Chương 21

Vào một đêm mùa hè yên tĩnh, Lục Lộ nói với Kỷ Y Nhiên, “Y Nhiên, mình nhớ cậu. Ngày mai mình sẽ trở về, không muốn chơi đùa với Mạnh Phàm nữa.”

Cô đột nhiên phát hiện mình làm việc vẫn quá cảm tính, tổn thương địch 1000 thì cũng tự làm tổn thương mình 800, hoàn toàn không có giá trị gì cả.

Bất kể cô đã kết hôn hay chưa, chỉ cần cô không muốn, Mạnh Phàm không thể ép buộc cô. Không phải vì anh tính tình tốt, mà bởi vì cô là Lục Lộ, người thừa kế duy nhất của Lục thị, Mạnh Phàm không có khả năng đắc tội cô. Tốt hơn hết là hai người nên bắt tay làm hòa, nếu thật sự muốn đánh nhau thì chỉ thiệt thòi cho đôi bên, không ai có thể gánh hậu quả như vậy được.

Thực tế, cô cần nói rõ với Mạnh Phàm mọi chuyện trước khi kết hôn, nói với anh rằng cô không quan tâm đến vị trí thiếu phu nhân Mạnh thị, kể cả anh ở bên ngoài  phong hoa tuyết nguyệt như thế nào. Nếu họ chỉ là một cuộc liên hôn thương mại giữa Mạnh thị và Lục thị, cuộc hôn nhân sẽ chỉ là một sự đảm bảo. Trên thực tế, cho dù không có cuộc hôn nhân vậy, thì hợp tác thương mại là điều mà họ nhất định phải làm, cho dù là kết hôn, hai bên cũng không có khả năng hợp tác hoàn toàn chặt chẽ. Cho dù Lục Lộ đã sinh 70 hoặc 80 người con cho Mạnh gia, cô vẫn là người thừa kế doanh nghiệp của Lục thị và sẽ không bao giờ có bất kỳ tiếng nói nào trong công việc kinh doanh của nhà họ Mạnh. Nhiều nhất, cô chỉ có được một số cổ phần trong cuộc hôn nhân của mình, và tương tự như vậy với Mạnh Phàm.

Cô đã sớm nhận ra những điều này từ sớm, nên cố tình làm cho Mạnh Phàm chán ghét cô trong buổi xem mắt, cho rằng cô là một cái bình hoa vô dụng, sau này sẽ không có chút hứng thú nào đụng vào cô, để cô có thể tiếp tục sống tự do.

Nhưng một kế hoạch như vậy đã bị phá vỡ bởi những nhận xét quá thẳng thắn của Mạnh Phàm. Thực ra, trong số những người đàn ông mà Lục Lộ biết, ngay cả một tên khốn nạn như Mục Dĩ Phương cũng chỉ biết cười nhạo khi đối mặt với sự bủn xỉn như thế này: “Cô bé mập, đừng có dùng cái giọng đó nói chuyện được không. Tai tôi sắp mọc kén rồi. Có thể đừng làm ô nhiễm tiếng ồn được không? ”

Về phần Ngũ Dương, nói không với cô lại càng không thể. Nhưng Mạnh Phàm đã phá vỡ lẽ thường theo cách này, buộc cô phải tức giận. Xúc động hủy hoại anh không nói, còn đem chuyện của tiểu bạch kiểm lên tạp chí.

Cô nghĩ, bọn họ ngại đưa cô ra ngoài vì thấy cô “hạ giá” quá mức phải không? Vậy thì cô sẽ cho bọn họ biết “hạ giá” thực sự là gì!

Vì vậy, những ngày này, cô đã làm mọi thứ để hại người khác và chính mình. Cạo trọc đầu Mạnh Phàm để tổ chức đám cưới, khiến bản thân sống dở chết dở trong bệnh viện.

Nhất là tiểu tử này lại chăm sóc cô cả đêm, tha cho anh đi, cũng là tự buông tha cho chính mình.

Suy nghĩ cẩn thận không bao giờ là điều mà Lục Lộ làm. Nếu cô quan tâm quá nhiều, Mục Dĩ Phương sẽ ở tù phần đời còn lại, Kỷ Y Nhiên vẫn có thể bỏ học sau khi tốt nghiệp trung học, Ngũ Dương sẽ không thể ra nước ngoài để theo đuổi ước mơ của mình, còn Tiếu Thiến Nhi …

Lần này cô còn cố tình thiết kế Mạnh Phàm, vạch ra một kế hoạch đặc biệt, khiến cả hai bị muỗi đốt suốt một mùa hè. Trên thực tế, cô có thể theo Mạnh Phàm đến Maldives, sau đó để anh thông đồng với tiểu tình nhân của mình, cô thì nghiên cứu dự án tiếp theo của mình.

Chỉ là tuần trăng mật thôi, về sớm vài ngày thì thế nào.

Lục Lộ đoán ra được điều đó, liếc nhìn Mạnh Phàm đang ngáy khò khò, đá anh một cái. Tiểu tử này đang mơ mơ màng màng. Anh nhìn Lục Lộ, rồi lại nhìn chính mình một lát, cuối cùng mới nói với: “Đợi lát nữa.”

Sau đó anh lại ngủ thiếp đi khiến Lục Lộ dở khóc dở cười. Người khóc là người này ở bên cạnh cô khi cô đau ốm, còn kẻ cười như cô đây may mắn là còn nhớ chính mình đang truyền dịch.

Truyện được đăng duy nhất tại linhlangcac.wordpress.com

Vài phút sau, điện thoại di động của Mạnh Phàm vang lên, Lục Lộ nhìn sang thì thấy đó là chuông báo thức.

Mạnh Thiệu lúc này mới mở mắt ra, không chút hoang mang nhìn lọ thuốc, ấn nút gọi, chờ y tá rút kim.

“Có chuyện gì mà đặt báo thức vậy?”

“Ồ. Tôi đã tính toán thời gian, đặt báo thức khi thuốc gần nhỏ giọt. Đề phòng cô ngủ quên, tôi ngủ quên, y tá trực ban vô tình ngủ gật. Tôi phải làm sao, nếu hết thuốc thì phải làm thế nào? ”

Mạnh Phàm là một doanh nhân, chú trọng nhất đến hiệu quả công việc, tất nhiên đồng thời cũng cần được nghỉ ngơi mới có thể chăm sóc bệnh nhân thật tốt.

Mà Ngũ Dương là một nghệ sĩ. Anh ta quan tâm nhiều nhất đến cảm xúc khi làm việc. Anh ta có thể dành nhiều thời gian chỉ để làm một việc lãng mạn để khiến Lục Lộ cười, ngoài ra thì chẳng có ích lợi gì.

Lục Lộ và Mạnh Phàm là những người giống nhau. Mặc dù cô sẽ cảm động nhưng cô cũng sẽ cảm thấy rằng những gì Ngũ Dương làm không có giá trị và lợi ích, cái được không bù đắp được cái mất.

Cô vỗ vỗ đầu. Sao hôm nay cô luôn so sánh Mạnh Phàm và Ngũ Dương? Hai người này gậy tre đánh cũng không tới. Cho dù muốn so sánh hai người này cũng không cùng đẳng cấp. Một người là thương nhân, một người là nghệ sĩ, chẳng có điểm gì chung cả, không thể so sánh được.

Sau khi y tá rút kim ra, hướng dẫn sử dụng lại thuốc uống, Mạnh Phàm mới đỡ Lục Lộ xuất viện.

“Muốn tôi cõng cô không?” Mạnh Thiếu nhìn theo bước chân của Lục Lộ. Phụ nữ cho dù có chút gai góc, vẫn phải dựa vào đàn ông.

“Không cần.” Lục Lộ bĩu môi, cô chỉ là vì nước sông Hoàng Hàm mà không dám cất bước thôi. Mặc dù cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu nhưng đó không phải là vấn đề lớn.

“Tôi không nghĩ trình độ y tế ở đây rất tốt. Nếu sức khỏe của cô không tốt, hôm nay cô có thể về nhà, gặp bác sĩ hạng nhất.”

Hiếm khi Mạnh Phàm cùng ý tưởng với cô, Lục Lộ cười: ” Được rồi, tôi cũng nghĩ cho dù bị bệnh, ở đây dưỡng bệnh cũng không thích hợp. Hôm nay chúng ta trở về đi. ”

Về phần những chuyện khác, trở về nói đi. Bây giờ cô không khỏe tốt lắm, không thích hợp làm đại sự.   

Mạnh Phàm liếc nhìn Lục Lộ, gãi gãi cái đầu đã mọc rất nhiều tóc, nói: “Lần này em không đi mua sắm cũng không sao. Từ bây giờ, anh sẽ ở bên em một tháng. Sau này hằng năm đều sẽ rút ra một tháng đi chơi với em, bất cứ nơi nào em muốn đi. ”

Lục Lộ sững sờ. Mạnh Phàm sao có thể nói ra những lời này? Giống như quan hệ của bọn họ có thể bạch đầu giai lão vậy…

Hừ, xét về quan hệ hiện tại, quả thực nên bạch đầu giai lão đi.

Nhưng Mạnh Phàm có quan hệ tốt như vậy với cô từ khi nào? Tại sao cô không biết? Lục Lộ nghĩ về những việc cô đã làm kể từ khi gặp nhau, dường như không ai trong số họ được chào đón. Rốt cuộc Mạnh gia đã nuôi dạy một vị thánh hay một kẻ cuồng ngược?

Quên đi, đợi Mạnh Phàm thấy những gì cô đã chuẩn bị, chắc cũng hiểu cô nghĩ gì. Cô, Lục Lộ, từ đầu đến giờ, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bạch đầu giai lão cùng một tay ăn chơi.

——————————————————————–

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Y Nhiên vẫn gọi Chu Sâm qua.

“Chiều nay sếp của anh sẽ trở lại. Anh phải để những thứ này trong nhà cô ấy trước, anh hiểu không?”

  Chu Sâm trốn một tháng. Khi nhìn thấy ánh đèn sân khấu mới quay lại. Dù sao thì Lục Lộ và Mạnh Phàm cũng kết hôn rồi, nên không ai chú ý tới anh, tình nhân tin đồn hay thật cả.

“Tỷ tỷ, sếp đang làm gì với những thứ này vậy? Việc này là bắt buộc phải làm à?”

Kỷ Y Nhiên nhấc chân giẫm lên chân Chu Sâm không chút do dự.

Phép thuật gót giày của Lục Lộ vốn là do cô dạy. Bây giờ cô sử dụng nó một cách thoải mái, giẫm lên chính xác chỗ đau nhất của bàn chân, nhìn thấy vẻ mặt bi thống của Chu Sâm thì hài lòng, cô nhẹ nhàng nói: “Thứ nhất, tôi cùng với những nữ nhân trước kia của cậu không giống nhau, không thuộc loại đơn giản thuần khiết, không cần đem tôi dỗ ngọt… Thứ hai,cậu đã là người thứ hai nhiều năm như vậy rồi, phải không? Đó là bởi vì cái gì? Mở miệng không nói được gì hay cả, tôi không quan tâm quá khứ đã xảy ra chuyện gì, nhưng tương lai cậu phải giữ miệng, không xúc phạm người không nên xúc phạm, nếu không sẽ không ai có thể giữ được cậu. ”

Nhìn thấy bộ dạng chăm chú nghe giảng của Chu Sâm, Kỷ Y Nhiên hài lòng. Mặc dù Lục Lộ luôn thích mang về một số người xa lạ, nhưng bọn họ đều có vai trò riêng. Ví dụ như chuyện lần này Lục Lộ nhờ cô giúp chuẩn bị, may mà có Chu Sâm, nếu không cô sẽ xấu hổ mà trở về mất.

Bằng cách này, tuần trăng mật của Lục Lộ và Mạnh Phàm đã kết thúc tại đây. Mà ở nhà, có một phần đại lễ tuyệt vời đang chờ Mạnh Phàm.

footer(); ?>