Chương 3

Khi lớn lên, thời gian cũng thay đổi, nhiều kỷ niệm quá khứ dần trở nên phai nhạt.

Nhưng Lâm Thanh Nhạc lại cảm thấy rất lạ, thậm chí những câu của Hứa Đinh Bạch chỉ nói một lần, mà cô đều nhớ rõ trong đầu.

Lúc còn nhỏ, bởi vì trong nhà có những việc không hay, cô trầm mặc ít lời, chỉ ngồi ở trong góc. Khi đó, rất nhiều cậu bé cười nhạo về ba của cô, bắt nạt cô bằng nhiều cách.

Có một lần cô bị chặn lại ở sân thể dục, may mắn Hứa Đinh Bạch phát hiện ra, đuổi những người bắt nạt cô đi.

Nhưng nước mắt cô vẫn lặng lẽ rơi, cậu bé ra dáng người lớn, lau nước mắt cho cô, nói rất nhiều lời dễ nghe để dỗ cô.

Sau khi cô ngừng khóc đã hỏi anh một câu kỳ lạ, tại sao mọi người lại không thích cô, còn anh lại muốn giúp cô.

Anh nói, chúng ta là bạn cùng bàn, cho nên anh nhất định sẽ giúp.

Sau đó cô nhớ kỹ lại, Hứa Đinh Bạch là bạn cô, cũng là người rất tốt.

“Bạn bè ư? Đừng nói lung tung.”

Nhưng… Sau này lớn lên Hứa Đinh Bạch lại không thừa nhận.

“Nhưng cậu đã nói…”

Sắc mặt người đối diện trở nên u ám.

Lâm Thanh Nhạc cụp mắt xuống, tiếp tục nói: “Mặc kệ cậu nghĩ như thế nào, dù sao tớ cũng nhớ rất rõ. Lúc trước tớ chuyển trường, khi đó cậu có cho tớ số điện thoại của cậu, nhưng gọi không được, tớ còn cho rằng cậu viết sai số điện thoại… Bây giờ tớ mới biết được chuyện đã xảy ra với gia đình cậu, vậy mấy năm nay cậu…”

“Nói đủ chưa?” Hứa Đinh Bạch ngắt lời cô, “Cậu đi được rồi đấy.”

“Nhưng tớ...”

“Đừng đi theo tôi nữa!” Giữa mày anh nhăn lại, rõ ràng đã không còn kiên nhẫn nữa.

Mà Lâm Thanh Nhạc không được anh cho phép, cũng không tiếp tục đi về phía trước nữa. Cô đứng ở chỗ cũ nhìn người thiếu niên gầy ốm cách đó không xa đang đi xa dần, rồi biến mất ở góc hẻm nhỏ.

Cuối cùng, cô chỉ có thể quay lại quầy hàng bán bún gạo.

Chú Mễ Tuyến nhìn cô đang cầm túi bún gạo vẫn còn nguyên đi ra.

“Cô bé, hay là cháu ngồi đây ăn đi.”

Lâm Thanh Nhạc “Dạ” rồi ngồi xuống bàn.

Chú Mễ Tuyến nhìn dáng vẻ cúi đầu im lặng của cô, đại khái cũng đoán được cô đã thất bại nên an ủi nói, “Cô bé à, tính tình của cậu ta kỳ quái, nói chuyện cũng không dễ nghe, cháu cũng đừng quá để ý.”

Chú Mễ Tuyến nhớ rõ lúc trước còn có cô gái mang tiền đến cho cậu ta, cuối cùng vừa khóc vừa cầm tiền đi. Còn cô gái khác thì mang đồ ăn đến, cuối cùng cũng tức giận rời đi… Dù sao mỗi người tới, vẻ mặt đều không tốt rời đi.

Mà cô gái này nhìn trông mềm yếu, chắc không chịu được vẻ mặt lạnh lùng của Hứa Đinh Bạch.

Chú Mễ Tuyến thấy Lâm Thanh Nhạc vẫn không mở miệng, còn muốn an ủi vài câu, nhưng vừa định nói thì đã nhìn thấy cô gái ngồi trên băng ghế nhỏ ngẩng đầu.

Trong mắt cô gái trong veo, không hề giống như vừa bị mắng.

“Không có đâu, tính tình của cậu ấy không hề kỳ quái chút nào, cậu ấy rất tốt.”

“Hả?”

Lâm Thanh Nhạc buông đũa xuống, hỏi: “Chú, chú có thể nói cho cháu khi nào cậu ấy ra ngoài không?”

“Để làm gì?”

Lâm Thanh Nhạc cụp mắt xuống nhìn bát bún đã lạnh, nghiêm túc nói: “Cháu nghĩ lần sau có thể hỏi lại cậu ấy, có thể đến nhà cậu ấy ăn bún không.”

——

Hôm nay Lâm Thanh Nhạc đến đây cũng không phải vô ích, chú bán bún ở đây nói cho cô biết một số chuyện mà mấy người Tưởng Thư Nghệ cũng không biết về Hứa Đinh Bạch.

Chú Mễ Tuyến nói, lúc Hứa Đinh Bạch mới vừa dọn đến đây, vốn dĩ không bước ra khỏi cửa. Mãi đến cuối năm ngoái, anh mới được ba sắp xếp cho vào học trường đặc biệt.

Không biết bằng cách nào mà ba anh lại thuyết phục được anh học trường dành cho người mù, chú Mễ Tuyến cũng không biết rõ lắm, nhưng anh nói anh hiểu được đại khái ý định của ba anh.

Ngôi trường đặc biệt kia được chính phủ tài trợ, hoàn toàn không cần học phí. Miễn học phí tương đương với việc được chăm sóc miễn phí, chuyện này đối với ba của Hứa Đinh Bạch là chuyện tốt.

Mà từ khi Hứa Đinh Bạch đồng ý đi học, ba anh rất ít ở nhà, hàng xóm xung quanh cũng không biết ông ấy đi đâu, những người sống ở đây đều gặp khó khăn, làm sao mà còn có thể lo lắng cho người khác.

Đến nỗi mẹ anh, nghe nói bởi vì công ty xảy ra chuyện, bây giờ vẫn còn đang ở trong tù.

Ngoài những việc này, chú Mễ Tuyến cũng nói cho cô điều mà cô muốn biết nhất. Đó chính là thời gian học của Hứa Đinh Bạch ở trường học đặc biệt kia, trường học này khác với những trường học bình thường, một tuần chỉ học có bốn ngày, thời gian nghỉ ngơi là chủ nhật, thứ hai và thứ ba.

Chuyện này đối với Lâm Thanh Nhạc được tính là tốt, bởi vì thứ bảy cô được nghỉ, có thể chờ anh tan học rồi “ngẫu nhiên gặp được” anh một lần nữa.

Lâm Thanh Nhạc rất muốn biết rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì, cũng rất muốn đến gần anh, giúp đỡ anh.

Giống như trước kia anh đối với cô.

Cho nên hơn một tháng sau, mỗi thứ bảy cô đều đứng ở quầy bán hàng nhỏ, chờ anh về.

Nhưng Hứa Đinh Bạch vẫn không để ý tới cô, có lúc cô dũng cảm nói chuyện với anh, anh sẽ tức giận. Vì vậy, cô càng phải đến nhà anh ăn cơm.

Nhưng Lâm Thanh Nhạc không có chút khó chịu nào, bởi vì cô biết anh là người như thế nào, cũng cảm thấy chỉ có mình mới hiểu anh.

Anh cũng không phải cố ý tức giận, cô biết, anh chỉ là bị thế giới này tra tấn.

Nhưng Hứa Đinh Bạch không cần bạn.

Giống như trước kia, cô cũng thu mình vào trong góc không muốn người khác đến gần, nhưng thật ra cô cũng rất muốn có một người bạn có thể chơi cùng với cô.

Lại đến thứ bảy.

Hôm nay, Lâm Thanh Nhạc đi đến thư viện vào giữa trưa, tới gần 5 giờ chiều, cô thu dọn sách vở vào cặp, nhanh chóng đi tới đường Nhạc Tiềm.

Hôm nay chú Mễ Tuyến không mở quán, Lâm Thanh Nhạc ở giao lộ đợi một lúc lâu, nhìn thấy Hứa Đinh Bạch đi đến đây. Chắc chú Mễ Tuyến đã nói với anh, nên hôm nay anh không dừng lại mà đi thẳng vào ngõ nhỏ.

“Hôm nay tớ ở thư viện làm bài tập, bọn họ bật điều hòa, rất lạnh…Tay tớ lạnh lắm luôn.” Sau hơn một tháng nhiều lần “ngẫu nhiên gặp được”, bây giờ cô đã mạnh dạn với anh hơn rất nhiều, còn nói được một câu rất dài.

Bước chân của Hứa Đinh Bạch hơi dừng lại: “Tôi nói rồi, cậu...”

“Yên tâm đi, hôm nay tớ không đến nhà cậu ăn bún đâu!” Lâm Thanh Nhạc vội vàng nói, “Hôm nay chú Mễ Tuyến không mở quán, tớ cũng chưa mua.”

Hứa Đinh Bạch định nói thì bị nghẹn lại, anh cắn răng.

Lâm Thanh Nhạc nhìn sắc mặt anh, nói: “Tớ cũng không đi theo đến nhà cậu nữa, tớ nói nhất định sẽ giữ lời, cậu không đồng ý thì tớ không đi. Ừm… Tớ đi theo cậu một đoạn là được, tớ có mang bánh kem cho cậu.”

Trong khoảng thời gian Lâm Thanh Nhạc ở đây, cô luôn nói mấy câu vô nghĩa, Hứa Đinh Bạch từ đầu đến giờ đều tức giận.

Anh không muốn nhìn thấy ai trong quá khứ, đám người ồn ào sẽ biến mất, tình người nóng lạnh sẽ hiện ra.

Vận mệnh thay đổi đột ngột, anh đều chịu đủ rồi.

Anh bị trói buộc trong bóng tối vô biên, không hề trông cậy vào ai có thể cứu anh ra.

Anh cười lạnh: “Giúp tôi? Tôi cần bánh kem làm gì.”

Lâm Thanh Nhạc nhanh chóng đưa chiếc bánh kem mà cô mua ở gần thư viện lên, cô đã tiết kiệm tiền ăn sáng trong ba tuần để mua cái bánh kem nhỏ này.

“Tớ vừa mua, cho cậu ăn nè!”

Khóe môi Hứa Đinh Bạch hơi nhếch: “Không có hứng thú.”

“Đây là hương vani mà cậu thích nhất.” Lâm Thanh Nhạc mở ra, nâng bánh kem lên gần mũi anh. 

Hương bánh vani nồng đậm, lớp kem bơ tinh tế trên mặt bánh, mùi bánh bay vào mũi anh.

“Lúc trước cậu mang đến cho tớ, cậu nói đây là hương vị mà cậu thích nhất, bây giờ tớ cũng thích nhất.”

Cho dù anh không nhìn thấy, nhưng cũng có thể cảm nhận được cô gái trước mặt đang cười nói vui vẻ.

Trong ký ức của anh buộc anh phải nhớ đến nụ cười của cô, anh nhớ rõ cô gái tên Lâm Thanh Nhạc này, cũng nhớ rõ cô khi còn nhỏ, đôi mắt hơi cong khi cười.

Tuy nhiên, anh bài xích cái kí ức này.

“Ừm, khẩu vị của cậu không thay đổi đúng chứ?”

Cho nên anh không muốn cô tới gần anh.

“Hứa Đinh Bạch?”

Thật sự không muốn sao…

“Cậu không thích sao?”

“Không thích!” Hứa Đinh Bạch đột nhiên vung tay lên.

Tay anh đánh vào tay cô, cùng lúc hất bánh kem trong hộp rơi xuống đất, phát ra tiếng động.

Lâm Thanh Nhạc hơi giật mình, nhìn về phía hộp bánh kem trên mặt đất.

“Lâm Thanh Nhạc, cậu nghĩ rằng cậu đang làm cho người tàn tật cảm thấy ấm áp sao?” Hứa Đinh Bạch nhìn cô, vẻ mặt tức giận, anh hung dữ và nói với giọng điệu chế nhạo, “Cậu bớt tự luyến đi, tôi không cần cậu phải chạy tới nơi này, tôi với cậu rõ ràng không thân thiết! Cậu cần gì phải giả bộ tử tế? Làm như thế này để cho ai xem?”

“Làm cho cậu xem đó.” Lâm Thanh Nhạc thấp giọng nói tiếp.

Hứa Đinh Bạch im lặng.

Lâm Thanh Nhạc thu tay lại, cảm thấy cổ tay hơi đau, cô ngước mắt nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Hứa Đinh Bạch, cậu học tớ đúng không?”

“…Cái gì?”

“Tớ trước kia cũng ném bánh kem mà cậu tặng cho tớ đi.” Lâm Thanh Nhạc có chút ủy khuất nói, “Cậu có phải là muốn trả thù tớ hay không?”

Trường tiểu học mà cô chuyển đến là trường tiểu học số 3, lúc ấy Hứa Đinh Bạch là lớp trưởng, giáo viên sắp xếp anh với cô ngồi cùng bàn.

Bởi vì những điều mà ba cô đã làm trước đó, nên những người khác không chịu chơi với cô, mà còn bắt nạt cô, chỉ có anh mang bánh kem từ nhà đến cho cô.

Nhưng khi đó, cô im lặng nghĩ rằng anh đang cố ý trêu chọc, mỉa mai cô. Cho nên lúc anh đưa qua, cô dùng sức hất đổ cái bánh kem nhỏ rơi xuống đất.

Sau đó, Hứa Đinh Bạch tự mình dọn dẹp bánh kem trên đất.

Anh một chút cũng không tức giận, thậm chí khi đi học còn hỏi cô, có phải cô không thích hương vani hay không…

Hứa Đinh Bạch đương nhiên cũng đã nghĩ tới quá khứ trước kia, vẻ mặt tức giận ngưng lại, trong cổ họng giống như bị chặn lại.

“Vậy là cậu trả thù tớ rồi.” Lâm Thanh Nhạc cười khẽ, “Gậy ông đập lưng ông, vậy chúng ta huề nhau. Còn bánh kem, cậu không thích thì sau này tớ không mua nữa.”

“…”

“Nhưng cậu nói sai rồi, tớ không có giả bộ tử tế với cậu, tớ cũng không diễn kịch để cậu cảm thấy được ấm áp.” Lâm Thanh Nhạc do dự, trầm giọng nói, “Tớ chỉ muốn gặp cậu, tớ mới về đây không lâu, cũng gặp mấy bạn học cùng lớp với một số bạn cũ. Nhưng tớ cảm thấy…Tớ vẫn thích cậu nhất.”

——

Lâm Thanh Nhạc rời đi.

Hứa Đinh Bạch không biết cô trông như thế nào khi rời đi, nhưng lời cô nói lại giống như hương vani còn trong không khí, mùi hương dày đặc như giữ chặt anh lại.

Thích anh nhất?

Còn có người sẽ thích anh nhất sao…

Nực cười…

“Tiểu Bạch, cháu đứng đây làm gì, có chuyện gì sao?” Không biết anh đã đứng được bao lâu, bên cạnh anh có giọng nói của người già.

Hứa Đinh Bạch lấy lại tinh thần, nghe ra là bà Khương ở lầu dưới.

“Không có gì ạ.” Hứa Đinh Bạch lắc đầu, đi về phía trước.

“Này từ từ đã, đây là cái gì? Bánh kem à, Tiểu Bạch, là của cháu sao?”

Đột nhiên hương vani trở nên nồng đậm, bà Khương cầm hộp đưa tới.

Hứa Đinh Bạch dừng lại: “Không phải.”

“Trời ạ, ai lại vứt đi chứ? Cái này còn ăn được, chỉ là bánh bên trong nhìn không được đẹp thôi.”

Ánh mắt của Hứa Đinh Bạch nhìn về hướng của bà Khương, có lẽ là bị người kia làm ảnh hưởng, trong nháy mắt, trong đầu anh xuất hiện dáng vẻ lúc còn nhỏ anh mang theo bánh kem đi đến trường.

Anh nắm chặt gậy dò đường, gần như bị dáng vẻ trong ký ức làm cho khó thở: “Ném đi bà Khương… Bánh kem hỏng rồi.”

“Hả, thế sao…”

Chapter
footer(); ?>