103 Quyển 3 - Chương 17: Có con?
104 Quyển 3 - Chương 18: Môi giới
105 Quyển 3 - Chương 19: Hung khí trần gian
106 Quyển 3 - Chương 20: Thanh Già Quan
107 Quyển 3 - Chương 21: Hoạ thuỷ!
108 Quyển 3 - Chương 22: Đánh nhau to
109 Quyển 3 - Chương 23: Còn là người hay không?
110 Quyển 3 - Chương 24: Quét sạch lời đồn
111 Quyển 3 - Chương 25: Béo quá không tốt
112 Quyển 3 - Chương 26: Ninh Thanh trốn đi
113 Quyển 3 - Chương 27: Vợ chồng đoàn tụ
114 Quyển 3 - Chương 28: Bị cướp
115 Quyển 3 - Chương 29: Hạ sinh
116 Quyển 3 - Chương 30: Ninh Thanh về nhà
117 Quyển 3 - Chương 31: Ta thật sự là hiền thê lương mẫu
118 Quyển 3 - Chương 32: Ép buộc đến ép buộc đi
119 Quyển 3 - Chương 33: Huynh không phải do mẫu phi sinh
120 Quyển 3 - Chương 34: Nửa đường chen chân
121 Quyển 3 - Chương 35: Nguyện làm con trai Hiền phi
122 Quyển 3 - Chương 36: Trà
123 Quyển 3 - Chương 37: Thích khách
124 Quyển 3 - Chương 38: Phượng Lâu phản bội?
125 Quyển 3 - Chương 39: Bắt đầu tranh chấp
126 Quyển 3 - Chương 40: Phóng hỏa trong đêm
127 Quyển 3 - Chương 41: Tiểu Niệm Niệm
128 Quyển 3 - Chương 42: Phượng Lâu phát điên
129 Quyển 3 - Chương 43: Hai bè hát phối thật hay!
130 Quyển 3 - Chương 44: Huynh đệ như tay chân
131 Quyển 3 - Chương 45: Phượng Niệm nhận thân
132 Quyển 3 - Chương 46: Xung đột
133 Quyển 3 - Chương 47: Con riêng
134 Quyển 3 - Chương 48: Về trong sạch
135 Quyển 3 - Chương 49: Một nhà vô sỉ
136 Quyển 3 - Chương 50: Mời khách ăn điểm tâm
137 Quyển 3 - Chương 51: Đau bụng
138 Quyển 3 - Chương 52: Tiểu yêu nghiệt ra đời
139 Quyển 3 - Chương 53: Một nhà ba người
140 Quyển 3 - Chương 54: Vị thuốc cuối cùng
141 Quyển 3 - Chương 55: Đầy tháng
142 Quyển 3 - Chương 56: Bên cạnh quá ồn
143 Quyển 3 - Chương 57: Thiên Ma Cung mất trộm
144 Quyển 3 - Chương 58: Đại hôn, rời kinh
145 Quyển 4 - Chương 1: Lần đầu vào giang hồ
146 Quyển 4 - Chương 2: Cung chủ Thiên Ma cung
147 Quyển 4 - Chương 3: Đi săn
148 Quyển 4 - Chương 4: Tranh thủ thời gian
149 Quyển 4 - Chương 5: Kiểm tra
Chapter

Updated 149 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: Quỷ oa oa
2
Quyển 1 - Chương 2: Quỳ xuống
3
Quyển 1 - Chương 3: Núi Tử Hà
4
Quyển 1 - Chương 4: Lên núi hái thuốc
5
Quyển 1 - Chương 5: Đoan Mộc Thần
6
Quyển 1 - Chương 6: Tiếng quỷ kêu trên núi Tử Hà
7
Quyển 1 - Chương 7: Ta là thúc thúc của ngươi
8
Quyển 1 - Chương 8: Cổ ngữ có câu
9
Quyển 1 - Chương 9: Cháu gái, cháu thật khéo tay!
10
Quyển 1 - Chương 10: Xoa bóp
11
Quyển 1 - Chương 11: Thịt?
12
Quyển 1 - Chương 12: Tiến vào núi Tử Hà
13
Quyển 1 - Chương 13: Đôi mắt màu tím
14
Quyển 1 - Chương 14: Lần đầu gặp mặt
15
Quyển 1 - Chương 15: Sụp đổ
16
Quyển 1 - Chương 16: Ta cõng ngươi
17
Quyển 1 - Chương 17: Đau chết gia!
18
Quyển 1 - Chương 18: Tam điện hạ
19
Quyển 1 - Chương 19: Lạc đường? Vứt bỏ?
20
Quyển 1 - Chương 20: Hội chùa ngày trung thu
21
Quyển 1 - Chương 21: Chiếm trước chỗ
22
Quyển 1 - Chương 22: Người thần bí xuất hiện
23
Quyển 1 - Chương 23: Nhân dịp trời tối rời đi
24
Quyển 1 - Chương 24: Hồ ly mắt xanh
25
Quyển 1 - Chương 25: Cản đường
26
Quyển 1 - Chương 26: Điềm Điềm, chạy mau!
27
Quyển 1 - Chương 27: Đồ ngốc, giả chết không phải tốt rồi sao?!
28
Quyển 1 - Chương 28: Phụ thân đuổi tới
29
Quyển 1 - Chương 29: Thêm một hồ ly mắt xanh
30
Quyển 1 - Chương 30: Con dấu hắc ngọc
31
Quyển 1 - Chương 31: Cháo
32
Quyển 1 - Chương 32: Làm mối?
33
Quyển 1 - Chương 33: Lưu Tiểu Thư
34
Quyển 1 - Chương 34: Không nói cho cháu
35
Quyển 1 - Chương 35: Chia ly (thượng)
36
Quyển 1 - Chương 36: Chia ly (Hạ)
37
Quyển 2 - Chương 1: Trở lại kinh thành
38
Quyển 2 - Chương 2: Chớp mắt đã mười năm
39
Quyển 2 - Chương 3: Kinh hồng thoáng qua
40
Quyển 2 - Chương 4: Hoàng Thượng tới
41
Quyển 2 - Chương 5: Trở lại kinh thành
42
Quyển 2 - Chương 6: Đoan Mộc Vương Phủ
43
Quyển 2 - Chương 7: Thúc mang cháu đi ngắm cảnh
44
Quyển 2 - Chương 8: Quân Tu Nhiễm hồi kinh
45
Quyển 2 - Chương 9: Gặp lại Phượng Lâu
46
Quyển 2 - Chương 10: Xuất chinh
47
Quyển 2 - Chương 11: Rước họa cũng vì tham ăn
48
Quyển 2 - Chương 12: Gặp lại
49
Quyển 2 - Chương 13: Xin phụ hoàng làm chủ
50
Quyển 2 - Chương 14: Tứ hôn
51
Quyển 2 - Chương 15: Tam điện hạ tới chơi
52
Quyển 2 - Chương 16: Phản công ngược lại
53
Quyển 2 - Chương 17: Nàng đút cho ta
54
Quyển 2 - Chương 18: Nhào đến hôn một cái
55
Quyển 2 - Chương 19: Khuê tú tràn ngập sảnh đường
56
Quyển 2 - Chương 20: Đánh công chúa
57
Quyển 2 - Chương 21: Trừng phạt
58
Quyển 2 - Chương 22: Án mạng
59
Quyển 2 - Chương 23: Đức phi cho mời
60
Quyển 2 - Chương 24: Huyết nhiễm Tuyên Đức Cung
61
Quyển 2 - Chương 25: Cầu phúc ở Lăng Vân Tự
62
Quyển 2 - Chương 26: Cả người ẩm ướt
63
Quyển 2 - Chương 27: Bị ám sát, nhảy vực
64
Quyển 2 - Chương 28: Nàng uống nhầm thuốc?
65
Quyển 2 - Chương 29: Cái chết của Thái Thiến
66
Quyển 2 - Chương 30: Đấu giá Trân Bảo các
67
Quyển 2 - Chương 31: Ăn cướp trước mặt mọi người
68
Quyển 2 - Chương 32: Giao Thành Mộng Tuyền ra!
69
Quyển 2 - Chương 33: Trong tử lao
70
Quyển 2 - Chương 34: Kẻ chết thay
71
Quyển 2 - Chương 35: Điên phi ở lãnh cung.
72
Quyển 2 - Chương 36: Gặp lại ở lãnh cung
73
Quyển 2 - Chương 37: Con trai của ai?
74
Quyển 2 - Chương 38: Không nhận
75
Quyển 2 - Chương 39: Chiến thắng trở về
76
Quyển 2 - Chương 40: Khiến cho người ta tâm tính phiền loạn
77
Quyển 2 - Chương 41: Hôn kỳ (ngày cưới)
78
Quyển 2 - Chương 42: Cuối cùng cũng phản công
79
Quyển 2 - Chương 43: Qua cầu rút ván.
80
Quyển 2 - Chương 44: Ban thưởng
81
Quyển 2 - Chương 45: Rời khỏi thành.
82
Quyển 2 - Chương 46: Hôn Kì sắp tới
83
Quyển 2 - Chương 47: Mùng 3 tháng 8.
84
Quyển 2 - Chương 48: Hôn Lễ
85
Quyển 2 - Chương 49: Vợ chồng đồng lòng.
86
Quyển 2 - Chương 50: Rời kinh
87
Quyển 3 - Chương 1: Ra biên cương
88
Quyển 3 - Chương 2: Ngàn dặm cầu hôn
89
Quyển 3 - Chương 3: Ân nhân cứu mạng
90
Quyển 3 - Chương 4: Yên lặng chờ gọi
91
Quyển 3 - Chương 5: Nhiếp chính vương cho mời
92
Quyển 3 - Chương 6: Tử sâm vương ở đâu?
93
Quyển 3 - Chương 7: Ninh Thanh
94
Quyển 3 - Chương 8: Xông qua biên giới
95
Quyển 3 - Chương 9: Khai chiến
96
Quyển 3 - Chương 10: Không dám giết
97
Quyển 3 - Chương 11: Quan tặc cấu kết
98
Quyển 3 - Chương 12: Đơn kiện
99
Quyển 3 - Chương 13: Cảnh thế tử đến
100
Quyển 3 - Chương 14: Áp giải hồi kinh
101
Quyển 3 - Chương 15: Thánh chỉ đến!
102
Quyển 3 - Chương 16: Điềm Điềm bị thương
103
Quyển 3 - Chương 17: Có con?
104
Quyển 3 - Chương 18: Môi giới
105
Quyển 3 - Chương 19: Hung khí trần gian
106
Quyển 3 - Chương 20: Thanh Già Quan
107
Quyển 3 - Chương 21: Hoạ thuỷ!
108
Quyển 3 - Chương 22: Đánh nhau to
109
Quyển 3 - Chương 23: Còn là người hay không?
110
Quyển 3 - Chương 24: Quét sạch lời đồn
111
Quyển 3 - Chương 25: Béo quá không tốt
112
Quyển 3 - Chương 26: Ninh Thanh trốn đi
113
Quyển 3 - Chương 27: Vợ chồng đoàn tụ
114
Quyển 3 - Chương 28: Bị cướp
115
Quyển 3 - Chương 29: Hạ sinh
116
Quyển 3 - Chương 30: Ninh Thanh về nhà
117
Quyển 3 - Chương 31: Ta thật sự là hiền thê lương mẫu
118
Quyển 3 - Chương 32: Ép buộc đến ép buộc đi
119
Quyển 3 - Chương 33: Huynh không phải do mẫu phi sinh
120
Quyển 3 - Chương 34: Nửa đường chen chân
121
Quyển 3 - Chương 35: Nguyện làm con trai Hiền phi
122
Quyển 3 - Chương 36: Trà
123
Quyển 3 - Chương 37: Thích khách
124
Quyển 3 - Chương 38: Phượng Lâu phản bội?
125
Quyển 3 - Chương 39: Bắt đầu tranh chấp
126
Quyển 3 - Chương 40: Phóng hỏa trong đêm
127
Quyển 3 - Chương 41: Tiểu Niệm Niệm
128
Quyển 3 - Chương 42: Phượng Lâu phát điên
129
Quyển 3 - Chương 43: Hai bè hát phối thật hay!
130
Quyển 3 - Chương 44: Huynh đệ như tay chân
131
Quyển 3 - Chương 45: Phượng Niệm nhận thân
132
Quyển 3 - Chương 46: Xung đột
133
Quyển 3 - Chương 47: Con riêng
134
Quyển 3 - Chương 48: Về trong sạch
135
Quyển 3 - Chương 49: Một nhà vô sỉ
136
Quyển 3 - Chương 50: Mời khách ăn điểm tâm
137
Quyển 3 - Chương 51: Đau bụng
138
Quyển 3 - Chương 52: Tiểu yêu nghiệt ra đời
139
Quyển 3 - Chương 53: Một nhà ba người
140
Quyển 3 - Chương 54: Vị thuốc cuối cùng
141
Quyển 3 - Chương 55: Đầy tháng
142
Quyển 3 - Chương 56: Bên cạnh quá ồn
143
Quyển 3 - Chương 57: Thiên Ma Cung mất trộm
144
Quyển 3 - Chương 58: Đại hôn, rời kinh
145
Quyển 4 - Chương 1: Lần đầu vào giang hồ
146
Quyển 4 - Chương 2: Cung chủ Thiên Ma cung
147
Quyển 4 - Chương 3: Đi săn
148
Quyển 4 - Chương 4: Tranh thủ thời gian
149
Quyển 4 - Chương 5: Kiểm tra
footer(); ?>