Quyển 2 – Chương 68: Lần thứ hai cứu mỹ nhân

“Hoàng huynh, thần đệ đã có ý trung nhân!”

Giọng nói trong trẻo vang lên, rõ ràng mang theo một cảm giác rất thoải mái vui vẻ. Ban đầu Yến Hề Nùng hơi sửng sốt, sau đó hắn liền híp mắt lại, nhìn Yến Hề Ngân chăm chăm, nhưng hắn đã nhanh chóng khôi phục vẻ mặt, cười ấm áp nói.

“Hả? Không biết là vị thiên kim may mắn nào mà có thể được hoàng đệ của trẫm ưu ái như vậy?”

“Là…”

Yến Hề Ngân vốn đã thấy rõ thần sắc của Tinh Đế, từ trước đến nay hắn và hoàng huynh rất thân thiết, đối với ánh mắt sắc bén kia Yến Hề Ngân cũng không quá để ý, đang muốn thật thà khai báo, nhưng khi nghĩ lại, lời muốn nói ra liền nuốt xuống. Không được, chuyện Dịch Thanh cải trang trà trộn vào quân doanh vốn đã là tội lớn. Dù nàng lập được chiến công, hoàng huynh cũng là người trọng tài, nhất định không trách tội, nhưng việc hắn muốn lập nàng làm phi lại là một chuyện khác, vì thể diện của hoàng thất, chắc chắn hoàng huynh sẽ không để hắn lấy một nữ tử đã ở cùng một trướng với các binh lính. Nếu bây giờ hắn nói ra tên của Dịch Thanh, nhất định hoàng huynh sẽ gọi nàng triệu kiến, giờ phút này nàng lại mặc một thân nam trang, chẳng phải sẽ càng khiến hoàng huynh buồn bực ư. Hơn nữa, lúc này Dịch Thanh cũng chưa nhận lời hắn, ngộ nhỡ hoàng huynh hạ chỉ tứ hôn, với tính cách của nàng, có thể sẽ thẳng thắn kháng chỉ, như vậy chẳng phải càng tệ hơn sao.

Yến Hề Ngân suy nghĩ một chập, đúng là trái phải đều không được. Vì thế hắn liền ngừng lại, cao giọng cười, nói sang chuyện khác.

“Hoàng huynh đừng vội, bây giờ Dịch Thanh hồi kinh cùng thần đệ vẫn đang ở ngoài cung chờ hoàng huynh triệu kiến.”

Mắt Yến Hề Nùng hơi lóe lên, quay đầu lạnh nhạt phân phó Cao Toàn: “Dẫn hắn đến Tông Minh điện đi.”

Thấy Cao Toàn đã khom người rời đi, hắn lại nhìn Yến Hề Ngân, khẽ vỗ vào vai hắn nói: “Không ngờ ngươi lại là người quan tâm đến thuộc hạ như vậy, nếu chỉ lấy một chút tâm ý này đi nghiêm túc suy nghĩ về chuyện đại hôn, trẫm và Mẫu hậu đã đỡ phải vất vả vì đệ bao nhiêu lần rồi, giờ khoan hãy hồi phủ, nghỉ lại trong cung đi, tối nay huynh muội chúng ta phải phụng bồi Mẫu hậu dùng bữa thật tốt. Bây giờ trẫm phải đi xem xem, Dịch Thanh kia có phải dũng mãnh phi thường như lời Mẫn Mẫn đã nói không.”

“Hoàng huynh…” Yến Hề Ngân vừa nghe hắn nói như vậy, trong lòng có chút căng thẳng, còn chưa kịp nói muốn cùng đi theo, Yến Hề Nùng đã ngắt lời hắn.

“Yên tâm đi, Dịch Thanh đã liên tiếp lập được công lao cho Tinh quốc chúng ta, trẫm sẽ không làm khó hắn đâu. Đệ đi đi.”

Yến Hề Ngân chỉ đành cười, thi lễ xoay người rời đi. Yến Hề Nùng nhìn bóng dáng đã khuất xa của hắn, khẽ mím môi, lắc lắc đầu, đúng lúc này lại thấy Cao Toàn sãi bước trở về.

Cao Toàn vừa truyền chỉ xong, thấy Dực Vương đã không còn ở đây nữa thì hơi kinh ngạc, trước kia, nếu Dực Vương đang ở đây mà có đại thần cầu kiến, thì hắn và Hoàng Thượng sẽ cùng nhau tới gặp, Hoàng Thượng còn luôn hỏi ý kiến và quan điểm của Dực Vương.

Thấy Hoàng Thượng nhìn sang, Cao Toàn vội khom người nói: “Bệ hạ, nên bãi giá đến Tông Minh điện chưa ạ? Dịch Thanh đã phụng mệnh tới đó trước.”

Yến Hề Nùng hừ lạnh một tiếng, nói: “Cứ để hắn chờ đi.” Hắn dứt lời liền xoay người rời đi, Cao Toàn sửng sốt, vội vàng đi theo sau, không dám nhiều lời nữa.

Tông Minh điện nằm ở Kiền Nguyên cung trong hậu cung của Hoàng đế, Khánh Nhiễm theo thái giám đi vào hậu cung, chỉ cảm thấy kiến trúc được thiết kế rất khác tiền triều, nước chảy, đình cam, bóng cây rợp mát ánh hồng, cảnh sắc lay động làm lòng người rất dễ chịu. Nàng vừa bước qua một hòn núi giả, tầm mắt liền trở nên rộng mở. Những tán cây xanh um đã dàn sang hai bên, trước mắt chính là một sân cưỡi ngựa, nhìn kích cỡ thì lại rất giống một sân bóng ở hiện đại. Ở rất xa, có vài tỳ nữ đang hầu hạ một nữ tử mặc hắc y, nữ tử mặc kỵ trang màu đen đưa lưng về phía này, bên cạnh còn có một con tuấn mã đen tuyền có vóc người rất cao lớn. Khánh Nhiễm không dám nán lại xem lâu, vội cúi thấp đầu. Nàng không ngờ trong hậu cung này lại có một nơi tốt như vậy, còn cho phép nữ tử trong hậu cung cưỡi ngựa, nàng hơi kinh ngạc hỏi tiểu thái giám đi phía trước.

“Sao nơi này lại có sân cưỡi ngựa thế?”

Thái giám cười nói: “Tướng quân có lẽ không biết, công chúa của chúng ta rất thích cưỡi ngựa, sân cưỡi ngựa này là do Thái hậu nương nương dụ chỉ *ý chỉ của bậc bề trên*, Hoàng Thượng phân phó chúng nô tài xây dựng cho công chúa.”

Khánh Nhiễm sửng sốt, không ngờ người vừa nhìn thấy là Yến Hề Mẫn, do cách quá xa nên nàng không nhận ra. Nghĩ đến nữ tử luôn nói chuyện vô tư, gan dạ thẳng thắn kia, khóe môi Khánh Nhiễm khẽ cong lên.

Đột nhiên, một tiếng ngựa hí xồng xộc chợt vang lên, tiếp theo liền truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, Khánh Nhiễm nhíu mày ngẩng đầu.

Yến Hề Mẫn ngồi trên lưng ngựa đang cố sức nắm chặt cương, con ngựa lao vun vút, hất nàng bật lên vài lần, suýt nữa còn rớt khỏi lưng ngựa. Thị vệ chạy khắp sân để chặn nó lại, nhưng nó chợt hí lên một tiếng, làm tất cả chim chóc trong sân nháo nhào bay đi. Hảo liệt mã!

Khánh Nhiễm đang âm thầm cảm thán, lại bỗng nghe thấy Yến Hề Mẫn hét lớn một tiếng, bị hất bay khỏi lưng ngựa, con ngựa đang chạy như bay, sức lực của nó lớn thế nào cũng có thể tưởng tượng được. Nàng ta bay thẳng lên, cơ thể như một con diều đứt dây bị ném vút lên rất cao, cảnh tượng này làm mọi người đều hít thở không thông, thoáng chốc trong sân lúc này chỉ còn tiếng vó ngựa vang vọng, giống như ngay cả không khí cũng bị đông lại.

Một chiếc bóng màu xanh chợt hiện lên trên nền trời xanh biếc, đón lấy cơ thể bị hất đi rất xa kia, đến khi chúng người hoàn hồn thì công chúa đã bị một thiếu niên có gương mặt tuấn tú ôm vào lòng, hai người từ không trung nhẹ nhàng đáp xuống. Hảo công phu, đây quả là một cảnh tượng đẹp mắt! Nhìn thấy tình huống đó, mọi người không khỏi đều cảm thán.

Bị hất khỏi lưng ngựa, Yến Hề Ngân đang hoảng hốt thì làm sao còn nhớ đến chuyện phải dùng khinh công, nàng theo bản năng nhắm nghiền mắt, thầm than thở, mệnh của mình tới đây là hết, đáng lẽ nàng nên nghe lời đại ca, không nên đụng vào chú ngựa Liệt Diệm này.

(Liệt Diệm có nghĩa là ngọn lửa cháy bùng)

Tưởng rằng lần này không chết cũng trọng thương, nhưng nào ngờ thắt lưng chợt bị nắm chặt, tiếp theo nàng đã rơi vào một vòm ngực ấm áp. Yến Hề Mẫn sửng sốt, đến khi hai người đáp xuống, nàng mở mắt ra, liền đối diện với một đôi mắt đen nhánh như mực, thật không ngờ là do hắn cứu mình, không hiểu sao hai gò má của Yến Hề Mẫn liền đỏ lên.

“Công chúa vẫn ổn chứ?”

Một giọng nam trong trẻo đầy lo lắng vang lên, Yến Hề Mẫn hồi phục tinh thần, vội đẩy Khánh Nhiễm ra, cúi thấp đầu xuống.

“Hừ, ngươi càng lúc càng lớn mật!”

Giọng nói uy nghiêm mà trầm thấp từ phía sau vang lên, Khánh Nhiễm theo bản năng quay đầu, bỗng đối diện với một ánh mắt rất sắc bén, tuy ánh mắt kia chỉ lướt qua trong chốc lát, nhưng lại khiến nàng hơi kinh hãi.

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tha tội!” Tiếng cầu xin không ngớt vang lên bốn phía, cung nữ, thị vệ và thái giám trong sân ngựa đều đồng loạt quỳ xuống, sợ tới mức run cầm cập.

Khánh Nhiễm thấy Yến Hề Mẫn cúi đầu vặn chặt hai tay, thì chợt hồi phục tinh thần, vồi quỳ một gối xuống, cung kính nói.

“Dịch Thanh bái kiến Hoàng Thượng.”

Yến Hề Nùng lại không nhìn nàng, chỉ trừng mắt nhìn Yến Hề Mẫn, trầm giọng nói: “Trẫm đã nói bao nhiêu lần rồi, con ngựa Liệt Diệm này tính khí rất hung dữ, bảo ngươi cách xa nó một chút, ngươi lại không chịu nghe. Vừa rồi nó nên đá ngươi mới đúng, để lần sau biết hối cải.”

Yến Hề Mẫn vâng dạ nói: “Hoàng huynh đừng nóng giận mà, Mẫn Mẫn biết sai rồi.”

Khánh Nhiễm lại nghĩ, vị Hoàng đế này thật ra một người anh rất tốt, sự quan tâm trong lời nói với Yến Hề Mẫn đều chân thật.

“Nô tài thật đáng chết, không trông nom công chúa cẩn thận, mong Bệ hạ trách phạt.” Thủ lĩnh thị vệ cúi người nói.

Yến Hề Nùng hừ lạnh một tiếng: “Quả là đáng chết. Người đâu, mang xuống, toàn bộ phạt hai mươi trượng cho ta.”

Khánh Nhiễm cả kinh, rõ ràng là do Yến Hề Mẫn nghịch ngợm gây ra tai họa, bây giờ lại khiến nhóm cung nhân này gánh hết trách nhiệm. Những thị về kia thì không sao, nhưng thị nữ của Yến Hề Mẫn đều trông rất mảnh mai yếu ớt, nếu hai mươi cái đại trượng đi xuống không phải sẽ bỏ mạng sao.

Nàng thấy xung quanh vang lên tiếng cầu xin không ngớt, thì không khỏi ngẩng đầu, trong nháy mắt Yến Hề Nùng đã bắt được ánh mắt của nàng.

Chuyện này không nói cũng phải nói, cũng không phải là nàng muốn can thiệp vào. Khánh Nhiễm suy nghĩ một chút, cúi đầu trầm giọng nói: “Hoàng Thượng xử phạt như vậy có chút không công bằng.”

“Dịch Thanh to gan, ngôn hành của Bệ hạ phải để ngươi đánh giá sao?!!” Cao Toàn quát lớn.

Khánh Nhiễm lại cười, ngẩng đầu nhìn thẳng Cao Toàn: “Công công nói lời này sai rồi, có câu “Kiêm thính tắc minh, thiên thính tắc ám” *Nghe nhiều mặt thì sáng, tin một chiều thì quáng*. Một vị vua biết tạo điều kiện để bách dân ngôn luận, khiêm tốn nhận lời can gián mới có thể trở thành bậc quân vương tài đức.”

Hai mắt Yến Hề Nùng híp lại, nhìn nam tử có vẻ mặt thanh đạm, lời nói ung dung đang quỳ dưới đất. Lúc trước nghe Mẫn Mẫn nói xong, hắn đã không thích tên Dịch Thanh này, giờ phút này lại thấy hắn ôm Mẫn Mẫn vào lòng, tuy Yến Hề Nùng cảm thấy võ công của hắn không tồi, nhưng vốn đã nhận định hắn chính là một tên tiểu nhân hèn hạ, vì quyền quý mà không từ thủ đoạn, không ngại lợi dụng tình cảm của người khác để trèo cao.

Nhưng lúc này thấy hắn ta bảo vệ chúng nô tài như vậy, còn dám nhìn thẳng hắn, nói ra những lời như thế, Yến Hề Nùng lại cảm thấy hơi khó xử, trầm giọng nói.

“Vậy theo ngươi nói thì trẫm là hôn quân?”

Khánh Nhiễm nhìn Yến Hề Nùng, lại thấy ánh mắt của hắn rất giống Yến Hề Ngân, chỉ khác nhau là Yến Hề Nùng có mặt chữ điền, còn có vẻ trầm ổn và uy nghiêm hơn rất nhiều, sắc mặt cũng không tốt như Yến Hề Ngân, có chút tái nhợt, giống như mắc bệnh gì đó. Nghĩ đến chuyện nhìn thẳng Hoàng đế là đại bất kính, nàng vội cúi đầu, nói.

“Dịch Thanh không dám, chỉ là tội của những cung nhân này không đáng chết, mong Hoàng Thượng cân nhắc.”

“Đúng đó, Hoàng huynh, đều là lỗi của Mẫn Mẫn. Mẫn Mẫn đã biết sai rồi, về sau sẽ không dám nữa, Hoàng huynh đừng trách tội những cung nhân này.” Yến Hề Mẫn chọn đúng thời cơ, bước lên trước kéo tay Yến Hề Nùng đung đưa, nũng nịu nói.

Yến Hề Nùng hừ lạnh một tiếng, trừng mắt lườm nàng, trầm giọng nói: “Ngươi còn biết nhận sai sao.”

Hắn nói xong thì nhìn về phía Khánh Nhiễm, đột nhiên cười nói: “Kiêm thính tắc minh, thiên thính tắc ám? Lời này quả là có vài phần đạo lí, ngươi cũng đã nói đến như vậy rồi, nếu trẫm còn xử phạt bọn họ chẳng phải sẽ trở thành hôn quân sao?”

Khánh Nhiễm lại cúi đầu: “Dịch Thanh không dám.”

“Đứng lên đi, niệm tình ngươi lập được nhiều chiến công cho Tinh quốc chúng ta, vừa nãy lại cứu Mẫn Mẫn, trẫm sẽ phá lệ thu hồi thánh lệnh một lần. Mang xuống, mỗi người lãnh năm trượng, phạt bổng một tháng!”

Nhóm cung nhân vội vàng tạ ơn, những cung nữ đều cảm thấy mình vừa đi dạo qua đường ranh sinh tử. Nếu hôm nay không nhờ cậu thiếu niên áo xanh này, công chúa thật sự gặp chuyện chẳng lành, thì chắc chắn họ đã phải chịu tội lớn, các nàng rối rít nhìn về phía Khánh Nhiễm, mắt có vẻ cảm kích.

“Dịch Thanh, ngươi cũng đứng lên đi.”

“Bệ hạ nhân từ.” Khánh Nhiễm hơi cúi đầu, đứng dậy.

“Lời này đừng nói quá sớm, muốn trẫm bỏ qua cho những cung nhân này, phải có điều kiện.” Nụ cười của Yến Hề Nùng hơi giảm, đôi mắt nheo lại.

Khánh Nhiễm sửng sốt, những cung nhân lại cảm thấy căng thẳng, ngay cả Cao Toàn cũng kinh ngạc, Hoàng Thượng đang có ý gì, sao nói thay đổi liền thay đổi ngay.

“Dịch Thanh không rõ, mong Bệ hạ giải thích cho.”

“Trẫm bỏ qua cho bọn họ là vì nghe theo lương ngôn *lời nói hay, có ích*, nhưng miệng vàng lời ngọc, há có thể tùy ý sửa đổi hoàng mệnh? Trẫm thấy võ công của ngươi cũng không tồi, con Liệt Diệm kia, nếu ngươi có thể thu phục nó, trẫm sẽ ban cho ngươi ân huệ này, thấy thế nào?”

Khánh Nhiễm nhìn về phía ngọn lửa đang đứng ngạo nghễ trong sân, nó lại lập tức cảnh giác, trừng mắt nhìn sang đây, nóng nảy mài móng trước, bộ dạng kia vô cùng khinh thường và khiêu khích, khóe môi Khánh Nhiễm liền hiện lên nụ cười nhạt.

“Dịch Thanh lĩnh mệnh.”

“Dịch Thanh, ngươi không được đi! Hoàng huynh, Mẫn Mẫn biết sai rồi, con ngựa kia nhị ca còn thuần phục không được, sao có thể bắt Dịch Thanh đi chứ.” Gương mặt Yến Hề Mẫn nhất thời trắng bệch, gấp gáp nói.

Con ngựa Liệt Diệm này tính tình rất nóng nảy, được bắt từ vùng núi tuyết ở phương Bắc, để đưa nó về kinh thành lại phải tốn một chút tâm tư, dưới móng guốc của nó không biết đã chết bao nhiêu thuần mã sư. Nàng tốn một năm để đến gần nó, mỗi ngày cho nó ăn, như vậy suốt ba năm, hôm nay mới dám lớn mật ngồi lên lưng nó một lần. Liệt Diệm vốn không biết Dịch Thanh, nếu hắn muốn thuần phục nó ắt hẳn sẽ bị trọng thương.

Yến Hề Mẫn nhất thời hối hận không thôi, quả thật không nên từ quân doanh trở về rồi nói với Hoàng huynh như vậy, làm Hoàng huynh nghĩ Dịch Thanh dụ dỗ nhị ca. Lần này thì tốt rồi, đại ca rõ ràng đang cố ý trừng trị Dịch Thanh.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: Tình thân ấm áp
2 Quyển 1 - Chương 2: Căn phòng nhỏ ấm áp trong mùa đông
3 Quyển 1 - Chương 3: Tai họa bất ngờ ập đến
4 Quyển 1 - Chương 4: Một đêm đỏ máu
5 Quyển 1 - Chương 5: Huyết hải thâm cừu
6 Quyển 1 - Chương 6: Dựng bia lập mộ
7 Quyển 1 - Chương 7: Ta đã giết người
8 Quyển 1 - Chương 8: Đoạt ngựa cướp đường
9 Quyển 1 - Chương 9: Cải trang ăn mày vào thành
10 Quyển 1 - Chương 10: Không làm ăn mày
11 Quyển 1 - Chương 11: Tái ngộ trong ngõ nhỏ
12 Quyển 1 - Chương 12: Nửa đêm cướp của
13 Quyển 1 - Chương 13: Cái gọi là phá rối
14 Quyển 1 - Chương 14: Tứ lang mới quen
15 Quyển 1 - Chương 15: Nỗi đau của mỗi người
16 Quyển 1 - Chương 16: Khơi mầm tai hoạ
17 Quyển 1 - Chương 17: Gặp lại Phượng Anh
18 Quyển 1 - Chương 18: Dân tình phẫn nộ
19 Quyển 1 - Chương 19: Pháp trường nổi sóng
20 Quyển 1 - Chương 20: Biến cố đột ngột
21 Quyển 1 - Chương 21: Hợp tác
22 Quyển 1 - Chương 22: Cứu giúp tài tình
23 Quyển 1 - Chương 23: Phá huỷ Tây thành
24 Quyển 1 - Chương 24: Thoát khỏi Khánh thành
25 Quyển 1 - Chương 25: Tạm biệt Phượng Anh
26 Quyển 1 - Chương 26: Phía Bắc kinh thành
27 Quyển 1 - Chương 27: Vô cùng nhục nhã
28 Quyển 1 - Chương 28: Bị tính kế
29 Quyển 1 - Chương 29: Hãy tin ta
30 Quyển 1 - Chương 30: Lô hoả thuần thanh (*)
31 Quyển 1 - Chương 31: Đồng bọn tiến cung
32 Quyển 1 - Chương 32: Mới vào cung
33 Quyển 1 - Chương 33: Tỷ đệ gặp lại
34 Quyển 1 - Chương 34: Âm mưu
35 Quyển 1 - Chương 35: Hạnh điểu đốt cung
36 Quyển 1 - Chương 36: Kiền Viên đại hỏa
37 Quyển 2 - Chương 1: Thời gian thấm thoát
38 Quyển 2 - Chương 2: Trở lại đế đô
39 Quyển 2 - Chương 3: Nhàn thoại ở tửu lâu
40 Quyển 2 - Chương 4: Đánh giá lẫn nhau
41 Quyển 2 - Chương 5: Tiếng đàn ở Thường Duyệt
42 Quyển 2 - Chương 6: Anh kiệt tề tựu
43 Quyển 2 - Chương 7: Tứ quốc nhập thọ
44 Quyển 2 - Chương 8: Tu La đoạt mạng
45 Quyển 2 - Chương 9: Kích đấu trong đại điện
46 Quyển 2 - Chương 10: Theo đuổi tâm tư của mình
47 Quyển 2 - Chương 11: Nguy hiểm trốn thoát khỏi hậu cung
48 Quyển 2 - Chương 12: Ai mới là mèo?
49 Quyển 2 - Chương 13: Xa giá rời cung
50 Quyển 2 - Chương 14: Phong lưu ở Vân Hồ
51 Quyển 2 - Chương 15: Quá đáng ghét
52 Quyển 2 - Chương 16: Phượng Anh. Diệu quốc
53 Quyển 2 - Chương 17: Đoạt cơm phong ba
54 Quyển 2 - Chương 18: Giá hoạ cho Yến quốc
55 Quyển 2 - Chương 19: Tứ lang chịu ngược
56 Quyển 2 - Chương 20: Ám độ trần thương*
57 Quyển 2 - Chương 21: Sát bên người lướt qua
58 Quyển 2 - Chương 22: Địch Táp sám hối
59 Quyển 2 - Chương 23: Ẩn nấp trong ngục tối
60 Quyển 2 - Chương 24: Gọi Phượng đại ca
61 Quyển 2 - Chương 25: Bình tâm tĩnh khí
62 Quyển 2 - Chương 26: Mê tình đẫm máu
63 Quyển 2 - Chương 27: Phượng Anh thật và giả
64 Quyển 2 - Chương 28: Bôi nhọ Phượng Anh
65 Quyển 2 - Chương 29: Muốn đoạt thiên hạ
66 Quyển 2 - Chương 30: Quyết định quan trọng
67 Quyển 2 - Chương 31: Mới vào quân lữ
68 Quyển 2 - Chương 32: Huyết nhiễm y bào
69 Quyển 2 - Chương 33: Tức giận khó kìm nén
70 Quyển 2 - Chương 34: Hát vang loạn tình
71 Quyển 2 - Chương 35: Giáo trường thương ảnh
72 Quyển 2 - Chương 36: Quan tâm mơ hồ
73 Quyển 2 - Chương 37: Cái gọi là quân tử
74 Quyển 2 - Chương 38: Trái tim mất phương hướng
75 Quyển 2 - Chương 39: Bát Trân trận pháp
76 Quyển 2 - Chương 40: Chuẩn bị cho chiến sự
77 Quyển 2 - Chương 41
78 Quyển 2 - Chương 42: Huyết chiến ở bình nguyên
79 Quyển 2 - Chương 43: Công chúa gặp nạn
80 Quyển 2 - Chương 44: Anh hùng cứu mỹ nhân
81 Quyển 2 - Chương 45: Trêu đùa Lân quân
82 Quyển 2 - Chương 46: Công chúa Thừa Mẫn
83 Quyển 2 - Chương 47: Gặp nhau ở thanh lâu
84 Quyển 2 - Chương 48: Mặt dày mày dạn
85 Quyển 2 - Chương 49: Oan gia vui vẻ
86 Quyển 2 - Chương 50
87 Quyển 2 - Chương 51
88 Quyển 2 - Chương 52
89 Quyển 2 - Chương 53
90 Quyển 2 - Chương 54
91 Quyển 2 - Chương 55
92 Quyển 2 - Chương 56
93 Quyển 2 - Chương 57
94 Quyển 2 - Chương 58
95 Quyển 2 - Chương 59
96 Quyển 2 - Chương 60
97 Quyển 2 - Chương 61
98 Quyển 2 - Chương 62
99 Quyển 2 - Chương 63
100 Quyển 2 - Chương 64
101 Quyển 2 - Chương 65: Tâm tư của nam nhân
102 Quyển 2 - Chương 66: Tứ lang bày tỏ tình cảm
103 Quyển 2 - Chương 67: Tình thi dụ khanh
104 Quyển 2 - Chương 68: Lần thứ hai cứu mỹ nhân
105 Quyển 2 - Chương 69: Bị khanh cảm phục
106 Quyển 2 - Chương 70
107 Quyển 2 - Chương 71
108 Quyển 2 - Chương 72
109 Quyển 3 - Chương 1: Vang danh thiên hạ
110 Quyển 3 - Chương 2: Tri kỷ trong đêm trăng
111 Quyển 3 - Chương 3
112 Quyển 3 - Chương 4: Khuynh tâm khuynh tình
113 Quyển 3 - Chương 5
114 Quyển 3 - Chương 6
115 Quyển 3 - Chương 7
Chapter

Updated 115 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: Tình thân ấm áp
2
Quyển 1 - Chương 2: Căn phòng nhỏ ấm áp trong mùa đông
3
Quyển 1 - Chương 3: Tai họa bất ngờ ập đến
4
Quyển 1 - Chương 4: Một đêm đỏ máu
5
Quyển 1 - Chương 5: Huyết hải thâm cừu
6
Quyển 1 - Chương 6: Dựng bia lập mộ
7
Quyển 1 - Chương 7: Ta đã giết người
8
Quyển 1 - Chương 8: Đoạt ngựa cướp đường
9
Quyển 1 - Chương 9: Cải trang ăn mày vào thành
10
Quyển 1 - Chương 10: Không làm ăn mày
11
Quyển 1 - Chương 11: Tái ngộ trong ngõ nhỏ
12
Quyển 1 - Chương 12: Nửa đêm cướp của
13
Quyển 1 - Chương 13: Cái gọi là phá rối
14
Quyển 1 - Chương 14: Tứ lang mới quen
15
Quyển 1 - Chương 15: Nỗi đau của mỗi người
16
Quyển 1 - Chương 16: Khơi mầm tai hoạ
17
Quyển 1 - Chương 17: Gặp lại Phượng Anh
18
Quyển 1 - Chương 18: Dân tình phẫn nộ
19
Quyển 1 - Chương 19: Pháp trường nổi sóng
20
Quyển 1 - Chương 20: Biến cố đột ngột
21
Quyển 1 - Chương 21: Hợp tác
22
Quyển 1 - Chương 22: Cứu giúp tài tình
23
Quyển 1 - Chương 23: Phá huỷ Tây thành
24
Quyển 1 - Chương 24: Thoát khỏi Khánh thành
25
Quyển 1 - Chương 25: Tạm biệt Phượng Anh
26
Quyển 1 - Chương 26: Phía Bắc kinh thành
27
Quyển 1 - Chương 27: Vô cùng nhục nhã
28
Quyển 1 - Chương 28: Bị tính kế
29
Quyển 1 - Chương 29: Hãy tin ta
30
Quyển 1 - Chương 30: Lô hoả thuần thanh (*)
31
Quyển 1 - Chương 31: Đồng bọn tiến cung
32
Quyển 1 - Chương 32: Mới vào cung
33
Quyển 1 - Chương 33: Tỷ đệ gặp lại
34
Quyển 1 - Chương 34: Âm mưu
35
Quyển 1 - Chương 35: Hạnh điểu đốt cung
36
Quyển 1 - Chương 36: Kiền Viên đại hỏa
37
Quyển 2 - Chương 1: Thời gian thấm thoát
38
Quyển 2 - Chương 2: Trở lại đế đô
39
Quyển 2 - Chương 3: Nhàn thoại ở tửu lâu
40
Quyển 2 - Chương 4: Đánh giá lẫn nhau
41
Quyển 2 - Chương 5: Tiếng đàn ở Thường Duyệt
42
Quyển 2 - Chương 6: Anh kiệt tề tựu
43
Quyển 2 - Chương 7: Tứ quốc nhập thọ
44
Quyển 2 - Chương 8: Tu La đoạt mạng
45
Quyển 2 - Chương 9: Kích đấu trong đại điện
46
Quyển 2 - Chương 10: Theo đuổi tâm tư của mình
47
Quyển 2 - Chương 11: Nguy hiểm trốn thoát khỏi hậu cung
48
Quyển 2 - Chương 12: Ai mới là mèo?
49
Quyển 2 - Chương 13: Xa giá rời cung
50
Quyển 2 - Chương 14: Phong lưu ở Vân Hồ
51
Quyển 2 - Chương 15: Quá đáng ghét
52
Quyển 2 - Chương 16: Phượng Anh. Diệu quốc
53
Quyển 2 - Chương 17: Đoạt cơm phong ba
54
Quyển 2 - Chương 18: Giá hoạ cho Yến quốc
55
Quyển 2 - Chương 19: Tứ lang chịu ngược
56
Quyển 2 - Chương 20: Ám độ trần thương*
57
Quyển 2 - Chương 21: Sát bên người lướt qua
58
Quyển 2 - Chương 22: Địch Táp sám hối
59
Quyển 2 - Chương 23: Ẩn nấp trong ngục tối
60
Quyển 2 - Chương 24: Gọi Phượng đại ca
61
Quyển 2 - Chương 25: Bình tâm tĩnh khí
62
Quyển 2 - Chương 26: Mê tình đẫm máu
63
Quyển 2 - Chương 27: Phượng Anh thật và giả
64
Quyển 2 - Chương 28: Bôi nhọ Phượng Anh
65
Quyển 2 - Chương 29: Muốn đoạt thiên hạ
66
Quyển 2 - Chương 30: Quyết định quan trọng
67
Quyển 2 - Chương 31: Mới vào quân lữ
68
Quyển 2 - Chương 32: Huyết nhiễm y bào
69
Quyển 2 - Chương 33: Tức giận khó kìm nén
70
Quyển 2 - Chương 34: Hát vang loạn tình
71
Quyển 2 - Chương 35: Giáo trường thương ảnh
72
Quyển 2 - Chương 36: Quan tâm mơ hồ
73
Quyển 2 - Chương 37: Cái gọi là quân tử
74
Quyển 2 - Chương 38: Trái tim mất phương hướng
75
Quyển 2 - Chương 39: Bát Trân trận pháp
76
Quyển 2 - Chương 40: Chuẩn bị cho chiến sự
77
Quyển 2 - Chương 41
78
Quyển 2 - Chương 42: Huyết chiến ở bình nguyên
79
Quyển 2 - Chương 43: Công chúa gặp nạn
80
Quyển 2 - Chương 44: Anh hùng cứu mỹ nhân
81
Quyển 2 - Chương 45: Trêu đùa Lân quân
82
Quyển 2 - Chương 46: Công chúa Thừa Mẫn
83
Quyển 2 - Chương 47: Gặp nhau ở thanh lâu
84
Quyển 2 - Chương 48: Mặt dày mày dạn
85
Quyển 2 - Chương 49: Oan gia vui vẻ
86
Quyển 2 - Chương 50
87
Quyển 2 - Chương 51
88
Quyển 2 - Chương 52
89
Quyển 2 - Chương 53
90
Quyển 2 - Chương 54
91
Quyển 2 - Chương 55
92
Quyển 2 - Chương 56
93
Quyển 2 - Chương 57
94
Quyển 2 - Chương 58
95
Quyển 2 - Chương 59
96
Quyển 2 - Chương 60
97
Quyển 2 - Chương 61
98
Quyển 2 - Chương 62
99
Quyển 2 - Chương 63
100
Quyển 2 - Chương 64
101
Quyển 2 - Chương 65: Tâm tư của nam nhân
102
Quyển 2 - Chương 66: Tứ lang bày tỏ tình cảm
103
Quyển 2 - Chương 67: Tình thi dụ khanh
104
Quyển 2 - Chương 68: Lần thứ hai cứu mỹ nhân
105
Quyển 2 - Chương 69: Bị khanh cảm phục
106
Quyển 2 - Chương 70
107
Quyển 2 - Chương 71
108
Quyển 2 - Chương 72
109
Quyển 3 - Chương 1: Vang danh thiên hạ
110
Quyển 3 - Chương 2: Tri kỷ trong đêm trăng
111
Quyển 3 - Chương 3
112
Quyển 3 - Chương 4: Khuynh tâm khuynh tình
113
Quyển 3 - Chương 5
114
Quyển 3 - Chương 6
115
Quyển 3 - Chương 7
footer(); ?>