Quyển 2 – Chương 35: Giáo trường thương ảnh

Sáng sớm hôm sau, trời quang đãng, làn gió cuối đông mang theo một
chút ấm áp, thổi vào mặt đã không còn cảm giác như kim đâm nữa.

Giống dạo bình thường trước, trời còn chưa sáng Khánh Nhiễm đã theo nhóm binh lính Bộ Binh doanh thao luyện võ nghệ, có lẽ do đêm qua uống rượu quá
nhiều, chỉ cảm thấy da đầu đau âm ỷ. Sau khi thao binh, đang muốn trở về tẩm trướng lấy túi nước, đã thấy Tô Lượng mang theo đội Yến Vân Vệ gặp
qua một lần, vẻ mặt nghiêm túc đi tới hướng bên này.

Khánh Nhiễm thấy các huynh đệ Bộ Binh doanh vội vàng nghiêm chỉnh đứng đợi, liền bĩu môi, trong lòng có vài phần không đồng ý.

Yến Vân Vệ chính là thân vệ bên người Yến Hề Ngân, xưa nay chỉ nghe theo
mệnh lệnh của một người, thứ bậc cao hơn cả trưởng doanh, nói cách khác
bất kì một binh sĩ Yến Vân Vệ nào đều có thể sai bảo một trưởng doanh.
Khánh Nhiễm luôn cảm thấy những binh sĩ Yến Vân Vệ này quá mức tự cao tự đại, không coi ai ra gì.

Nàng liếc mắt nhìn Tô Lượng, mắt thấy hắn đi đến hướng này, cũng bất giác sửng sốt, ngừng bước chân đang muốn xoay người.

“Dịch Thanh phạm thượng, lúc đánh trận lại cướp mất chiến mã của chủ soái,
hơn nữa còn không tuân thủ mệnh lệnh của cấp trên, một mình hành sự,
không biết kỷ luật. Vương gia có lệnh, cho Yến Vân Vệ trói đi, phạt bốn
môn quân côn, thi hành ngay lập tức.” Tô Lượng nghiêm nghị nhìn Khánh
Nhiễm, dứt lời liền nhẹ nhàng vẫy tay cho Yến Vân Vệ đứng phía sau.

Khánh Nhiễm sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã bị Yến Vân Vệ trói gô hai tay ra sau lưng, áp giải về nơi trú quân của chủ soái.

Nhóm binh lính Bộ Binh doanh đứng phía sau thấy Khánh Nhiễm bị đưa đi, nhất
thời gương mặt mỗi người đều tỏ vẻ không để ý. Nhưng bọn họ biết Dực
Vương trị quân rất nghiêm khắc, chỉ phải tạm thời đè nén bất mãn trong
lòng, đều bàn bạc phải tới đại trướng của trung quân thuyết phục cho
Khánh Nhiễm.

Khánh Nhiễm bị áp giải chỉ cảm thấy một trận bực mình, nàng hét lớn một tiếng: “Buông tay, ta sẽ tự đi.”

Giãy hai lần, hai binh lính đang áp giải nàng lại kìm chặt hai tay của nàng hơn.

Khánh Nhiễm đang muốn ngự khí giãy ra, Tô Lượng đã cười nói: “Buông tay đi,
xin lỗi đã đắc tội, bọn ta cũng chỉ nghe lệnh hành sự, Dịch Thanh huynh
đệ đừng để ý nha.”

Khánh Nhiễm cảm thấy hắn cười có chút kỳ quái,
chỉ vừa khẽ nhíu mày đã đến đại trướng của trung quân. Nàng đứng thẳng
trước sân của trướng, thấy nơi đó đã bày băng ghế dài để thi hành phạt
trượng, khuôn mặt không khỏi hơi trầm xuống. Nếu bốn mươi quân côn này
giáng xuống, không nói đến chỗ vết thương cần bôi thuốc phiền toái, mà
lúc đó quân phục chắc chắn sẽ bị đánh rách, vậy còn gì nữa? Cho nên nói
thế nào cũng không được để bị đánh.

Yến Hề Ngân khoanh tay bước ra ngoài, ánh mắt lạnh lùng quan sát cao thấp Khánh Nhiễm, mắt thấy khuôn
mặt nàng lạnh lẽo, trong ánh mắt đã có vẻ phẫn nộ, trong lòng hắn khẽ
cười, nhưng gương mặt vẫn nghiêm trang, ho nhẹ một tiếng, âm thanh lạnh
lùng nói.

“Dịch Thanh, ngươi đã biết lỗi chưa?”

Khánh Nhiễm
hừ lạnh một tiếng, nhíu mày trừng Yến Hề Ngân, giận dữ cười lại, nói:
“Ta không có lỗi, lúc trước ta không biết là ngựa của Vương gia, tại sao lại phạm thượng như ngươi nói?”

“Ô? Vậy bây giờ thì sao? Gương
mặt bất bình, không tuân theo quản giáo, nhìn thấy Bổn Vương vừa không
hành lễ, lời nói ra lại ngông cuồng, vậy thì việc này có được xem là
phạm thượng hay không?” Yến Hề Ngân đi đến trước mặt Khánh Nhiễm, ánh
mắt rạng rỡ nhìn chằm chằm nàng.

Khánh Nhiễm cảm thấy buồn bực,
ngẩng đầu nhìn hắn, thế này mới kinh ngạc nhận ra người này vô cùng cao
lớn, so với mình quả thật cao hơn rất nhiều. Bị hắn đứng gần như vậy yên lặng quan sát, Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy chính mình có thể nhìn thấy
gương mặt phẫn nộ trong đôi mắt hắn. Ở nơi sâu thẳm trong con ngươi đen
nhánh rạng rỡ kia càng khuấy động nên một cảm xúc không tên, như muốn
lôi kéo con người ta tiến vào. Một cỗ áp lực truyền đến, tâm Khánh Nhiễm cả kinh, vội vàng cúi đầu, lưu loát quỳ một gối làm quân lễ.

“Thuộc hạ Dịch Thanh bái kiến Vương gia.”

Yến Hề Ngân lại cười, giương giọng nói: “Hiện tại hành quân lễ e rằng chậm
rồi. Ngay cả chiến mã của Bổn Vương cũng dám cướp, nếu không trừng phạt
nghiêm khắc, ngày sau chẳng phải lại càng không tuân phục quân lệnh,
không coi ai ra gì!”

Hắn nói xong liền vẫy tay cho Yến Vân Vệ kéo
Khánh Nhiễm xuống đánh, lại vào lúc này, trước cửa trại trung quân
truyền đến một trận ồn ào náo động.

Ánh sáng trong mắt Yến Hề Ngân khẽ lóe lên, khóe miệng khẽ cong, trong chớp mắt lại khôi phục sắc mặt
nghiêm nghị nhìn về phía Khánh Nhiễm.

“Sao lại thế này?”

“Bẩm Vương gia, binh lính Bộ Binh doanh đến cầu tình cho Dịch Thanh.”

“A? Vậy cứ để bọn họ tiến vào, Bổn Vương cũng muốn xem bọn họ có phản khán được hay không.”

Khánh Nhiễm nghe giọng nói của hắn lạnh lùng, không khỏi tâm sinh cả kinh, vì các huynh đệ Bộ Binh doanh vuốt một nắm mồ hôi. Hôm nay Yến Hề Ngân rõ
ràng muốn làm khó mình, bọn họ đến lúc này, e rằng càng vì nàng nói rõ,
Yến Hề Ngân càng lấy nàng để lập uy.

Trong lúc Khánh Nhiễm nhíu mày, mấy trăm linh lính Bộ Binh doanh đã tràn vào, ở trước doanh trướng của trung quân quỳ xuống.

“Vương gia, Dịch Thanh nhất định không biết đó là ngựa của ngài nên mới phạm
sai lầm lớn như thế, ngài hãy nhớ lại lúc hắn chiến đấu dũng mãnh, không sợ quân địch mà bỏ qua cho hắn lần này đi.”

“Vương gia, Dịch
Thanh mới vào quân doanh, vẫn chưa quen với kỷ luật trong quân, ngài
thông cảm hắn mới phạm lỗi lần đầu, tha thứ cho hắn lần này.”

“Vương gia, trận đánh lần này Dịch Thanh đã giết được rất nhiều địch, lập công đền tội, xin Vương gia hãy xử lý nhẹ.”

“Vương gia, nếu không có Dịch Thanh quyết đoán kịp thời, chỉ sợ bây giờ ta đã chết ở chiến trường, mong Vương gia…”

Nét mặt mọi người đều khẩn cầu, rối rít thuyết phục.

Đôi mắt Yến Hề Ngân lại lạnh lẽo, lớn tiếng ngắt lời, cười lạnh nói: “Nói
như vậy, ngược lại là Bổn Vương không nói đạo lý? Bổn Vương quản thúc
một binh lính nho nhỏ nhưng lại không được phép, ta thấy các ngươi đây
là muốn chống đối!”

Tròng mắt Tô Lượng khẽ đảo, thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, thầm nghĩ, Vương gia ngài không phải là không nói đạo
lý, mà là trực tiếp dùng cấp bậc để đè chết người khác.

Lại nghe Yến Hề Ngân hừ lạnh một tiếng, nói: “Bộ Binh doanh tụ tập gây rối, phạt trừ nửa năm quân lương để răn đe.”

Mọi người nhất thời đều sửng sốt, chỉ cảm thấy hôm nay Vương gia quả thật
rất kỳ quái, dường như thay đổi thành một người khác. Trước kia Vương
gia rất thân thiện, cũng luôn lắng nghe lời nói của mọi người.

Khánh Nhiễm lại nổi trận lôi đình, không nói đến lần này các huynh đệ Bộ Binh doanh đã chịu bao nhiêu đau khổ, những binh lính này đều có xuất thân
nghèo khó, quân lương có ý nghĩa như thế nào, mặc dù Khánh Nhiễm không
thể nói là biết quá sâu, nhưng cũng biết có rất nhiều gia đình huynh đệ
phải dựa vào ngần ấy quân lương để duy trì khẩu phần lương thực.

Nếu các huynh đệ phạm lỗi, thì dù cho bị đánh, cũng không nguyện khấu trừ
quân lương, nhưng Yến Hề Ngân lại tàn nhẫn như vậy. Lúc này nàng đã tức
giận, giận dữ đứng dậy, giương giọng nói.

“Hừ, không thể ngờ được
đường đường là Dực Vương của Tinh quốc, là anh hùng trong lòng các huynh đệ, lại là người không biết nói đạo lý, không lắng nghe ý kiến của mọi
người, đố kị người tài. Dịch Thanh quả thật có mắt mà như mù, mới đầu
quân đến Trấn Tây quân này.”

“Bổn Vương đố kị người tài? Hừ, ngươi có cái gì khiến Bổn Vương đố kị?” Yến Hề Ngân nghiêng đầu liếc mắt nhìn Khánh Nhiễm, nhíu mày nói.

Khánh Nhiễm lại cười khẩy lần nữa: “Vương gia đố kị thuộc hạ đoạt mất danh tiếng của ngài?”

Nàng dứt lời, mắt thấy gương mặt Yến Hề Ngân đen lại, trong lòng thoải mái
lại nói: “Trong quân doanh từ trước đều lấy võ nghệ để định đoạt, thuộc
hạ cả gan muốn cùng Vương gia tỷ thí một trận, nếu Vương gia có thể
trong vòng hai trăm chiêu khiến thuộc hạ nhận thua. Thuộc hạ sẽ tùy ý để Vương gia xử lý, nhưng nếu Vương gia không thể, thuộc hạ dám thỉnh
Vương gia thu hồi quân lệnh khi nãy.”

Khóe môi Yến Hề Ngân khẽ
cong lên, đột nhiên nhìn về phía Khánh Nhiễm, nhướng mày nói: “Được! Bổn Vương đáp ứng thỉnh cầu của ngươi.”

Khánh Nhiễm vốn tưởng rằng
phải tốn vài câu tranh cãi, không nghĩ đến hắn lại đơn giản đáp ứng như
vậy, nhất thời trong lòng liền nghi ngờ. Chỉ cảm thấy dường như mình đã
sa vào cạm bẫy nào đó, nhớ đến những lời nhận xét về Yến Hề Ngân, chỉ
cảm thấy hôm nay quả thật hắn có chút khác thường. Chẳng lẽ vì hôm qua
nàng nói về Bộ Binh và Kỵ Binh đã đắc tội hắn, hắn mới làm khó nàng như
vậy?

Cũng không đúng, một người có thể khiến tướng sĩ toàn quân
khen ngợi, để mọi người thật lòng đi theo thì sao có là người đố kị
người tài, không biết lắng nghe lời nói của quân sĩ, vì chuyện tư trả
thù người khác?

Vậy rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ hắn vẫn đang hoài nghi nàng là gian tế do địch phái đến. Muốn thừa dịp tỷ thí thăm dò võ
công của mình?

Khánh Nhiễm còn chưa kịp nghĩ lại, thân thể Yến Hề
Ngân đã bay lên, đứng vững trên đài duyệt binh, cười nhạt nói: “Như thế
nào? Sợ? Bây giờ Bổn Vương cho phép ngươi đổi ý.”

Khánh Nhiễm thế
này mới đột nhiên hoàn hồn, hừ lạnh một tiếng, hai chân đan chéo nhau,
cả người ngự khí, thân thể như mây bay nước chảy nhẹ nhàng bay đến trước đài, chân phải điểm lên đất, thân mình nhảy lên, như chú hạc trắng nhẹ
nhàng bay liệng, lướt đến bên cạnh Yến Hề Ngân, dáng người phóng khoáng
linh động, như tuyết trắng rơi vào chín tầng mây, phiêu đãng theo làn
gió. Có thể thấy khinh công vô cùng vượt trội, dưới đài vang lên một
tràng khen ngợi.

Yến Hề Ngân thấy động tác của nàng, ánh mắt cũng
khẽ động, đôi mắt nhìn về phía Khánh Nhiễm càng thêm sâu thẳm. Hắn đạm
cười nâng tay, nói.

“Bổn Vương cho ngươi tùy chọn binh khí.”

Khánh Nhiễm lại không di chuyển: “Vương gia dùng cái gì?”

Ánh mắt Yến Hề Ngân có ý cười, trên mặt hiện lên vẻ tán thưởng, nói: “Trường thương.”

Khánh Nhiễm nhướng mày cười, xoay người lại đạp chân, liền hất lên một thanh
trường thương, siết trong tay: “Vậy ta cũng sẽ dùng thương.”

Yến Hề Ngân lại cười không nói, xoay người tiện tay nhặt một thanh trường thương đặt bên mép đài, nhìn về phía Khánh Nhiễm.

Khánh Nhiễm cũng không hành động dư thừa, trường thương trong tay vung mạnh,
thế thương nhanh chóng công kích đến hướng Yến Hề Ngân. Yến Hề Ngân hơi
nghiêng người né tránh thế thương thứ nhất của nàng, mắt Khánh Nhiễm đảo qua, lần thứ hai tấn công đến.

Nhất thời phong ảnh trên đài cuồn
cuộn, bóng người tung bay. Dưới đài mọi người lại khó gặp được dịp Vương gia ra tay, huống chi thân thủ của Dịch Thanh cũng không tầm thường,
nhất thời mỗi người đều mở to mắt, nhìn trận quyết đấu của các cao thủ.

Trên đài thế công của Khánh Nhiễm mãnh liệt, Yến Hề Ngân lại liên tục né
tránh, trường thương trong tay chỉ khi bất đắc dĩ mới xuất thủ để ngăn
cản. Hắn chỉ dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm từng chiêu thức của
Khánh Nhiễm, mấy chiêu trôi qua, nhưng thấy thế thương khi thì sấm vang
chớp giật, lúc lại nhẹ nhàng mơ hồ, không thể nhìn ra nguyên do, không
khỏi hơi cau mày.

Hôm nay hắn ép Khánh Nhiễm ra tay, chính là muốn từ công phu của “hắn” xem xét giới tính của Khánh Nhiễm. Bởi cùng một
loại võ thuật nhưng thông thường nam tử và nữ tử sẽ có khác biệt rất
lớn. Chiêu thức của nam tử thường kiên cường trầm ổn, còn nữ tử lại nhẹ
nhàng nhanh nhẹn. Cho dù nữ tử học chiêu thức của nam tử, nhưng sẽ vì
khí lực không đủ mà lộ ra sơ hở.

Vừa rồi, khinh công mà Khánh
Nhiễm sử dụng để bay lên đài là nhẹ nhàng phiêu dật, rất có phong thái
của nữ tử. Yến Hề Ngân còn đang kinh nghi, nhưng không ngờ nàng lại chọn dùng trường thương, điều đó khiến hắn hơi ngẩn ra.

Trường thương
chính là binh khí có khí quan cương mãnh, nữ tử sử dụng khá ít, có thể
sử dụng tốt lại càng ít ỏi, nữ tử trời sinh đã có khí lực không bằng nam tử. Cho dù có người múa được thương, nhưng sau một lúc khí lực sẽ dần
suy kiệt. Nhưng hắn nhìn thế thương của Khánh Nhiễm mạnh mẽ, có tính
công kích vô cùng.

Khánh Nhiễm thấy Yến Hề Ngân lộ vẻ không tập
trung, đã nhiều lần né tránh, trong lòng liền nghi hoặc. Tâm tư xoay
tròn cũng không hiểu hắn muốn điều gì, dưới sự bất an, chỉ muốn nhanh
chóng chấm dứt trận tỉ thí này. Nhất thời trường trong tay nàng như sét
đánh gió giật, mũi thương mang theo ngân quang như dải sao băng đầy trời đêm, nháy mắt đã che phủ toàn thân Yến Hề Ngân, giương giọng nói.

“Vương gia, đã qua hai mươi ba chiêu. Nếu ngài không đánh trả, xem như thuộc
hạ thắng. Hay Vương gia không đem thuộc hạ để vào mắt?”

Yến Hề
Ngân thấy nàng mạnh mẽ lạnh thấu xương, nhưng cũng không hoảng hốt,
trường thương trong tay cũng huy động lên, chống, xuyên, đánh, phá. Mỗi
một chiêu thức đều ngắn gọn hữu lực, trầm ổn dũng mãnh, như mãnh hổ
xuống núi, trường xà xuất động. Tuy thương pháp không có những chiêu
thức làm người khác hoa mắt như của Khánh Nhiễm, nhưng lại liền mạnh lưu loát, phòng thủ có thứ tự.

Khánh Nhiễm thấy hắn đã trả đòn, thế
thương trầm ổn, hiển nhiên là thương pháp tự mình tôi luyện nhiều năm
trên chiến trường, dùng ít sức nhưng lại hiệu quả, lòng hiếu thắng của
nàng bắt đầu nổi lên. Nhất thời trường thương cầm trong tay lại uốn lượn như sấm chớp.

Tô Lượng ở dưới đài nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy thế thương của hai người một động một tĩnh, một nhanh một chậm, nhưng lại
ngang tài ngang sức, nghĩ đến thì đừng nói là hai trăm chiêu, sợ là năm
trăm chiêu hai người cũng khó phân thắng bại.

Dưới đài mỗi Yến Vân Vệ đều có vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ đều là cao thủ võ công, tất nhiên
cũng nhìn ra công phu của Khánh Nhiễm không kém. Hôm qua trong lòng còn
không phục, cảm thấy tên nam tử có diện mạo nữ nhân này đã lấy hết nổi
trội, nay thấy nàng có thể cùng Vương gia bất phân thắng bại, ánh mắt
nhìn về phía nàng đã thu lại sự khinh thường, có hơn vài phần kính
trọng.

Yến Hề Ngân cùng Khánh Nhiễm tái chiến hơn mười chiêu, mắt
thấy thế thương của nàng không những không suy yếu, ngược lại còn dần
tăng cao, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bã, ngày càng ngờ vực, không dám
tiếp tục xác định suy nghĩ trong lòng mình.

Hắn vốn muốn Khánh
Nhiễm thắng, giờ phút này tâm tư lại hoang mang, nhất thời đã để Khánh
Nhiễm tìm được sơ hở, một cái lộn vòng người, trường thương trong tay
thuận thế từ trên xuống dưới, bổ về phía Yến Hề Ngân.

Yến Hề Ngân
thần sắc biến đổi, nhanh chóng vận khí lùi về phía sau, nguy hiểm né qua một thương của nàng, nhưng trước ngực đã bị xé toạc một vết rách. Lúc
Khánh Nhiễm lật người, dáng người vô cùng xinh đẹp, trong lòng hắn vừa
động, ánh mắt lại sáng ngời.

Trường thương điểm xuống đất, mượn
lực trong không trung chuyển hướng, trường thương trong tay chợt lướt
lên, mang theo khí thế sấm vang chớp giật, đánh về phía Khánh Nhiễm đang lao đến ở phía trước. Khánh Nhiễm thấy thương ảnh có khí thế ầm vang,
liền nhanh chóng lướt qua bên cạnh vài bước, thân hình xoay tròn, trường thương trong tay đánh vào giữa trường thương của Yến Hề Ngân.

Một lần mượn thế giảm bớt lực, lúc này luồng lực mạnh lại xông xuống phía
dưới, thân hình trong không trung xoay tròn mấy vòng, tay áo tung bay,
ánh nắng giữa trưa chiếu lên thân thể của nàng, chiếu vào mũi thương,
tựa như một đóa kim liên ở trên đài chậm rãi nở rộ, mỹ lệ đẹp mắt.

Yến Hề Ngân bị ánh sáng kia thu hút, mắt có ý cười, trong lòng khẽ yên tâm, lúc dời mắt lại chính lúc nghênh diện với ánh mắt kiên cường của Khánh
Nhiễm, trong con ngươi đen như mực, dường như có ẩn chứa ánh quang, lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn.

Tim hắn run lên, càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng, nhanh chóng cong người khẽ bay lên, lần thứ hai
công kích Khánh Nhiễm, hắn vận khí toàn thân, trường bào bay nhẹ theo
gió, hai người lại đấu mấy chiêu. Mắt thấy kích thương của Khánh Nhiễm
đâm đến sườn phải, thân hình hắn bỗng nghiêng qua tránh thoát một chiêu
này, thân thể chợt bay ra sau, trường thương trong tay bay vòng ở trước
người, lại tiếp tục rời tay xuất ra, đánh về phía gương mặt của Khánh
Nhiễm.

Khánh Nhiễm không ngờ hắn lại đem trường thương đã rời tay
đánh đến, mắt thấy thương ảnh tới gần, thế thương sắc bén, dải tua đỏ
trong chốc lát khiến nàng bị hoa mắt, nàng thuận theo thế ngã người ra
phía sau. Thân thể vừa nghiêng xuống, Yến Hề Ngân lại chợt lao đến gần,
chân phải giương ra chặn lấy chân trái của Khánh Nhiễm. Khánh Nhiễm
không đứng thẳng được, nhất thời bật ra phía sau.

Ánh mắt Yễn Hề
Ngân bỗng trầm xuống, nắm lấy cổ tay đang cầm thương của Khánh Nhiễm,
ngự lực một cái, trường thương trong tay Khánh Nhiễm liền rơi xuống. Tay trái của Yến Hề Ngân vươn tới, ngay lập tức ôm Khánh Nhiễm ngã người về phía sau.

Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy thắt lưng bị nắm chặt, ngẩng
đầu chính lúc nghênh diện với đôi mắt sâu thẳm của Yến Hề Ngân, nhất
thời chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, có chút mờ mịt khó hiểu.

Mà lúc này Yến Hề Ngân lại không khống chế được trái tim đang lệch nhịp,
vòng eo mềm mại dưới tay làm hắn ngẩn ra, một trận mừng rỡ nhảy vào
lòng. Hắn chợt buộc chặt khuỷu tay, ôm chặt Khánh Nhiễm, ánh mắt nhìn về phía nàng càng thêm nóng rực lấp lánh.

Nàng không khỏi nhíu mày,
âm thanh lạnh lùng nói: “Dù Vương gia thắng nhưng cũng đừng làm nhục ta
như vậy, ta Dịch Thanh đường đường là nam nhi bảy thước, cam lòng chịu
thua, tùy ý Vương gia xử phạt là được.”

Nàng dứt lời liền ngửa đầu, gương mặt lại càng thêm lạnh lùng.

Động tác lật ngược vừa rồi của Khánh Nhiễm, khiến cổ áo quân phục hơi mở ra, lúc này một hồi giãy dụa lại khiến chiếc cổ trắng ngần hoàn toàn lộ ra
ngoài. Khi nói chuyện, trên chiếc cổ thon dài rõ ràng có hầu kết chuyển
động lên xuống, dưới ánh mặt trời rạng rỡ càng thêm chói mắt khác
thường, khiến Yến Hề Ngân đột nhiên ngạt thở, hắn chỉ cảm thấy trong đầu có tiếng nổ vang, tay run lên, rốt cuộc buông lỏng tay ra.

Khánh
Nhiễm mất đi điểm tựa, nhất thời liền ngã xuống, buồn bực đứng lên, đã
thấy vẻ mặt hoang mang của Yến Hề Ngân, trên mặt thậm chí còn mang theo
vài phần hồn bay phách lạc. Chỉ trong chớp mắt của Khánh Nhiễm, hắn đã
khôi phục thái độ bình thường, nhưng gương mặt nhìn qua vẫn lộ vẻ u ám.

Khánh Nhiễm còn chưa kịp mở miệng, Yến Hề Ngân đã tiến lên một bước, vượt qua Khánh Nhiễm: “Chiêu thức võ công của ngươi không thua kém Bổn Vương,
chỉ thua ở việc không đủ kinh nghiệm để đối phó với kẻ địch. Việc ngày
hôm nay không truy cứu nữa, trong trướng của Bổn Vương thiếu một gã thân vệ, từ hôm nay ngươi hãy đến trướng của ta chờ lệnh đi.”

Hắn dứt lời lại không liếc mắt nhìn Khánh Nhiễm, nhảy xuống đài duyệt binh vội vàng bước đi.

Khánh Nhiễm nhìn thân ảnh thon dài của hắn đi xa, chỉ cảm thấy mờ mịt, chẳng
hiểu một trận đảo lộn không đầu không đuôi này của hắn là thế nào, rốt
cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Các huynh đệ Bộ Binh doanh thấy Yến Hề Ngân không truy cứu việc này, liền vui mừng một trận, tiến lên chào hỏi
Khánh Nhiễm, rồi nhanh chóng rời khỏi doanh trại của trung quân đi về
hướng Bộ Binh doanh.

Khánh Nhiễm thấy Yến Hề Ngân vừa cho mình vào Yến Vân Vệ, ngay lập tức bọn họ liền tạo khoảng cách với mình, trong
lòng không khỏi có chút mất mát. Thấy gương mặt Tô Lượng suy tư đứng
dưới đài, nàng tiến vài bước đến gần, nhíu mày hỏi.

“Hôm nay Vương gia có ý gì?”

Tô Lượng đột nhiên hồi hồn, đi vòng quanh Khánh Nhiễm vài vòng, nhìn chòng chọc đến mức khiến toàn thân Khánh Nhiễm phát cáu, lùi lại hai bước,
trợn mắt trừng hắn. Thế này hắn mới thu hồi ánh mắt kỳ quái, nhún nhún
vai: “Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?”

Hắn dứt lời, liền cười cười xít lại gần Khánh Nhiễm, một tay nâng lên khoát lên đầu vai của Khánh
Nhiễm, ánh mắt cười hề hề như kẻ trộm, nói: “Ngươi thành thật nói rõ cho ta, ngươi đã làm gì khiến Vương gia khác thường như vậy?”

Khánh
Nhiễm cau mày, đang muốn chụp lấy bàn tay khoát lên đầu vai mình, Yến Hề Ngân không biết vì sao lại từ trong chủ trướng hất rèm đi ra. Mắt thấy
một màn này, mặt hắn đen như đít nồi trừng về hướng Tô Lượng, hét lớn
một tiếng.

“Hôm nay cho ngươi đi thao luyện trận pháp của Kỵ Binh, như thế nào còn ở đây lười biếng!”

Tô Lượng cả kinh, vội vàng lên tiếng, hướng Kỵ Binh doanh chạy tới. Khánh
Nhiễm sửng sốt, lại nhìn về hướng chủ trướng, Yến Hề Ngân đã biến mất
không thấy, nếu không phải ngoảnh lại, thấy Tô Lượng đang đứng bên ngoài cửa trại trung quân le lưỡi với mình, suýt nữa Khánh Nhiễm đã tưởng
mình gặp ảo giác.

Sao nàng lại cảm thấy tiếng hô vừa rồi của Yến
Hề Ngân lại có chút hổn hển nhỉ? Thật sự là chuyện lạ mỗi ngày đều có!
Không nghĩ thêm nhiều, Khánh Nhiễm cất bước đến Bộ Binh doanh, dù sao
cũng phải thu thập này nọ, còn phải chuyển chỗ nữa.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: Tình thân ấm áp
2 Quyển 1 - Chương 2: Căn phòng nhỏ ấm áp trong mùa đông
3 Quyển 1 - Chương 3: Tai họa bất ngờ ập đến
4 Quyển 1 - Chương 4: Một đêm đỏ máu
5 Quyển 1 - Chương 5: Huyết hải thâm cừu
6 Quyển 1 - Chương 6: Dựng bia lập mộ
7 Quyển 1 - Chương 7: Ta đã giết người
8 Quyển 1 - Chương 8: Đoạt ngựa cướp đường
9 Quyển 1 - Chương 9: Cải trang ăn mày vào thành
10 Quyển 1 - Chương 10: Không làm ăn mày
11 Quyển 1 - Chương 11: Tái ngộ trong ngõ nhỏ
12 Quyển 1 - Chương 12: Nửa đêm cướp của
13 Quyển 1 - Chương 13: Cái gọi là phá rối
14 Quyển 1 - Chương 14: Tứ lang mới quen
15 Quyển 1 - Chương 15: Nỗi đau của mỗi người
16 Quyển 1 - Chương 16: Khơi mầm tai hoạ
17 Quyển 1 - Chương 17: Gặp lại Phượng Anh
18 Quyển 1 - Chương 18: Dân tình phẫn nộ
19 Quyển 1 - Chương 19: Pháp trường nổi sóng
20 Quyển 1 - Chương 20: Biến cố đột ngột
21 Quyển 1 - Chương 21: Hợp tác
22 Quyển 1 - Chương 22: Cứu giúp tài tình
23 Quyển 1 - Chương 23: Phá huỷ Tây thành
24 Quyển 1 - Chương 24: Thoát khỏi Khánh thành
25 Quyển 1 - Chương 25: Tạm biệt Phượng Anh
26 Quyển 1 - Chương 26: Phía Bắc kinh thành
27 Quyển 1 - Chương 27: Vô cùng nhục nhã
28 Quyển 1 - Chương 28: Bị tính kế
29 Quyển 1 - Chương 29: Hãy tin ta
30 Quyển 1 - Chương 30: Lô hoả thuần thanh (*)
31 Quyển 1 - Chương 31: Đồng bọn tiến cung
32 Quyển 1 - Chương 32: Mới vào cung
33 Quyển 1 - Chương 33: Tỷ đệ gặp lại
34 Quyển 1 - Chương 34: Âm mưu
35 Quyển 1 - Chương 35: Hạnh điểu đốt cung
36 Quyển 1 - Chương 36: Kiền Viên đại hỏa
37 Quyển 2 - Chương 1: Thời gian thấm thoát
38 Quyển 2 - Chương 2: Trở lại đế đô
39 Quyển 2 - Chương 3: Nhàn thoại ở tửu lâu
40 Quyển 2 - Chương 4: Đánh giá lẫn nhau
41 Quyển 2 - Chương 5: Tiếng đàn ở Thường Duyệt
42 Quyển 2 - Chương 6: Anh kiệt tề tựu
43 Quyển 2 - Chương 7: Tứ quốc nhập thọ
44 Quyển 2 - Chương 8: Tu La đoạt mạng
45 Quyển 2 - Chương 9: Kích đấu trong đại điện
46 Quyển 2 - Chương 10: Theo đuổi tâm tư của mình
47 Quyển 2 - Chương 11: Nguy hiểm trốn thoát khỏi hậu cung
48 Quyển 2 - Chương 12: Ai mới là mèo?
49 Quyển 2 - Chương 13: Xa giá rời cung
50 Quyển 2 - Chương 14: Phong lưu ở Vân Hồ
51 Quyển 2 - Chương 15: Quá đáng ghét
52 Quyển 2 - Chương 16: Phượng Anh. Diệu quốc
53 Quyển 2 - Chương 17: Đoạt cơm phong ba
54 Quyển 2 - Chương 18: Giá hoạ cho Yến quốc
55 Quyển 2 - Chương 19: Tứ lang chịu ngược
56 Quyển 2 - Chương 20: Ám độ trần thương*
57 Quyển 2 - Chương 21: Sát bên người lướt qua
58 Quyển 2 - Chương 22: Địch Táp sám hối
59 Quyển 2 - Chương 23: Ẩn nấp trong ngục tối
60 Quyển 2 - Chương 24: Gọi Phượng đại ca
61 Quyển 2 - Chương 25: Bình tâm tĩnh khí
62 Quyển 2 - Chương 26: Mê tình đẫm máu
63 Quyển 2 - Chương 27: Phượng Anh thật và giả
64 Quyển 2 - Chương 28: Bôi nhọ Phượng Anh
65 Quyển 2 - Chương 29: Muốn đoạt thiên hạ
66 Quyển 2 - Chương 30: Quyết định quan trọng
67 Quyển 2 - Chương 31: Mới vào quân lữ
68 Quyển 2 - Chương 32: Huyết nhiễm y bào
69 Quyển 2 - Chương 33: Tức giận khó kìm nén
70 Quyển 2 - Chương 34: Hát vang loạn tình
71 Quyển 2 - Chương 35: Giáo trường thương ảnh
72 Quyển 2 - Chương 36: Quan tâm mơ hồ
73 Quyển 2 - Chương 37: Cái gọi là quân tử
74 Quyển 2 - Chương 38: Trái tim mất phương hướng
75 Quyển 2 - Chương 39: Bát Trân trận pháp
76 Quyển 2 - Chương 40: Chuẩn bị cho chiến sự
77 Quyển 2 - Chương 41
78 Quyển 2 - Chương 42: Huyết chiến ở bình nguyên
79 Quyển 2 - Chương 43: Công chúa gặp nạn
80 Quyển 2 - Chương 44: Anh hùng cứu mỹ nhân
81 Quyển 2 - Chương 45: Trêu đùa Lân quân
82 Quyển 2 - Chương 46: Công chúa Thừa Mẫn
83 Quyển 2 - Chương 47: Gặp nhau ở thanh lâu
84 Quyển 2 - Chương 48: Mặt dày mày dạn
85 Quyển 2 - Chương 49: Oan gia vui vẻ
86 Quyển 2 - Chương 50
87 Quyển 2 - Chương 51
88 Quyển 2 - Chương 52
89 Quyển 2 - Chương 53
90 Quyển 2 - Chương 54
91 Quyển 2 - Chương 55
92 Quyển 2 - Chương 56
93 Quyển 2 - Chương 57
94 Quyển 2 - Chương 58
95 Quyển 2 - Chương 59
96 Quyển 2 - Chương 60
97 Quyển 2 - Chương 61
98 Quyển 2 - Chương 62
99 Quyển 2 - Chương 63
100 Quyển 2 - Chương 64
101 Quyển 2 - Chương 65: Tâm tư của nam nhân
102 Quyển 2 - Chương 66: Tứ lang bày tỏ tình cảm
103 Quyển 2 - Chương 67: Tình thi dụ khanh
104 Quyển 2 - Chương 68: Lần thứ hai cứu mỹ nhân
105 Quyển 2 - Chương 69: Bị khanh cảm phục
106 Quyển 2 - Chương 70
107 Quyển 2 - Chương 71
108 Quyển 2 - Chương 72
109 Quyển 3 - Chương 1: Vang danh thiên hạ
110 Quyển 3 - Chương 2: Tri kỷ trong đêm trăng
111 Quyển 3 - Chương 3
112 Quyển 3 - Chương 4: Khuynh tâm khuynh tình
113 Quyển 3 - Chương 5
114 Quyển 3 - Chương 6
115 Quyển 3 - Chương 7
Chapter

Updated 115 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: Tình thân ấm áp
2
Quyển 1 - Chương 2: Căn phòng nhỏ ấm áp trong mùa đông
3
Quyển 1 - Chương 3: Tai họa bất ngờ ập đến
4
Quyển 1 - Chương 4: Một đêm đỏ máu
5
Quyển 1 - Chương 5: Huyết hải thâm cừu
6
Quyển 1 - Chương 6: Dựng bia lập mộ
7
Quyển 1 - Chương 7: Ta đã giết người
8
Quyển 1 - Chương 8: Đoạt ngựa cướp đường
9
Quyển 1 - Chương 9: Cải trang ăn mày vào thành
10
Quyển 1 - Chương 10: Không làm ăn mày
11
Quyển 1 - Chương 11: Tái ngộ trong ngõ nhỏ
12
Quyển 1 - Chương 12: Nửa đêm cướp của
13
Quyển 1 - Chương 13: Cái gọi là phá rối
14
Quyển 1 - Chương 14: Tứ lang mới quen
15
Quyển 1 - Chương 15: Nỗi đau của mỗi người
16
Quyển 1 - Chương 16: Khơi mầm tai hoạ
17
Quyển 1 - Chương 17: Gặp lại Phượng Anh
18
Quyển 1 - Chương 18: Dân tình phẫn nộ
19
Quyển 1 - Chương 19: Pháp trường nổi sóng
20
Quyển 1 - Chương 20: Biến cố đột ngột
21
Quyển 1 - Chương 21: Hợp tác
22
Quyển 1 - Chương 22: Cứu giúp tài tình
23
Quyển 1 - Chương 23: Phá huỷ Tây thành
24
Quyển 1 - Chương 24: Thoát khỏi Khánh thành
25
Quyển 1 - Chương 25: Tạm biệt Phượng Anh
26
Quyển 1 - Chương 26: Phía Bắc kinh thành
27
Quyển 1 - Chương 27: Vô cùng nhục nhã
28
Quyển 1 - Chương 28: Bị tính kế
29
Quyển 1 - Chương 29: Hãy tin ta
30
Quyển 1 - Chương 30: Lô hoả thuần thanh (*)
31
Quyển 1 - Chương 31: Đồng bọn tiến cung
32
Quyển 1 - Chương 32: Mới vào cung
33
Quyển 1 - Chương 33: Tỷ đệ gặp lại
34
Quyển 1 - Chương 34: Âm mưu
35
Quyển 1 - Chương 35: Hạnh điểu đốt cung
36
Quyển 1 - Chương 36: Kiền Viên đại hỏa
37
Quyển 2 - Chương 1: Thời gian thấm thoát
38
Quyển 2 - Chương 2: Trở lại đế đô
39
Quyển 2 - Chương 3: Nhàn thoại ở tửu lâu
40
Quyển 2 - Chương 4: Đánh giá lẫn nhau
41
Quyển 2 - Chương 5: Tiếng đàn ở Thường Duyệt
42
Quyển 2 - Chương 6: Anh kiệt tề tựu
43
Quyển 2 - Chương 7: Tứ quốc nhập thọ
44
Quyển 2 - Chương 8: Tu La đoạt mạng
45
Quyển 2 - Chương 9: Kích đấu trong đại điện
46
Quyển 2 - Chương 10: Theo đuổi tâm tư của mình
47
Quyển 2 - Chương 11: Nguy hiểm trốn thoát khỏi hậu cung
48
Quyển 2 - Chương 12: Ai mới là mèo?
49
Quyển 2 - Chương 13: Xa giá rời cung
50
Quyển 2 - Chương 14: Phong lưu ở Vân Hồ
51
Quyển 2 - Chương 15: Quá đáng ghét
52
Quyển 2 - Chương 16: Phượng Anh. Diệu quốc
53
Quyển 2 - Chương 17: Đoạt cơm phong ba
54
Quyển 2 - Chương 18: Giá hoạ cho Yến quốc
55
Quyển 2 - Chương 19: Tứ lang chịu ngược
56
Quyển 2 - Chương 20: Ám độ trần thương*
57
Quyển 2 - Chương 21: Sát bên người lướt qua
58
Quyển 2 - Chương 22: Địch Táp sám hối
59
Quyển 2 - Chương 23: Ẩn nấp trong ngục tối
60
Quyển 2 - Chương 24: Gọi Phượng đại ca
61
Quyển 2 - Chương 25: Bình tâm tĩnh khí
62
Quyển 2 - Chương 26: Mê tình đẫm máu
63
Quyển 2 - Chương 27: Phượng Anh thật và giả
64
Quyển 2 - Chương 28: Bôi nhọ Phượng Anh
65
Quyển 2 - Chương 29: Muốn đoạt thiên hạ
66
Quyển 2 - Chương 30: Quyết định quan trọng
67
Quyển 2 - Chương 31: Mới vào quân lữ
68
Quyển 2 - Chương 32: Huyết nhiễm y bào
69
Quyển 2 - Chương 33: Tức giận khó kìm nén
70
Quyển 2 - Chương 34: Hát vang loạn tình
71
Quyển 2 - Chương 35: Giáo trường thương ảnh
72
Quyển 2 - Chương 36: Quan tâm mơ hồ
73
Quyển 2 - Chương 37: Cái gọi là quân tử
74
Quyển 2 - Chương 38: Trái tim mất phương hướng
75
Quyển 2 - Chương 39: Bát Trân trận pháp
76
Quyển 2 - Chương 40: Chuẩn bị cho chiến sự
77
Quyển 2 - Chương 41
78
Quyển 2 - Chương 42: Huyết chiến ở bình nguyên
79
Quyển 2 - Chương 43: Công chúa gặp nạn
80
Quyển 2 - Chương 44: Anh hùng cứu mỹ nhân
81
Quyển 2 - Chương 45: Trêu đùa Lân quân
82
Quyển 2 - Chương 46: Công chúa Thừa Mẫn
83
Quyển 2 - Chương 47: Gặp nhau ở thanh lâu
84
Quyển 2 - Chương 48: Mặt dày mày dạn
85
Quyển 2 - Chương 49: Oan gia vui vẻ
86
Quyển 2 - Chương 50
87
Quyển 2 - Chương 51
88
Quyển 2 - Chương 52
89
Quyển 2 - Chương 53
90
Quyển 2 - Chương 54
91
Quyển 2 - Chương 55
92
Quyển 2 - Chương 56
93
Quyển 2 - Chương 57
94
Quyển 2 - Chương 58
95
Quyển 2 - Chương 59
96
Quyển 2 - Chương 60
97
Quyển 2 - Chương 61
98
Quyển 2 - Chương 62
99
Quyển 2 - Chương 63
100
Quyển 2 - Chương 64
101
Quyển 2 - Chương 65: Tâm tư của nam nhân
102
Quyển 2 - Chương 66: Tứ lang bày tỏ tình cảm
103
Quyển 2 - Chương 67: Tình thi dụ khanh
104
Quyển 2 - Chương 68: Lần thứ hai cứu mỹ nhân
105
Quyển 2 - Chương 69: Bị khanh cảm phục
106
Quyển 2 - Chương 70
107
Quyển 2 - Chương 71
108
Quyển 2 - Chương 72
109
Quyển 3 - Chương 1: Vang danh thiên hạ
110
Quyển 3 - Chương 2: Tri kỷ trong đêm trăng
111
Quyển 3 - Chương 3
112
Quyển 3 - Chương 4: Khuynh tâm khuynh tình
113
Quyển 3 - Chương 5
114
Quyển 3 - Chương 6
115
Quyển 3 - Chương 7
footer(); ?>