Chương 123: C123: “điều Trị Bảo Tồn…”

Editor: Myy

___

Không có Lục lão gia ở đây, cả đám người vốn đang vô cùng náo nhiệt ngược lại còn nhàn nhã hơn, tụ lại tốp năm tốp ba uống chén rượu nói chuyện trời đất, thỉnh thoảng lại có người mời rượu Lục Bắc Xuyên. Lục Bắc Xuyên đôi khi sẽ nể tình hoặc không nể mặt mũi.

Nể tình sẽ nhấp một ngụm nhỏ, không nể mặt mũi thì chỉ tuỳ tiện đáp lại vài câu, luôn nhớ kỹ lời Diệp Trăn đã nói, không được uống say.

Huống chi còn chưa biết được tình huống cụ thể của Lục lão gia, Lục Bắc Xuyên càng phải duy trì sự tỉnh táo.

"Chúc Chúc, vừa rồi con có bị té không?" Diệp Trăn ngồi xổm xuống kiểm tra bé.

Vừa rồi nếu như bị ngã, chắc chắn sẽ rất đau.

Chúc Chúc cười híp mắt, "Cha bế ạ!"

Diệp Trăn cười vuốt sau ót bé, nhìn về phía Lục Bắc Xuyên.

Lục Bắc Xuyên cũng nghe thấy tiếng Chúc Chúc, nghiêng mắt nhìn sang, ánh mắt hai người giao nhau, đều thấy được ý cười trong mắt đối phương.

Lục lão gia được bác Lư và Lục Thiếu Ngôn đỡ về phòng, nhìn sắc mặt của ông có vẻ không được tốt lắm, ngồi trên ghế sô pha thở phì phò.

Bác Lư vừa đỡ ông ngồi xuống, vừa tranh thủ lấy viên thuốc trong mấy cái lọ đầy màu sắc ở ngăn tủ, Lục Thiếu Ngôn bưng một chén nước ấm tới, đưa đến trước mặt Lục lão gia.

Lão gia hô hấp rất kịch liệt, một hớp liền uống hết thuốc, Lục Thiếu Ngôn ở bên cạnh vuốt lưng cho ông dễ thở, sau một lúc nghỉ ngơi mới ổn định lại được.

Bác Lư nhìn bộ dạng của Lục lão gia, rất lo lắng, "Lão tiên sinh, như vậy không được đâu, để tôi đi gọi bác sĩ đến."

Lục lão gia khoát tay, "Gọi cái gì. Tết rồi, ông vừa tiễn bác sĩ đi giờ lại gọi người về, có muốn cho người ta đi ăn tết hay không đấy."

"Nhưng mà sức khoẻ của ngài..."

"Không sao, bệnh cũ mà thôi, uống thuốc nghỉ ngơi một lúc là được," Nói xong, Lục lão gia nhìn Lục Thiếu Ngôn, "Con cũng ra ngoài chơi với bọn họ đi, không cần đợi cha, cha nghỉ ngơi xong là ổn rồi."

"Cha cũng đã thành ra như vậy rồi còn nói không sao à? Người ta thường nói càng già càng hồ đồ, con còn tưởng rằng cha không giống những người già khác, bây giờ con lại thấy chẳng khác gì."

Nghe lời này, Lục lão gia không những không giận mà còn cười, "Bây giờ còn biết quản cha nữa rồi cơ à!"

Bác Lư mang một cái chăn đến đắp cho lão gia, Lục Thiếu Ngôn chỉnh lại chăn cho ông, "Mấy ngày nay cha cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi, những chuyện bên ngoài cũng đừng tham gia, vẫn nên chăm sóc sức khoẻ trước đã. Đón tết năm nào chả được, cha phải giữ gìn sức khoẻ thật tốt thì chúng ta mới có thể đón tết mỗi năm với nhau chứ, đúng không cha?"

"Cha già rồi, không còn khoẻ, có thể ở bên cạnh mọi người mấy năm nữa?"

Lục Thiếu Ngôn trầm mặc một lát, sau đó lại nở nụ cười, "Cha hươu nói vượn cái gì vậy, chờ sang năm, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xem. Nếu thật sự có bệnh gì cũng không phải sợ, có bệnh thì phải điều trị kịp thời. Bây giờ ngành y rất phát triển, không trị được ở trong nước thì ra nước ngoài trị, kiểu gì cũng sẽ khoẻ hơn thôi cha."

"Ra nước ngoài..." Lục lão gia tiếc hận thở dài, "Lúc mẹ con bị bệnh, cũng là được chữa khỏi ở nước ngoài sao?"

Có lẽ là già rồi, gần đây Lục lão gia đột nhiên rất thích nhớ lại quá khứ, nhưng mỗi lần hồi tưởng lại quá khứ, cảm xúc hối hận đều khiến ông mất ngủ.

Có một số việc trở thành tiếc nuối, thời gian càng dài sẽ càng không có cách nào để đền bù.

Lục lão gia có tiền có thế, nhưng chuyện trong quá khứ cũng không thể nào thay đổi được.

Lục Thiếu Ngôn không nói, duy trì trầm mặc, chỉ không hề chớp mắt nhìn ông.

"Mẹ con... bây giờ sống tốt không?"

Lục Thiếu Ngôn không nói câu nào, trái tim của Lục lão gia tự dưng treo lên.

"Con nói đi, bây giờ mẹ con có sống tốt không?"

Có lẽ là nhìn ra chút gì đó, bác Lư cười khuyên nhủ: "Lão tiên sinh, cũng không còn sớm nữa, ngài nghỉ ngơi thật tốt trước đi, có chuyện gì thì sáng mai hẵng nói."

Nhưng Lục lão gia vẫn mắt điếc tai ngơ, nhìn nhìn chằm chằm Lục Thiếu Ngôn, tay run lên mất cảm giác, "Rốt cuộc là mẹ con sao rồi?"

Trầm mặc thật lâu, trên mặt Lục Thiếu Ngôn vẫn không có biểu tình gì. So với bộ dạng phóng đãng không bị trói buộc ngày thường mà tưởng như hai người khác nhau, "Con đã nói cho cha rồi mà, bây giờ bà ấy sống ở nước ngoài rất tốt."

Lục Thiếu Ngôn đứng lên, "Sức khoẻ của cha không tốt, nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ."

Lục lão gia muốn bắt hắn ta lại hỏi mấy câu nữa, lại bị Lục Thiếu Ngôn mạnh mẽ hất tay ra, "Con đi trước đây."

"Ông Lư, ngăn nó lại, tôi vẫn còn có... còn có chuyện muốn hỏi nó!" Cảm xúc của Lục lão gia rất kích động, lồng ngực phập phồng.

Bác Lư không có ngăn cản Lục Thiếu Ngôn, trơ mắt nhìn hắn đi ra ngoài, khổ tâm khuyên Lục lão gia, "Lão tiên sinh, năm ngoái bác sĩ đã nói dù không đi bệnh viện khám thì cũng phải giữ gìn sức khoẻ, bận rộn mệt mỏi cả ngày rồi, nhỡ có chuyện gì ảnh hưởng đến sức khoẻ của ngài thì sao? Nghe tôi đi, tĩnh dưỡng thật tốt, sau đó ngài muốn hỏi cái gì thì hỏi cái đấy, được không?"

"Không được, chuyện này... Chắc chắn Thiếu Ngôn đang gạt tôi, chắc chắn nó có chuyện giấu diếm tôi!"

Bác Lư vội vàng quỳ xuống trước mặt Lục lão gia, "Đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, bây giờ ngài còn có thể thay đổi được cái gì! Thiếu Ngôn không muốn nói chắc chắn là có lý do..."

Lục lão gia thúc giục bác Lư, "Ông mau đi đi, đi hỏi đi! Mau, mau đi đi!"

Thấy bác Lư bất động, Lục lão gia lớn tiếng nói: "Mau đi đi!"

Đột nhiên trái tim đau nhói, hô hấp lại càng dồn dập hơn.

"Được được được, tôi đi hỏi, ngài nghỉ ngơi đi, bây giờ tôi đi ngay đây!"

Lục lão gia thúc giục đủ kiểu, rơi vào đường cùng, bác Lư đành phải lo lắng đi ra cửa.

Bác Lư thân là người làm lâu năm ở Lục gia, lúc còn trẻ đã ở bên cạnh Lục lão gia, biết rõ về quá khứ của Lục gia, cũng biết về chuyện năm đó.

Nhưng đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, nước đã đổ khó hốt lại, Lục lão gia có thể làm gì đều đã làm rồi, giờ còn có thể làm sao nữa?

Ông bất đắc dĩ thở dài, vừa đóng cửa lại, liền thấy Thiếu Ngôn đứng trong chỗ tối ở hành lang cách đó không xa hút thuốc.

Ánh đèn lờ mờ, phản chiếu lại sắc mặt ảm đảm không rõ của Lục Thiếu Ngôn.

Bác Lư đi đến, trầm giọng gọi, "Ngôn thiếu."

Lục Thiếu Ngôn liếc mắt nhìn cửa, "Cha bảo ông tới hỏi tôi sao?"

"Vâng, lão tiên sinh bảo tôi hỏi cậu..."

"Không cần hỏi," Lục Thiếu Ngôn dập thuốc, cắt ngang ông, "Ông cứ nói ông ấy biết, bây giờ mẹ tôi ở nước ngoài sống rất tốt, không cần ông ấy lo lắng, cứ chăm sóc bệnh cho tốt đi."

"Nhưng mà..."

Lục Thiếu Ngôn không muốn nói thêm gì nữa, ném đầu mẩu thuốc lá vào trong thùng rác, quay người đi.

Bác Lư cũng không ngăn hắn ta lại, nhìn bóng lưng hắn, bất đắc dĩ thở dài.

Trời tối, căn nhà ồn ào náo nhiệt đã lâm vào trạng thái hoàn toàn yên tĩnh. Bác Lư sắp xếp cho Lục lão gia nghỉ ngơi xong liền mệt mỏi đi ra khỏi phòng.

Bác Lư già rồi, phục vụ Lục gia cả cuộc đời, sức khoẻ cũng không còn tốt như lúc trước. Mặc dù hồi trẻ không bị ốm đau bệnh tật gì, nhưng sau khi về già làm việc cả ngày trời cũng không tránh khỏi có chút mệt mỏi.

Ông cong lưng, đi vài bước lại thoáng dừng lại nghỉ ngơi một lúc, vừa bước ra khỏi hành lang đã thấy Lục Bắc Xuyên đi về phía ông.

Bác Lư ngồi dậy, còn chưa kịp nói cái gì đã được Lục Bắc Xuyên đỡ lấy.

"Thiếu gia, cậu..."

Lục Bắc Xuyên khom người đỡ ông dậy, "Cháu đỡ bác về phòng nghỉ."

Vẻ mặt của Lục Bắc Xuyên rất cương quyết, bác Lư muốn từ chối nhã nhặn nhưng đôi tay đỡ lấy mình lại quá mạnh mẽ.

Bác Lư im lặng thở dài, "Cảm ơn thiếu gia."

"Bác chăm sóc cháu từ nhỏ, bây giờ cháu chăm sóc lại là điều đương nhiên."

"Cũng không thể nói như vậy được, chăm sóc cậu là bổn phận của tôi, còn cậu làm như vậy là không thích hợp."

Thái độ của Lục Bắc Xuyên vẫn khiêm tốn, "Bác là trưởng bối cháu là hậu bối, hậu bối chăm sóc cho trưởng bối là điều hiển nhiên mà ạ."

Bác Lư từ chối không được, thấy thái độ cứng rắn của Lục Bắc Xuyên, cũng không tiện nói cái gì.

Trở về phòng, Lục Bắc Xuyên đỡ bác Lư ngồi xuống ghế sa lon, bưng một chén nước ấm cho ông.

Bác Lư uống hai ngụm rồi đặt lên bàn, đấm đấm đôi vai đau nhức, nhìn Lục Bắc Xuyên, "Thiếu gia, cậu về nghỉ ngơi đi, tôi không sao đâu."

Lục Bắc Xuyên không đi, mà nhìn xung quanh căn phòng, hỏi: "Bác Lư làm việc ở Lục gia đã năm mươi năm rồi sao?"

"Không hẳn, chính xác là năm mươi bảy năm."

"Lúc ông còn trẻ bác đã làm việc ở đó, làm nhiều năm như vậy, bác vất vả rồi."

Bác Lư mỉm cười, "Đều là việc tôi phải làm thôi, có gì mà vất vả hay không."

"Gần đây sức khoẻ của ông có ổn không ạ?"

Bác Lư sững sờ, sau đó mất tự nhiên cười nói: "Mấy ngày trước bác sĩ đã đến kiểm tra rồi, vẫn ổn. Nhưng mà hồi trẻ lão gia bị thương nhẹ, tuổi già ốm đau cũng nhiều, bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng thật tốt mới được."

Lục Bắc Xuyên gật đầu, "Nếu chỉ là như vậy thì tại sao trong nhà lại có nhiều thuốc trị bệnh ung thư vậy ạ?"

Bác Lư khẽ giật mình, vừa định cãi lại, nhưng lại nghe thấy Lục Bắc Xuyên nói: "Bác Lư không cần phải vội vàng giải thích, cháu đã thấy mấy vị bác sĩ bác đưa tới hôm nay rời khỏi nhà cũ, mà những bác sĩ này theo cháu được biết là chuyên gia trị bệnh ung thư. Lại ra vào nhà cũ không phải chỉ mới một hai ngày. Những lọ thuốc hôm nay người giúp việc bưng tới, cháu cũng điều tra rồi, là thuốc trị bệnh ung thư."

Lục Bắc Xuyên dừng một chút, ngồi xuống bên cạnh bác Lư, "Lúc trước chỉ có một hai bác sĩ đến kiểm tra sức khoẻ cho ông thôi, cũng đều là bác sĩ bình thường. Năm ngoái ngoại trừ ông ở đây ra thì không có ai khác sống ở đây, cho nên, những bác sĩ kia, những lọ thuốc đó, đều là sắp xếp cho ông đúng không ạ?"

Lục Bắc Xuyên đã phơi bày tất cả chân tướng ra.

Bác Lư không biết nên trả lời như thế nào.

"Bác Lư, bác nói thật với cháu đi, sức khoẻ của ông, có phải là..."

Bác Lư thở dài, nặng nề gật đầu, "Đúng vậy, sức khoẻ của lão tiên sinh đã càng ngày càng yếu."

"Chuyện từ khi nào vậy ạ."

"Ba bốn tháng trước. Lúc ấy cơ thể của lão tiên sinh không được thoải mái, nhưng ông ấy lại không chịu đi bệnh viện, chỉ cho bác sĩ tới kiểm tra. Lúc ấy bác sĩ cũng phát hiện vài triệu chứng nhỏ, bảo ông ấy đến bệnh viện kiểm tra, nhưng mà ông ấy không chịu, kéo dài hơn hai tháng. Về sau thật sự chịu không nổi mới mới đi bệnh viện, kết quả kiểm tra là ung thư gan giai đoạn cuối."

Lục Bắc Xuyên không hiểu, "Mỗi năm ông đều được kiểm tra toàn thân định kỳ, sao các giai đoạn ung thư trước lại không phát hiện ra vậy ạ?"

"Từ khi về nhà cũ, lão tiên sinh đã không cho bác sĩ kiểm tra nữa," Bác Lư rất bất đắc dĩ, "Lão tiên sinh cứ nói sức khoẻ của mình rất tốt, cơ thể của mình nên ông ấy hiểu rõ, không chịu đi bệnh viện."

"Vì sao ạ?"

Bác Lư trầm giọng nói: "Có lẽ là vì nhớ tới chuyện cũ, từ khi Ngôn thiếu trở về, cảm xúc của lão tiên sinh vẫn luôn không ổn định, tôi cũng không biết nên khuyên ông ấy thế nào nữa."

Chuyện năm đó Lục Bắc Xuyên cũng từng nghe qua một chút, nhưng đây cũng không phải là chuyện mà một hậu bối như hắn có thể nhúng tay vào hỏi.

Lục Bắc Xuyên trầm tư một lát, "Như vậy không được rồi, ngày mai phải đưa ông đến bệnh viện khám thôi ạ."

"Lão tiên sinh sẽ không đồng ý đi bệnh viện đâu," Bác Lư nói: "Lão tiên sinh bảo bây giờ đến bệnh viện khám là chịu tội, còn không bằng khỏe mạnh tĩnh dưỡng ở nhà, lặng yên đi đến cuối con đường."

"Điều trị bảo tồn (*)..."

(*) Điều trị bảo tồn không cần phải phẫu thuật, không mổ xẻ, cắt bỏ xóa đi nỗi ám ảnh về đau đớn của họ. Đặc biệt trong suốt quá trình hỗ trợ điều trị và sau khi hỗ trợ điều trị xong các bộ phận áp dụng phương pháp này vẫn giữ được nguyên chức năng vốn có. Thực tế, hỗ trợ điều trị bảo tồn là phương pháp hỗ trợ điều trị nhằm làm chậm tiến trình phát triển của mầm bệnh. Đồng thời phương pháp này còn ngăn chặn bệnh lây lan, biến chứng hoặc đi đến các giai đoạn nghiêm trọng hơn.

"Thiếu gia," Bác Lư cắt ngang hắn, tận tình khuyên bảo, "Tôi đã khuyên lão tiên sinh đi bệnh viện khám rồi, nhưng lão tiên sinh nói, chuyện bị bệnh ông ấy không muốn cho bất cứ ai biết. Cậu biết vì sao ông ấy lại gọi tất cả người nhà Lục gia về không?"

"Đó là bởi vì lão tiên sinh đã liên hệ với luật sư, chuẩn bị trong hai ngày này sẽ tuyên bố phân chia tài sản, để tránh sau khi ông ấy mất mọi người lại tranh nhau túi bụi."

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Nghiền Chết Một Con Kiến
3 Chương 3: Nằm Mơ
4 Chương 4: Diệp Tiểu Thư, Thiếu Gia Tỉnh Lại Rồi!
5 Chương 5: Tàn Tật Cũng Tốt!
6 Chương 6: Em Có Em Gái Tên Diệp Trăn?
7 Chương 7: ...
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10: Nữ Nhân Mang Thai Đều Cực Kỳ Nóng Tính!
11 Chương 11
12 Chương 12: Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, còn ai nhận ra được là ai?
13 Chương 13: "Kiểm tra lại cho Diệp Tình một lần nữa."
14 Chương 14: Tôi mang thai?!
15 Chương 15: Anh rể?
16 Chương 16: "Đây là Lâm Trạm, sau này sẽ là một thành viên của Lục gia chúng ta."
17 Chương 17: “nữ nhân này, thật đúng là thích lâm trạm sao?!” (1)
18 Chương 17-2: “Nữ Nhân Này, Thật Đúng Là Thích Lâm Trạm Sao?!” (2)
19 Chương 18: Chịu đựng thôi chứ sao
20 Chương 19: Thử áo cưới
21 Chương 20: "lục tổng, đừng giả bộ nữa"
22 Chương 21: Lục tổng, chúng ta ly hôn đi
23 Chương 22: Bởi vì có ý định mưu sát!
24 Chương 23: Chiếc nhẫn
25 Chương 24: “—— Ngày tổ chức hôn lễ không cần mang giày cao gót, anh sẽ chuẩn bị cho em giày đế bằng.”
26 Chương 25: Đa mưu túc trí
27 Chương 26: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (1)
28 Chương 26-2: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (2)
29 Chương 27: Áo cưới mới và lễ phục (1)
30 Chương 27-2: Áo cưới mới và lễ phục (2)
31 Chương 28: Có chút chua (1)
32 Chương 28-2: Có chút chua (2)
33 Chương 29: Lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm (1)
34 Chương 29-2: Lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm (2)
35 Chương 30: Luyến Tiếc Như Trân Bảo (1)
36 Chương 30-2: Luyến tiếc như trân bảo (2)
37 Chương 31: Mẹ, Trăn Trăn Mang Thai Rồi (1)
38 Chương 31-2: Mẹ, Trăn Trăn Mang Thai Rồi (2)
39 Chương 32: Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (1)
40 Chương 32-2: Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (2)
41 Chương 33: Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai rồi!【Vẻ mặt khoe khoang】 1
42 Chương 33-2: Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai rồi!【Vẻ mặt khoe khoang】 2
43 Chương 34-1: Mẹ chuẩn bị trước một ít đồ cho cháu của mẹ thì sao! 1
44 Chương 34-2: Mẹ chuẩn bị trước một ít đồ cho cháu của mẹ thì sao! 2
45 Chương 35: Tới cửa thăm viếng (1)
46 Chương 35-2: Tới cửa thăm viếng (2)
47 Chương 36: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (1)
48 Chương 36-2: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (2)
49 Chương 37: K.o! (1)
50 Chương 37-2: K.o! (2)
51 Chương 38: Tối về nhà anh sẽ giải thích cho em sau (1)
52 Chương 38-2: Tối về nhà anh sẽ giải thích cho em sau (2)
53 Chương 39: Năm tháng!
54 Chương 40: Anh sẽ chờ em và con ra (1)
55 Chương 40-2: Anh sẽ chờ em và con ra (2)
56 Chương 41: Mẹ con đều bình an (1)
57 Chương 41-2: Mẹ con đều bình an (2)
58 Chương 42: Em Bé (1)
59 Chương 42-2: Em Bé (2)
60 Chương 43: Lòng Mang Quỷ Thai (1)
61 Chương 43-2: Lòng mang quỷ thai (2)
62 Chương 44: Vòng tay huyết ngọc (1)
63 Chương 44-2: Vòng Tay Ngọc Huyết (2)
64 Chương 45: Cô thật sự rất vô tội
65 Chương 46: Biết thiện ác, rõ đúng sai
66 Chương 46-2: Biết thiện ác, rõ đúng sai (2)
67 Chương 47: Cha nghiêm mẹ hiền?
68 Chương 47-2: Cha nghiêm mẹ hiền (2)
69 Chương 47-3: Cha nghiêm mẹ hiền? (3)
70 Chương 48: Cái váy này cô mặc không hợp
71 Chương 48-2: Cái váy này của tôi cô mặc không hợp 2
72 Chương 49: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (1)
73 Chương 49-2: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (2)
74 Chương 50: Cái vòng ngọc kia (1)
75 Chương 50-2: Cái vòng ngọc kia (2)
76 Chương 51: Lục tiên sinh âm thầm hạ quyết định, tiếp tục vơ vét đồ Vật mà vợ hắn thích (1)
77 Chương 51-2: Lục tiên sinh âm thầm hạ quyết định, tiếp tục vơ vét đồ Vật mà vợ hắn thích (2)
78 Chương 52: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể “gà chó lên trời” sao? (1)
79 Chương 52-2: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể "gà chó lên trời" sao? (2)
80 Chương 53: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không?
81 Chương 53-2: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không? 2
82 Chương 53-3: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không? 3
83 Chương 54-1
84 Chương 54-2
85 Chương 55-1
86 Chương 55-2
87 Chương 56-1
88 Chương 56-2
89 Chương 57-1: Mạnh Tiểu Thư
90 Chương 57-2: Mạnh Tiểu Thư
91 Chương 58-1: Đây cũng chính là chỗ mà Mạnh Tiệp lo lắng
92 Chương 58-2
93 Chương 59-1: Hợp tác vui vẻ
94 Chương 59-2: Hợp tác vui vẻ
95 Chương 60-1: Cô theo đuổi, hắn im lặng ủng hộ là được rồi
96 Chương 60-2: Cô theo đuổi, hắn im lặng ủng hộ là được rồi
97 Chương 61-1: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên
98 Chương 61-2: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên
99 Chương 62-1: Giẫm lên chân anh, anh ôm em
100 Chương 62-2: Giẫm lên chân anh, anh ôm em
101 Chương 63-1: Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi
102 Chương 63-2: Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi
103 Chương 64: Công ty giải trí Triêu Tầm
104 Chương 65-1: Vô tội? (1)
105 Chương 65-2: Vô tội? (2)
106 Chương 66: Tất cả mọi người đều nín thở lắng nghe
107 Chương 67-1: Nghĩ cũng đừng nghĩ! (1)
108 Chương 67-2: Nghĩ cũng đừng nghĩ! (2)
109 Chương 68: Vậy là tốt rồi
110 Chương 69: Thật đáng yêu
111 Chương 70: Thằng nhóc này rốt cuộc là giống ai đây???
112 Chương 71: Muốn ngồi tù sao?
113 Chương 72: “Không phải chỉ là do cha sợ con không tới thôi sao.”
114 Chương 73: “Sao chị ta lại không bỏ ra nổi hai mươi triệu?”
115 Chương 74: “Anh rất muốn giết ông ta!”
116 Chương 75: “Anh rất muốn giết ông ta!”
117 Chương 76: “Yên tâm, trong lòng anh tự biết rõ.”
118 Chương 77: “Cho nên?”
119 Chương 78: Đánh trống lảng thất bại
120 Chương 79: Phi! Đ�? Súc sinh!
121 Chương 80: “Cái thằng này…”
122 Chương 81: “Điều trị bảo tồn…”
123 Chương 82: “Mấy cái bất động sản đó thì làm được cái gì?”
124 Chương 83: “Chúc Chúc, con biết không? Tên của con là do cụ đặt đấy.”
125 Chương 84: Hắn ta không hối hận, tuyệt đối không hối hận!
126 Chương 85
127 Chương 86: “Em muốn báo hiếu ông một lần cuối cùng.”
128 Chương 87
129 Chương 88: Là cùng một ngày với bọn họ
130 Chương 89: “Ninh Khả, nữ phụ?”
131 Chương 90: “Bà Lục… Thật trùng hợp.”
132 Chương 91
133 Chương 92: Đã từng hi vọng bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu
134 Chương 93: Mẹ Lục giật mình, vội vàng quay ra đóng cửa lại
135 Chương 94: “Lục Bắc Xuyên đi tù, cậu được ôm người đẹp về, không tốt sao?”
136 Chương 95: Lục tổng, mùi dấm của ngài tôi ngửi còn thấy ê hết cả răng đây này!
137 Chương 96: Cảm ơn em đã nguyện ý vì anh mà giữ con lại
138 Chương 97: “Lục thị sụp đổ? Anh có ý gì?”
139 Chương 98: “Xin lỗi, tôi lừa ông, mấy cái chứng cứ phạm tội kia đều là giả.”
140 Chương 99: Lòng lang dạ thú
141 Chương 100: Anh muốn gì
142 Chương 101: Con là đứa bé mà cha thích nhất
143 Chương 102: “Không sao ạ?”
144 Chương 103: “Bộ dạng gì?”
145 Chương 104: “100%”
146 Chương 105: Toàn văn hoàn
147 Chương 106: C106: Vô Tội? (2)
148 Chương 107: C107: Tất Cả Mọi Người Đều Nín Thở Lắng Nghe.
149 Chương 108: C108: Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ! (1)
150 Chương 109: C109: Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ! (2)
151 Chương 110: C110: Vậy Là Tốt Rồi
152 Chương 111: C111: Thật Đáng Yêu
153 Chương 112: C112: Thằng Nhóc Này Rốt Cuộc Là Giống Ai Đây???
154 Chương 113: C113: Muốn Ngồi Tù Sao?
155 Chương 114: C114: "không Phải Chỉ Là Do Cha Sợ Con Không Tới Thôi Sao."
156 Chương 115: C115: "sao Chị Ta Lại Không Bỏ Ra Nổi Hai Mươi Triệu?"
157 Chương 116: C116: "anh Rất Muốn Giết Ông Ta!"
158 Chương 117: C117: "anh Thật Sự Rất Muốn Giết Ông Ta."
159 Chương 118: C118: "yên Tâm, Trong Lòng Tự Anh Biết Rõ."
160 Chương 119: C119: "cho Nên?"
161 Chương 120: C120: Đánh Trống Lảng Thất Bại
162 Chương 121: C121: Phi! Đồ Súc Sinh!
163 Chương 122: C122: "cái Thằng Này..."
164 Chương 123: C123: "điều Trị Bảo Tồn..."
165 Chương 124: C124: "mấy Cái Bất Động Sản Đó Thì Làm Được Cái Gì?"
166 Chương 125: C125: "chúc Chúc, Con Biết Không? Tên Của Con Là Do Cụ Đặt Đấy."
167 Chương 126: C126: Hắn Ta Không Hối Hận, Tuyệt Đối Không Hối Hận!
168 Chương 127: C127: Chương 85
169 Chương 128: C128: "em Muốn Báo Hiếu Ông Một Lần Cuối Cùng."
170 Chương 129: C129: Chương 87
171 Chương 130: C130: Là Cùng Một Ngày Với Bọn Họ
172 Chương 131: C131: "ninh Khả, Nữ Phụ?"
173 Chương 132: C132: "bà Lục... Thật Là Trùng Hợp."
174 Chương 133: C133: Chương 91
175 Chương 134: C134: Đã Từng Hi Vọng Bao Nhiêu Thì Bây Giờ Thất Vọng Bấy Nhiêu.
176 Chương 135: C135: Mẹ Lục Giật Mình, Vội Vàng Quay Ra Đóng Cửa Lại.
177 Chương 136: C136: "lục Bắc Xuyên Đi Tù, Cậu Được Ôm Người Đẹp Về, Không Tốt Sao?"
178 Chương 137: C137: Chương 95
179 Chương 138: C138: Chương 96
Chapter

Updated 179 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Nghiền Chết Một Con Kiến
3
Chương 3: Nằm Mơ
4
Chương 4: Diệp Tiểu Thư, Thiếu Gia Tỉnh Lại Rồi!
5
Chương 5: Tàn Tật Cũng Tốt!
6
Chương 6: Em Có Em Gái Tên Diệp Trăn?
7
Chương 7: ...
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10: Nữ Nhân Mang Thai Đều Cực Kỳ Nóng Tính!
11
Chương 11
12
Chương 12: Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, còn ai nhận ra được là ai?
13
Chương 13: "Kiểm tra lại cho Diệp Tình một lần nữa."
14
Chương 14: Tôi mang thai?!
15
Chương 15: Anh rể?
16
Chương 16: "Đây là Lâm Trạm, sau này sẽ là một thành viên của Lục gia chúng ta."
17
Chương 17: “nữ nhân này, thật đúng là thích lâm trạm sao?!” (1)
18
Chương 17-2: “Nữ Nhân Này, Thật Đúng Là Thích Lâm Trạm Sao?!” (2)
19
Chương 18: Chịu đựng thôi chứ sao
20
Chương 19: Thử áo cưới
21
Chương 20: "lục tổng, đừng giả bộ nữa"
22
Chương 21: Lục tổng, chúng ta ly hôn đi
23
Chương 22: Bởi vì có ý định mưu sát!
24
Chương 23: Chiếc nhẫn
25
Chương 24: “—— Ngày tổ chức hôn lễ không cần mang giày cao gót, anh sẽ chuẩn bị cho em giày đế bằng.”
26
Chương 25: Đa mưu túc trí
27
Chương 26: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (1)
28
Chương 26-2: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (2)
29
Chương 27: Áo cưới mới và lễ phục (1)
30
Chương 27-2: Áo cưới mới và lễ phục (2)
31
Chương 28: Có chút chua (1)
32
Chương 28-2: Có chút chua (2)
33
Chương 29: Lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm (1)
34
Chương 29-2: Lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm (2)
35
Chương 30: Luyến Tiếc Như Trân Bảo (1)
36
Chương 30-2: Luyến tiếc như trân bảo (2)
37
Chương 31: Mẹ, Trăn Trăn Mang Thai Rồi (1)
38
Chương 31-2: Mẹ, Trăn Trăn Mang Thai Rồi (2)
39
Chương 32: Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (1)
40
Chương 32-2: Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (2)
41
Chương 33: Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai rồi!【Vẻ mặt khoe khoang】 1
42
Chương 33-2: Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai rồi!【Vẻ mặt khoe khoang】 2
43
Chương 34-1: Mẹ chuẩn bị trước một ít đồ cho cháu của mẹ thì sao! 1
44
Chương 34-2: Mẹ chuẩn bị trước một ít đồ cho cháu của mẹ thì sao! 2
45
Chương 35: Tới cửa thăm viếng (1)
46
Chương 35-2: Tới cửa thăm viếng (2)
47
Chương 36: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (1)
48
Chương 36-2: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (2)
49
Chương 37: K.o! (1)
50
Chương 37-2: K.o! (2)
51
Chương 38: Tối về nhà anh sẽ giải thích cho em sau (1)
52
Chương 38-2: Tối về nhà anh sẽ giải thích cho em sau (2)
53
Chương 39: Năm tháng!
54
Chương 40: Anh sẽ chờ em và con ra (1)
55
Chương 40-2: Anh sẽ chờ em và con ra (2)
56
Chương 41: Mẹ con đều bình an (1)
57
Chương 41-2: Mẹ con đều bình an (2)
58
Chương 42: Em Bé (1)
59
Chương 42-2: Em Bé (2)
60
Chương 43: Lòng Mang Quỷ Thai (1)
61
Chương 43-2: Lòng mang quỷ thai (2)
62
Chương 44: Vòng tay huyết ngọc (1)
63
Chương 44-2: Vòng Tay Ngọc Huyết (2)
64
Chương 45: Cô thật sự rất vô tội
65
Chương 46: Biết thiện ác, rõ đúng sai
66
Chương 46-2: Biết thiện ác, rõ đúng sai (2)
67
Chương 47: Cha nghiêm mẹ hiền?
68
Chương 47-2: Cha nghiêm mẹ hiền (2)
69
Chương 47-3: Cha nghiêm mẹ hiền? (3)
70
Chương 48: Cái váy này cô mặc không hợp
71
Chương 48-2: Cái váy này của tôi cô mặc không hợp 2
72
Chương 49: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (1)
73
Chương 49-2: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (2)
74
Chương 50: Cái vòng ngọc kia (1)
75
Chương 50-2: Cái vòng ngọc kia (2)
76
Chương 51: Lục tiên sinh âm thầm hạ quyết định, tiếp tục vơ vét đồ Vật mà vợ hắn thích (1)
77
Chương 51-2: Lục tiên sinh âm thầm hạ quyết định, tiếp tục vơ vét đồ Vật mà vợ hắn thích (2)
78
Chương 52: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể “gà chó lên trời” sao? (1)
79
Chương 52-2: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể "gà chó lên trời" sao? (2)
80
Chương 53: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không?
81
Chương 53-2: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không? 2
82
Chương 53-3: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không? 3
83
Chương 54-1
84
Chương 54-2
85
Chương 55-1
86
Chương 55-2
87
Chương 56-1
88
Chương 56-2
89
Chương 57-1: Mạnh Tiểu Thư
90
Chương 57-2: Mạnh Tiểu Thư
91
Chương 58-1: Đây cũng chính là chỗ mà Mạnh Tiệp lo lắng
92
Chương 58-2
93
Chương 59-1: Hợp tác vui vẻ
94
Chương 59-2: Hợp tác vui vẻ
95
Chương 60-1: Cô theo đuổi, hắn im lặng ủng hộ là được rồi
96
Chương 60-2: Cô theo đuổi, hắn im lặng ủng hộ là được rồi
97
Chương 61-1: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên
98
Chương 61-2: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên
99
Chương 62-1: Giẫm lên chân anh, anh ôm em
100
Chương 62-2: Giẫm lên chân anh, anh ôm em
101
Chương 63-1: Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi
102
Chương 63-2: Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi
103
Chương 64: Công ty giải trí Triêu Tầm
104
Chương 65-1: Vô tội? (1)
105
Chương 65-2: Vô tội? (2)
106
Chương 66: Tất cả mọi người đều nín thở lắng nghe
107
Chương 67-1: Nghĩ cũng đừng nghĩ! (1)
108
Chương 67-2: Nghĩ cũng đừng nghĩ! (2)
109
Chương 68: Vậy là tốt rồi
110
Chương 69: Thật đáng yêu
111
Chương 70: Thằng nhóc này rốt cuộc là giống ai đây???
112
Chương 71: Muốn ngồi tù sao?
113
Chương 72: “Không phải chỉ là do cha sợ con không tới thôi sao.”
114
Chương 73: “Sao chị ta lại không bỏ ra nổi hai mươi triệu?”
115
Chương 74: “Anh rất muốn giết ông ta!”
116
Chương 75: “Anh rất muốn giết ông ta!”
117
Chương 76: “Yên tâm, trong lòng anh tự biết rõ.”
118
Chương 77: “Cho nên?”
119
Chương 78: Đánh trống lảng thất bại
120
Chương 79: Phi! Đ�? Súc sinh!
121
Chương 80: “Cái thằng này…”
122
Chương 81: “Điều trị bảo tồn…”
123
Chương 82: “Mấy cái bất động sản đó thì làm được cái gì?”
124
Chương 83: “Chúc Chúc, con biết không? Tên của con là do cụ đặt đấy.”
125
Chương 84: Hắn ta không hối hận, tuyệt đối không hối hận!
126
Chương 85
127
Chương 86: “Em muốn báo hiếu ông một lần cuối cùng.”
128
Chương 87
129
Chương 88: Là cùng một ngày với bọn họ
130
Chương 89: “Ninh Khả, nữ phụ?”
131
Chương 90: “Bà Lục… Thật trùng hợp.”
132
Chương 91
133
Chương 92: Đã từng hi vọng bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu
134
Chương 93: Mẹ Lục giật mình, vội vàng quay ra đóng cửa lại
135
Chương 94: “Lục Bắc Xuyên đi tù, cậu được ôm người đẹp về, không tốt sao?”
136
Chương 95: Lục tổng, mùi dấm của ngài tôi ngửi còn thấy ê hết cả răng đây này!
137
Chương 96: Cảm ơn em đã nguyện ý vì anh mà giữ con lại
138
Chương 97: “Lục thị sụp đổ? Anh có ý gì?”
139
Chương 98: “Xin lỗi, tôi lừa ông, mấy cái chứng cứ phạm tội kia đều là giả.”
140
Chương 99: Lòng lang dạ thú
141
Chương 100: Anh muốn gì
142
Chương 101: Con là đứa bé mà cha thích nhất
143
Chương 102: “Không sao ạ?”
144
Chương 103: “Bộ dạng gì?”
145
Chương 104: “100%”
146
Chương 105: Toàn văn hoàn
147
Chương 106: C106: Vô Tội? (2)
148
Chương 107: C107: Tất Cả Mọi Người Đều Nín Thở Lắng Nghe.
149
Chương 108: C108: Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ! (1)
150
Chương 109: C109: Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ! (2)
151
Chương 110: C110: Vậy Là Tốt Rồi
152
Chương 111: C111: Thật Đáng Yêu
153
Chương 112: C112: Thằng Nhóc Này Rốt Cuộc Là Giống Ai Đây???
154
Chương 113: C113: Muốn Ngồi Tù Sao?
155
Chương 114: C114: "không Phải Chỉ Là Do Cha Sợ Con Không Tới Thôi Sao."
156
Chương 115: C115: "sao Chị Ta Lại Không Bỏ Ra Nổi Hai Mươi Triệu?"
157
Chương 116: C116: "anh Rất Muốn Giết Ông Ta!"
158
Chương 117: C117: "anh Thật Sự Rất Muốn Giết Ông Ta."
159
Chương 118: C118: "yên Tâm, Trong Lòng Tự Anh Biết Rõ."
160
Chương 119: C119: "cho Nên?"
161
Chương 120: C120: Đánh Trống Lảng Thất Bại
162
Chương 121: C121: Phi! Đồ Súc Sinh!
163
Chương 122: C122: "cái Thằng Này..."
164
Chương 123: C123: "điều Trị Bảo Tồn..."
165
Chương 124: C124: "mấy Cái Bất Động Sản Đó Thì Làm Được Cái Gì?"
166
Chương 125: C125: "chúc Chúc, Con Biết Không? Tên Của Con Là Do Cụ Đặt Đấy."
167
Chương 126: C126: Hắn Ta Không Hối Hận, Tuyệt Đối Không Hối Hận!
168
Chương 127: C127: Chương 85
169
Chương 128: C128: "em Muốn Báo Hiếu Ông Một Lần Cuối Cùng."
170
Chương 129: C129: Chương 87
171
Chương 130: C130: Là Cùng Một Ngày Với Bọn Họ
172
Chương 131: C131: "ninh Khả, Nữ Phụ?"
173
Chương 132: C132: "bà Lục... Thật Là Trùng Hợp."
174
Chương 133: C133: Chương 91
175
Chương 134: C134: Đã Từng Hi Vọng Bao Nhiêu Thì Bây Giờ Thất Vọng Bấy Nhiêu.
176
Chương 135: C135: Mẹ Lục Giật Mình, Vội Vàng Quay Ra Đóng Cửa Lại.
177
Chương 136: C136: "lục Bắc Xuyên Đi Tù, Cậu Được Ôm Người Đẹp Về, Không Tốt Sao?"
178
Chương 137: C137: Chương 95
179
Chương 138: C138: Chương 96
footer(); ?>