Tiếng pháo nổ vang trời đã đánh thức Tô Vân Lạc, nàng không biết vì sao mình lại ngủ say đến vậy. Căn phòng tối om nhưng ấm áp, lòng của nàng hơi trống rỗng, vừa vén chăn gấm lên thì có tiếng gõ cửa vang lên, nàng lại lùi về sau màn che.
Một lát sau tám cánh cửa mở ra cùng lúc, ánh sáng và không khí lạnh tràn vào nhưng rất nhanh đã bị hơi ấm trong phòng đẩy lui. Một nhóm nô bộc bước vào theo thứ tự rồi nhanh chóng lui ra ngoài, căn phòng lại trở nên yên tĩnh như cũ.
Đối diện cánh cửa có một tấm bình phong bằng vải sa, ngọn đèn cao lớn ở phía sau tựa như một vầng trăng tỏa ra ánh sáng dịu dàng và ấm áp. Trước bình phong có một cái bàn dài vuông vắn, trên đó đặt một bàn tiệc nóng hổi và bếp than cháy đỏ hồng đang hâm nóng rượu.
Tấm rèm được vén lên, nụ cười của Tả Khanh Từ vẫn hoàn mỹ như thế, “Hôm nay là Đông chí, nếu Vân Lạc còn ngủ tiếp thì sẽ bỏ lỡ mất.”
Nàng không nhìn ra trong nụ cười của chàng cất giấu điều gì, chàng trở nên xa xôi mà lạ lẫm, thông minh vô tận nhưng khó đoán khó dò, nàng mãi mãi không hiểu được chàng. Nàng cảm thấy mệt mỏi, không còn tâm tư và sức lực trả lời, “Không cần, ta…”
Tả Khanh Từ luôn biết rõ phải làm thế nào để nắm giữ một người, chàng khoác áo lông mềm mại lên người nàng rồi nhẹ nhàng ngắt lời nàng, “Đồ nàng đưa ta đã sắp xếp ổn thỏa.”
Nàng ngơ ngác một lát, bây giờ nàng mới phát hiện ra trời đã tối nhưng ngoài cửa sổ vẫn sáng rực như cũ, có phần khác với ngày thường.
Theo động tác đẩy cửa sổ ra của chàng, ánh sáng lung linh của buổi đêm rực rỡ ánh lên đôi mắt nàng.
Sen trắng lá xanh, kỳ tùng dị trúc khiến sân nhà trở nên rực rỡ, vô số bức tượng băng trong suốt tựa lưu ly tinh khiết đang phát sáng, khiến mọi góc sân đều lấp lánh. Có cái treo trên ngọn cây, có cái thì đặt ở bồn hoa, chim bay thú chạy muôn hình vạn trạng, dưới mái hiên đình đài, không có chỗ nào là không có. Trên cành bách xanh biếc treo những cái khánh được chạm khắc từ băng, những ngọn nến vàng rực chiếu vào khánh chiết xạ ra những tia sáng chói mắt. Ở góc đình có những chiếc chuông băng trong veo sáng rực đang rủ xuống, nó mỏng đến mức có thể đung đưa theo làn gió. Mọi thứ giống như những gì ly kỳ và đẹp đẽ nhất trong giấc mơ của một đứa trẻ.
Tô Vân Lạc khoác áo lông bước đến bên cửa sổ, đôi mắt bỗng cay cay đồng thời lại cảm thấy ấm áp, không phân rõ là cảm giác gì. Đôi mắt sâu thẳm bị một tầng hơi nước rất mỏng che phủ, đèn băng rất đẹp, rất sáng cũng cô độc vô cùng.
Một đôi tay thon dài vươn ra buộc chặt áo lông rồi dịu dàng ôm lấy nàng.
Những bông tuyết mịn màng rơi xuống làm nhạt đi mùi khói do ngọn lửa lưu huỳnh tạo ra, ánh sáng mờ ảo trong sân dường như kéo dài vô tận, bao phủ nền tuyết trắng xóa dưới bậc thềm. Trên bậc thềm lại ấm áp mờ mịt, mùi rượu vờn quanh không khí. Sự ấm áp nhẹ nhàng đã khiến tất cả đau thương vất vả tan thành mây khói.
Dưới bầu trời đầy pháo hoa nổ vang chàng dịu dàng trò chuyện, đầu mày khóe mắt ngậm ý cười, lặng yên trêu chọc lòng người.
Sự cám dỗ của chàng vẫn luôn diễn ra âm thầm như thế lại hay thay đổi khó dò, nó giống như một liều thuốc độc ngọt ngào, dù nàng biết rõ hậu quả vẫn tình nguyện uống thử để đổi lấy một giấc mộng vui vẻ. Nghĩ đến say, ý thức của Tô Vân Lạc dần trở nên mơ hồ, tính ra nàng chỉ mới uống nửa vò rượu mà thôi, nàng cố gắng giữ lấy một tia tỉnh táo, “Đây là rượu gì?”
Dường như Tả Khanh Từ cũng đã ngà ngày say, đôi mắt phượng nhìn nghiêng, khóe mắt mang theo chút ửng hồng vì say rượu, trông đẹp đẽ vô cùng, “Xuân Thủy Đống do sư phụ của ta tự tay ủ, nàng thấy thế nào?”
Rượu do Tửu Quỷ ủ quả nhiên có mùi vị rất ngon, nàng hối hận nhưng đã không còn kịp nữa rồi, ý thức của nàng bắt đầu bay bổng, người lâng lâng như đang ở trên mây, hình như chàng hỏi gì đó nhưng một lúc sau nàng mới nghe rõ.
“Vân Lạc, nàng đã có bảy vị thuốc, nàng lấy những vị thuốc đó như thế nào?”
Lấy như thế nào ư? Ký ức vô tận ùa về trong tâm trí, nàng bắt đầu ngược dòng thời gian nhớ lại, “Bích Tâm Lan lấy được ở Đông Dã, U Đà Tham thì lấy ở địa cung Bồ Đề Viện, Phật Khấu Tuyền tìm được trong núi tuyết ở vùng cực Bắc, Phong Tỏa Trúc Hoàng thì dùng đồ vật để đổi, Hán Tinh Tiết trộm được trong Cửu Hàm Động còn Hạc Vĩ Bạch thì lấy được ở Đại Hội Đấu Kiếm.”
“Cái nào là khó lấy và phải trả giá nhiều nhất?” Chàng nhấp một ngụm rượu, ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng cầm ly, đôi môi mỏng nhiễm rượu trông vô cùng quyến rũ, nàng càng nhìn thì nhịp tim càng đập nhanh, suýt nữa đã xông đến cắn một cái.
Nàng không hay mình đã đến gần chàng tự lúc nào, thậm chí còn giữ eo của chàng, về phần cái giá phải trả lớn nhất … nàng chậm chạp nói, “Bích Tâm Lan không quá khó, nhưng tin tức của nó phải dùng Tùy Hậu Châu để đổi, lúc đi trộm nó ta bị gai độc đâm vào sườn và thắt lưng; U Đà Tham thì phải vượt qua ba mươi sáu đao trận, suýt chút nữa bị chém đứt hai chân. Lấy Phật Khấu Tuyền là nguy hiểm nhất, nó nằm trong động băng sâu vạn trượng, vừa tối lại vừa lạnh, ta phải vượt qua bao trắc trở mới leo ra ngoài được…”
Kể hết từng cái, mỗi một cái đều phải trải qua khó khăn gian khổ, Tả Khanh Từ im lặng lắng nghe, đợi nàng nói hết mới tiếp lời, “Phong Tỏa Trúc Hoàng thì sao? Nếu dùng đồ vật để đối thì chắc là rất dễ?”
Sống lưng của nàng bỗng trở nên cứng đờ, nàng bị chàng đè lại mớm một ngụm rượu, môi lưỡi mang theo hơi nóng dây dưa rất lâu, ý thức của nàng lại tan rã thêm lần nữa.
Khẽ vuốt gương mặt đỏ ửng của nàng, Tả Khanh Từ nói tiếp, “Nói cho ta biết, nàng đổi nó như thế nào?”
Cơ thể mềm mại của nàng ghé vào ngực chàng, hô hấp rối loạn, “Ngọc Liên Hoa.”
“Lúc lấy nó nàng có bị thương không?”
Tô Vân Lạc sờ soạng bờ vai, vô thức nhíu mày, dường như cảm giác đau đớn vẫn còn nguyên ở đó, “Khi đó ta rất ngốc, chẳng biết gì cả, khó khăn lắm mới cầu xin người ta đồng ý với kỳ hạn ba tháng, sợ qua thời gian hẹn thì người ta sẽ đổi ý lại còn sợ lộ võ công, để giấu kín chuyện tráo đổi Ngọc Liên Hoa của Quý phủ, cái gì ta cũng nhịn.” Đôi mắt sâu thẳm trở nên mông lung, mang theo vẻ mơ màng và yếu ớt, “Đến khi ta mang Ngọc Liên Hoa đến theo giao hẹn, kẻ đó… hắn muốn… muốn…”
Nàng hơi run rẩy nhưng vẫn kiềm chế cảm xúc, “Ta giết hắn…”
Tả Khanh Từ vuốt ve sống lưng cứng đờ của nàng, “Đó là lần đầu tiên nàng giết người?”
Nàng từ từ thả lỏng, khẽ gật đầu, “Mỗi một loại thuốc đều vất vả lắm mới lấy được, ta đã quen với chuyện đó.” Dường như nghĩ đến điều gì đó, khóe môi của nàng hơi vểnh lên, “Lá Tích Lan Tinh chàng cho ta là dễ lấy nhất. Thật tốt, ta còn tưởng rằng chàng muốn… mới…”
Nói đến cuối câu giọng nàng trở nên mơ hồ không rõ ràng, Tả Khanh Từ rũ mi, nhìn nàng mềm mại không có sức dựa sát vào người mình, hơi thở tràn ngập hương rượu ngọt ngào, chàng lại hỏi, “Nếu như Văn Tư Uyên có thuốc, hắn yêu cầu một đêm hoan lạc, nàng có đồng ý hay không?”
Nàng say rượu, mơ màng cọ đầu vào ngực chàng, “Không đâu, hắn chỉ muốn bảo vật mà cơ thể của Hồ cơ lại chẳng đáng tiền.”
Chàng nhíu mày, giữ cái cằm nhỏ nhắn của nàng, giọng nói mang theo vẻ nguy hiểm, “Nàng chịu để cho ta gần gũi, cũng bởi vì cái này không đáng giá?”
Nàng không hiểu ý chàng, lười biếng đáp lời, “Không phải.”
Tả Khanh Từ hỏi tiếp, “Vậy thì vì sao?”
Hàng mi dài nửa mở nửa khép, nàng sắp ngủ thiếp đi, cũng chẳng biết mình đang nói gì, “Nhìn thấy chàng, ta sẽ trở nên kỳ lạ.”
Chàng điều chỉnh tư thế để nàng thoải mái dựa sát vào lòng mình, “Kỳ lạ thế nào?”
Nàng không biết phải hình dung loại dục vọng và xúc động muốn phá hủy ấy như thế nào, mơ màng một lúc mới trả lời, “Ta muốn chàng, muốn gặm cắn đôi môi chàng khiến chàng chảy máu, muốn xé rách quần áo của chàng rồi ăn sạch.” Ậm ừ nói đến cuối câu, đôi mắt nàng đã khép lại, “Nhưng mà ta không dám, chàng rất đáng sợ, rõ ràng trông rất yếu đuối… vì sao…”
Chưa nói hết câu thì giọng nói đã biến mất, trong đêm tuyết chỉ còn lại tiếng bấc đèn nổ tí tách.
“Ăn ta?” Nhìn chằm chằm người đã ngủ thiếp đi, đôi mắt phượng của Tả Khanh Từ nhuốm màu nguy hiểm, đầu ngón tay nhẹ nhàng tô theo đường cong lông mày của nàng, “Thú vị thật, hóa ra chúng ta nghĩ giống nhau.”
Hết chương 61.
Updated 94 Episodes