Chương 61

Xung quanh ngoại trừ tiếng của Hứa Đinh Bạch và Tô Hàn Cảnh ra thì không còn người nào khác, người ở chỗ này căn bản sẽ không nghĩ đến bản thân đã nhẹ nhàng hít được drama lớn đến thế!

Tô tổng thấy hình Lâm Thanh Nhạc trong điện thoại Hứa tổng? Hứa tổng thật sự để hình của Lâm Thanh Nhạc trong điện thoại!

Còn cái gì mà “Ở nước ngoài nhắc đến cháu suốt?”...

Vừa rồi Tô tổng kích động mạnh như vậy, quả thực là cùng loại với “mẹ chồng” gặp “con dâu”!

Tầm mắt mọi người chuyển từ Hứa Đinh Bạch lên người Lâm Thanh Nhạc, đảo qua đảo lại mấy lần, mọi người đều bị kinh hãi đến hồn rời khỏi xác.

Bọn họ nhìn ông chủ không gần nữ sắc của mình, hóa ra đã sớm có người trong lòng, hơn nữa còn là người của công ty bọn họ!

Lâm Thanh Nhạc vội vã bước đến thang máy dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, sau khi bấm nút, cô nhìn chằm chằm vào những con số đang nhảy.

Nhanh lên nhanh lên nhanh lên…

“Thanh Nhạc!”

Quý Siêu Siêu và Tiền Tiểu Tịnh một trái một phải theo kịp, Lâm Thanh Nhạc vẫn nhìn không chớp mắt: “Trở lại làm việc.”

Quý Siêu Siêu nuốt một ngụm nước bọt: “Vậy chiếc khăn quàng cổ trên bàn của cô, là của Hứa tổng sao!”

Lâm Thanh Nhạc: “...Ừ.”

“Cô đã nói là người bình thường mà!” Quý Siêu Siêu nâng trán, “Thật là, quá, bình, thường, đi!”

“Cho nên vừa rồi tôi không có nghe lầm, tôi thật sự nghe đúng rồi.” Tiền Tiểu Tịnh nắm lấy ống tay áo Lâm Thanh Nhạc, kiềm chế kích động, “Cô với Hứa tổng, hai người là loại quan hệ đó! Oh my God...Cô giấu cũng kỹ quá rồi.”

Quý Siêu Siêu: “Thật đấy, trong công ty không ai biết chuyện này cả.”

Tiền Tiểu Tịnh lắc đầu: “Không không không, bây giờ có người biết rồi, hơn nữa tôi tin… không bao lâu nữa thôi thì mọi người đều biết cả.”

Phải rồi, vừa rồi ở đó, có tất cả người của các bộ phận.

Lâm Thanh Nhạc thở hắt ra, hết cách: “Chuyện này không quan trọng… hai cô đừng nói nữa.”

Tiền Tiểu Tịnh: “Chuyện này sao lại không quan trọng, đó là Hứa Đinh Bạch đó. Thảo nào cô Triệu theo đuổi anh ấy, anh ấy đều không thèm để mắt, thảo nào lúc trước tôi thấy hai người hình như rất thân thiết. Ôi phải rồi, lúc đó cô nói hai người chỉ là quan hệ bạn học, lâu như vậy, thì ra hai người đã sớm!”

“Không phải! Lúc đó thật sự không có.”

Tiền Tiểu Tịnh: “Vậy là sau này hai người mới ở bên nhau?!”

“Chuyện này…”

Đinh——

Thang máy đã đến, Lâm Thanh Nhạc vội vã bước vào: “Chuyện này để sau hãy nói, bây giờ là giờ làm việc!”

Tiền Tiểu Tịnh và Quý Siêu Siêu cũng bước vào, “Mặc kệ là thế nào, tất cả các cô gái độc thân của công ty chúng ta xem như tan nát cõi lòng rồi.”

——

Loại chuyện bát quái ở công tư thế này, nếu muốn truyền, thì rất nhanh sẽ truyền đến tai từng người.

Còn chưa đến giờ tan tầm, các bộ phận trong công ty đã lén tập trung một truyền mười, mười truyền trăm, tin tức dễ dàng lan truyền khắp nơi.

[Nghe nói gì không, Hứa tổng có bạn gái, là phó giám đốc bộ phận kế hoạch Lâm Thanh Nhạc.]

[Nghe nói rồi! Móa nó! Sợ nha! Chưa thấy hai người này qua lại bao nhiêu mà?]

[Nhân viên có ở đó truyền đạt lại ý của Tô tổng, có lẽ là phải! Bọn họ đã quen nhau từ sớm rồi.]

[Phải phải phải, Tô tổng còn nói lúc trước Hứa tổng ở nước ngoài luôn treo người ta ở trên miệng đó!]

[Hu hu hu hu tôi khóc đây, ông chủ đã là cỏ thơm có chủ rồi.]

[Không thể nghĩ ra hình ảnh đó… người như Hứa tổng vậy mà trong lòng lại quan tâm lo lắng cho một cô gái nha.]

[Nhưng phải nói là phó giám đốc bộ phận kế hoạch thật sự rất đẹp, tiệc rượu lần trước đẹp đến áp đảo quần chúng, khó trách Hứa tổng thích người ta.]

[Tôi nhớ có mấy chàng trai trong bộ phận của chúng ta còn muốn làm quen với cô ấy, hahaha, thật may là tôi đã không đi! Nếu không khó mà giữ được việc rồi!]

...

Chuyện phiếm trong các bộ phận khác, thật ra thì bộ phận kế hoạch cũng ngầm tám qua lại, chỉ là, dù sao đương sự Lâm Thanh Nhạc cũng ở đây, biểu cảm trên mặt bọn họ cũng không dám thay đổi quá nhiều.

Lâm Thanh Nhạc ngồi ở chỗ làm việc, cũng bình tĩnh lại.

Cô không muốn để mọi người biết là bởi vì sợ rằng mọi người sẽ chú ý quá nhiều đến cô và Hứa Đinh Bạch, nhưng nếu thực sự bị biết được rồi, cô cũng không cần phải che giấu nữa.

Dù sao… công việc là công việc, tình cảm là tình cảm, ngày thường giữa cô và Hứa Đinh Bạch ở nơi làm việc qua lại cũng không nhiều.

Đinh——

Trong điện thoại có tin nhắn đến.

Hứa Đinh Bạch: [Không sao chứ?]

Lâm Thanh Nhạc: [Chuyện gì?]

Hứa Đinh Bạch: [Hôm nay dì nhỏ đến đột xuất, không nói cho anh biết. Lúc trước anh cũng không nói em đến công ty làm việc, cho nên đột nhiên dì nhỏ đến thấy em nên có hơi kích động.]

Lâm Thanh Nhạc: [Không sao đâu… Dù sao thì mọi người cũng biết rồi.]

Hứa Đinh Bạch: [Cũng phải, chuyện em là bà chủ, sớm muộn bọn họ cũng biết.]

Lâm Thanh Nhạc nhìn thấy hai chữ đó, hơi cong khóe miệng: [Vậy thì hôm nay anh phải ở cùng dì của anh đúng chứ?]

Hứa Đinh Bạch: [Tối nay cùng nhau ăn bữa cơm, sau khi tan tầm em đến chỗ để xe.]

Lâm Thanh Nhạc: [Em cũng phải đi?]

Hứa Đinh Bạch: [Dì nhỏ nói muốn gặp em.]

Lâm Thanh Nhạc đột nhiên trở nên căng thẳng, tuy nói… hôm nay lúc gặp Tô Hàn Cảnh ở đó, bà ấy không giống với những gì trong tưởng tượng của cô, nhưng dù thế nào cũng là bề trên của Hứa Đinh Bạch, đột nhiên nói muốn ăn cơm, làm cô có cảm giác như sắp đi gặp ba mẹ chồng.

Lâm Thanh Nhạc: [Nhưng em chưa chuẩn bị gì hết!]

Hứa Đinh Bạch: [Không cần đâu.]

Lâm Thanh Nhạc: [Sao lại không cần?]

Hứa Đinh Bạch: [Phó giám đốc Lâm, anh đã là của em rồi, em không cần phải đút lót trưởng bối nữa.]

Lâm Thanh Nhạc: “…”

Sáu giờ tối, tan sở.

Lâm Thanh Nhạc dọn dẹp xong xuôi, đeo túi xách đi vào thang máy, tan sở có rất nhiều người, sau khi cửa thang máy mở ra, Lâm Thanh Nhạc bước vào, đứng trong góc nhỏ.

Thang máy rất yên tĩnh, cô liếc nhìn cửa thang máy. Cánh cửa này có phần phản chiếu, có thể mơ hồ nhìn thấy ánh mắt của người khác.

Không ngoài dự đoán, ánh mắt của người trong thang máy như có như không mà liếc nhìn cô.

Quả nhiên, chuyện làm gấu trúc, tuy muộn nhưng vẫn đến.

Lâm Thanh Nhạc xoa mũi, có chút xấu hổ, sau đó nhìn xuống điện thoại…

Khó khăn lắm mới đến tầng hầm, ngay khi thang máy mở ra, cô lập tức đi ra ngoài.

Chỗ đậu xe của Hứa Đinh Bạch đã định sẵn, nên cô đi thẳng về hướng đó, sau khi nhìn thấy xe, cô trực tiếp kéo cửa xe ngồi vào.

“Phù…” Sau khi ngồi xuống, Lâm Thanh Nhạc thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Đinh Bạch đã đợi cô trên xe một lúc hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn anh, nói: “Sức hút của Hứa tổng quá lớn, chuyện em ở bên anh đã truyền đi nhanh chóng, vừa rồi đi thang máy như bị gai nhọn cắm vào lưng.”

Hứa Đinh Bạch rướn người thắt dây an toàn cho cô: “Là sức hút của em lớn thôi.”

“…So ra còn kém anh.”

“Chuyện này còn khách sáo với anh nữa.” Hứa Đinh Bạch thắt dây an toàn xong cũng không chịu ngồi lại, lại gần hôn cô.

Lâm Thanh Nhạc sợ nói: “Em vừa đánh son!”

Hứa Đinh Bạch không nói, nhìn cô cười.

Lâm Thanh Nhạc duỗi ngón tay cái ra lau son môi, sau đó nhanh chóng lấy son trong túi ra: “Vừa rồi còn đánh lớp trang điểm, anh đừng làm trôi.”

Hứa Đinh Bạch: “Không đánh cũng đẹp.”

“Em không nghe anh nói đâu…” Nói xong, lại liếc nhìn anh, “Nhanh lái xe đi, ăn cơm cùng dì đừng đến muộn.”

Hứa Đinh Bạch vẫn chưa thỏa mãn ngồi về chỗ: “Anh biết rồi.”

Bữa tối với Tô Hàn Cảnh được dọn ra trong nhà hàng riêng, bọn họ đến nơi, chưa được bao lâu thì Tô Hàn Cảnh cũng đến.

Lâm Thanh Nhạc vội đứng dậy: “Tô tổng.”

Tô Hàn Cảnh cười để cô ngồi xuống: “Gọi Tô tổng gì chứ, cháu gọi dì là dì nhỏ như Hứa Đinh Bạch là được rồi, đều là người một nhà.”

Lâm Thanh Nhạc nhẹ gật đầu, có chút xấu hổ.

“Chọn món rồi sao?”

Hứa Đinh Bạch: “Đã kêu họ làm mấy món đặc sắc của ngày hôm nay.”

“Được.” Tô Hàn Cảnh nói lại nhìn Lâm Thanh Nhạc lần nữa: “Quả nhiên là người còn đẹp hơn trong ảnh.”

“Cảm ơn Tô… dì nhỏ.” Lâm Thanh Nhạc nhìn Hứa Đinh Bạch, hỏi, “Nhưng trong điện thoại của anh có ảnh gì của em?”

Hứa Đinh Bạch: “Mấy tấm chụp lễ tốt nghiệp đại học của em.”

Lâm Thanh Nhạc hiếm khi chụp ảnh, cũng không đăng lên hội bạn bè, cho nên ảnh của cô rất ít. Nhưng khi tốt nghiệp đại học khoác trên mình bộ đồng phục cử nhân, quả thực đã bị bạn cùng phòng chụp rất nhiều...

“Anh lấy đâu ra vậy?” Cô nhớ trong hội bạn bè cũng không có.

Hứa Đinh Bạch: “Sau khi về nước anh đã cho người đi tìm em, những tấm ảnh ấy đã được gửi đến lúc đó.”

“Ồ…”

“Nó vì tìm cháu mà đã bỏ ra không ít công sức đó.” Tô Hàn Cảnh nói, “Thằng nhóc này thích cháu đến cỡ nào, dì với dượng nó biết cả đấy.”

Lâm Thanh Nhạc nhìn Hứa Đinh Bạch, người đang nắm tay cô ở dưới bàn.

Tô Hàn Cảnh: “Bây giờ hai đứa có thể ở bên nhau dì cũng rất mừng, đây cũng xem như cái cọc trong lòng dì. Lúc trước dì thật sự sợ Đinh Bạch không theo đuổi được cháu, nói thế này, dì thật sự không biết cái tính tình này của nó đến kiếp sau có thể ở bên ai được.”

Lâm Thanh Nhạc cong môi “Tính tình của anh ấy tốt lắm…”

“Đó có lẽ chỉ dành cho cháu thôi.” Tô Hàn Cảnh nói đầy ẩn ý, “Nó chẳng có kiên nhẫn với cô gái khác đâu, cháu không cần nó thì cuối cùng cũng chẳng ai cần nó.”

Hứa Đinh Bạch ngả người ra sau, có chút không thèm đếm xỉa tới: “Ừm, dì nhỏ, lời này của dì khá đúng đấy.”

“Còn không phải à, dì còn không hiểu cháu chắc.”

Cả ba trò chuyện, các món ăn cũng được dọn ra.

Ông chủ của nhà hàng riêng này là một người bạn của Hứa Đinh Bạch, sau khi họ dùng bữa một lúc, người chủ bước vào chào hỏi.

“Hai người ăn trước, cháu ra ngoài một chút.” Vừa rồi ông chủ nói hôm nay đám người Trần Kha vừa hay ăn cơm ở đây, đều là bạn bè cả, Hứa Đinh Bạch ra chào hỏi chút.

Sau khi Hứa Đinh Bạch và ông chủ đi rồi, trong phòng bao chỉ còn lại Lâm Thanh Nhạc cùng Tô Hàn Cảnh.

Lâm Thanh Nhạc trước giờ vẫn rất lo lắng, nhưng cô phát hiện tính cách của Tô Hàn Cảnh thực sự rất khác so với tưởng tượng rất nhiều, bà ấy không hề lạnh lùng nghiêm túc như vẻ ngoài, ngược lại còn hay cười khi trò chuyện khiến mọi người cảm thấy đặc biệt thoải mái.

“Thanh Nhạc, hai đứa có thể thành đôi, dì thật sự rất vui. Thật ra ngay từ đầu, dì không biết hề biết lòng nó luôn thấp thỏm mong nhớ đến con. Lúc đó, nó lầm lì ít nói, dì còn cho rằng nó có vấn đề về tâm lý.”

Lâm Thanh Nhạc sững sờ: “Đoạn thời gian ở nước ngoài, anh ấy trải qua thế nào ạ?”

“Hơn một năm đầu, nó cơ bản đi đi về về giữa bệnh viện và nhà, sau khi mổ mắt thị lực mờ đi nhìn không rõ, cần kháng viêm kháng khuẩn trong thời gian dài, lúc đó rất khó khăn cũng rất đau đớn, dì nhìn mà đau xót trong lòng, nhưng nó ấy à, không kêu lấy một tiếng… Sau đó nữa, thị lực cũng dần ổn định lại. Sau khi có thể nhìn rõ mọi thứ, nó nói với dì nó muốn đi học.” Tô Hàn Cảnh nói, “Thật ra lúc đó dì cũng không đồng ý, dù sao cũng không vội đúng không, dì nghĩ đợi nó hồi phục một khoảng thời gian rồi mới nói đến chuyện đi học cũng được. Nhưng mà nó rất cố chấp.”

Tô Hàn Cảnh: “Sau này không lay chuyển được nó, nên dì đã thuê thầy dạy cho nó, vì hoàn cảnh của nó quá đặc biệt, kéo theo rất nhiều chương trình học bị bỏ lại nên không thể trực tiếp thu xếp cho nó vào trường. Cơ mà, Đinh Bạch thực sự là đứa trẻ thông minh nhất mà dì từng gặp, nó học rất nhanh, cũng rất siêng năng. Bọn dì cũng không ép nó theo kịp, nhưng nó lại luôn ép bản thân. Sau này nhìn nó bất kể ngày đêm, dì thực sự rất đau lòng, nên đã hỏi nó là tại sao...”

Lâm Thanh Nhạc siết chặt cái ly trong tay.

“Nó nói nó học xong rồi có thể giúp dì sớm một chút, nhưng quan trọng nhất là, nó muốn nhanh chóng tốt lên, trở về Trung Quốc tìm một người.” Tô Hàn Cảnh lại thở dài, “Lúc đó dì mới biết, thì ra trong lòng đứa trẻ này luôn nhớ mong một cô gái.”

Lâm Thanh Nhạc cụp mắt xuống, cô luôn biết anh là người thông minh nên cũng xem những thứ đó đều là đương nhiên. Cô nghĩ rằng anh có thể bắt kịp nhanh chóng, cũng trở nên xuất sắc rất nhanh… Nhưng cô lại quên mất rằng, một người dù có xuất sắc đến đâu nhưng đã tụt lại ở phía sau nhiều năm vậy, muốn đuổi kịp thì phải cần rất nhiều cố gắng.

“Thật ra nó vốn có thể quay lại sớm hơn, nhưng hai năm trước công ty của dì xảy ra vấn đề, lúc đó nó vì dì và chồng dì mà ở lại giúp công ty vượt qua khó khăn. Sau khi công ty đã ổn định, nó bắt đầu chuẩn bị cho Aurora vào Trung Quốc… Thanh Nhạc, nó luôn liều mạng dốc sức để đến gần con, cũng luôn vì con mà cố gắng.”

“Đứa bé Đinh Bạch đó, thật sự rất thích con.”

...

Sau khi ăn tối với Tô Hàn Cảnh xong đã chín giờ tối, tài xế đến đón bà về khách sạn, Hứa Đinh Bạch đưa Lâm Thanh Nhạc về nhà.

Hôm nay Lâm Thanh Nhạc phải về nhà mình, chuyện này trước đó đã nói rõ rồi, bởi vì trong mấy ngày sống cùng anh, cô thay rất nhiều quần áo và vật dụng cá nhân cần về xử lý qua một chút.

Hứa Đinh Bạch  đưa cô đến dưới khu nhà, đậu xe xong rồi nói với cô: “Hôm nay thật sự không ở cùng anh sao?”

“Cũng đã đến nhà rồi, anh còn hỏi cái này nữa.”

Hứa Đinh Bạch thật sự rất không muốn, nhưng anh cũng biết đây là chuyện hai người đã nói từ trước: “Được rồi.”

Lâm Thanh Nhạc gật đầu, mở cửa xe. Thật ra, tâm trạng của cô bây giờ có chút phức tạp, những lời Tô Hàn Cảnh nói hôm nay đã khắc sâu trong tâm trí cô, mà những thứ này, Hứa Đinh Bạch cũng chưa từng đề cập với cô.

Cửa xe mở ra, nhưng cô chưa kịp xuống xe đã bị kéo áo lại, cô quay đầu lại, ánh mắt Hứa Đinh Bạch đã trở nên âm u: “Thật sự phải xuống xe à?”

Lâm Thanh Nhạc bật cười, người này sao vậy chứ, mỗi lúc một ý.

Hứa Đinh Bạch chau mày, lại buông tay, “Được rồi, em đi đi.”

Anh nhìn về phía trước, khuôn mặt hơi kéo căng, tâm tình không tốt lắm.

Lâm Thanh Nhạc nhìn anh, trong lòng dịu lại.

Một người như vậy…

“Hứa Đinh Bạch.”

“Sao thế?”

“Hôm nay là thứ sáu, Đình Đình đi tìm bạn trai, còn Hiểu Nghê thì trở về nhà ba mẹ rồi.”

Hứa Đinh Bạch sững sờ, sau đó quay lại nhìn cô, một lúc sau cũng không hiểu ý cô muốn nói là gì.

Lâm Thanh Nhạc cười nói: “Ý của em là, nếu không thì anh lên nhà với em đi…”

Chapter
footer(); ?>