Quyển 4 – Chương 5: Kiểm tra

Tử Châu, trên bờ sông cách Mặc Thành ngoài năm mươi dặm đã náo nhiệt được hai năm rồi.

Hai năm trước Tử Châu chịu nạn úng, triều đình nghiên cứu nhiều lần đã quyết định tu bổ thuỷ lợi, đào rộng lòng sông, con sông này uốn lượn trải dài toàn bộ Tử Châu, thậm chí còn lan ra cả mấy châu xung quanh, nghìn vạn dân chúng đúng là sống dựa vào con sông này.

Đương nhiên công trình thuỷ lợi cũng không chỉ có tu sửa bờ sông mà còn xây đập chứa nước ở các nơi lận cận nữa.

Đây là chuyện lớn mà vô cùng có lợi cho người dân nên nhiệt tình của dân chúng cũng tăng vọt, hưởng ứng nhiệt liệt, hơn nữa sau khi phát hiện tham gia làm việc ngoại trừ được bao ăn mỗi ngày còn có tiền công trợ cấp thì số người tình nguyện tới tham gia xây dựng ngày càng đông đảo.

Cho dù tiền công kia có hơi ít một chút.

Công trình tiến hành khá thuận lợi, khắp nơi đều có tiếng đinh đinh đang đang. Trời tháng tư dần trở nên nóng bức, trán ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi, nơi nào cũng có thể thấy được dân tình nguyện và công nhân chuyên nghiệp, cùng với nhóm đại nhân công bộ được phái tới từ kinh thành.

Công trình này còn chưa hoàn thành được một nửa, nhưng năm ngoái cũng đã có hiệu quả nhất định.

Mỗi năm vào tháng tư tháng năm Tử Châu đều vào mùa mưa, năm nào cũng chịu nạn úng không lớn thì nhỏ, chỉ là không nghiêm trọng như năm kia, mà năm vừa rồi, tuy rằng công trình trên thượng nguồn mới chỉ bắt đầu, số đập chứa nước xung quanh còn chưa đến một nửa nhưng đã tích được phần lớn nước mưa, giảm bớt mức độ ngập úng, số nước tích được lại có thể để cho dân chúng sử dụng hoặc tưới tiêu khi đến mùa hạn.

Hiệu quả rõ rệt như vậy mặc dù không thể ngăn chặn lũ lụt trong phạm vi lớn nhưng cũng làm cho phần đông dân chúng thấy được hi vọng, ai nấy đều ca tụng tam điện hạ quả là vương gia tạo phúc cho mọi người.

Mà hiện tại mùa mưa năm nay cũng sắp tới rồi.

Đoan Mộc Điềm và Quân Tu Nhiễm đi thẳng vào Tử châu, dừng trên trên ngọn đồi cách Mặc Thành sáu mươi dặm, bờ sông trải dài theo chân núi, bọn họ đứng trên đỉnh đồi vừa vặn có thể trông thấy cảnh tượng khí thế và công trình đang xây dựng bên kia.

“Trông vậy mà hiệu quả thật rõ rệt.” Đoan Mộc Điềm xa xa ngắm nhìn cảnh tượng phía dưới, hai mắt sáng lên quay đầu nhìn Quân Tu Nhiễm hỏi: “Vậy tiếp đến làm sao bây giờ?”

“Chúng ta vào trong xem sao đã.”

“Được!”

Hai vợ chồng bàn bạc rồi cuối cùng quay đầu nhìn về phía vị khách không mời vẫn đi theo họ suốt dọc đường.

“Mạch cung chủ, ngươi cũng đã đi theo cả quãng đường rồi, rốt cuộc muốn làm gì?”

Đúng vậy, người này chính là Mạch Trần Hiên, Từ thành Vân Đài đến đây hơn ba trặm dặm đường hắn vẫn luôn theo sát phía sau, cũng không có hành động gây rối nào mà chỉ đi theo như vậy, thi thoảng dụ dỗ tiểu bảo bối nhà họ cho đến tận nơi này.

Hiện giờ đối diện với sự chất vấn đầy ghét bỏ của cặp vợ chồng trước mặt, hắn không khỏi chớp đôi mắt trong veo như nước, cắn tay áo đáng thương nói: “Người ta chỉ là không nỡ xa rời các ngươi thôi, cần gì phải trưng ra cái vẻ mặt ghét bỏ người ta như thế? Thực khiến người ta thương tâm mà.”

Dáng vẻ hai mắt đẫm lệ lưng tròng này quả thật làm người ta vô cùng thương tiếc, nhưng khổ nỗi những người trước mặt này đều là kẻ ý chí sắt đá không có lòng đồng cảm, Quân Tu Nhiễm là vậy, Đoan Mộc Điềm là vậy, Tòng An và Thuận Tử cũng như vậy, ngay cả tiểu bảo bối đang nằm trong lòng mẫu thân cũng chỉ cười cười trước dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của hắn, cười đến hàm răng loé sáng, mặt mày cong cong.

Sau đó cậu hua tay vung loạn về phía nơi náo nhiệt bên kia, con mắt tràn đầy hứng thú muốn đi.

Bên kia thật náo nhiệt, đông người như vậy, còn có nhiều thứ hình thù kỳ lạ, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng nhìn thấy, trông có vẻ chơi rất vui!

Đoan Mộc Điềm xoa xoa đầu bé làm cho bé an tĩnh lại, nói: “Đừng nghịch nữa, chúng ta sẽ qua bên đó ngay thôi.”

Nói xong, bọn họ liền bắt đầu đi xuống núi, Quân Tu Nhiễm vừa đi vừa nói với Mạch Trần Hiên: “Chỗ bổn vương sắp đi hình như không phải nơi mà Mạch cung chủ ngươi có thể đến.”

“Vì sao? Nhiều người ở đó như vậy tại sao bổn toạ lại không đi được?”

“Ơ? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn hiến một phần sức lực cho công trình lợi dân này, tính đi qua khiêng đá với nhóm công nhân à?”

“Thoạt nhìn bổn toạ giống người biết làm mấy chuyện này sao?”

“Ngươi có tám chân hay là hai đầu? Dựa vào cái gì chuyện người khác có thể làm mà ngươi lại không biết làm?”

“Bổn tọa lại cảm thấy thật ra là tam điện hạ ngươi đang lấy việc công làm việc tư, mượn cớ trả thù đấy.”

“Bổn vương trả thù ngươi làm gì? Chẳng lẽ ngươi đã làm gì chọc giận bổn vương à?”

Mạch Trần Hiên vuốt cằm, vẻ mặt trầm tư giống như đang thật sự ngẫm xem mình đã làm chuyện gì xấu, sau đó chợt thấy hắn bừng tỉnh giật mình nói: “Chẳng lẽ bởi vì bổn toạ mơ ước tiểu thế tử của ngươi cho nên tam điện hạ ngươi mới ghi hận trong lòng, tâm sinh oán niệm với bổn toạ?”

“Bổn vương trông giống người nhỏ mọn vậy sao? Con ta có thể được Mạch cung chủ yêu thích cũng là vinh hạnh của nó, bổn vương cần gì vì thế mà ghi hận trong lòng?”

Nhỏ mọn? Chẳng lẽ ngươi không nhỏ mọn chắc?

“Vậy chẳng lẽ vì bổn toạ cũng nhăm nhe vương phi của ngươi, tính định lừa cả nàng và thằng nhóc kia về Thiên Ma cung? A ha? Bổn toạ nhớ ta còn chưa biểu hiện rõ ý đồ này mà?.”

Tam điện hạ nhất thời híp mắt, a, thì ra hắn còn có tâm tư này?

Vì thế tam điện hạ cười càng ôn nhu thân thiết, dịu dàng nhìn hắn, thân mật nói: “Thì ra Mạch cung chủ còn có ý này, thật khiến bổn vương cảm thấy bất ngờ vô cùng, không biết ngươi còn tâm tư gì nữa không, chi bằng nói sạch đi xem bổn vương có thể thoả mãn ngươi hay chăng?”

“Ơ, không ngờ tâm điện hạ lại hào phóng như vậy, đã thế thì bổn toạ sẽ không khách khí.”

“Cứ việc mở miệng!”

“Vậy đầu tiên, có thể mời tam điện hạ đừng nhúng tay vào việc Lục gia không? Cho dù có tìm được mặc liên hay vài thứ khác ở Lục gia thì cũng xin hãy trả lại cho Thiên Ma cung?”

“Việc này đơn giản, nếu đó là đồ thuộc Thiên Ma cung, bổn vương sao có thể vô duyên vô cớ chiếm đoạt?”

“Tam điện hạ đúng thật là thâm minh đại nghĩa khoan hồng độ lượng hào phóng có lễ, làm cho tại hạ rất cảm động!”

“Đâu có đâu có.” Ánh mắt Quân Tu Nhiễm chợt nhìn về một nơi nào đó phía trước, dưới chân ngừng lại, sắc mặt kinh ngạc hô một tiếng.

Phản ứng này làm cho Mạch Trần Hiên cũng giật mình theo, không tự chủ được quay đầu nhìn về phía bên kia, sau đó…

Sau đó, tam điện hạ bỗng nhiên ra tay, một chưởng đánh về phía hắn, Mạch Trần Hiên cả kinh vội vàng đưa tay đỡ nhưng lại không kịp phòng bị một cước tiếp theo, sau đó hắn lập tức bị đá xuống sườn núi.

Chỉ vì nhất thời không để ý mà bị đá xuống núi, hắn lăn lông lốc không ngừng lại được, ven đường đụng ngã không ít nhánh cây hoa cỏ cùng với một lượng lớn đá vụn theo sau.

Quân Tu Nhiễm thản nhiên đứng thẳng phía trên nhìn hắn lăn một đường xuống sườn núi, cười vô cùng vừa lòng.

Sau đó, hắn phất phất ống tay áo che chở Điềm Điềm đi xuống núi, không thèm để ý cái người kia lăn xuống có bị thương hay không, còn sống hay không, trái lại Đoan Mộc Điềm có nghiêng đầu nhìn thoáng qua nhưng lại bị ai đó đưa tay xoay đầu lại trong nháy mắt.

Tam điện hạ đến, làm cho quan viên Tử Châu và số quan viên công bộ không khỏi luống cuống tay chân, thật sự ngoài ý muốn không ngờ vị đại quý nhân này lại đột nhiên xuất hiện, không hề thông báo cũng không mang theo bao nhiêu hộ vệ, cứ thế dắt vương phi và tiểu thế tử cùng hai gã thị vệ xuất hiện trước mặt bọn họ.

Nhưng đối với chuyện này tam điện hạ lại tỏ vẻ rất khoan dung, chỉ bảo các quan viên tới cẩn thận hỏi han các hạng mục công trình. Còn các quan viên bị hắn hỏi đều căng thẳng, cẩn thận nghiêm túc trả lời từng vấn đề một, không dám chậm trễ.

Tiếp đó, Quân Tu Nhiễm từ chối các quan viên mời mọc thiết yến tẩy trần cho mình,, lại bảo người ta mang sổ sách các hạng mục công trình đến rồi đắm mình trong phòng không ra khỏi cửa.

Các quan viên bản địa và công bộ đứng ngoài không khỏi hai mặt nhìn nhau, không biết rốt cuộc Tam điện hạ này định làm gì, có vài người tâm tư linh hoạt có vẻ mơ hồ đoán được điều gì đó, thần sắc loé loé nhưng lại sợ do mình ngờ vực vô căn cứ, không đoán ra rốt cuộc mục đích của tâm điện hạ rốt cuộc là ai.

Vì thế cũng không khỏi sợ hãi, khó yên tâm được.

Dưới chân núi không ra, có một chỗ chất đống cành lá vụn bỗng vùng dậy, sau đó chỉ thấy Mạch đại cung chủ mặt mày xám tro chui ra, nhổ ra một ngụm đầy bùn đất và cành lá không cẩn thận vào miệng, trên mặt đầy bụi bặm oán hận nhìn về phía đồi núi mà mình vừa lăn xuống kia, sau đó lại quay đầu nhìn về phía đang đông người náo nhiệt nhất nói:

“Quân Tu Nhiễm, bổn tọa không để yên cho ngươi đâu!”

Bóng người chập chờn, cành lá lắc lư, có người mau chóng xuất hiện trước mặt hắn, vừa theo bản năng gọi một tiếng “Chủ tử” chợt cứng đơ cả người, há hốc miệng trợn mắt nhìn chủ tử mình chật vật không chịu được, sau đó mau chóng cúi đầu mặc niệm “Mình không nhìn thấy gì hết, cái gì cũng không thấy”, đồng thời không khỏi âm thầm đấm ngực dậm chân, mắng to bản thân vì sao lại xúc động xuất hiện trước mặt chủ tử như thế chứ, bây giờ hay rồi, nhìn thấy dáng vẻ chật vật này chủ tử nhất định sẽ giết hắn diệt khẩu!

Bọn họ đương nhiên không dám để chủ tử một mình ở cùng đám người Tam điện hạ rồi, cho nên vẫn âm thầm đi theo, lúc ở trên núi khi nhìn thấy tam điện hạ đột ngột ra tay đá chủ tử xuống núi đã không kịp ngăn cản. Đến bây giờ mới tìm được chủ tử, nhưng lại rất không đúng lúc!

Hắn cúi đầu cụp mắt, Mạch đại cung chủ dùng đôi mắt âm lãnh liếc nhìn hắn giống như đang cân nhắc có nên diệt khẩu hay là diệt khẩu hay vẫn là nên diệt khẩu đây!

Tên thuộc hạ xui xẻo âm thầm chảy nghìn hàng nước mắt ở trong lòng, ánh mắt chủ tử đáng sợ quá!

“Ngươi nhìn thấy gì rồi hả?” Mạch đại gia âm lãnh hỏi.

Tên thuộc hạ xui xẻo nhất thời giật mình, lên tinh thẩn ngẩng đầu khó hiểu chần chờ pha lẫn kinh ngạc nhìn về phía chủ tử, sau đó trưng ra một vẻ mặt nhìn sao cũng thấy vô tội tinh thuần, quả thật trong veo như nước giống như chủ tử nhà hắn.

“Chủ tử nói gì vậy? Thuộc hạ đi một đường tới đây thấy cái gì cũng rất bình thường, không có gì đặc biệt mà.”

“A? Vậy ngươi cảm thấy bổn tọa lúc này thế nào?”

“Chủ tử sao? Ngài đương nhiên là anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong phong lưu phóng khoáng tuấn mỹ vô song một cành hoa lê áp hải đường, chẳng nhẽ còn có gì khác sao ạ?”

Nghe vậy, Mạch đại gia híp mắt, có vẻ vừa lòng cười tủm tỉm nói: “Ừm, tốt lắm, ngươi không nhìn lầm.”

Tên thuộc hạ xui xẻo thoáng cái thở phào một hơi, mồ hôi lạnh cũng rút đi không ít.

Lại bỗng nhiên nghe Mạch đại gia hỏi: “Hình như ngươi có vẻ khẩn trương, xảy ra chuyện gì vậy?”

Một hơi vừa ra một nửa đã nghẹn ở ngực, mồ hôi lạnh lại lần nữa xông ra. Hắn cúi đầu đảo mắt, liều mạng tìm từ sau đó đáp: “Chủ tử thứ tội, quả thật chủ tử khí thế bất phàm, thuộc hạ đứng ở trước mặt ngài cũng không nhịn được có hơi căng thẳng.”

“À, thì ra là vậy.”

“Vâng vâng, chủ tử giống như thiên thần, thuộc hạ chỉ nguyện có thể cúi đầu dưới chân chủ tử, sùng bái ngài kính trọng ngài kính yêu ngài, có thể được chủ tử triệu kiến gần như vậy, thuộc hạ không khỏi tràn đầy kích động, được yêu thương mà lo sợ, nếu có chỗ nào mạo phạm chủ tử, kính xin chủ tử đại nhân đại lượng không so đo với thuộc hạ.”

Mạch đại gia nghe mà thoải mái, cười tủm tỉm gật đầu sau đó xoay người đi về phía ngoài rừng.

Tên thuộc hạ kia vội vàng đuổi kịp, không nhịn được hỏi: “Chủ tử, kế tiếp chúng ta đi đâu? Vẫn đi tìm tam điện hạ sao?”

“Đi tìm cái tên kia làm gì? Chúng ta đi Mặc thành chơi.”

“Vâng!”

“Mang Lục Thiệu Minh đến chưa?”

“Vẫn luôn dẫn hắn theo, chủ tử muốn gọi hắn qua đây ư?”

“Cũng tốt, bổn tọa cũng không biết nhiều về Mặc thành, để Lục nhị thiếu gia dẫn đường cho bổn toạ đi.”

“Vâng!”

Tên thuộc hạ đáp rồi thoắt cái biến mất, hiển nhiên là đã đi mang Lục Thiệu Minh tới.

Bên kia, Quân Tu Nhiễm đang vui đầu xem một đống sổ sách lớn, chủ tử bốn người lật xem đến váng đầu hoa mắt, trái lại tiểu bảo bối rất ngoan, biết cha mẹ và hai thị vệ thúc thúc đang bận nên bé ngoan ngoan ngồi một chỗ tự chơi, thi thoảng cũng cầm một cuốn sổ ‘xem’, bởi vậy mà không cẩn thận xé rách nhiều vô số trang.

“Đây đúng là một công việc béo bở.” Thuận Tử vừa lật sổ vừa rung đùi đắc ý nói, bỗng ngẩng đầu nhìn Quân Tu Nhiễm hỏi: “Chủ tử, còn thiếu người không? Chi bằng ngài cũng an bài tiểu nhân đến đây làm việc đi.”

“A? Ngươi đang chê đãi ngộ bổn vương cho các ngươi không tốt hả?”

Tòng An bên cạnh vội vàng ngẩng đầu nói: “Tiểu Thuận Tử có suy nghĩ này là việc của hắn, thuộc hạ trước nay chưa từng nghĩ vậy, xin chủ tử minh giám.”

Thuận Tử không khỏi nhếch mép nhìn hắn, sau đó lại quay đầu nhìn chủ tử nói: “Thi thoảng kiếm thêm chút thu nhập cũng không sai mà, Vương phi ngài nói xem đúng không?”

Đoan Mộc Điềm không ngẩng đầu, sổ sách ném đi từng quyển một, sau đó thở dài: “Đây đều là đồ để trình lên trên, cho dù có chỗ kỳ lạ cũng không phải vấn đề lớn, muốn tìm ở đây quả thật không dễ dàng.”

Quân Tu Nhiễm sáp tới, cười khanh khách nói: “Ngốc, ta nói muốn sưu tập chứng cứ từ mớ sổ sách này khi nào? Đây chỉ là làm cho đám người ngoài kia xem mà thôi.”

Đoan Mộc Điềm nhíu mày, tên khốn này gần đây có phải thường xuyên nói nàng ngốc hay không? Cần cho một cái tát đi qua chào đón không?

Người nào đó còn chưa tự giác, vẫn như cũ dính lên người nàng nói: “Công trình lớn như thế sẽ liên quan đến số nhân lực vật lực vô cùng lớn, giữa các bên giao thiệp nếu không tra ra bất kỳ dấu vết tham ô nào thì đó là kỳ tích, chỉ cần không quá đáng quá thì bổn vương cũng lười đi sờ gáy bọn họ.”

Trong chuyện này cũng không phải chỉ đơn giản là một kiện tham ô, cái liên quan phía sau mới là nghiêm trọng nhất, cho dù là Hoàng thượng, biết rõ việc này cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt mà thôi, chỉ cần không quá phận là được.

Đoan Mộc Điềm đưa tay, mặt không chút thay đổi đẩy hắn ra, nói: “Nhưng chuyện này hiện nay lại liên quan tới tính mạng tam điện hạ, vậy thì chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo thôi.”

Tam điện hạ không khỏi vô tội nháy mắt với nàng, cười khanh khách nói: “Điềm Điềm nói vậy thật giống như ta là người xấu lấy việc công làm việc tư vậy.”

Nếu ngươi là người tốt thì trên đời này vốn không có người xấu rồi!

Nàng lại đẩy cái đầu vô thức sáp lại gần của hắn ra, đồng thời đẩy toàn bộ sổ sách đang chồng chất trước mặt mình sang một bên.

Tên khốn này không nói sớm một chút, uổng cho nàng như con ngốc cẩn thận nghiên cứu nửa ngày!

Quả nhiên là ngốc đi?

Nàng đúng là váng đầu, chuyện này làm sao có thể nhìn ra được từ trên sổ sách chứ? Nàng ngốc quá mà!

Càng nghĩ càng bực mình, nàng cảm thấy tất cả đều tại Quân Tu Nhiễm, từ khi gặp hắn nàng mới thỉnh thoảng làm ra một số việc ngốc, giống như đầu óc đột nhiên không khai sáng được.

Tiểu bảo bối “Y y a a” đi đến trước mặt nàng, bò lên bắp chân nàng sau đó lắc lư đứng dậy.

Ánh mắt Đoan Mộc Điềm trong nháy mắt bị tiểu bảo bối hấp dẫn, thấy bé dựa vào chân mình lung lay đứng vững thì vui mừng cầm tay đỡ bé, để bé đứng thẳng trên mặt đất.

“Cục cưng thật lợi hại, đã có thể đứng lên rồi!”

Nàng cười khích lệ, tiểu bảo bối cũng bởi vì khích lệ của nàng mà vui mừng tung tang, hai tay nhỏ cầm tay nàng lắc lư rung rung, không hề giảm bớt truyền tải sự sung sướng của bé.

Quân Tu Nhiễm cũng sáp lại, người có địa vị cao hàng đầu nay quỳ một gối trước mắt cậu bé, nói: “Buông tay nào, xem nó có thể đứng được bao lâu.”

Hai người kia cũng bỏ sổ sách xúm lại, trực tiếp vây quanh tiểu bảo bối thành trung tâm, cho dù có ngã cũng không thể ngã được!

Đoan Mộc Điềm từ từ mở ngón tay, từng chút một buông bàn tay đang giữ bé, nhưng nàng mới chỉ buông ra thôi mà bé đã như viên thịt không có chân muốn ngã xuống rồi.

Quân Tu Nhiễm nhanh tay đỡ bé đứng thẳng lại, cổ vũ, “Lại nào!”

Thoáng chốc bốn người đều vây quanh tiểu bảo bối chơi vui vẻ, không ai còn nhớ đến chính sự nữa, mãi đến khi bên ngoài cửa sổ có người gõ vài cái thì trong phòng mới yên lặng, Tòng An lắc mình chạy tới cạnh cửa sổ, cũng không mở ra mà chỉ để một ngón tay ở dưới khe cửa, ngay lập tức có một tờ giấy được truyền vào.

“Chủ tử, có tin tức.”

Hắn mang tờ giấy giao vào tay Quân Tu Nhiễm, hai mắt lóe sáng.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: Quỷ oa oa
2 Quyển 1 - Chương 2: Quỳ xuống
3 Quyển 1 - Chương 3: Núi Tử Hà
4 Quyển 1 - Chương 4: Lên núi hái thuốc
5 Quyển 1 - Chương 5: Đoan Mộc Thần
6 Quyển 1 - Chương 6: Tiếng quỷ kêu trên núi Tử Hà
7 Quyển 1 - Chương 7: Ta là thúc thúc của ngươi
8 Quyển 1 - Chương 8: Cổ ngữ có câu
9 Quyển 1 - Chương 9: Cháu gái, cháu thật khéo tay!
10 Quyển 1 - Chương 10: Xoa bóp
11 Quyển 1 - Chương 11: Thịt?
12 Quyển 1 - Chương 12: Tiến vào núi Tử Hà
13 Quyển 1 - Chương 13: Đôi mắt màu tím
14 Quyển 1 - Chương 14: Lần đầu gặp mặt
15 Quyển 1 - Chương 15: Sụp đổ
16 Quyển 1 - Chương 16: Ta cõng ngươi
17 Quyển 1 - Chương 17: Đau chết gia!
18 Quyển 1 - Chương 18: Tam điện hạ
19 Quyển 1 - Chương 19: Lạc đường? Vứt bỏ?
20 Quyển 1 - Chương 20: Hội chùa ngày trung thu
21 Quyển 1 - Chương 21: Chiếm trước chỗ
22 Quyển 1 - Chương 22: Người thần bí xuất hiện
23 Quyển 1 - Chương 23: Nhân dịp trời tối rời đi
24 Quyển 1 - Chương 24: Hồ ly mắt xanh
25 Quyển 1 - Chương 25: Cản đường
26 Quyển 1 - Chương 26: Điềm Điềm, chạy mau!
27 Quyển 1 - Chương 27: Đồ ngốc, giả chết không phải tốt rồi sao?!
28 Quyển 1 - Chương 28: Phụ thân đuổi tới
29 Quyển 1 - Chương 29: Thêm một hồ ly mắt xanh
30 Quyển 1 - Chương 30: Con dấu hắc ngọc
31 Quyển 1 - Chương 31: Cháo
32 Quyển 1 - Chương 32: Làm mối?
33 Quyển 1 - Chương 33: Lưu Tiểu Thư
34 Quyển 1 - Chương 34: Không nói cho cháu
35 Quyển 1 - Chương 35: Chia ly (thượng)
36 Quyển 1 - Chương 36: Chia ly (Hạ)
37 Quyển 2 - Chương 1: Trở lại kinh thành
38 Quyển 2 - Chương 2: Chớp mắt đã mười năm
39 Quyển 2 - Chương 3: Kinh hồng thoáng qua
40 Quyển 2 - Chương 4: Hoàng Thượng tới
41 Quyển 2 - Chương 5: Trở lại kinh thành
42 Quyển 2 - Chương 6: Đoan Mộc Vương Phủ
43 Quyển 2 - Chương 7: Thúc mang cháu đi ngắm cảnh
44 Quyển 2 - Chương 8: Quân Tu Nhiễm hồi kinh
45 Quyển 2 - Chương 9: Gặp lại Phượng Lâu
46 Quyển 2 - Chương 10: Xuất chinh
47 Quyển 2 - Chương 11: Rước họa cũng vì tham ăn
48 Quyển 2 - Chương 12: Gặp lại
49 Quyển 2 - Chương 13: Xin phụ hoàng làm chủ
50 Quyển 2 - Chương 14: Tứ hôn
51 Quyển 2 - Chương 15: Tam điện hạ tới chơi
52 Quyển 2 - Chương 16: Phản công ngược lại
53 Quyển 2 - Chương 17: Nàng đút cho ta
54 Quyển 2 - Chương 18: Nhào đến hôn một cái
55 Quyển 2 - Chương 19: Khuê tú tràn ngập sảnh đường
56 Quyển 2 - Chương 20: Đánh công chúa
57 Quyển 2 - Chương 21: Trừng phạt
58 Quyển 2 - Chương 22: Án mạng
59 Quyển 2 - Chương 23: Đức phi cho mời
60 Quyển 2 - Chương 24: Huyết nhiễm Tuyên Đức Cung
61 Quyển 2 - Chương 25: Cầu phúc ở Lăng Vân Tự
62 Quyển 2 - Chương 26: Cả người ẩm ướt
63 Quyển 2 - Chương 27: Bị ám sát, nhảy vực
64 Quyển 2 - Chương 28: Nàng uống nhầm thuốc?
65 Quyển 2 - Chương 29: Cái chết của Thái Thiến
66 Quyển 2 - Chương 30: Đấu giá Trân Bảo các
67 Quyển 2 - Chương 31: Ăn cướp trước mặt mọi người
68 Quyển 2 - Chương 32: Giao Thành Mộng Tuyền ra!
69 Quyển 2 - Chương 33: Trong tử lao
70 Quyển 2 - Chương 34: Kẻ chết thay
71 Quyển 2 - Chương 35: Điên phi ở lãnh cung.
72 Quyển 2 - Chương 36: Gặp lại ở lãnh cung
73 Quyển 2 - Chương 37: Con trai của ai?
74 Quyển 2 - Chương 38: Không nhận
75 Quyển 2 - Chương 39: Chiến thắng trở về
76 Quyển 2 - Chương 40: Khiến cho người ta tâm tính phiền loạn
77 Quyển 2 - Chương 41: Hôn kỳ (ngày cưới)
78 Quyển 2 - Chương 42: Cuối cùng cũng phản công
79 Quyển 2 - Chương 43: Qua cầu rút ván.
80 Quyển 2 - Chương 44: Ban thưởng
81 Quyển 2 - Chương 45: Rời khỏi thành.
82 Quyển 2 - Chương 46: Hôn Kì sắp tới
83 Quyển 2 - Chương 47: Mùng 3 tháng 8.
84 Quyển 2 - Chương 48: Hôn Lễ
85 Quyển 2 - Chương 49: Vợ chồng đồng lòng.
86 Quyển 2 - Chương 50: Rời kinh
87 Quyển 3 - Chương 1: Ra biên cương
88 Quyển 3 - Chương 2: Ngàn dặm cầu hôn
89 Quyển 3 - Chương 3: Ân nhân cứu mạng
90 Quyển 3 - Chương 4: Yên lặng chờ gọi
91 Quyển 3 - Chương 5: Nhiếp chính vương cho mời
92 Quyển 3 - Chương 6: Tử sâm vương ở đâu?
93 Quyển 3 - Chương 7: Ninh Thanh
94 Quyển 3 - Chương 8: Xông qua biên giới
95 Quyển 3 - Chương 9: Khai chiến
96 Quyển 3 - Chương 10: Không dám giết
97 Quyển 3 - Chương 11: Quan tặc cấu kết
98 Quyển 3 - Chương 12: Đơn kiện
99 Quyển 3 - Chương 13: Cảnh thế tử đến
100 Quyển 3 - Chương 14: Áp giải hồi kinh
101 Quyển 3 - Chương 15: Thánh chỉ đến!
102 Quyển 3 - Chương 16: Điềm Điềm bị thương
103 Quyển 3 - Chương 17: Có con?
104 Quyển 3 - Chương 18: Môi giới
105 Quyển 3 - Chương 19: Hung khí trần gian
106 Quyển 3 - Chương 20: Thanh Già Quan
107 Quyển 3 - Chương 21: Hoạ thuỷ!
108 Quyển 3 - Chương 22: Đánh nhau to
109 Quyển 3 - Chương 23: Còn là người hay không?
110 Quyển 3 - Chương 24: Quét sạch lời đồn
111 Quyển 3 - Chương 25: Béo quá không tốt
112 Quyển 3 - Chương 26: Ninh Thanh trốn đi
113 Quyển 3 - Chương 27: Vợ chồng đoàn tụ
114 Quyển 3 - Chương 28: Bị cướp
115 Quyển 3 - Chương 29: Hạ sinh
116 Quyển 3 - Chương 30: Ninh Thanh về nhà
117 Quyển 3 - Chương 31: Ta thật sự là hiền thê lương mẫu
118 Quyển 3 - Chương 32: Ép buộc đến ép buộc đi
119 Quyển 3 - Chương 33: Huynh không phải do mẫu phi sinh
120 Quyển 3 - Chương 34: Nửa đường chen chân
121 Quyển 3 - Chương 35: Nguyện làm con trai Hiền phi
122 Quyển 3 - Chương 36: Trà
123 Quyển 3 - Chương 37: Thích khách
124 Quyển 3 - Chương 38: Phượng Lâu phản bội?
125 Quyển 3 - Chương 39: Bắt đầu tranh chấp
126 Quyển 3 - Chương 40: Phóng hỏa trong đêm
127 Quyển 3 - Chương 41: Tiểu Niệm Niệm
128 Quyển 3 - Chương 42: Phượng Lâu phát điên
129 Quyển 3 - Chương 43: Hai bè hát phối thật hay!
130 Quyển 3 - Chương 44: Huynh đệ như tay chân
131 Quyển 3 - Chương 45: Phượng Niệm nhận thân
132 Quyển 3 - Chương 46: Xung đột
133 Quyển 3 - Chương 47: Con riêng
134 Quyển 3 - Chương 48: Về trong sạch
135 Quyển 3 - Chương 49: Một nhà vô sỉ
136 Quyển 3 - Chương 50: Mời khách ăn điểm tâm
137 Quyển 3 - Chương 51: Đau bụng
138 Quyển 3 - Chương 52: Tiểu yêu nghiệt ra đời
139 Quyển 3 - Chương 53: Một nhà ba người
140 Quyển 3 - Chương 54: Vị thuốc cuối cùng
141 Quyển 3 - Chương 55: Đầy tháng
142 Quyển 3 - Chương 56: Bên cạnh quá ồn
143 Quyển 3 - Chương 57: Thiên Ma Cung mất trộm
144 Quyển 3 - Chương 58: Đại hôn, rời kinh
145 Quyển 4 - Chương 1: Lần đầu vào giang hồ
146 Quyển 4 - Chương 2: Cung chủ Thiên Ma cung
147 Quyển 4 - Chương 3: Đi săn
148 Quyển 4 - Chương 4: Tranh thủ thời gian
149 Quyển 4 - Chương 5: Kiểm tra
Chapter

Updated 149 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: Quỷ oa oa
2
Quyển 1 - Chương 2: Quỳ xuống
3
Quyển 1 - Chương 3: Núi Tử Hà
4
Quyển 1 - Chương 4: Lên núi hái thuốc
5
Quyển 1 - Chương 5: Đoan Mộc Thần
6
Quyển 1 - Chương 6: Tiếng quỷ kêu trên núi Tử Hà
7
Quyển 1 - Chương 7: Ta là thúc thúc của ngươi
8
Quyển 1 - Chương 8: Cổ ngữ có câu
9
Quyển 1 - Chương 9: Cháu gái, cháu thật khéo tay!
10
Quyển 1 - Chương 10: Xoa bóp
11
Quyển 1 - Chương 11: Thịt?
12
Quyển 1 - Chương 12: Tiến vào núi Tử Hà
13
Quyển 1 - Chương 13: Đôi mắt màu tím
14
Quyển 1 - Chương 14: Lần đầu gặp mặt
15
Quyển 1 - Chương 15: Sụp đổ
16
Quyển 1 - Chương 16: Ta cõng ngươi
17
Quyển 1 - Chương 17: Đau chết gia!
18
Quyển 1 - Chương 18: Tam điện hạ
19
Quyển 1 - Chương 19: Lạc đường? Vứt bỏ?
20
Quyển 1 - Chương 20: Hội chùa ngày trung thu
21
Quyển 1 - Chương 21: Chiếm trước chỗ
22
Quyển 1 - Chương 22: Người thần bí xuất hiện
23
Quyển 1 - Chương 23: Nhân dịp trời tối rời đi
24
Quyển 1 - Chương 24: Hồ ly mắt xanh
25
Quyển 1 - Chương 25: Cản đường
26
Quyển 1 - Chương 26: Điềm Điềm, chạy mau!
27
Quyển 1 - Chương 27: Đồ ngốc, giả chết không phải tốt rồi sao?!
28
Quyển 1 - Chương 28: Phụ thân đuổi tới
29
Quyển 1 - Chương 29: Thêm một hồ ly mắt xanh
30
Quyển 1 - Chương 30: Con dấu hắc ngọc
31
Quyển 1 - Chương 31: Cháo
32
Quyển 1 - Chương 32: Làm mối?
33
Quyển 1 - Chương 33: Lưu Tiểu Thư
34
Quyển 1 - Chương 34: Không nói cho cháu
35
Quyển 1 - Chương 35: Chia ly (thượng)
36
Quyển 1 - Chương 36: Chia ly (Hạ)
37
Quyển 2 - Chương 1: Trở lại kinh thành
38
Quyển 2 - Chương 2: Chớp mắt đã mười năm
39
Quyển 2 - Chương 3: Kinh hồng thoáng qua
40
Quyển 2 - Chương 4: Hoàng Thượng tới
41
Quyển 2 - Chương 5: Trở lại kinh thành
42
Quyển 2 - Chương 6: Đoan Mộc Vương Phủ
43
Quyển 2 - Chương 7: Thúc mang cháu đi ngắm cảnh
44
Quyển 2 - Chương 8: Quân Tu Nhiễm hồi kinh
45
Quyển 2 - Chương 9: Gặp lại Phượng Lâu
46
Quyển 2 - Chương 10: Xuất chinh
47
Quyển 2 - Chương 11: Rước họa cũng vì tham ăn
48
Quyển 2 - Chương 12: Gặp lại
49
Quyển 2 - Chương 13: Xin phụ hoàng làm chủ
50
Quyển 2 - Chương 14: Tứ hôn
51
Quyển 2 - Chương 15: Tam điện hạ tới chơi
52
Quyển 2 - Chương 16: Phản công ngược lại
53
Quyển 2 - Chương 17: Nàng đút cho ta
54
Quyển 2 - Chương 18: Nhào đến hôn một cái
55
Quyển 2 - Chương 19: Khuê tú tràn ngập sảnh đường
56
Quyển 2 - Chương 20: Đánh công chúa
57
Quyển 2 - Chương 21: Trừng phạt
58
Quyển 2 - Chương 22: Án mạng
59
Quyển 2 - Chương 23: Đức phi cho mời
60
Quyển 2 - Chương 24: Huyết nhiễm Tuyên Đức Cung
61
Quyển 2 - Chương 25: Cầu phúc ở Lăng Vân Tự
62
Quyển 2 - Chương 26: Cả người ẩm ướt
63
Quyển 2 - Chương 27: Bị ám sát, nhảy vực
64
Quyển 2 - Chương 28: Nàng uống nhầm thuốc?
65
Quyển 2 - Chương 29: Cái chết của Thái Thiến
66
Quyển 2 - Chương 30: Đấu giá Trân Bảo các
67
Quyển 2 - Chương 31: Ăn cướp trước mặt mọi người
68
Quyển 2 - Chương 32: Giao Thành Mộng Tuyền ra!
69
Quyển 2 - Chương 33: Trong tử lao
70
Quyển 2 - Chương 34: Kẻ chết thay
71
Quyển 2 - Chương 35: Điên phi ở lãnh cung.
72
Quyển 2 - Chương 36: Gặp lại ở lãnh cung
73
Quyển 2 - Chương 37: Con trai của ai?
74
Quyển 2 - Chương 38: Không nhận
75
Quyển 2 - Chương 39: Chiến thắng trở về
76
Quyển 2 - Chương 40: Khiến cho người ta tâm tính phiền loạn
77
Quyển 2 - Chương 41: Hôn kỳ (ngày cưới)
78
Quyển 2 - Chương 42: Cuối cùng cũng phản công
79
Quyển 2 - Chương 43: Qua cầu rút ván.
80
Quyển 2 - Chương 44: Ban thưởng
81
Quyển 2 - Chương 45: Rời khỏi thành.
82
Quyển 2 - Chương 46: Hôn Kì sắp tới
83
Quyển 2 - Chương 47: Mùng 3 tháng 8.
84
Quyển 2 - Chương 48: Hôn Lễ
85
Quyển 2 - Chương 49: Vợ chồng đồng lòng.
86
Quyển 2 - Chương 50: Rời kinh
87
Quyển 3 - Chương 1: Ra biên cương
88
Quyển 3 - Chương 2: Ngàn dặm cầu hôn
89
Quyển 3 - Chương 3: Ân nhân cứu mạng
90
Quyển 3 - Chương 4: Yên lặng chờ gọi
91
Quyển 3 - Chương 5: Nhiếp chính vương cho mời
92
Quyển 3 - Chương 6: Tử sâm vương ở đâu?
93
Quyển 3 - Chương 7: Ninh Thanh
94
Quyển 3 - Chương 8: Xông qua biên giới
95
Quyển 3 - Chương 9: Khai chiến
96
Quyển 3 - Chương 10: Không dám giết
97
Quyển 3 - Chương 11: Quan tặc cấu kết
98
Quyển 3 - Chương 12: Đơn kiện
99
Quyển 3 - Chương 13: Cảnh thế tử đến
100
Quyển 3 - Chương 14: Áp giải hồi kinh
101
Quyển 3 - Chương 15: Thánh chỉ đến!
102
Quyển 3 - Chương 16: Điềm Điềm bị thương
103
Quyển 3 - Chương 17: Có con?
104
Quyển 3 - Chương 18: Môi giới
105
Quyển 3 - Chương 19: Hung khí trần gian
106
Quyển 3 - Chương 20: Thanh Già Quan
107
Quyển 3 - Chương 21: Hoạ thuỷ!
108
Quyển 3 - Chương 22: Đánh nhau to
109
Quyển 3 - Chương 23: Còn là người hay không?
110
Quyển 3 - Chương 24: Quét sạch lời đồn
111
Quyển 3 - Chương 25: Béo quá không tốt
112
Quyển 3 - Chương 26: Ninh Thanh trốn đi
113
Quyển 3 - Chương 27: Vợ chồng đoàn tụ
114
Quyển 3 - Chương 28: Bị cướp
115
Quyển 3 - Chương 29: Hạ sinh
116
Quyển 3 - Chương 30: Ninh Thanh về nhà
117
Quyển 3 - Chương 31: Ta thật sự là hiền thê lương mẫu
118
Quyển 3 - Chương 32: Ép buộc đến ép buộc đi
119
Quyển 3 - Chương 33: Huynh không phải do mẫu phi sinh
120
Quyển 3 - Chương 34: Nửa đường chen chân
121
Quyển 3 - Chương 35: Nguyện làm con trai Hiền phi
122
Quyển 3 - Chương 36: Trà
123
Quyển 3 - Chương 37: Thích khách
124
Quyển 3 - Chương 38: Phượng Lâu phản bội?
125
Quyển 3 - Chương 39: Bắt đầu tranh chấp
126
Quyển 3 - Chương 40: Phóng hỏa trong đêm
127
Quyển 3 - Chương 41: Tiểu Niệm Niệm
128
Quyển 3 - Chương 42: Phượng Lâu phát điên
129
Quyển 3 - Chương 43: Hai bè hát phối thật hay!
130
Quyển 3 - Chương 44: Huynh đệ như tay chân
131
Quyển 3 - Chương 45: Phượng Niệm nhận thân
132
Quyển 3 - Chương 46: Xung đột
133
Quyển 3 - Chương 47: Con riêng
134
Quyển 3 - Chương 48: Về trong sạch
135
Quyển 3 - Chương 49: Một nhà vô sỉ
136
Quyển 3 - Chương 50: Mời khách ăn điểm tâm
137
Quyển 3 - Chương 51: Đau bụng
138
Quyển 3 - Chương 52: Tiểu yêu nghiệt ra đời
139
Quyển 3 - Chương 53: Một nhà ba người
140
Quyển 3 - Chương 54: Vị thuốc cuối cùng
141
Quyển 3 - Chương 55: Đầy tháng
142
Quyển 3 - Chương 56: Bên cạnh quá ồn
143
Quyển 3 - Chương 57: Thiên Ma Cung mất trộm
144
Quyển 3 - Chương 58: Đại hôn, rời kinh
145
Quyển 4 - Chương 1: Lần đầu vào giang hồ
146
Quyển 4 - Chương 2: Cung chủ Thiên Ma cung
147
Quyển 4 - Chương 3: Đi săn
148
Quyển 4 - Chương 4: Tranh thủ thời gian
149
Quyển 4 - Chương 5: Kiểm tra
footer(); ?>