Chương 10

Lâm Thanh Nhạc nhìn thấy động tác nhai kỹ của Hứa Đinh Bạch, mắt cô lập tức sáng lên, cô nhanh chóng lấy thêm một miếng cho vào miệng anh.

“Thật ra thì cũng ổn đúng không? Ừm... cậu ăn thêm một miếng nữa đi.”

Hứa Đinh Bạch không nhìn thấy được, nhưng anh có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang chạm vào môi mình.

“Tôi không ăn, cậu muốn ăn thì tự mình ăn đi.”

Lâm Thanh Nhạc nói: “Nhưng mà cậu phải bổ sung chất dinh dưỡng chứ, cậu hơi gầy nên phải ăn nhiều hơn.”

Giọng điệu của cô như thể đang dỗ dành người khác vậy.

Hứa Đinh Bạch khẽ nhíu mày lại, nói: “Cậu xem tôi như một đứa trẻ sao?”

“Trẻ con còn dễ đút hơn cậu nữa...” Lâm Thanh Nhạc lẩm bẩm.

“Cậu nói gì?”

“Không có gì không có gì!” Lâm Thanh Nhạc vội vàng đặt cái đĩa có táo đã gọt sẵn vào trong tay anh, “Cho cậu đó, câu hãy tự ngoan ngoãn mà ăn đi, tớ đi làm bài tập đây!”

“...”

Ngoan ngoãn mà ăn... cô thực sự đã xem anh như một đứa trẻ.

Có rất nhiều bài thi vào cuối tuần, nên Lâm Thanh Nhạc vừa trở về chỗ ngồi liền liên tục làm bài.

Ngôi nhà nhỏ cho nên nếu như cửa phòng không đóng thì Hứa Đinh Bạch có thể cảm nhận được sự chuyển động của người trong phòng khách.

Âm thanh của đầu bút viết trên mặt giấy, âm thanh lác đác của tiếng lật trang sách, còn có âm thanh nho nhỏ tỏ vẻ khó chịu của cô khi cô không thể nghĩ ra câu trả lời nữa.

Anh cảm thấy thế giới của mình bởi vì không thể nhìn thấy nên âm thanh đã bị khuếch đại lên rất nhiều lần, khi ở bên ngoài, anh thường cảm thấy lo lắng và cáu kỉnh vì những âm thanh ồn ào xung quanh, vì vậy ngoại trừ việc đi học, anh hầu như không ra ngoài.

Khi ở trong nhà, thế giới của anh mới trở nên yên lặng, yên lặng đến mức tất cả mọi thứ dường như trở nên hoang vu, đến nỗi anh chỉ có thể cảm nhận được chính mình mà thôi.

Hứa Đinh Bạch đặt đĩa hoa quả trong tay xuống, khi nghe thấy âm thanh cái ghế cọ với mặt đất phát ra một âm thanh kỳ lạ do người ngồi bên ngoài chuyển động.

Anh nhíu mày lại và tự nhủ một lần nữa rằng cô có vẻ hơi ồn ào.

Anh không thể để cô ở lại đây, cũng như không thể... giữ cô ở lại.

——

Đến giờ ăn tối, Lâm Thanh Nhạc trở về nhà.

Khi cô về đến nhà, Lâm Vũ Phân vừa hay đã làm xong hai món ăn và gọi cô đến ăn cơm.

“Các con sắp phải thi giữa kỳ rồi đúng không?” Lâm Vũ Phân hỏi.

“Vâng, vào tuần sau.”

“Ôn tập đến đâu rồi, có theo kịp bài không?”

Trước kia Lâm Vũ Phân chỉ học hết cấp một, cho nên tất cả những gì bà ấy có thể hỏi về việc học của cô là “có theo kịp bài không”, “nghe giảng có hiểu không” những câu hời hợt như vậy, Lâm Thanh Nhạc không thể nói với bà ấy rằng “có thể nghe hiểu và theo kịp bài nhưng đôi khi lại có chút khó khăn vì khi gặp đề thi thì lại không biết làm”.

“Con nghĩ là vẫn ổn.”

Lâm Vũ Phân đặt đũa xuống và sốt sắng nói: “Vậy thì hai ngày nay con vẫn phải nên cố gắng ôn tập, con phải cố thi lấy hạng nhất để cho những người xung quanh nhìn xem.”

“Mẹ, hạng nhất không có đơn giản như vậy đâu...”

“Vậy nên con mới phải cố gắng.” Lâm Vũ Phân nhẹ nhàng nói, “Những người này trước kia luôn xem chúng ta là trò cười, bây giờ thì đều là giả nhân giả nghĩa cả, không biết bọn họ đã nói cái gì ở sau lưng chúng ta... con nói xem hai mẹ con chúng ta đang sống rất tốt, còn ở nhà bọn họ lại có rất nhiều thứ lộn xộn, nhưng họ lại coi thường chúng ta về cái gì chứ? Thật là buồn cười.”

Lâm Thanh Nhạc ủ rũ múc một miếng cơm, cô cố gắng thuyết phục mẹ: “Mẹ à, chúng ta chỉ cần lo cho bản thân là được rồi, không cần quan tâm đến người khác đâu.”

“Nhưng mẹ muốn chứng minh rằng mẹ có thể nuôi dưỡng con rất tốt, không quan trọng chuyện ba con là người xấu xa như thế nào! Ông ấy sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến hai chúng ta!”

Nhắc đến người ba đó, Lâm Thanh Nhạc vẫn nhìn thấy vẻ oán giận trên khuôn mặt của mẹ mình, cô nghĩ, Lâm Vũ Phân sẽ trông như thế này suốt đời mỗi khi nhắc đến ông ấy.

Cô đã quen rồi và cũng không nghĩ rằng có điều gì không đúng nữa.

Bởi vì cô cũng vậy, chỉ cần nghĩ đến kẻ sát nhân mất nhân tính đó, cô cũng cảm thấy cồn cào trong lòng và tràn đầy oán hận.

**

Kỳ thi giữa kỳ là chia lớp thi, Lâm Thanh Nhạc và Tưởng Thư Nghệ không thi chung một phòng thi, vào ngày đầu tiên của kỳ thi, sau khi ăn sáng xong hai người liền chia ra tìm phòng thi của mình.

“Thanh Nhạc, cậu thi phòng nào vậy?” Khi đang đi lên lầu, cô bất ngờ gặp Úc Gia Hữu.

Lâm Thanh Nhạc dừng lại ở đầu cầu thang nói: “Tớ thi ở phòng 7.”

“Thật trùng hợp, tớ cũng vậy, vậy chúng ta cùng nhau đi.”

Úc Gia Hữu rất thân với Tưởng Thư Nghệ, còn Tưởng Thư Nghệ lại là người cô có thể nói chuyện tốt nhất trong lớp, cho nên theo thời gian, cô đã trở nên thân thiết với Úc Gia Hữu.

Cả hai cùng nhau đi lên, vừa đi vừa trò chuyện.

“Tối hôm qua tớ đã học thuộc lòng những bài thơ cổ, không biết thi sẽ ra đề nào nữa, nhưng dù sao thì tớ cũng không thích học thuộc những thứ này.” Úc Gia Hữu phiền não nói.

Lâm Thanh Nhạc nói: “Tớ cũng vậy... những môn như lịch sử chính trị cũng không được tốt cho lắm.”

“Cho nên sau này cậu sẽ chọn khối tự nhiên đúng không?”

“Ừm, có lẽ tớ thiên về khối tự nhiên hơn.”

Úc Gia Hữu mỉm cười nói: “Cậu thật sự rất đặc biệt, thông thường con gái học khối xã hội thì sẽ tốt hơn.”

“Vậy sao.”

“Đúng vậy, cậu hãy nhìn xem những nữ sinh trong lớp chúng ta đi, rất nhiều...”

“Anh.”

Lời nói của Úc Gia Hữu bị cắt ngang, cậu ta quay đầu lại nhìn liền thấy một người rất quen thuộc: “Đới Dung, em cũng thi ở tầng này sao?”

“Ừm, em thi ở phòng 7, còn anh?”

“Anh cũng ở phòng 7.”

Lâm Thanh Nhạc khi nghe thấy cái tên mà Úc Gia Hữu nói ra liền quay đầu lại nhìn, Yên Đới Dung hôm nay khác với lúc cô ta ở trước cửa nhà Hứa Đinh Bạch vào ngày hôm đó, ngày hôm đó cô ta mặc một chiếc váy trắng dài với mái tóc dài. Nhưng hôm nay, cô ta lại giống như cô vậy, mặc bộ đồng phục học sinh trung học với mái tóc dài buộc đuôi ngựa, trông cô ta tràn đầy vẻ trẻ trung và năng động.

Khi cô quay đầu lại vừa đúng lúc Yên Đới Dung cũng nhìn cô, hai người họ nhìn nhau và đều tự nhiên biết rằng bọn họ đã gặp nhau ở đâu rồi.

“Giới thiệu một chút, đây là Lâm Thanh Nhạc của lớp anh. Thanh Nhạc, em ấy tên là Yên Đới Dung, là em họ của tớ.”

Yên Đới Dung đứng trước mặt cô nói: “Chào cậu.”

Cô ta không có ý định nhắc đến chuyện của ngày hôm đó.

Lâm Thanh Nhạc khẽ gật đầu: “Chào cậu.”

“Anh à, bạn học này của anh thật dễ thương, em chưa từng gặp bao giờ.” Yên Đới Dung nhếch miệng nói.

Đôi khi khen ngợi một người, dễ thương là từ dùng để nói khi không còn từ nào có thể dùng để khen, nhưng Lâm Thanh Nhạc thì khác.

Úc Gia Hữu liếc nhìn cô, Lâm Thanh Nhạc rất ngoan ngoãn và dễ mến, cô có đôi mắt to và làn da trắng, lại cộng thêm tóc mái ngang đều, giống như một con búp bê bên cửa sổ vậy, thật sự rất dễ thương.

“Ừ... đúng vậy.” Úc Gia Hữu thu hồi ánh mắt và ho nhẹ một tiếng, “Thanh Nhạc chuyển trường giữa chừng nên em chưa gặp là chuyện bình thường thôi.”

Yên Đới Dung khẽ nhướng mày.

Úc Gia Hữu liếc nhìn đồng hồ trên tay: “Sắp đến giờ rồi, đừng đứng đây nữa, mau vào phòng thi thôi.”

“Được.” Yên Đới Dung nói, “Ồ đúng rồi, buổi trưa chúng ta cùng nhau đi ăn đi.”

Úc Gia Hữu: “Sao cũng được.”

Yên Đới Dung dừng lại một chút, sau đó đột nhiên nói: “Vậy thì bạn học của anh cũng đi luôn đi, chúng ta cùng nhau đi ăn.”

Lâm Thanh Nhạc nói: “Không cần đâu...”

Nhưng Yên Đới Dung lại rất nhiệt tình: “Không sao đâu, chúng ta cùng nhau đi ăn đi, nhân tiện dò đáp án luôn.”

Ba người cũng vào phòng học khi đang nói chuyện, Yên Đới Dung dường như  không chừa cho cô con đường để từ chối, cô ta nhanh chóng xoay người đi tìm chỗ của mình.

Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn bóng lưng của cô ta, im lặng một lúc, trong lòng cũng không từ chối nữa.

Bởi vì cô cảm thấy Yên Đới Dung và cô có thể là cùng một loại người, mặc dù hôm đó Hứa Đinh Bạch nói rằng bọn họ không quen nhau, nhưng xem ra không phải như vậy.

Hoặc có lẽ, cô ta cũng vì muốn tốt cho Hứa Đinh Bạch.

Vào giờ ăn trưa sau khi kết thúc môn thi ngữ văn, cả dãy người đến một quán ăn bên cạnh trường.

Sau khi ngồi xuống, bên cạnh Lâm Thanh Nhạc là Tưởng Thư Nghệ, người đến tìm cô để ăn cơm, còn đối diện họ là Úc Gia Hữu và Yên Đới Dung.

“Thanh Nhạc, cậu thích ăn gì, cậu gọi món trước đi.” Úc Gia Hữu đẩy thực đơn đến trước mặt cô.

Lâm Thanh Nhạc nói: “Không sao, tớ ăn cái gì cũng được, vẫn là các cậu gọi đi.”

“Vậy cậu có kỵ ăn món nào không?”

“Không có.”

“Được rồi, vậy tớ sẽ gọi một ít trước.” Úc Gia Hữu lại lấy thực đơn về.

Yên Đới Dung chống cằm nói đùa: “Anh à, sao anh không hỏi em mà chỉ hỏi một mình Thanh Nhạc vậy.”

Lâm Thanh Nhạc hơi giật mình.

Úc Gia Hữu cũng sửng sờ trong chốc lát, cậu ta liếc nhìn Yên Đới Dung rồi mỉm cười nói: “Chúng ta đều rất quen thuộc rồi mà, em ăn cái gì không lẽ anh không biết sao, hơn nữa anh cũng chỉ gọi trước một ít, còn lại thì em và lớp trưởng lớp anh gọi đi.”

“Ồ.”

“Đới Dung! Gia Hữu! Thật là trùng hợp, hai người cũng đang ăn cơm ở đây à.” Đúng lúc này, cửa nhà ăn bị đẩy ra, một giọng nói rất quen thuộc nhưng lại làm cho người ta rất khó chịu truyền đến.

Sau đó Lâm Thanh Nhạc nhìn thấy chiếc ghế bên cạnh mình bị kéo ra, một nam sinh cũng đang mặc đồng phục học sinh ngồi xuống.

“...”

Chương Dịch Khôn không khách khí mà tự rót cho mình một ly trà chanh, nhấp một ngụm rồi quay đầu lại, bây giờ anh ta mới phát hiện ra người ngồi bên cạnh là Lâm Thanh Nhạc.

“Này, mày...” Chương Dịch Khôn hơi trợn mắt, “Trời ạ, Đới Dung, mọi người sao vậy, tại sao lại cùng nhau ăn cơm?”

Yên Đới Dung khịt mũi khinh thường Chương Dịch Khôn, “Tôi ăn cơm với ai còn cần phải được sự đồng ý của anh sao.”

“Không phải, hai người không phải...” Chương Dịch Khôn suýt chút nữa thốt ra hai từ “tình địch”, nhưng anh ta đã kịp thời dừng lại, bởi vì anh ta là người mười nghìn lần cũng không thừa nhận chuyện Yên Đới Dung thích Hứa Đinh Bạch.

“Được được được, không có gì không có gì.” Chương Dịch Khôn quay đầu nhìn Lâm Thanh Nhạc, “Chào bạn học, đã lâu không gặp.”

Lâm Thanh Nhạc quay đầu đi, không thèm quan tâm anh ta.

Nhưng Úc Gia Hữu có vẻ khó chịu nói: “Anh tự đi ăn cơm của anh đi, ngồi ở chỗ này làm gì?”

“Tôi đến một mình, tình cờ gặp nhau ở đây, cùng nhau ăn đi.” Chương Dịch Khôn giật lấy tấm thực đơn trong tay cậu ta, “Ăn cùng nhau không có vấn đề gì chứ? Không thể cứ để một số người cứ nhìn thấy tôi là sợ chết khiếp và vỗ mông rời đi.” 

Úc Gia Hữu nhíu mày và liếc nhìn Lâm Thanh Nhạc. Nhưng mà chỉ nhìn thấy Lâm Thanh Nhạc chỉ nghiêng đầu, cô đang nói chuyện với Tưởng Thư Nghệ ở bên cạnh, dường như cô không có cảm xúc gì.

Mức độ khó đối phó của Chương Dịch Khôn đến cả Úc Gia Hữu và Yên Đới Dung đều biết, nên khi thấy anh ta chưa làm chuyện gì quá đáng, cả hai người cũng không vướng bận anh ta nữa, anh ta muốn ngồi xuống ăn thì cứ ngồi ăn, còn muốn đi cứ để anh ta đi.

Nói chung sau đó cả bốn người đều chỉ coi anh ta như không khí, sau khi món ăn đã được dọn lên, cả một bàn người bàn tán xôn xao về đề bài của bài thi ngữ văn ngày hôm nay, cậu một câu tôi một câu, nhưng với Chương Dịch Khôn, người không học cùng khối thì hoàn toàn không thể xen lời vào.

Tuy nhiên, Chương Dịch Khôn hiển nhiên không phải là người có thể bị ghẻ lạnh, thấy mọi người đang cố ý phớt lờ mình, anh ta cố ý nói: “Đới Dung, anh nghe nói hai ngày trước em đã đến gặp Hứa Đinh Bạch.”

“...”

Cả bàn ăn im lặng ngay lập tức.

Khuôn mặt vốn đang tươi cười của Yên Đới Dung đột nhiên trầm xuống: “Tôi đến gặp Hứa Đinh Bạch khi nào chứ, anh đừng có nghĩ nhiều như vậy.”

“Em không cần phải nói dối anh đâu, dù sao thì anh cũng biết rồi.” Chương Dịch Khôn hừ một tiếng lạnh lùng, “Lần này em đi để làm gì vậy, thằng nhóc đó lại lấy đồ của em sao?”

“Cút.”

“Đới Dung, anh nói sao em cứ mãi nhìn không rõ vậy chứ, thằng mù đó có gì để đáng đồng cảm đâu, anh nói cho em biết, những món đồ mà em tặng cho nó, nó sẽ không thừa nhận trước mặt người khác đâu, nó chỉ là một người vô tình vô nghĩa mà thôi.”

Yên Đới Dung: “Chương Dịch Khôn, tôi cảnh cáo anh! Nếu anh còn dám theo dõi tôi để nghe ngóng chuyện của tôi, tôi sẽ...”

“Anh cũng không muốn nghe ngóng chuyện của em, anh chỉ là không yên tâm cho em mà thôi, sợ em sẽ bị thằng nhóc Hứa Đinh Bạch đó lừa.” Chương Dịch Khôn nói tiếp, “Em xem ba mẹ của nó đã làm những chuyện lén lút gì đến nỗi phải phá sản, nó còn có thể là thứ tốt lành gì chứ.”

Yên Đới Dung: “...”

“Đây là anh đang quan tâm đến em đó, em hoàn hảo như vậy tốt như vậy, đừng để bị thằng mù đáng chết kia ức hiếp chứ. Ôi, em chính là quá hiền lành nên mới như vậy, anh nói cho em biết, em chắc chắn sẽ không thể hiểu được nó.” Chương Dịch Khôn ngả người ra sau và tỏ vẻ kinh tởm nói: “Cũng không biết thằng nhóc đó đã dựa vào khuôn mặt của mình để ngấm ngầm khiến bao nhiêu cô gái phải tặng đồ này nọ cho nó, thật ghê tởm...”

“Đừng nói nhảm nữa!”

Chương Dịch Khôn còn chưa nói xong, anh ta đột nhiên đã bị một cốc nước đá hất vào mặt, lạnh đến thấu xương!

“Mẹ nó!” Anh ta giật mình đến nỗi phải lập tức đứng dậy ra khỏi ghế. Sau khi lau mặt xong, anh ta nhìn Lâm Thanh Nhạc với vẻ khó tin, người đã hất nước vào mặt mình, “Mày, mày mày...”

Tay cầm ly nước của Lâm Thanh Nhạc còn đang run lên, nhưng cô lại không có ý định bỏ qua một chút nào: “Mày cái gì hả! Tôi cảnh cáo anh, anh đừng có mà nói nhảm!”

“...”

Chương Dịch Khôn tức giận đến mức không nói nên lời, trong khi Úc Gia Hữu và Tưởng Thư Nghệ thì lại ngớ người ra.

Bấy lâu nay, ấn tượng mà Lâm Thanh Nhạc để lại cho họ là sự dịu dàng và dễ thương, cô chưa bao giờ nói chuyện to tiếng, huống chi là… dám tạt nước vào người khác.

“Cô gái nhỏ! Gan cũng lớn lắm đó!” Mặt của Chương Dịch Khôn bị hất nước đến nỗi trông vô cũng thảm hại, nhưng lần này làm sao anh ta có thể mặc kệ được, anh ta giơ tay và định đi về phía trước. Nhưng may thay Úc Gia Hữu đã hoàn hồn trở lại, cậu ta bắt lấy anh ta ngay lập tức.

“Bỏ tôi ra!”

Úc Gia Hữu nói: “Chương Dịch Khôn! Anh đừng gây chuyện ở trường!”

“Là tôi gây chuyện sao? Mắt cậu có sao không vậy! Là cô ta hất nước vào tôi đó!”

Úc Gia Hữu khẽ mím môi và nhìn Lâm Thanh Nhạc.

Tưởng Thư Nghệ kéo Lâm Thanh Nhạc về sau một chút, “Là anh nói người khác trước. Không trách Thanh Nhạc được!”

Chương Dịch Khôn nói: “Nhưng tôi không nói cô ta! Người tôi nói là Hứa Đinh Bạch!”

“Như vậy càng không được!” Lâm Thanh Nhạc nhìn chằm chằm vào anh ta, nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Anh không có tư cách nói về cậu ấy.”

“Mày...”

Lâm Thanh Nhạc đeo cặp sách của mình lên, “Tớ ăn no rồi, các cậu ăn đi.”

“Đợi đã đợi đã, Thanh Nhạc, tớ đi cùng với cậu.” Tưởng Thư Nghệ trừng mắt nhìn Chương Dịch Khôn rồi nhanh chóng đi theo.

Khi bước ra khỏi nhà ăn, Lâm Thanh Nhạc quay đầu nhìn lại. Chương Dịch Khôn vẫn bị Úc Gia Hữu giữ lại, không biết hai người họ đang tranh cãi điều gì nữa.

Còn Yên Đới Dung đang ngồi ở chỗ của cô ta nhìn cô, mặt không một chút biểu cảm, mà chỉ lạnh lùng nhìn cô.

Lâm Thanh Nhạc cắn môi và thu lại ánh mắt——

Cô nghĩ, cô đã sai, Yên Đới Dung vốn dĩ khác với cô.

Cô ta có thể cho phép Chương Dịch Khôn nói Hứa Đinh Bạch như vậy, còn cô thì không thể, cô không thể cho phép anh ta nói dù chỉ một lời.

Chapter
footer(); ?>