Chương 61-1: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên

Sáng sớm hôm sau. Mấy tia nắng sớm xuyên thấu len lỏi qua khe hở cành lá để chiếu vào bệ cửa sổ, Diệp Trăn tỉnh dậy trong lúc ngủ mơ, đôi mắt vô thần nhìn lên trần nhà. Mãi đến khi đại não hoàn hồn thì lúc này mới đột nhiên nhớ tới Chúc Chúc.

Cô nhớ kỹ đêm qua còn đang đo nhiệt độ cho Chúc Chúc.

Không nghĩ nhiều, Diệp Trăn vén chăn lên rời giường, tùy ý choàng cái áo khoác xong liền chuẩn bị đi ra ngoài. Bỗng nhiên ánh mắt lại liếc thấy một tờ giấy ghi chú ở trên tủ đầu giường, trên đó có ghi một hàng nét chữ cứng cáp.

—— Chúc Chúc đã đỡ hơn rồi em không cần phải lo lắng nữa đâu, chuyện quay phim cũng sắp kết thúc. Gần đây em cũng rất vất vả, anh đã xin cho em nghỉ ở nhà một tuần rồi.

Hôm qua làm sao trở về phòng được Diệp Trăn không nhớ chút nào, càng nghĩ hẳn là do Lục Bắc Xuyên đưa cô về. Nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều nữa, trong lòng nhớ đến Chúc Chúc, bỏ tờ ghi chú vào ngăn kéo, đi đến phòng của Chúc Chúc bên cạnh, lúc này dì Nguyệt đang cho Chúc Chúc bú.

“Dì Nguyệt, nhiệt độ cơ thể Chúc Chúc như thế nào rồi ạ?” Diệp Trăn vuốt ve trán của Chúc Chúc, thấp giọng hỏi.

Dì Nguyệt cười nói: “Cháu yên tâm, buổi sáng bác sĩ vừa kiểm tra xong, không có gì đáng ngại nữa rồi.”

Diệp Trăn nhẹ nhàng thở phào, nhận lấy bình sữa trong tay dì Nguyệt, “Đưa cháu cầm cho.”

Dì Nguyệt bỏ bình sữa từ trong miệng Chúc Chúc ra. Chúc Chúc một mực ôm bình sữa nhắm mắt tu tu bú. Tu không thấy sữa, bé bập bẹ miệng hai cái, không vui, méo miệng muốn khóc.

Diệp Trăn vội vàng ôm lấy, dỗ tiểu tổ tông này từng li từng tí: “Ngoan không khóc nữa, mẹ ở đây.”

Em bé trong ngực vừa nhỏ vừa gầy, đang trong giai đoạn yếu ớt, Diệp Trăn ôm cũng không dám dùng quá sức, chỉ sợ siết con đau.

Chúc Chúc đang há miệng chuẩn bị khóc to đột nhiên nghe giọng nói của Diệp Trăn liền lập tức nín khóc mỉm cười, ôm chặt lên cổ Diệp Trăn không thả giống như chú khỉ con, dọa đến mức Diệp Trăn vội vàng che chở phần gáy và eo của Chúc Chúc, phòng ngừa bé bị ngã.

Tiểu gia hỏa này không bận tâm đến việc làm mẹ mình khẩn trương, mặt mày hớn hở hé miệng cười khanh khách, nước bọt dọc theo khóe miệng chảy xuống. Mở to đôi mắt xán lạn như ngôi sao không hề chớp mắt nhìn Diệp Trăn, trong đôi mắt sáng long lanh hiện lên khuôn mặt khẩn trương của Diệp Trăn, cười càng thoải mái hơn. Cười ngây ngô rất giống đồ ngốc.

Diệp Trăn bất lực, trong lòng mặc niệm vài lần, đưa bình sữa tới bên miệng Chúc Chúc, “Ngoan ngoãn uống xong đi, hôm nay mẹ ở nhà chơi cùng con nhé.”

Chúc Chúc hiểu chuyện, thông minh nghe lời, ôm lấy bình sữa lẳng lặng uống, không quan tâm người xung quanh nữa.

Uống xong giọt cuối cùng, Chúc Chúc nắm lấy hai bên quai bình sữa đưa cho Diệp Trăn giống như đang dâng vật quý.

“Giỏi quá, đã uống xong hết rồi!” Diệp Trăn nhìn thoáng qua, hôn lên mặt Chúc Chúc một cái, mùi sữa lập tức xông vào khoang mũi. Da mặt non nớt béo mập của em bé khiến Diệp Trăn nhịn không được lại hôn một cái, “Hôm nay mẹ ở nhà chơi với Bảo Bảo, có được không?”

Cũng không biết là nghe hiểu hay là được Diệp Trăn hôn, Chúc Chúc trừng mắt, khoa tay múa chân, cực kì ỷ lại ôm cổ Diệp Trăn không buông.

Diệp Trăn muốn đi đánh răng rửa mặt thay quần áo, nhưng tiểu tổ tông lại không buông tha ôm cổ Diệp Trăn mãi không thả. Vừa kéo tay bé ra thì liền hé miệng liền gào khóc.

Mẹ Lục đang ở dưới lầu ăn điểm tâm nghe được tiếng khóc, ngay lập tức chạy lên lầu.

Bình thường ở trước mặt người ngoài, Chúc Chúc thật sự ngoan vô cùng, không ồn ào không nháo, trêu bé bé cũng không để ý tới. Mỗi lần khóc đều doạ đến mẹ Lục một hồi lâu cũng ngủ không ngon, chỉ sợ bé xảy ra chuyện gì, sau khi biết là không có việc gì thì mẹ Lục lúc này mới yên tâm.

Về sau phát hiện, đứa nhỏ này ở trước mặt người khác là như thế, nhưng chỉ khi ở trước mặt Diệp Trăn thì bé mới nháo nhào giống như muốn lật trời. Lúc ôm Diệp Trăn không thả, một khi Diệp Trăn muốn đi liền sẽ gào khóc, giống hôm nay khóc đến mức suy sụp, đáng thương, trái tim mẹ Lục cũng phải đau, dỗ như nào cũng đều vô dụng. Nhưng chỉ cần Diệp Trăn đi thật, bé lại giống như oắt con lập tức lau nước mắt đi tự chơi đồ chơi của mình, không để ý tới ai.

Bây giờ mẹ Lục cũng đã biết rõ kịch bản của tên oắt con này, đối với việc này tuyệt đối không thương hại hay nuông chiều nhóc nữa.

“Trăn Trăn, con đi rửa mặt thay quần áo, để mẹ đến ôm nó cho.”

Diệp Trăn ôm Chúc Chúc khóc đến lệ rơi đầy mặt cũng lo muốn chết, đứa nhỏ này cũng không biết là bị sao mà dỗ như nào cũng không ngừng khóc. Thấy mẹ Lục, mắt nhìn thấy Chúc Chúc nấc cụt liền nói, “Vậy con đi thay quần áo trước, mẹ trông Chúc Chúc hộ con một lát nhé.”

“Ừ, đi đi.”

Diệp Trăn vừa đặt Chúc Chúc lên giường, Chúc Chúc lập tức xoay người nằm lỳ ở trên giường nhìn Diệp Trăn gào lên, giọt nước mắt to như hạt đậu trào ra từ hốc mắt rơi xuống, bắt lấy áo Diệp Trăn không cho cô rời đi.

Diệp Trăn không hiểu cho lắm, tưởng rằng bệnh còn chưa hết nên bé cảm thấy không thoải mái, “Mẹ, Chúc Chúc sao vậy, có phải là không thoải mái hay không ạ? Bác sĩ có ở đây không ạ?”

Mẹ Lục nhìn tên quỷ nhỏ kia, đi tới, cường ngạnh kéo Diệp Trăn ra, “Được rồi, con đi thay quần áo trước đi, để mẹ bảo dì Nguyệt gọi bác sĩ tới.”

Diệp Trăn nhìn Chúc Chúc giống như đang diễn cảnh sinh ly tử biệt, “Vậy con đi trước.”

Diệp Trăn vừa đi, cửa phòng đóng lại, tiếng khóc của tiểu gia hỏa cũng dần dần nhỏ lại, có lẽ là biết Diệp Trăn đi thật, không muốn cho người khác thấy mình khóc nên không khóc nữa, thút tha thút thít, vểnh cái mông nhỏ lên nằm lỳ ở trên giường, tấm lưng kia nhìn qua có thể đả thương lòng người.

Me Lục ngồi đối diện bé, nghiêm túc nhìn nhóc.

“Lục Tri Phi, cháu nói xem cháu mới bao lớn hả, học ở đâu nhiều ý đồ xấu như vậy? Bắt đầu từ ngày hôm nay, bà muốn dùng hiến pháp chương 3 tạm thời với cháu, ở trước mặt mẹ cháu, không cho phép giả bộ đáng thương!”

Không có động tĩnh.

Mẹ Lục sờ đầu của nhóc, xoay đầu bé lại, tiếp tục nói: “Chúc Chúc, quay lại nhìn bà!”

Cơ thể bé nhỏ của Chúc Chúc run run, méo miệng, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn mẹ Lục không hề chớp mắt, không nói lời nào.

Con ngươi kia tinh xảo trong suốt thấy đáy, nước mắt ngập tràn đôi mắt đen nhánh, nhìn vào liền sinh lòng yêu thích, thấy bộ dáng đáng thương như vậy lại còn rơi nước mắt liên tục nhìn mình, sao có thể không sinh lòng thương tiếc.

Mẹ Lục mềm lòng, mới nói hai câu, nào còn nói được nhóc cái gì, liền tranh thủ bế bé lên, “Chúc Chúc ngoan, không khóc không khóc, bây giờ bà liền dẫn cháu đi tìm mẹ nhé.”

May mà Diệp Trăn vừa thay xong quần áo, mẹ Lục ôm Chúc Chúc đứng ở cửa phòng tắm, nhìn cô rửa mặt, ha ha cười.

Diệp Trăn tất nhiên cũng ăn sáng cùng Chúc Chúc, một tay bế Chúc Chúc ngồi ở trên đầu gối mình, một tay ăn điểm tâm. Bữa sáng này ăn hết gần một tiếng.

Bây giờ thời tiết cũng coi như ấm áp, dưới mặt đất đá cẩm thạch sáng loáng ở phòng khách rải ra mấy lớp thảm thật dày, dẫm lên vừa mềm vừa ấm, không bị cấn chân, phía trên chất đầy đồ chơi trẻ em, mẹ Lục đặt Chúc Chúc ở trên mặt thảm để nhóc tự chơi.

Nhưng Chúc Chúc hình như không có chút hứng thú nào đối với những mon đồ chơi kia, vui vẻ bò về phía Diệp Trăn, ôm chân Diệp Trăn ngửa đầu cười. Diệp Trăn đưa cho nhóc một món đồ chơi thì lại bất động, chỉ nằm duỗi người ở trong ngực Diệp Trăn.

Mẹ Lục nói Chúc Chúc gần đây không để ý tới người khác cũng không thích vận động, cả ngày không phải đi ngủ thì cũng chỉ bú sữa, bế bé ngồi dậy một giây sau lại nằm xuống. Những đứa bé khác đều sẽ bò lung tung khắp nơi còn Chúc Chúc thì chỉ biết cả ngày nằm duỗi người trên giường, mẹ Lục thấy vậy gần đây tóc cũng bạc đi mấy sợi.

Diệp Trăn thật lo lắng tiểu gia hỏa này sau khi lớn lên sẽ lười chết.

“Chúc Chúc, chúng ta chơi trò xếp gỗ nhé?”

Chúc Chúc vừa lòng thỏa ý nằm trong ngực Diệp Trăn, ôm bình sữa không để ý đến cô.

Diệp Trăn dỗ đến mỏi miệng cũng không làm tên nhóc này để ý tới được, làm cái gì cũng bất động, Diệp Trăn tức giận đến mức vỗ hai lần lên mông nhỏ của bé. Cũng không biết là tã quá dày hay là do thịt quá nhiều, tên nhóc này vậy mà không sợ đau, còn nhếch miệng cười về phía cô.

Thật sự là bất lực. Diệp Trăn thật sự cảm thấy lo cho con còn khó giải quyết hơn nhiều so với làm phim. Đang muốn đứng dậy bế Chúc Chúc lên lầu, liền nghe thấy Chúc Chúc nắm lấy ống quần mình ngửa đầu ba ba kêu lên, “Mama.”

Hình như là gọi ‘mẹ’.

Có lẽ là do nghe nhầm nên Diệp Trăn cũng không để ý, ngồi xổm xuống bế Chúc Chúc lên.

“Mama…”

Diệp Trăn lần này nghe rõ, là gọi ‘mẹ’, nhưng bởi vì phát âm không đúng tiêu chuẩn, chỉ mơ hồ nghe ra được tiếng “mama” mềm mại, âm điệu không rõ lắm.

“Chúc Chúc? Con đang gọi mẹ sao?”

Chúc Chúc ha ha cười hai tiếng, miệng há rộng, lại hô hai tiếng ‘mama’.

“Mẹ!” Diệp Trăn kinh ngạc một lát, mà trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng một cái, mừng rỡ hô to lên lầu: “Mẹ! Chúc Chúc vừa gọi mẹ!”

Mẹ Lục bạch bạch chạy xuống tầng, “Gọi mẹ sao? Chúc Chúc, cũng gọi bà xem nào, nào, nói theo bà, gọi bà đi.”

“Mama…”

“Mẹ! Mẹ đã nghe được chưa?”

“Nghe được rồi!” Mẹ Lục cười nói: “Chúc Chúc đúng là thông minh hơn cả Bắc Xuyên, hồi Bắc Xuyên một tuổi liền biết gọi một tiếng mẹ, Chúc Chúc của chúng ta còn chưa tròn một tuổi đã biết gọi mẹ, về sau lớn lên nhất định còn lợi hại hơn so với cha nó! Đúng không Chúc Chúc.”

Chúc Chúc cười đến mức phun bong bóng với mẹ Lục.

Nhắc đến Lục Bắc Xuyên, Diệp Trăn gấp gáp bấm điện thoại gọi cho hắn, ngay lập tức muốn chia sẻ tin tức này cho Lục Bắc Xuyên nghe.

Trong phòng họp Lục thị, Lục Bắc Xuyên nhếch lông mày nghe tổng thanh tra bộ phận tài vụ báo cáo, bầu không khí trong phòng họp rất yên lặng, cực kì áp lực, đám người thu liễm âm thanh hít thở. Ngoại trừ tiếng nói của tổng thanh tra tài vụ ra thì không nghe ra được một chút xíu thanh âm nào.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Màn hình điện thoại trong tay Lục Bắc Xuyên sáng lên, là Diệp Trăn.

Tổng thanh tra tài vụ ngừng nói, ánh mắt của tất cả mọi người dồn về phía Lục Bắc Xuyên.

Lục Bắc Xuyên thoáng suy nghĩ một lát, ấn nhận nghe điện thoại.

“Lục tiên sinh! Chúc Chúc vừa gọi mẹ đó! Anh nghe đi!” Tiếng nói mừng rỡ của Diệp Trăn truyền ra, ở trong phòng hợp lặng ngắt như tờ này càng trở nên rõ ràng.

Sắc mặt của tất cả mọi người cứng đờ, lập tức cúi đầu di chuyển ánh mắt.

Lục Bắc Xuyên mặt không biểu tình đứng dậy, liếc nhìn đám người một chút, “Tạm dừng cuộc họp mười phút.”

Nói xong liền nhanh chân bước ra khỏi phòng họp, đám người lúc này mới nhẹ nhàng thở phào một hơi thật dài.

Bên ngoài phòng họp, Lục Bắc Xuyên cầm điện thoại, sắc mặt trong nháy mắt trở nên thật mềm mại, miệng hơi mỉm cười nghe tiếng nói dỗ em bé của Diệp Trăn trong điện thoại.

“Chúc Chúc, mau nói cho bố nghe đi!”

Mới vừa rồi còn hô to, bây giờ đối mặt với điện thoại lại một chữ cũng không nói.

“Mới vừa rồi còn nói rõ to mà…” Diệp Trăn nói thầm, thần sắc ủ rũ.

“Mama….”

Vẻ lo lắng trên mặt Diệp Trăn trong nháy mắt liền tiêu tan, như trong màn đêm tìm thấy ánh sáng, mừng rỡ đan xen, “Lục tiên sinh, anh đã nghe thấy chưa!”

“Nghe được rồi.” Trên mặt Lục Bắc Xuyên mang một tầng cưng chiều mà ấm áp cười, “Nghe thấy Chúc Chúc gọi mẹ, bà Lục, chúc mừng em.”

Diệp Trăn cười đến nói không ra lời, không khỏi có chút muốn khóc.

Giờ phút này mới thật sự cảm thấy, làm mẹ, vào thời khắc được nghe con mình chính miệng gọi mẹ, tất cả nỗ lực của mình đều là đáng giá, đứa bé này đáng để cô dùng hết toàn lực bảo vệ che chở nó. Lúc mang thai khổ sở như nào, cảm giác lúc sinh nở đau đớn đến mức không muốn sống đến nay cô vẫn còn nhớ rõ, nhưng hôm nay lại cảm thấy, tất cả đều xứng đáng.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Nghiền Chết Một Con Kiến
3 Chương 3: Nằm Mơ
4 Chương 4: Diệp Tiểu Thư, Thiếu Gia Tỉnh Lại Rồi!
5 Chương 5: Tàn Tật Cũng Tốt!
6 Chương 6: Em Có Em Gái Tên Diệp Trăn?
7 Chương 7: ...
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10: Nữ Nhân Mang Thai Đều Cực Kỳ Nóng Tính!
11 Chương 11
12 Chương 12: Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, còn ai nhận ra được là ai?
13 Chương 13: "Kiểm tra lại cho Diệp Tình một lần nữa."
14 Chương 14: Tôi mang thai?!
15 Chương 15: Anh rể?
16 Chương 16: "Đây là Lâm Trạm, sau này sẽ là một thành viên của Lục gia chúng ta."
17 Chương 17: “nữ nhân này, thật đúng là thích lâm trạm sao?!” (1)
18 Chương 17-2: “Nữ Nhân Này, Thật Đúng Là Thích Lâm Trạm Sao?!” (2)
19 Chương 18: Chịu đựng thôi chứ sao
20 Chương 19: Thử áo cưới
21 Chương 20: "lục tổng, đừng giả bộ nữa"
22 Chương 21: Lục tổng, chúng ta ly hôn đi
23 Chương 22: Bởi vì có ý định mưu sát!
24 Chương 23: Chiếc nhẫn
25 Chương 24: “—— Ngày tổ chức hôn lễ không cần mang giày cao gót, anh sẽ chuẩn bị cho em giày đế bằng.”
26 Chương 25: Đa mưu túc trí
27 Chương 26: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (1)
28 Chương 26-2: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (2)
29 Chương 27: Áo cưới mới và lễ phục (1)
30 Chương 27-2: Áo cưới mới và lễ phục (2)
31 Chương 28: Có chút chua (1)
32 Chương 28-2: Có chút chua (2)
33 Chương 29: Lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm (1)
34 Chương 29-2: Lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm (2)
35 Chương 30: Luyến Tiếc Như Trân Bảo (1)
36 Chương 30-2: Luyến tiếc như trân bảo (2)
37 Chương 31: Mẹ, Trăn Trăn Mang Thai Rồi (1)
38 Chương 31-2: Mẹ, Trăn Trăn Mang Thai Rồi (2)
39 Chương 32: Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (1)
40 Chương 32-2: Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (2)
41 Chương 33: Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai rồi!【Vẻ mặt khoe khoang】 1
42 Chương 33-2: Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai rồi!【Vẻ mặt khoe khoang】 2
43 Chương 34-1: Mẹ chuẩn bị trước một ít đồ cho cháu của mẹ thì sao! 1
44 Chương 34-2: Mẹ chuẩn bị trước một ít đồ cho cháu của mẹ thì sao! 2
45 Chương 35: Tới cửa thăm viếng (1)
46 Chương 35-2: Tới cửa thăm viếng (2)
47 Chương 36: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (1)
48 Chương 36-2: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (2)
49 Chương 37: K.o! (1)
50 Chương 37-2: K.o! (2)
51 Chương 38: Tối về nhà anh sẽ giải thích cho em sau (1)
52 Chương 38-2: Tối về nhà anh sẽ giải thích cho em sau (2)
53 Chương 39: Năm tháng!
54 Chương 40: Anh sẽ chờ em và con ra (1)
55 Chương 40-2: Anh sẽ chờ em và con ra (2)
56 Chương 41: Mẹ con đều bình an (1)
57 Chương 41-2: Mẹ con đều bình an (2)
58 Chương 42: Em Bé (1)
59 Chương 42-2: Em Bé (2)
60 Chương 43: Lòng Mang Quỷ Thai (1)
61 Chương 43-2: Lòng mang quỷ thai (2)
62 Chương 44: Vòng tay huyết ngọc (1)
63 Chương 44-2: Vòng Tay Ngọc Huyết (2)
64 Chương 45: Cô thật sự rất vô tội
65 Chương 46: Biết thiện ác, rõ đúng sai
66 Chương 46-2: Biết thiện ác, rõ đúng sai (2)
67 Chương 47: Cha nghiêm mẹ hiền?
68 Chương 47-2: Cha nghiêm mẹ hiền (2)
69 Chương 47-3: Cha nghiêm mẹ hiền? (3)
70 Chương 48: Cái váy này cô mặc không hợp
71 Chương 48-2: Cái váy này của tôi cô mặc không hợp 2
72 Chương 49: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (1)
73 Chương 49-2: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (2)
74 Chương 50: Cái vòng ngọc kia (1)
75 Chương 50-2: Cái vòng ngọc kia (2)
76 Chương 51: Lục tiên sinh âm thầm hạ quyết định, tiếp tục vơ vét đồ Vật mà vợ hắn thích (1)
77 Chương 51-2: Lục tiên sinh âm thầm hạ quyết định, tiếp tục vơ vét đồ Vật mà vợ hắn thích (2)
78 Chương 52: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể “gà chó lên trời” sao? (1)
79 Chương 52-2: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể "gà chó lên trời" sao? (2)
80 Chương 53: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không?
81 Chương 53-2: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không? 2
82 Chương 53-3: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không? 3
83 Chương 54-1
84 Chương 54-2
85 Chương 55-1
86 Chương 55-2
87 Chương 56-1
88 Chương 56-2
89 Chương 57-1: Mạnh Tiểu Thư
90 Chương 57-2: Mạnh Tiểu Thư
91 Chương 58-1: Đây cũng chính là chỗ mà Mạnh Tiệp lo lắng
92 Chương 58-2
93 Chương 59-1: Hợp tác vui vẻ
94 Chương 59-2: Hợp tác vui vẻ
95 Chương 60-1: Cô theo đuổi, hắn im lặng ủng hộ là được rồi
96 Chương 60-2: Cô theo đuổi, hắn im lặng ủng hộ là được rồi
97 Chương 61-1: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên
98 Chương 61-2: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên
99 Chương 62-1: Giẫm lên chân anh, anh ôm em
100 Chương 62-2: Giẫm lên chân anh, anh ôm em
101 Chương 63-1: Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi
102 Chương 63-2: Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi
103 Chương 64: Công ty giải trí Triêu Tầm
104 Chương 65-1: Vô tội? (1)
105 Chương 65-2: Vô tội? (2)
106 Chương 66: Tất cả mọi người đều nín thở lắng nghe
107 Chương 67-1: Nghĩ cũng đừng nghĩ! (1)
108 Chương 67-2: Nghĩ cũng đừng nghĩ! (2)
109 Chương 68: Vậy là tốt rồi
110 Chương 69: Thật đáng yêu
111 Chương 70: Thằng nhóc này rốt cuộc là giống ai đây???
112 Chương 71: Muốn ngồi tù sao?
113 Chương 72: “Không phải chỉ là do cha sợ con không tới thôi sao.”
114 Chương 73: “Sao chị ta lại không bỏ ra nổi hai mươi triệu?”
115 Chương 74: “Anh rất muốn giết ông ta!”
116 Chương 75: “Anh rất muốn giết ông ta!”
117 Chương 76: “Yên tâm, trong lòng anh tự biết rõ.”
118 Chương 77: “Cho nên?”
119 Chương 78: Đánh trống lảng thất bại
120 Chương 79: Phi! Đ�? Súc sinh!
121 Chương 80: “Cái thằng này…”
122 Chương 81: “Điều trị bảo tồn…”
123 Chương 82: “Mấy cái bất động sản đó thì làm được cái gì?”
124 Chương 83: “Chúc Chúc, con biết không? Tên của con là do cụ đặt đấy.”
125 Chương 84: Hắn ta không hối hận, tuyệt đối không hối hận!
126 Chương 85
127 Chương 86: “Em muốn báo hiếu ông một lần cuối cùng.”
128 Chương 87
129 Chương 88: Là cùng một ngày với bọn họ
130 Chương 89: “Ninh Khả, nữ phụ?”
131 Chương 90: “Bà Lục… Thật trùng hợp.”
132 Chương 91
133 Chương 92: Đã từng hi vọng bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu
134 Chương 93: Mẹ Lục giật mình, vội vàng quay ra đóng cửa lại
135 Chương 94: “Lục Bắc Xuyên đi tù, cậu được ôm người đẹp về, không tốt sao?”
136 Chương 95: Lục tổng, mùi dấm của ngài tôi ngửi còn thấy ê hết cả răng đây này!
137 Chương 96: Cảm ơn em đã nguyện ý vì anh mà giữ con lại
138 Chương 97: “Lục thị sụp đổ? Anh có ý gì?”
139 Chương 98: “Xin lỗi, tôi lừa ông, mấy cái chứng cứ phạm tội kia đều là giả.”
140 Chương 99: Lòng lang dạ thú
141 Chương 100: Anh muốn gì
142 Chương 101: Con là đứa bé mà cha thích nhất
143 Chương 102: “Không sao ạ?”
144 Chương 103: “Bộ dạng gì?”
145 Chương 104: “100%”
146 Chương 105: Toàn văn hoàn
147 Chương 106: C106: Vô Tội? (2)
148 Chương 107: C107: Tất Cả Mọi Người Đều Nín Thở Lắng Nghe.
149 Chương 108: C108: Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ! (1)
150 Chương 109: C109: Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ! (2)
151 Chương 110: C110: Vậy Là Tốt Rồi
152 Chương 111: C111: Thật Đáng Yêu
153 Chương 112: C112: Thằng Nhóc Này Rốt Cuộc Là Giống Ai Đây???
154 Chương 113: C113: Muốn Ngồi Tù Sao?
155 Chương 114: C114: "không Phải Chỉ Là Do Cha Sợ Con Không Tới Thôi Sao."
156 Chương 115: C115: "sao Chị Ta Lại Không Bỏ Ra Nổi Hai Mươi Triệu?"
157 Chương 116: C116: "anh Rất Muốn Giết Ông Ta!"
158 Chương 117: C117: "anh Thật Sự Rất Muốn Giết Ông Ta."
159 Chương 118: C118: "yên Tâm, Trong Lòng Tự Anh Biết Rõ."
160 Chương 119: C119: "cho Nên?"
161 Chương 120: C120: Đánh Trống Lảng Thất Bại
162 Chương 121: C121: Phi! Đồ Súc Sinh!
163 Chương 122: C122: "cái Thằng Này..."
164 Chương 123: C123: "điều Trị Bảo Tồn..."
165 Chương 124: C124: "mấy Cái Bất Động Sản Đó Thì Làm Được Cái Gì?"
166 Chương 125: C125: "chúc Chúc, Con Biết Không? Tên Của Con Là Do Cụ Đặt Đấy."
167 Chương 126: C126: Hắn Ta Không Hối Hận, Tuyệt Đối Không Hối Hận!
168 Chương 127: C127: Chương 85
169 Chương 128: C128: "em Muốn Báo Hiếu Ông Một Lần Cuối Cùng."
170 Chương 129: C129: Chương 87
171 Chương 130: C130: Là Cùng Một Ngày Với Bọn Họ
172 Chương 131: C131: "ninh Khả, Nữ Phụ?"
173 Chương 132: C132: "bà Lục... Thật Là Trùng Hợp."
174 Chương 133: C133: Chương 91
175 Chương 134: C134: Đã Từng Hi Vọng Bao Nhiêu Thì Bây Giờ Thất Vọng Bấy Nhiêu.
176 Chương 135: C135: Mẹ Lục Giật Mình, Vội Vàng Quay Ra Đóng Cửa Lại.
177 Chương 136: C136: "lục Bắc Xuyên Đi Tù, Cậu Được Ôm Người Đẹp Về, Không Tốt Sao?"
178 Chương 137: C137: Chương 95
179 Chương 138: C138: Chương 96
Chapter

Updated 179 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Nghiền Chết Một Con Kiến
3
Chương 3: Nằm Mơ
4
Chương 4: Diệp Tiểu Thư, Thiếu Gia Tỉnh Lại Rồi!
5
Chương 5: Tàn Tật Cũng Tốt!
6
Chương 6: Em Có Em Gái Tên Diệp Trăn?
7
Chương 7: ...
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10: Nữ Nhân Mang Thai Đều Cực Kỳ Nóng Tính!
11
Chương 11
12
Chương 12: Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, còn ai nhận ra được là ai?
13
Chương 13: "Kiểm tra lại cho Diệp Tình một lần nữa."
14
Chương 14: Tôi mang thai?!
15
Chương 15: Anh rể?
16
Chương 16: "Đây là Lâm Trạm, sau này sẽ là một thành viên của Lục gia chúng ta."
17
Chương 17: “nữ nhân này, thật đúng là thích lâm trạm sao?!” (1)
18
Chương 17-2: “Nữ Nhân Này, Thật Đúng Là Thích Lâm Trạm Sao?!” (2)
19
Chương 18: Chịu đựng thôi chứ sao
20
Chương 19: Thử áo cưới
21
Chương 20: "lục tổng, đừng giả bộ nữa"
22
Chương 21: Lục tổng, chúng ta ly hôn đi
23
Chương 22: Bởi vì có ý định mưu sát!
24
Chương 23: Chiếc nhẫn
25
Chương 24: “—— Ngày tổ chức hôn lễ không cần mang giày cao gót, anh sẽ chuẩn bị cho em giày đế bằng.”
26
Chương 25: Đa mưu túc trí
27
Chương 26: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (1)
28
Chương 26-2: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (2)
29
Chương 27: Áo cưới mới và lễ phục (1)
30
Chương 27-2: Áo cưới mới và lễ phục (2)
31
Chương 28: Có chút chua (1)
32
Chương 28-2: Có chút chua (2)
33
Chương 29: Lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm (1)
34
Chương 29-2: Lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm (2)
35
Chương 30: Luyến Tiếc Như Trân Bảo (1)
36
Chương 30-2: Luyến tiếc như trân bảo (2)
37
Chương 31: Mẹ, Trăn Trăn Mang Thai Rồi (1)
38
Chương 31-2: Mẹ, Trăn Trăn Mang Thai Rồi (2)
39
Chương 32: Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (1)
40
Chương 32-2: Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (2)
41
Chương 33: Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai rồi!【Vẻ mặt khoe khoang】 1
42
Chương 33-2: Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai rồi!【Vẻ mặt khoe khoang】 2
43
Chương 34-1: Mẹ chuẩn bị trước một ít đồ cho cháu của mẹ thì sao! 1
44
Chương 34-2: Mẹ chuẩn bị trước một ít đồ cho cháu của mẹ thì sao! 2
45
Chương 35: Tới cửa thăm viếng (1)
46
Chương 35-2: Tới cửa thăm viếng (2)
47
Chương 36: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (1)
48
Chương 36-2: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (2)
49
Chương 37: K.o! (1)
50
Chương 37-2: K.o! (2)
51
Chương 38: Tối về nhà anh sẽ giải thích cho em sau (1)
52
Chương 38-2: Tối về nhà anh sẽ giải thích cho em sau (2)
53
Chương 39: Năm tháng!
54
Chương 40: Anh sẽ chờ em và con ra (1)
55
Chương 40-2: Anh sẽ chờ em và con ra (2)
56
Chương 41: Mẹ con đều bình an (1)
57
Chương 41-2: Mẹ con đều bình an (2)
58
Chương 42: Em Bé (1)
59
Chương 42-2: Em Bé (2)
60
Chương 43: Lòng Mang Quỷ Thai (1)
61
Chương 43-2: Lòng mang quỷ thai (2)
62
Chương 44: Vòng tay huyết ngọc (1)
63
Chương 44-2: Vòng Tay Ngọc Huyết (2)
64
Chương 45: Cô thật sự rất vô tội
65
Chương 46: Biết thiện ác, rõ đúng sai
66
Chương 46-2: Biết thiện ác, rõ đúng sai (2)
67
Chương 47: Cha nghiêm mẹ hiền?
68
Chương 47-2: Cha nghiêm mẹ hiền (2)
69
Chương 47-3: Cha nghiêm mẹ hiền? (3)
70
Chương 48: Cái váy này cô mặc không hợp
71
Chương 48-2: Cái váy này của tôi cô mặc không hợp 2
72
Chương 49: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (1)
73
Chương 49-2: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (2)
74
Chương 50: Cái vòng ngọc kia (1)
75
Chương 50-2: Cái vòng ngọc kia (2)
76
Chương 51: Lục tiên sinh âm thầm hạ quyết định, tiếp tục vơ vét đồ Vật mà vợ hắn thích (1)
77
Chương 51-2: Lục tiên sinh âm thầm hạ quyết định, tiếp tục vơ vét đồ Vật mà vợ hắn thích (2)
78
Chương 52: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể “gà chó lên trời” sao? (1)
79
Chương 52-2: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể "gà chó lên trời" sao? (2)
80
Chương 53: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không?
81
Chương 53-2: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không? 2
82
Chương 53-3: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không? 3
83
Chương 54-1
84
Chương 54-2
85
Chương 55-1
86
Chương 55-2
87
Chương 56-1
88
Chương 56-2
89
Chương 57-1: Mạnh Tiểu Thư
90
Chương 57-2: Mạnh Tiểu Thư
91
Chương 58-1: Đây cũng chính là chỗ mà Mạnh Tiệp lo lắng
92
Chương 58-2
93
Chương 59-1: Hợp tác vui vẻ
94
Chương 59-2: Hợp tác vui vẻ
95
Chương 60-1: Cô theo đuổi, hắn im lặng ủng hộ là được rồi
96
Chương 60-2: Cô theo đuổi, hắn im lặng ủng hộ là được rồi
97
Chương 61-1: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên
98
Chương 61-2: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên
99
Chương 62-1: Giẫm lên chân anh, anh ôm em
100
Chương 62-2: Giẫm lên chân anh, anh ôm em
101
Chương 63-1: Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi
102
Chương 63-2: Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi
103
Chương 64: Công ty giải trí Triêu Tầm
104
Chương 65-1: Vô tội? (1)
105
Chương 65-2: Vô tội? (2)
106
Chương 66: Tất cả mọi người đều nín thở lắng nghe
107
Chương 67-1: Nghĩ cũng đừng nghĩ! (1)
108
Chương 67-2: Nghĩ cũng đừng nghĩ! (2)
109
Chương 68: Vậy là tốt rồi
110
Chương 69: Thật đáng yêu
111
Chương 70: Thằng nhóc này rốt cuộc là giống ai đây???
112
Chương 71: Muốn ngồi tù sao?
113
Chương 72: “Không phải chỉ là do cha sợ con không tới thôi sao.”
114
Chương 73: “Sao chị ta lại không bỏ ra nổi hai mươi triệu?”
115
Chương 74: “Anh rất muốn giết ông ta!”
116
Chương 75: “Anh rất muốn giết ông ta!”
117
Chương 76: “Yên tâm, trong lòng anh tự biết rõ.”
118
Chương 77: “Cho nên?”
119
Chương 78: Đánh trống lảng thất bại
120
Chương 79: Phi! Đ�? Súc sinh!
121
Chương 80: “Cái thằng này…”
122
Chương 81: “Điều trị bảo tồn…”
123
Chương 82: “Mấy cái bất động sản đó thì làm được cái gì?”
124
Chương 83: “Chúc Chúc, con biết không? Tên của con là do cụ đặt đấy.”
125
Chương 84: Hắn ta không hối hận, tuyệt đối không hối hận!
126
Chương 85
127
Chương 86: “Em muốn báo hiếu ông một lần cuối cùng.”
128
Chương 87
129
Chương 88: Là cùng một ngày với bọn họ
130
Chương 89: “Ninh Khả, nữ phụ?”
131
Chương 90: “Bà Lục… Thật trùng hợp.”
132
Chương 91
133
Chương 92: Đã từng hi vọng bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu
134
Chương 93: Mẹ Lục giật mình, vội vàng quay ra đóng cửa lại
135
Chương 94: “Lục Bắc Xuyên đi tù, cậu được ôm người đẹp về, không tốt sao?”
136
Chương 95: Lục tổng, mùi dấm của ngài tôi ngửi còn thấy ê hết cả răng đây này!
137
Chương 96: Cảm ơn em đã nguyện ý vì anh mà giữ con lại
138
Chương 97: “Lục thị sụp đổ? Anh có ý gì?”
139
Chương 98: “Xin lỗi, tôi lừa ông, mấy cái chứng cứ phạm tội kia đều là giả.”
140
Chương 99: Lòng lang dạ thú
141
Chương 100: Anh muốn gì
142
Chương 101: Con là đứa bé mà cha thích nhất
143
Chương 102: “Không sao ạ?”
144
Chương 103: “Bộ dạng gì?”
145
Chương 104: “100%”
146
Chương 105: Toàn văn hoàn
147
Chương 106: C106: Vô Tội? (2)
148
Chương 107: C107: Tất Cả Mọi Người Đều Nín Thở Lắng Nghe.
149
Chương 108: C108: Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ! (1)
150
Chương 109: C109: Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ! (2)
151
Chương 110: C110: Vậy Là Tốt Rồi
152
Chương 111: C111: Thật Đáng Yêu
153
Chương 112: C112: Thằng Nhóc Này Rốt Cuộc Là Giống Ai Đây???
154
Chương 113: C113: Muốn Ngồi Tù Sao?
155
Chương 114: C114: "không Phải Chỉ Là Do Cha Sợ Con Không Tới Thôi Sao."
156
Chương 115: C115: "sao Chị Ta Lại Không Bỏ Ra Nổi Hai Mươi Triệu?"
157
Chương 116: C116: "anh Rất Muốn Giết Ông Ta!"
158
Chương 117: C117: "anh Thật Sự Rất Muốn Giết Ông Ta."
159
Chương 118: C118: "yên Tâm, Trong Lòng Tự Anh Biết Rõ."
160
Chương 119: C119: "cho Nên?"
161
Chương 120: C120: Đánh Trống Lảng Thất Bại
162
Chương 121: C121: Phi! Đồ Súc Sinh!
163
Chương 122: C122: "cái Thằng Này..."
164
Chương 123: C123: "điều Trị Bảo Tồn..."
165
Chương 124: C124: "mấy Cái Bất Động Sản Đó Thì Làm Được Cái Gì?"
166
Chương 125: C125: "chúc Chúc, Con Biết Không? Tên Của Con Là Do Cụ Đặt Đấy."
167
Chương 126: C126: Hắn Ta Không Hối Hận, Tuyệt Đối Không Hối Hận!
168
Chương 127: C127: Chương 85
169
Chương 128: C128: "em Muốn Báo Hiếu Ông Một Lần Cuối Cùng."
170
Chương 129: C129: Chương 87
171
Chương 130: C130: Là Cùng Một Ngày Với Bọn Họ
172
Chương 131: C131: "ninh Khả, Nữ Phụ?"
173
Chương 132: C132: "bà Lục... Thật Là Trùng Hợp."
174
Chương 133: C133: Chương 91
175
Chương 134: C134: Đã Từng Hi Vọng Bao Nhiêu Thì Bây Giờ Thất Vọng Bấy Nhiêu.
176
Chương 135: C135: Mẹ Lục Giật Mình, Vội Vàng Quay Ra Đóng Cửa Lại.
177
Chương 136: C136: "lục Bắc Xuyên Đi Tù, Cậu Được Ôm Người Đẹp Về, Không Tốt Sao?"
178
Chương 137: C137: Chương 95
179
Chương 138: C138: Chương 96
footer(); ?>