Quyển 3 – Chương 6: Tử sâm vương ở đâu?

Trong Liên Nhạc nhiếp chính vương phủ, Đoan Mộc Điềm ngồi ngay ngắn ở phòng khách yên lặng chờ Nhiếp chính vương đến, ngòn tay nàng sờ vào quyển sách đang giấu trong tay áo, cười một cách khó hiểu, không rõ có ý gì.

Vị nhiếp chính vương “Kim tôn ngọc quý” cuối cùng cũng “giá lâm”, khi bọn nha hoàn ở phòng khách hành lễ thì Đoan Mộc Điềm cũng đứng lên chắp tay hành lễ nói: “Thảo dân tham kiến Vương gia. Không biết Vương gia cho gọi thảo dân đến có điều gì cần sai bảo?”

Liên Khải Minh đưa tay ý bảo nàng miễn lễ, vừa cười lớn vừa đi lên ngồi ở chính vị, nói: “Tối hôm qua hoàng thượng mở tiệc trong cung để chiêu đãi cậu, nhưng do có chút việc riêng nên Bản vương không thể đi được. Mãi sau này mới biết được tình huống ở yến tiệc lúc ấy, liền vội vàng sai người đi mời Mộc Ngôn công tử cậu đến đây. Buổi tối hôm qua, thật là đã khiến cho cậu cười chê rồi.”

“Thảo dân không dám. Có thể được hoàng thượng coi trọng, cho mời thảo dân vào cung âu cũng đã là phước ba đời của thảo dân rồi.”

Tuy lời nói như vậy thế nhưng biểu cảm trên mặt của nàng lại nhàn nhạt, lãnh đạm, còn thêm chút cứng ngắc mất tự nhiên, dường như không có thói quen nói lời khách sáo như vậy, nhưng lại vì đối diện nàng là Nhiếp chính vương quyền thế ngập trời của Liên Nhạc quốc nên không nhịn được mà có chút sợ hãi.

Liên Khải Minh nhìn nàng, cũng nhìn không ra lão ta có tâm tư gì, đối với biểu hiện như thế của Đoan Mộc Điềm không biết là có hài lòng hay không, chỉ thấy lão ta gật đầu cười rồi lại lắc đầu thở dài nói: “Hoàng thượng tuổi trẻ chưa hiểu chuyện, luôn làm mấy chuyện hoang đường như vậy, cũng vì thế, Bản vương đâu có dám tùy tiện bỏ xuống đâu.”

Hả? Làm sao tự nhiên lại nói những việc này với nàng chứ? Đường đường nhiếp chính vương lại phàn nàn với một dân đen đang cần phấn đấu(*) như nàng rằng hoàng thượng hoang đường?

(*) ý chị ấy là chị ấy đang đóng giả thành người bình thường không thể bình thường hơn nữa, cần phấn đấu thì mới được người khác coi trọng.

Thật kỳ lạ! Nàng có thể cho rằng đây là cái gọi là “chuyện khác thường tất có điều kỳ lạ” sao?

Nàng cúi đầu, cũng không tiếp lời của Liên Khải Minh, chỉ yên lặng ngồi, ngón tay như vô thức sờ sờ quyển sách trong tay áo.

Quả nhiên, Liên Khải Minh nhanh chóng để ý đến động tác của nàng, hỏi: “Không biết Mộc Ngôn cất giấu vật gì trong tay áo vậy, vật gì mà quan trọng đến mức khiến cho ngay cả trong lúc đang nói chuyện với Bản vương mà cậu cũng có thể vì nó mà thất thần.”

Đoan Mộc Điềm vội vã rút tay ra, nói rằng: “Vương gia thứ tội, nó cũng không phải vật gì quý giá cả, chẳng qua chỉ là một bộ sách thuốc mà thôi.”

“Ồ? Không ngờ cậu còn là một đại phu.”

“Không dám, thảo dân thuở nhỏ ngu dốt, không có thiên phú học y, đến giờ chẳng qua cũng chỉ biết chút ‘da lông’ mà thôi.”

“Vậy tổ tiên cậu làm nghề gì?”

“Cũng chỉ là bá tánh bình dân mà thôi, chẳng qua là đến đời của ông nội ta thì hắn đi theo một vị y sĩ chu du bốn phương, học được một thân y thuật khóe léo, cũng truyền quyển sách thuốc này xuống cho đời sau, nói rằng trong đó ghi chép đầy đủ các vị thuốc hiếm quý của thế gian, khi sống nhất định phải đi khắp thiên hạ, nếu có thể tìm thấy những vật quý hiếm này thì cuộc đời này mới coi là không uổng. Sau đó, quyển sách này được truyền cho phụ thân tôi, bây giờ nó lại đang nằm trong tay tôi.”

Nàng nói dối không chớp mắt, thậm chí dáng vẻ nàng khi nói còn khiến cho những ai muốn nghi ngờ nàng đều giống như là đang sỉ nhục nàng.

Không những thế, lúc nói những lời này, biểu cảm trên mặt nàng bỗng nhiên mất đi vẻ trong trẻo lạnh lùng lãnh đạm, phảng phất như xung quanh nàng đang sáng lên, khiến cho cả người nàng, trong khoảng khắc này trở lên rực rỡ động lòng người.

Liên Khải Minh nhìn mà ngây cả ra, trong mắt lóe lên tia sáng khác thường, sau đó nói: “Thì ra là thế, không biết quyển sách thuốc kia có thể lấy ra cho Bản vương nhìn chút được không?”

Đoan Mộc Điềm rõ ràng “chần chờ” một chút, sau đó rút quyển sách từ trong tay áo ra, lại lưỡng lự một lúc, mới đưa ra.

Sau đó, không khí trong phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh, Đoan Mộc Điềm vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế như cũ, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, biểu cảm thờ ơ, phảng phất đối với mọi việc xung quanh đều không hứng thú, Liên Khải Minh cẩn thận lật xem sách thuốc, nhìn mà trong mắt liên tục lóe sáng. Cũng đúng, ngay cả lão ta cũng chưa bao giờ biết rằng trên đời này lại có nhiều thứ quý hiếm như vậy.

Hôm nay vốn chỉ muốn thăm dò Mộc Ngôn mà thôi, không ngờ lại biết thêm được nhiều điều như vậy.

Tay lão ta chợt dừng, khẽ “A” một tiếng, nói: “Ngọc linh chi?”

Phía dưới ‘Ngọc cỏ linh chi’ có chú giải, nhìn nét mực chắc là mới viết, hẳn là tên Mộc Ngôn kia viết rồi? Ở kinh thành Đại Viêm, việc  ngọc cỏ linh chi xuất hiện khiến cho huynh đệ hai người Quân Tu Nhiễm và Quân Tu Kỳ tranh đoạt, lão ta thân là Liên Nhạc nhiếp chính vương dĩ nhiên là biết rõ.

Đại Viêm?

Lão ta Đoan Mộc Điềm, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.

Nhưng Đoan Mộc Điềm lại giống như không thấy gì cả, hơn nữa nàng vừa mới nói ra chuyện về sách thuốc kia, dường như vẫn còn chút hưng phấn, nói rằng: “Nói đến ngọc cỏ linh chi này, còn phải nói đến mấy tháng trước. Lúc đó, tôi vẫn còn đang ở Đại Viêm, nghe được ngọc cỏ linh chi xuất hiện tại Trân Bảo Các liền tìm đủ mọi cách để đi vào, đáng tiếc là chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn thoáng qua. Tuy nhiên dù là vậy cũng đã khiến cho tôi thấy vô cùng may mắn rồi.”

Nàng thẳng thắn nói như vậy trái lại khiến Liên Khải Minh kinh ngạc nhếch mày, nói: “Cậu là người Đại Viêm?”

“Thảo dân vốn là người Thanh Châu, có điều từ nhỏ lại lớn lên ở Thiều châu. Sau đó thảo dân lại rời nhà đi chu du, đã đi qua rất nhiều nơi ở Đại Viêm quốc, cũng đã có vài lần đi đến Phù Phong, Liên Nhạc cũng đã tới rất nhiều lần.”

Người Đại Viêm?

Liên Khải Minh nhìn nàng với ánh mắt u ám, nói: “Hèn chi Bản vương nghe khẩu âm của cậu không giống người Liên Nhạc quốc chúng ta. Có điều cậu là người Đại Viêm, lại chạy đến Kinh Thành Liên Nhạc quốc chúng ta, thậm chí còn tiến cung, lại ở trong vương phủ của bản vương, trái lại cũng rất mới mẻ.”

“Đây là vinh hạnh của thảo dân.”

“Chiến tranh giữa Liên Nhạc và Đại Viêm vừa mới kết thúc, làm sao cậu lại chạy đến Kinh thành Liên Nhạc chứ?”

“Tôi chỉ là một người dân đen, một lòng chỉ mong được đi lần khắp thiên hạ, hoàn thiện sách thuốc, chẳng hề muốn bị phiền nhiễu bởi những thứ gọi là ‘thế sự’ kia. Vương gia nếu thấy thảo dân chướng mắt, vậy thảo dân lập tức rời đi là được.”

Dứt lời, nàng liền đứng lên hành lễ với lão ta, sau đó liền xoay người muốn đi ra ngoài.

Chợt nghe tiếng Liên Khải Minh ở phía sau: “Cậu không muốn sách thuốc của cậu sao?”

“Hồi bẩm, dù sao thì mỗi từ, mỗi câu trên đó tôi đều nhớ rõ. Vương gia nếu thích thì cầm đi, cùng lắm thì sau khi trở về tôi chép lại một lần.”

“Cậu nghĩ vương phủ của bản vương là nơi cậu nói đến là đến, nói đi là đi sao?”

Giọng lão ta bỗng nhiên trầm xuống, mà lão ta vừa dứt lời thì chợt có bốn tên mặc đồ đen xuất hiện trong phòng khách, ánh mắt nghiêm nghị, trong tay cầm kiếm, toàn thân hiện lên vẻ sắc bén. Bốn người bao vây lấy nàng bốn hướng.

Đoan Mộc Điềm thờ dài một hơi, sau đó cầm lấy vạt áo vướng víu vẫn làm cho nàng thấy khó hành động kia, nhét vào trong đai lưng, nói: “Không thử một chút, làm sao biết?”

Dứt khoát không sợ hãi như vậy, Liên Khải Minh nhìn một lát rồi chợt ngửa đầu phá lên cười, tiếng cười hùng hậu, khiến nóc nhà cũng phải rung động.

Sau đó lão ta phất tay một cái, bốn tên áo đen đang vây Đoan Mộc Điềm lập tức biến mất không thấy.

“Cậu quả nhiên là rất thú vị, thật khiến cho bản vương muốn không yêu thích cũng khó.”

Đoan Mộc Điềm đưa lưng về phía lão ta, thu lại tia sáng mang tên “được như ý” trong mắt.

Sau đó nàng xoay người, nhìn Liên Khải Minh, nói: “Ý của vương gia là gì?”

Liên Khải Minh không để ý tới nàng, lại tiếp tục cúi đầu xem sách, sau đó nhanh chóng dừng tay lại.

“Tử sâm vương?”

“Tử sâm vương sinh trưởng ở nơi cao nhất lạnh nhất, từng nghe người ta nói qua ở nơi cực bắc giá rét, trên đỉnh núi tuyết có ‘tử sâm vương’, tôi……” Nói đến đây, nàng chợp im bặt, giống như những lời nàng vừa nói là hành vi trong vô thức mà bây giờ mới kịp nhận ra, liền không muốn dài dòng nữa cho dù người trước mắt này có là người quyền cao chức trọng nhất Liên Nhạc quốc_Liên Nhạc Nhiếp chính vương.

Biểu hiện như thế trái lại xóa bỏ lòng nghi ngờ của Liên Khải Minh.

Ánh mắt của lão ta vẫn âm u như cũ, vẻ mặt cười mà như không cười, dường như đang suy nghĩ điều gì, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Thật ra thì bản vương biết nơi nào có ‘tử sâm vương’.”

Ánh mắt Đoan Mộc Điềm nhất thời sáng ngời, nói: “Không biết vương gia có thể nói cho thảo dân biết không?”

“Chuyện này…’Tử sâm vương’ đã quý hiếm như vậy, cậu nghĩ bản vương sẽ nói cho cậu biết nó ở đâu sao?’

Nàng nhíu mày, sau đó nói: “Ta chỉ là muốn nhìn Tử Sâm Vương đến tột cùng có hình dáng ra sao mà thôi, chưa hề có ý nghĩ muốn lấy làm của riêng cả, Vương gia hoàn toàn có thể yên tâm.”

Ngón tay lão ta gõ nhẹ xuống mặt bàn, ánh mắt nhìn nàng cũng không quá sắc bén thế nhưng khiến nàng thấy cả người mất tự nhiên. Có điều định lực của nàng trước giờ vẫn hơn người, đứng vững vàng không biến sắc, mặt không chút biểu cảm.

“Tử Sâm Vương’…” Lão ta đột nhiên mở miệng, như có thâm ý nói rằng: “…vẫn giấu ở bên trong hoàng cung, cậu nếu thật sự muốn xem, trực tiếp đi tìm hoàng thượng là được.”

“… Vương gia nói đùa, vật quan trọng như vậy đương nhiên sẽ được cẩn thận cất giấu, không cho bất luận kẻ nào biết đến sự tồn tại của nó cũng như vị trí của nó.”

“Cậu chẳng phải là ân nhân cứu mạng của hoàng thượng sao? Hoàng thượng là người trọng tình trọng nghĩa, chỉ cầṇ cậu mở miệng thì đừng nói chỉ là nhìn Tử Sâm Vương thế nào, bảo ngài ấy cho cậu cũng là rất có khả năng nha. Hay là để bản vương trực tiếp cho cậu biết Tử Sâm Vương được giấu ở chỗ nào?”

“Không dám.”

Trong mắt lão ta đậm đặc sương mù, âm trầm u ám, dứt khoát ngồi trên ghế nhìn Đoan Mộc Điềm, không rõ lão ta có suy nghĩ gì mà cười đầy thâm ý, thậm chí là không có ý tốt. Trong lời nói có vài phần dò xét: “Nó được giấu ở trong điện Vân Long.”

Đoan Mộc Điềm giật mình, Liên Khải Minh nhìn nàng rồi chợt nắm chặt tay lại, híp mắt sung sướng nở nụ cười.

Sau đó nàng cáo từ rồi đi, có điều là ngay khi Liên Khải Minh cho là nàng sẽ có hành động thì nàng lại vẫn đợi ở trong dịch quán, mỗi ngày sẽ đều nằm phơi nắng, híp mắt ngây người, thỉnh thoảng còn ra ngoài dạo phố, gần như đi hết các quán ăn tửu lâu có tiếng trong thành, ra vẻ như phải ăn hết tất cả.

Trong nháy mắt đã qua khoảng chừng hai mươi ngày, thời tiết đang dần trở lạnh, triều đình Liên Nhạc quốc cũng đã sớm khôi phục bình thường, những đại thần kia gần như là đã quên mất sự tồn tại của Đoan Mộc Điềm, thỉnh thoảng có người nhắc tới mới có thể chợt nhớ ra, sau đó… liền không có sau đó nữa.

Trái lại, vị hoàng đế không có quyền lực Liên Khuyết kia thì mỗi ngày đều rất rảnh rỗi, thường xuyên gọi nàng tiến cung hoặc là xuất cung tới kéo nàng đi chơi.

Mấy lần tiến cung, địa điểm cũng không ở trong điện Vân Long, dù sao thì nơi đó vẫn là tẩm cung của hoàng thượng, đồng thời cũng là nơi triều thần bàn bạc quốc sự, há lại để cho ai thích vào thì vào?

Nhưng cũng chưa từng có ý đồ muốn vào đó nhìn, chỉ có ‘ngoan ngoãn’ để Liên Khuyết dày vò, ra vẻ đối với mọi việc xung quanh đều không hứng thú.

Dáng vẻ thản nhiên lãnh đạm này khiến Liên Khải Minh cũng không khỏi trầm ngưng, thầm nghĩ chẳng lẽ là bản thân mình đa nghi quá, nghĩ lầm rồi?

Chỉ có Đoan Mộc Điềm tự mình biết, lần trước nàng cũng từng lẻn vào trong điện Vân Long, tìm tỉ mỉ rất lâu cũng không tìm được bất cứ dấu vết nào của Tử Sâm Vương. Khi đó mặc dù thời gian gấp rút nhưng cơ bản nơi nào có thể tìm nàng cũng đã tìm cả rồi, cũng không có tìm được vậy cũng chỉ có hai khả năng, một là Tử Sâm Vương được giấu ở một chỗ vô cùng bí ẩn rất khó để tìm được, nếu là vậy thì nàng có tìm hết Kim Vân điện cũng là vô ích, rất có khả năng sẽ rơi vào cạm bẫy của Liên Khải Minh. Khả năng còn lại, đó chính là Liên Khải Minh đang nói láo, Tử Sâm Vương vốn không phải được giấu trong điện Vân Long.

Một khuôn mặt quyến rũ phơi phới bất thình lình phóng to trước mặt nàng, chỉ thấy hắn cau mày lại, trong mặt long lanh nước, dáng vẻ vô cùng điềm đạm đáng yêu, nói: “Mộc Ngôn, trẫm hỏi nàng, ở cùng trẫm khiến cho nàng cảm thấy vô cùng phiền chán có đúng hay không? Thế cho nên nàng vẫn luôn thất thần?”

Người Đoan Mộc Điềm hơi ngửa ra đằng sau, đạm mạc nói rằng: “Hoàng thượng nói quá rồi, có thể được hoàng thượng ưu ái, thảo dân cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”

Liên Khuyết ghé sát vào mặt nàng, tỉ mỉ quan sát, hừm? Lúc trước không phát hiện, da nàng tuy vàng vọt nhưng đến một lỗ chân lông cũng không có, mắt, mi, mũi, cái miệng nhỏ nhắn, nhìn vô cùng tinh xảo, có điều tại sao kết hợp cùng một chỗ, nhìn thế nào cũng như bị phủ một tầng sương, mờ mờ mịt mịt không rõ ràng, cũng khiến cho nó không hề tinh xảo nữa nhỉ?

Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề!

Liên Khuyết nhẹ ngửi mùi thơm thanh lãnh như có như không trên người nàng, nghĩ thầm, hay là sai người mang chậu nước lại đây, cho nàng rửa mặt một cái nhỉ!

Chỉ là nghĩ như vậy, bỗng nhiên hắn thấy trong lòng có rung động khó hiểu.

Lại nói cô gái này rốt cuộc đến từ đâu? Vì sao vừa nữ giả nam trang vừa cải trang xấu xí? Lúc trước cứu hắn hẳn là do trùng hợp, nhưng sau khi theo hắn đến Kinh thành vẫn an phận ở trong dịch quán, cũng không thấy nàng làm chuyện gì. Vậy rốt cuộc là nàng muốn đi đâu, làm gì?

Trước đó vài ngày nàng còn tới nhiếp chính vương phủ, nhưng dường như cũng không phải người của hoàng thúc, cùng không hề muốn dựa vào lão ta hay có ý muốn cấu kết cùng lão ta.

Trong lòng nàng cũng giống nhưng mặt ngoài của nàng, bao phủ một lớp sương mù thần bí, khiến người ta nhìn không thấu.

Liên hoàng đế ghé sát vào quan sát tỉ mỉ, sâu trong đáy mắt có ánh sáng chuyển động khiến vẻ ngoài của hắn càng thêm rực rỡ quyến rũ.

Đoan Mộc Điềm lại lui về phía sau, nói: “Hoàng thượng vì sao lại nhìn ta như vậy?”

“Haiz!” Liên Khuyết thở dài một tiếng, buồn bực oán giận: “Trẫm thấy nàng không có tinh thần, chẳng lẽ là gặp phải rắc rối gì rồi? Đến đây, không bằng nói Trẫm nghe một chút, xem Trẫm có thể giải quyết giúp nàng hay không nào?”

“Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, chỉ có điều cũng không phải rắc rối gì.”

Liên hoàng đế sờ tóc, phẩy tay sai người đuổi hết đám mỹ nữ đang biểu diễn trước mặt đi, nói: “Lui đi, lui xuống hết đi, cả ngày chỉ lặp đi lặp lại có mấy tiết mục giống nhau, thiệt là nhàm chán muốn chết, Trẫm nhìn cũng thấy choáng váng.”

Sau đó hắn quay đầu nhìn Đoan Mộc Điềm, nói rằng: “Không bằng như này, Mộc Ngôn, hôm nay nàng cũng không cần xuất cung nữa, ở lại kề vai âm sự cùng………Khụ, cùng Trẫm, được không?”

Nàng có thể đánh một chưởng, bổ đầu của hắn ra không?

Mặc dù nghĩ như vậy, vẻ mặt nàng lại vẫn tỏ ra lạnh nhạt, nói: “Thảo dân sợ hãi, không dám mạo phạm hoàng thượng.”

“Làm sao có thể là mạo phạm chứ?” Đây chính là do Trẫm muốn làm như vậy, à….. đây… đây là Thánh chỉ, biết không? Đúng đúng, hay là nàng muốn kháng chỉ?”

“Thảo dân không dám.”

“Vậy được, cứ quyết định như vậy đi!”

Hắn cười đến là vui vẻ, sau đó dứt khoát kéo nàng di giá ra ngự hoa viên, không thèm để ý là Đoan Mộc Điềm khẽ nhíu mày, có ý chống cự.

Có lẽ là do Liên Khuyết không ngừng dây dưa, cũng có lẽ là do chính nàng biết thời biết thế nên khi màn đêm buông xuống, nàng vẫn không rời khỏi hoàng cung, đặc biệt là nàng còn vinh hạnh được vào Vân Long điện, cùng ăn cơm chung với hoàng thượng.

Sau đó, nàng bị Liên Khuyết kéo vào tẩm cung của hắn bên trong điện.

Nàng bỗng nhiên nhíu mày, đáy mắt lạnh lẽo, khóe miệng nhẹ nhếch, tạo thành một đường cong lạnh lùng đỏ như máu.

Hắn muốn làm cái gì?

“Đến đây, canh giờ cũng không còn sớm, chúng ta nhanh nhanh lại đây cùng nhau ngủ đi.”

Đi vào tẩm cung, đóng cửa phòng lại, Liên Khuyết bỗng nhiên xoay người, híp mắt cười rồi lập tức nghĩ đến việc lại gần kéo váy nàng xuống.

Nơi này chẳng có ai, ngoại trừ bọn họ ra dường như không còn một ai khác. Nàng có thể cảm giác được trong chỗ tối ẩn giấu không ít hơi thở, trước mặt, tay của Liên Khuyết đang có ý chụp về phía ngực nàng.

Nàng chợt hít sâu một hơi, sau đó khua tay, “Bịch” một tiếng đánh gục hắn xuống.

Hơi thở âm trầm kia vì vậy mà bỗng nhiên trở nên điên cuồng, cuồng phong nổi nên, đánh thẳng về phía Đoan Mộc Điềm. Vẻ mặt nàng nghiêm trọng, thân thể gập xuống rồi lập tức nhào tới trước mặt Liên Khuyết vốn vừa bị nàng đánh ngã kia, đưa tay ra nắm vạt áo của hắn, xách hắn từ trên mặt đất lên.

Một tia sáng trắng dừng ngay giữa trán Liên Khuyết, hai mắt của Liên hoàng đế bây giờ đã biết thành mắt gà chọi, nhìn chằm chằm mũi kiếm chỉ cách trán hắn chỉ có một mi-li-mét, nhất thời trợn trắng mắt, dáng vẻ như sắp ngất xỉu.

Bên tai hắn đột nhiên vang lên giọng nói thanh lãnh lại không hề có độ ấm: “Đừng giả vờ, nếu không ta liền dùng ngươi làm lá chắn đỡ kiếm!”

Liên Khuyết quả nhiên lập tức tỉnh táo, bĩu môi nói: “Khốn kiếp, còn chĩa kiếm vào Trẫm làm cái gì? Lui ra lui ra.”

“Nhưng mà, hoàng thượng…”

“Lui ra, Mộc Ngôn đang đùa với trẫm thôi, ngươi đi ra ngoài canh chừng đi, đừng để bất cứ ai không liên quan xuất biện.”

Người nọ nghe vậy lườm Đoan Mộc Điềm đầy cảnh cáo, sau đó liền tuân lệnh lui ra ngoài, mà những người đang âm thầm quan sát kia lại càng đề cao cảnh giác, nhìn chằm chằm Đoan Mộc Điềm, ánh mắt như vậy khiến người ta thấy rợn cả tóc gáy.

Đoan Mộc Điềm không mảy may để ý, phẩy tay điểm vài phát trên người Liên Khuyết, phong bế mấy chỗ huyệt đạo của hắn.

Nàng đã thử thăm dò nhiều lần, người này đúng là không có chút nội lực nào.

“Ấy? Mộc Ngôn, nàng làm cái gì vậy? Nếu có gì thiệt thòi hoặc là yêu cầu gì nàng cứ việc nói ra là được mà, nàng còn không biết quan hệ của hai chúng ta sao? Trẫm có thể không thực hiện một nguyện vọng của nàng sao?”

Đến tận bây giờ mà mặt hắn vẫn không đổi sắc, còn có thể cười híp mắt trêu chọc Đoan Mộc Điềm.

Đoan Mộc Điềm không hề quan tâm đến hắn, lúc điểm huyện của hắn nàng đã ném hắn lên ghế, sau đó “Roẹt” một tiếng xé vạt áo vướng víu kia đi, nhất thời hoạt động thoải mái hơn nhiều.

Liên Khuyết nhìn động tác này của nàng, không nhịn được “A” một tiếng, hơi thất thần, thì thào nói: “Chết rồi chết rồi, sao thậm chí động tác như vậy cũng có thể khiến trẫm nhiệt huyết sôi trào tinh thần nhộn nhạo vậy nè?”

“Bởi vì ngươi đúng là một tên b.iến thái.”

Giọng nói lạnh lùng của Đoan Mộc Điềm vang lên, sau đó trên tay nàng xuất hiện một thanh dao găm chẳng biết là lấy từ đâu, nhẹ nhàng kề trên cổ hắn, nói: “Ta cũng không ngại để cho Liên Nhạc hoàng đế phơi thây tại chỗ, vì lẽ đó phiền ngươi thành thật trả lời vấn đề của ta.”

Trong bóng tối lại có người xao động nhưng không hề lao ra.

Liên Khuyết trừng mắt nhìn, vẫn cười hì hì như cũ, nói: “Nàng có vấn đề gì cứ hỏi là được, cần gì phải tính toán để chế ngự trẫm trước cho nó phiền phức làm gì? Lẽ nào trẫm lại gây khó khăn cho nàng chứ?”

“Tử Sâm Vương ở nơi nào?”

“Hả? Tử Sâm Vương? Trên dưới triều đình của ta hình như làm gì có chức vụ này đâu. Ối…”

Giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ, lời cuối cùng dường như tắt hẳn, thanh dao găm kia đang vạch một đường hết sức nhẹ nhàng trên cổ hắn. Hắn thấy ánh mắt của Đoan Mộc Điềm thanh lãnh không hề gợn sóng, thờ ơ giống như trước mặt nàng bây giờ chỉ là một người xa lạ, hoặc có lẽ vốn cũng không tính là ‘một người’.

Nàng thật sự dám phanh thây hắn, hoàn toàn không phải là hù dọa hay đùa giỡn hắn.

“Nàng là ai?”

“Người lang thang chốn giang hồ.”

“Nàng muốn Tử Sâm Vương để làm gì?”

“Tò mò. Nghe nói vật kia có thể giúp người chết đắp nặn thân thể mà sống lại, là vật quý giá bậc nhất thế gian, do đó ta rất muốn nhìn xem nó có bộ dạng thế nào để mở mang chút kiến thức.”

“Làm sao nàng biết trẫm có thứ này?”

“Nhiếp chính vương nói cho ta biết.”

Trong mắt Liên Khuyết chợt lóe ánh sáng khác thường, ngón tay bỗng nhiên khẽ run lên một cái rồi lại lập tức bình tĩnh lại, sắc mặt trở lại như cũ, bình tĩnh hỏi: “Vì sao ông ta phải cho nàng biết điều này?”

“Bởi vì dường như ông ta rất hứng thú với những điều ta viết trong sách thuốc, lại đúng dịp thấy được trên đó có viết về Tử Sâm Vương cho nên liền nói cho ta biết việc trọng tẩm cung của ngươi có cất giấu Tử Sâm Vương.”

“Sách thuốc?”

“Chỉ cần ngươi để cho ta nhìn thấy Tử Sâm Vương, đến lúc đó dù ngươi muốn ta tặng sách thuốc cho ngươi cũng không sao?”

“Oa, hào phóng vậy sao?”

“Tử Sâm Vương ở nơi nào?”

Liên hoàng đế đảo mắt, bĩu môi, vẻ mặt vô lại nói: “Tử Sâm Vương nào cơ? Đây cũng là lần đầu tiên trẫm biết trong cung có vật quý giá bực này, thật sự là lấy không ra mà. Không bằng, Mộc Ngôn nàng đi hỏi lại hoàng thúc đi, hỏi ông ta xem Tử Sâm Vương rốt cuộc là được giấu ở đâu?”

Đoan Mộc Điềm chợt nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng bóng, trong tia sáng chói lọi của ánh nến lộ ra vẻ sắc bén, nói: “Ngươi chắc chắn là ngươi không biết?”

Sát khí đập vào mặt, khí thế lạnh lẽo sắc bén khiến người ta không thể chống đỡ, khiến cho trong lòng Liên Khuyết âm thầm báo động, hô hấp cũng không kìm được mà rối loạn.

Cô gái này, cô gái này… Tại sao có thể hung mãnh như vậy?

Đoan Mộc Điềm một tay giữ lấy hắn, một tay cầm dao găm để tại cổ họng hắn, cười như u hồn quỷ ác, nói rằng: “Ta nghĩ dù vật có trân quý nữa thì dùng một mạng của hoàng thượng đổi cũng đều là đáng giá hết.”

“Nàng nếu giết trẫm, chính nàng cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây.”

“Ngươi có muốn thử xem một chút không?”

“…”

Thử một chút?! Chuyện thế này làm sao có thể thử chứ?

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: Quỷ oa oa
2 Quyển 1 - Chương 2: Quỳ xuống
3 Quyển 1 - Chương 3: Núi Tử Hà
4 Quyển 1 - Chương 4: Lên núi hái thuốc
5 Quyển 1 - Chương 5: Đoan Mộc Thần
6 Quyển 1 - Chương 6: Tiếng quỷ kêu trên núi Tử Hà
7 Quyển 1 - Chương 7: Ta là thúc thúc của ngươi
8 Quyển 1 - Chương 8: Cổ ngữ có câu
9 Quyển 1 - Chương 9: Cháu gái, cháu thật khéo tay!
10 Quyển 1 - Chương 10: Xoa bóp
11 Quyển 1 - Chương 11: Thịt?
12 Quyển 1 - Chương 12: Tiến vào núi Tử Hà
13 Quyển 1 - Chương 13: Đôi mắt màu tím
14 Quyển 1 - Chương 14: Lần đầu gặp mặt
15 Quyển 1 - Chương 15: Sụp đổ
16 Quyển 1 - Chương 16: Ta cõng ngươi
17 Quyển 1 - Chương 17: Đau chết gia!
18 Quyển 1 - Chương 18: Tam điện hạ
19 Quyển 1 - Chương 19: Lạc đường? Vứt bỏ?
20 Quyển 1 - Chương 20: Hội chùa ngày trung thu
21 Quyển 1 - Chương 21: Chiếm trước chỗ
22 Quyển 1 - Chương 22: Người thần bí xuất hiện
23 Quyển 1 - Chương 23: Nhân dịp trời tối rời đi
24 Quyển 1 - Chương 24: Hồ ly mắt xanh
25 Quyển 1 - Chương 25: Cản đường
26 Quyển 1 - Chương 26: Điềm Điềm, chạy mau!
27 Quyển 1 - Chương 27: Đồ ngốc, giả chết không phải tốt rồi sao?!
28 Quyển 1 - Chương 28: Phụ thân đuổi tới
29 Quyển 1 - Chương 29: Thêm một hồ ly mắt xanh
30 Quyển 1 - Chương 30: Con dấu hắc ngọc
31 Quyển 1 - Chương 31: Cháo
32 Quyển 1 - Chương 32: Làm mối?
33 Quyển 1 - Chương 33: Lưu Tiểu Thư
34 Quyển 1 - Chương 34: Không nói cho cháu
35 Quyển 1 - Chương 35: Chia ly (thượng)
36 Quyển 1 - Chương 36: Chia ly (Hạ)
37 Quyển 2 - Chương 1: Trở lại kinh thành
38 Quyển 2 - Chương 2: Chớp mắt đã mười năm
39 Quyển 2 - Chương 3: Kinh hồng thoáng qua
40 Quyển 2 - Chương 4: Hoàng Thượng tới
41 Quyển 2 - Chương 5: Trở lại kinh thành
42 Quyển 2 - Chương 6: Đoan Mộc Vương Phủ
43 Quyển 2 - Chương 7: Thúc mang cháu đi ngắm cảnh
44 Quyển 2 - Chương 8: Quân Tu Nhiễm hồi kinh
45 Quyển 2 - Chương 9: Gặp lại Phượng Lâu
46 Quyển 2 - Chương 10: Xuất chinh
47 Quyển 2 - Chương 11: Rước họa cũng vì tham ăn
48 Quyển 2 - Chương 12: Gặp lại
49 Quyển 2 - Chương 13: Xin phụ hoàng làm chủ
50 Quyển 2 - Chương 14: Tứ hôn
51 Quyển 2 - Chương 15: Tam điện hạ tới chơi
52 Quyển 2 - Chương 16: Phản công ngược lại
53 Quyển 2 - Chương 17: Nàng đút cho ta
54 Quyển 2 - Chương 18: Nhào đến hôn một cái
55 Quyển 2 - Chương 19: Khuê tú tràn ngập sảnh đường
56 Quyển 2 - Chương 20: Đánh công chúa
57 Quyển 2 - Chương 21: Trừng phạt
58 Quyển 2 - Chương 22: Án mạng
59 Quyển 2 - Chương 23: Đức phi cho mời
60 Quyển 2 - Chương 24: Huyết nhiễm Tuyên Đức Cung
61 Quyển 2 - Chương 25: Cầu phúc ở Lăng Vân Tự
62 Quyển 2 - Chương 26: Cả người ẩm ướt
63 Quyển 2 - Chương 27: Bị ám sát, nhảy vực
64 Quyển 2 - Chương 28: Nàng uống nhầm thuốc?
65 Quyển 2 - Chương 29: Cái chết của Thái Thiến
66 Quyển 2 - Chương 30: Đấu giá Trân Bảo các
67 Quyển 2 - Chương 31: Ăn cướp trước mặt mọi người
68 Quyển 2 - Chương 32: Giao Thành Mộng Tuyền ra!
69 Quyển 2 - Chương 33: Trong tử lao
70 Quyển 2 - Chương 34: Kẻ chết thay
71 Quyển 2 - Chương 35: Điên phi ở lãnh cung.
72 Quyển 2 - Chương 36: Gặp lại ở lãnh cung
73 Quyển 2 - Chương 37: Con trai của ai?
74 Quyển 2 - Chương 38: Không nhận
75 Quyển 2 - Chương 39: Chiến thắng trở về
76 Quyển 2 - Chương 40: Khiến cho người ta tâm tính phiền loạn
77 Quyển 2 - Chương 41: Hôn kỳ (ngày cưới)
78 Quyển 2 - Chương 42: Cuối cùng cũng phản công
79 Quyển 2 - Chương 43: Qua cầu rút ván.
80 Quyển 2 - Chương 44: Ban thưởng
81 Quyển 2 - Chương 45: Rời khỏi thành.
82 Quyển 2 - Chương 46: Hôn Kì sắp tới
83 Quyển 2 - Chương 47: Mùng 3 tháng 8.
84 Quyển 2 - Chương 48: Hôn Lễ
85 Quyển 2 - Chương 49: Vợ chồng đồng lòng.
86 Quyển 2 - Chương 50: Rời kinh
87 Quyển 3 - Chương 1: Ra biên cương
88 Quyển 3 - Chương 2: Ngàn dặm cầu hôn
89 Quyển 3 - Chương 3: Ân nhân cứu mạng
90 Quyển 3 - Chương 4: Yên lặng chờ gọi
91 Quyển 3 - Chương 5: Nhiếp chính vương cho mời
92 Quyển 3 - Chương 6: Tử sâm vương ở đâu?
93 Quyển 3 - Chương 7: Ninh Thanh
94 Quyển 3 - Chương 8: Xông qua biên giới
95 Quyển 3 - Chương 9: Khai chiến
96 Quyển 3 - Chương 10: Không dám giết
97 Quyển 3 - Chương 11: Quan tặc cấu kết
98 Quyển 3 - Chương 12: Đơn kiện
99 Quyển 3 - Chương 13: Cảnh thế tử đến
100 Quyển 3 - Chương 14: Áp giải hồi kinh
101 Quyển 3 - Chương 15: Thánh chỉ đến!
102 Quyển 3 - Chương 16: Điềm Điềm bị thương
103 Quyển 3 - Chương 17: Có con?
104 Quyển 3 - Chương 18: Môi giới
105 Quyển 3 - Chương 19: Hung khí trần gian
106 Quyển 3 - Chương 20: Thanh Già Quan
107 Quyển 3 - Chương 21: Hoạ thuỷ!
108 Quyển 3 - Chương 22: Đánh nhau to
109 Quyển 3 - Chương 23: Còn là người hay không?
110 Quyển 3 - Chương 24: Quét sạch lời đồn
111 Quyển 3 - Chương 25: Béo quá không tốt
112 Quyển 3 - Chương 26: Ninh Thanh trốn đi
113 Quyển 3 - Chương 27: Vợ chồng đoàn tụ
114 Quyển 3 - Chương 28: Bị cướp
115 Quyển 3 - Chương 29: Hạ sinh
116 Quyển 3 - Chương 30: Ninh Thanh về nhà
117 Quyển 3 - Chương 31: Ta thật sự là hiền thê lương mẫu
118 Quyển 3 - Chương 32: Ép buộc đến ép buộc đi
119 Quyển 3 - Chương 33: Huynh không phải do mẫu phi sinh
120 Quyển 3 - Chương 34: Nửa đường chen chân
121 Quyển 3 - Chương 35: Nguyện làm con trai Hiền phi
122 Quyển 3 - Chương 36: Trà
123 Quyển 3 - Chương 37: Thích khách
124 Quyển 3 - Chương 38: Phượng Lâu phản bội?
125 Quyển 3 - Chương 39: Bắt đầu tranh chấp
126 Quyển 3 - Chương 40: Phóng hỏa trong đêm
127 Quyển 3 - Chương 41: Tiểu Niệm Niệm
128 Quyển 3 - Chương 42: Phượng Lâu phát điên
129 Quyển 3 - Chương 43: Hai bè hát phối thật hay!
130 Quyển 3 - Chương 44: Huynh đệ như tay chân
131 Quyển 3 - Chương 45: Phượng Niệm nhận thân
132 Quyển 3 - Chương 46: Xung đột
133 Quyển 3 - Chương 47: Con riêng
134 Quyển 3 - Chương 48: Về trong sạch
135 Quyển 3 - Chương 49: Một nhà vô sỉ
136 Quyển 3 - Chương 50: Mời khách ăn điểm tâm
137 Quyển 3 - Chương 51: Đau bụng
138 Quyển 3 - Chương 52: Tiểu yêu nghiệt ra đời
139 Quyển 3 - Chương 53: Một nhà ba người
140 Quyển 3 - Chương 54: Vị thuốc cuối cùng
141 Quyển 3 - Chương 55: Đầy tháng
142 Quyển 3 - Chương 56: Bên cạnh quá ồn
143 Quyển 3 - Chương 57: Thiên Ma Cung mất trộm
144 Quyển 3 - Chương 58: Đại hôn, rời kinh
145 Quyển 4 - Chương 1: Lần đầu vào giang hồ
146 Quyển 4 - Chương 2: Cung chủ Thiên Ma cung
147 Quyển 4 - Chương 3: Đi săn
148 Quyển 4 - Chương 4: Tranh thủ thời gian
149 Quyển 4 - Chương 5: Kiểm tra
Chapter

Updated 149 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: Quỷ oa oa
2
Quyển 1 - Chương 2: Quỳ xuống
3
Quyển 1 - Chương 3: Núi Tử Hà
4
Quyển 1 - Chương 4: Lên núi hái thuốc
5
Quyển 1 - Chương 5: Đoan Mộc Thần
6
Quyển 1 - Chương 6: Tiếng quỷ kêu trên núi Tử Hà
7
Quyển 1 - Chương 7: Ta là thúc thúc của ngươi
8
Quyển 1 - Chương 8: Cổ ngữ có câu
9
Quyển 1 - Chương 9: Cháu gái, cháu thật khéo tay!
10
Quyển 1 - Chương 10: Xoa bóp
11
Quyển 1 - Chương 11: Thịt?
12
Quyển 1 - Chương 12: Tiến vào núi Tử Hà
13
Quyển 1 - Chương 13: Đôi mắt màu tím
14
Quyển 1 - Chương 14: Lần đầu gặp mặt
15
Quyển 1 - Chương 15: Sụp đổ
16
Quyển 1 - Chương 16: Ta cõng ngươi
17
Quyển 1 - Chương 17: Đau chết gia!
18
Quyển 1 - Chương 18: Tam điện hạ
19
Quyển 1 - Chương 19: Lạc đường? Vứt bỏ?
20
Quyển 1 - Chương 20: Hội chùa ngày trung thu
21
Quyển 1 - Chương 21: Chiếm trước chỗ
22
Quyển 1 - Chương 22: Người thần bí xuất hiện
23
Quyển 1 - Chương 23: Nhân dịp trời tối rời đi
24
Quyển 1 - Chương 24: Hồ ly mắt xanh
25
Quyển 1 - Chương 25: Cản đường
26
Quyển 1 - Chương 26: Điềm Điềm, chạy mau!
27
Quyển 1 - Chương 27: Đồ ngốc, giả chết không phải tốt rồi sao?!
28
Quyển 1 - Chương 28: Phụ thân đuổi tới
29
Quyển 1 - Chương 29: Thêm một hồ ly mắt xanh
30
Quyển 1 - Chương 30: Con dấu hắc ngọc
31
Quyển 1 - Chương 31: Cháo
32
Quyển 1 - Chương 32: Làm mối?
33
Quyển 1 - Chương 33: Lưu Tiểu Thư
34
Quyển 1 - Chương 34: Không nói cho cháu
35
Quyển 1 - Chương 35: Chia ly (thượng)
36
Quyển 1 - Chương 36: Chia ly (Hạ)
37
Quyển 2 - Chương 1: Trở lại kinh thành
38
Quyển 2 - Chương 2: Chớp mắt đã mười năm
39
Quyển 2 - Chương 3: Kinh hồng thoáng qua
40
Quyển 2 - Chương 4: Hoàng Thượng tới
41
Quyển 2 - Chương 5: Trở lại kinh thành
42
Quyển 2 - Chương 6: Đoan Mộc Vương Phủ
43
Quyển 2 - Chương 7: Thúc mang cháu đi ngắm cảnh
44
Quyển 2 - Chương 8: Quân Tu Nhiễm hồi kinh
45
Quyển 2 - Chương 9: Gặp lại Phượng Lâu
46
Quyển 2 - Chương 10: Xuất chinh
47
Quyển 2 - Chương 11: Rước họa cũng vì tham ăn
48
Quyển 2 - Chương 12: Gặp lại
49
Quyển 2 - Chương 13: Xin phụ hoàng làm chủ
50
Quyển 2 - Chương 14: Tứ hôn
51
Quyển 2 - Chương 15: Tam điện hạ tới chơi
52
Quyển 2 - Chương 16: Phản công ngược lại
53
Quyển 2 - Chương 17: Nàng đút cho ta
54
Quyển 2 - Chương 18: Nhào đến hôn một cái
55
Quyển 2 - Chương 19: Khuê tú tràn ngập sảnh đường
56
Quyển 2 - Chương 20: Đánh công chúa
57
Quyển 2 - Chương 21: Trừng phạt
58
Quyển 2 - Chương 22: Án mạng
59
Quyển 2 - Chương 23: Đức phi cho mời
60
Quyển 2 - Chương 24: Huyết nhiễm Tuyên Đức Cung
61
Quyển 2 - Chương 25: Cầu phúc ở Lăng Vân Tự
62
Quyển 2 - Chương 26: Cả người ẩm ướt
63
Quyển 2 - Chương 27: Bị ám sát, nhảy vực
64
Quyển 2 - Chương 28: Nàng uống nhầm thuốc?
65
Quyển 2 - Chương 29: Cái chết của Thái Thiến
66
Quyển 2 - Chương 30: Đấu giá Trân Bảo các
67
Quyển 2 - Chương 31: Ăn cướp trước mặt mọi người
68
Quyển 2 - Chương 32: Giao Thành Mộng Tuyền ra!
69
Quyển 2 - Chương 33: Trong tử lao
70
Quyển 2 - Chương 34: Kẻ chết thay
71
Quyển 2 - Chương 35: Điên phi ở lãnh cung.
72
Quyển 2 - Chương 36: Gặp lại ở lãnh cung
73
Quyển 2 - Chương 37: Con trai của ai?
74
Quyển 2 - Chương 38: Không nhận
75
Quyển 2 - Chương 39: Chiến thắng trở về
76
Quyển 2 - Chương 40: Khiến cho người ta tâm tính phiền loạn
77
Quyển 2 - Chương 41: Hôn kỳ (ngày cưới)
78
Quyển 2 - Chương 42: Cuối cùng cũng phản công
79
Quyển 2 - Chương 43: Qua cầu rút ván.
80
Quyển 2 - Chương 44: Ban thưởng
81
Quyển 2 - Chương 45: Rời khỏi thành.
82
Quyển 2 - Chương 46: Hôn Kì sắp tới
83
Quyển 2 - Chương 47: Mùng 3 tháng 8.
84
Quyển 2 - Chương 48: Hôn Lễ
85
Quyển 2 - Chương 49: Vợ chồng đồng lòng.
86
Quyển 2 - Chương 50: Rời kinh
87
Quyển 3 - Chương 1: Ra biên cương
88
Quyển 3 - Chương 2: Ngàn dặm cầu hôn
89
Quyển 3 - Chương 3: Ân nhân cứu mạng
90
Quyển 3 - Chương 4: Yên lặng chờ gọi
91
Quyển 3 - Chương 5: Nhiếp chính vương cho mời
92
Quyển 3 - Chương 6: Tử sâm vương ở đâu?
93
Quyển 3 - Chương 7: Ninh Thanh
94
Quyển 3 - Chương 8: Xông qua biên giới
95
Quyển 3 - Chương 9: Khai chiến
96
Quyển 3 - Chương 10: Không dám giết
97
Quyển 3 - Chương 11: Quan tặc cấu kết
98
Quyển 3 - Chương 12: Đơn kiện
99
Quyển 3 - Chương 13: Cảnh thế tử đến
100
Quyển 3 - Chương 14: Áp giải hồi kinh
101
Quyển 3 - Chương 15: Thánh chỉ đến!
102
Quyển 3 - Chương 16: Điềm Điềm bị thương
103
Quyển 3 - Chương 17: Có con?
104
Quyển 3 - Chương 18: Môi giới
105
Quyển 3 - Chương 19: Hung khí trần gian
106
Quyển 3 - Chương 20: Thanh Già Quan
107
Quyển 3 - Chương 21: Hoạ thuỷ!
108
Quyển 3 - Chương 22: Đánh nhau to
109
Quyển 3 - Chương 23: Còn là người hay không?
110
Quyển 3 - Chương 24: Quét sạch lời đồn
111
Quyển 3 - Chương 25: Béo quá không tốt
112
Quyển 3 - Chương 26: Ninh Thanh trốn đi
113
Quyển 3 - Chương 27: Vợ chồng đoàn tụ
114
Quyển 3 - Chương 28: Bị cướp
115
Quyển 3 - Chương 29: Hạ sinh
116
Quyển 3 - Chương 30: Ninh Thanh về nhà
117
Quyển 3 - Chương 31: Ta thật sự là hiền thê lương mẫu
118
Quyển 3 - Chương 32: Ép buộc đến ép buộc đi
119
Quyển 3 - Chương 33: Huynh không phải do mẫu phi sinh
120
Quyển 3 - Chương 34: Nửa đường chen chân
121
Quyển 3 - Chương 35: Nguyện làm con trai Hiền phi
122
Quyển 3 - Chương 36: Trà
123
Quyển 3 - Chương 37: Thích khách
124
Quyển 3 - Chương 38: Phượng Lâu phản bội?
125
Quyển 3 - Chương 39: Bắt đầu tranh chấp
126
Quyển 3 - Chương 40: Phóng hỏa trong đêm
127
Quyển 3 - Chương 41: Tiểu Niệm Niệm
128
Quyển 3 - Chương 42: Phượng Lâu phát điên
129
Quyển 3 - Chương 43: Hai bè hát phối thật hay!
130
Quyển 3 - Chương 44: Huynh đệ như tay chân
131
Quyển 3 - Chương 45: Phượng Niệm nhận thân
132
Quyển 3 - Chương 46: Xung đột
133
Quyển 3 - Chương 47: Con riêng
134
Quyển 3 - Chương 48: Về trong sạch
135
Quyển 3 - Chương 49: Một nhà vô sỉ
136
Quyển 3 - Chương 50: Mời khách ăn điểm tâm
137
Quyển 3 - Chương 51: Đau bụng
138
Quyển 3 - Chương 52: Tiểu yêu nghiệt ra đời
139
Quyển 3 - Chương 53: Một nhà ba người
140
Quyển 3 - Chương 54: Vị thuốc cuối cùng
141
Quyển 3 - Chương 55: Đầy tháng
142
Quyển 3 - Chương 56: Bên cạnh quá ồn
143
Quyển 3 - Chương 57: Thiên Ma Cung mất trộm
144
Quyển 3 - Chương 58: Đại hôn, rời kinh
145
Quyển 4 - Chương 1: Lần đầu vào giang hồ
146
Quyển 4 - Chương 2: Cung chủ Thiên Ma cung
147
Quyển 4 - Chương 3: Đi săn
148
Quyển 4 - Chương 4: Tranh thủ thời gian
149
Quyển 4 - Chương 5: Kiểm tra
footer(); ?>