Chương 23

Câu nói của Mục Dĩ Phương khiến Kỷ Y Nhiên dường như nhớ về quá khứ. Khi đó, Ngũ Dương và cô ấy đi cùng Lục Lộ đến gặp bác sĩ. Mục Dĩ Phương khi đó mới chỉ là bác sĩ thực tập đã nói với Lục Lộ:” Một người đàn ông thoạt nhìn hiền lành nhưng lại không đem lại cảm giác an toàn. Lục Lộ, đem anh ta cho tôi đi.”

Vài ngày sau, Kỷ Y Nhiên và một người bạn cùng lớp ở khoa thể thao đến bệnh viện để khám một vết thương ở chân. Lúc đó, Mục Dĩ Phương nắm tay cô, nhìn cô trìu mến nói: “Trông anh ta xấu quá. Y Nhiên, đem anh ta cho tôi đi”

Trước khi cô có thể phản ứng, bạn cùng lớp của cô đã đá anh ta bằng cái chân không bị thương, và sau đó hét lớn: “Bà đây là phụ nữ! ”

Vì vậy, người mà mặt vẫn luôn vô biểu cảm Kỷ Y Nhiên, gần như không được nín cười. Dù sao, thấy một người xuất sắc như Mục Dĩ Phương ăn đòn cũng là chuyện không hề dễ dàng.

Sau đó, khi cô và các bạn cùng lớp đến phòng khám tái khám, họ tình cờ gặp Mục Dĩ Phương. Anh ấy mang nụ cười đẹp trai và tự tin trên khuôn mặt, nói với cô gái nhỏ đang bị cảm: “Đem người đàn ông phía sau cô cho tôi đi.”

“………Đó là em trai tôi. “

Những việc này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Kỷ Y Nhiên đến mức cô luôn nghĩ rằng Mục Dĩ Phương sẽ chỉ nói” đem anh ta cho tôi đi.”

Cô không biết Lục Lộ quen từ đâu nhân vật cực phẩm như vậy. Thật ra xung quanh Lục Lộ, không có người nào bình thường cả. À, ngoại trừ cô và Ngũ Dương. Từ lão thái thái cao ngạo mà điềm tĩnh, đến những nhân viên mà cô đang tuyển dụng, thậm chí cả người chồng hiện tại của cô ấy, không ai trong số họ có bình thường cả. Kỷ Y Nhiên vẫn đang suy nghĩ về việc có nên tuyệt giao với Lục Lộ, để người khác không nghĩ rằng cô cũng là một bệnh nhân tâm thần phân liệt.

Đương nhiên, cô cũng không kỳ thị những người bị tâm thần phân liệt. Một ngày nào đó bọn họ cũng sẽ khỏi bệnh, nhưng những người này kiếp này đều vô phương cứu chữa rồi. Hơn nữa nếu canh Mạnh Bà cũng không có hiệu quả, có lẽ đời sau bọn họ sẽ vẫn như vậy tiếp mất.

Tuy nhiên chỉ có hai người bình thường ít ỏi như vậy, một người đã rời khỏi Lục Lộ, nên cô nhất định phải đứng phía sau cô ấy, nếu không cả thế giới sẽ cho rằng Lục Lộ không bình thường.

Kỷ Y Nhiên vẫn đang nhớ lại quá khứ, nhưng Lục Lộ đã đảo mắt xem thường. Mục Dĩ Phương hoàn toàn không cần thể diện, muốn nói gì thì nói, nhưng còn may chưa tới mức quá nghiêm trọng. 

Về phần ý tưởng với Mạnh Phàm, rất đơn giản, tiểu tử này không muốn lăn lộn nữa rồi. Anh sẽ không quan tâm Mục Dĩ Phương có bao nhiêu fan cứng, bác sĩ nổi tiếng cỡ nào. Nếu dám đánh ý tưởng của vợ anh thì nhất định đuổi anh ta ra khỏi Trung Quốc, đương nhiên anh nói được làm được.

Sau khi Mục Dĩ Phương nói lời này, anh bắt đầu chẩn đoán và điều trị cho Lục Lộ, nhiệt độ cơ thể, huyết áp và nhịp tim giống nhau, nhưng khi anh đặt ống nghe lên ngực Lục Lộ, Mạnh Phàm tức giận: “Bỏ móng vuốt của anh ra!”

Quả nhiên, anh ta là một tên khốn lợi dụng danh nghĩa của bác sĩ, may mắn là anh đã theo anh ta vào phòng khám.

“Vậy thì tôi phải làm gì?” Mục Dĩ Phương nhún vai, cầm ống nghe nhìn Mạnh Phàm.

“Tôi ở đây, tôi cầm lấy, anh nghe!”

Sau khi cầm lấy ống nghe, móng vuốt đặt lên ngực Lục Lộ, còn chưa đụng tới đâu, đã bị một bàn tay trắng nõn vỗ một cái:”Đều đi ra đi. Các người nhàm chán đến điên rồi à? ”

Cuối cùng, vẫn là Kỷ Y Nhiên cầm ống nghe. Lục Lộ tỏ vẻ cô không bị tàn phế, cô chỉ bị cảm lạnh, không phải gãy xương, hai tay vẫn đang đặt trên người cô đây, không cần hai anh chàng đẹp trai các người phải làm việc này.

Sau khi qua chẩn đoán của Mục Dĩ Phương, kết quả cũng tương tự như bác sĩ khác trong bệnh viện. Mạnh Phàm bĩu môi, hóa ra chỉ có thể mà thôi.

Nghe đến đây Kỷ Y Nhiên, người phe trung lập thật sự muốn đánh chết Mạnh Phàm. Lục Lộ chỉ đang bị cảm thôi, cho dù có thay đổi 1000 hay 10000 bác sĩ thì kết quả vẫn là như vậy, chẳng lẽ lại là một căn bệnh khác??

“Mặc dù hôm qua tôi đã truyền dịch nhưng không an toàn lắm. Tốt hơn là nên truyền thêm hai ngày nữa, tôi sẽ tiêm cho cô ngay”.

Lục Lộ không khỏi rùng mình khi nghe tin mình sẽ bị truyền dịch, cảm giác hơi sợ hãi. Một lúc sau, Mục Dĩ Phương đi ra khỏi phòng thuốc. Quả nhiên không ngoài dự liệu, là vị bác sĩ chuyên phụ trách tiêm kia.

Nhìn thấy cây kim mảnh mai đang lủng lẳng trước mắt, Lục Lộ lo lắng nắm lấy tay Kỷ Y Nhiên. Kỷ Y Nhiên vẫn không thấy là lạ, dù sao mỗi lần đến đây đều diễn một chương trình như vậy, ai bảo Lục Lộ không có việc gì tự nhiên sinh bệnh chứ, tốt hơn là nên dạy cho một bài học.

“Y tá đâu?” Lục Lộ run rẩy hỏi Mục Dĩ Phương, người nắm quyền sinh tử của cô bây giờ.

“Nghĩ gì vậy?” Bác sĩ nhướng mày nhìn Lục Lộ không biết sống chết có chút tức giận.

Đúng, cô đã sai, cô thừa nhận điều đó. Cô không nên làm một điều có hại cho bản thân như vậy, để cô đi đi. Cho dù không muốn lên giường với Mạnh Phàm thì cô cũng không nên lấy thân thể ra đùa giỡn, không thể quỳ xuống cầu xin lòng thương xót sao?

Kỳ thật Mục Dĩ Phương không đánh cô cũng không mắng cô, nhưng là một bác sĩ, kỹ năng tiêm của anh thực sự rất tệ, thường thì việc này là do y tá đảm nhiệm. Mục Dĩ Phương tiêm một cái, tìm được mạch máu rất tốt, nhưng sau khi kim đâm một chút vào huyết quản, hắn liền dừng tiến về phía trước, thuận lợi có thể chạm tới đáy, nhưng xui xẻo thì….

Dù sao Lục Lộ tỉnh dậy sau một hồi nôn nao và phát hiện trên trán mình đã cắm kim tiêm, do mạch máu ở tay và chân gần như đều do tên sát nhân Mục Dĩ Phương cắm rồi. Cô biết Mục Dĩ Phương không thích những người không chăm sóc thân thể của mình tốt, sẽ không bao giờ dung thứ, nhất định phải cho mọi người biết bệnh tật là như thế nào.

Lục Lộ từng hỏi anh tại sao lại muốn học y, lúc đó Mục Dĩ Phương vỗ đầu nở nụ cười ảm đạm nói: “Tiểu mập mạp, tôi chỉ muốn hiểu được chút cảm giác dùng dao với hàng ngàn người mà thôi.”

Lẽ nào Mục Dĩ Phương là một cựu xã hội đen? Anh không muốn làm khách ở đồn cảnh sát nữa mà muốn tiếp tục giết người. Cuối cùng, anh đã nghĩ ra cách như vậy, làm nghề mà cướp của người giàu, giúp đỡ người nghèo và giết người một cách quang minh chính đại..

Kể từ đó, Lục Lộ đã thề rằng nếu một ngày nào đó cô thực sự phải phẫu thuật thì bác sĩ điều trị nhất định không được là Mục Dĩ Phương!

Nhưng bây giờ Mục Dĩ Phương là bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất thành phố, mặc dù đã tự lập phòng khám riêng từ lâu, nhưng chỉ cần có bệnh nan y, bệnh viện phải mời anh về, để anh tự mình phẫu thuật. Nói cách khác, Lục Lộ bị ruột thừa hay sao đó, nếu muốn hưởng chế độ đãi ngộ tốt nhất thì vẫn phải tìm ra kẻ giết người này. Như con cá nằm trên thớt, Lục Lộ chỉ biết cầu trời khấn Phật cầu mong cả đời không bao giờ bị đau ruột thừa. Nếu không ra nước ngoài cắt manh tràng thì chắc chắn sẽ đốt tiền mất.

Mũi kim vừa đi vào cơ thể cô, dưới sự đau đớn của Lục Lộ, Kỷ Y Nhiên vẫn bình tĩnh, đôi mắt sâu thẳm khó chịu của Mạnh Phàm, một lúc sau, một cái túi lớn phồng lên, rất tốt, đâm vào rồi.

Vì vậy, Mục Dĩ Phương một lần nữa đổi tay tiếp tục đâm dưới ánh nhìn của mọi người, một lúc sau thì lại đâm.

Lục Lộ gần như sắp khóc rồi. Mạnh Phàm đã bắt đầu gọi 110 để kiện bác sĩ lừa đảo.

“Chuyển sang chỗ khác đi.” Lần trước cô nôn nao, không cảm thấy đau nhiều, nhưng lần này cô rất tỉnh táo, nhìn thấy cây kim đi vào và rút ra từng chút một… Lục Lộ tỏ vẻ, Mục Dĩ Phương, tốt hơn anh nên đánh tôi một trận luôn đi.

Nhưng lúc này, một vị lương y vô nhân đạo nào đó nở nụ cười thật thà chất phác nói: “Thực ra không cần tiêm nữa, dùng quá nhiều thuốc dễ làm cho cơ thể kháng thuốc, không tốt cho cơ thể.” Chỉ cần đi uống chút đồ uống có nhiều đường, trước khi đi ngủ nhớ ngâm chân nước nóng. ”

Mục Dĩ Phương vừa nói xong, Lục Lộ hối hận sao lúc trước không học y. Bây giờ cô cũng muốn có thể trải nghiệm hương vị của việc giết người hợp pháp!

Ngay cả Kỷ Y Nhiên mặt vô biểu cảm cũng nhìn Mục Dĩ Phương, thế giới này thật là điên rồ. Làm thế quái nào mà một bác sĩ như vậy lại đạt đến trình độ hạng nhất, mở một phòng khám to bằng bệnh viện được!

Đến nỗi Mạnh Phàm phải nói: “Chết tiệt! Để xem bản thiếu gia có đóng cửa phòng khám của anh không!”

Anh nghĩ, mời anh ta đến đồn cảnh sát uống một tách trà thì quá dễ. Đó là một sai lầm, thậm chí không phải sơ suất y tế. Cảnh sát sẽ không nhất thiết đến đây. Tốt hơn hết hãy để tên nhóc này phá sản để giải tỏa cơn tức giận.

Tất nhiên Mục Dĩ Phương không sợ, nếu sợ thì anh ta đã không làm những việc như ôm vợ Mạnh Phàm ngay trước mặt anh. Đúng là anh không giàu bằng nhà họ Mạnh, nhưng cho dù anh có giàu đến mấy thì cũng có lúc bị bệnh. Anh ở vị trí này, phẫu thuật cho không biết bao nhiêu bệnh nhân. Vì sức khỏe của chính họ,bọn họ sẽ cố gắng hết sức để ngăn cản Mạnh Phàm, bao gồm cả bệnh nhân đã trải qua cuộc phẫu thuật tim vào năm ngoái, là cha của Mạnh Phàm.

Lục Lộ không sợ lời đe dọa này, thật ra cô cũng muốn phá phòng khám cực lớn của Mục Dĩ Phương để xây cao ốc thương mại. Nhưng cô biết rằng nếu tiểu tử này ra nước ngoài, sự phát triển của anh ta sẽ chỉ tốt hơn. Có trời mới biết tại sao Mục Dĩ Phương lại ở đây vài năm.

Đôi vợ chồng giận dữ bước ra khỏi phòng khám của Mục Dĩ Phương. Cũng may là bọn họ đi cửa sau, nếu không bị phóng viên nhìn thấy không biết sẽ ầm ĩ thể nào đâu.

  

Kỷ Y Nhiên vẫn không rời đi. Cô ở lại phòng khám, nói với Mục Dĩ Phương, “Tại sao anh lại đưa nhiều phóng viên đến như vậy?”

“Tôi muốn xem Mạnh Phàm có giống như lời đồn đại không.”

“Tại sao anh không xem trước khi kết hôn?” Kỷ Y Nhiên vẫn biết rằng Mục Dĩ Phương thích Lục Lộ, nhưng cô không biết tại sao người này chưa nói ra tâm tư của mình, lại che đậy nó. Ngay cả sau khi Lục Lộ chia tay với Ngũ Dương, cô ấy uống rất nhiều thuốc mỗi ngày nhưng cũng không bao giờ thấy Mục Dĩ Phương lợi dụng điều đó.

“Lúc đó tôi đang bận đi móc nối với một cô bé, chủ nhân vàng tương lai của phòng khám, tôi không có thời gian.”

Thấy không hỏi được gì, Kỷ Y Nhiên đóng sầm cửa bỏ đi. Lục Lộ là không biết, Mục Dĩ Phương nhẫn tâm như vậy, cô là người ngoài quan tâm cái quái gì!

Sau khi cô rời đi, Mục Dĩ Phương lấy ra một bức ảnh ố vàng từ trong ngăn kéo, đây là bức ảnh duy nhất của anh và Lục Lộ. Đó là năm thứ hai trung học cơ sở của Lục Lộ, khi ấy anh chuẩn bị vào đại học. Khi đó, Lục Lộ nhất quyết muốn đấm anh, anh trốn nắm đấm của cô, nhưng cuối cùng cả hai đều ngã vào vũng bùn. Thời điểm chụp ảnh, hai người người đều đầy bùn, nhìn không rõ ràng lắm.

Cô bé mập mạp ngày nào giờ đã lớn. Chỉ là cô vẫn chưa thể tự chăm sóc bản thân, luôn làm cho cuộc sống của mình trở nên lộn xộn.

footer(); ?>