Chương 51: Đôi cánh của mây

Trường liêm màu đen đổ xuống, nện vào mặt đất phát ra tiếng bang trầm thấp.

Từ lúc Đồ Thần chết đi, đỉnh núi lẻ loi cũng chuyển từ cực độ yên tĩnh sang ồn ào vô cùng.

Không ai nghe rõ người khác đang nói gì, cũng không biết mình đang nói gì, vô số gương mặt đang kích động reo hò.

Lang Gia quận chúa ngồi trong lều vải thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng lau nước mắt, nói với Bạc Cảnh Hoán ngồi bên cạnh, “Hầu gia, ta đi xem đứa bé kia một lát, thị vệ bên cạnh ngài có mang theo thuốc trị thương không?”

Bạc Cảnh Hoán đang ngẩn người, nàng gọi hắn vài tiếng nhưng hình như hắn không nghe thấy gì.

Cuối cùng đại hội này cũng có một kết thúc lý tưởng, mặc dù một Hồ cơ thắng cuộc hơi quái dị, nhưng ít ra nàng cũng xuất thân danh môn chính phái, lại là đồ đệ của Tô Tuyền có danh tiếng lẫy lừng, chủ nhân Mộc phủ xúc động rơi nước mắt. Mộc Anh đang định lên đài chúc mừng thì đột nhiên có một người lướt lên đài trước hắn, giơ cánh tay ra hiệu hắn dừng lại, “Chuyện vẫn chưa xong, Mộc công tử bình tĩnh chớ sốt ruột.”

Đó là một nam tử bụng phệ, tướng mạo thường thường, thân hình tròn trịa như quả cầu nhưng linh hoạt nhẹ nhàng, gương mặt mỉm cười theo thói quen, nhìn giống như một thương nhân ôn hòa, tay phải của ông ta vén vạt áo lên, lấy ra một chuỗi khóa sắt đen kịt.

Tướng mạo của người này như thế, lại thêm khóa sắt vừa để lộ, phần lớn người ở dưới đài đều đã nhận ra ông ta là ai, Mộc Anh giật nảy mình, “Yến Thần Bộ? Ngài cũng muốn tranh thắng thua? Chỉ sợ bây giờ vị cô nương này không thể đấu tiếp được nữa.”

“Nếu nàng ta có thể đấu tiếp thì chưa chắc ta đã bắt được nàng ta.” Yến Quy Hồng nói như đang tự giễu, nhìn bóng người đứng giữa vũng máu, đôi mắt ông ta hơi nhỏ nhưng ánh nhìn cực kỳ sắc bén, “Ta chưa từng nghĩ, Phi Khấu Nhi mình đuổi bắt mấy năm lại là nữ nhân, nắm giữ thần binh lợi hại như vậy.”

Không chỉ Mộc Anh biến sắc mà tất cả mọi người ở dưới đài đều cảm thấy ngạc nhiên.

Cái tên Phi Khấu Nhi thực sự quá vang dội, ngay cả Thiến Ngân cũng từng nghe nói, ở trong lều vải nàng kinh ngạc thốt lên, “Tô cô nương là trộm? Sao lại như thế?”

Lang Gia quận chúa thoáng ngẩn người, nàng nhíu mày, gương mặt xinh đẹp tràn ngập lo lắng.

Mộc Anh ngạc nhiên hỏi, “Có phải Yến Thần Bộ nhìn nhầm rồi không? Chẳng lẽ cô nương ấy không phải đồ đệ của Chính Dương Cung… “

“Ta đã giao thủ với nàng ta mấy lần, không đến mức điểm này cũng nhìn không ra.” Yến Quy Hồng lắc đầu, không để ý đến Mộc Anh nữa, ngược lại nói với phi tặc, “Trước giờ ngươi không bao giờ hóa trang nổi bật, lần này lại làm việc kỳ lạ như vậy, dưới khăn che mặt là gương mặt thật của ngươi? Tô Tuyền thu Hồ cơ làm đồ đệ đúng là chuyện kỳ lạ, xem ra có thời gian ta phải đến thăm Thiên Đô Phong một phen.”

Tô Vân Lạc lùi lại hai bước, dựa vào vách đá không mở miệng.

Yến Quy Hồng liếc qua Ân Trường Ca ở dưới đài, khẽ vuốt thịt ở cằm, thong thả bước lên mấy bước, vô tình hoặc cố ý chắn trước con đường chạy trốn xuống núi của nàng, “Hôm nay thế mà sơ suất để lộ thân thủ trước mặt quần hùng thiên hạ, nghĩa khí này ta cũng phải khen ngợi một tiếng, nhưng lúc này, ta khuyên ngươi nên bó tay chịu trói để tiết kiệm sức lực của đôi bên.”

Sắc mặt xanh xám dần tan biến, cơn đau đớn kịch liệt cũng dịu đi rất nhiều, điều này khiến Ân Trường Ca có ảo tưởng mình có thể đứng dậy bước lên đài một lần nữa, nhưng cơ thể hắn vẫn không nghe theo sự điều khiển, hắn hoảng sợ thúc giục Thẩm Mạn Thanh, “Sư tỷ, bảo vệ muội ấy xuống núi… đừng để muội ấy bị Thần Bộ mang đi… lấy danh nghĩa môn phái đưa muội ấy về núi trước… “

Trán Thẩm Mạn Thanh rịn ra mồ hôi, giữ chặt người không cho hắn cử động, “Không được, làm như thế sẽ ảnh hướng đến danh dự của môn phái.”

“Muội ấy vì cái gì mới lên đài!” Ân Trường Ca dùng ánh mắt chỉ Khinh Ly Kiếm ở trước mặt, không nén được kích động, “Tỷ biết… “

Vẻ mặt Thẩm Mạn Thanh cực kỳ khó coi, nàng cắn chặt môi mềm, “Đệ nhìn xem tình hình bây giờ thế nào? Thần Bộ ở đây, đang ở trước mặt ngàn vạn anh hùng… thanh danh của ta và đệ mất thì thôi, nhưng đệ muốn người trong thiên hạ chỉ trích Chính Dương Cung che giấu chuyện xấu, bảo vệ ác tặc, sỉ nhục chính đạo sao?”

Ân Trường Ca cứng người, vội nói, “Nhưng dù sao muội ấy cũng là đệ tử của sư thúc… là … “

Thẩm Mạn Thanh nhỏ giọng, “Nàng ta làm quá nhiều chuyện xấu, dính dáng đến nàng ta một chút cũng bị ô uế thanh danh, khiến Thiên Đô Phong phải gánh chịu áp lực nặng nề của các môn phái lớn, sư phụ sẽ khó xử thế nào, đệ và ta đều không gánh nổi trách nhiệm này.”

Tranh chấp chưa nổi lên đã như bong bóng vỡ tan, Ân Trường Ca nhìn Thẩm Mãn Thanh, bỗng mất đi khí phách, phẫn nộ, không cam lòng và sốt ruột, tất cả trở nên ảm đạm, biến thành nỗi thất vọng.

Yến Quy Hồng là người già dặn kinh nghiệm, đã đấu với phi tặc nhiều năm, ông biết rõ nội tâm phi tặc này cứng cỏi đến mức đáng sợ, dù bây giờ đã thành con thú bị nhốt thì cũng không dễ dàng bắt được, ông không vội ra tay, “Phần áo giáp bên lưng trái của ngươi đã rách nát, vũ khí dù có thần diệu thì cũng phải dùng nội lực điều khiển, bây giờ ngươi đã rơi vào bước đường cùng, còn muốn nghĩ cách trốn sao?”

Được Thần Bộ chỉ điểm, mọi người mới để ý, dáng vẻ của nàng quả thực rất thảm hại.

Đầu gối Hồ cơ máu thịt be bét, trên áo có nhiều chỗ nhuốm máu, dù sát khí vẫn còn nhưng có thể nhìn ra nàng đã là nỏ mạnh hết đà. Mồ hôi lạnh không ngừng chảy từ trán nàng xuống, nghe thấy những lời Thần Bộ nói, nàng không có bất kỳ phản ứng gì, đôi đồng tử sâu thẳm lạnh lùng dị thường.

Nàng lật nhẹ cổ tay, một tia sáng màu bạc vút qua, cuốn lấy chiếc hộp ngọc vào ngực nàng trong nháy mắt.

“Ta đến vì Hạc Vĩ Bạch, không liên quan đến Chính Dương Cung.” Câu nói đầu tiên xem như rõ ràng, càng về sau càng giống như thoát lực, giọng nàng yếu dần, “Ta thắng, đồ là của ta.”

Mộc Anh trợn tròn mắt, lập tức cảm thấy đau đầu. Có người thắng Đồ Thần đúng là chuyện may mắn, nhưng phần thưởng của đại hội cuối cùng lại rơi vào túi của phi tặc, điều này trái ngược với mục đích ban đầu. Nhưng dù cảm thấy không ổn thì hắn cũng không dám tiến lên, mạnh mẽ đoạt lại đồ thì quá mạo hiểm, cứ nhìn thi thể chồng chất vết thương của Đồ Thần ở trên đài là hiểu, hắn chỉ đành gửi gắm hi vọng ở Thần Bộ.

“Đến lúc này ngươi còn suy nghĩ đến bảo vật, việc ác cũng nên chấm dứt.” Yến Quy Hồng không muốn nói thêm gì nữa, khóa sắt trong lòng bàn tay khẽ lay động, va vào nhau phát ra âm thanh vang dội.

“Lệnh vua đã xá bỏ tội lỗi trước kia của nàng, không biết Thần Bộ lấy danh nghĩa gì để bắt người?” Đúng lúc đó có một giọng nam ưu nhã vang lên, Tả Khanh Từ chậm rãi bước lên bệ đá, Bạch Mạch đi theo sau lưng.

Tả Khuynh Hoài đứng ở dưới thấy cảnh này, cả kinh trợn tròn mắt.

Bạn tốt Địch Song Hành đứng cạnh hắn cũng sững sờ, không nhịn được hỏi, “Lệnh huynh đi lên trên làm gì? Hắn quen Hồ cơ kia sao? Hồ cơ kia… ” Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu hắn, Địch Song Hành kinh ngạc thốt lên, “Đồ đệ của Kiếm Ma, Phi Khấu Nhi vừa giết Đồ Thần… là Hồ cơ bên người lệnh huynh?”

Tả Khuynh Hoài nói không lên lời, hắn biết Tả Khanh Từ quả thực mang theo Hồ cơ bên người, nhưng cảm giác tồn tại của nàng ta rất thấp, nàng ta luôn dùng khăn lụa che mặt, hắn chưa từng để ý thì làm sao phân biệt được đây có phải cùng một người hay không. Huống hồ đồ đệ của Kiếm Ma là nhân vật thế nào, há có thể khuất thân làm thị nữ. Nhưng nếu không có quan hệ, thì vì sao Tả Khanh Từ muốn nhúng tay vào? Vô số vấn đề ùn ùn kéo đến khiến mạch suy nghĩ của hắn trở nên hỗn loạn.

Tả Khanh Từ không bận tâm mọi người dưới đài nghĩ như thế nào, chàng vẫn bước đến chỗ nàng, gương mặt tuấn tú lạnh nhạt, mang theo áp lực hiếm thấy.

Yến Quy Hồng tất nhiên nhận ra vị công tử danh chấn Kim Lăng này, cũng biết rõ lệnh xá tội cho phi tặc là do Tĩnh An Hầu dâng tấu, hôm nay chàng lại ra mặt che chở cho phi tặc ở trước mặt mọi người, hiển nhiên có quan hệ không cạn, sau thoáng chốc giật mình, ông thi lễ đúng mực, “Tả công tử nói không sai, quả thực triều đình từng có công văn đặc xá, nhưng mấy ngày trước nàng lại trộm gương Song Điệp của Tang Viên, cô phụ thánh ý, tội nặng thêm một bậc.”

Thiến Ngân ngạc nhiên, “Người trộm gương là Tô cô nương?”

“Đó là gương ta tặng, cô nương ấy không ăn trộm.” Lang Gia quận chúa bỗng đứng lên, hoảng loạn dậm chân, nàng muốn đi giải thích nhưng từ sườn dốc thoải đến đài đấu kiếm nhìn thì gần, kì thực phải đi một vòng lớn, tốn rất nhiều thời gian. Nàng sốt ruột nhưng không có cách nào, quay đầu nhìn Uy Ninh Hầu, “Cảnh Hoán, nói cho Thần Bộ biết cái gương đó là do ta tặng, không thể bắt Tô cô nương!”

Hai chữ Cảnh Hoán khiến Uy Ninh Hầu chấn động, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị trống rỗng, trầm mặc hơn bình thường.

Cũng may đang lúc Lang Gia quận chúa lòng như lửa đốt, Tả Khanh Từ đã nói ra, “Chắc là Thần Bộ nhớ nhầm rồi, Tô cô nương quả thực có một chiếc gương đồng, nhưng được Lang Gia quận chúa họ hàng của Đỗ phu nhân cảm động tặng cho, nếu ngài không tin có thể hỏi quận chúa.”

“Dù là vậy thì cũng phải bắt nàng ta trước rồi đi hỏi han sau.” Yến Quy Hồng truy tìm phi tặc đã nhiều năm, sao có thể dễ dàng nhượng bộ, “Suy cho cùng nàng ta cũng là kẻ cắp chuyên nghiệp, Tả công tử lại che chở cho nàng ta ở trước mặt vạn người, chỉ sợ sẽ gây tổn hại đến thanh danh của Hầu phủ.”

Yến Quy Hồng nói mấy câu không mềm không cứng, mọi người ở dưới đài vốn có ba phần thương xót với mỹ nhân phi tặc thần bí, lúc này lại chuyển sang không vui vì quý tộc quyền thế ngang ngược thiên vị, nhao nhao gật đầu giễu cợt. Tả Khanh Từ cũng không tranh cãi, “Yến Thần Bộ nói có lý, nhưng nàng ấy vừa mới giao chiến với hung đồ, khiến ta khâm phục vô cùng. Ta muốn xử lý sơ qua vết thương của nàng, điều này không cản trở Thần Bộ phá án chứ?”

Yến Quy Hồng có thể trở thành nha sai đệ nhất thiên hạ, không chỉ vì ông ta có phương pháp truy bắt cao minh mà còn hiểu rõ quan trường, biết tiến lùi đúng lúc, ông ta cũng không muốn đắc tội với phủ Tĩnh An Hầu, thấy bai bên đài đấu kiếm đều là vực sâu tuyệt cảnh, muốn chạy trốn cũng khó, bèn thả ra một nhân tình, “Công tử nhân từ, ta đợi một lát thì có làm sao.”

Tiếng bàn tán dưới đài càng lớn hơn, tất cả đều cảm thấy khó hiểu, vì sao vị công tử phong nhã hơn người này đứng ra giải thích cho phi tặc mà Thần Bộ lại nhún nhường ba phần.

Tả Khanh Từ không để ý đến những chuyện đó, hơi gật đầu với Yến Quy Hồng rồi đi đến chỗ Tô Vân Lạc.

Tô Vân Lạc khó khăn lắm mới đứng vững, người nàng đổ mồ hôi lạnh liên tục, cảnh vật trước mắt dường như bị lồng vào ánh sáng màu trắng hư ảo chói mắt, bên tai mơ hồ sinh ra tiếng động lạ. Nàng biết tình trạng của mình rất tệ, nhưng nàng không thể gục ngã, dưới đài có ngàn vạn người đang nhìn, vô số cái miệng mở ra đóng vào, bàn tán xôn xao, giống như toàn bộ ác ý của thế giới đang chờ đợi cơ hội cắn nuốt nàng.

Giữa cơn hoảng hốt, có một người quen thuộc bước đến bên nàng, gỡ một bên khăn che mặt của nàng xuống, đút cho nàng ăn một viên thuốc màu tím, mùi thơm của thuốc thấm vào ruột gan giúp đầu óc hỗn loạn của nàng tỉnh táo trở lại, một lúc sau nàng mới lấy lại tinh thần, nhìn chàng một lúc lâu, nuốt viên thuốc xuống.

Một tay Tả Khanh Từ bắt mạch, một tay đặt một cái bình sứ vào lòng nàng, “Viên thuốc vừa rồi giúp nàng giữ vững tỉnh táo trong hai canh giờ, thuốc ở trong bình ngọc cứ bốn canh giờ uống một viên.”

Không biết là thuốc gì mà có hiệu quả thần kỳ lạ thường, cơ thể nàng dường như sinh ra sức mạnh mới, cơn ù tai biến mất, mồ hôi lạnh cũng không còn chảy ra.

Lưng trái của nàng chịu một đòn của Đồ Thần, sưng tấy một mảng, chàng lấy thân mình che chắn, cởi bỏ Huyền Minh Giáp trên người nàng, rút ngân châm từ trong túi mà Bạch Mạch nâng lên đâm vào vai của nàng, sau mấy lần châm, đau đớn biến mất như một kỳ tích.

Tả Khanh Từ tập trung xoa nắn xương cốt về vị trí cũ, xé mở quần áo của nàng, lấy cao thuốc trong một chiếc bình đen xoa lên, rồi lại mặc giáp mềm vào giúp nàng, mày đẹp chau lại, “Kim châm khóa mạch chỉ có tác dụng nhất thời, vai trái không được vận lực trong vòng ba tháng, nếu không sẽ rất phiền phức.”

Dáng người chàng thon dài, lại có chủ tâm ngăn cản ánh mắt của người ở bên dưới, dù Yến Quy Hồng chỉ đứng cách đó tầm mười bước cũng không nhìn thấy hành động của hai người. Tả Khanh Từ buộc chiếc hộp ngọc vào vòng eo nhỏ nhắn giúp nàng rồi lau mồ hôi ở tóc mai, đột nhiên thấp giọng nói, “Nếu nàng không nghĩ ra kế thoát thân, có thể bắt giữ ta.”

Tròng mắt nàng hơi nhúc nhích, không trả lời chàng.

Chàng mỉm cười, thờ ơ nói, “Thân phận này của ta còn có chút tác dụng, bắt cóc ta, Yến Quy Hồng không dám gây khó dễ cho nàng.”

Tô Vân Lạc vẫn luôn im lặng để mặc chàng trị liệu, cuối cùng cũng mở miệng, “Ngươi muốn cái gì?”

Tả Khanh Từ nhìn nàng chăm chú, trong đôi mắt phượng bao hàm ánh sáng kỳ dị, “Nàng.”

Nàng trầm mặc một hồi, tay phải bỗng nhiên bóp chặt cổ họng của chàng, lắc mình một cái, một tay đẩy chàng vào vách đá, tạo thành âm thanh rất lớn.

Vị trí của hai người bỗng thay đổi, chẳng ai ngờ lại xảy ra biến hóa, phi tặc đột nhiên trở mặt, công tử văn nhã rơi vào hiểm cảnh, mọi người rối loạn hô lớn.

Tả Khuynh Hoài không quan tâm đến chuyện võ công của mình không bằng kẻ địch, quýnh quáng nhảy lên đài đấu kiếm, “Làm càn! Buông huynh ấy ra, nếu không phủ Tĩnh An Hầu chắc chắn sẽ chém ngươi thành ngàn mảnh!”

Yến Quy Hồng là loại người gì, đương nhiên sẽ không bị thủ đoạn này che mắt, gương mặt béo tròn thoáng xuất hiện tia lo lắng, không ngờ vị công tử này vì thả phi tặc đi lại hành động như thế, ông thầm than xui xẻo, nhưng e ngại Hầu phủ nên không thể bóc trần, chỉ có thể khiển trách qua loa, “Nếu ngươi dám vô lễ với công tử, hôm nay ắt phải chết không nghi ngờ!”

Tả Khanh Từ quả nhiên không hề tức giận, dù bị ép vào vách đá, đôi chân dài buộc phải gập xuống, chân mày của chàng vẫn mang vẻ lười biếng ngạo mạn, gương mặt giống ngọc quý tỏa sáng, tựa như trăm hoa đua nở sau khi tuyết tan.

Ánh mắt Tô Vân Lạc hơi tán loạn, niềm hưng phấn vì giết chết Đồ Thần đang sục sôi trong mạch máu, lại có tác dụng của thuốc bổ trợ, cơ thể nàng nóng rực nhẹ nhàng, bàn tay nhuốm máu bóp cần cổ hoàn mỹ của đối phương, vấy bẩn làn da trắng nõn.

Nam nhân này giống như một con thú giảo hoạt, quyến rũ mà nguy hiểm, có đôi khi còn khiến nàng cảm thấy đáng sợ. Nhưng bây giờ nàng đang giữ cái cổ yếu ớt của chàng, có thể cảm giác được mạch máu nhảy lên dưới ngón tay nàng, nàng chỉ khẽ dùng sức là có thể cắt đứt sinh mệnh của chàng.

Chàng đang nhìn nàng, đôi môi mỏng khẽ mở tạo thành một đường cong duyên dáng, dường như chàng muốn nói gì đó, đôi mắt phượng bao hàm mật ngọt lẫn cả kịch độc, mê hoặc chết người. Tô Vân Lạc giống như bị ma quỷ khơi gợi lên một loại cảm xúc không thể kiềm chế nào đó, nàng đột nhiên nghiêng người, cách khăn che mặt cắn môi của chàng.

Đây có lẽ là nụ hôn thô bạo nhất mà Tả Khanh Từ từng trải qua, hoàn toàn không có kỹ xảo, chỉ có gặm cắn liên hồi.

Vô số tiếng gầm từ dưới đài truyền đến, Tả Khanh Từ chấn động rồi nhanh chóng hoàn hồn, chẳng những không tránh né mà ngược lại còn giật khăn che mặt của nàng xuống, duỗi đầu lưỡi ra cướp đoạt mãnh liệt hơn, không trúc trắc giống nàng, nụ hôn của chàng phóng túng mà trực tiếp, mang theo dục vọng rõ ràng, suýt nữa khiến nàng không thở nổi.

Bạch Mạch đứng cách đó mấy bước trợn mắt há mồm, giờ hắn chỉ muốn đào hố chôn mình. Đây là loại nữ nhân gì, lại dám làm càn trước mặt hàng ngàn hàng vạn anh hùng võ lâm, khiến công tử mất sạch mặt mũi.

Tả Khuynh Hoài cũng ngây người, ngạc nhiên trợn trừng mắt, nhìn đài đấu kiếm phát ngốc.

Cảnh tượng kinh hãi thế tục khiến luồng sóng ồn ào lúc sau cao hơn lúc trước, có người giật mình nở nụ cười, có người thóa mạ, nhưng không ai dám tiến lên, bởi vì tay của phi tặc còn đang giữ cổ họng của công tử hào hoa phong nhã yếu ớt.

Cuối cùng nàng cũng đẩy chàng ra, gò má tái nhợt ửng hồng, sắc môi đỏ tươi ướt át.

“Đến tìm ta.” Tả Khanh Từ nhỏ giọng nói vội, đôi mắt rực sáng như ngọn lửa.

Chàng chỉ kịp nói được ba chữ, thân mình đã bị một luồng sức mạnh ném thẳng về phía Yến Quy Hồng, Yến Quy Hồng không thể không đỡ lấy chàng, mặt mày biến sắc muốn ngăn cản phi tặc nhưng đã không kịp nữa.

Nàng giống như một cọng lông chim được gió cuốn đi, dưới cái nhìn chăm chú của mấy vạn người bay vút lên rồi xoay người, lao thẳng từ vách đá cheo leo xuống dưới.

Hết chương 51.

Chapter
1 Chương 1: Đình Vân Tạ
2 Chương 2: Phi Khấu Nhi
3 Chương 3: Tướng mạo hào hoa phong nhã
4 Chương 4: Sơn Hà Đồ
5 Chương 5: Thù lao ngàn vàng
6 Chương 6: Chuyến đi vạn dặm
7 Chương 7: Vực Tuyết
8 Chương 8: Cơn thịnh nộ của trời cao
9 Chương 9: Kiếp sống đạo tặc
10 Chương 10: Săn Yêu Lang
11 Chương 11: Ra khỏi thung lũng
12 Chương 12: Đấu rượu
13 Chương 13: Thục vực Tam Ma
14 Chương 14: Mưu kế tuyệt diệu
15 Chương 15: Đàn và hát
16 Chương 16: Vòng sơ khảo
17 Chương 17: Giữa sân
18 Chương 18: Quân vương vào cuộc
19 Chương 19: Biến loạn đẫm máu
20 Chương 20: Trả hết nợ nần
21 Chương 21: Nghĩa khí ở đâu?
22 Chương 22: Cướp chim oanh kiều diễm
23 Chương 23: Thoát khỏi lao tù
24 Chương 24: Cướp công quay về
25 Chương 25: Múa trên hoang nguyên
26 Chương 26: Khinh Ly Kiếm
27 Chương 27: Chính Dương sừng sững
28 Chương 28: Chuyện trong núi
29 Chương 29: Người đến trong cơn mưa
30 Chương 30: Băng Hoa Thừa Lộ
31 Chương 31: Đại Hội Đấu Kiếm
32 Chương 32: Sóng gió đến
33 Chương 33: Kẻ địch đến gần
34 Chương 34: Cướp đường xa
35 Chương 35: Mưu đồ gì?
36 Chương 36: Kiếp nạn trùng trùng
37 Chương 37: Chờ gặp quân
38 Chương 38: Dung nhan biến đổi
39 Chương 39: Uy hiếp giai nhân
40 Chương 40: Nước xanh sương khói lượn lờ
41 Chương 41: Yến tiệc
42 Chương 42: Ván cờ
43 Chương 43: Gương Song Điệp
44 Chương 44: Tìm kiếm bên bờ sông
45 Chương 45: Đám mây hoảng loạn
46 Chương 46: Hạc Vĩ Bạch
47 Chương 47: Lòng khanh thay đổi
48 Chương 48: Ai là anh hùng?
49 Chương 49: Toái Hồn Liêm
50 Chương 50: Một Tấc Tương Tư
51 Chương 51: Đôi cánh của mây
52 Chương 52: Ký ức Thiên Đô
53 Chương 53: Bồng Lai Cốc
54 Chương 54: Chim nhạn mùa thu đến
55 Chương 55: Lục Ngạc Văn Thù
56 Chương 56: Nửa đêm tương tư
57 Chương 57: Lồng son buộc
58 Chương 58: Món nợ trước kia
59 Chương 59: Cớ sao duyên cạn
60 Chương 60: Tình kiếp đầu tiên
61 Chương 61: Mộng lưu ly
62 Chương 62: Lưới đôi
63 Chương 63: Đình giữa lưng chừng núi
64 Chương 64: Minh Muội Các
65 Chương 65: Vết thương lòng
66 Chương 66: Ngâm mình giữa hương thơm
67 Chương 67: Hướng gió nổi
68 Chương 68: Bụi bay trên đường
69 Chương 69: Hồng nhạn bay xa
70 Chương 70: Lòng chẳng phải đá xanh
71 Chương 71: Rồng lặn trong biển
72 Chương 72: Mưa gió dồn dập
73 Chương 73: Sơn ngoại sơn
74 Chương 74: Chim sẻ ẩn mình
75 Chương 75: Bức tranh máu tươi đẹp
76 Chương 76: Thư nhờ cậy
77 Chương 77
78 Chương 78: Đêm trăng sáng
79 Chương 79: Tấn công sát nách
80 Chương 80: Lựa chọn khó khăn
81 Chương 81: Giấc mơ vỡ nát
82 Chương 82: Cuối cùng thành không
83 Chương 83: Không gặp lại
84 Chương 84: Huyết Dực Thần Giáo
85 Chương 85: Tình nhân giận dỗi
86 Chương 86: Hai đóa hoa xinh đẹp
87 Chương 87: Tặng tượng rắn vàng
88 Chương 88: Nghiền thành bụi
89 Chương 89: Khách quý đến
90 Chương 90: Nỗi phiền muộn của kẻ đa tình
91 Chương 91: Lễ Khiêu Nguyệt
92 Chương 92: Ý chim xanh
93 Chương 93: Người ấy đến
94 Chương 94: Hoàng Tuyền Dẫn
Chapter

Updated 94 Episodes

1
Chương 1: Đình Vân Tạ
2
Chương 2: Phi Khấu Nhi
3
Chương 3: Tướng mạo hào hoa phong nhã
4
Chương 4: Sơn Hà Đồ
5
Chương 5: Thù lao ngàn vàng
6
Chương 6: Chuyến đi vạn dặm
7
Chương 7: Vực Tuyết
8
Chương 8: Cơn thịnh nộ của trời cao
9
Chương 9: Kiếp sống đạo tặc
10
Chương 10: Săn Yêu Lang
11
Chương 11: Ra khỏi thung lũng
12
Chương 12: Đấu rượu
13
Chương 13: Thục vực Tam Ma
14
Chương 14: Mưu kế tuyệt diệu
15
Chương 15: Đàn và hát
16
Chương 16: Vòng sơ khảo
17
Chương 17: Giữa sân
18
Chương 18: Quân vương vào cuộc
19
Chương 19: Biến loạn đẫm máu
20
Chương 20: Trả hết nợ nần
21
Chương 21: Nghĩa khí ở đâu?
22
Chương 22: Cướp chim oanh kiều diễm
23
Chương 23: Thoát khỏi lao tù
24
Chương 24: Cướp công quay về
25
Chương 25: Múa trên hoang nguyên
26
Chương 26: Khinh Ly Kiếm
27
Chương 27: Chính Dương sừng sững
28
Chương 28: Chuyện trong núi
29
Chương 29: Người đến trong cơn mưa
30
Chương 30: Băng Hoa Thừa Lộ
31
Chương 31: Đại Hội Đấu Kiếm
32
Chương 32: Sóng gió đến
33
Chương 33: Kẻ địch đến gần
34
Chương 34: Cướp đường xa
35
Chương 35: Mưu đồ gì?
36
Chương 36: Kiếp nạn trùng trùng
37
Chương 37: Chờ gặp quân
38
Chương 38: Dung nhan biến đổi
39
Chương 39: Uy hiếp giai nhân
40
Chương 40: Nước xanh sương khói lượn lờ
41
Chương 41: Yến tiệc
42
Chương 42: Ván cờ
43
Chương 43: Gương Song Điệp
44
Chương 44: Tìm kiếm bên bờ sông
45
Chương 45: Đám mây hoảng loạn
46
Chương 46: Hạc Vĩ Bạch
47
Chương 47: Lòng khanh thay đổi
48
Chương 48: Ai là anh hùng?
49
Chương 49: Toái Hồn Liêm
50
Chương 50: Một Tấc Tương Tư
51
Chương 51: Đôi cánh của mây
52
Chương 52: Ký ức Thiên Đô
53
Chương 53: Bồng Lai Cốc
54
Chương 54: Chim nhạn mùa thu đến
55
Chương 55: Lục Ngạc Văn Thù
56
Chương 56: Nửa đêm tương tư
57
Chương 57: Lồng son buộc
58
Chương 58: Món nợ trước kia
59
Chương 59: Cớ sao duyên cạn
60
Chương 60: Tình kiếp đầu tiên
61
Chương 61: Mộng lưu ly
62
Chương 62: Lưới đôi
63
Chương 63: Đình giữa lưng chừng núi
64
Chương 64: Minh Muội Các
65
Chương 65: Vết thương lòng
66
Chương 66: Ngâm mình giữa hương thơm
67
Chương 67: Hướng gió nổi
68
Chương 68: Bụi bay trên đường
69
Chương 69: Hồng nhạn bay xa
70
Chương 70: Lòng chẳng phải đá xanh
71
Chương 71: Rồng lặn trong biển
72
Chương 72: Mưa gió dồn dập
73
Chương 73: Sơn ngoại sơn
74
Chương 74: Chim sẻ ẩn mình
75
Chương 75: Bức tranh máu tươi đẹp
76
Chương 76: Thư nhờ cậy
77
Chương 77
78
Chương 78: Đêm trăng sáng
79
Chương 79: Tấn công sát nách
80
Chương 80: Lựa chọn khó khăn
81
Chương 81: Giấc mơ vỡ nát
82
Chương 82: Cuối cùng thành không
83
Chương 83: Không gặp lại
84
Chương 84: Huyết Dực Thần Giáo
85
Chương 85: Tình nhân giận dỗi
86
Chương 86: Hai đóa hoa xinh đẹp
87
Chương 87: Tặng tượng rắn vàng
88
Chương 88: Nghiền thành bụi
89
Chương 89: Khách quý đến
90
Chương 90: Nỗi phiền muộn của kẻ đa tình
91
Chương 91: Lễ Khiêu Nguyệt
92
Chương 92: Ý chim xanh
93
Chương 93: Người ấy đến
94
Chương 94: Hoàng Tuyền Dẫn
footer(); ?>