Chương 38

Vì là giữa trưa nên hai người không uống nhiều mà ra khỏi quán ăn nhanh.

Chu Sâm cùng ma nữ đi theo bọn họ một hồi, thấy hai người uống bia cao hứng, có lẽ không có thời gian quan sát bọn họ, cuối cùng nhất trí quyết định về nhà, ngừng làm phiền buổi hẹn hò của cặp đôi này.

Lục Lộ có chút choáng váng: “Tiếp theo anh đi đâu? Bây giờ mới buổi trưa”

“Ừ, đi đâu được nhỉ? Tôi cũng không nhớ nổi?” Mạnh Phàm vò đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vỗ đùi: “Tôi có một bản kế hoạch trong tay áo!”

Cuối cùng cũng tìm thấy bản kế hoạch đã bị bỏ quên trong tay áo, anh lấy nó ra để nghiên cứu với Lục Lộ.

Lục Lộ cúi đầu, nhìn tờ giấy rồi đọc ra: “Buổi trưa không nên uống quá nhiều, nhưng nhất định phải uống cạn một chai rượu đỏ, sau đó tranh thủ chóng mặt đi tới phòng riêng trên lầu để nghỉ ngơi một lát. Khi nghỉ ngơi cần chú ý đến chừng mực. Ôm hôn một chút thì không sao cả, nhưng động tay động chân thì lưu ý đừng vượt quá giới hạn. Khi cả hai đều ý loạn tình mê, anh nhất định phải phi thường thân sĩ mà thanh tỉnh, xin lỗi cô ấy và tiếp tục hành trình buổi chiều. Phải thật kiên nhẫn nếu muốn có được quả ngọt.”

Mấy hàng chữ chi chít tỉ mỉ, đủ thấy Hứa Trí Hiên quyết tâm muốn giúp Mạnh Phàm thoát khỏi lo âu, anh ta cũng có thể sống tự do. Đáng tiếc–

Lục Lộ cúi gằm mặt, càng nhìn cô càng cảm thấy người này đúng là cao thủ trong việc tán gái, bất cứ phụ nữ nào cũng có thể bị mê hoặc, cũng may là cô đã nhìn thấy trước tờ giấy này. May mà Mạnh Phàm là người ‘thành sự không có, bại sự có thừa’.

“Cầm thú!” Lục Lộ nghiến răng nghiến lợi.

Kết quả, Mạnh Phàm nhìn hồi lâu, gật đầu nói: “Đúng vậy, thứ này có ích lợi gì, muốn lên giường với một cô gái thì cứ trả tiền là xong, đâu cần phiền phức như vậy.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng quyết định nhất trí: Ném!

Kế hoạch Hứa Trí Hiên vất vả viết trong vài giờ bị Mạnh Phàm nhẹ như lông hồng  ném vào thùng rác.

Kế hoạch vô ích, khuôn mặt Mạnh Phàm đầy vẻ buồn bã, tiếp theo anh sẽ đi đâu? Không thể vào phòng bao hát hò và say khướt vào buổi trưa đi? Hơn nữa, cả hai đều có tửu lượng tốt. Lúc này, Lục Lộ vỗ vai Mạnh Phàm: “Đi nào, đưa anh đi mua sắm.”

Lục Lộ nhất thời khí thế, lấy phong thái của một vị tướng quân, nắm lấy cánh tay Mạnh Phàm rời đi mà không một chút trưng cầu của anh.

Mua sắm với một người phụ nữ là một việc vô cùng rắc rối, là một cực hình, Mạnh Phàm đã từng ném thẻ tín dụng cho người phụ nữ kia, dù sao nhiều liền dừng, anh chỉ có trách nhiệm trả lại một lần thôi, sẽ không cưng chiều bọn họ. Nhưng bây giờ, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Lục Lộ, câu nói vừa thốt ra trên môi của Mạnh Phàm:“Tôi không muốn đi mua sắm với phụ nữ, phiền phức!” đã bị anh nuốt lại, anh để cho Lục Lộ nắm tay mình.

Quên đi, không phải cùng vợ đi mua sắm sao. Hy sinh thời gian quý báu của mình cho kết quả sau này là hoàn toàn ổn. Uh … cái này gọi là gì? Đúng rồi, là đầu tư! Đầu tư của thời gian cùng tâm tình!

Sự thật chứng minh, mua sắm với phụ nữ thật nhàm chán, nhưng mua sắm với Lục Lộ thì khác. Bởi vì tất cả quần áo của cô đều do nhà thiết kế Rita của Lục gia tự thiết kế, tất cả mỹ phẩm của cô đều do cửa hàng làm đẹp dưới trướng Lục thị cung cấp, tất cả phụ kiện của cô ấy cũng đều do cửa hàng dưới trướng Lục thị cung cấp nốt.

Lục gia chuyên kinh doanh đồ cho phụ nữ, chỉ cần phụ nữ cần gì thì Lục thị đều có.

Chính vì vậy, Lục Lộ rất ít khi dành thời gian cho việc này, cô đã có mọi thứ tốt nhất rồi nên không cần lo lắng nữa.

Vì vậy, khi cô đi mua sắm, thường chỉ để chơi.

Ví dụ, bây giờ, cô kéo Mạnh Phàm vào một sảnh giải trí, và cả hai ngồi trên máy chơi game và bắt đầu đua xe.

Hai người say bia lái xe đụng phải, đặc biệt là Lục Lộ, cô từ nhỏ đã có ý thức về phương hướng và thăng bằng, nhưng bây giờ sau khi uống bia, cô có chút hưng phấn, tay chân liên tục ra lệnh, đập vào cột nhiều lần không thể thoát ra ngoài. Điều buồn cười hơn là việc cô lái xe ngược chiều vẫn rất thú vị, đó là chưa kể khoảng cách từ điểm cô tới đến điểm xuất phát ngày càng xa mà không biết.

Mặt khác, Mạnh Phàm tuy uống nhiều hơn một chút nhưng cũng không ngăn được anh lái xe, ngoài việc lúc đầu có chút khó chịu lúc đầu, về sau anh có thể lái xe theo ý muốn, anh cũng dựa vào trò chơi này sẽ không gây ra nữa tai nạn xe hơi, hoàn toàn HIGH rồi!

Sau khi ‘phiêu bạt’ hơn mười phút, Mạnh Phàm đã giành được chức vô địch mà không có bất kỳ áp lực nào, còn Lục Lộ vẫn đang chạy càng lúc càng xa vạch xuất phát, hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Sau khi chạy xong, Mạnh Thiếu nghiêng người nhìn Lục Lộ, thấy cô chạy ngược chiều đi, nhìn đến mức suýt té ghế, Lục Lộ lúc này mới phát hiện ra con đường mình đi.

Lúc này cô cực kỳ không khách khí, liền chỉ vào Mạnh Phàm để thách đấu lần nữa, kết quả là cô thua năm trận, năm lần bại trận. Là người thắng cuộc, Mạnh Thiếu trong lòng rất phiền muộn, tại sao không đánh cược cái gì! Năm lần có thể kiếm được không ít đâu!

Sau khi Mạnh thiếu tỉnh ngộ và cố gắng tận dụng lần đua thứ sáu, Lục Lộ đã chạy xuống khỏi chỗ ngồi của mình và nhảy trước máy, giống như khiêu chiến Mạnh Phàm.

Anh cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên không chịu nhượng bộ. Hơn nữa, anh còn là một tổng giám đốc đàng hoàng của nhà họ Mạnh, chạy tới máy vò đầu bứt tai làm dáng, quả là không biết xấu hổ. Tất nhiên, anh không bao giờ tưởng tượng được rằng vị tổng giám đốc uy nghiêm của Mạnh lại xấu hổ khi thi đua với một cô gái đang say xỉn không cần mặt mũi.

Mạnh thiếu không chịu thua chút nào, nhưng Lục Lộ tấn công dồn dập, như hàng chục đợt sóng ập đến, cái gì “người ta”, “chồng”, “người xấu muốn chiếm tiện nghi”, v.v.., làm Mạnh Phàm lấy luôn áo được lại, đòn tấn công uốn lưỡi của Lục Lộ không còn mạnh mẽ như mọi khi.

Mạnh Phàm bị ép lên chiến trường cực kỳ nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp vì sợ mắc lỗi, quả nhiên không thua gì Lục Lộ vì thời gian phản ứng nhanh. Với sự tự tin, Mạnh Phàm đặc biệt phấn khích, chiến đấu với Lục Lộ, lại cởi bỏ bộ đồ của mình, xắn tay áo và bắt đầu chiến đấu nghiêm túc.

Sau một vài trò chơi, Mạnh Phàm thua một thắng sáu, Lục Lộ tức giận đến mức suýt đập vỡ máy.

Sau khi chơi bắn súng Lục Lộ lại hoàn toàn bại trận, kết quả thảm hại, vị trí hoàn toàn mất đi, không còn chút tự tin, cuối cùng Mạnh Phàm phải bị lôi ra khỏi khu giải trí, bỏ qua ý đồ nham hiểm muốn lợi dụng cơ hội này để đánh cược.

Mạnh Phàm đang vui vẻ, sau khi rời khỏi khu giải trí vẫn chưa hài lòng, lần này chính là anh kéo Lục Lộ vào công viên. Để thu hút khách du lịch, trong công viên vẫn có một số gian hàng vui chơi tại các địa điểm cố định, Mạnh Phàm dẫn Lục Lộ câu cá vàng. Cả hai có năm lưới, xem ai câu nhiều hơn.

Lục Lộ vừa bắt đã bị diệt, quay lại thì thấy Mạnh Phàm vừa vớt chiếc lưới thứ hai, trong bể cá nhỏ bên cạnh đã có ba con cá vàng rồi. Lúc này, cô bỏ qua luật chơi, lợi dụng lúc Mạnh Phàm tập trung bắt cá và không có thời gian để ý đến mình, cô rơm rớm nước mắt nói với chú chủ quầy hàng: “Có thể cho con mấy cái nữa được không? Nếu thua thật, con thật sự thảm mất.”

Trong lúc giả vờ thương đáng thương, cô còn nhét vào tay ông chủ một tờ tiền, ông chủ cao hứng thì lôi ra thêm năm tấm lưới đưa cho Lục Lộ, nói một cách rất bí ẩn, “Mách cháu một mẹo để bắt cá vàng, đem năm tấm lưới này để một chỗ, đảm bảo rất nhiều cá đến!”

Mạnh Phàm bên cạnh hét lên:“Mấy người đang phạm quy!”

Cuối cùng, Lục Lộ thắng, với hơn chục con cá vàng trong bể, Mạnh Phàm tức giận đến mức rút ví ném tiền ra: “Bán cho tôi cả bể cá! “

Sau đó Mạnh Phàm ôm lấy bể cá lớn và cười tự mãn với Lục Lộ: “Thế nào, tôi thắng rồi?”

Lục Lộ gật đầu lầm bầm: “Thôi, tự anh mang con cá trong bồn ôm về nhà đi, tôi mặc kệ.”

Mạnh Thiếu ngẩn người nhìn chậu cá vàng một hồi, sau đó lấy ví tiền ra, mua xe đẩy của ông chủ, ngẩng đầu nói với Lục Lộ:”Tôi chính là muốn mang nó về nhà.”

Anh nuôi nhiều loại cá nổi tiếng như vậy đều chết, bây giờ anh mang một bể cá nữa về làm gì?

Lục Lộ cười nhạt, tỏ vẻ khinh bỉ sự lãng phí tiền bạc của anh, một chút không nhớ rằng cả chục con cá vàng trong tay mình là dùng thủ đoạn để lấy, cho đến nay cũng không nghĩ đến cách giải quyết.

Mạnh Phàm đẩy con cá vàng ra một lúc thấy phiền phức nên đã kéo Lục Lộ và cá vàng của cô lại. Hai người bắt đầu bán cá, một tệ một con, thu hút rất nhiều khách du lịch.

Cửa hàng cá cảnh của Mạnh Phàm mở cửa chưa được nửa tiếng thì phía xa vang lên một tiếng ầm ầm: “Mấy người làm gì ở đằng kia? Đây không phải là nơi dựng sạp, còn có giấy phép sao?”

Mạnh Phàm nghe thấy, cá hay tiền cũng không quan tâm, kéo Lục Lộ chạy như điên, phía sau là một nhân viên quản lí.

Chạy được năm phút, Lục Lộ thấy thân hình nhỏ bé của mình không theo kịp Mạnh Phàm, không thể thoát khỏi người chú phía sau, cô nhanh chóng bắt Mạnh Phàm mặc đồ vào, đem áo khoác của mình cho Mạnh Phàm. Đồng thời lấy từ trong túi ra một chiếc băng đô để cột lại mái tóc dài buông xõa, thuận tay làm rối kiểu tóc điển trai do nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng quốc tế tạo ra cho Mạnh Phàm.

Chuỗi động tác này giống như nước chảy mây bay, điêu luyện và hoàn thành trong vòng chưa đầy một phút. Khi nhân viên đuổi theo, họ chỉ thấy một đôi nam nữ đang hôn nhau say đắm dưới gốc cây, còn hai người bán hàng rong trái phép vừa rồi thì đã biến mất từ ​​lâu.

Bọn họ thở hổn hển hỏi: “Các người, các người có thấy hai người chạy trốn khỏi đây không?”

Mạnh Phàm nâng khuôn mặt không kiên nhẫn lên: “Mắt các vị bị sao vậy? Không thấy người ta đang làm chính sự sao? ” 

Mắng người, chủ yếu là phải có khí thế. Nhân viên hung hãn vừa rồi khiến Mạnh Phàm và Lục Lộ vốn dĩ rất kiêu ngạo phải bỏ chạy, nhưng bây giờ Mạnh Phàm trợn tròn mắt, nổi cáu lên, liền thành nhân viên không nói được gì. Rõ ràng là hai người nhìn quen quen, nhưng không dám nhận, liền quay về tịch thu cái bể cá vàng.

Sau khi quản lý rời đi, Mạnh Phàm liếc nhìn Lục Lộ, cúi đầu tiếp tục hôn, hoàn toàn quên mất rằng hai người vẫn đang chạy trốn. Lục Lộ đưa đẩy hai lần đều vô ích, cuối cùng nhắm mắt ngẩng đầu hưởng thụ, mấy việc kia tạm thời bỏ qua đi.

Buổi tối về đến nhà, cả hai mồ hôi nhễ nhại đi tắm rửa, xử lý những việc nên làm giữa vợ chồng, tâm trạng chán nản trước đó của Lục Lộ đã bị cuốn đi từ lâu. Vì vậy, để khiến bản thân có tâm trạng tốt, chủ yếu phụ thuộc vào ảnh hưởng của những người xung quanh, nên sống với Mạnh Phàm, một kẻ ngốc lạc quan, tâm trạng xấu gì cũng không có.

Chỉ đến ngày hôm sau, Mạnh Phàm đã viết một bản phác thảo kế hoạch cho “sân chơi của các cặp đôi”, Lục Lộ đã thêm vào một kế hoạch thiết kế đám cưới.

Đây mới chính là thương nghiệp, đây mới chính là tục nhân!!!

footer(); ?>