Chương 30

Đến phòng tân hôn, Lục Lộ nhìn quần áo vứt bừa bãi khắp nhà mà đau đầu. Những người giúp việc sẽ dọn dẹp căn phòng mỗi sáng, nhưng bây giờ nó lại là một mớ hỗn độn.

Vẻ mặt Lục Lộ không thay đổi, nhưng vẫn cười ngọt ngào: “Chồng ơi, anh đi tắm trước đi, em dọn phòng cho.”

Việc dọn phòng này từ trước đến nay đều do bảo mẫu, người giúp việc làm. Mạnh Phàm không bao giờ quan tâm đến những chuyện này. Nói tóm lại, buổi sáng anh ra ngoài thì lộn xộn, buổi trưa hoặc buổi tối hoặc ngày hôm sau vào cửa sẽ gọn gàng ngăn nắp, anh chưa từng cảm ơn những người này, dù sao bọn họ đều đã được trả tiền rồi.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, vợ anh nói với anh bằng một nụ cười quyến rũ:”Chồng ơi, anh đi tắm trước đi, em sẽ giúp anh dọn phòng.”

Mạnh Phàm cũng những người phụ nữ khác chỉ tiếp xúc trên giường. Bởi vì điều này, anh không bao giờ đưa một người phụ nữ về nhà, cũng không cho một người phụ nữ vào phòng ngủ của mình.  Bây giờ người phụ nữ này, người vợhợp pháp thuộc về anh, bước vào phòng anh và muốn giúp anh dọn dẹp.

Mạnh Phàm, người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, trong lòng chợt thấy ấm áp, cũng cảm thấy ngọt ngào, không biết phải diễn tả cảm xúc đó như thế nào.

Dù sao cũng là thoải mái từ đầu đến chân, ai bảo hôn nhân không tốt, ai bảo vợ là cọp cái, không biết vợ anh ngoan thế nào đâu.

Vì vậy, kẻ ngốc nào đó đã nở một nụ cười thực sự ngớ ngẩn, gật đầu và nói:“Vậy tôi đi tắm trước.”

Cả đường anh đều giống như đi không vững, giống như sắp bay ra ngoài.

Sau khi vào phòng tắm, anh đột ngột ló đầu ra: “Em cũng tắm đi, đợi tôi.”

Sau đó anh vui vẻ đóng cửa lại, vừa bật vòi hoa sen vừa ngâm nga một bài hát không ai nghe thấy.

Biểu hiện của Lục Lộ thay đổi ngay sau khi Mạnh Phàm đóng cửa phòng tắm, vẻ mặt u ám, so với nụ cười ngọt ngào vừa rồi thì bây giờ cô lại giống như bạch cốt tinh- trước mặt Mạnh Phàm là tinh, còn sau lưng anh, là bạch cốt.

*(Ý tác giả là chị ở trước mặt anh thì có tình cảm, sau lưng anh lại lạnh lùng vô hồn.)

Dọn phòng đúng không? Đừng lo, saukhi anhbước ra tuyệt đối sẽ thấy căn phòng sạch sẽ.

Thế là Lục Lộ nhanh chóng ném hết quần áo trên giường, sô pha, bàn làm việc, kể cả tủ quần áo ra ngoài cửa sổ – đây là tầng hai, sau đó là ga trải giường, mền, vỏ gối, kể cả rèm cửa, tóm lại là tất cả những thứ có thể. Cô ném ra ngoài cửa sổ, cuối cùng lấy điện thoại của Mạnh Phàm, dùng chìa khóa khóa cửa lại rồi bỏ đi.

Bà đây mê luyến anh? Bà đây thiết kế kết hôn với anh? OK, bây giờ để anh nhìn thấy nội tâm tôi. Lục Lộ đắc thắng nghĩ, lấy ra pin của điện thoại di động, trực tiếp ném vào thùng rác gần đó cùng điện thoại di động, ai nhặt được thì tính.

Về việc Mạnh Phàm sau khi ra khỏi phòng sẽ như thế nào, điều đó nằm ngoài sự cân nhắc của cô.

Tuy nhiên, để an toàn, Lục Lộ đã bắt đầu thu dọn đồ đạc ngay khi về đến phòng, suốt đêm đến nhà Kỷ Y Nhiên. Trong trường hợp Mạnh Phàm trực tiếp đá tung cánh cửa bất chấp hình tượng của anh ta, rồi xông vào phòng cô tức giận, cô không sợ anh ta có thể làm gì mình, nhưng cô sợ rằng mình nhìn thấy thứ không nên thấy, vì vậy cô nên trốn thì hơn.

Nhưng đêm nay Lục Lộ vẫn mát mẻ nằm ở trên giường cười đến quỷ dị. Cuối cùng, vẫn là Kỷ Y Nhiên đạp cô xuống đất, người bị đánh thức bởi tiếng cười kỳ lạ giữa đêm, để ngăn chặn âm thanh khủng khiếp.

Trên thực tế, Mạnh Phàm còn tệ hơn Lục Lộ tưởng tượng, bởi vì chiếc khăn tắm ngày đó không ở trong phòng tắm, bị ném lên đầu giường mà Lục Lộ cũng không thèm nhìn. Anh hét lên trong phòng tắm, “Lục Lộ, mang khăn tắm cho tôi.”

Không ai trả lời.

“Vợ ơi?”

“Lục Lộ?”

Sau vài tiếng hét, không có gì phản ứng, Mạnh Phàm nghĩ, cô muốn anh trực tiếp ra ngoài như vậy? Không ngờ cô ấy lại nôn nóng như vậy, được rồi, dù sao cô ấy cũng đã chịu đựng nó hơn một tháng rồi. Vì vậy, anh vênh váo ra khỏi cửa –

Sau đó mọi người được tự do tưởng tượng….

Dù sao thì, Mạnh Phàm, người bị nhốt trong nhà, đã được giải cứu vào ngày hôm sau khi người giúp việc đang dọn dẹp phòng, vui nhất là người giúp việc này là một phụ nữ, cô ta đã ngoài 30, hơn Mạnh Phàm vài tuổi. Vừa bước vào cửa liền thấy một người đàn ông nằm trên giường trần truồng, cô giúp việc liền la lên, kinh động tới cả già lẫn trẻ, còn có chồng cô ta, thiếu gia Mạnh, anh không thể trốn tránh trách nhiệm!

Mạnh Phàm nhìn người đang khóc trước mặt và nói thẳng:“Cô đã già vậyrồi, nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy mà nói người ta làm gì cô, có thấy giả tạo không?. Ước chừng trong đời, kể cả trong mơ, cô cũng chưa từng nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai, tuấn tú, phong lưu, hào hoa phong nhã như thiếu gia đâyđúng không? Đừng giả vờ khóc, cô nên cảm thấy may mắn khi không phải trả giá cho những tổn thương tinh thần của thiếu gia khi để một bà già như cô thấy đấy.”

Vì vậy, cô giúp việc đang quỳ gối và giả vờ khóc bị đuổi rồi, với JJ bé nhỏ đang rất hung dữ vì bị làm phiền giữa hai chân anh.

]Lần này, đại hận đã bùng nổ.

————————————————————–

Lục Lộ đã không về nhà kể từ đêm đó. Cô đã bị nhồi nhét trên chiếc giường nhỏ của Kỷ Y Nhiên, khiến một người phụ nữ tội nghiệp bị chim bồ câu trong tổ chim ác chiếm giữ, trở nên cáu kỉnh suốt ngày. Cô ấy làm việc rất nhiều vào ban ngày và không thể ngủ ngon vào ban đêm. Bất cứ nhìn thấy ai khác đều cáu kỉnh. Nhất là Lục Lộ là quỷ chứ không phải người nữ rồi. Lần trước khi kết hôn, nhân viên trong lễ cưới của cô gần nửa tháng ngủ không ngon. Bản thân Lục Lộ cũng quá bận rộn, ép Kỷ Y Nhiên trở thành cu li, các nhân viên của cô đã phàn nàn. Bây giờ bà chủ lại túm lấy chăn bông vào lúc nửa đêm, khiến Kỷ Y Nhiên như muốn nổ tung cả đầu. Nếu không nhờ tiền thưởng và tiền thuê làm thêm ngoài giờ hậu hĩnh, cô đã chuyển đi nơi khác từ lâu. Lục Lộ hứa sẽ cho cô ấy nghỉ phép một tháng sau khi kết hôn, nhưng bây giờ đã hết sạch. Tuy nhiên, công việc tháng này được tính là tăng ca nên Kỷ Y Nhiên vẫn khá hài lòng.

Cô hiện tại chỉ bất mãn một chuyện: “Cậu về nhà ngủ đi.”

“Kỷ Y Nhiên~~~~~”    

“Cút đi.”

“Anh ta là loại người không có lí vậy đâu đấy, về nhà thì anh ta sẽ giết mình mất~~~”

Giọng điệu quen thuộc này lại xuất hiện. Dựa vào sự hiểu biết của cô về Lục Lộ, cô gái này nhất định làm chuyện xấu rôi, có vấn đề.   

“Đừng giả vờ với tôi, cho dù không về nhà thì cũng có rất nhiều chỗ ở. Mục Dĩ Phương có một cái giường dự phòng, không cần tiền thuê.”   

Lục Lộ trưng ra khuôn mặt kinh hãi, cô không sợ cái gì, chỉ sợ Mục Dĩ Phương lấy ống tiêm ra, nhất định là giết cô mất, đau đến muốn chết đi sống lại.  

“Đừng làm người ta sợ hãi mà~~~ Trái tim bé bỏng, dễ thương, ngây thơ và vị tha của người ta không thể chịu được sự tàn ác của tên ác quỷ Mục Dĩ Phương kia đâuuu~~~”

Lần này Kỷ Y Nhiên không nói nữa, đi thẳng vào nhà tắm lấy ra máyuốn tóc, vừa cắm điện vừa nói: “Nào, thè lưỡi ra, mình giúp cậu chữa bệnh. “

Đối với Kỷ Y Nhiên không chịu cúi đầu trước thế lực xấu xa, không ngại sóng gió luôn là tính cách Lục Lộ thích nhất ở cô ấy. Nhưng bây giờ Kỷ Y Nhiên, người có khuôn mặt băng sơn lấy lửa cũng không hun được hiển nhiên có biện pháp khiến cô không thể vui vẻ. Cô thích ngược đãi mọi người, nhưng một khi bị bạo hành, khả năng chịu đựng của cô rất thấp. Vì vậy, trước mặt nữ hoàng băng giá này, tốt hơn hết là nên an phận.   

Thấy Lục Lộ thẳng lưỡi không giương nanh múa vuốt nữa, Kỷ Y Nhiên mới rút điện ra, hỏi: “Thôi, cậu đến đây trốn làm gì?”

Dĩ vãng mỗi khi Lục Lộ có tâm sự, cô đều tới đây. Như lần trước tung tin về Mạnh Phàm, cô cũng không về nhà. Nhưng mục đích lần này của cô không phải là trốn tránh sự truy đuổi, mà là muốn rút lui.Thực lòng mà nói, cô rất muốn chia tay.

Người nào đó cúi đầu ngoan ngoãn, nhẹ giọng kể lại những chuyện trước đó, Kỷ Y Nhiên nghe nói xong liền ném hết hành lý ra khỏi nhà: “Chuyện này mình không thể giúpđược.”

“Kỷ Y Nhiên, cậu thấy chết không cứu!”

Kỷ Y Nhiên vẫn mặc kệ cô, thật ra cô chưa từng thấy chết mà không cứu, nhưng Lục Lộ lần nào cũng chặn đường sống của cô. Thành thật mà nói, cô biết Mạnh Phàm là một người đàn ông cứng đầu và có chút đầu óc không bình thường, cô có thể đến nhà Lục Lộ để đối mặt với Lý Đông Tú, nhưng cô không thể bị lột trần và trốn trong phòng tắm cho đến sáng hôm sau. Lục Lộ là vợ của Mạnh Phàm, anh ta có thể vì lợi ích của bản thân mà hạ thủ lưu tình, còn một nhãi nhép nhỏ như cô… được rồi, lần này cô thực sự không thể bị kéo xuống nước nữa.

Còn gì đáng sợ hơn tên thần kinh? Đó là hai tên thần kinh.

Lục Lộ đến sống trong một ngôi nhà cao tầng nhỏ được hai ngày thì cảm thấy có gì đó không ổn, đã mấy ngày rồi, tại sao Mạnh Phàm không đến tìm cô? Thực ra, sở dĩ cô dám làm điều này là bởi vì cô đã có cách đối phó với Mạnh Phàm.

Cô giống như một đứa trẻ thích chơi khăm người khác. Sau khi làm chuyện xấu, cô sợ hãi sự trừng phạt của cha mẹ, nhưng cũng rất mong người luôn yêu thương mình lựa chọn tha thứ cho cô.

Lục Lộ không biết tâm lý của cô thế nào. Thật ra thì từ khi hẹn hò với Mạnh Phàm, cô đã luôn đối xử với anh như thế này. Dựa vào việc anh không dám làm gì mình, cô hết lần này đến lần khác làm những trò đùa vô thưởng vô phạt.

Đây là trải nghiệm mà cô chưa từng có trước đây, và cô không biết mối quan hệ như vậy sẽ biến thành như thế nào, cũng ý thức được, đối xử như vậy với người mình thân thiết là điều tối kị.

Mối tình duy nhất mà Lục Lộ từng trải qua trong đời là với Ngũ Dương. Anh ấy luôn dỗ cô vui vẻ. Theo nhận thức của cô, đây là tình yêu.

Nhưng Mạnh Phàm thì sao? Nói anh ta đáng ghét, thì lại nhìn anh ta khá thuận mắt; nói anh ta thuận mắt, thì lại thấy anh ta đáng ghét; nói anh ta là người lạ, thì lại biết anh ta lâu rồi; nói anh ta là chồng, điều đó là rõ ràng không thể; nói anh ta là bạn, cô thậm chí còn chưa thực sự biết về anh ta; hãy nói bọn họ là kẻ thù, nhưng không có nhiều xung đột, đó luôn là một trò đùa nhỏ vô hại.

Có câu “hơn tình bạn, dưới tình nhân”, thật ra có thể coi họ là những người “hơn vợ chồng, dưới kẻ thù”.

Nếu không có sự cố tiếp theo xảy ra, có lẽ cả đời này Lục Lộ sẽ không nhận ra tình cảm của mình dành cho Mạnh Phàm, và có lẽ tình cảm của hai người họ đã bị giết bởi trò đùa vô cớ của Lục Lộ ngay từ trong nôi. Nhưng điều đó đã xảy ra khi Lục Lộ đang hồi hộp chờ đợi cơn giận dữ của Mạnh Phàm, một cách đột ngột và tự nhiên như vậy.

———————————————–

- “Có hai điều không tốt cũng không xấu, cậu nghe cái nào trước?” Kỷ Y Nhiên sắc mặt không tốt, dường như cả hai đều không phải là điều tốt.

“Từng cái, chọn những thứ tốt hơn để nói trước.”

“Ngũ Dương đã trở lại Trung Quốc. Anh ấy đã trở lại vào ngày cưới của cậu. Tôi nhìn thấy nhưng không nói với cậu.”

Lục Lộ tiếp tục đọc tạp chí trên trên giường, nghiên cứu đối thủ của mình để phát động cuộc tấn công tiếp theo. Tốt hơn hết là nên mua hết tạp chí của họ.

“Không phải là tin tức mới, đã lâu rồi, mìnhbiết.”

Cô thản nhiên nói, Ngũ Dương tại sao phải báo cho cô biết anh ta đang ở đâu! Hơn nữa, Ngũ Dương, người đã quá nổi tiếng, về nước để tổ chức concert, điều này về cơ bản tất cả mọi người trong ngành công nghiệp âm nhạc đều biết. Về việc anh ta tham gia đám cưới của cô, lúc đó cô không biết, sau đó cô mới nhìn vào danh sách, đó là khách mời của Mạnh gia, cô không quan tâm lắm, anh ta đến, cô cũng không quan tâm.

“Vậy thì tớ điều thứ hai, Chu Sâm ở hội sở cũng không nhàn rỗi,  cậu ta móc nối với một vài phụ nữ giàu có khi cậu không có việc gì làm, xem như nhu cầu đi, vì vậy cậu ta thường xuyên đến khách sạn. Đêm qua cậu đi với một phú bà, thấy Mạnh Phàm cùng một cô gái trong phòng.”

“Ồ, vậyl iên quan gì đến mình? ”   

“Cô gái đó là Tiếu Thiến Nhi. “

“Vậy có quan hệ…..Cậu nói cái gì?”  

Kỷ Y Nhiên vẫn cười, một nụ cười rất xấu: “Cô gái đó là Tiếu Thiến Nhi.”

“..Mình sẽ giết anh ta.”

footer(); ?>