Quyển 2 – Chương 46: Công chúa Thừa Mẫn

Ánh sao trong chốn núi rừng sáng tỏ, Khánh Nhiễm kéo Yến Hề Mẫn chạy một mạch ra khỏi lùm cây, lảnh vào cánh rừng hiểm trở bên trong khe cốc. Rừng cây xung quanh xum xuê, đá giăng chằn chịt khắp nơi, đừng nói đến cưỡi ngựa, ngay cả đi bộ cũng phải dùng đao chặt đứt những bụi mận gai xung quanh.

Cánh rừng tĩnh lặng, chỉ có tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu vang, tạo thành lời hát xa xăm, tai nghe phía sau không truyền đến tiếng đuổi theo, Khánh Nhiễm thả chậm tốc độ.“Công chúa nghỉ tạm một lát, có lẽ Lân quân sẽ không đuổi đến đây đâu.”

Yến Hề Mẫn lại không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, trái tim hơi đập rộn. Khánh Nhiễm theo tầm mắt của nàng nhìn qua, thế này mới giật mình phát hiện bản thân vẫn đang nắm tay nàng. Thấy gương mặt Yến Hề Mẫn xấu hổ, Khánh Nhiễm vội bỏ tay ra, cười nói.

“Tình huống vừa rồi khẩn cấp, Dịch Thanh đắc tội!”

Yến Hề Mẫn giấu tay vào ống tay áo, thoáng im lặng, bỗng nhiên cười: “Tay của Dịch tướng quân thật đẹp, nếu không phải lòng bàn tay có vết chai do cầm kiếm, ta đã nhầm là đôi tay của nữ nhân.”

Khánh Nhiễm cả kinh, nhanh chóng điều chỉnh gương mặt, lạnh lùng nói: “Dịch Thanh là nam nhi thất thước, xin công chúa đừng đùa như vậy.”

Yến Hề Mẫn le lưỡi, ngồi xuống mảng đá lớn bên cạnh, một mặt đấm hai chân, cười nói: “Dịch tướng quân đừng giận, ta thường cải trang thành nam nhân trốn khỏi cung du ngoạn, vừa rồi nhớ đến việc này, nên buộc miệng nói thôi, cũng không có ý làm nhục tướng quân. Huống chi, tướng quân là ân nhân cứu mạng của ta, sao ta lại xem thường tướng quân chứ?”

Khánh Nhiễm nhìn nụ cười chân thành của nàng, có nét hồn nhiên của thiếu nữ, trong lòng yêu mến, cũng ngồi xuống mảng đá, khẽ cười nói: “Công chúa cũng đừng mỗi câu mỗi chữ đều là tướng quân, gọi Dịch Thanh là được rồi. Ta không phải là tướng quân, chưa lập được quân công gì, cũng nhờ Vương gia tín nhiệm ta, cho ta giám sát trận pháp, lại được các huynh đệ xem trọng, nên mới xưng hô như vậy thôi.”

Yến Hề Mẫn kinh ngạc nhìn người đang ngẩng đầu ngắm bầu trời đầy sao bên cạnh, gương mặt phảng phất nét xinh đẹp của thiếu nữ, trước mắt thoáng hiện lên tình cảnh nàng thấy ở doanh trướng của nhị ca ngày ấy. Hôm đó, rõ ràng nhị ca muốn hôn Dịch Thanh, lại bị nàng bắt gặp. Tuy nàng là công chúa, nhưng cũng không chỉ được bảo bọc trong thâm cung, không biết đến thế sự.

Nàng biết, trong quân doanh cũng có nam phong, nhưng nhị ca của nàng vừa cứng rắn lại vừa đơn thuần, vạn lần sẽ không dính dáng đến loại việc này. Cho nên, chỉ có thể là Dịch Thanh mê hoặc nhị ca!

Những ngày qua, nàng ở trong quân doanh lại thấy nhị ca chiếu cố Dịch Thanh rất nhiều, vài lần nàng muốn tìm một cơ hội đến cảnh cáo Dịch Thanh, nhưng nhị ca lại giám sát nàng vô cùng gắt gao.

Hôm nay nàng lại được Dịch Thanh cứu giúp, tuy chỉ cùng hắn tiếp xúc trong chốc lát, nhưng lại không mảy may cảm thấy trên người hắn có nét hèn hạ bỉ ổi. Ngược lại, hắn không chỉ có tướng mạo hơn người, ý chí kiên cường, ngay cả tính cách cũng trong sáng ấm áp, đẹp đẽ như bầu trời đầy sao và ánh trăng. Chẳng lẽ ngày ấy quả thật như lời nhị ca nói, đúng là do nàng hiểu lầm? Trong mắt Dịch Thanh thật sự có hạt cát, nhị ca chỉ giúp hắn thổi ư?

“Công chúa?”

Yến Hề Mẫn đột nhiên hoàn hồn, tròng mắt chuyển động, ha ha cười: “Vậy ta gọi ngươi là Dịch ca ca đi. Dịch ca ca, trong nhà ngươi còn có người thân nào không?”

Khánh Nhiễm thấy nàng gọi cũng đã gọi, ngay cả cơ hội từ chối cũng không có, thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Dịch Thanh sống lẻ loi một mình.”

Yến Hề Mẫn hơi nhíu mày: “Người nhà ngươi đâu? Dịch ca ca có võ công cao cường, dáng vẻ lại bất phàm, chắc chắn phải sớm định hôn ước rồi chứ?”

Khánh Nhiễm thầm nghĩ công chúa này quả thật rất đặc biệt, một tiểu cô nương lại có thể hỏi nam nhân vấn đề này, còn không thẹn thùng. Nghĩ đến giọng nói yêu chìu của Yến Hề Ngân dành cho muội muội, lại nhớ đến tình cảnh đơn độc của bản thân, trong lòng nàng ảm đạm, đứng dậy nói.

“Công chúa, chúng ta mau lên đường thôi. Phía sau có binh lính của Lân quốc, tình huống không rõ, đường cũ cũng không thể quay trở lại. Từ đây vượt qua dãy núi này, đi về phía đông bắc vài dặm có thể đến được Diêu kinh ở biên cảnh hai nước Diệu và Tinh, trước hết chúng ta sẽ đi vòng qua Diệu quốc, sau đó chọn đường vượt qua núi để trở về quân doanh của Trấn Tây quân. Nhưng con đường phía trước cao và dốc, rất khó đi, có thể công chúa phải chịu chút khổ sở.”

Yến Hề Mẫn hơi sửng sốt, không hiểu rốt cuộc mình đã nói sai chuyện gì, bĩu môi, càng dùng sức đấm hai chân: “Bản công chúa hơi mệt, không bằng Dịch Thanh cõng ta đi.”

Khánh Nhiễm sửng sốt, nhìn hai chân của Yến Hề Mẫn. Quần áo của nàng bị bụi gai cắt qua rất nhiều, thậm chí có vài chỗ còn chảy ra tơ máu, sắc mặt cũng hơi tái nhợt. Nghĩ đến Yến Hề Mẫn là công chúa, chịu khổ như vậy nhưng lại không khóc lóc ầm ĩ, trong lòng Khánh Nhiễm mềm nhũn, nhàn nhạt nói: “Được, công chúa đợi một lát. Ta bảo Tuyết Lang đi trước chuyển thư cho Vương gia, để ngài ấy đỡ lo lắng.”

Khánh Nhiễm nói xong vén vạt áo lên, xé một mảnh áo bông màu trắng bên trong, rút lưỡi đao trên thắt lưng, hàn quang chợt lóe, nương theo ánh trăng nhanh chóng viết vài chữ lên mặt vải. Xoay người gọi Tuyết Lang vẫn đang nằm ngủ khò khè ở bụi cỏ.

Tai Tuyết Lang run lên, thong thả đến trước người Khánh Nhiễm. Khánh Nhiễm đưa tấm vải trắng đến trước mặt nó, vỗ nhẹ vào đầu nó.

“Tuyết Lang ngoan, đem vật này mang về cho Vương gia, chờ ta trở về sẽ đốt lửa nướng gà rừng cho ngươi ăn.”

Tuyết Lang lại không ngậm lấy miếng vải trắng kia, ngược lại khẽ liếm vết máu trên tay phải của Khánh Nhiễm, phát ra tiếng nức nở khe khẽ. Khánh Nhiễm cười, ngồi xổm trước mặt nó, ôm chầm vuốt ve bộ lông mềm mại.

“Tuyết Lang đau lòng vì ta sao? Chút thương tích ấy không đau, Tuyết Lang nghe lời, đem vật này giao cho Vương gia.”

Tuyết Lang cọ hai cái vào mu bàn tay của Khánh Nhiễm, cuối cùng mới ngậm lấy tấm vải trắng kia, chạy vào trong sơn cốc. Chạy được một đoạn bỗng cảm thấy chủ nhân chưa đi cùng, liền ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Khánh Nhiễm.

Trong lòng Khánh Nhiễm cảm động, cười xua tay: “Cẩn thận một chút, đừng để người xấu bắt đi đấy, mau đi đi.”

Lúc này Tuyết Lang mới xoay người chạy vội đi, không bao lâu đã biến mất bên trong sơn cốc. Yến Hề Mẫn trừng lớn hai mắt, nhìn về hướng nó biến mất, xoay người tấm tắc nói.

“Không ngờ nó lại hiểu lời ngươi nói, thật sự quá thần kì! Nghe nói lúc trước con sói này thuộc về Địch Táp, thế nhưng nó lại phản bội chủ nhân đi theo ngươi, sao ngươi có thể thuần phục được nó vậy?”

Khánh Nhiễm cười lắc đầu, cúi người xuống phía trước khối đại thạch:“Động vật và con người đều có những tình cảm giống nhau, ta đối với nó tốt, nó tất nhiên cảm nhận được, tuy Địch Táp nuôi dưỡng nó, nhưng chưa chắc đã hiểu nó bằng ta. Công chúa mau lên đi, tuy Lân quân không đuổi theo, nhưng nơi này cũng không thể ở lâu.”

Yến Hề Mẫn kinh ngạc nhìn bóng dáng tuấn tú trước mặt, chỉ cảm thấy sống lưng nam tử có chút gầy gò, thậm chí có vài phần ôn nhu, nhưng lại cho người ta cảm giác vững chắc như cây trúc. Nàng thoáng ngẩn ngơ, khuôn mặt đỏ lên, đứng dậy.

“Ngươi cũng xem thường bổn công chúa quá rồi, ta mới không cần lưng của ngươi. Sơn đạo này sao có thể làm khó được bổn công chúa chứ!”

Yến Hề Mẫn còn chưa nói hết câu, người đã cất bước rời đi, Khánh Nhiễm không hiểu gì cả, lắc đầu bước nhanh đuổi theo.

Hai người một đường trèo đèo lội suối, cuối cùng vào giữa trưa hôm sau cũng đến được Diêu kinh, tuy cổng thành kiểm tra nghiêm ngặc, nhưng Diệu quốc không tham chiến, nên vào thành cũng không quá khó khăn.

Khánh Nhiễm thấy quần áo của Yến Hề Mẫn bị xây xác nhiều, tìm một cửa hiệu, hai người thu thập một hồi, lúc đi ra lại nghiễm nhiên biến thành hai công tử tuấn tú.

Qủa nhiên Yến Hề Mẫn thường cải trang thành nam nhân, mỗi lời nói hay cử chỉ, ngược lại có vài phần phong lưu của công tử.

Tuy Diêu kinh thuộc lãnh thổ của Diệu quốc, nhưng cách cánh rừng phía bắc là Tinh quốc, tây giáp thẳng với Chiến quốc, tây nam lại cùng thành Hạ Châu của Yến quốc cách một dãy núi. Từ trước đã là con đường quan trọng trong lưu thông, nhiều năm nay Diệu quốc lại thực hiện chính sách giao hảo hòa bình, cho nên lúc này, dù xung quanh xảy ra hỗn chiến, nhưng Diêu kinh lại không bị ảnh hưởng, rất phồn vinh hưng vượng.

Yến Hề Mẫn vô cùng thích thú, lúc tiến vào thành liền hoan hô nhảy nhót không ngừng, thấy thứ gì cũng ngạc nhiên, ríu rít lôi kéo Khánh Nhiễm nhìn sang chỗ này, rồi chạy sang chỗ khác. Tuy Khánh Nhiễm bất đắc dĩ, nhưng từ khi vào quân doanh, nàng vẫn chưa được thoải mái như vậy, nên cũng ầm ĩ với nàng, chưa phát giác ra điều phiền toái.

Đi dạo một hồi, chỉ cảm thấy bụng réo ầm lên, đang muốn tìm một nơi để dùng bữa, Yến Hề Mẫn lại kéo nàng đi vào một con đường rất náo nhiệt. Đến khi Khánh Nhiễm thấy rõ cảnh trí trên đường, chân mày liền cau chặt lại.

Vẻ mặt Yến Hề Mẫn hưng phấn, hai mắt tỏa sáng nhìn tòa hồng lâu đang giăng đèn kết hoa, hô to một tiếng rồi chạy nhanh vào trong phố.

“Dịch Thanh, chúng ta dùng bữa ở đây luôn đi.”

Khánh Nhiễm còn chưa kịp ngăn cản, Yến Hề Mẫn đã bước nhanh vào, nháy mắt liền bị một nhóm oanh oanh yến yến vây quanh, kéo vào một tòa thanh lâu có tên “Thải Vân lâu”.

Khánh Nhiễm thở dài một tiếng, chỉ phải cất bước đi theo, mắt thấy có vài cô nương ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ lắc hông tiến lại đây, nàng vội giương giọng, lạnh lùng nói: “Bản công tử sẽ tự đi.”

Đến khi Khánh Nhiễm bước vào hồng lâu, Yến Hề Mẫn đã bị kéo đến lầu hai, nàng xoay người vẫy tay với Khánh Nhiễm: “Dịch đại ca, ở đây.”

Khánh Nhiễm nhíu mày đuổi theo, đến cửa sổ ở lầu hai ngồi xuống. Yến Hề Mẫn nhìn gương mặt lạnh nhạt, lộ vẻ không hào hứng của Khánh Nhiễm, con ngươi sáng lấp lánh chuyển động, cười nói.

“Dịch đại ca, ta nghe nói ngươi uống rượu rất cừ, lâu này vừa có mỹ nữ lại vừa có rượu ngon, sao ta thấy Dịch đại ca lại mất hứng vậy.”

Khánh Nhiễm trừng mắt liếc nàng một cái, chuyển mắt nhìn về phía tú bà: “Làm vài món ăn ngon lên đây, nhanh một chút.”

Tú bà cười gượng một tiếng: “Công tử mới đến đây lần đầu ư, chỗ của ta cũng không phải là tửu lâu. Sao công tử không nhìn các cô nương Thải Vân lâu của ta một chút?”

Khánh Nhiễm chưa mở miệng, Yến Hề Mẫn đã ha ha cười, vỗ tay nói: “Đem cô nương hát hay đàn giỏi nhất của ngươi lên cho gia nhìn xem. Nếu hát tốt, gia sẽ thưởng mạnh. Đại ca của ta vừa trở về, không thể để ngài ấy mất hứng. Thức ăn ngon cứ mang lên đây, đem thêm một bình rượu quý. Nhanh đi nhanh đi.”

Hoàn toàn là lời nói của khách làng chơi, hiển nhiên không phải lần đầu đến loại địa phương này, Khánh Nhiễm trố mắt nhìn Yến Hề Mẫn.

“Được, ở nơi này của ta, Diệu Châu cô nương chính là người hát hay nhất, bảo đảm sẽ không khiến tiểu công tử phải thất vọng. Ta sẽ nhanh chóng gọi cô nương đến, hai vị chờ một lát.”

Khánh Nhiễm thấy tú bà xoay người rời đi, trừng mắt nhìn Yến Hề Mẫn: “Ta cũng không có nhiều bạc như vậy đâu, một lát nữa sẽ bỏ ngươi lại đây.”

Yến Hề Mẫn lại cười nghịch ngợm: “Không phải vì ta nghĩ cho Dịch ca ca sao, trong quân doanh rất cực khổ, Dịch ca ca cũng đừng nhịn đến hỏng chứ.”

Khánh Nhiễm đang hớp một ngụm trà, suýt chút nữa đã phun hết ra, kịch liệt ho khan lườm Yến Hề Mẫn.

Hai gò má của Yến Hề Mẫn ửng đỏ, vội dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Khánh Nhiễm thấy nàng xấu hổ nên cũng không nói thêm nữa, lắc đầu uống trà.

Yến Hề Mẫn dùng khóe mắt nhìn Khánh Nhiễm, gương mặt nghi ngờ. Chẳng lẽ Dịch Thanh thật sự thích nam phong? Sao có thể nhìn oanh yến khắp thanh lâu lại không có chút hứng thú?

Lại vào lúc này, một trận náo loạn từ dưới lầu truyền đến.

“Bên trong lâu nghe đây, hôm nay Thải Vân lâu này được công tử nhà chúng ta bao trọn, nhanh chóng rời khỏi đây!”

Giọng nam to rõ vang lên, lại có thể lấn át những tiếng nói ồn ào náo nhiệt trong lâu, chỉ một thoáng im lặng, ngay lập tức toàn lâu đều náo loạn.

“Mẹ nó! Ngươi là ai, dám tới đây phách lối!”

“Hừ, ngươi coi nơi này là đâu, dám đến trên đầu gia gia ngươi giương oai.”

Tai nghe những lời nói nhao nhao của khách làng chơi dưới lầu, Khánh Nhiễm quay đầu nhìn, thấy một nam tử có dáng người thẳng tắp đang rút một xấp ngân phiếu trong lòng, dáng vẻ cương quyết đưa cho tú bà.

Gương mặt của tú bà liền hớn hở, xoay thắt lưng tiến lại gần: “Ôi chao, không dám không dám, chẳng hay công tử nhà ngươi khi nào sẽ đến?”

Nam tử kia vung ống tay áo lên, đi về phía cửa: “Công tử nhà ta đang cưỡi ngựa đến đây, ngươi mau cho người dọn dẹp đi.”

Dường như đáp lại lời nói của hắn, một giọng nam trầm thấp từ bên ngoài lâu truyền đến.

“Không phải bảo ngươi đuổi người sao, sao lại còn nhiều nam nhân xấu xí như vậy, thật mất hứng.”

Khánh Nhiễm nghe giọng nói có chút quen tai kia, nhíu mày thầm mắng trong lòng. Dạo kỹ viện đến trình độ như vậy, không biết là bại gia tử nhà ai, sợ rằng lúc sống cha hắn còn phải tức đến chết. Nàng nhịn không được quay đầu nhìn, chính lúc thấy một người mặc bào giác *áo dài chấm gót* vàng óng ánh ung dung bước vào cửa.

Chỉ vừa đưa mắt nhìn, suýt nữa Khánh Nhiễm đã bật cười ra tiếng, chỉ cảm thấy mình đang lọt vào một cơn lốc màu vàng, vầng sáng lắc lư thiếu chút nữa làm mù hai mắt nàng.

Người nọ mặc trường bào bằng gấm màu vàng kim, hoa văn hình đồng tiền đỏ chót nạm tơ vàng chớp lên ánh sáng. Con mãng xà bằng phỉ thúy giắt trên thắt lưng, bề mặt lòe loẹt được khảm một vòng đá quý, phía dưới mãng xà lại treo ba túi tiền, thêm vài mẩu ngọc bội.

Lại nhìn bàn tay thả bên hông, trên các ngón tay đều đeo đầy nhẫn cẩm thạch, người nọ còn nâng tay liên tục đùa nghịch. Không hiểu sao Khánh Nhiễm lại nhớ đến lễ Giáng Sinh năm nào, có một ông lão treo đầy vàng thỏi lên cây thông Noel, người trước mắt quả thật chính là phiên bản của cây thông Noel kia.

Trang phục như vậy, quả thật kỳ tài! Người thích khoe khoang có thể được tha thứ, nhưng không ngờ lại có người tẩu hỏa nhập ma đến trình độ này, nàng rốt cuộc cũng được mở mang kiến thức. Ánh mắt Khánh Nhiễm dời lên trên, đang muốn chiêm ngưỡng dung nhan của vị lão huynh này, nhưng chỉ một khắc, lại sững sờ ngay tại chỗ.

Sao lại là hắn?!

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: Tình thân ấm áp
2 Quyển 1 - Chương 2: Căn phòng nhỏ ấm áp trong mùa đông
3 Quyển 1 - Chương 3: Tai họa bất ngờ ập đến
4 Quyển 1 - Chương 4: Một đêm đỏ máu
5 Quyển 1 - Chương 5: Huyết hải thâm cừu
6 Quyển 1 - Chương 6: Dựng bia lập mộ
7 Quyển 1 - Chương 7: Ta đã giết người
8 Quyển 1 - Chương 8: Đoạt ngựa cướp đường
9 Quyển 1 - Chương 9: Cải trang ăn mày vào thành
10 Quyển 1 - Chương 10: Không làm ăn mày
11 Quyển 1 - Chương 11: Tái ngộ trong ngõ nhỏ
12 Quyển 1 - Chương 12: Nửa đêm cướp của
13 Quyển 1 - Chương 13: Cái gọi là phá rối
14 Quyển 1 - Chương 14: Tứ lang mới quen
15 Quyển 1 - Chương 15: Nỗi đau của mỗi người
16 Quyển 1 - Chương 16: Khơi mầm tai hoạ
17 Quyển 1 - Chương 17: Gặp lại Phượng Anh
18 Quyển 1 - Chương 18: Dân tình phẫn nộ
19 Quyển 1 - Chương 19: Pháp trường nổi sóng
20 Quyển 1 - Chương 20: Biến cố đột ngột
21 Quyển 1 - Chương 21: Hợp tác
22 Quyển 1 - Chương 22: Cứu giúp tài tình
23 Quyển 1 - Chương 23: Phá huỷ Tây thành
24 Quyển 1 - Chương 24: Thoát khỏi Khánh thành
25 Quyển 1 - Chương 25: Tạm biệt Phượng Anh
26 Quyển 1 - Chương 26: Phía Bắc kinh thành
27 Quyển 1 - Chương 27: Vô cùng nhục nhã
28 Quyển 1 - Chương 28: Bị tính kế
29 Quyển 1 - Chương 29: Hãy tin ta
30 Quyển 1 - Chương 30: Lô hoả thuần thanh (*)
31 Quyển 1 - Chương 31: Đồng bọn tiến cung
32 Quyển 1 - Chương 32: Mới vào cung
33 Quyển 1 - Chương 33: Tỷ đệ gặp lại
34 Quyển 1 - Chương 34: Âm mưu
35 Quyển 1 - Chương 35: Hạnh điểu đốt cung
36 Quyển 1 - Chương 36: Kiền Viên đại hỏa
37 Quyển 2 - Chương 1: Thời gian thấm thoát
38 Quyển 2 - Chương 2: Trở lại đế đô
39 Quyển 2 - Chương 3: Nhàn thoại ở tửu lâu
40 Quyển 2 - Chương 4: Đánh giá lẫn nhau
41 Quyển 2 - Chương 5: Tiếng đàn ở Thường Duyệt
42 Quyển 2 - Chương 6: Anh kiệt tề tựu
43 Quyển 2 - Chương 7: Tứ quốc nhập thọ
44 Quyển 2 - Chương 8: Tu La đoạt mạng
45 Quyển 2 - Chương 9: Kích đấu trong đại điện
46 Quyển 2 - Chương 10: Theo đuổi tâm tư của mình
47 Quyển 2 - Chương 11: Nguy hiểm trốn thoát khỏi hậu cung
48 Quyển 2 - Chương 12: Ai mới là mèo?
49 Quyển 2 - Chương 13: Xa giá rời cung
50 Quyển 2 - Chương 14: Phong lưu ở Vân Hồ
51 Quyển 2 - Chương 15: Quá đáng ghét
52 Quyển 2 - Chương 16: Phượng Anh. Diệu quốc
53 Quyển 2 - Chương 17: Đoạt cơm phong ba
54 Quyển 2 - Chương 18: Giá hoạ cho Yến quốc
55 Quyển 2 - Chương 19: Tứ lang chịu ngược
56 Quyển 2 - Chương 20: Ám độ trần thương*
57 Quyển 2 - Chương 21: Sát bên người lướt qua
58 Quyển 2 - Chương 22: Địch Táp sám hối
59 Quyển 2 - Chương 23: Ẩn nấp trong ngục tối
60 Quyển 2 - Chương 24: Gọi Phượng đại ca
61 Quyển 2 - Chương 25: Bình tâm tĩnh khí
62 Quyển 2 - Chương 26: Mê tình đẫm máu
63 Quyển 2 - Chương 27: Phượng Anh thật và giả
64 Quyển 2 - Chương 28: Bôi nhọ Phượng Anh
65 Quyển 2 - Chương 29: Muốn đoạt thiên hạ
66 Quyển 2 - Chương 30: Quyết định quan trọng
67 Quyển 2 - Chương 31: Mới vào quân lữ
68 Quyển 2 - Chương 32: Huyết nhiễm y bào
69 Quyển 2 - Chương 33: Tức giận khó kìm nén
70 Quyển 2 - Chương 34: Hát vang loạn tình
71 Quyển 2 - Chương 35: Giáo trường thương ảnh
72 Quyển 2 - Chương 36: Quan tâm mơ hồ
73 Quyển 2 - Chương 37: Cái gọi là quân tử
74 Quyển 2 - Chương 38: Trái tim mất phương hướng
75 Quyển 2 - Chương 39: Bát Trân trận pháp
76 Quyển 2 - Chương 40: Chuẩn bị cho chiến sự
77 Quyển 2 - Chương 41
78 Quyển 2 - Chương 42: Huyết chiến ở bình nguyên
79 Quyển 2 - Chương 43: Công chúa gặp nạn
80 Quyển 2 - Chương 44: Anh hùng cứu mỹ nhân
81 Quyển 2 - Chương 45: Trêu đùa Lân quân
82 Quyển 2 - Chương 46: Công chúa Thừa Mẫn
83 Quyển 2 - Chương 47: Gặp nhau ở thanh lâu
84 Quyển 2 - Chương 48: Mặt dày mày dạn
85 Quyển 2 - Chương 49: Oan gia vui vẻ
86 Quyển 2 - Chương 50
87 Quyển 2 - Chương 51
88 Quyển 2 - Chương 52
89 Quyển 2 - Chương 53
90 Quyển 2 - Chương 54
91 Quyển 2 - Chương 55
92 Quyển 2 - Chương 56
93 Quyển 2 - Chương 57
94 Quyển 2 - Chương 58
95 Quyển 2 - Chương 59
96 Quyển 2 - Chương 60
97 Quyển 2 - Chương 61
98 Quyển 2 - Chương 62
99 Quyển 2 - Chương 63
100 Quyển 2 - Chương 64
101 Quyển 2 - Chương 65: Tâm tư của nam nhân
102 Quyển 2 - Chương 66: Tứ lang bày tỏ tình cảm
103 Quyển 2 - Chương 67: Tình thi dụ khanh
104 Quyển 2 - Chương 68: Lần thứ hai cứu mỹ nhân
105 Quyển 2 - Chương 69: Bị khanh cảm phục
106 Quyển 2 - Chương 70
107 Quyển 2 - Chương 71
108 Quyển 2 - Chương 72
109 Quyển 3 - Chương 1: Vang danh thiên hạ
110 Quyển 3 - Chương 2: Tri kỷ trong đêm trăng
111 Quyển 3 - Chương 3
112 Quyển 3 - Chương 4: Khuynh tâm khuynh tình
113 Quyển 3 - Chương 5
114 Quyển 3 - Chương 6
115 Quyển 3 - Chương 7
Chapter

Updated 115 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: Tình thân ấm áp
2
Quyển 1 - Chương 2: Căn phòng nhỏ ấm áp trong mùa đông
3
Quyển 1 - Chương 3: Tai họa bất ngờ ập đến
4
Quyển 1 - Chương 4: Một đêm đỏ máu
5
Quyển 1 - Chương 5: Huyết hải thâm cừu
6
Quyển 1 - Chương 6: Dựng bia lập mộ
7
Quyển 1 - Chương 7: Ta đã giết người
8
Quyển 1 - Chương 8: Đoạt ngựa cướp đường
9
Quyển 1 - Chương 9: Cải trang ăn mày vào thành
10
Quyển 1 - Chương 10: Không làm ăn mày
11
Quyển 1 - Chương 11: Tái ngộ trong ngõ nhỏ
12
Quyển 1 - Chương 12: Nửa đêm cướp của
13
Quyển 1 - Chương 13: Cái gọi là phá rối
14
Quyển 1 - Chương 14: Tứ lang mới quen
15
Quyển 1 - Chương 15: Nỗi đau của mỗi người
16
Quyển 1 - Chương 16: Khơi mầm tai hoạ
17
Quyển 1 - Chương 17: Gặp lại Phượng Anh
18
Quyển 1 - Chương 18: Dân tình phẫn nộ
19
Quyển 1 - Chương 19: Pháp trường nổi sóng
20
Quyển 1 - Chương 20: Biến cố đột ngột
21
Quyển 1 - Chương 21: Hợp tác
22
Quyển 1 - Chương 22: Cứu giúp tài tình
23
Quyển 1 - Chương 23: Phá huỷ Tây thành
24
Quyển 1 - Chương 24: Thoát khỏi Khánh thành
25
Quyển 1 - Chương 25: Tạm biệt Phượng Anh
26
Quyển 1 - Chương 26: Phía Bắc kinh thành
27
Quyển 1 - Chương 27: Vô cùng nhục nhã
28
Quyển 1 - Chương 28: Bị tính kế
29
Quyển 1 - Chương 29: Hãy tin ta
30
Quyển 1 - Chương 30: Lô hoả thuần thanh (*)
31
Quyển 1 - Chương 31: Đồng bọn tiến cung
32
Quyển 1 - Chương 32: Mới vào cung
33
Quyển 1 - Chương 33: Tỷ đệ gặp lại
34
Quyển 1 - Chương 34: Âm mưu
35
Quyển 1 - Chương 35: Hạnh điểu đốt cung
36
Quyển 1 - Chương 36: Kiền Viên đại hỏa
37
Quyển 2 - Chương 1: Thời gian thấm thoát
38
Quyển 2 - Chương 2: Trở lại đế đô
39
Quyển 2 - Chương 3: Nhàn thoại ở tửu lâu
40
Quyển 2 - Chương 4: Đánh giá lẫn nhau
41
Quyển 2 - Chương 5: Tiếng đàn ở Thường Duyệt
42
Quyển 2 - Chương 6: Anh kiệt tề tựu
43
Quyển 2 - Chương 7: Tứ quốc nhập thọ
44
Quyển 2 - Chương 8: Tu La đoạt mạng
45
Quyển 2 - Chương 9: Kích đấu trong đại điện
46
Quyển 2 - Chương 10: Theo đuổi tâm tư của mình
47
Quyển 2 - Chương 11: Nguy hiểm trốn thoát khỏi hậu cung
48
Quyển 2 - Chương 12: Ai mới là mèo?
49
Quyển 2 - Chương 13: Xa giá rời cung
50
Quyển 2 - Chương 14: Phong lưu ở Vân Hồ
51
Quyển 2 - Chương 15: Quá đáng ghét
52
Quyển 2 - Chương 16: Phượng Anh. Diệu quốc
53
Quyển 2 - Chương 17: Đoạt cơm phong ba
54
Quyển 2 - Chương 18: Giá hoạ cho Yến quốc
55
Quyển 2 - Chương 19: Tứ lang chịu ngược
56
Quyển 2 - Chương 20: Ám độ trần thương*
57
Quyển 2 - Chương 21: Sát bên người lướt qua
58
Quyển 2 - Chương 22: Địch Táp sám hối
59
Quyển 2 - Chương 23: Ẩn nấp trong ngục tối
60
Quyển 2 - Chương 24: Gọi Phượng đại ca
61
Quyển 2 - Chương 25: Bình tâm tĩnh khí
62
Quyển 2 - Chương 26: Mê tình đẫm máu
63
Quyển 2 - Chương 27: Phượng Anh thật và giả
64
Quyển 2 - Chương 28: Bôi nhọ Phượng Anh
65
Quyển 2 - Chương 29: Muốn đoạt thiên hạ
66
Quyển 2 - Chương 30: Quyết định quan trọng
67
Quyển 2 - Chương 31: Mới vào quân lữ
68
Quyển 2 - Chương 32: Huyết nhiễm y bào
69
Quyển 2 - Chương 33: Tức giận khó kìm nén
70
Quyển 2 - Chương 34: Hát vang loạn tình
71
Quyển 2 - Chương 35: Giáo trường thương ảnh
72
Quyển 2 - Chương 36: Quan tâm mơ hồ
73
Quyển 2 - Chương 37: Cái gọi là quân tử
74
Quyển 2 - Chương 38: Trái tim mất phương hướng
75
Quyển 2 - Chương 39: Bát Trân trận pháp
76
Quyển 2 - Chương 40: Chuẩn bị cho chiến sự
77
Quyển 2 - Chương 41
78
Quyển 2 - Chương 42: Huyết chiến ở bình nguyên
79
Quyển 2 - Chương 43: Công chúa gặp nạn
80
Quyển 2 - Chương 44: Anh hùng cứu mỹ nhân
81
Quyển 2 - Chương 45: Trêu đùa Lân quân
82
Quyển 2 - Chương 46: Công chúa Thừa Mẫn
83
Quyển 2 - Chương 47: Gặp nhau ở thanh lâu
84
Quyển 2 - Chương 48: Mặt dày mày dạn
85
Quyển 2 - Chương 49: Oan gia vui vẻ
86
Quyển 2 - Chương 50
87
Quyển 2 - Chương 51
88
Quyển 2 - Chương 52
89
Quyển 2 - Chương 53
90
Quyển 2 - Chương 54
91
Quyển 2 - Chương 55
92
Quyển 2 - Chương 56
93
Quyển 2 - Chương 57
94
Quyển 2 - Chương 58
95
Quyển 2 - Chương 59
96
Quyển 2 - Chương 60
97
Quyển 2 - Chương 61
98
Quyển 2 - Chương 62
99
Quyển 2 - Chương 63
100
Quyển 2 - Chương 64
101
Quyển 2 - Chương 65: Tâm tư của nam nhân
102
Quyển 2 - Chương 66: Tứ lang bày tỏ tình cảm
103
Quyển 2 - Chương 67: Tình thi dụ khanh
104
Quyển 2 - Chương 68: Lần thứ hai cứu mỹ nhân
105
Quyển 2 - Chương 69: Bị khanh cảm phục
106
Quyển 2 - Chương 70
107
Quyển 2 - Chương 71
108
Quyển 2 - Chương 72
109
Quyển 3 - Chương 1: Vang danh thiên hạ
110
Quyển 3 - Chương 2: Tri kỷ trong đêm trăng
111
Quyển 3 - Chương 3
112
Quyển 3 - Chương 4: Khuynh tâm khuynh tình
113
Quyển 3 - Chương 5
114
Quyển 3 - Chương 6
115
Quyển 3 - Chương 7
footer(); ?>