Chương 33: Đầu người

Cảm giác đó thoáng qua, mặc dù chỉ trong chớp mắt nhưng tôi lại cảm thấy rất rõ ràng, lúc đó anh họ lên tiếng, “Sao rồi, Giang Lưu, cậu nhìn thứ đáng sợ đó làm gì vậy?”

“Không, không có gì…” tôi cười đau khổ, coi như cảm giác vừa rồi là ảo giác, rồi nói: “Sau đó thì sao, tượng đá này nhìn thế nào cũng thấy tà ác, sau khi thứ này đến, trong thôn có xảy ra chuyện gì không?”

Anh họ đờ người ra, sau cùng cũng tiếp tục nói, nghe rồi tôi cũng không kiềm được mà hít sâu một hơi.

Hóa ra đêm hôm bức tượng rơi xuống, lũ chó trong thôn điên cuồng sủa inh ỏi, đến nửa đêm ba bốn giờ mới dừng lại, sáng hôm sau khi mọi người thức dậy mới phát hiện chó nhà mình nuôi đã chết rồi.

Không chỉ chó nhà anh ta, tất cả nhà nào nuôi chó trong thôn đều chết hết rồi.

Hơn nữa cái chết rất kỳ lạ…

Nói thế nào nhỉ, giống như bị hút cạn vậy, khô lép kẹp, nhìn không khác gì miếng thịt khô.

Trong thôn mấy hôm nay đã không bình thường, dân trong thôn từ lúc thoát ra thất bại, ngày hôm sau lại xuất hiện bức tượng đá kia, đã lo sợ bất an, giờ thêm chuyện chó cũng chết hết, tất cả mọi người chìm vào sự sợ hãi không thể tự thoát ra.

Hành động này giống như một lời cảnh báo người dân trong thôn, bây giờ phải chết là lũ chó, vậy tiếp theo sẽ là gì, không thể nào biết được!

Sau cái hôm lũ chó bị chết, buổi tối trong thôn lại vang lên tiếng trẻ con khóc, tiếng khóc rất thê thảm, cả thôn đều bị đánh thức, nhưng nhanh chóng mọi người đều nghe ra đấy không phải tiếng trẻ con khóc nỉ non, mà rõ ràng là tiếng mèo kêu.

Mọi người giật mình nhớ lại trước đó đám chó cũng phát ra tiếng kêu gào như vậy rồi chết đi, lần này không phải là đến lượt lũ mèo đấy chứ!

Ngày hôm sau, khi trời sáng, không ai dám dậy, vì mọi người đều sợ, khi thức dậy sẽ thấy xác mèo chết trong sân.

Nhưng dù sao con người cũng vẫn phải ăn cơm, ngày càng nhiều người thức dậy, sau khi ngồi dậy rồi thì không thể nằm lại nữa, hiện đã không thể ra khỏi thôn được, thức ăn đều phải tự cung tự cấp, còn phải đi chăm nom vườn tược nữa.

Vừa bước ra khỏi nhà, nhiều người liền phát hiện ra khung cảnh thảm khốc.

Ở giữa thôn là mấy chục cái xác mèo hoang, đám xác đó giống như xác của bọn chó chết hôm trước, tất cả đều khô khốc, giống như bị hút cạn.

Nhưng khiến người ta sởn gai ốc hơn nữa là những cái xác đó lại ghép thành một chữ Chết rất lớn, giống như dự báo kết cục của mọi người trong thôn.

Có người suy sụp, khóc ngay lúc đó.

Những người không sụp xuống thì cũng ở ngưỡng gần như sụp đổ, cắn chặt răng nhìn cảnh tượng như địa ngục trần gian ngay trước mắt.

“Cô ta đến rồi, cô ta thật sự đến rồi, chúng ta đều phải chết.” có người sụp xuống gào khóc.

Rất nhanh có người tiến đến đánh cho người đó một cái, “Mẹ kiếp nói gì vậy, ai đến? Cô ta đã chết rồi!”

“Anh quên chúng ta đã làm gì với cô ta rồi à? Cô ta đến tìm chúng ta để báo thù!” người đó tiếp tục nói, giọng nói khàn đi không giống như âm thanh phát ra từ con người.

Ngày càng nhiều người chìm vào trong sự hoảng loạn.

“Cụ tổ nhà các người, ông đây không làm gì cả, tự dưng lại bị đám chó má các người lôi đến đây, các người chết không đủ, dựa vào cái gì mà kéo cả ông đây chết cùng, bên ngoài kia ông đây còn bao nhiêu tài sản, giờ thì tốt rồi, tất cả đều bị hủy hoại trong tay lũ chó các người rồi!” Mấy người từ bên ngoài bị gọi về lúc này tức giận lên tiếng.

Trong chốc lát mọi người đều suy sụp, tất cả đều biết rằng, đám chó mèo bị chết là lời cảnh báo từ thứ quỷ quái kia, coi như giờ họ vẫn còn sống, nhưng quỷ mới biết lúc nào sẽ chết!

Có người bắt đầu ẩu đả, nhiều người bắt đầu đổ trách nhiệm cho nhau, trong ánh mắt của mỗi người đều có sự sợ hãi cái chết và khát vọng được sống.

Nhân cách con người trong khoảnh khắc này đây hiện ra một cách tinh tế sâu sắc.

Đúng lúc đó, có người lên tiếng: “Sương mù, dường như ngày càng lớn rồi!”

Mấy người đang đánh nhau lúc này mới để ý, một nhóm người chạy ra ngoài thôn, mặt hồ vốn dĩ phẳng lặng lúc này lại giống như bị đun sôi, bằng mắt thường cũng có thể thấy được mực nước giảm đi với tốc độ nhanh chóng, hơi nước bốc lên đều nhập vào với đám sương mù, vốn dĩ đã dày đặc giờ trông giống như một bức tường trắng xóa.

“Đây là…” tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn khung cảnh phía trước, không biết nên làm gì, với sức mạnh này, không một ai có thể nghĩ ra cách để đối phó lại.

Sương mù ngày càng lớn, mà mặt nước thì ngày càng thấp đi.

Tất cả người trong thôn giống như bị ma làm, ngẩn ra nhìn mặt hồ, không động đậy.

Cũng không biết bao lâu, nước trong hồ đã cạn sạch, lộ ra đáy hồ đầy bùn, bắt đầu có người hét lên.

Bởi vì bọn họ trông thấy, sau khi nước trong hồ khô cạn đi, dưới đáy hồ lộ ra chi chít đầu người!

Những đầu người đó, có cái vẫn nguyên vẹn không bị tổn hại gì, giống như vừa mới bị chặt xuống, có cái thì lại bị ngâm nước đến thối rữa rồi, da trắng bệch, những miếng thịt thối dính vào xương, trông rất kinh tởm, còn có mấy cái có thể là đã lâu lắm rồi nên chỉ còn lại mỗi xương sọ.

Những chiếc đầu người chi chít không thể đếm được có bao nhiêu, chỉ nhìn bằng mắt cũng phải ít nhất hơn nghìn cái chất đống dưới đáy hồ.

Lúc này mới có người phản ứng lại: “Tôi nói tại sao con sông phía ngoài thôn chúng ta đến cả mùa hè cũng lạnh băng, tại sao lại có nhiều người chết ở đây, tại sao lão tổ tông lại không để cho chúng ta xuống nước…”

Nói rồi người đó dừng lại, “Hóa ra dưới lòng hồ toàn là đầu người!”

“Ọe!” Có người không chịu nổi nôn luôn tại chỗ.

Mấy cái đầu không bị tổn hại gì mặt trắng bệch, mở trừng hai mắt, dữ tợn nhìn những người đứng trên bờ, khuôn mặt còn nở nụ cười hiền hòa, giống như hoan nghênh người trên bờ vậy.

“Nếu không phải mày làm đám cưới, chúng ta đã không phải thế này rồi.” lúc đó có người tiến lên đánh anh họ tôi, ngày càng nhiều người gia nhập vào nhóm ẩu đả.

Chị dâu tôi vốn dĩ không phải thuộc dạng bị người khác bắt nạt, thấy anh họ bị đánh, mặc dù trong lòng sợ hãi nhưng vẫn lớn tiếng chửi mắng: “Lũ súc sinh các người, náo động phòng lại gây ra chuyện như vậy, giờ còn mặt mũi mà trách cứ Giang Hồ nhà chúng tôi? Cũng không nhìn lại xem bộ dạng đáng khinh của mình đi, nếu không phải tại lũ súc sinh các người gây chuyện náo động phòng, bọn ta sẽ phải thế này sao?”

Nghe đến đây, tôi nhếch miệng cười, không ngờ đến lúc này, chị ta lại vẫn có thể ngang ngược nói ra những lời này, ngày hôm đó Tú Tú rơi vào hoàn cảnh đấy, đến nửa phần là do công lao của đồ tiện nhân nhà chị, giờ ngược lại còn đòi trách người khác.

Bị chị tôi gào lên như vậy, đám người kích động vừa nãy mới buông tay, khuôn mặt hổ thẹn, bọn họ đến tham gia đám cưới của anh họ tôi, hơn nữa còn tham gia náo động phòng, nghĩa là mối quan hệ với anh họ cũng không tồi, lúc này ra tay với anh họ quả thật có chút quá đáng.

“Nghiệp là do mấy người tạo ra, giờ trách cứ người khác có ích gì? Nếu phải nói, người đáng chết chính là mấy người, bọn tôi đều bị các người kéo vào.” Chị ta nắm được lý lẽ, quyết không nhượng bộ.

Nghe chị dâu nói vậy, những người khác không tham gia náo động phòng cũng lên tiếng, chốc lát đã trở nên ồn ào.

“Con khốn, câm mồm, nếu không phải lúc đó mày nói với bọn tao làm náo nhiệt hơn, đây là đám cưới duy nhất trong đời mày, bọn tao sẽ thành thế này sao?” có người không nhịn được gào lên.

Thoáng chốc mặt chị dâu đã trắng bệch ra, những vẫn già mồm nói: “Các người đừng có lộ liễu đổ tội cho người khác, mối quan hệ giữa tôi với Tú Tú đã nhiều năm, sao tôi có thể hại cô ấy chứ?”

Khung cảnh lại lần nữa chìm vào sự hỗn loạn, tất cả mọi người vì sợ hãi nên bắt đầu thể hiện ra cái phần ác trong sâu thẳm nội tâm.

Nói đến đây, tôi để ý anh họ đã dừng lại, biểu cảm của những người khác cũng có gì đó không đúng, tôi cau mày nhìn bọn họ, không biết bọn họ làm sao đột nhiên lại như vậy.

Kết thúc hỗn loạn là một tiếng nổ ầm ầm, giống như tiếng sấm, làm cho những người có mặt tại đó vì sợ hãi mà chìm vào sự điên cuồng chợt bừng tỉnh.

Tiếp đó, bọn họ nhìn thấy dưới đáy hồ, những cái đầu đó bò dậy, bất kể là còn nguyên hay đã thối rữa đều nhanh chóng mọc thêm thịt, mỗi cái đầu lại biến thành một người đủ hình đủ dạng, những người đó khuôn mặt nhẵn nhụi, không hề có ngũ quan. Sau đó đám người không biết làm sao đều mọc thêm một cây bút, rồi chúng tự vẽ lên mặt mình, nhanh chóng hiện ra những khuôn mặt nặng mùi tử khí.

Chapter
1 Chương 1: Tú Tú
2 Chương 2: Chuyện kỳ Lạ
3 Chương 3: Biến Mất
4 Chương 4: Chiếc Giếng Cạn
5 Chương 5: Quay Về
6 Chương 6: Cô nhi
7 Chương 7: Canh Giữ Bên Quan Tài
8 Chương 8: Quay Về
9 Chương 9: Cảnh Nguy Khốn
10 Chương 10: Sống Hay Là Chết
11 Chương 11: Âm Binh
12 Chương 12: Đường Đêm
13 Chương 13: Ngửi Hương
14 Chương 14: Dương Khí
15 Chương 15: Tóc Bạc
16 Chương 16: Kiên Trì
17 Chương 17: Lời Nhắn
18 Chương 18: Những Tấm Ảnh
19 Chương 19: Huyết Thực
20 Chương 20: Cái Bẫy
21 Chương 21: Ngoài Ý Muốn
22 Chương 22: Trẻ Con
23 Chương 23: Thần Giữ Cửa
24 Chương 24: Vĩnh Dạ
25 Chương 25: Ăn người
26 Chương 26: Miếu thờ
27 Chương 27: Nỗi sợ hãi
28 Chương 28: Gõ cửa
29 Chương 29: Thất vọng
30 Chương 30: Mất tích
31 Chương 31: Thành phố ma
32 Chương 32: Tượng đá
33 Chương 33: Đầu người
34 Chương 34: Nghi hoặc
35 Chương 35: Ngốc nghếch
36 Chương 36: Canh thịt
37 Chương 37: Trứng trùng
38 Chương 38: Cửa đồng
39 Chương 39: Tượng đồng
40 Chương 40: Mặt người
41 Chương 41: Bước đường cùng
42 Chương 42: Giang Lưu
43 Chương 43: Cố nhân
44 Chương 44: Trứng người
45 Chương 45: Từ Phúc
46 Chương 46: Vĩnh cửu
47 Chương 47: Quay lại
48 Chương 48: Bể máu
49 Chương 49: Đứa bé
50 Chương 50: Lừa dối
51 Chương 51: Sụp đổ
52 Chương 52: Điên cuồng
53 Chương 53: Tàn sát
54 Chương 54: Cách thức
55 Chương 55: Vân Nam
56 Chương 56: Lệ Giang
57 Chương 57: Xác chết người phụ nữ
58 Chương 58: Cắn rứt
59 Chương 59: Kì lạ
60 Chương 60: Dụ dỗ
61 Chương 61: Ác ma
62 Chương 62: Hồi phục
63 Chương 63: Bộ xương
64 Chương 64: Im miệng
65 Chương 65: Về nhà
66 Chương 66: Long Tâm
67 Chương 67: Mưa lớn
68 Chương 68: Đêm tối
69 Chương 69: Vượt qua
70 Chương 70: Phế vật
71 Chương 71: Ngôi làng bị nguyền rủa
72 Chương 72: Cái kéo
73 Chương 73: Thảm sát
74 Chương 74: Đường cùng
75 Chương 75: Nội quỷ
76 Chương 76: Cứu binh
77 Chương 77: Hồng hoang
78 Chương 78: Khách tới
79 Chương 79: Tư cách
80 Chương 80: Tuyên cáo
81 Chương 81: Đột phá
82 Chương 82: Kim hoa
83 Chương 83: Vô phong
84 Chương 84: Cố nhân
85 Chương 85: Tin dữ
86 Chương 86: Khép lại
87 Chương 87: Núi đao
88 Chương 88: Tiện nhân
89 Chương 89: Súc sinh
90 Chương 90: Trốn tránh
91 Chương 91
92 Chương 92: Phá pháp
93 Chương 93: Gọi hồn
94 Chương 94: Không muốn
95 Chương 95: Hoa Sơn
96 Chương 96: Kẻ mạnh
97 Chương 97: Định Lô
98 Chương 98: Hồng Tuyết
99 Chương 99: Xung đột
100 Chương 100: Cửu trọng
101 Chương 101: Song tử
102 Chương 102: Đối thoại
103 Chương 103: Sát kiếm
104 Chương 104: Phá Tâm
105 Chương 105: Quỷ kiếm
106 Chương 106: Trò chơi
107 Chương 107: Băng Hỏa
108 Chương 108: Ra sân
Chapter

Updated 108 Episodes

1
Chương 1: Tú Tú
2
Chương 2: Chuyện kỳ Lạ
3
Chương 3: Biến Mất
4
Chương 4: Chiếc Giếng Cạn
5
Chương 5: Quay Về
6
Chương 6: Cô nhi
7
Chương 7: Canh Giữ Bên Quan Tài
8
Chương 8: Quay Về
9
Chương 9: Cảnh Nguy Khốn
10
Chương 10: Sống Hay Là Chết
11
Chương 11: Âm Binh
12
Chương 12: Đường Đêm
13
Chương 13: Ngửi Hương
14
Chương 14: Dương Khí
15
Chương 15: Tóc Bạc
16
Chương 16: Kiên Trì
17
Chương 17: Lời Nhắn
18
Chương 18: Những Tấm Ảnh
19
Chương 19: Huyết Thực
20
Chương 20: Cái Bẫy
21
Chương 21: Ngoài Ý Muốn
22
Chương 22: Trẻ Con
23
Chương 23: Thần Giữ Cửa
24
Chương 24: Vĩnh Dạ
25
Chương 25: Ăn người
26
Chương 26: Miếu thờ
27
Chương 27: Nỗi sợ hãi
28
Chương 28: Gõ cửa
29
Chương 29: Thất vọng
30
Chương 30: Mất tích
31
Chương 31: Thành phố ma
32
Chương 32: Tượng đá
33
Chương 33: Đầu người
34
Chương 34: Nghi hoặc
35
Chương 35: Ngốc nghếch
36
Chương 36: Canh thịt
37
Chương 37: Trứng trùng
38
Chương 38: Cửa đồng
39
Chương 39: Tượng đồng
40
Chương 40: Mặt người
41
Chương 41: Bước đường cùng
42
Chương 42: Giang Lưu
43
Chương 43: Cố nhân
44
Chương 44: Trứng người
45
Chương 45: Từ Phúc
46
Chương 46: Vĩnh cửu
47
Chương 47: Quay lại
48
Chương 48: Bể máu
49
Chương 49: Đứa bé
50
Chương 50: Lừa dối
51
Chương 51: Sụp đổ
52
Chương 52: Điên cuồng
53
Chương 53: Tàn sát
54
Chương 54: Cách thức
55
Chương 55: Vân Nam
56
Chương 56: Lệ Giang
57
Chương 57: Xác chết người phụ nữ
58
Chương 58: Cắn rứt
59
Chương 59: Kì lạ
60
Chương 60: Dụ dỗ
61
Chương 61: Ác ma
62
Chương 62: Hồi phục
63
Chương 63: Bộ xương
64
Chương 64: Im miệng
65
Chương 65: Về nhà
66
Chương 66: Long Tâm
67
Chương 67: Mưa lớn
68
Chương 68: Đêm tối
69
Chương 69: Vượt qua
70
Chương 70: Phế vật
71
Chương 71: Ngôi làng bị nguyền rủa
72
Chương 72: Cái kéo
73
Chương 73: Thảm sát
74
Chương 74: Đường cùng
75
Chương 75: Nội quỷ
76
Chương 76: Cứu binh
77
Chương 77: Hồng hoang
78
Chương 78: Khách tới
79
Chương 79: Tư cách
80
Chương 80: Tuyên cáo
81
Chương 81: Đột phá
82
Chương 82: Kim hoa
83
Chương 83: Vô phong
84
Chương 84: Cố nhân
85
Chương 85: Tin dữ
86
Chương 86: Khép lại
87
Chương 87: Núi đao
88
Chương 88: Tiện nhân
89
Chương 89: Súc sinh
90
Chương 90: Trốn tránh
91
Chương 91
92
Chương 92: Phá pháp
93
Chương 93: Gọi hồn
94
Chương 94: Không muốn
95
Chương 95: Hoa Sơn
96
Chương 96: Kẻ mạnh
97
Chương 97: Định Lô
98
Chương 98: Hồng Tuyết
99
Chương 99: Xung đột
100
Chương 100: Cửu trọng
101
Chương 101: Song tử
102
Chương 102: Đối thoại
103
Chương 103: Sát kiếm
104
Chương 104: Phá Tâm
105
Chương 105: Quỷ kiếm
106
Chương 106: Trò chơi
107
Chương 107: Băng Hỏa
108
Chương 108: Ra sân
footer(); ?>