Chương 72

Chia phòng là chuyện không thể nào, sau khi dọn vào ở, khi ở nhà hai người càng dính lấy nhau thành một cục.

Hôm nay, thứ bảy.

Trong phòng yên tĩnh, không có sự quấy nhiễu của đồng hồ báo thức, hai người trên giường ngủ rất say.

“Có phải sắp đến giờ rồi không…” Không biết sau bao lâu, một tiếng líu ríu truyền ra từ trong chăn.

“Vẫn còn sớm, ngủ thêm lát nữa đi.”

“Chín giờ rưỡi rồi.” Lâm Thanh Nhạc ló cánh tay từ trong chăn ra vươn vai: “Hôm qua đã nói với Hiểu Nghê sẽ đi đến cơ sở, tiện thể mười một giờ ăn cơm với nhau.”

Hứa Đinh Bạch kéo eo cô qua: “Vậy vẫn còn một tiếng rưỡi nữa.”

“A… Từ đây đến đó cũng phải mất khá lâu đó.” Lâm Thanh Nhạc vòng qua cổ anh, quấn một chân lên, cả người treo một nửa trên người anh như con lười.

“Vậy nửa tiếng nữa hẳn dậy.”

Lâm Thanh Nhạc hơi híp mắt, nằm sấp ở ngực anh một cách thoải mái: “Ờ… Vậy anh tính giờ nhé.”

“Ừ.”

“Đếm nha.”

Hứa Đinh Bạch: “Bây giờ đã bắt đầu đếm?”

Ngón trỏ của Lâm Thanh Nhạc khẽ chạm, đếm số trên ngực anh: “Đúng đó, một, hai, ba… A!”

Hứa Đinh Bạch xoay người đè cô dưới người: “Em nhéo chỗ nào vậy?”

Lâm Thanh Nhạc nặn điểm đỏ nhỏ nào đó trên ngực ai đó: “Thế nào, em còn không thể động vào à.”

“Ha…” Hứa Đinh Bạch chụp lấy cổ tay cô không để cho cô quấy phá: “Ngứa da rồi phải không?”

Lâm Thanh Nhạc bị anh chụp lấy không thể động đậy, nói: “Con người anh thật không có lý lẽ, sao anh có thể động vào em, em lại không thể động vào anh, em cứ muốn động đấy…”

Chân mày Hứa Đinh Bạch hơi nhíu lại: “Vậy thì xem em có bản lĩnh không, đến đây, thoát ra được thì để em chơi.”

“Anh tưởng rằng em không thể phải không…” Lâm Thanh Nhạc ra sức rút tay, sau khi rút không nhúc nhích thì trực tiếp lấy chân đạp anh, kết quả vừa đạp một cái, chân đã bị chân anh đè chặt.

Sau khi ra sức ngọ ngoạy không có kết quả, Lâm Thanh Nhạc chán nản: “Hứa Đinh Bạch, anh bắt nạt một cô gái thì có bản lĩnh gì?”

Hứa Đinh Bạch cười: “Vừa nãy không phải em nói em làm được sao.”

Lâm Thanh Nhạc khẽ hừ một tiếng, không thừa nhận: “Em đã nói gì, em không có nói! Anh mau buông em ra.”

“Buông em ra rồi cũng đừng làm càn.”

“Ai làm càn.”

Hứa Đinh Bạch thấy cô ngoan ngoãn không động đậy, thả tay chân ra, kết quả anh vừa nằm sang bên cạnh, Lâm Thanh Nhạc bèn bất ngờ bò lên, hai tay cùng lúc ra sức bóp ngực anh một cái, sau đó nhanh chóng buông ra, lấy cái gối chặn giữa hai người, vùi mình trong chăn.

“Anh có bản lĩnh thì đừng dùng vũ lực! Anh như vậy thì là anh hùng hảo hán gì chứ!” Giọng nói rầu rĩ truyền từ trong chăn ra.

Hứa Đinh Bạch hít sâu một hơi, bỗng chốc rút cái gối ra rồi ném xuống: “Anh thấy em là thật sự ngứa da rồi, được… Hôm nay không cần ăn cơm nữa.”

“Này… A!”

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lâm Thanh Nhạc vốn muốn chơi đùa với anh một chút để làm tinh thần phấn chấn thức dậy, kết quả ngược lại tốt rồi, rời giường thất bại thì bỏ đi, còn tự đưa mình vào…

Sau cùng, đợi sau khi bọn họ sửa soạn đàng hoàng đi ra khỏi phòng thì đã là mười một giờ. Lâm Thanh Nhạc chỉ đành nói với Đổng Hiểu Nghê là mình không đến kịp, đi muộn chút.

- --

Mười một giờ rưỡi, Lâm Thanh Nhạc và Hứa Đinh Bạch đến căn cứ chó dẫn đường.

Bây giờ đang là kỳ nghỉ, hơn nữa sau những lần tuyên truyền đó, cuối cùng căn cứ cũng có rất nhiều sinh viên đại học đến làm tình nguyện. Lúc hai người đi vào từ cổng căn cứ, nhìn thấy rất nhiều gương mặt trẻ tuổi.

“Chị Thanh Nhạc!” Lúc đến khu vực hoạt động, một cô gái mặc đồ tình nguyện chạy qua, Lâm Thanh Nhạc thấy cô ấy thì hơi ngạc nhiên: “Dĩ Tư? Sao em ở đây?”

Dương Dĩ Tư: “Em nghỉ hè mà, cho nên đến làm tình nguyện.”

Lâm Thanh Nhạc: “Chị không nghe Hạ Tuyền nói…”

“Em không nói cho cậu ấy biết.” Dương Dĩ Tư nói rồi nhìn người đàn ông bên cạnh cô: “Đây là bạn trai của chị hả?”

Lâm Thanh Nhạc gật đầu: “Anh ấy tên Hứa Đinh Bạch.” Sau đó lại giới thiệu với Hứa Đinh Bạch: “Cô gái này là người trước kia em từng nhắc tới, là... bạn tốt của Hạ Tuyền, Dương Dĩ Tư.”

Tất nhiên Hứa Đinh Bạch biết cô gái này, anh gật đầu với cô ấy.

“Chào anh, à, trước kia em từng thấy chuyện của anh và chị trên mạng, dáng vẻ anh tỏ tình với chị ấy trên sân khấu thật sự là quá đẹp trai!”

Hứa Đinh Bạch sững sờ: “Ồ… Cảm ơn.”

Dương Dĩ Tư cười hì hì, kéo tay Lâm Thanh Nhạc qua: “Cho em mượn chị ấy một lát được không, em có lời muốn nói với chị ấy.”

Hứa Đinh Bạch: “Vậy hai người nói chuyện đi, anh đi tìm trưởng trạm.”

“Cảm ơn!” Dương Dĩ Tư: “Chị, vậy chúng ta đi thôi.”

Lâm Thanh Nhạc gật đầu, nhìn Hứa Đinh Bạch: “Nếu có thấy Hiểu Nghê thì anh nói với cậu ấy một tiếng là chúng ta đã đến rồi.”

“Ừ.”

Sau khi Hứa Đinh Bạch đi, Dương Dĩ Tư kéo Lâm Thanh Nhạc đến ghế đá bên cạnh ngồi xuống.

Lâm Thanh Nhạc hỏi: “Em muốn nói gì với chị?”

“Thật ra cũng không có gì… Chủ yếu là muốn tạm biệt chị.”

“Tạm biệt? Em đi đâu sao?”

Dương Dĩ Tư nói: “Sau kỳ nghỉ này, em phải đi nước ngoài rồi, em xin được vị trí sinh viên trao đổi, thời hạn hai năm. Bời vì phí đi đường rất mắc, em nghĩ nếu hai năm sau không có chuyện gì đặc biệt thì sẽ không trở về.”

Lâm Thanh Nhạc: “Em… Hạ Tuyền biết không?”

“Ừm, em đã nói với cậu ấy rồi.” Dương Dĩ Tư nói rồi cúi đầu: “Thật ra, khoảng thời gian trước em lại tỏ tình với cậu ấy nữa, em nói em muốn ở bên cậu ấy, nhưng cậu ấy đã từ chối em. Cậu ấy nói em không biết gì hết, cảm thấy em chỉ là hứng thú nhất thời, sau này nhất định sẽ hối hận.”

Lâm Thanh Nhạc khẽ nhíu mày: “Vậy em thấy sao?”

“Đương nhiên em không cho rằng em chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng cậu ấy không tin em. Nhưng sau đó em nghĩ lại… Cậu ấy không tin em cũng là chuyện bình thường, bây giờ tuổi của tụi em cũng còn nhỏ, không có cách nào chịu trách nhiệm với bản thân được.” Dương Dĩ Tư cười nói: “Cho nên, em quyết định ra nước ngoài. Đáng lẽ cậu ấy từ chối em, em phải rất buồn, nhưng hôm đó nghe được chuyện của chị và anh Đinh Bạch, đột nhiên em cảm thấy xa cách tạm thời cũng không phải là không được.”

Lâm Thanh Nhạc: “Dĩ Tư, tình cảnh của mỗi người đều không giống nhau…”

“Đúng là không giống nhau, nhưng thích là giống nhau, trước đây chị thích anh Đinh Bạch bao nhiêu, bây giờ em cũng thích Hạ Tuyền bấy nhiêu! Em không quan tâm cậu ấy có nhìn thấy hay không, em thật sự không quan tâm.” Dương Dĩ Tư nói: “Em muốn chứng minh em sẽ không thay đổi, đợi ngày nào đó em có thể chịu trách nhiệm với bản thân, cũng có thể chịu trách nhiệm với cậu ấy rồi, em sẽ trở về. Đến lúc đó em sẽ nói với cậu ấy, em vẫn thích cậu ấy, cậu ấy sẽ không còn lý do gì để từ chối em nữa rồi nhỉ.”

Lâm Thanh Nhạc nhìn dáng vẻ mạnh mẽ của cô gái trước mặt, khẽ thở dài: “Nếu em thật sự đã quyết định xong rồi, vậy cứ đi đi.”

“Dạ!”

Hai người ngồi bên đó, nói chuyện rất nhiều, nhưng phần lớn là Dương Dĩ Tư hỏi, cô trả lời.

Có lẽ, trong lòng Dương Dĩ Tư thật ra không có mạnh mẽ giống như vẻ bề ngoài, cho nên luôn tò mò chuyện hồi nhỏ của cô và Hứa Đinh Bạch, luôn muốn biết bọn họ xa cách nhiều năm như vậy, rốt cuộc là cái gì đã chống đỡ hai người.

“Chị, hai người không kết hôn như vậy rất khó đi đến kết cục.” Sau cùng, Dương Dĩ Tư nói: “Nếu hai người không kết hôn, em cũng không tin vào tình yêu nữa.”

Lâm Thanh Nhạc không nhịn được cười, sao lời của người này nói giống Vu Đình Đình y như đúc vậy.

“Cho nên chị dự tính khi nào kết hôn vậy?”

“Trước mắt… Còn chưa có dự tính này.” Lâm Thanh Nhạc nói: “Công việc của tụi chị đều rất bận.”

“Đây có là gì, em không tin hai người còn không tìm ra thời gian kết hôn.”

Lâm Thanh Nhạc ngẫm nghĩ, nói không chừng vẫn thật sự là tìm không ra, cô không biết rõ hoàn toàn lượng công việc của Hứa Đinh Bạch, nhưng khoảng thời gian này cùng với khoảng thời gian rất dài sau đó của cô đều sẽ rất bận là thật.

Sau khi hai người nói chuyện xong, Hứa Đinh Bạch và Đổng Hiểu Nghê cũng đi ra.

Sự thay đổi gần đây của căn cứ rất lớn, cho nên trưởng trạm của căn cứ muốn dẫn bọn họ đi dạo một vòng một cách rất nhiệt tình.

Vì vậy, Hứa Đinh Bạch vừa đi vừa nói chuyện với trưởng trạm ở phía trước, Lâm Thanh Nhạc cùng Đổng Hiểu Nghê tay dắt tay đi theo phía sau.

Bỗng nhiên, điện thoại rung lên, Lâm Thanh Nhạc lấy ra nhìn, lại là Hoàng Thành Húc đã mấy trăm năm không liên lạc.

[Thanh Nhạc, tôi có một việc muốn nhờ cô giúp một chút!]

Lâm Thanh Nhạc trả lời: [Anh nói đi.]

[Cuối tuần sau tôi muốn cầu hôn Vu Đình Đình, đến lúc đó cô và Đổng Hiểu Nghê có thể dẫn cô ấy qua đây giúp tôi không?]

Lâm Thanh Nhạc sững sờ một lát, trơ mắt ra, nhanh chóng nhìn về phía Đổng Hiểu Nghê: “Cậu biết Hoàng Thành Húc nói gì với tớ không?”

“Gì vậy?”

“Cậu xem.”

Đổng Hiểu Nghê cầm điện thoại của cô qua xem: “Trời ạ…”

Lâm Thanh Nhạc: “Sao anh ta lại đột ngột như vậy?”

Đổng Hiểu Nghê: “Thằng cha này có nắm chắc không.”

Lâm Thanh Nhạc: “Để tớ hỏi anh ta.”

“Ừ.”

Lâm Thanh Nhạc nhanh chóng đánh chữ: [Anh thật sự đã chuẩn bị hết rồi?]

Hoàng Thành Húc: [Ừ! Cô yên tâm đi, bây giờ tôi cũng tìm được công việc ổn định rồi, còn về nhà cửa, tôi đã nhờ ba mẹ bên đó giúp tôi chuẩn bị trước rồi, cho nên! Xin các người giúp đỡ! Tôi thật sự rất muốn lấy cô ấy!”

Đổng Hiểu Nghê: “Xem ra là đã hạ quyết tâm rồi.”

Lâm Thanh Nhạc: “Vậy tớ phải trả lời thế nào đây?”

“Dĩ nhiên vẫn phải giúp rồi, Đình Đình cũng rất thích Hoàng Thành Húc, hơn nữa chuyện kết hôn này cậu ấy có đồng ý hay từ chối đều xem bản thân cậu ấy.”

“Cũng phải…”

Lâm Thanh Nhạc trả lời Hoàng Thành Húc: [Anh cần giúp cái gì?]

Hoàng Thành Húc: [Đến lúc đó tôi sẽ chuẩn bị một địa điểm, cô chỉ cần tìm một cái cớ giúp tôi dẫn cô ấy qua là được, những việc khác không cần giúp.]

Lâm Thanh Nhạc: [Vậy được, đến lúc đó anh nói cho tôi biết địa chỉ và thời gian cụ thể.]

Hoàng Thành Húc: [Được! Cảm ơn cô!]

Bỏ điện thoại trở về túi, Lâm Thanh Nhạc và Đổng Hiểu Nghê nhìn nhau cười.

“Xem ra, rất có khả năng không bao lâu sẽ phải chuẩn bị tiền mừng rồi.” Đổng Hiểu Nghê nói.

Lâm Thanh Nhạc: “Đúng đó.”

Giấu Vu Đình Đình chuyện này hoàn toàn không khó, Lâm Thanh Nhạc và Đổng Hiểu Nghê cùng hợp lại, bèn quyết định lừa Vu Đình Đình nói bọn họ đã phát hiện một nhà hàng rất ngon, thứ bảy ba người cùng nhau tụ họp một chút.

Vu Đình Đình đồng ý một cách dễ dàng, thế là buổi trưa thứ bảy, Lâm Thanh Nhạc ăn cơm xong bèn chuẩn bị đến nhà bọn họ tìm hai người hội họp.

“Buổi tối em có về ăn cơm không?” Hứa Đinh Bạch thấy cô đang thay quần áo trong phòng treo đồ, đứng bên cạnh hỏi một câu.

Lâm Thanh Nhạc: “Trở về ăn cơm là chuyện không thể nào, Hoàng Thành Húc cầu hôn là buổi tối, xong chuyện này đoán chừng phải bảy, tám giờ rồi.”

Hứa Đinh Bạch: “Ồ, rất xa sao?”

Lâm Thanh Nhạc: “Cũng không hẳn, từ bên Vu Đình Đình lái xe qua cũng phải khoảng bốn mươi phút.”

“Vậy bên em kết thúc rồi thì anh đến đón em.”

Lâm Thanh Nhạc suy nghĩ, đoán đến lúc đó sẽ uống rượu cùng bọn họ: “Được, đến khi đó em sẽ gọi điện thoại cho anh.”

“Được.”

Sau khi thay đồ và trang điểm xong, Lâm Thanh Nhạc xuống lầu, đi thẳng đến nhà bọn Đổng Hiểu Nghê.

Hôm nay Vu Đình Đình hoàn toàn chẳng hay biết gì, sau khi Lâm Thanh Nhạc đến đây, trước là diễn dáng vẻ đến tìm bọn họ chơi trước một cách thản nhiên, tiếp đó gần đến giờ, bèn cùng Đổng Hiểu Nghê thôi thúc Vu Đình Đình đi trang điểm.

Năm giờ tối, ba người chuẩn bị xong xuôi lên xe, cuối cùng phải xuất phát rồi.

Trước khi Lâm Thanh Nhạc lái xe đã lén lút gửi một tin nhắn cho Hoàng Thành Húc, báo cho anh ta biết bọn họ sắp qua rồi, lúc này mới khởi động xe.

“Làm sao hai cậu tìm được chỗ này vậy, nhìn cũng không tệ, hai cậu có ai đi qua chưa?” Vu Đình Đình vừa tìm kiếm vừa hỏi.

“Chưa, chưa nữa, là đồng nghiệp giới thiệu.” Lâm Thanh Nhạc nói bừa.

Vu Đình Đình tìm thấy hình ảnh được rất nhiều cư dân mạng chụp lại: “Ồ… Nhà hàng cao cấp à, vậy hôm nay tớ phải ăn rụt rè một chút.”

Đèn đỏ phía trước sáng lên.

Lâm Thanh Nhạc chậm rãi giảm tốc độ, đạp phanh xe dừng lại, nói đùa: “Được đó, tối nay cậu ra vẻ thế nào cũng được.”

Việc hôm nay Lâm Thanh Nhạc đảm đương là chức vụ tài xế, đáng lẽ ngay từ đầu cô phải lái xe đến nhà bọn họ, nhưng trước khi xuất phát Đổng Hiểu Nghê nói xe của căn cứ đậu dưới lầu, lái xe thẳng qua thuận tiện hơn chút, cho nên bọn họ cứ như vậy mà xuất phát.

“Hiểu Nghê, lần trước không phải cậu nói muốn mua xe sao?” Đợi đèn đỏ, Vu Đình Đình hỏi một câu.

Đổng Hiểu Nghê: “Xem lại đã, tớ vừa lấy bằng lái xe, thứ sáu hôm đó lái chiếc xe này của căn cứ trở về, tớ chạy ba mươi đã làm tớ sợ chết được rồi.”

Lâm Thanh Nhạc: “Thử nhiều sẽ biết, đường rộng như vậy cậu hoảng cái gì.”

Đổng Hiểu Nghê: “Tớ cứ sợ đụng vào xe người khác mà.”

“Cẩn thận chút là được rồi, nào dễ đụng như vậy…”

Ầm…

Đột nhiên, phía trước truyền đến một tiếng va chạm.

Ba người trong xe: “…”

Lâm Thanh Nhạc kinh ngạc nhìn về phía trước, chuyện, chuyện gì vậy?

Hai xe đụng rồi?

Cô đạp phanh xe rồi mà? Sao đụng vào đuôi xe phía trước được?

“Thật sự… Đụng rồi?” Đổng Hiểu Nghê sững sờ.

Vu Đình Đình: “Là xe chúng ta đụng sao?”

Lâm Thanh Nhạc nhíu mày: “Không phải, chiếc xe phía trước lùi xuống.”

Vu Đình Đình: “Trời ạ! Đổng Hiểu Nghê cái miệng quạ của cậu! Vừa nói đụng xe gì chứ!”

Đổng Hiểu Nghê vô tội muốn chết: “Tớ chỉ thuận miệng nói… Hơn nữa đây không phải chúng ta đụng người khác, là người khác đụng chúng ta mà.”

Lâm Thanh Nhạc: “Bình tĩnh bình tĩnh, trước tiên đừng cãi nhau.”

Xe phía trước dừng lại, một ông chú đi xuống từ chỗ lái. Ông ta đi qua nhìn chỗ hai xe va chạm nhau trước, lại đi đến chỗ tài xế ngồi, gõ cửa sổ.

Lâm Thanh Nhạc ấn hạ cửa xe xuống: “… Xin chào.”

Ông chú: “Chuyện gì vậy hả, cô lái xe kiểu gì vậy?”

Lâm Thanh Nhạc sững sờ: “Chú à, xe chú lùi xuống, không phải cháu đụng chú.”

Ông chú kìa trừng mắt: “Nói gì hả, tôi dừng rất đàng hoàng, rõ ràng là cô đụng lên!”

Vu Đình Đình ngồi không yên, tức giận nói: “Này sao người như ông lại trợn mắt mà nói dối vậy! Ba chúng tôi đều thấy rồi, là xe của ông lùi xuống!”

Ông chú: “Nói bậy! Kỹ thuật này của tôi, cô nói đùa gì vậy!”

Lâm Thanh Nhạc nhìn Đổng Hiểu Nghê, trấn an nói: “Không sao, xem máy ghi hình hành trình xe là biết.”

Đổng Hiểu Nghê ngẩn ngơ, ho nhẹ một tiếng, kéo Lâm Thanh Nhạc qua nhỏ giọng nói: “Tớ quên nói với cậu, máy ghi hình hành trình của chiếc xe này của căn cứ đã hư hai ngày trước rồi…”

“Cái gì?”

Đổng Hiểu Nghê nhìn ông chú sắc mặt xấu xa kia ngoài cửa sổ: “Chắc ở gần đây phải có giám sát nhỉ…”

Lâm Thanh Nhạc nhìn đồng hồ, điều động giám sát vậy cũng tốn thời gian, hôm nay là ngày đặc biệt, bọn họ phải đến đúng giờ.

Lâm Thanh Nhạc nhìn về phía người ngoài cửa sổ: “Chú, tụi cháu thật sự không đụng chú, cháu…”

“Cô đây là ý gì hả! Một nữ tài xế như cô! Kỹ thuật lái xe nhất định không tốt, rõ ràng là cô đã đụng tôi!”

Lâm Thanh Nhạc vốn còn muốn điềm đạm thương lượng một chút với ông ta, nhưng thái độ của người này rõ ràng không thể thương lượng đàng hoàng.

Lâm Thanh Nhạc: “Nữ tài xế thì thế nào? Ai nói với chú là nữ tài xế lái xe thì nhất định không ổn? Rõ ràng là bản thân chú trượt xuống sao còn không biết xấu hổ còn trách cháu?”

“Này, cô gái nhỏ cô, đụng xe của tôi mà không thừa nhận à, không muốn đền phải không?”

Cơn tức của Lâm Thanh Nhạc dần dần dâng lên: “Tôi không sai thì tôi đền cái gì… Được rồi đó, ông cũng không cần nói nhiều, chúng ta trực tiếp báo cảnh sát, báo cảnh sát được chưa”

“Tôi sợ cô à!”

“Ồ, vậy đợi cảnh sát đến đi.”

Mặt Lâm Thanh Nhạc bình tĩnh báo cảnh sát, sau khi báo xong quay đầu nhìn về phía Đổng Hiểu Nghê ngồi phía sau: “Hiểu Nghê, chuyện này tớ ở lại xử lý, cậu với Vu Đình Đình gọi xe qua trước, chỗ đã đặt trước xong rồi, không thể đến trễ.”

Lâm Thanh Nhạc nhấn mạnh bốn chữ “Không thể đến trễ”, Đổng Hiểu Nghê lập tức hiểu: “Vậy cậu ổn không?”

Lâm Thanh Nhạc: “Yên tâm, chuyện này tớ có thể giải quyết, các cậu mau đi đi.”

Đổng Hiểu Nghê: “Được thôi… Vậy Đình Đình, chúng ta đi trước.”

“Hả? Không cần đâu, bằng không tớ ở lại! Hai người các cậu đi, không phải nhà hàng là Thanh Nhạc đặt sao, cậu ấy đi tốt hơn…”

Đổng Hiểu Nghê: “Đâu cần để ý cái này, đi đi đi, mau lên, chúng ta ngồi cùng bàn mà, có người không đến trễ là được.”

Đổng Hiểu Nghê xuống xe, cũng kéo Vu Đình Đình xuống.

Vu Đình Đình víu chỗ ngồi: “Không thì, không thì thế này! Chúng ta đền tiền, đền chút cho ông ta cho xong, như vậy chúng ta vẫn có thể cùng đi.”

Lâm Thanh Nhạc: “Cảnh sát cũng báo rồi, chúng ta phải để người ở đây đợi, vả lại chúng ta cũng không làm gì sai, đền tiền gì cho ông ta… Được rồi được rồi, các cậu mau đi đi, tớ sẽ chạy qua nhanh.”

Vu Đình Đình: “Nhưng Thanh Nhạc...”

Đổng Hiểu Nghê: “Ai da, mau đi thôi!”

Sau khi cảnh sát đến, vừa di dời xe vừa hòa giải.

Cuối cùng xử lý xong chuyện và đi ra từ đồn công an, trời đã hoàn toàn tối rồi.

Lâm Thanh Nhạc nhìn đồng hồ, đoán chừng bọn họ cũng đã đến bên đó rồi, hơn nữa giờ này, có thể cũng đã cầu hôn xong rồi.

Lâm Thanh Nhạc thở dài, chuẩn bị gọi điện thoại cho Đổng Hiểu Nghê hỏi tình hình, nhưng điện thoại còn chưa chuyển tiếp đi, điện thoại của Hứa Đinh Bạch đã đến trước.

“Em ở đâu?”

Lâm Thanh Nhạc: “Em, ờ thì… Em ở đồn công an đường Giang Loan.”

“Được, đợi anh, anh sẽ đến ngay.”

“Hả?”

“Anh đang trên đường này.”

“…”

Hứa Đinh Bạch đúng là ở gần đây, cô đứng ở cổng năm phút đã thấy xe của anh quẹo vào.

“Không sao chứ?”

“Không sao…”

“Vậy lên xe.”

“Xe của căn cứ còn ở đây.”

“Không sao, anh sẽ xử lý sau.”

“Ồ.” Lâm Thanh Nhạc kéo cửa chỗ ghế phụ và ngồi vào: “Sao anh ở đây?”

“Đổng Hiểu Nghê gọi điện thoại nói với anh xe của tụi em xảy ra sự cố rồi, anh qua xem.”

“Ra là vậy…”

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Xe của một ông chú lùi xuống, đụng vào bọn em còn bảo đền tiền. Em còn khó hiểu đây, sao ông ta tự tin như vậy, hóa ra là biết ở đó không có giám sát.”

“Vậy sau cùng giải quyết thế nào?”

“Sau đó phát hiện phía trên cửa một siêu thị nhỏ có giám sát, đúng lúc quay được, lúc lấy ra xem thì ông ta không lên tiếng. Dù sao bây giờ cũng giải quyết ổn rồi, nhưng…” Lâm Thanh Nhạc phiền não nói: “Có thể phải bỏ lỡ cầu hôn rồi.”

Hứa Đinh Bạch: “Bây giờ anh đưa em qua.”

“Cũng được.” Lâm Thanh Nhạc nói: “Không kịp cầu hôn cũng có thể bắt kịp ăn cơm mà.”

“Ừ.”

Sau nửa tiếng, hai người đến địa điểm Hoàng Thành Húc nói.

Sân cầu hôn được dựng ở tầng thượng của một nhà hàng ngoài trời, trước đó Lâm Thanh Nhạc thật sự nghe người ta nói đến nhà hàng này, rất nổi tiếng, nhưng tính tiền theo đầu người cũng vô cùng khoa trương. Nhớ đến lần này Hoàng Thành Húc thật sự đã bỏ rất nhiều tiền, vậy mà lại bao hết toàn bộ nhà hàng này.

Sau khi đi thang máy đến tầng thượng, mở cửa ra.

“Oa…” Vừa ra khỏi cửa, Lâm Thanh Nhạc đã nhìn thấy những ánh đèn nhỏ li ti và một biển hoa: “Hoàng Thành Húc còn rất lãng mạn.”

Hứa Đinh Bạch dắt tay cô đi vào trong: “Đẹp không?”

“Đẹp!”

Hứa Đinh Bạch khẽ nhếch môi dưới: “Ở đây… Cảnh đêm cũng rất đẹp.”

“Thật không! Vậy đợi lát nữa chúng ta ngồi bên cạnh đi, em muốn xem.”

“Được.”

Lâm Thanh Nhạc vừa đi vào trong vừa nhìn xung quanh, sau khi đi một lát cô nhìn tay hai người đan vào nhau, lại nhìn Hứa Đinh Bạch: “Anh làm gì vậy?”

“Hả?”

Lâm Thanh Nhạc cười: “Anh làm gì mà nắm tay em chặt vậy, tay em sắp tê rồi.”

Hứa Đinh Bạch sững sờ, buông lỏng ra một chút: “… Có sao?”

“Có.”

“Anh không để ý…” Hứa Đinh Bạch ho nhẹ: “Mau vào đi, bọn họ hẳn ở bên trong.”

Lâm Thanh Nhạc: “Ừm.”

Một con đường ngoằn ngoèo sâu hút đầy hương hoa, nhưng chuyện Lâm Thanh Nhạc không ngờ được là, sau khi đi ra ngoài, lại đột nhiên rộng mở… Toàn cảnh thành phố, các vì sao le lói, còn có ngọn nến và hoa tươi, rượu ngon và món ngon. Tất cả bày trí chỉnh tề, lãng mạn tinh xảo khiến người ta như đi vào một thế giới cổ tích.

Lâm Thanh Nhạc bị khung cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc, ngây ra một hồi mới nói: “Đẹp quá… Nhưng, sao không có người, bọn họ đã kết thúc rồi sao?”

Lâm Thanh Nhạc tò mò quay người nhìn Hứa Đinh Bạch: “Hình như đồ cũng chưa động vào, đây rốt cuộc là cầu hôn hay chưa?”

“Chưa.” Hứa Đinh Bạch nói.

“Hả? Vậy chuyện gì…”

Hứa Đinh Bạch đến trước mặt cô, khẽ hít một hơi, lại lộ ra vẻ mặt có chút hồi hộp: “Bởi vì, vừa nãy nhân vật chính còn chưa đến.”

“… Cái gì?”

Hứa Đinh Bạch rũ mắt, chậm rãi lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra. Anh cầm rất chặt, các đốt ngón tay đều vì dùng sức mà hơi trắng bệch.

Bỗng nhiên Lâm Thanh Nhạc cảm thấy có gì đó không hợp lý… Mà kiểu không hợp lý này, vào lúc cô nhìn thấy anh mở chiếc hộp nhỏ kia ra đã được chứng thực.

Là nhẫn.

Nhẫn?

“Người cầu hôn là anh.” Hứa Đinh Bạch nhìn cô, đột nhiên quỳ một gối xuống trước mặt cô. Trong mắt anh là sự dịu dàng, là sự chân thành, nhưng cũng là sự căng thẳng rất ít xuất hiện.

“Người được cầu hôn, là em.”

“…”

Lâm Thanh Nhạc nhìn người trước mặt, hoàn toàn đông cứng tại chỗ. Bên tai vang lên ầm ầm, là âm thanh của máu đột ngột nhảy lên.

Cô và Đổng Hiểu Nghê đã giấu một tuần, không phải vì Hoàng Thành Húc và Vu Đình Đình sao, sao lại biến thành cô rồi?

Hay là nói… Từ đầu tới đuôi người thật sự bị gạt, thật ra chính là cô.

“Ngây ra gì chứ, nói chuyện đi!” Vu Đình Đình, Đổng Hiểu Nghê không biết lúc nào đã nhảy ra, còn có bạn bè của Hứa Đinh Bạch đều có mặt.

Lâm Thanh Nhạc: “Các cậu…”

Đổng Hiểu Nghê: “Thanh Nhạc, tớ vô tội nha, tớ hoàn toàn không biết, tớ cũng cho rằng hôm nay là Đình Đình, nếu không vì xảy ra chuyện kia của chiếc xe trước đó, Đình Đình vẫn không nói tớ biết đấy!”

Vu Đình Đình: “Đó là vì diễn xuất của cậu không tốt, sợ cậu để lộ sơ hở trước mặt Thanh Nhạc mới dứt khoát giấu cả cậu! Ban nãy cậu nhất định để Thanh Nhạc ở đó, kéo tớ qua, tớ không còn cách nào chỉ đành nói cho cậu biết sự thật!”

“Cái rắm! Diễn xuất của tớ nào có không tốt!”

“Cậu chính là…”

Hạ Đàm cười nói: “Nè nè nè, bây giờ các cô cãi nhau cái gì, là muốn Hứa tổng của chúng tôi quỳ lâu chút sao?”

Vu Đình Đình: “À đúng… Thanh Nhạc, nhanh nhanh nhanh, nói một câu đi.”

Một nhóm bạn tốt ở bên cạnh hăng hái chờ đợi.

Cổ họng Lâm Thanh Nhạc nghẹn cứng, trái tim cũng đập rất nhanh, tốc độ đó hoàn toàn sắp đập cô đến mơ hồ rồi.

Hóa ra là như vậy…

“Anh, anh đứng dậy đi, không cần như vậy.” Cô đưa tay đỡ anh.

Nhưng Hứa Đinh Bạch không hề nhúc nhích, khẽ giọng hỏi: “Chúng ta… Có thể kết hôn không?”

Màn đêm che phủ, nhưng tầng thương lại có ánh đèn sáng rực.

Trong phút chốc, cả thế giới đều yên lặng.

Tách, tách, tách… Không biết là âm thanh kim đồng hồ nào chạy truyền đến, một giây, hai giây, ba giây, dường như đang thúc giục điều gì đó.

Lâm Thanh Nhạc nhìn người đàn ông đang quỳ gối trước mặt mình, không biết tại sao, cảm giác bản thân giống như đã từng nhìn thấy một người con trai nhỏ bé kia.

Khi đó, bọn họ vẫn là bạn cùng bàn…

Khi đó, cậu con trai kia đưa tay ra với cô…

Cũng bắt đầu từ lúc đó, cô chỉ nhớ đến anh, chỉ nghĩ đến anh…

Ký ức như sao băng lóe qua trong đầu, cậu con trai đó trước đây và người đàn ông trước mặt trùng khít, như một câu chuyện cũ, cho người ta một đòn khắc sâu vào trong tâm trí.

Lâm Thanh Nhạc chậm rãi đỏ mắt…

Anh hỏi, chúng ta có thể kết hôn không?

Sao lại không thể chứ…

Cả đời này của cô, lúc đối mặt với anh, lại nào có chuyện không thể.

“Lâm Thanh Nhạc…”

“Vậy, anh đeo nhẫn giúp em đi.”

Người đàn ông hơi ngẩn ngơ: “Hả?”

Lâm Thanh Nhạc đưa tay ra, giọng nói có chút run rẩy: “Kết hôn đó, em đồng ý rồi.”

HOÀN CHÍNH VĂN

Chapter
footer(); ?>