Chương 57-2: Mạnh Tiểu Thư

Editor:Myy

____

Chúc Chúc có núm vú cao su rồi cũng không chấp nhất với tay mình nữa, tập trung tinh thần mút núm vú cao su, mút đến khi buồn ngủ mới chịu dừng.

Diệp Trăn thấp giọng nói: "Lục tổng, khi còn bé anh có sở thích ngậm tay hay không vậy?"

"Em bé nào ít nhiều gì cũng có một chút tật xấu, sau này từ từ dạy lại là được," Lục Bắc Xuyên bế con lên giường, cởi áo ngoài chuẩn bị đi tắm, "Giờ không còn sớm nữa, em mau nghỉ ngơi một chút đi."

"Chờ một chút, trước khi đi ngủ, em cần phải nói chuyện này với anh."

Lục Bắc Xuyên quay người, cúi xuống nhìn cô, "Có chuyện gì vậy?"

"Liên quan tới người phát ngôn cho sản phẩm của công ty anh..." Diệp Trăn nhìn Lục Bắc Xuyên đang cúi xuống nhìn mình ở trên cao, bỗng nhiên lại cảm thấy hơi sợ, "Anh có từng nghe nói về Mạnh Tiệp không?"

Lục Bắc Xuyên hơi ngừng lại, nửa ngày sau không nói gì, tìm kiếm trong đầu những tin tức liên quan tới Mạnh Tiệp xong cũng im lặng, "Cứ nghe em đi, sáng mai anh sẽ để người ở bộ phận PR liên hệ với cô ta."

"Chờ một chút, em vẫn còn có chuyện muốn nói." Đúng là khi có việc cần xin người khác thì dũng khí đều mất hết, Diệp Trăn rất nghẹn khuất.

Nhưng nghĩ lại, mình đang giúp Lục Bắc Xuyên kiếm tiền mà, cần gì phải lúng túng như vậy?

Nghĩ tới đây, Diệp Trăn ngửa đầu ưỡn ngực, "Là như vậy, trước đó không phải em đã nói muốn kiếm nhiều tiền cho anh rồi sao? Bây giờ em đang có vài hạng mục muốn đầu tư, không biết trong lúc cấp bách này Lục tổng có muốn tìm hiểu một chút hay không?"

"Kiếm tiền? Đầu tư hạng mục?" Đáy mắt Lục Bắc Xuyên hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lập tức tràn đầy ý cười và dung túng, gật đầu nhẹ, "Vậy chúng ta ngồi xuống nói chuyện trước đã?"

"Được!"

Hai người ngồi xuống ghế sa lon, Diệp Trăn nghiêm túc nhìn hắn, "Theo như em được biết, Lục tổng rất có hứng thú với việc đầu tư. Đầu tư là việc rất mạo hiểm, cần phải thật cẩn thận, ngay cả Lục tổng cũng không thể cam đoan sẽ mãi thắng được. Em đã thống kê qua, từ lúc Lục tổng tiếp nhận Lục thị đến nay đã phát triển được bảy công ty con, cũng đã đầu tư vào bảy ngành nghề, lợi nhuận rất khả quan."

Lục Bắc Xuyên nghiêm túc nghe cô nói chuyện, thỉnh thoảng gật đầu biểu thị sự tán đồng.

"Không biết Lục tổng có hứng thú với ngành truyền hình điện ảnh hay không?"

"Truyền hình điện ảnh?"

"Không nên xem thường ngành truyền hình điện ảnh nha. Trong tương lai, lợi nhuận từ ngành truyền hình điện ảnh sẽ rất khả quan, các minh tinh mang đến hiệu quả kinh tế và lợi ích tuyệt đối sẽ vượt qua sức tưởng tượng của anh đó!"

Lục Bắc Xuyên suy nghĩ một lát, ý cười dưới đáy mắt tiêu tán dần, hắn nhìn Diệp Trăn, "Em thật sự cho rằng tương lai ngành truyền hình điện ảnh sẽ có ích lợi rất lớn sao?""Đương nhiên!" Diệp Trăn mười phần tin tưởng, bởi vì cô có bàn tay vàng "thấy được trước tương lai" đó nha.

Nhưng cho dù cô có cái bàn tay vàng này, có thể trông thấy trước tương lai, thì cô cũng không thể giải thích rõ hiệu quả và lợi ích vượt sức tưởng tượng từ ngành truyền hình điện ảnh này mang đến trong tương lai cho Lục Bắc Xuyên nghe.

Lục Bắc Xuyên là ông chủ của một công ty, làm gì cũng dựa vào số liệu mới lí luận, mà hiện tại cả hai bàn tay cô đều trống trơn, cái gì cũng không có.

"Em dùng mười phần trăm cổ phần trao đổi với anh," Diệp Trăn nghĩ đến mười phần trăm cổ phần trong tay mình, cảm thấy đó quả là một giao dịch không tệ, "Lấy mười phần trăm cổ phần của Lục thị để trao đổi, Lục tổng, anh thấy sao?"

Lục Bắc Xuyên nhìn cặp mắt kích động kia, khóe miệng mơ hồ mang theo chút ý cười cưng chiều.

"Em muốn thử thì liền thử xem, của anh chính là của em, không cần phải trao đổi. Kiếm được lời thì càng tốt, còn nếu bị thiệt cũng không sao, có thua nhiều đến mấy thì anh cũng không phá sản được."

Không hỏi Diệp Trăn nhiều lời, hắn nói như vậy, cho dù là thua thiệt cũng không sao, Lục Bắc Xuyên hắn cũng có khả năng kiếm lại được. Chỉ là tiền mà thôi, với hắn mà nói, thứ không thiếu nhất chính là tiền.

Dưới ánh đèn soi sáng, đôi mắt Lục Bắc Xuyên như mang theo ánh sao sáng rực, sâu thẳm như đại dương, còn có thể thấy được sự thâm tình của chủ nhân đôi mắt ấy. Ánh mắt này, rất dễ dàng khiến người khác sinh ra lòng cảm động, thậm chí là cảm tình.

Cổ họng Lục Bắc Xuyên bắt đầu nhấp nhô. Dưới yếu hầu, áo sơmi đã bị cởi ra hai cúc áo, lại lộ ra một loại hương vị cấm dục.

Trong phòng, sự im ắng bỗng tăng vọt.

Diệp Trăn như bị sa vào trong đôi mắt này, đại não "ong" một tiếng, trong lòng hỗn độn không suy nghĩ được gì, một cảm giác xúc động không tên thôi thúc cô, khiến cho hô hấp cô dần dần trở nên dồn dập hơn, nhiệt độ tăng cao, toàn thân khô nóng.

Trong lúc bất tri bất giác, hai người chậm rãi tới gần nhau, ngay trong nháy mắt Diệp Trăn ngừng thở, cô cơ hồ nghe được tiếng tim đập cường tráng mạnh mẽ của Lục Bắc Xuyên. Đây là một cảm giác rất diệu kì, vừa làm cho cô hưng phấn lại vừa khiến cô khẩn trương.

Nhưng mà một giây sau, tiếng gào khóc của Chúc Chúc trong nháy mắt đã kéo cô trở về hiện thực.

Nhìn Lục Bắc Xuyên đứng gần trong gang tấc, mặt Diệp Trăn đỏ bừng lên, một tay đẩy người ra. Cô đứng dậy, hốt hoảng nhìn Chúc Chúc đang lớn tiếng khóc nỉ non, phát hiện bé tè dầm.

"Chúc Chúc tè dầm rồi, em đi... em đi lấy bỉm mới cho Chúc Chúc."

Nói xong, Diệp Trăn hoảng hốt chạy bừa ra ngoài.

Hương vị ngọt ngào tựa hồ vẫn còn lưu đọng lại giữa không trung, xúc cảm mềm mại vừa rồi khiến hắn lưu luyến. Lục Bắc Xuyên hít thở sâu, kiềm chế lại tất cả dục vọng của bản thân, đứng dậy đi đến bên cạnh Chúc Chúc, không chớp mắt trầm mặc nhìn bé. Bị nhìn như vậy, Chúc Chúc liền nín, im lặng không khóc nữa, nấc một tiếng. Hai cha con trầm mặc nhìn đối phương.1

***

Chuyện trên mạng liên quan tới vợ chồng Lục Bắc Xuyên và Thẩm Vi Nhân cuối cùng cũng kết thúc, có không ít cư dân mạng phát hiện, Lục thị vì để tránh bị hiềm nghi nên đã giải trừ hợp đồng làm người phát ngôn của Thẩm Vi Nhân.

Đọc bản tuyên bố huỷ bỏ hợp đồng kia xong, Diệp Tình ăn mặc tỉ mỉ một phen, dẫn theo người đại diện của mình gõ trống khua chiêng đi vào Lục thị.

"Chào cô, tôi là Diệp Tình, đã có hẹn với tổng thanh tra của bộ phận PR."

Bây giờ mối quan hệ giữa Diệp Tình và bà Lục ai mà không biết, hiện tại không có ai lại dám không nể mặt Diệp Trăn mà cho Diệp Tình mấy phần mặt mũi, điều này cũng góp phần giúp cho gần đây Diệp Tình trở nên có phân lượng hơn ở trong giới giải trí.

"Được rồi, xin cô chờ một chút," Tiếp viên bấm gọi điện thoại cho bộ phận PR, sau khi đã nhận được câu trả lời chắc chắn mới mời Diệp Tình trực tiếp đi lên tầng 18.

Bên trong phòng khách tầng 18, trợ lý bưng lên hai chén trà cho Diệp Tình và người đại diện của cô ta, sau đó lặng lẽ đánh giá Diệp Tình.

Diệp Tình cũng không thèm để ý, kéo kính râm xuống, kiêu căng nhìn qua tên trợ lý, "Làm phiền anh mau chóng gọi tổng thanh tra của các anh ra đây gặp tôi, tôi tới đây để bàn về chuyện người phát ngôn mới."

Trợ lý nói thầm trong lòng cái danh người phát ngôn này làm sao mà đến tay Diệp Tình được, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, khách khí cười cười đi ra.

Người đại diện của Diệp Tình không có lai lịch gì sâu xa, cũng không phải là người quá mức khôn khéo, vừa nghe nói Diệp Tình được làm đại ngôn của Lục thị thì nhất thời mừng rỡ, cũng không nghĩ quá nhiều.

Không lâu sau, một người phụ nữ có cách ăn mặc thanh lịch đi vào phòng khách.

"Chào cô, tôi tên Tần Tri Âm, là tổng thanh tra bộ phận PR của tập đoàn Lục thị." Từ ngày thứ hai ngay sau hôm người của Lục thị gọi tới, cô liền tới Lục thị phỏng vấn, sau khi gặp được Lục Bắc Xuyên và biết được thành ý của Lục thị, ngày thứ ba cô liền tới Lục thị nhận chức.

Đương nhiên, cô được Lục thị giúp đỡ nhiều như vậy, để báo đáp lại, cũng vì muốn chứng minh năng lực của mình đủ để xứng với Lục thị, Tần Tri Âm đã xử lý sạch sẽ những chuyện trên mạng.

Lục Bắc Xuyên không chút do dự đề bạt Tần Tri Âm làm tổng thanh tra bộ phận PR, còn vị Chu tổng thanh tra lúc trước, tất nhiên là phải cắn răng nhường chức.

"Tần Tri Âm? Tổng thanh tra bộ phận PR?" Diệp Tình kéo kính râm xuống liếc nhìn Tần Tri Âm, khoảng thời gian này cô ta ở trong giới giải trí đã học được rất nhiều về khí chất của minh tinh, "Cô còn trẻ như vậy, có thể giải quyết được chuyện này sao?"

Bị nói như vậy Tần Tri Âm cũng không có nửa phần xấu hổ, ngồi ở trên ghế sa lon, cười nói: "Đương nhiên, chuyện đại ngôn này là do tôi xử lý."

"Như vậy..." Diệp Tình lấy kính râm xuống, "Nếu cô có thể làm chủ, vậy hợp đồng đâu? Hôm nay tôi đã dẫn theo người đại diện đến, có thể ký kết luôn rồi."

Tần Tri Âm ngồi im không nhúc nhích, giống như có chút không hiểu, "Diệp tiểu thư, theo như tôi được biết, công ty của chúng tôi đâu có thông báo nói cô đã trở thành người phát ngôn cho nhãn hiệu sản phẩm của công ty chúng tôi."

Mi tâm Diệp Tình nhíu một cái, cực kì không vui, "Cô có ý gì?"

Trên mặt Tần Tri Âm vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn không thay đổi, "Tôi có ý gì tôi nghĩ chắc hẳn cô rất rõ ràng. Trước đó trên danh sách đề cử người phát ngôn cho công ty quả thật là có tên của cô, nhưng sau một hồi cân nhắc chúng tôi cho rằng cô không thích hợp cho vị trí này."

"Chờ một chút, cái gì mà danh sách đề cử người phát ngôn? Các cô còn có những người phát ngôn khác sao?"

"Chúng tôi có rất nhiều nhân viên chuyên nghiệp tiến hành cân nhắc trên các phương diện, đương nhiên là có phạm vi để thu hẹp rồi."

Sắc mặt Diệp Tình càng khó coi hơn, "Diệp Trăn đâu? Diệp Trăn là vợ của ông chủ công ty, chẳng lẽ nó không thông báo gì với các cô sao?"

"Bà Lục quả thật có nói lại với chúng tôi, nhưng sau khi chúng tôi cân nhắc xong, xác thực cho rằng cô không thích hợp. Tôi nhớ tôi có nói với người đại diện của cô rằng khi nào có tin tức sẽ ngay lập tức liên hệ với cô, hôm nay thật sự là phiền cô phải đi một chuyến uổng công rồi."

Giờ phút này Diệp Tình làm sao còn không rõ, vốn tưởng rằng cái danh hiệu đại ngôn này có được dễ như trở bàn tay, không nghĩ tới mình lại bị Diệp Trăn chơi một vố!

"Không thể nào! Nó đã đáp ứng tôi rồi, sẽ trao cơ hội này cho tôi cơ mà!"

"Chuyện này... tôi cần cô gọi cho bà Lục để xác minh lại. Bên tôi thật sự không nhận được thông báo nào chỉ tên cô làm người phát ngôn của công ty từ bà Lục."

Tần Tri Âm vừa nói xong, phòng khách có người gõ cửa, tên trợ lý kia thấp giọng nói: "Tần tổng thanh tra, Mạnh tiểu thư tới rồi ạ."

Tần Tri Âm gật đầu ra hiệu, sau đó nói với Diệp Tình: "Diệp tiểu thư, bên này tôi cũng đã nói rõ ràng với cô rồi, nếu như không có việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước."

Tần Tri Âm cười ra khỏi phòng khách.

Người đại diện của Diệp Tình trầm giọng nói: "Diệp Tình, có chuyện gì vậy?"

Diệp Tình nắm chặt tay, hất đổ chén trà trước mặt xuống đất để phát tiết lửa giận của mình.

Diệp Trăn! Lại là Diệp Trăn!

Lúc trước cô ta nên nhớ, dựa vào tính cách thích tính toán chi li của Diệp Trăn, tuyệt đối sẽ không chia cho cô ta một chút ngon ngọt nào!

"Về trước đi!"

Diệp Tình biết đây không phải nơi để nổi giận, cưỡng chế lửa giận ra khỏi phòng khách. Một mùi hương thơm ngát lập tức xông vào mũi, Diệp Tình vô ý thức nhìn về phía hương thơm toả ra. Tần Tri Âm đang cười mời một cô gái tiến vào phòng họp, mà cô ta lại chỉ thấy một bóng lưng yểu điệu.

Bóng lưng này có chút quen mắt, trong lúc nhất thời Diệp Tình lại không nhớ ra đây là ai.

Ra khỏi Lục thị, Diệp Tình một mực kìm nén một mồi lửa, để người đại diện của mình tự đón xe về công ty, còn mình thì đến ven biển đua xe. Vừa nghĩ tới ngữ khí trêu chọc và ánh mắt lúc trước của Diệp Trăn, cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đột nhiên có một cú điện thoại gọi tới, là chị Lý lần trước.

Diệp Tình không muốn nhận, nhưng khi nghĩ tới gương mặt đắc ý của Diệp Trăn, lại ma xui quỷ khiến nghe máy.

"Diệp tiểu thư, chuyện chị đề nghị lần trước, em suy nghĩ thế nào rồi?"

Nghe đến chuyện này, Diệp Tình chán ghét nhíu mày, "Chị không cần phải nói nữa, chuyện này em không đồng ý đâu."

Muốn bắt cô ta đi hầu hạ mấy ông già bụng phệ đầy mỡ kia? Nằm mơ đi!

Nói xong, làm bộ muốn cúp máy.

"Đợi chút," Chị Lý cười nói: "Diệp tiểu thư, em suy nghĩ nhiều rồi. Hiện tại có ai mà không biết em là chị ruột của bà Lục, ai còn dám buộc em làm chuyện em không muốn làm nữa đâu? Là như vậy, ở đây đang có một phú nhị đại (*), là người trong ngành này, trong tay có cả nhân mạch truyền hình điện ảnh, em đến đây bồi anh ta uống hai chén đi. Em yên tâm, không ai dám bắt ép em đâu, cái gì em cũng không cần làm. Đều là phú nhị đại, tướng mạo và phẩm hạnh đều ở hạng nhất, cũng không phải loại người thích "lộn xộn". Chỉ cần tùy tiện ngồi đó trò chuyện hai câu coi như kết bạn mà thôi, nếu em làm quen được với bọn họ, sau này còn sợ sẽ không có tài nguyên sao?"

(*) Phú nhị đại: Là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi (nouveau riche) tại Trung Quốc.

"Phú nhị đại? Ai vậy ạ?"

Chị Lý cười nói: "Có lẽ em đã nghe nói qua rồi, anh ta họ Vưu."

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Nghiền Chết Một Con Kiến
3 Chương 3: Nằm Mơ
4 Chương 4: Diệp Tiểu Thư, Thiếu Gia Tỉnh Lại Rồi!
5 Chương 5: Tàn Tật Cũng Tốt!
6 Chương 6: Em Có Em Gái Tên Diệp Trăn?
7 Chương 7: ...
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10: Nữ Nhân Mang Thai Đều Cực Kỳ Nóng Tính!
11 Chương 11
12 Chương 12: Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, còn ai nhận ra được là ai?
13 Chương 13: "Kiểm tra lại cho Diệp Tình một lần nữa."
14 Chương 14: Tôi mang thai?!
15 Chương 15: Anh rể?
16 Chương 16: "Đây là Lâm Trạm, sau này sẽ là một thành viên của Lục gia chúng ta."
17 Chương 17: “nữ nhân này, thật đúng là thích lâm trạm sao?!” (1)
18 Chương 17-2: “Nữ Nhân Này, Thật Đúng Là Thích Lâm Trạm Sao?!” (2)
19 Chương 18: Chịu đựng thôi chứ sao
20 Chương 19: Thử áo cưới
21 Chương 20: "lục tổng, đừng giả bộ nữa"
22 Chương 21: Lục tổng, chúng ta ly hôn đi
23 Chương 22: Bởi vì có ý định mưu sát!
24 Chương 23: Chiếc nhẫn
25 Chương 24: “—— Ngày tổ chức hôn lễ không cần mang giày cao gót, anh sẽ chuẩn bị cho em giày đế bằng.”
26 Chương 25: Đa mưu túc trí
27 Chương 26: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (1)
28 Chương 26-2: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (2)
29 Chương 27: Áo cưới mới và lễ phục (1)
30 Chương 27-2: Áo cưới mới và lễ phục (2)
31 Chương 28: Có chút chua (1)
32 Chương 28-2: Có chút chua (2)
33 Chương 29: Lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm (1)
34 Chương 29-2: Lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm (2)
35 Chương 30: Luyến Tiếc Như Trân Bảo (1)
36 Chương 30-2: Luyến tiếc như trân bảo (2)
37 Chương 31: Mẹ, Trăn Trăn Mang Thai Rồi (1)
38 Chương 31-2: Mẹ, Trăn Trăn Mang Thai Rồi (2)
39 Chương 32: Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (1)
40 Chương 32-2: Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (2)
41 Chương 33: Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai rồi!【Vẻ mặt khoe khoang】 1
42 Chương 33-2: Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai rồi!【Vẻ mặt khoe khoang】 2
43 Chương 34-1: Mẹ chuẩn bị trước một ít đồ cho cháu của mẹ thì sao! 1
44 Chương 34-2: Mẹ chuẩn bị trước một ít đồ cho cháu của mẹ thì sao! 2
45 Chương 35: Tới cửa thăm viếng (1)
46 Chương 35-2: Tới cửa thăm viếng (2)
47 Chương 36: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (1)
48 Chương 36-2: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (2)
49 Chương 37: K.o! (1)
50 Chương 37-2: K.o! (2)
51 Chương 38: Tối về nhà anh sẽ giải thích cho em sau (1)
52 Chương 38-2: Tối về nhà anh sẽ giải thích cho em sau (2)
53 Chương 39: Năm tháng!
54 Chương 40: Anh sẽ chờ em và con ra (1)
55 Chương 40-2: Anh sẽ chờ em và con ra (2)
56 Chương 41: Mẹ con đều bình an (1)
57 Chương 41-2: Mẹ con đều bình an (2)
58 Chương 42: Em Bé (1)
59 Chương 42-2: Em Bé (2)
60 Chương 43: Lòng Mang Quỷ Thai (1)
61 Chương 43-2: Lòng mang quỷ thai (2)
62 Chương 44: Vòng tay huyết ngọc (1)
63 Chương 44-2: Vòng Tay Ngọc Huyết (2)
64 Chương 45: Cô thật sự rất vô tội
65 Chương 46: Biết thiện ác, rõ đúng sai
66 Chương 46-2: Biết thiện ác, rõ đúng sai (2)
67 Chương 47: Cha nghiêm mẹ hiền?
68 Chương 47-2: Cha nghiêm mẹ hiền (2)
69 Chương 47-3: Cha nghiêm mẹ hiền? (3)
70 Chương 48: Cái váy này cô mặc không hợp
71 Chương 48-2: Cái váy này của tôi cô mặc không hợp 2
72 Chương 49: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (1)
73 Chương 49-2: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (2)
74 Chương 50: Cái vòng ngọc kia (1)
75 Chương 50-2: Cái vòng ngọc kia (2)
76 Chương 51: Lục tiên sinh âm thầm hạ quyết định, tiếp tục vơ vét đồ Vật mà vợ hắn thích (1)
77 Chương 51-2: Lục tiên sinh âm thầm hạ quyết định, tiếp tục vơ vét đồ Vật mà vợ hắn thích (2)
78 Chương 52: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể “gà chó lên trời” sao? (1)
79 Chương 52-2: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể "gà chó lên trời" sao? (2)
80 Chương 53: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không?
81 Chương 53-2: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không? 2
82 Chương 53-3: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không? 3
83 Chương 54-1
84 Chương 54-2
85 Chương 55-1
86 Chương 55-2
87 Chương 56-1
88 Chương 56-2
89 Chương 57-1: Mạnh Tiểu Thư
90 Chương 57-2: Mạnh Tiểu Thư
91 Chương 58-1: Đây cũng chính là chỗ mà Mạnh Tiệp lo lắng
92 Chương 58-2
93 Chương 59-1: Hợp tác vui vẻ
94 Chương 59-2: Hợp tác vui vẻ
95 Chương 60-1: Cô theo đuổi, hắn im lặng ủng hộ là được rồi
96 Chương 60-2: Cô theo đuổi, hắn im lặng ủng hộ là được rồi
97 Chương 61-1: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên
98 Chương 61-2: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên
99 Chương 62-1: Giẫm lên chân anh, anh ôm em
100 Chương 62-2: Giẫm lên chân anh, anh ôm em
101 Chương 63-1: Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi
102 Chương 63-2: Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi
103 Chương 64: Công ty giải trí Triêu Tầm
104 Chương 65-1: Vô tội? (1)
105 Chương 65-2: Vô tội? (2)
106 Chương 66: Tất cả mọi người đều nín thở lắng nghe
107 Chương 67-1: Nghĩ cũng đừng nghĩ! (1)
108 Chương 67-2: Nghĩ cũng đừng nghĩ! (2)
109 Chương 68: Vậy là tốt rồi
110 Chương 69: Thật đáng yêu
111 Chương 70: Thằng nhóc này rốt cuộc là giống ai đây???
112 Chương 71: Muốn ngồi tù sao?
113 Chương 72: “Không phải chỉ là do cha sợ con không tới thôi sao.”
114 Chương 73: “Sao chị ta lại không bỏ ra nổi hai mươi triệu?”
115 Chương 74: “Anh rất muốn giết ông ta!”
116 Chương 75: “Anh rất muốn giết ông ta!”
117 Chương 76: “Yên tâm, trong lòng anh tự biết rõ.”
118 Chương 77: “Cho nên?”
119 Chương 78: Đánh trống lảng thất bại
120 Chương 79: Phi! Đ�? Súc sinh!
121 Chương 80: “Cái thằng này…”
122 Chương 81: “Điều trị bảo tồn…”
123 Chương 82: “Mấy cái bất động sản đó thì làm được cái gì?”
124 Chương 83: “Chúc Chúc, con biết không? Tên của con là do cụ đặt đấy.”
125 Chương 84: Hắn ta không hối hận, tuyệt đối không hối hận!
126 Chương 85
127 Chương 86: “Em muốn báo hiếu ông một lần cuối cùng.”
128 Chương 87
129 Chương 88: Là cùng một ngày với bọn họ
130 Chương 89: “Ninh Khả, nữ phụ?”
131 Chương 90: “Bà Lục… Thật trùng hợp.”
132 Chương 91
133 Chương 92: Đã từng hi vọng bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu
134 Chương 93: Mẹ Lục giật mình, vội vàng quay ra đóng cửa lại
135 Chương 94: “Lục Bắc Xuyên đi tù, cậu được ôm người đẹp về, không tốt sao?”
136 Chương 95: Lục tổng, mùi dấm của ngài tôi ngửi còn thấy ê hết cả răng đây này!
137 Chương 96: Cảm ơn em đã nguyện ý vì anh mà giữ con lại
138 Chương 97: “Lục thị sụp đổ? Anh có ý gì?”
139 Chương 98: “Xin lỗi, tôi lừa ông, mấy cái chứng cứ phạm tội kia đều là giả.”
140 Chương 99: Lòng lang dạ thú
141 Chương 100: Anh muốn gì
142 Chương 101: Con là đứa bé mà cha thích nhất
143 Chương 102: “Không sao ạ?”
144 Chương 103: “Bộ dạng gì?”
145 Chương 104: “100%”
146 Chương 105: Toàn văn hoàn
147 Chương 106: C106: Vô Tội? (2)
148 Chương 107: C107: Tất Cả Mọi Người Đều Nín Thở Lắng Nghe.
149 Chương 108: C108: Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ! (1)
150 Chương 109: C109: Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ! (2)
151 Chương 110: C110: Vậy Là Tốt Rồi
152 Chương 111: C111: Thật Đáng Yêu
153 Chương 112: C112: Thằng Nhóc Này Rốt Cuộc Là Giống Ai Đây???
154 Chương 113: C113: Muốn Ngồi Tù Sao?
155 Chương 114: C114: "không Phải Chỉ Là Do Cha Sợ Con Không Tới Thôi Sao."
156 Chương 115: C115: "sao Chị Ta Lại Không Bỏ Ra Nổi Hai Mươi Triệu?"
157 Chương 116: C116: "anh Rất Muốn Giết Ông Ta!"
158 Chương 117: C117: "anh Thật Sự Rất Muốn Giết Ông Ta."
159 Chương 118: C118: "yên Tâm, Trong Lòng Tự Anh Biết Rõ."
160 Chương 119: C119: "cho Nên?"
161 Chương 120: C120: Đánh Trống Lảng Thất Bại
162 Chương 121: C121: Phi! Đồ Súc Sinh!
163 Chương 122: C122: "cái Thằng Này..."
164 Chương 123: C123: "điều Trị Bảo Tồn..."
165 Chương 124: C124: "mấy Cái Bất Động Sản Đó Thì Làm Được Cái Gì?"
166 Chương 125: C125: "chúc Chúc, Con Biết Không? Tên Của Con Là Do Cụ Đặt Đấy."
167 Chương 126: C126: Hắn Ta Không Hối Hận, Tuyệt Đối Không Hối Hận!
168 Chương 127: C127: Chương 85
169 Chương 128: C128: "em Muốn Báo Hiếu Ông Một Lần Cuối Cùng."
170 Chương 129: C129: Chương 87
171 Chương 130: C130: Là Cùng Một Ngày Với Bọn Họ
172 Chương 131: C131: "ninh Khả, Nữ Phụ?"
173 Chương 132: C132: "bà Lục... Thật Là Trùng Hợp."
174 Chương 133: C133: Chương 91
175 Chương 134: C134: Đã Từng Hi Vọng Bao Nhiêu Thì Bây Giờ Thất Vọng Bấy Nhiêu.
176 Chương 135: C135: Mẹ Lục Giật Mình, Vội Vàng Quay Ra Đóng Cửa Lại.
177 Chương 136: C136: "lục Bắc Xuyên Đi Tù, Cậu Được Ôm Người Đẹp Về, Không Tốt Sao?"
178 Chương 137: C137: Chương 95
179 Chương 138: C138: Chương 96
Chapter

Updated 179 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Nghiền Chết Một Con Kiến
3
Chương 3: Nằm Mơ
4
Chương 4: Diệp Tiểu Thư, Thiếu Gia Tỉnh Lại Rồi!
5
Chương 5: Tàn Tật Cũng Tốt!
6
Chương 6: Em Có Em Gái Tên Diệp Trăn?
7
Chương 7: ...
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10: Nữ Nhân Mang Thai Đều Cực Kỳ Nóng Tính!
11
Chương 11
12
Chương 12: Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, còn ai nhận ra được là ai?
13
Chương 13: "Kiểm tra lại cho Diệp Tình một lần nữa."
14
Chương 14: Tôi mang thai?!
15
Chương 15: Anh rể?
16
Chương 16: "Đây là Lâm Trạm, sau này sẽ là một thành viên của Lục gia chúng ta."
17
Chương 17: “nữ nhân này, thật đúng là thích lâm trạm sao?!” (1)
18
Chương 17-2: “Nữ Nhân Này, Thật Đúng Là Thích Lâm Trạm Sao?!” (2)
19
Chương 18: Chịu đựng thôi chứ sao
20
Chương 19: Thử áo cưới
21
Chương 20: "lục tổng, đừng giả bộ nữa"
22
Chương 21: Lục tổng, chúng ta ly hôn đi
23
Chương 22: Bởi vì có ý định mưu sát!
24
Chương 23: Chiếc nhẫn
25
Chương 24: “—— Ngày tổ chức hôn lễ không cần mang giày cao gót, anh sẽ chuẩn bị cho em giày đế bằng.”
26
Chương 25: Đa mưu túc trí
27
Chương 26: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (1)
28
Chương 26-2: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (2)
29
Chương 27: Áo cưới mới và lễ phục (1)
30
Chương 27-2: Áo cưới mới và lễ phục (2)
31
Chương 28: Có chút chua (1)
32
Chương 28-2: Có chút chua (2)
33
Chương 29: Lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm (1)
34
Chương 29-2: Lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm (2)
35
Chương 30: Luyến Tiếc Như Trân Bảo (1)
36
Chương 30-2: Luyến tiếc như trân bảo (2)
37
Chương 31: Mẹ, Trăn Trăn Mang Thai Rồi (1)
38
Chương 31-2: Mẹ, Trăn Trăn Mang Thai Rồi (2)
39
Chương 32: Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (1)
40
Chương 32-2: Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (2)
41
Chương 33: Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai rồi!【Vẻ mặt khoe khoang】 1
42
Chương 33-2: Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai rồi!【Vẻ mặt khoe khoang】 2
43
Chương 34-1: Mẹ chuẩn bị trước một ít đồ cho cháu của mẹ thì sao! 1
44
Chương 34-2: Mẹ chuẩn bị trước một ít đồ cho cháu của mẹ thì sao! 2
45
Chương 35: Tới cửa thăm viếng (1)
46
Chương 35-2: Tới cửa thăm viếng (2)
47
Chương 36: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (1)
48
Chương 36-2: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (2)
49
Chương 37: K.o! (1)
50
Chương 37-2: K.o! (2)
51
Chương 38: Tối về nhà anh sẽ giải thích cho em sau (1)
52
Chương 38-2: Tối về nhà anh sẽ giải thích cho em sau (2)
53
Chương 39: Năm tháng!
54
Chương 40: Anh sẽ chờ em và con ra (1)
55
Chương 40-2: Anh sẽ chờ em và con ra (2)
56
Chương 41: Mẹ con đều bình an (1)
57
Chương 41-2: Mẹ con đều bình an (2)
58
Chương 42: Em Bé (1)
59
Chương 42-2: Em Bé (2)
60
Chương 43: Lòng Mang Quỷ Thai (1)
61
Chương 43-2: Lòng mang quỷ thai (2)
62
Chương 44: Vòng tay huyết ngọc (1)
63
Chương 44-2: Vòng Tay Ngọc Huyết (2)
64
Chương 45: Cô thật sự rất vô tội
65
Chương 46: Biết thiện ác, rõ đúng sai
66
Chương 46-2: Biết thiện ác, rõ đúng sai (2)
67
Chương 47: Cha nghiêm mẹ hiền?
68
Chương 47-2: Cha nghiêm mẹ hiền (2)
69
Chương 47-3: Cha nghiêm mẹ hiền? (3)
70
Chương 48: Cái váy này cô mặc không hợp
71
Chương 48-2: Cái váy này của tôi cô mặc không hợp 2
72
Chương 49: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (1)
73
Chương 49-2: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (2)
74
Chương 50: Cái vòng ngọc kia (1)
75
Chương 50-2: Cái vòng ngọc kia (2)
76
Chương 51: Lục tiên sinh âm thầm hạ quyết định, tiếp tục vơ vét đồ Vật mà vợ hắn thích (1)
77
Chương 51-2: Lục tiên sinh âm thầm hạ quyết định, tiếp tục vơ vét đồ Vật mà vợ hắn thích (2)
78
Chương 52: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể “gà chó lên trời” sao? (1)
79
Chương 52-2: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể "gà chó lên trời" sao? (2)
80
Chương 53: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không?
81
Chương 53-2: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không? 2
82
Chương 53-3: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không? 3
83
Chương 54-1
84
Chương 54-2
85
Chương 55-1
86
Chương 55-2
87
Chương 56-1
88
Chương 56-2
89
Chương 57-1: Mạnh Tiểu Thư
90
Chương 57-2: Mạnh Tiểu Thư
91
Chương 58-1: Đây cũng chính là chỗ mà Mạnh Tiệp lo lắng
92
Chương 58-2
93
Chương 59-1: Hợp tác vui vẻ
94
Chương 59-2: Hợp tác vui vẻ
95
Chương 60-1: Cô theo đuổi, hắn im lặng ủng hộ là được rồi
96
Chương 60-2: Cô theo đuổi, hắn im lặng ủng hộ là được rồi
97
Chương 61-1: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên
98
Chương 61-2: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên
99
Chương 62-1: Giẫm lên chân anh, anh ôm em
100
Chương 62-2: Giẫm lên chân anh, anh ôm em
101
Chương 63-1: Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi
102
Chương 63-2: Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi
103
Chương 64: Công ty giải trí Triêu Tầm
104
Chương 65-1: Vô tội? (1)
105
Chương 65-2: Vô tội? (2)
106
Chương 66: Tất cả mọi người đều nín thở lắng nghe
107
Chương 67-1: Nghĩ cũng đừng nghĩ! (1)
108
Chương 67-2: Nghĩ cũng đừng nghĩ! (2)
109
Chương 68: Vậy là tốt rồi
110
Chương 69: Thật đáng yêu
111
Chương 70: Thằng nhóc này rốt cuộc là giống ai đây???
112
Chương 71: Muốn ngồi tù sao?
113
Chương 72: “Không phải chỉ là do cha sợ con không tới thôi sao.”
114
Chương 73: “Sao chị ta lại không bỏ ra nổi hai mươi triệu?”
115
Chương 74: “Anh rất muốn giết ông ta!”
116
Chương 75: “Anh rất muốn giết ông ta!”
117
Chương 76: “Yên tâm, trong lòng anh tự biết rõ.”
118
Chương 77: “Cho nên?”
119
Chương 78: Đánh trống lảng thất bại
120
Chương 79: Phi! Đ�? Súc sinh!
121
Chương 80: “Cái thằng này…”
122
Chương 81: “Điều trị bảo tồn…”
123
Chương 82: “Mấy cái bất động sản đó thì làm được cái gì?”
124
Chương 83: “Chúc Chúc, con biết không? Tên của con là do cụ đặt đấy.”
125
Chương 84: Hắn ta không hối hận, tuyệt đối không hối hận!
126
Chương 85
127
Chương 86: “Em muốn báo hiếu ông một lần cuối cùng.”
128
Chương 87
129
Chương 88: Là cùng một ngày với bọn họ
130
Chương 89: “Ninh Khả, nữ phụ?”
131
Chương 90: “Bà Lục… Thật trùng hợp.”
132
Chương 91
133
Chương 92: Đã từng hi vọng bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu
134
Chương 93: Mẹ Lục giật mình, vội vàng quay ra đóng cửa lại
135
Chương 94: “Lục Bắc Xuyên đi tù, cậu được ôm người đẹp về, không tốt sao?”
136
Chương 95: Lục tổng, mùi dấm của ngài tôi ngửi còn thấy ê hết cả răng đây này!
137
Chương 96: Cảm ơn em đã nguyện ý vì anh mà giữ con lại
138
Chương 97: “Lục thị sụp đổ? Anh có ý gì?”
139
Chương 98: “Xin lỗi, tôi lừa ông, mấy cái chứng cứ phạm tội kia đều là giả.”
140
Chương 99: Lòng lang dạ thú
141
Chương 100: Anh muốn gì
142
Chương 101: Con là đứa bé mà cha thích nhất
143
Chương 102: “Không sao ạ?”
144
Chương 103: “Bộ dạng gì?”
145
Chương 104: “100%”
146
Chương 105: Toàn văn hoàn
147
Chương 106: C106: Vô Tội? (2)
148
Chương 107: C107: Tất Cả Mọi Người Đều Nín Thở Lắng Nghe.
149
Chương 108: C108: Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ! (1)
150
Chương 109: C109: Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ! (2)
151
Chương 110: C110: Vậy Là Tốt Rồi
152
Chương 111: C111: Thật Đáng Yêu
153
Chương 112: C112: Thằng Nhóc Này Rốt Cuộc Là Giống Ai Đây???
154
Chương 113: C113: Muốn Ngồi Tù Sao?
155
Chương 114: C114: "không Phải Chỉ Là Do Cha Sợ Con Không Tới Thôi Sao."
156
Chương 115: C115: "sao Chị Ta Lại Không Bỏ Ra Nổi Hai Mươi Triệu?"
157
Chương 116: C116: "anh Rất Muốn Giết Ông Ta!"
158
Chương 117: C117: "anh Thật Sự Rất Muốn Giết Ông Ta."
159
Chương 118: C118: "yên Tâm, Trong Lòng Tự Anh Biết Rõ."
160
Chương 119: C119: "cho Nên?"
161
Chương 120: C120: Đánh Trống Lảng Thất Bại
162
Chương 121: C121: Phi! Đồ Súc Sinh!
163
Chương 122: C122: "cái Thằng Này..."
164
Chương 123: C123: "điều Trị Bảo Tồn..."
165
Chương 124: C124: "mấy Cái Bất Động Sản Đó Thì Làm Được Cái Gì?"
166
Chương 125: C125: "chúc Chúc, Con Biết Không? Tên Của Con Là Do Cụ Đặt Đấy."
167
Chương 126: C126: Hắn Ta Không Hối Hận, Tuyệt Đối Không Hối Hận!
168
Chương 127: C127: Chương 85
169
Chương 128: C128: "em Muốn Báo Hiếu Ông Một Lần Cuối Cùng."
170
Chương 129: C129: Chương 87
171
Chương 130: C130: Là Cùng Một Ngày Với Bọn Họ
172
Chương 131: C131: "ninh Khả, Nữ Phụ?"
173
Chương 132: C132: "bà Lục... Thật Là Trùng Hợp."
174
Chương 133: C133: Chương 91
175
Chương 134: C134: Đã Từng Hi Vọng Bao Nhiêu Thì Bây Giờ Thất Vọng Bấy Nhiêu.
176
Chương 135: C135: Mẹ Lục Giật Mình, Vội Vàng Quay Ra Đóng Cửa Lại.
177
Chương 136: C136: "lục Bắc Xuyên Đi Tù, Cậu Được Ôm Người Đẹp Về, Không Tốt Sao?"
178
Chương 137: C137: Chương 95
179
Chương 138: C138: Chương 96
footer(); ?>