"Vậy ta sẽ mang đại quân san phẳng chòm Lục Phân Nghi!"
Binh bắt chước giọng điệu Đường Thiên: "Chậc chật, thật thô bạo, người không biết chắc còn tưởng chúng ta là Mười Hai Cung Hoàng Đạo. Chậc chậc, đây chính là khí thế quét ngang thiên hạ, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!"
Đường Thiên cúi đầu nghe Binh đại thúc giáo huấn, giờ tỉnh táo lại gã phát hiện mình quả thật có phần kích động.
"Kế hoạch thì sao? Hừ, chúng ta phí bao tâm tư như vậy, giờ đều xôi hỏng bỏng không! Phí biết bao sức lực đi một vòng tròn, ngươi được lắm, giết thẳng tay con trai nhà người ta! Sớm biết thế chúng ta trực tiếp xuất binh, dẫu sao ngươi cũng chẳng có danh tiếng gì tốt. . ."
Binh nước miếng bắn lung tung, tức tới nổ phổi.
"Ngươi bảo chúng ta làm sao đây? Hừ, chỉ có chút việc đó thôi cũng phải giết tới máu chảy thành sông à? Ngươi khó chịu thì cùng lắm dẫn người giết trở lại, ngươi muốn san bằng thì san bằng, muốn nghiền nát thì nghiền nát! Hắn là con trai của một thánh giả, ngươi chủ nhân một chòm sao, vua của Đại Hùng, này, ngươi có thể để ý thân phận địa vị hơn được không? Hắn chỉ là một con kiến nhỏ, ngươi còn nhiều thời gian bóp chết cơ mà, tiền trong túi ngươi chỉ để trang trí à? Tùy ý treo giải thưởng cho người ám toán hắn, trời mới biết là ngươi làm!"
Đường Thiên sắc mặt vô tội ngửa mặt lên: "Không nghĩ được nhiều thế."
Mầm Mầm ngồi trên vai trái Đường Thiên, tư thế giống hệt Đường Thiên, gương mặt nhỏ vô tội ngẩng lên.
Đối mặt với hai gương mặt vô tội một lớn một nhỏ này, Binh không còn gì để nói.
Tiểu Nhị che ô, cố gắng xoay xoay chuôi ô, mỗi lần xoay lại có một khế ước võ hồn được thành lập. Trước đây khi Đường Thiên ký kết khế ước võ hồn còn phải lao lực, giờ giao hết cho Tiểu Nhị, hoàn toàn không hao phí tinh thần của gã.
Binh quả thực rất nham hiểm giả dối, hắn nghĩ ra một cách cực kỳ ác độc, yêu cầu tất cả mọi người người ký kết khế ước võ hồn, như vậy không ai dám để lộ tin tức.
Bị biểu hiện kinh khủng vừa rồi của Đường Thiên chấn nhiếp, mọi người ngoan ngoãn ký kết khế ước võ hồn.
Binh nghĩ tới gã ngốc trước mặt, giọng điệu thoáng hòa hoãn lại: "Ngươi không thể như vậy được, giờ tốt xấu gì ngươi cũng là chúa tể một phương, phải có khí độ chứ. Ngay chút ẩn nhẫn đó cũng không có, sau này ngươi lấy cái gì bình thiên hạ?"
"Sao lại phải bình thiên hạ?" Đường Thiên sắc mặt kỳ quái hỏi ngược lại.
Binh hơi cứng lại, nghĩ tới gã ngốc này vốn chẳng hứng thú gì với bá nghiệp, bèn đổi giọng: "Được rồi, dùng cái gì tìm Thiên Huệ!"
"Ngươi bảo ta không tìm được Thiên Huệ?" Đường Thiên giận tím mặt, nhảy lên đùng đùng: "Chú già, muốn đánh nhau à?"
Nói nhầm rồi! Binh thấy tình thế không ổn đành giơ hai tay lên, dùng giọng điệu khẳng định nói như chém đinh chặt sắt: "Thiên Huệ là của ngươi!"
Đường Thiên cười ha hả: "Ha ha, chú già, ngươi cũng nhìn ra à? Đường Sửu nói ngươi là danh tướng, quả nhiên có nhãn lực!"
Binh cảm thấy kế hoạch lúc trước đúng là rác rưởi, mang theo một tên ngu ngốc thế này tới nằm vùng, sớm biết thế tìm một đệ tử của Sầm Ngữ khéo còn đáng tin hơn. Xem ra mình đánh giá cao gã ngốc này quá, đây mới là nét bút hỏng cho cả kế hoạch.
Binh tự trách không thôi, thân là thống soái một phương lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy.
"Làm sao đây?" Binh quyết định ném vấn đề này sang cho Đường Thiên, cho cái gã ngốc này biết lấy được Lục Phân Nhãn khó khăn thế nào.
Đường Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi nói: "Mang đại quân san bằng chòm Lục Phân Nghi."
Binh: ". . ."
"Chú già, ngươi không thấy cách này rất hay à?" Binh nóng lòng muốn thử: "Bọn họ chỉ có ba Thánh giả, chúng ta nhiều người hơn nhiều, bắt cái tên Thương Dương Vũ kia lại chả phải là tìm được Lục Phân Nhãn à?"
"Còn đang đánh Bắc Đẩu kia kìa, kiếm đâu ra binh đoàn, Lăng Húc, Hạc với Tỉnh Hào đều ở đó! Chúng ta kiếm đâu ra đại quân?" Binh hỏi ngược lại.
"Ờ cũng đúng." Đường Thiên sắc mặt đau khổ.
Binh dụ dỗ: "Vậy ngươi nghĩ xem còn cách nào khác không?"
Đường Thiên suy nghĩ một chút, đột nhiên hai mắt sáng lên: "Có!"
Binh bỗng phấn chấn, nghĩ thầm, rốt cuộc ngươi cũng hiểu rõ rồi, kế hoạch ta lập ra mới là kế hoạch duy nhất khả thi, gương mặt phẳng lỳ đầy mơ ước: "Ngươi nghĩ thông rồi à?"
Đường Thiên dâng trào chiến ý, hai mắt bừng sáng: "Chúng ta mang tiểu quân tới san bằng chòm Lục Phân Nghi."
Binh: ". . ."
"Ta , ngươi, Mầm Mầm, Tiểu Nhị, chúng ta còn có thể kéo Ma Địch đại thúc tới đây, kéo cả bọn Lương Phong tới, tiểu quân là đủ, chúng ta trực tiếp giết tới cửa, ba Thánh giả đồng thau chắc chắn không phải đối thủ của chúng ta!" Đường Thiên bẻ tay răng rắc, hận không thể lập tức đại sát một phen.
"Vậy những người khác thì sao, có rất nhiều người đang âm thầm quan sát đấy." Binh vô lực nói.
"À đúng!" Đường Thiên gãi đầu, một lúc sau hai mắt lại bừng sáng: "Có rồi! Chúng ta ngăn những người khác ra tay là được!"
Binh nhìn Đường Thiên, một lúc lâu vẫn không nói gì, cái gã ngốc này thật thẳng thắn.
Đồ trên tay người khác thì làm gì? Cướp!
Người khác lợi hại thì sao? Mang nhiều người khác tới cướp!
Có người khác cũng nhòm ngó đồ vật đó thì sao? Mang rất nhiều người tới ngăn những người đó cướp!
Cách thức đơn giản thô bạo không chút kỹ thuật, chẳng hề có chiến lược gì, tất cả các vấn đề đều không cần suy nghĩ.
Được rồi, lòng vòng với cái gã này đúng là tự làm tình làm tội mình.
"Ta thật ngu ngốc!" Binh lắc đầu.
Thảo luận vấn đề thông minh với một gã ngốc, đúng là tự rước lấy nhục.
Binh nghĩ sâu xa hơn Đường Thiên nhiều, cưỡng đoạt là cách bết bát nhất, là lựa chọn cuối cùng. Giờ chòm Đại Hùng cần thời gian để giải quyết nội hoạn Bắc Đẩu, cần thời gian tiêu hóa hấp thu, hoàn thành tất cả những việc đó xong, thực lực chòm Đại Hùng sẽ lên một bậc thang mới. Mà lúc này cố ý công kích sẽ khiến các chòm sao khác bất an, chòm Đại Hùng sẽ bị mọi người cô lập.
Vẫn phải tự nghĩ cách rồi. . .
Binh lắc đầu, ánh mắt bỗng trở nên cơ trí sâu xa.
Tổng cộng bảy mươi chín người đều ký kết khế ước võ hồn xong, sắc mặt mọi người bất đồng, có người sợ hãi, có kẻ lo sợ, lại có người chờ mong.
Võ giả hoàng kim bị Đường Thiên giết như giết gà, thực lực Đường Thiên chắc chắn là Thánh giả. Bị một Thánh giả thu phục không phải là sỉ nhục, với nhiều người thậm chí đây còn là một cơ hội.
Bọn họ đều là đệ tử ngoại võ tràng, so thiên phú và bối cảnh đều không sánh nổi với các đệ tử nội võ tràng, sau này tiền đồ cũngc hỉ có hạn. Nhưng chuyện hôm nay lại khiến bọn họ thấy được hy vọng mới.
"Hai vị đại nhân, thi thể làm sao đây?" Đinh Thần sắc mặt trắng bệch, vẫn còn sợ hãi, yếu ớt hỏi. Hắn biết lần này lên thuyền giặc rồi, không thể rời thuyền được nữa.
Hắn vẫn không biết lai lịch hai vị đại nhân nhưng rõ ràng lai lịch hai người đều cực lớn. Điểm duy nhất khiến hắn vui mừng là tâm địa A Sửu đại nhân tốt hơn Lý Lương Khâu nhiều. Dọc đường hành động của A Sửu đại nhân khiến hắn khâm phục, với thân phận và thực lực của A Sửu đại nhân căn bản không cần thu mua lòng người, hắn làm vậy chắc chắn là vì tâm địa thiện lương.
Binh liếc nhìn thi thể đầy đất, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển. Tuy kế hoạch xảy ra biến cố thế nhưng ký kết khế ước võ hồn rồi, đám người đều đã bị buộc lên dây, nơi này sẽ không còn kẽ hở.
Giờ vấn đề lớn nhất là những thi thể này.
Hủy thi diệt tích là tất yếu, thế nhưng cho dù hủy thi diệt tích vẫn khiến người ta nghi ngờ. Kế hoạch vốn là trà trộn, một khi khiến đối phương sinh nghi, chúng sẽ càng thêm đề phòng, sẽ rất bất lợi cho hành động của họ.
Làm sao để tiêu trừ những nghi hoặc này đây?
Chẳng lẽ lại phải như cái tên ngốc này nói, đem đại quân tới san bằng chòm Lục Phân Nghi?
Đường Thiên không nghĩ quá nhiều, gã nhìn ra Binh chướng mắt với biện pháp của mình. Về mặt âm hiểm giả dối, Đường Thiên biết mình có thúc ngựa cũng chả đuổi kịp Binh đại thúc, đại thúc thông minh hơn mình nhiều.
Mà thôi, trước giờ mình cũng chỉ phụ trách đánh nhau, Đường Thiên thoải mái ngồi xuống, bỗng sắc mặt gã biến đổi, nhìn về phía đỉnh núi.
Binh để ý thấy Đường Thiên có vẻ lạ bèn hỏi: "Sao vậy?"
"Hình như có tiếng gì đó." Đường Thiên lẩm bẩm, bay lên trời, nhảy lên đỉnh núi.
Bih không nói hai lời, lập tức nhảy theo.
Đinh Thần hơi biến sắc, chẳng lẽ là viện quân? Gã do dự một chút rồi vẫn cắn răng nhảy lên đỉnh núi.
"Đó là gì?" Đường Thiên chỉ vào một đường màu xanh xa xa, tò mò hỏi.
Đinh Thần vừa đứng yên nhìn theo ngón tay Đường Thiên, sắc mặt trắng bệch, run giọng nói: "Hàn. . . Hàn triều. . ."
Đường Thiên và Binh cùng ngây người, hàn triều? Đây là hàn triều mà mọi người nghe tên cũng biến sắc ư?
Sao lại trùng hợp như vậy. . .
Vệt xanh tới cực nhanh, nháy mắt đã từ một vệt nhỏ tinh tế hóa thành một cơn sóng màu xanh lam khổng lồ. Trại huấn luyện cách đó ba mươi dặm cũng rối bời.
Đường Thiên và Binh trợn tròn mắt, rốt cuộc bọn họ đã hiểu vì sao Đinh Thần lại sợ hãi hàn triều như vậy.
Hàn triều anh lam như cơn sóng dữ cuốn trọn cánh đồng tuyết, phá hủy mọi thứ trên mặt đất. Trong cơn sóng xanh lam đó, hàn triều nồng nặc kết inh thành băng lăng màu xanh lam, xoay tròn trong cơn sóng với tốc độ kinh người.
Cây cối đất đá bị cơn sóng màu lam nuốt trọn, đóng thành băng, sau đó bi nghiền nát thành bột phấn xanh lam, lăn lộn trong cơn sóng dữ, khiến cơn sóng càng thêm xanh thẳm.
Mọi người trợn mắt nhìn cơn sóng dữ kinh khủng màu xanh lam kia phá hủy đường xá.
"Chạy!"
Đường Thiên phản ứng đầu tiên, bản năng dã thú phát huy tác dụng, gã xoay người nhảy xuống.
Binh cũng như vừa tỉnh giấc chiêm bao.
Đinh Thần sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhưng rốt cuộc hắn cũng là người có kinh nghiệm, nhảy liên hồi xuống, hoảng hốt gọi với theo: "Địa nhân, bên kia có một động băng!"
"Ngươi tới dẫn đường!" Thân còn trên không trung chưa hạ xuống đất, Đường Thiên đã hạ lệnh.
Ngay khi vừa rơi xuống, Đường Thiên bèn chộp dây thừng vào tay: "Chỉ đường!"
Đinh Thần nhìn Đường Thiên, lời tới bên miệng vội nuốt vào, chỉ phía trước: "Bên kia!"
"Mọi người cùng chạy về phía đó! Mau!" Đường Thiên rống to, hai mắt trợn tròn, bắp thịt gồng lên, trong tiếng hít thở của gã, dây thằng căng ra, gã kéo bảy người lao nhanh tới.
Bảy người hai mắt đỏ bừng, nắm chặt lấy dây thừng.
Tiếng rít của hàn triều càng lúc càng gần, cảm giác kinh khủng tới mức da đầu tê dại chẳng khác nào âm thanh của tử vong.
Lúc này mọi người cũng biết phải liều mạng rồi, tất cả dốc sức điên cuồng lao về phía trước.
Bóng hàn triều sát sau lưng chậm rãi bao phủ bọn họ.
Updated 780 Episodes