Chương 103: “Bộ dạng gì?”

Lục Bắc Xuyên là người thuộc trường phái hành động, đặc biệt là sau khi đã xác định được kẻ thù và mục đích của kẻ thù, từ trước đến nay đều không kiêng nể mặt mũi.

Lục thị từ sau khi Thẩm lão gia tử xâm nhập vào cuộc họp hội đồng quản trị liền không để ý mặt mũi Thẩm thị nữa. Nếu mục đích của Thẩm lão gia là đưa Lục Bắc Xuyên vào chỗ chết, vậy thì Lục Bắc Xuyên cũng không cần hư tình giả ý với ông ta.

Lục thị kết thúc các hợp đồng hợp tác với Thẩm thị, rút mọi vốn đầu tư, kéo một nhóm nhân viên kỹ thuật từ Thẩm thị về Lục thị. Hạng mục, nhân viên có năng lực, bất kể là phương diện nào Lục thị cũng đều đang chèn ép tập đoàn Thẩm thị.

Không có Lục thị chống lưng, cái công ty chỉ còn vỏ bề ngoài này rốt cục nổi lên mặt nước. Không có ngân hàng nào đồng ý cho họ mượn tiền, cũng không có ai muốn đầu tư và hợp tác với Thẩm thị. Ban quản lý hỗn loạn, nội bộ công ty rắc rối phức tạp, toàn bộ công ty chỉ biết trên làm dưới theo. Một cái công ty to như vậy lại liên tiếp đầu tư sai khiến lỗ hổng tài chính không còn cách nào lấp lại, uy tín bị hao mòn, dường như không thể hồi sinh được nữa.

Sau khi Thẩm lão gia nghe thấy tin tức này bệnh tim liền phát tác, được đưa vào bệnh viện. Thẩm Vi Nhân bỏ kịch bản xuống chạy từ đoàn làm phim đến bệnh viện thăm ông. Buổi tối, Thẩm lão gia ở trong phòng bệnh nắm lấy bàn tay Thẩm Vi Nhân, nước mắt tuôn đầy mặt.

“Vi Nhân, công ty rơi đến tình cảnh bây giờ là do ông sai, về sau ông không thể che chở cho cháu nữa rồi.”

Thiết bị giám sát mạch đập tích tích vang lên, đường cong chập trùng.

Bệnh tim của Thẩm lão gia là bệnh cũ, vẫn luôn dựa vào uống thuốc để duy trì tình trạng sức khoẻ.

Thẩm Vi Nhân ngồi ở bên giường bệnh, cầm bàn tay tràn đầy nếp nhăn của Thẩm lão gia, nhỏ giọng nói: “Ông, sẽ không sao đâu, ông nhất định sẽ khoẻ lại mà.”

Thẩm lão gia ngửa mặt thở dài, “Khoẻ lại thì sao? Công ty… công ty đã thành như thế kia. Chỉ trách ông, trách ông không thể sinh ra đứa con trai tốt quản lý công ty thay mình! Vi Nhân, lúc trước, nếu như cháu có thể thay ông tiếp quản công ty thì tốt biết bao, công ty cũng sẽ không trở thành như hiện tại. Nếu Thẩm thị phá sản, về sau cháu ở giới giải trí bị người khác khi dễ thì sao bây giờ?”

Thẩm Vi Nhân miễn cưỡng nở một nụ cười, “Ông, sẽ không sao mà, bây giờ cháu đã trụ vững bước chân ở giới giải trí rồi, không ai có thể khi dễ cháu đâu. Còn chuyện của công ty… bây giờ cũng không phải hoàn toàn không còn có đường lui. Giao tình của chúng ta và Lục gia đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, Bắc Xuyên sẽ không không niệm tình xưa, mà trước đó ông cũng chỉ là nhất thời bị Lục Thiếu Ngôn lợi dụng nên mới… Ông ơi, ông yên tâm, cháu đi tìm anh ấy, cháu sẽ tìm anh ấy nói rõ ràng chuyện này, Bắc Xuyên nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu!”

Thẩm lão gia nắm chặt tay của cô ta, mệt mỏi lắc đầu, “Vô dụng thôi. Ông hiểu Lục Bắc Xuyên, nó căn bản cũng không quan tâm mối quan hệ này. Từ khi Lục lão gia qua đời, Lục thị đối với Thẩm thị đã không còn được như xưa nữa. Ông biết, lúc đó Lục Bắc Xuyên chỉ là nể mặt ông nội nó mới giúp đỡ chúng ta một tay mà thôi, giờ Lão gia đi rồi, nó nào còn quan tâm nữa.”

“Nhưng mà… chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết được chứ ông, chẳng lẽ ngoại trừ Lục thị ra, chúng ta thật sự không còn biện pháp nào khác ạ?”

Thẩm lão gia nặng nề thở dài, lắc đầu.

“Năm đó nếu như cháu có thể gả cho Lục Bắc Xuyên thì tốt biết bao!”

Trong tiếng thở dài, Thẩm Vi Nhân nuốt mấy từ trong miệng định nói xuống, Thẩm lão gia chợp mắt nghỉ ngơi, cả phòng bệnh không ai nói chuyện.

Sau khi Thẩm lão gia ngủ say giấc, quản gia rời khỏi phòng bệnh, nhìn Thẩm Vi Nhân trong hành lang trầm mặc không nói gì, thở dài, “Tiểu thư, lời lão gia mới vừa nói cô không cần để ở trong lòng.”

Quản gia đã phục vụ nhiều năm cho Thẩm gia, có vài lời cũng sẽ không tránh ông, vừa rồi câu ‘Nếu như cháu có thể gả cho Lục Bắc Xuyên thì tốt biết bao’ ông cũng nghe được.

Thẩm Vi Nhân miễn cưỡng nở một nụ cười, “Bác Trần, bác yên tâm, cháu không sao đâu, sẽ không để ở trong lòng.”

“Lão tiên sinh cứ để tôi chăm sóc, nếu cô bận thì đi về nghỉ ngơi trước đi, tôi gọi lái xe tiễn cô.”

Đêm khuya đường xa, Thẩm Vi Nhân chỉ có một mình bác Trần cũng không yên lòng.

“Cảm ơn bác Trần.”

Rời khỏi bệnh viện, Thẩm Vi Nhân để người đại diện xin phép đoàn làm phim nghỉ một tuần. Mặc dù cô là diễn viên chính, suất diễn nhiều, nhưng tin tức người trong nhà bị bệnh nặng cũng xác thực không thể từ chối. Mặc dù nói bây giờ khốn cảnh của Thẩm thị người người đều biết, nhưng đúng như Thẩm Vi Nhân nói, bây giờ địa vị của cô ta ở giới giải trí cũng không phải có thể tuỳ tiện đạp đổ.

Nhưng trong lòng Thẩm Vi Nhân cũng biết rõ, nếu như Thẩm thị cứ xuống dốc như vậy, về sau cô ta ở giới giải trí sẽ không còn kiên cường được như vậy.

Tựa ở ghế sau suy nghĩ hồi lâu, cô ta bấm gọi Lục Bắc Xuyên, nhưng kết quả nằm trong dự đoán của cô ta, căn bản gọi không thông.

Cô ta cầm điện thoại nhìn qua bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ xe, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Lục Bắc Xuyên gọi không nghe máy, Lục Thiếu Ngôn càng không thể gặp. Kẻ lòng lang dạ thú đó kể từ hôm lừa ông xé rách mặt với Lục thị liền không thấy đâu.

Nhưng Thẩm Vi Nhân không hiểu, vì sao lại như vậy?

Lục Thiếu Ngôn tại sao phải làm như vậy? Vụng trộm phát triển Thẩm thị, cuối cùng liều mạng với Lục thị ngả bài với Lục Bắc Xuyên, không phải như vậy trong tay sẽ nắm giữ lợi thế tốt hơn sao?

Sớm hủy hoại Thẩm thị, đối với hắn ta có ích lợi gì?

Thẩm Vi Nhân nắm tay thật chặt, cuối cùng vẫn gọi cho Lục Thiếu Ngôn.

“Thẩm tiểu thư, chào cô.”

“Tôi không hiểu tại sao anh phải làm như vậy, trước đó không phải chúng ta đã hứa rồi sao?”

“Thật xin lỗi nha,” Lục Thiếu Ngôn ở đầu bên kia điện thoại không có chút nào hối hận, “Tiếc là cô không biết tôi sớm hơn, nếu như cô gặp tôi sớm mấy năm sẽ biết tôi vốn chính là kẻ ti tiện vô sỉ, tiểu nhân hay lật mặt.”

“Lục Thiếu Ngôn!”

Trong điện thoại truyền đến một tiếng phụt cười, “Nếu Thẩm tiểu thư đã muốn biết tại sao tôi phải làm như thế thì tôi liền nói cho Thẩm tiểu thư biết vậy. Con người của tôi không chịu nổi ủy khuất, hơn mười năm trước, ông cô Thẩm lão gia, ngụy tạo kết quả giám định người thân của tôi và cha, khiến tôi trở thành một đứa con hoang. Mặc dù đến giờ tôi cũng không rõ tại sao năm đó Thẩm lão gia lại phải làm như vậy, nhưng oan có đầu nợ có chủ (*), từng người dính đến chuyện năm đó không một ai có thể chạy thoát.”

(*) Oan có đầu, nợ có chủ: Những việc oan trái đều phải có nguyên nhân, nợ nần bao giờ cũng có người chủ nợ; không phải tự nhiên mà bị mắc oan hay mắc nợ.

“Vừa mới bắt đầu tôi vốn không nghĩ lợi dụng Thẩm gia các người đó có biết không? Tôi chỉ muốn biết Thẩm gia các người rốt cuộc tới bao giờ mới có thể sụp đổ mà thôi. Nhưng mà Lục Bắc Xuyên biết rõ tôi và Thẩm gia hợp tác vẫn còn án binh bất động, tôi rất không vui. Nhưng chuyện này cũng chỉ có thể trách Thẩm lão gia mù thôi, tôi đào hố cho ông ta mà ông ta còn hung hăng nhảy xuống, vội vàng muốn đẩy ngã Lục Bắc Xuyên. Thật sự cho rằng chuyện năm đó không có ai biết sao?”

Chuyện năm đó Thẩm Vi Nhân có loáng thoáng nghe qua, cũng biết kết quả giám định là Thẩm lão gia đi làm, nhưng mà…

“Chuyện năm đó đúng là do sơ suất của ông tôi, nhưng ông ấy là bị người khác lừa gạt, không thể chỉ trách mình ông ấy được!”

“Thẩm tiểu thư thật đúng là đơn thuần, nếu như Thẩm lão gia vô tội, vậy vụ án bắt cóc năm đó phải giải thích như nào đây?”

Thẩm Vi Nhân không nhịn được run người, lạnh thấu tâm can, “Vụ… vụ án bắt cóc nào?”

“Thẩm tiểu thư hỏi tôi còn không bằng đến hỏi thẳng Thẩm lão gia đi, ông ấy biết rõ hơn tôi đó.”

“Không thể nào! Lục Thiếu Ngôn tên khốn nhà anh!” Thẩm Vi Nhân không chút hình tượng la to, “Anh nói linh tinh!”

“Thẩm tiểu thư không tin cũng được, tôi đoán Thẩm thị cũng không chống đỡ được mấy ngày đâu. Thẩm lão gia nằm trên giường bệnh, chắc hẳn là hối hận lúc trước không thể gả cô cho Lục Bắc Xuyên lắm đúng không? Thật nực cười.”

Lục Thiếu Ngôn dừng một chút, “Thẩm tiểu thư, sau khi Thẩm thị phá sản thì ân oán của tôi và Thẩm thị cũng coi như xong. Hi vọng Thẩm lão gia có thể sống lâu trăm tuổi để nhìn khoảnh khắc vinh hoa phú quỷ cả đời hoá thành hư không. Còn nữa Thẩm tiểu thư à, hi vọng cô có thể phát triển ở trong giới giải trí, đừng bởi vì Thẩm thị phá sản mà bị những kẻ mặt người dạ thú ăn tươi nuốt sống nhé. Không có chuyện gì thì tôi cúp trước, về sau không cần liên lạc với tôi nữa, dù cô gọi cho tôi, tôi cũng sẽ không nghe máy. Thẩm tiểu thư, rất cảm ơn cô đã chăm sóc tôi mấy năm qua, hẹn gặp lại.”

“Lục Thiếu Ngôn, anh đi chết đi!” Thẩm Vi Nhân hét to vào loa điện thoại, sau đó hạ cửa kính xe xuống, ném điện thoại ra ngoài cửa sổ cho hả giận.

Lục Thiếu Ngôn cúp điện thoại, nằm giữa một đống vỏ chai rượu mơ mơ màng màng. Cửa phòng bị người đẩy ra, Lâm Trạm nhìn sàn nhà bừa bộn, nhíu mày.

“Này, cái gì đó? Dù sao tôi cũng là chú của cậu đó, uống của cậu mấy bình rượu thôi mà đã trương cái mặt ra, không cần phải hẹp hòi như vậy chứ?”

Lâm Trạm trầm mặc sắp xếp mấy cái bình rượu rỗng sang một bên, “Anh say chết cũng không liên quan gì đến tôi.”

“Không biết trên dưới.” Hiển nhiên là say rồi.

Lâm Trạm ngồi trên ghế sa lon hỏi hắn, “Khi nào thì đi?”

“Đi? Cậu đuổi tôi đi sao?” Lục Thiếu Ngôn không thể tin nhìn anh ta, “Cậu muốn đuổi tôi đi?”

Lâm Trạm ném hộ chiếu cho hắn, “Hôm qua anh kêu tôi mua vé máy bay xuất ngoại cho anh.”

Lục Thiếu Ngôn hiển nhiên không nhớ gì, che trán suy nghĩ một hồi, “Đổi chủ ý rồi, hai ngày nữa đi thăm lão gia,” Hắn nhìn Lâm Trạm, “Cậu cũng đi đi, dù sao ông ấy cũng là ông trên danh nghĩa của cậu.”

Lâm Trạm không đồng ý, cũng không từ chối.

“Nghe nói Diệp Trăn lại mang thai, hình như còn là sinh đôi,” Lục Thiếu Ngôn khiêu khích anh ta, “Lâm Trạm, làm sao bây giờ, cậu lại cách xa Diệp Trăn hơn một bước rồi.”

Lâm Trạm lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên đứng dậy, lấy bình rượu còn chứ uống xong trên tay hắn, không rên một tiếng rời khỏi phòng.

Lục Thiếu Ngôn nằm ngửa trên mặt đất, “Người của Lục gia không có một ai tốt hết. À, ngoại trừ Chúc Chúc miễn cưỡng được tính là một tên nhóc không đồi bại ra.”

***

Đúng như Lục Thiếu Ngôn nói, Thẩm thị không chống đỡ được mấy ngày, hoàn toàn không cần Lục thị chèn ép, bản thân đã lâm vào khủng hoảng tài chính, không có ngân hàng nào đồng ý cho Thẩm thị vay, công trình chưa hoàn thành không có cách nào chi trả. Công ty không chu cấp được tiền lương, nhân viên đều cảm thấy bất an, dù Thẩm thị liên tục thanh minh tuyệt đối sẽ không khất nợ nhân viên một đồng nào, nhưng ở ngày phát tiền lương, nhân viên vẫn không thể nhận được thù lao.

Toà cao ốc lung lay sắp đổ.

Trong lúc này, Thẩm Vi Nhân đến một buổi yến hội có mặt Lục Bắc Xuyên.

Trên yến hội cách ăn mặc của cô ta trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, lui tới tự nhiên, được tất cả mọi người lưu luyến nhìn lại. Cô ta cố ý tiếp cận Lục Bắc Xuyên, nhưng mà Lục Bắc Xuyên lại thờ ơ, xem cô ta như không khí.

Luân phiên được mời rượu, Lục Bắc Xuyên có chút say, được một người đỡ đến phòng nghỉ khách sạn nghỉ ngơi một lúc. Nhưng mà đẩy cửa ra, chỉ thấy Thẩm Vi Nhân nằm ở trên giường, đắp mảnh vải không đủ che thân.

Cô ta nghĩ, đây là lựa chọn duy nhất cũng là cơ hội cuối cùng.

Muốn giữ lại Thẩm thị, chỉ còn cách nhờ Lục Bắc Xuyên ra tay.

Trở thành người phụ nữ của Lục Bắc Xuyên, cho dù là vụng trộm không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, cô ta cũng nguyện ý.

Lục Bắc Xuyên say, nhưng lí trí vẫn thanh tỉnh. Mùi nước hoa không thuộc về Diệp Trăn ở trong phòng rất nhanh đã khiến thần chí hắn tỉnh táo lại. Hắn dựa vào tường, lờ đờ mông lung nhìn người phụ nữ trên giường, “Thẩm Vi Nhân?”

Thẩm Vi Nhân cắn răng, xốc cái chăn đáng đắp trên người lên, lộ ra dáng người trần trụi lung linh tinh tế của mình.

Là một người đàn ông sẽ không thờ ơ.

Cô ta đưa tay ôm lấy Lục Bắc Xuyên, lí trí kiêu ngạo nhắc nhở cảm giác xấu hổ của mình, nước mắt rơi như mưa, “Bắc Xuyên, em không còn cách nào, thật sự không còn cách nào nữa. Em yêu anh, em thật sự rất yêu anh.”

Lục Bắc Xuyên xoa mi tâm đẩy cô ta ra.

Hắn nhìn cô ta một cái, say rượu khô nóng, nhưng ngay cả nửa điểm hứng thú hắn cũng không cảm nhận được.

“Chẳng lẽ anh không thích em sao? Thân hình của em, mặt của em, cả người em, những người áo mũ chỉnh tề ở bên ngoài đó ai cũng muốn, chẳng lẽ anh không muốn sao?”

Bây giờ Lục Bắc Xuyên ngay cả ánh mắt cũng chẳng muốn cho cô ta, bình ổn bước chân đi đến cửa phòng.

Thẩm Vi Nhân lại từ phía sau ôm chặt lấy hắn, “Anh yên tâm, sẽ không có ai biết hết, Diệp Trăn cũng sẽ không biết, chỉ cần anh muốn.”

Lục Bắc Xuyên không để ý cơ thể trần trụi của cô ta, mở cửa phòng, giật cánh tay cô ta ra, không chút nào thương hương tiếc ngọc đẩy xuống đất, “Thẩm Vi Nhân, tự mình soi gương nhìn bộ dạng bây giờ của cô giống loại người gì đi?”

Lục Bắc Xuyên giữ lại cho cô ta mấy phần mặt mũi, đóng cửa lại.

Lời này của Lục Bắc Xuyên khiến Thẩm Vi Nhân đang muốn đứng dậy chấn động.

Chiếc gương trang trí ở cửa phòng vệ sinh phản chiếu lại bộ dạng của cô ta.

Bộ dạng gì?

Kỹ nữ.

Thẩm Vi Nhân ôm mặt khóc rống.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Nghiền Chết Một Con Kiến
3 Chương 3: Nằm Mơ
4 Chương 4: Diệp Tiểu Thư, Thiếu Gia Tỉnh Lại Rồi!
5 Chương 5: Tàn Tật Cũng Tốt!
6 Chương 6: Em Có Em Gái Tên Diệp Trăn?
7 Chương 7: ...
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10: Nữ Nhân Mang Thai Đều Cực Kỳ Nóng Tính!
11 Chương 11
12 Chương 12: Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, còn ai nhận ra được là ai?
13 Chương 13: "Kiểm tra lại cho Diệp Tình một lần nữa."
14 Chương 14: Tôi mang thai?!
15 Chương 15: Anh rể?
16 Chương 16: "Đây là Lâm Trạm, sau này sẽ là một thành viên của Lục gia chúng ta."
17 Chương 17: “nữ nhân này, thật đúng là thích lâm trạm sao?!” (1)
18 Chương 17-2: “Nữ Nhân Này, Thật Đúng Là Thích Lâm Trạm Sao?!” (2)
19 Chương 18: Chịu đựng thôi chứ sao
20 Chương 19: Thử áo cưới
21 Chương 20: "lục tổng, đừng giả bộ nữa"
22 Chương 21: Lục tổng, chúng ta ly hôn đi
23 Chương 22: Bởi vì có ý định mưu sát!
24 Chương 23: Chiếc nhẫn
25 Chương 24: “—— Ngày tổ chức hôn lễ không cần mang giày cao gót, anh sẽ chuẩn bị cho em giày đế bằng.”
26 Chương 25: Đa mưu túc trí
27 Chương 26: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (1)
28 Chương 26-2: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (2)
29 Chương 27: Áo cưới mới và lễ phục (1)
30 Chương 27-2: Áo cưới mới và lễ phục (2)
31 Chương 28: Có chút chua (1)
32 Chương 28-2: Có chút chua (2)
33 Chương 29: Lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm (1)
34 Chương 29-2: Lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm (2)
35 Chương 30: Luyến Tiếc Như Trân Bảo (1)
36 Chương 30-2: Luyến tiếc như trân bảo (2)
37 Chương 31: Mẹ, Trăn Trăn Mang Thai Rồi (1)
38 Chương 31-2: Mẹ, Trăn Trăn Mang Thai Rồi (2)
39 Chương 32: Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (1)
40 Chương 32-2: Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (2)
41 Chương 33: Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai rồi!【Vẻ mặt khoe khoang】 1
42 Chương 33-2: Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai rồi!【Vẻ mặt khoe khoang】 2
43 Chương 34-1: Mẹ chuẩn bị trước một ít đồ cho cháu của mẹ thì sao! 1
44 Chương 34-2: Mẹ chuẩn bị trước một ít đồ cho cháu của mẹ thì sao! 2
45 Chương 35: Tới cửa thăm viếng (1)
46 Chương 35-2: Tới cửa thăm viếng (2)
47 Chương 36: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (1)
48 Chương 36-2: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (2)
49 Chương 37: K.o! (1)
50 Chương 37-2: K.o! (2)
51 Chương 38: Tối về nhà anh sẽ giải thích cho em sau (1)
52 Chương 38-2: Tối về nhà anh sẽ giải thích cho em sau (2)
53 Chương 39: Năm tháng!
54 Chương 40: Anh sẽ chờ em và con ra (1)
55 Chương 40-2: Anh sẽ chờ em và con ra (2)
56 Chương 41: Mẹ con đều bình an (1)
57 Chương 41-2: Mẹ con đều bình an (2)
58 Chương 42: Em Bé (1)
59 Chương 42-2: Em Bé (2)
60 Chương 43: Lòng Mang Quỷ Thai (1)
61 Chương 43-2: Lòng mang quỷ thai (2)
62 Chương 44: Vòng tay huyết ngọc (1)
63 Chương 44-2: Vòng Tay Ngọc Huyết (2)
64 Chương 45: Cô thật sự rất vô tội
65 Chương 46: Biết thiện ác, rõ đúng sai
66 Chương 46-2: Biết thiện ác, rõ đúng sai (2)
67 Chương 47: Cha nghiêm mẹ hiền?
68 Chương 47-2: Cha nghiêm mẹ hiền (2)
69 Chương 47-3: Cha nghiêm mẹ hiền? (3)
70 Chương 48: Cái váy này cô mặc không hợp
71 Chương 48-2: Cái váy này của tôi cô mặc không hợp 2
72 Chương 49: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (1)
73 Chương 49-2: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (2)
74 Chương 50: Cái vòng ngọc kia (1)
75 Chương 50-2: Cái vòng ngọc kia (2)
76 Chương 51: Lục tiên sinh âm thầm hạ quyết định, tiếp tục vơ vét đồ Vật mà vợ hắn thích (1)
77 Chương 51-2: Lục tiên sinh âm thầm hạ quyết định, tiếp tục vơ vét đồ Vật mà vợ hắn thích (2)
78 Chương 52: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể “gà chó lên trời” sao? (1)
79 Chương 52-2: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể "gà chó lên trời" sao? (2)
80 Chương 53: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không?
81 Chương 53-2: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không? 2
82 Chương 53-3: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không? 3
83 Chương 54-1
84 Chương 54-2
85 Chương 55-1
86 Chương 55-2
87 Chương 56-1
88 Chương 56-2
89 Chương 57-1: Mạnh Tiểu Thư
90 Chương 57-2: Mạnh Tiểu Thư
91 Chương 58-1: Đây cũng chính là chỗ mà Mạnh Tiệp lo lắng
92 Chương 58-2
93 Chương 59-1: Hợp tác vui vẻ
94 Chương 59-2: Hợp tác vui vẻ
95 Chương 60-1: Cô theo đuổi, hắn im lặng ủng hộ là được rồi
96 Chương 60-2: Cô theo đuổi, hắn im lặng ủng hộ là được rồi
97 Chương 61-1: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên
98 Chương 61-2: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên
99 Chương 62-1: Giẫm lên chân anh, anh ôm em
100 Chương 62-2: Giẫm lên chân anh, anh ôm em
101 Chương 63-1: Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi
102 Chương 63-2: Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi
103 Chương 64: Công ty giải trí Triêu Tầm
104 Chương 65-1: Vô tội? (1)
105 Chương 65-2: Vô tội? (2)
106 Chương 66: Tất cả mọi người đều nín thở lắng nghe
107 Chương 67-1: Nghĩ cũng đừng nghĩ! (1)
108 Chương 67-2: Nghĩ cũng đừng nghĩ! (2)
109 Chương 68: Vậy là tốt rồi
110 Chương 69: Thật đáng yêu
111 Chương 70: Thằng nhóc này rốt cuộc là giống ai đây???
112 Chương 71: Muốn ngồi tù sao?
113 Chương 72: “Không phải chỉ là do cha sợ con không tới thôi sao.”
114 Chương 73: “Sao chị ta lại không bỏ ra nổi hai mươi triệu?”
115 Chương 74: “Anh rất muốn giết ông ta!”
116 Chương 75: “Anh rất muốn giết ông ta!”
117 Chương 76: “Yên tâm, trong lòng anh tự biết rõ.”
118 Chương 77: “Cho nên?”
119 Chương 78: Đánh trống lảng thất bại
120 Chương 79: Phi! Đ�? Súc sinh!
121 Chương 80: “Cái thằng này…”
122 Chương 81: “Điều trị bảo tồn…”
123 Chương 82: “Mấy cái bất động sản đó thì làm được cái gì?”
124 Chương 83: “Chúc Chúc, con biết không? Tên của con là do cụ đặt đấy.”
125 Chương 84: Hắn ta không hối hận, tuyệt đối không hối hận!
126 Chương 85
127 Chương 86: “Em muốn báo hiếu ông một lần cuối cùng.”
128 Chương 87
129 Chương 88: Là cùng một ngày với bọn họ
130 Chương 89: “Ninh Khả, nữ phụ?”
131 Chương 90: “Bà Lục… Thật trùng hợp.”
132 Chương 91
133 Chương 92: Đã từng hi vọng bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu
134 Chương 93: Mẹ Lục giật mình, vội vàng quay ra đóng cửa lại
135 Chương 94: “Lục Bắc Xuyên đi tù, cậu được ôm người đẹp về, không tốt sao?”
136 Chương 95: Lục tổng, mùi dấm của ngài tôi ngửi còn thấy ê hết cả răng đây này!
137 Chương 96: Cảm ơn em đã nguyện ý vì anh mà giữ con lại
138 Chương 97: “Lục thị sụp đổ? Anh có ý gì?”
139 Chương 98: “Xin lỗi, tôi lừa ông, mấy cái chứng cứ phạm tội kia đều là giả.”
140 Chương 99: Lòng lang dạ thú
141 Chương 100: Anh muốn gì
142 Chương 101: Con là đứa bé mà cha thích nhất
143 Chương 102: “Không sao ạ?”
144 Chương 103: “Bộ dạng gì?”
145 Chương 104: “100%”
146 Chương 105: Toàn văn hoàn
147 Chương 106: C106: Vô Tội? (2)
148 Chương 107: C107: Tất Cả Mọi Người Đều Nín Thở Lắng Nghe.
149 Chương 108: C108: Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ! (1)
150 Chương 109: C109: Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ! (2)
151 Chương 110: C110: Vậy Là Tốt Rồi
152 Chương 111: C111: Thật Đáng Yêu
153 Chương 112: C112: Thằng Nhóc Này Rốt Cuộc Là Giống Ai Đây???
154 Chương 113: C113: Muốn Ngồi Tù Sao?
155 Chương 114: C114: "không Phải Chỉ Là Do Cha Sợ Con Không Tới Thôi Sao."
156 Chương 115: C115: "sao Chị Ta Lại Không Bỏ Ra Nổi Hai Mươi Triệu?"
157 Chương 116: C116: "anh Rất Muốn Giết Ông Ta!"
158 Chương 117: C117: "anh Thật Sự Rất Muốn Giết Ông Ta."
159 Chương 118: C118: "yên Tâm, Trong Lòng Tự Anh Biết Rõ."
160 Chương 119: C119: "cho Nên?"
161 Chương 120: C120: Đánh Trống Lảng Thất Bại
162 Chương 121: C121: Phi! Đồ Súc Sinh!
163 Chương 122: C122: "cái Thằng Này..."
164 Chương 123: C123: "điều Trị Bảo Tồn..."
165 Chương 124: C124: "mấy Cái Bất Động Sản Đó Thì Làm Được Cái Gì?"
166 Chương 125: C125: "chúc Chúc, Con Biết Không? Tên Của Con Là Do Cụ Đặt Đấy."
167 Chương 126: C126: Hắn Ta Không Hối Hận, Tuyệt Đối Không Hối Hận!
168 Chương 127: C127: Chương 85
169 Chương 128: C128: "em Muốn Báo Hiếu Ông Một Lần Cuối Cùng."
170 Chương 129: C129: Chương 87
171 Chương 130: C130: Là Cùng Một Ngày Với Bọn Họ
172 Chương 131: C131: "ninh Khả, Nữ Phụ?"
173 Chương 132: C132: "bà Lục... Thật Là Trùng Hợp."
174 Chương 133: C133: Chương 91
175 Chương 134: C134: Đã Từng Hi Vọng Bao Nhiêu Thì Bây Giờ Thất Vọng Bấy Nhiêu.
176 Chương 135: C135: Mẹ Lục Giật Mình, Vội Vàng Quay Ra Đóng Cửa Lại.
177 Chương 136: C136: "lục Bắc Xuyên Đi Tù, Cậu Được Ôm Người Đẹp Về, Không Tốt Sao?"
178 Chương 137: C137: Chương 95
179 Chương 138: C138: Chương 96
Chapter

Updated 179 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Nghiền Chết Một Con Kiến
3
Chương 3: Nằm Mơ
4
Chương 4: Diệp Tiểu Thư, Thiếu Gia Tỉnh Lại Rồi!
5
Chương 5: Tàn Tật Cũng Tốt!
6
Chương 6: Em Có Em Gái Tên Diệp Trăn?
7
Chương 7: ...
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10: Nữ Nhân Mang Thai Đều Cực Kỳ Nóng Tính!
11
Chương 11
12
Chương 12: Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, còn ai nhận ra được là ai?
13
Chương 13: "Kiểm tra lại cho Diệp Tình một lần nữa."
14
Chương 14: Tôi mang thai?!
15
Chương 15: Anh rể?
16
Chương 16: "Đây là Lâm Trạm, sau này sẽ là một thành viên của Lục gia chúng ta."
17
Chương 17: “nữ nhân này, thật đúng là thích lâm trạm sao?!” (1)
18
Chương 17-2: “Nữ Nhân Này, Thật Đúng Là Thích Lâm Trạm Sao?!” (2)
19
Chương 18: Chịu đựng thôi chứ sao
20
Chương 19: Thử áo cưới
21
Chương 20: "lục tổng, đừng giả bộ nữa"
22
Chương 21: Lục tổng, chúng ta ly hôn đi
23
Chương 22: Bởi vì có ý định mưu sát!
24
Chương 23: Chiếc nhẫn
25
Chương 24: “—— Ngày tổ chức hôn lễ không cần mang giày cao gót, anh sẽ chuẩn bị cho em giày đế bằng.”
26
Chương 25: Đa mưu túc trí
27
Chương 26: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (1)
28
Chương 26-2: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (2)
29
Chương 27: Áo cưới mới và lễ phục (1)
30
Chương 27-2: Áo cưới mới và lễ phục (2)
31
Chương 28: Có chút chua (1)
32
Chương 28-2: Có chút chua (2)
33
Chương 29: Lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm (1)
34
Chương 29-2: Lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm (2)
35
Chương 30: Luyến Tiếc Như Trân Bảo (1)
36
Chương 30-2: Luyến tiếc như trân bảo (2)
37
Chương 31: Mẹ, Trăn Trăn Mang Thai Rồi (1)
38
Chương 31-2: Mẹ, Trăn Trăn Mang Thai Rồi (2)
39
Chương 32: Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (1)
40
Chương 32-2: Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (2)
41
Chương 33: Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai rồi!【Vẻ mặt khoe khoang】 1
42
Chương 33-2: Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai rồi!【Vẻ mặt khoe khoang】 2
43
Chương 34-1: Mẹ chuẩn bị trước một ít đồ cho cháu của mẹ thì sao! 1
44
Chương 34-2: Mẹ chuẩn bị trước một ít đồ cho cháu của mẹ thì sao! 2
45
Chương 35: Tới cửa thăm viếng (1)
46
Chương 35-2: Tới cửa thăm viếng (2)
47
Chương 36: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (1)
48
Chương 36-2: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (2)
49
Chương 37: K.o! (1)
50
Chương 37-2: K.o! (2)
51
Chương 38: Tối về nhà anh sẽ giải thích cho em sau (1)
52
Chương 38-2: Tối về nhà anh sẽ giải thích cho em sau (2)
53
Chương 39: Năm tháng!
54
Chương 40: Anh sẽ chờ em và con ra (1)
55
Chương 40-2: Anh sẽ chờ em và con ra (2)
56
Chương 41: Mẹ con đều bình an (1)
57
Chương 41-2: Mẹ con đều bình an (2)
58
Chương 42: Em Bé (1)
59
Chương 42-2: Em Bé (2)
60
Chương 43: Lòng Mang Quỷ Thai (1)
61
Chương 43-2: Lòng mang quỷ thai (2)
62
Chương 44: Vòng tay huyết ngọc (1)
63
Chương 44-2: Vòng Tay Ngọc Huyết (2)
64
Chương 45: Cô thật sự rất vô tội
65
Chương 46: Biết thiện ác, rõ đúng sai
66
Chương 46-2: Biết thiện ác, rõ đúng sai (2)
67
Chương 47: Cha nghiêm mẹ hiền?
68
Chương 47-2: Cha nghiêm mẹ hiền (2)
69
Chương 47-3: Cha nghiêm mẹ hiền? (3)
70
Chương 48: Cái váy này cô mặc không hợp
71
Chương 48-2: Cái váy này của tôi cô mặc không hợp 2
72
Chương 49: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (1)
73
Chương 49-2: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (2)
74
Chương 50: Cái vòng ngọc kia (1)
75
Chương 50-2: Cái vòng ngọc kia (2)
76
Chương 51: Lục tiên sinh âm thầm hạ quyết định, tiếp tục vơ vét đồ Vật mà vợ hắn thích (1)
77
Chương 51-2: Lục tiên sinh âm thầm hạ quyết định, tiếp tục vơ vét đồ Vật mà vợ hắn thích (2)
78
Chương 52: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể “gà chó lên trời” sao? (1)
79
Chương 52-2: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể "gà chó lên trời" sao? (2)
80
Chương 53: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không?
81
Chương 53-2: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không? 2
82
Chương 53-3: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không? 3
83
Chương 54-1
84
Chương 54-2
85
Chương 55-1
86
Chương 55-2
87
Chương 56-1
88
Chương 56-2
89
Chương 57-1: Mạnh Tiểu Thư
90
Chương 57-2: Mạnh Tiểu Thư
91
Chương 58-1: Đây cũng chính là chỗ mà Mạnh Tiệp lo lắng
92
Chương 58-2
93
Chương 59-1: Hợp tác vui vẻ
94
Chương 59-2: Hợp tác vui vẻ
95
Chương 60-1: Cô theo đuổi, hắn im lặng ủng hộ là được rồi
96
Chương 60-2: Cô theo đuổi, hắn im lặng ủng hộ là được rồi
97
Chương 61-1: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên
98
Chương 61-2: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên
99
Chương 62-1: Giẫm lên chân anh, anh ôm em
100
Chương 62-2: Giẫm lên chân anh, anh ôm em
101
Chương 63-1: Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi
102
Chương 63-2: Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi
103
Chương 64: Công ty giải trí Triêu Tầm
104
Chương 65-1: Vô tội? (1)
105
Chương 65-2: Vô tội? (2)
106
Chương 66: Tất cả mọi người đều nín thở lắng nghe
107
Chương 67-1: Nghĩ cũng đừng nghĩ! (1)
108
Chương 67-2: Nghĩ cũng đừng nghĩ! (2)
109
Chương 68: Vậy là tốt rồi
110
Chương 69: Thật đáng yêu
111
Chương 70: Thằng nhóc này rốt cuộc là giống ai đây???
112
Chương 71: Muốn ngồi tù sao?
113
Chương 72: “Không phải chỉ là do cha sợ con không tới thôi sao.”
114
Chương 73: “Sao chị ta lại không bỏ ra nổi hai mươi triệu?”
115
Chương 74: “Anh rất muốn giết ông ta!”
116
Chương 75: “Anh rất muốn giết ông ta!”
117
Chương 76: “Yên tâm, trong lòng anh tự biết rõ.”
118
Chương 77: “Cho nên?”
119
Chương 78: Đánh trống lảng thất bại
120
Chương 79: Phi! Đ�? Súc sinh!
121
Chương 80: “Cái thằng này…”
122
Chương 81: “Điều trị bảo tồn…”
123
Chương 82: “Mấy cái bất động sản đó thì làm được cái gì?”
124
Chương 83: “Chúc Chúc, con biết không? Tên của con là do cụ đặt đấy.”
125
Chương 84: Hắn ta không hối hận, tuyệt đối không hối hận!
126
Chương 85
127
Chương 86: “Em muốn báo hiếu ông một lần cuối cùng.”
128
Chương 87
129
Chương 88: Là cùng một ngày với bọn họ
130
Chương 89: “Ninh Khả, nữ phụ?”
131
Chương 90: “Bà Lục… Thật trùng hợp.”
132
Chương 91
133
Chương 92: Đã từng hi vọng bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu
134
Chương 93: Mẹ Lục giật mình, vội vàng quay ra đóng cửa lại
135
Chương 94: “Lục Bắc Xuyên đi tù, cậu được ôm người đẹp về, không tốt sao?”
136
Chương 95: Lục tổng, mùi dấm của ngài tôi ngửi còn thấy ê hết cả răng đây này!
137
Chương 96: Cảm ơn em đã nguyện ý vì anh mà giữ con lại
138
Chương 97: “Lục thị sụp đổ? Anh có ý gì?”
139
Chương 98: “Xin lỗi, tôi lừa ông, mấy cái chứng cứ phạm tội kia đều là giả.”
140
Chương 99: Lòng lang dạ thú
141
Chương 100: Anh muốn gì
142
Chương 101: Con là đứa bé mà cha thích nhất
143
Chương 102: “Không sao ạ?”
144
Chương 103: “Bộ dạng gì?”
145
Chương 104: “100%”
146
Chương 105: Toàn văn hoàn
147
Chương 106: C106: Vô Tội? (2)
148
Chương 107: C107: Tất Cả Mọi Người Đều Nín Thở Lắng Nghe.
149
Chương 108: C108: Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ! (1)
150
Chương 109: C109: Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ! (2)
151
Chương 110: C110: Vậy Là Tốt Rồi
152
Chương 111: C111: Thật Đáng Yêu
153
Chương 112: C112: Thằng Nhóc Này Rốt Cuộc Là Giống Ai Đây???
154
Chương 113: C113: Muốn Ngồi Tù Sao?
155
Chương 114: C114: "không Phải Chỉ Là Do Cha Sợ Con Không Tới Thôi Sao."
156
Chương 115: C115: "sao Chị Ta Lại Không Bỏ Ra Nổi Hai Mươi Triệu?"
157
Chương 116: C116: "anh Rất Muốn Giết Ông Ta!"
158
Chương 117: C117: "anh Thật Sự Rất Muốn Giết Ông Ta."
159
Chương 118: C118: "yên Tâm, Trong Lòng Tự Anh Biết Rõ."
160
Chương 119: C119: "cho Nên?"
161
Chương 120: C120: Đánh Trống Lảng Thất Bại
162
Chương 121: C121: Phi! Đồ Súc Sinh!
163
Chương 122: C122: "cái Thằng Này..."
164
Chương 123: C123: "điều Trị Bảo Tồn..."
165
Chương 124: C124: "mấy Cái Bất Động Sản Đó Thì Làm Được Cái Gì?"
166
Chương 125: C125: "chúc Chúc, Con Biết Không? Tên Của Con Là Do Cụ Đặt Đấy."
167
Chương 126: C126: Hắn Ta Không Hối Hận, Tuyệt Đối Không Hối Hận!
168
Chương 127: C127: Chương 85
169
Chương 128: C128: "em Muốn Báo Hiếu Ông Một Lần Cuối Cùng."
170
Chương 129: C129: Chương 87
171
Chương 130: C130: Là Cùng Một Ngày Với Bọn Họ
172
Chương 131: C131: "ninh Khả, Nữ Phụ?"
173
Chương 132: C132: "bà Lục... Thật Là Trùng Hợp."
174
Chương 133: C133: Chương 91
175
Chương 134: C134: Đã Từng Hi Vọng Bao Nhiêu Thì Bây Giờ Thất Vọng Bấy Nhiêu.
176
Chương 135: C135: Mẹ Lục Giật Mình, Vội Vàng Quay Ra Đóng Cửa Lại.
177
Chương 136: C136: "lục Bắc Xuyên Đi Tù, Cậu Được Ôm Người Đẹp Về, Không Tốt Sao?"
178
Chương 137: C137: Chương 95
179
Chương 138: C138: Chương 96
footer(); ?>