Chương 51: Sụp đổ

“Không phải, anh nghe em giải thích, mặc dù trước đây thực sự em có nghĩ như vậy, nhưng giờ…” Giang Tiểu Thơ vội vàng nói, gương mặt đầy vẻ suy tư.

Tôi cười nhạt: “Đừng vậy nữa, Giang Tiểu Thơ, chúng ta đều không còn nhỏ nữa, cứ lừa dối lẫn nhau như vậy được tác dụng gì không? Kỳ thực cô muốn lấy mạng của tôi cứ nói thẳng một câu, chỉ cần đổi lại sự an toàn của cả thôn, tôi có thể đem mạng sống của tôi cho cô, cô không cần phải lao tâm khổ tứ đến vậy, thật sự không cần thiết.”

Lúc đó Tiết Dương ở bên cạnh cũng vội lên tiếng: “Giang Lưu, thật sự không phải như anh nghĩ đâu.”

“Cái gì không phải như tôi nghĩ!” tôi lạnh lùng nhìn Tiết Dương, cười nhếch mép: “Cậu không biết vừa rồi trong địa cung, vị sư phụ tốt đẹp của cậu rốt cuộc đã làm gì với tôi đâu.”

Nói đến đây, tôi cười trong đau khổ: “Bị mấy người bắt tới đây, tôi cũng hết cách, muốn lấy mạng mau tới lấy đi.”

Tôi nhắm chặt mắt, kết thúc rồi, mặc dù còn rất nhiều câu hỏi, nhưng chuyện đến nước này vẫn nên kết thúc thôi.

Kết thúc như vậy cũng tốt.

Nhưng tôi chờ đợi rất lâu, vẫn không có gì xảy ra, đến khi tôi mở mắt ra vừa hay nhìn thấy đôi mắt u buồn đẫm nước của Giang Tiểu Thơ, nước mắt tí tách lăn dài trên má cô ấy rơi xuống: “Giang Lưu, tôi hận anh!”

Nói rồi, Giang Tiểu Thơ dậm chân, chạy đi mất.

“Anh không nên như vậy.” Tiết Dương nhìn sâu vào mắt tôi nói: “Từ lúc thoát ra ngoài cô ấy cứ luôn ở đây lo lắng cho anh, muốn nói với anh lời xin lỗi, bao nhiêu lần cô ấy thậm chí không màng nguy hiểm định xông vào trong địa cung, nhưng đều bị tôi cản lại.”

Trái tim tôi nhói lên, nhớ đến gương mặt mù mịt đầy nước mắt của Giang Tiểu Thơ, cảm thấy trái tim mình như bị xé ra, khó chịu vô cùng, nhưng vẫn cắn chặt răng chịu đựng!

Đừng trúng kế, Giang Lưu!

Cô ta muốn lừa ngươi, từ khi bắt đầu cô ta chỉ muốn lấy mạng ngươi mà thôi!

Chỉ là, tại sao, tôi vẫn khó chịu đến như vậy.

Tôi dùng sức hít thở, ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, lúc đó tôi cảm thấy tâm trí mình hoàn toàn bị bóng tối bao trùm, cả người chìm vào trong u tối.

“Anh đúng là hết thuốc chữa.” Tiết Dương liếc nhìn tôi rồi đuổi theo Giang Tiểu Thơ.

Chỉ còn lại mình tôi đứng đó, dường như cả thế giới này chỉ còn có một mình tôi cô độc.

“Thế nào? Ngươi còn nghĩ rằng sự kiên trì của ngươi là đúng không?” Tiểu Phật Gia bỗng xuất hiện ngay cạnh tôi, lạnh giọng nói: “Tính cách con người vốn dĩ là xấu xí như vậy đấy, ta đã nói với ngươi, không phải ngươi dốc lòng vì người khác thì người ta cũng đối đãi lại với ngươi như vậy, cho nên ngươi lương thiện với họ, còn có ý nghĩa để tiếp tục nữa không?”

Lời nói của Tiểu Phật Gia như tiếng nguyền rủa vang lên trong đầu tôi, cảm giác cơn đau ập đến.

Tôi cắn chặt răng ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, đúng vậy, tôi còn kiên trì để làm gì nữa?

Đúng như Tiểu Phật Gia nói, nếu như sự tâm huyết của tôi đổi lại chỉ là lòng lang dạ thú, hà tất tôi phải dốc lòng vì người khác?

Lần đầu tiên tôi nghi ngờ chính bản thân mình.

“Hiền lành là vô ích, loại rác rưởi phải được phân biệt mà đối xử.” Giọng nói lạnh lẽo của Tiểu Phật Gia vang lên trong tâm trí tôi.

Tôi hít sâu một hơi, dùng sức lắc đầu, không để bản thân chịu ảnh hưởng của Tiểu Phật Gia: “Ngươi đừng nói nữa.”

“Nhưng.” Tiểu Phật Gia tiếp tục nói.

Tôi không có tâm trạng mà nghe hắn ta nói, Tiểu Phật Gia thở dài: “Đúng là cứng đầu, cứ bướng bỉnh như vậy sẽ hại chết ngươi đấy.”

Rồi Tiểu Phật Gia cứ vậy biến mất.

Đầu óc tôi mơ hồ, lúc đó bỗng nhớ lại một chuyện quan trọng, không sai, khó khăn của người dân trong thôn, dường như đã bước vào bế tắc.

Tôi không có năng lực để cứu giúp họ, tôi phải quay lại báo cho họ tin xấu này rồi tìm cách giải quyết mới được.

Nghĩ như vậy tôi liền đi về phía nhà thờ.

Khi vừa đến nơi, tôi nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ từ bên trong nhà thờ phát ra.

Tôi ngớ người, là tiếng của chị dâu.

“Các người còn nói tại tôi sao? Tôi nói cho mấy người biết, lần này Giang Lưu có đưa mấy người rất lợi hại về đây, nếu như mọi chuyện bại lộ thì tất cả chúng ta cũng đừng hòng thoát, phải biết rằng mấy người đều có phần trong chuyện này, giờ lại muốn đẩy tôi ra để lấy lòng Giang Lưu, tôi nói trước cho mấy người biết, không có cửa đâu!”

Tôi sững người, chuyện gì vậy? Sao lại có tôi trong đó?

Rất nhanh, giọng của trưởng thôn vang lên: “Nếu như cô không nói Giang Lưu biết đường ra ngoài nên đã bỏ chạy một mình không đưa chúng tôi theo thì chúng tôi có làm như vậy không?”

Cái gì thế, tôi nghe một lúc cũng không hiểu gì hết, định bước vào hỏi cho rõ đầu đuôi câu chuyện nhưng không biết tại sao hai chân lại không nhấc lên nổi, bởi vì trong lòng tôi hiểu chuyện này không hề nhỏ, mặc dù không biết là gì nhưng nhất định có liên quan đến tôi, từ giọng điệu của bọn họ có thể đoán được bọn họ đã làm gì đó ảnh hưởng đến tôi và giờ mong muốn được tôi thông cảm.

“ Còn không để lại một lời nhắn thì ai mà biết được cậu ta ra ngoài để tìm cách cứu chúng ta, chuyện cũng đã xảy ra rồi thì cũng chỉ có thể trách cậu ta, dù sao lời của tôi cũng đã nói ra rồi, các người đừng hòng đưa tôi ra làm khiên đỡ đạn, tôi chết cũng phải kéo theo các người cùng chết!” Giọng của chị dâu lại lần nữa vang lên.

“Cô không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho mẹ chồng cô chứ, lẽ nào cô muốn liên lụy đến bà ấy ư?” Trưởng thôn nói một cách chân thành.

“Mẹ chồng? Mẹ kiếp, chồng tôi đã bị các người ăn mất rồi, tôi cần bà mẹ chồng để làm gì? Tôi nói cho các người biết, bây giờ tôi muốn sống sót rời khỏi đây, muốn lấy tôi ra làm vật hy sinh à, nằm mơ đi.” Chị dâu lên tiếng.

Chồng chị ta bị ăn mất rồi? Chuyện này là sao?

Không biết tại sao đột nhiên tôi lại nhớ đến cái hôm Bạch Hồ một cước đá văng bát canh trên tay tôi, cũng nhớ đến chuyện Bạch Hồ không cho chúng tôi uống canh.

Bất giác tôi liên tưởng đến rất nhiều thứ.

Trong thôn đã không còn sinh vật sống nào nữa, đến cả cây cối cũng đã khô héo, nhiều người như vậy thì thức ăn có thể còn bao nhiêu? Còn chưa nói đến canh thịt.

Lẽ nào, canh thịt đó, đều là nấu bằng thịt người?

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy kinh tởm và buồn nôn.

Lúc đó chị dâu lại tiếp tục nói: “Hơn nữa, coi như lúc bắt đầu là lỗi của tôi, chính tôi châm ngòi ly gián để cho các người gϊếŧ chết bố mẹ Giang Lưu, nhưng sau đó thì sao? Thức ăn cũng hết rồi, ai là người đưa ra ý kiến phanh thây bố mẹ Giang Lưu ra làm thức ăn? Những người có mặt ở đây có ai chưa từng ăn qua một miếng? Coi như không ăn thịt thì cũng đã uống canh!”

Nghe đến đây, tôi hoàn toàn bất động, tâm trí trở nên trống rỗng.

Nghĩ đến lời trưởng thôn vừa nói.

“Nếu như cô không nói Giang Lưu biết đường ra ngoài nên đã bỏ chạy một mình không đưa chúng tôi theo thì chúng tôi có làm như vậy không?”

Nhớ đến biểu cảm quái lạ của người trong thôn, những câu nói lắp bắp của anh họ, lại nhớ đến thím dường như muốn nói gì đó với tôi nhưng bị chị dâu ngăn lại.

Tôi đã hoàn toàn hiểu thông rồi, không phải bố mẹ tôi chết vì ra ngoài tìm tôi, mà là bị bọn súc sinh tâm địa đen tối trong đền thờ này gϊếŧ hại, sau khi chết rồi đến cả thi thể cũng không được buông tha!

Tôi hít sâu một hơi, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Tại sao?

Tại sao?

Tại sao tôi một lòng muốn cứu bọn họ thoát khỏi đây, thậm chí vì cứu bọn họ mà không tiếc hy sinh thân mình, thậm chí tôi có thể một mình rời bỏ nơi này nhưng tôi vẫn quay lại đây để cứu bọn họ, để cùng nhau nghĩ cách, cùng nhau đối diện với khó khăn.

Mà giờ, đám người đó lại trở thành kẻ thù gϊếŧ hại bố mẹ tôi, đến cả anh họ tôi cũng chết rồi, đến cái xác cũng bị bọn chúng ăn mất rồi.

Tôi đã làm biết bao nhiêu thứ như vậy, còn ý nghĩa gì nữa chứ?

Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Tôi cảm thấy mình sắp phát điên rồi, thần kinh điên cuồng đến cực độ rồi hoàn toàn suy sụp, giống như đập nước bị vỡ tung ra, hoàn toàn sụp đổ, tuyệt vọng, cô độc, cơn giận dữ lan tràn khắp tâm trí tôi giống như một trận đại hồng thủy!

Tôi cắn chặt răng, siết chặt nắm tay, tròng mắt đỏ lên.

“Haha, ta đã nói trước với người rồi hiền lành quá cũng chẳng làm được gì, loại rác rưởi phải được phân biệt mà đối xử, giờ ngươi đã hiểu rõ rồi chứ.” Giọng nói của Tiểu Phật Gia vang lên trong đầu tôi, giọng điệu đầy trào phúng.

“Giang Lưu, sao con đã trở về rồi?” Lúc đó sau lưng tôi truyền đến một giọng nói, tôi quay đầu lại nhìn, là thím.

Cùng lúc đó, tiếng nói chuyện trong phòng cũng im bặt.

Khung cảnh chìm vào yên tĩnh giống như cõi chết.

Chapter
1 Chương 1: Tú Tú
2 Chương 2: Chuyện kỳ Lạ
3 Chương 3: Biến Mất
4 Chương 4: Chiếc Giếng Cạn
5 Chương 5: Quay Về
6 Chương 6: Cô nhi
7 Chương 7: Canh Giữ Bên Quan Tài
8 Chương 8: Quay Về
9 Chương 9: Cảnh Nguy Khốn
10 Chương 10: Sống Hay Là Chết
11 Chương 11: Âm Binh
12 Chương 12: Đường Đêm
13 Chương 13: Ngửi Hương
14 Chương 14: Dương Khí
15 Chương 15: Tóc Bạc
16 Chương 16: Kiên Trì
17 Chương 17: Lời Nhắn
18 Chương 18: Những Tấm Ảnh
19 Chương 19: Huyết Thực
20 Chương 20: Cái Bẫy
21 Chương 21: Ngoài Ý Muốn
22 Chương 22: Trẻ Con
23 Chương 23: Thần Giữ Cửa
24 Chương 24: Vĩnh Dạ
25 Chương 25: Ăn người
26 Chương 26: Miếu thờ
27 Chương 27: Nỗi sợ hãi
28 Chương 28: Gõ cửa
29 Chương 29: Thất vọng
30 Chương 30: Mất tích
31 Chương 31: Thành phố ma
32 Chương 32: Tượng đá
33 Chương 33: Đầu người
34 Chương 34: Nghi hoặc
35 Chương 35: Ngốc nghếch
36 Chương 36: Canh thịt
37 Chương 37: Trứng trùng
38 Chương 38: Cửa đồng
39 Chương 39: Tượng đồng
40 Chương 40: Mặt người
41 Chương 41: Bước đường cùng
42 Chương 42: Giang Lưu
43 Chương 43: Cố nhân
44 Chương 44: Trứng người
45 Chương 45: Từ Phúc
46 Chương 46: Vĩnh cửu
47 Chương 47: Quay lại
48 Chương 48: Bể máu
49 Chương 49: Đứa bé
50 Chương 50: Lừa dối
51 Chương 51: Sụp đổ
52 Chương 52: Điên cuồng
53 Chương 53: Tàn sát
54 Chương 54: Cách thức
55 Chương 55: Vân Nam
56 Chương 56: Lệ Giang
57 Chương 57: Xác chết người phụ nữ
58 Chương 58: Cắn rứt
59 Chương 59: Kì lạ
60 Chương 60: Dụ dỗ
61 Chương 61: Ác ma
62 Chương 62: Hồi phục
63 Chương 63: Bộ xương
64 Chương 64: Im miệng
65 Chương 65: Về nhà
66 Chương 66: Long Tâm
67 Chương 67: Mưa lớn
68 Chương 68: Đêm tối
69 Chương 69: Vượt qua
70 Chương 70: Phế vật
71 Chương 71: Ngôi làng bị nguyền rủa
72 Chương 72: Cái kéo
73 Chương 73: Thảm sát
74 Chương 74: Đường cùng
75 Chương 75: Nội quỷ
76 Chương 76: Cứu binh
77 Chương 77: Hồng hoang
78 Chương 78: Khách tới
79 Chương 79: Tư cách
80 Chương 80: Tuyên cáo
81 Chương 81: Đột phá
82 Chương 82: Kim hoa
83 Chương 83: Vô phong
84 Chương 84: Cố nhân
85 Chương 85: Tin dữ
86 Chương 86: Khép lại
87 Chương 87: Núi đao
88 Chương 88: Tiện nhân
89 Chương 89: Súc sinh
90 Chương 90: Trốn tránh
91 Chương 91
92 Chương 92: Phá pháp
93 Chương 93: Gọi hồn
94 Chương 94: Không muốn
95 Chương 95: Hoa Sơn
96 Chương 96: Kẻ mạnh
97 Chương 97: Định Lô
98 Chương 98: Hồng Tuyết
99 Chương 99: Xung đột
100 Chương 100: Cửu trọng
101 Chương 101: Song tử
102 Chương 102: Đối thoại
103 Chương 103: Sát kiếm
104 Chương 104: Phá Tâm
105 Chương 105: Quỷ kiếm
106 Chương 106: Trò chơi
107 Chương 107: Băng Hỏa
108 Chương 108: Ra sân
Chapter

Updated 108 Episodes

1
Chương 1: Tú Tú
2
Chương 2: Chuyện kỳ Lạ
3
Chương 3: Biến Mất
4
Chương 4: Chiếc Giếng Cạn
5
Chương 5: Quay Về
6
Chương 6: Cô nhi
7
Chương 7: Canh Giữ Bên Quan Tài
8
Chương 8: Quay Về
9
Chương 9: Cảnh Nguy Khốn
10
Chương 10: Sống Hay Là Chết
11
Chương 11: Âm Binh
12
Chương 12: Đường Đêm
13
Chương 13: Ngửi Hương
14
Chương 14: Dương Khí
15
Chương 15: Tóc Bạc
16
Chương 16: Kiên Trì
17
Chương 17: Lời Nhắn
18
Chương 18: Những Tấm Ảnh
19
Chương 19: Huyết Thực
20
Chương 20: Cái Bẫy
21
Chương 21: Ngoài Ý Muốn
22
Chương 22: Trẻ Con
23
Chương 23: Thần Giữ Cửa
24
Chương 24: Vĩnh Dạ
25
Chương 25: Ăn người
26
Chương 26: Miếu thờ
27
Chương 27: Nỗi sợ hãi
28
Chương 28: Gõ cửa
29
Chương 29: Thất vọng
30
Chương 30: Mất tích
31
Chương 31: Thành phố ma
32
Chương 32: Tượng đá
33
Chương 33: Đầu người
34
Chương 34: Nghi hoặc
35
Chương 35: Ngốc nghếch
36
Chương 36: Canh thịt
37
Chương 37: Trứng trùng
38
Chương 38: Cửa đồng
39
Chương 39: Tượng đồng
40
Chương 40: Mặt người
41
Chương 41: Bước đường cùng
42
Chương 42: Giang Lưu
43
Chương 43: Cố nhân
44
Chương 44: Trứng người
45
Chương 45: Từ Phúc
46
Chương 46: Vĩnh cửu
47
Chương 47: Quay lại
48
Chương 48: Bể máu
49
Chương 49: Đứa bé
50
Chương 50: Lừa dối
51
Chương 51: Sụp đổ
52
Chương 52: Điên cuồng
53
Chương 53: Tàn sát
54
Chương 54: Cách thức
55
Chương 55: Vân Nam
56
Chương 56: Lệ Giang
57
Chương 57: Xác chết người phụ nữ
58
Chương 58: Cắn rứt
59
Chương 59: Kì lạ
60
Chương 60: Dụ dỗ
61
Chương 61: Ác ma
62
Chương 62: Hồi phục
63
Chương 63: Bộ xương
64
Chương 64: Im miệng
65
Chương 65: Về nhà
66
Chương 66: Long Tâm
67
Chương 67: Mưa lớn
68
Chương 68: Đêm tối
69
Chương 69: Vượt qua
70
Chương 70: Phế vật
71
Chương 71: Ngôi làng bị nguyền rủa
72
Chương 72: Cái kéo
73
Chương 73: Thảm sát
74
Chương 74: Đường cùng
75
Chương 75: Nội quỷ
76
Chương 76: Cứu binh
77
Chương 77: Hồng hoang
78
Chương 78: Khách tới
79
Chương 79: Tư cách
80
Chương 80: Tuyên cáo
81
Chương 81: Đột phá
82
Chương 82: Kim hoa
83
Chương 83: Vô phong
84
Chương 84: Cố nhân
85
Chương 85: Tin dữ
86
Chương 86: Khép lại
87
Chương 87: Núi đao
88
Chương 88: Tiện nhân
89
Chương 89: Súc sinh
90
Chương 90: Trốn tránh
91
Chương 91
92
Chương 92: Phá pháp
93
Chương 93: Gọi hồn
94
Chương 94: Không muốn
95
Chương 95: Hoa Sơn
96
Chương 96: Kẻ mạnh
97
Chương 97: Định Lô
98
Chương 98: Hồng Tuyết
99
Chương 99: Xung đột
100
Chương 100: Cửu trọng
101
Chương 101: Song tử
102
Chương 102: Đối thoại
103
Chương 103: Sát kiếm
104
Chương 104: Phá Tâm
105
Chương 105: Quỷ kiếm
106
Chương 106: Trò chơi
107
Chương 107: Băng Hỏa
108
Chương 108: Ra sân
footer(); ?>