Chương 21: Nghĩa khí ở đâu?

Bốn cao thủ ác đấu rất lâu, đại điện trang nghiêm của hoàng cung Thổ Hỏa La bị sụp nửa bên, cuối cùng ma đầu cũng trở thành vong hồn dưới lưỡi kiếm, cuộc phản loạn bị dẹp yên hoàn toàn.

Trải qua cuộc nổi loạn của Đoạn Diễn, Vương đình Thổ Hỏa La bị tổn thất nặng nề, Tể tướng đột tử, triều thần hoảng sợ, thị vệ tử thương vô số kể.

Đợi mọi chuyện kết thúc, Tả Khanh Từ tiết lộ thân phận Sứ giả Trung Nguyên, nói rõ bởi vì Đoạn Diễn đánh cắp bảo đồ nên mọi người đuổi theo truy tìm. Bọn họ cảm thấy Đoạn Diễn lòng lang dạ thú, mơ ước Vương đình Thổ Hỏa La nên mới cùng nhau vào cung giúp đỡ.

Sau một thoáng ngạc nhiên chấn động, Thổ Hỏa La Vương cảm thấy may mắn vô cùng, sai người gọi Lễ quan đến, Lễ quan vẫn còn hoảng loạn đưa nhóm dũng sĩ đến Dịch quán, bất kể họ có yêu cầu nào cũng đồng ý, thái độ cung kính cực điểm.

Mấy người họ ít nhiều đều bị thương nhưng cảm xúc vẫn dâng trào như cũ, hào hứng trò chuyện đến tận nửa đêm. Ba mươi năm trước, cao thủ võ lâm vây giết Thục vực Tam Ma người chết thảm người trọng thương, hôm nay bốn người họ lại toàn thân trở ra, một người cũng không hao tổn, trên người chỉ có vài vết thương nhỏ, đây quả là một kỳ tích.

Nói về trận chiến chấn động lòng người kia, Lục Lan Sơn tán thưởng, “Suy cho cùng cũng là nhờ khoái kiếm của Ân huynh lợi hại, chỉ một kiếm đã chém đứt một tay của ma đầu.”

Vừa cùng nhau trải qua sinh tử, Ân Trường Ca khiêm tốn hơn ngày thường rất nhiều, đồng thời cảm thấy may mắn, “Nếu không có đoản kích Lục huynh kiềm chế thì sao ta có cơ hội ra tay. Nhờ có Thương huynh chịu thiệt thòi ẩn nhẫn rất lâu, một chiêu đã thành công, nếu không để song ma liên thủ thì kết cục khó mà lường được.”

Thương Vãn xóa tan vẻ âm trầm thường ngày, gương mặt không giấu được vẻ hân hoan đắc ý.

Thẩm Mạn Thanh bị thương ở tay không nhẹ, vì đau đớn mà dung nhan tái nhợt, nghe vậy thì cười nói: “Tất cả nhờ vào diệu kế của công tử, mượn trọng binh của Thổ Hỏa La xua hổ nuốt sói, tru diệt người thứ nhất, khiến cả tinh thần và thể xác của kẻ địch đều mệt mỏi; sau đó lại mượn sức của Tuyết Cơ ẩn nấp trong cung, dùng Đoạn Diễn làm mồi nhử giết được một người trong đó, nhờ đó mà mới giữ vững được cục diện.”

Mọi người đều gật đầu đồng ý, Tam Ma mất một mà còn gian nan như vậy, nếu vào lúc bọn họ sung sức dùng cứng đối cứng, không biết tình cảnh sẽ thảm thiết cỡ nào.

Sau cơn vui sướng, Lục Lan Sơn cảm thấy hơi tiếc nuối vì mọi chuyện không được hoàn hảo: “Đáng tiếc tìm khắp nơi cũng không tìm thấy xác của Đoạn Diễn, không biết có phải tên tặc tử kia lại chạy trốn rồi không?”

Lúc ấy ở trong đại điện cực kì hỗn loạn, bốn người tập trung chiến đấu, kết thúc chém giết thì lại gặp cảnh đại điện sụp đổ, không ai có thời gian để ý xem Đoạn Diễn ngã xuống ở đâu.

Ân Trường Ca không để tâm quá nhiều vào chuyện này: “Hắn đã bị Bạch Mạch điểm trúng huyệt đạo, nhất định trốn không thoát, chắc là bị mái nhà sụp xuống đập trúng, thi thể lẫn vào số xác chết ở hiện trường khó mà phân biệt được thôi.”

Lục Lan Sơn nghe thấy có lý, cười một tiếng rồi bỏ qua không suy nghĩ nữa.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Bạch Mạch thông báo xong thì đẩy cửa đi vào, có một người đi ở đằng sau, chính là Phi Khấu Nhi. Không gian trở nên im lặng trong nháy mắt, không ai nói chuyện, bầu không khí trở nên kỳ lạ, niềm hứng khởi đang dâng trào bỗng hóa thành cơn trầm mặc.

Tả Khanh Từ đang đắp thuốc băng vết thương cho Thẩm Mạn Thanh, chỉ có ánh mắt của chàng bình thản như thường, “Hôm nay Lạc huynh đi nơi nào? Sao không ở trong đại điện?”

Dường như Phi Khấu Nhi không cảm nhận được sự bài xích mơ hồ của mọi người hoặc có lẽ dù cảm nhận được hắn cũng thấy không quan trọng, “Ta thấy Tam Ma chỉ còn sót lại một người, thắng lợi đã nằm trong tầm tay nên về trước nghỉ ngơi.”

Tả Khanh Từ im lặng một khắc rồi mỉm cười nói: “Thì ra là thế.”

Thấy phi tặc hoàn toàn không có vẻ xấu hổ, xem chuyện lâm trận bỏ chạy là một lẽ đương nhiên, Thương Vãn nở nụ cười lạnh lùng.

Lục Lan Sơn cũng giận quá hóa cười, tính tình ông rộng rãi phóng khoáng, mặc dù giọng nói mang theo ý trách cứ nhưng trong lòng lại không quá để ý: “Ta và Ân huynh, Thương huynh, Thẩm cô nương ai nấy đều bị  thương, hao hết khí lực mới may mắn đắc thắng, ngươi thì rất tốt, lúc gặp nạn chẳng thèm ngó ngàng đến chúng ta, xoay đầu bỏ chạy trước.”

Ân Trường Ca và Thẩm Mạn Thanh đều trầm mặc.

Phi Khấu Nhi cũng không giải thích, khẽ gật đầu: “Chúc mừng, về Trung Nguyên nhất định sẽ được ban thưởng hậu hĩnh.”

Thương Vãn cười hừ, âm dương quái khí trào phúng, “Nào mơ mộng gì phần thưởng hậu hĩnh, chỉ không muốn cõng thanh danh tham sống sợ chết mà thôi.”

Vết thương ở cánh tay được băng bó xong, Thẩm Mạn Thanh mỉa mai, “Nội thương của Thương huynh không nhẹ, không cần nhiều lời với người không liên quan.”

Phi Khấu Nhi vốn không thích nói nhiều, thoáng trầm mặc rồi đột nhiên đáp trả một câu, “Đã có người tài ba, chẳng lẽ còn cần kẻ trộm xông lên chém giết.”

Phi Khấu Nhi quả thực xa cách với mọi người, mối quan hệ giữa bọn họ không quá hòa thuận nhưng câu đáp trả này vô cùng chói tai, ngay cả Lục Lan Sơn nghe thấy cũng cảm thấy không vui.

Ân Trường Ca muốn nói lại thôi, mày kiếm nhíu rất sâu, thấp giọng nói, “Sao lại nói như vậy? Dù bây giờ ngươi… cũng không nên khoanh tay đứng nhìn, chung quy cũng là…”

“Suy cho cùng chúng ta cũng có tình nghĩa đồng hành, nên hợp sức ứng đối mới phải. Cũng may mọi chuyện đã xong, không cần nhắc đến người nhát gan không dám tiến lên.” Dù khinh bỉ và chán ghét phi tặc bao nhiêu thì lời nói của Thẩm Mạn Thanh cũng không có nửa phần thô tục, nàng quay sang nói với Ân Trường Ca, “Tuy chúng ta vất vả nhưng rốt cục cũng không làm mất mặt võ lâm Trung Nguyên, cũng xem như có câu trả lời với Hầu phủ và sư môn.”

Phi Khấu Nhi vốn hờ hững đột nhiên trào phúng, “Thanh danh của Chính Dương Cung đúng là không thể tổn hại, may mắn còn có Thiên Đô Song Bích.”

Gương mặt thanh tú của Thẩm Mạn Thanh trầm xuống, vẻ mặt băng giá như sương, lạnh lùng chê trách: “Ngươi có tư cách gì nói bản môn? Nhìn dáng vẻ này của ngươi đi, quả thực là chẳng cần gì mặt mũi!”

Trong mắt người khác Thẩm Mạn Thanh luôn điềm đạm dịu dàng, nàng đột nhiên mỉa mai sắc bén như vậy khiến mọi người đều cảm thấy bất ngờ.

“Sư tỷ!” Người quát lên cắt ngang câu chuyện là Ân Trường Ca, dường như hắn có vô số lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ thấp giọng, “Đừng nói nữa.”

Thẩm Mạn Thanh nhìn Ân Trường Ca, giọng điệu vẫn sắc bén như cũ, “Nói thì đã sao? Những việc hắn làm ngày thường có khiến người ta tôn trọng không? Trong căn nhà này có ai chịu làm bạn với hắn?”

Ân Trường Ca trầm mặc.

Phi Khấu Nhi nhìn quanh một vòng, chẳng buồn đáp lời, trực tiếp quay người rời đi, hắn vốn không nghỉ ngơi ở Dịch quán, tối nay đến đây chỉ để tìm hiểu thực hư.

Dù chẳng ai thích phi tặc, nhưng người công khai chê trách hắn ở ngay trước mặt mọi người lại là Thẩm Mạn Thanh, ai nấy đều cảm thấy quái lạ. Phi tặc rời đi, bầu không khí trở nên mờ mịt, Ân Trường Ca đứng dậy đi về phòng của mình, những người khác cũng đường ai nấy đi.

Những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay khiến người người mệt mỏi, đến khi trong phòng chỉ còn sót lại một chủ một tớ, không gian cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Trên bàn bày Cẩm Tú Sơn Hà Đồ, núi non sông ngòi được vẽ chi tiết trên tấm lụa trắng mềm mại lọt vào tầm mắt, Tả Khanh Từ liếc mắt ra hiệu cho Bạch Mạch thu vào. Bạch Mạch nhanh chóng cuốn gọn lại, giọng nói bỗng nhẹ nhõm đi rất nhiều, “Đồ đã tìm được, Đoạn Diễn cũng đã đền tội, chi bằng công tử nghỉ ngơi ở đây thêm vài ngày, đi thăm thú phong cảnh Thổ Hỏa La.”

Tả Khanh Từ dựa vào giường nhắm mắt nghỉ ngơi, đầu ngón tay khẽ bóp mũi, chàng không đặt cung biến xảy ra ban ngày ở trong lòng nữa, lúc này chỉ nghĩ đến những chuyện tiếp theo, “Còn có một trận chiến trên quan trường nữa. Vài ngày nữa chắc chắn sẽ được tuyên triệu, nhớ chuẩn bị lễ vật dâng tặng cho Thổ Hỏa La Vương thỏa đáng, đến lúc đó dâng lên đồng thời từ biệt luôn.”

Bạch Mạch ngẩn người, cảm thấy mọi chuyện hình như hơi vội vàng, “Mùa đông rét buốt vừa qua, băng tuyết mới bắt đầu tan, đường đi chỉ toàn vũng bùn lầy lội, sao công tử không chờ thêm một thời gian rồi hãy lên đường?”

Tả Khanh Từ hờ hững nói, “Thổ Hỏa La Vương cố chấp tự phụ, ở lâu sợ sẽ sinh biến, không nên ở thêm. Ngươi hãy chuẩn bị sẵn lương khô, đồ ăn thức uống và những vật tư cần thiết, một khi đầy đủ thì nhanh chóng khởi hành, đến A Khắc Tô rồi nghỉ ngơi dưỡng sức. Nhân tiện thông báo cho những người khác, gần đây không nên đi ra ngoài, ở trong Dịch quán dưỡng thương, để tránh người Thổ Hỏa La sinh ra những lo lắng không cần thiết, gây trở ngại cho chúng ta.”

Cục diện vừa mới ổn định đã phải lên đường quay về, công việc cần làm quả thực không ít, Bạch Mạch vâng lệnh, vừa tính toán vừa không nhịn được nói, “May mắn là mấy vị này đều chỉ bị thương nhẹ, cưỡi ngựa không vấn đề gì. Nếu Phi Khấu Nhi không lâm trận rút lui thì hôm nay chắc chắn càng thêm thuận lợi.”

Tả Khanh Từ nghe vậy thì cười như không cười, lời nói sâu xa, “Có lẽ khi ấy hắn cũng rất bận rộn.”

Bạch Mạch cảm thấy khó hiểu, “Không phải hắn trốn về sao, bận bịu gì chứ?”

Tả Khanh Từ ung dung nói, “Nghe nói bảo khố của Vương đình Thổ Hỏa La có năm tầng khóa, chỉ cần sơ sảy một chút sẽ bị nhốt ở bên trong. Ta rất tò mò không biết hắn đi vào trong đó như thế nào.”

Bạch Mạch trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau mới tiêu hóa được chuyện này: “Công tử nói hắn thừa dịp bạo loạn đi vào bảo khố?”

“Đã đến đây sao hắn có thể tay không ra về, hôm nay Vương đình đại loạn, canh phòng lỏng lẻo, đây chính là cơ hội trời cho.” Tả Khanh Từ khép hờ mắt, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị: “Lúc vào cung hắn ghi nhớ đường đi và bố trí canh phòng, sau đó nhất định đã âm thầm chui vào nhiều lần, lợi dụng lúc Đoạn Diễn gây rối ở hoàng cung đi ăn trộm, người Thổ Hỏa La có tìm thế nào cũng không tìm đến đầu của chúng ta.”

Bạch Mạch cảm thấy khó tin, lúng ta lúng túng hỏi, “Sao công tử đoán được?”

“Trước khi mang da sói vào cung, ta đã cho hắn xem bản đồ Vương đình mua của một người hầu trong cung, sau thời gian một nén hương ta bảo hắn dựa vào trí nhớ vẽ lại tấm bản đồ đó.” Tả Khanh Từ nở nụ cười trầm thấp, gương mặt hiện lên vẻ khen ngợi, “Bản đồ hắn vẽ ra có thêm hai đường mòn bí mật, hiển nhiên đã nắm rõ Vương đình như lòng bàn tay. Hơn nữa, theo những gì ám điệp trình báo, hắn thường lê la ở những tửu quán đông khách, mà khách ở đây có phân nửa là thị vệ và tướng lĩnh bảo vệ trong cung. Ngoại trừ bảo khố Thổ Hỏa La nổi danh Tây Vực, ta thực sự không nghĩ ra còn có đồ vật gì đáng để hắn hao tâm tổn trí như vậy.”

Bạch Mạch suy nghĩ cẩn thận từ đầu đến cuối, chờ hiểu rõ lại cảm thấy ấm ức, “Công tử không để bụng sao? Hắn bỏ qua chuyện chính đi ăn trộm, lỡ như ở đại điện có gì sơ xuất thì phải làm sao?”

“Ta đã tính toán chu toàn, sao có thể có sơ xuất? Bốn cao thủ không bắt được hai kẻ địch đang mệt mỏi mới là chuyện lạ. Dù bọn họ nổi danh hung ác thì cũng chỉ là hai lão già đã ngoài bảy mươi, huống hồ còn bị Đoạn Diễn làm vướng víu tay chân.” Tả Khanh Từ chống một tay bên má, không để tâm nói, “Phi Khấu Nhi vốn đến vì tiền thù lao, những chuyện hắn làm đã vượt qua kỳ vọng của ta, không nên khắt khe với những chuyện khác.”

Bạch Mạch ngậm miệng, đấu tranh nói, “Nhưng tâm tư của tên phi tặc này quá sâu, làm việc cũng không có nghĩa khí.”

Tả Khanh Từ mỉm cười, một lát sau mới mở miệng, lời nói lạnh nhạt xen chút mỉa mai: “Trên đường đi các ngươi khinh bỉ và thường xuyên trào phúng hắn, đối xử như thế mà còn muốn hắn phải có nghĩa khí?”

Bạch Mạch triệt để ngậm miệng.

Hết chương 21.

Chapter
1 Chương 1: Đình Vân Tạ
2 Chương 2: Phi Khấu Nhi
3 Chương 3: Tướng mạo hào hoa phong nhã
4 Chương 4: Sơn Hà Đồ
5 Chương 5: Thù lao ngàn vàng
6 Chương 6: Chuyến đi vạn dặm
7 Chương 7: Vực Tuyết
8 Chương 8: Cơn thịnh nộ của trời cao
9 Chương 9: Kiếp sống đạo tặc
10 Chương 10: Săn Yêu Lang
11 Chương 11: Ra khỏi thung lũng
12 Chương 12: Đấu rượu
13 Chương 13: Thục vực Tam Ma
14 Chương 14: Mưu kế tuyệt diệu
15 Chương 15: Đàn và hát
16 Chương 16: Vòng sơ khảo
17 Chương 17: Giữa sân
18 Chương 18: Quân vương vào cuộc
19 Chương 19: Biến loạn đẫm máu
20 Chương 20: Trả hết nợ nần
21 Chương 21: Nghĩa khí ở đâu?
22 Chương 22: Cướp chim oanh kiều diễm
23 Chương 23: Thoát khỏi lao tù
24 Chương 24: Cướp công quay về
25 Chương 25: Múa trên hoang nguyên
26 Chương 26: Khinh Ly Kiếm
27 Chương 27: Chính Dương sừng sững
28 Chương 28: Chuyện trong núi
29 Chương 29: Người đến trong cơn mưa
30 Chương 30: Băng Hoa Thừa Lộ
31 Chương 31: Đại Hội Đấu Kiếm
32 Chương 32: Sóng gió đến
33 Chương 33: Kẻ địch đến gần
34 Chương 34: Cướp đường xa
35 Chương 35: Mưu đồ gì?
36 Chương 36: Kiếp nạn trùng trùng
37 Chương 37: Chờ gặp quân
38 Chương 38: Dung nhan biến đổi
39 Chương 39: Uy hiếp giai nhân
40 Chương 40: Nước xanh sương khói lượn lờ
41 Chương 41: Yến tiệc
42 Chương 42: Ván cờ
43 Chương 43: Gương Song Điệp
44 Chương 44: Tìm kiếm bên bờ sông
45 Chương 45: Đám mây hoảng loạn
46 Chương 46: Hạc Vĩ Bạch
47 Chương 47: Lòng khanh thay đổi
48 Chương 48: Ai là anh hùng?
49 Chương 49: Toái Hồn Liêm
50 Chương 50: Một Tấc Tương Tư
51 Chương 51: Đôi cánh của mây
52 Chương 52: Ký ức Thiên Đô
53 Chương 53: Bồng Lai Cốc
54 Chương 54: Chim nhạn mùa thu đến
55 Chương 55: Lục Ngạc Văn Thù
56 Chương 56: Nửa đêm tương tư
57 Chương 57: Lồng son buộc
58 Chương 58: Món nợ trước kia
59 Chương 59: Cớ sao duyên cạn
60 Chương 60: Tình kiếp đầu tiên
61 Chương 61: Mộng lưu ly
62 Chương 62: Lưới đôi
63 Chương 63: Đình giữa lưng chừng núi
64 Chương 64: Minh Muội Các
65 Chương 65: Vết thương lòng
66 Chương 66: Ngâm mình giữa hương thơm
67 Chương 67: Hướng gió nổi
68 Chương 68: Bụi bay trên đường
69 Chương 69: Hồng nhạn bay xa
70 Chương 70: Lòng chẳng phải đá xanh
71 Chương 71: Rồng lặn trong biển
72 Chương 72: Mưa gió dồn dập
73 Chương 73: Sơn ngoại sơn
74 Chương 74: Chim sẻ ẩn mình
75 Chương 75: Bức tranh máu tươi đẹp
76 Chương 76: Thư nhờ cậy
77 Chương 77
78 Chương 78: Đêm trăng sáng
79 Chương 79: Tấn công sát nách
80 Chương 80: Lựa chọn khó khăn
81 Chương 81: Giấc mơ vỡ nát
82 Chương 82: Cuối cùng thành không
83 Chương 83: Không gặp lại
84 Chương 84: Huyết Dực Thần Giáo
85 Chương 85: Tình nhân giận dỗi
86 Chương 86: Hai đóa hoa xinh đẹp
87 Chương 87: Tặng tượng rắn vàng
88 Chương 88: Nghiền thành bụi
89 Chương 89: Khách quý đến
90 Chương 90: Nỗi phiền muộn của kẻ đa tình
91 Chương 91: Lễ Khiêu Nguyệt
92 Chương 92: Ý chim xanh
93 Chương 93: Người ấy đến
94 Chương 94: Hoàng Tuyền Dẫn
Chapter

Updated 94 Episodes

1
Chương 1: Đình Vân Tạ
2
Chương 2: Phi Khấu Nhi
3
Chương 3: Tướng mạo hào hoa phong nhã
4
Chương 4: Sơn Hà Đồ
5
Chương 5: Thù lao ngàn vàng
6
Chương 6: Chuyến đi vạn dặm
7
Chương 7: Vực Tuyết
8
Chương 8: Cơn thịnh nộ của trời cao
9
Chương 9: Kiếp sống đạo tặc
10
Chương 10: Săn Yêu Lang
11
Chương 11: Ra khỏi thung lũng
12
Chương 12: Đấu rượu
13
Chương 13: Thục vực Tam Ma
14
Chương 14: Mưu kế tuyệt diệu
15
Chương 15: Đàn và hát
16
Chương 16: Vòng sơ khảo
17
Chương 17: Giữa sân
18
Chương 18: Quân vương vào cuộc
19
Chương 19: Biến loạn đẫm máu
20
Chương 20: Trả hết nợ nần
21
Chương 21: Nghĩa khí ở đâu?
22
Chương 22: Cướp chim oanh kiều diễm
23
Chương 23: Thoát khỏi lao tù
24
Chương 24: Cướp công quay về
25
Chương 25: Múa trên hoang nguyên
26
Chương 26: Khinh Ly Kiếm
27
Chương 27: Chính Dương sừng sững
28
Chương 28: Chuyện trong núi
29
Chương 29: Người đến trong cơn mưa
30
Chương 30: Băng Hoa Thừa Lộ
31
Chương 31: Đại Hội Đấu Kiếm
32
Chương 32: Sóng gió đến
33
Chương 33: Kẻ địch đến gần
34
Chương 34: Cướp đường xa
35
Chương 35: Mưu đồ gì?
36
Chương 36: Kiếp nạn trùng trùng
37
Chương 37: Chờ gặp quân
38
Chương 38: Dung nhan biến đổi
39
Chương 39: Uy hiếp giai nhân
40
Chương 40: Nước xanh sương khói lượn lờ
41
Chương 41: Yến tiệc
42
Chương 42: Ván cờ
43
Chương 43: Gương Song Điệp
44
Chương 44: Tìm kiếm bên bờ sông
45
Chương 45: Đám mây hoảng loạn
46
Chương 46: Hạc Vĩ Bạch
47
Chương 47: Lòng khanh thay đổi
48
Chương 48: Ai là anh hùng?
49
Chương 49: Toái Hồn Liêm
50
Chương 50: Một Tấc Tương Tư
51
Chương 51: Đôi cánh của mây
52
Chương 52: Ký ức Thiên Đô
53
Chương 53: Bồng Lai Cốc
54
Chương 54: Chim nhạn mùa thu đến
55
Chương 55: Lục Ngạc Văn Thù
56
Chương 56: Nửa đêm tương tư
57
Chương 57: Lồng son buộc
58
Chương 58: Món nợ trước kia
59
Chương 59: Cớ sao duyên cạn
60
Chương 60: Tình kiếp đầu tiên
61
Chương 61: Mộng lưu ly
62
Chương 62: Lưới đôi
63
Chương 63: Đình giữa lưng chừng núi
64
Chương 64: Minh Muội Các
65
Chương 65: Vết thương lòng
66
Chương 66: Ngâm mình giữa hương thơm
67
Chương 67: Hướng gió nổi
68
Chương 68: Bụi bay trên đường
69
Chương 69: Hồng nhạn bay xa
70
Chương 70: Lòng chẳng phải đá xanh
71
Chương 71: Rồng lặn trong biển
72
Chương 72: Mưa gió dồn dập
73
Chương 73: Sơn ngoại sơn
74
Chương 74: Chim sẻ ẩn mình
75
Chương 75: Bức tranh máu tươi đẹp
76
Chương 76: Thư nhờ cậy
77
Chương 77
78
Chương 78: Đêm trăng sáng
79
Chương 79: Tấn công sát nách
80
Chương 80: Lựa chọn khó khăn
81
Chương 81: Giấc mơ vỡ nát
82
Chương 82: Cuối cùng thành không
83
Chương 83: Không gặp lại
84
Chương 84: Huyết Dực Thần Giáo
85
Chương 85: Tình nhân giận dỗi
86
Chương 86: Hai đóa hoa xinh đẹp
87
Chương 87: Tặng tượng rắn vàng
88
Chương 88: Nghiền thành bụi
89
Chương 89: Khách quý đến
90
Chương 90: Nỗi phiền muộn của kẻ đa tình
91
Chương 91: Lễ Khiêu Nguyệt
92
Chương 92: Ý chim xanh
93
Chương 93: Người ấy đến
94
Chương 94: Hoàng Tuyền Dẫn
footer(); ?>