Chương 74: Chim sẻ ẩn mình

Yến Quy Hồng ngồi trong phòng khách của phủ Uy Ninh Hầu đợi rất lâu mới được quản gia dẫn vào thư phòng.

Vẻ mặt Bạc Cảnh Hoán u ám, lạnh lùng kiêu ngạo không có tình người, vừa gặp đã hỏi, “Tình hình truy bắt gần đây thế nào?”

Yến Quy Hồng thầm thở dài, cung kính trả lời, “Hầu gia minh xét, trước mắt tạm thời vẫn chưa có tin tức của Phi Khấu Nhi.”

Câu trả lời này không làm Bạc Cảnh Hoán hài lòng, câu nói tiếp theo như sấm ẩn trong mây đen, mang theo áp lực vô hạn, “Đã mấy tháng trôi qua, hao tổn vô số nhân lực mà ngay cả một tên trộm cũng không bắt được?”

Yến Quy Hồng giữ vững vẻ bình tĩnh, không nóng vội bẩm báo, “Phi Khấu Nhi không phải kẻ trộm bình thường, chắc Hầu gia cũng từng nghe nói nàng ta có sở trường dịch dung, hình cáo thị vốn vô dụng, bây giờ nàng ta ẩn nấp không ra, cắt đứt với giang hồ, thực sự rất khó tìm ra nàng ta.”

Bạc Cảnh Hoán phẩy tay áo, giọng nói kiêu ngạo lạnh lùng, “Thì sao? Thần Bộ nổi danh đã lâu, truy bắt phi tặc nhiều năm, chắc ông phải hiểu nàng ta rất rõ, không đến mức bó tay chịu trói.”

Câu nói này đầy vẻ châm chọc, gương mặt mập mạp của Yến Quy Hồng cứng đờ, ông kìm chế cảm xúc nói, “Tuy nàng xuất thân từ Chính Dương Cung, nhưng ta nghi ngờ nàng ta có quan hệ với Vô Ảnh Đạo Tạ Ly.”

Bạc Cảnh Hoán chậm rãi nhíu mày, hơi thở càng thêm âm trầm, “Dựa vào đâu mà Thần Bộ suy đoán như thế?”

Địa vị của Yến Quy Hồng kém xa Uy Ninh Hầu, nhưng ông lăn lộn ở bộ Hình nhiều năm, không hề yếu đuối khi đối mặt với Vương hầu kiêu ngạo, ông chậm rãi nói, “Ta đã đến Chính Dương Cung, lúc rời núi Phi Khấu Nhi chưa tinh thông thuật dịch dung, nay nàng có bản lĩnh này, ắt đã được cao nhân chỉ điểm. Vô Ảnh Đạo có sở trường về kỹ nghệ hỗn tạp, nghe nói hắn từng đánh cược với người khác, thi triển thuật dịch dung. Theo ghi chép ở bộ Hình thì vào thiên lao không lâu hắn đã bệnh chết, tội phạm trong lao đã chứng thực lúc ấy khớp xương của hắn vỡ vụn, nhưng khi ta đào mộ kiểm nghiệm, lại phát hiện ra khớp xương của thi thể trong mộ vẫn hoàn hảo.”

Bạc Cảnh Hoán thoáng im lặng, quai hàm đột nhiên kéo căng, ẩn chứa vẻ phẫn nộ, “Hay cho một chiêu thay mận đổi đào! Dám cả gan giở trò ở thiên lao, Thần Bộ có điều tra ra ai là người đứng đằng sau không?”

Yến Quy Hồng không kiêu ngạo không siểm nịnh khẽ khom người, “Vụ án xảy ra đã lâu, muốn lật lại đúng là không dễ. Tạ Ly bị bệnh nặng, dù được cứu ra ngoài cũng không thể sống được bao lâu, nhưng đã đủ bằng chứng chứng minh Phi Khấu Nhi có quan hệ với hắn. Vô Ảnh Đạo là mối họa nhiều năm trong giang hồ, hắn trộm đồ lừa gạt vô số người, gan to bằng trời lại có tâm tư tỉ mỉ, đồ đệ mà hắn dạy dỗ ra ắt không phải người thường. Phi Khấu Nhi là hậu duệ của Tô Tuyền, lại có thần binh trong tay, vì truy đuổi nàng ta mà đã chết hơn mười cao thủ giang hồ, ba trưởng lão của Hàn Hải Đường cũng tử trận, thuộc hạ không dám chắc sẽ bắt được nàng ta trong thời gian ngắn.”

Nghe xong mấy lời này, vẻ mặt Bạc Cảnh Hoán càng thêm lạnh lẽo, “Chẳng lẽ Thần Bộ lùi bước trước kẻ địch, ngồi nhìn tặc tử hoành hành?”

Nếu như bây giờ không phải chịu áp lực lớn chưa từng có thì quả thực Yến Quy Hồng không muốn truy tìm quá gắt. Phi Khấu Nhi cẩn thận cảnh giác, binh khí cũng quỷ dị âm tàn, khó mà đề phòng, muốn bắt được nàng ta ắt phải trả một cái giá rất lớn, huống hồ chuyện chén Oa Hoàng bị mất trộm cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ, cách làm này không giống với thói quen của Phi Khấu Nhi, rất khó nói rốt cuộc là ai gây nên. Nhưng dưới áp lực mạnh mẽ của Bạc Hầu ông không thể nào nói ra miệng được, chỉ đành đáp, “Hầu gia nói quá lời, đây là chức trách của tại hạ, tại hạ sẽ dốc hết sức hoàn thành, nhưng kỳ hạn quá gắt, kẻ trộm lại giảo hoạt, khó tránh khỏi có lòng mà không có sức.”

Ánh mắt Bạc Cảnh Hoán sắc bén như dao, Yến Quy Hồng khom người cung kính, vờ như không nhận ra.

Giằng co một lúc lâu, Bạc Cảnh Hoán vỗ liên tục vào lan can, nghiêm nghị nói, “Đã như vậy, ta sẽ cho Thần Bộ mượn sáu Lang vệ để hỗ trợ Thần Bộ làm việc. Nếu đến nước này mà vẫn không bắt được nàng ta thì có thể thấy trên dưới bộ Hình đều là đồ ăn hại, cần phải chỉnh đốn lại.”

Cuối cùng gương mặt tròn vo của Yến Quy Hồng cũng nghiêm nghị hẳn lên.

Cùng lúc đó, trong biện viện bên bờ hồ Huyền Vũ lại có cảnh tượng khác.

Văn Tư Uyên tự mình đến đây, vừa vào thư phòng đã quỳ ngay xuống đất, nghiến răng khẩn cầu, “Xin công tử cứu ta.”

Tả Khanh Từ thờ ơ liếc mắt, ra hiệu cho Tần Trần đỡ y dậy, sau đó mới hỏi thăm, “Sao Văn huynh lại nói ra lời ấy?”

“Sau Đại Hội Đấu Kiếm, bởi vì chuyện Thổ Hỏa La là do ta giật dây nên Uy Ninh Hầu truyền ta đến hỏi thăm tình hình của Phi Khấu Nhi, bị ta ậm ờ cho qua chuyện.” Dạo gần đây Văn Tư Uyên trái xung phải đột, y hoảng loạn, không còn duy trì vẻ bình tĩnh thoải mái được nữa, “Sau khi Quận chúa mất tích, Uy Ninh Hầu tạo áp lực, tìm tất cả người có quan hệ làm ăn với Phi Khấu Nhi, ông ta tiện thể gửi lời bảo ta đến Hầu phủ một chuyến.”

Mặc dù người tiện thể gửi lời nói rất nhẹ nhàng nhưng Văn Tư Uyên không ngốc, tất nhiên biết rõ lợi hại bên trong, y đã né tránh một thời gian, tình hình càng lúc càng nguy cấp. Bạc Hầu rất hận Phi Khấu Nhi, chuyến đi này tuyệt đối không có gì tốt lành, muốn giữ mạng chỉ có cách lập công chuộc tội, trợ giúp Bạc Hầu dụ bắt nàng, nhưng như vậy thì lại đắc tội với Tả Khanh Từ, tất nhiên chết cũng thảm hơn. Huống hồ chuyện Tạ Ly bị tráo đổi ra khỏi thiên lao bị người ta lật lại, mặc dù người biết chuyện đã bị xử lý từ lâu nhưng Yến Quy Hồng già dặn sắc bén, khó mà đảm bảo ông ta sẽ không điều tra rõ ngọn nguồn. Chờ đến khi ông ta phát hiện ra Phi Khấu Nhi do một tay y bồi dưỡng, chỉ sợ trong số mười phần lửa giận của Bạc Hầu thì sẽ có năm phần trút lên người y.

Ai mà biết được Bạc Hầu và Kiếm Ma từng có khúc mắc phức tạp như vậy, mãi đến khi nhận lệnh điều tra chuyện cũ của Lang Gia quận chúa, Văn Tư Uyên mới phát hiện ra mình đã vô thức rước họa ngập đầu. Y giận mình bị ma quỷ ám ảnh vô số lần, cứ tưởng bồi dưỡng nàng là nhặt được bảo vật, ai ngờ một bước sai, từng bước sai, bây giờ có hối hận cũng đã muộn.

Tả Khanh Từ vui vẻ nhìn người đang đứng trước bàn, nếu không phải tự biết dù làm thế nào cũng không thoát được chàng thì có lẽ Văn Tư Uyên đã quỳ xuống quy hàng trước Bạc Hầu như những thương nhân khác, dù Tô Vân Lạc là quân cờ y ưng ý nhất thì cũng không thắng nổi bản năng bảo vệ mạng sống trước áp lực nặng ngàn cân.

Văn Tư Uyên cảm thấy mình rất tỉnh táo, dù gì y cũng đã đắc tội với Uy Ninh Hầu, tuy ma đầu ở trước mặt đáng sợ nhưng lại là đường sống duy nhất. Nếu người này chịu bảo vệ Tô Vân Lạc thì dù y có liên quan cũng không xảy ra chuyện gì, “Công tử có biết Bạc Hầu đã ra lệnh cho sáu trong mười hai Lang vệ xuất phủ lùng bắt nàng không? Mỗi người trong bọn họ đều có tuyệt kỹ, không thể xem thường. Năm đó Tạ Ly – người dạy dỗ nàng mà ta cứu ở trong thiên lao ra cũng chết trong tay bọn họ.”

Tả Khanh Từ hiểu rõ tâm tư của Văn Tư Uyên, chàng chớp hàng mi dài hỏi, “Trừ cái đó ra, Bạc Hầu còn làm gì nữa? Gần đây có gì bất thường không?”

“Bạc Hầu sử dụng mọi phương pháp trên giang hồ điều tra người có quan hệ với nàng ta và những chuyện nàng làm gần đây.” Giọng Văn Tư Uyên tràn ngập cay đắng, Bạc Hầu đâu chỉ điều tra mình nàng ta, y có quan hệ với nàng ta cũng bị ông ta điều tra chi tiết.

Tả Khanh Từ trầm ngâm một lát, “Ngươi có để lộ chuyện Vân Lạc đang tìm tám vị thuốc không? Liệu chuyện đó có truyền đến tai Bạc Hầu không?”

Văn Tư Uyên biết đối phương muốn hỏi gì, “Trong số những vị thuốc kia có mấy vị nàng ấy phải đi xa để tìm, dựa vào tin tức của ta mới biết được, mà tin tức của ta cũng đến từ các đồng đạo giang hồ, nếu Bạc Hầu điều tra cẩn thận thì sợ rằng không thể tránh khỏi tai mắt của ông ta.”

Có lẽ Bạc Hầu cũng đoán ra Tô Tuyền chưa chết, Tả Khanh Từ mỉm cười hỏi, “Hiện giờ bọn họ đang lùng bắt ở hướng nào?”

Văn Tư Uyên nói, “Lần cuối cùng nàng để lộ hành tung là ở Tương Sở, do đó Yến Quy Hồng và sáu Lang vệ đuổi theo đến Vân Mộng.”

Gió chưng đầm Vân Mộng, sóng lay thành Nhạc Dương, phong cảnh nơi đây nổi danh đẹp đẽ, đáng tiếc người dân nơi đó hung bạo thiện chiến, không phải miền đất lành.” Tả Khanh Từ im lặng một lát, chàng cười nhạt, nói với vẻ thờ ơ, “Ta thấy Bạc Hầu quá nhàn rỗi nên mới vượt quá chức trách, can thiệp vào công việc của bộ Hình, ông ta không sợ thuộc hạ không về được nữa, truyền vào tai giang hồ sẽ trở thành trò cười sao?”

Gương mặt tuấn tú thần bí khó dò, Văn Tư Uyên ớn lạnh nhưng bỗng cảm cảm thấy yên tâm.

“Lúc đầu ta muốn nhờ Văn huynh điều tra giúp ta chút chuyện cũ, nhưng bây giờ tình hình căng thẳng nên cứ tạm thời để đó một thời gian đã. Văn huynh không cần quá lo lắng, nếu không yên tâm thì có thể trốn đi một thời gian.” Tả Khanh Từ thờ ơ, như đang nói bâng quơ, “Còn về phần Bạc Hầu, có lẽ là ngài ấy đã lo lắng quá mức, giả sử tin tức về Quận chúa nhiều hơn một ít, ngài ấy vui vẻ, chắc sẽ không để ý đến những chuyện khác.”

Đầu Văn Tư Uyên xoay vòng mấy bận, thầm hít sâu một hơi, “Đa tạ công tử chỉ điểm, tại hạ đã hiểu.”

Nhìn bóng lưng của y, Tả Khanh Từ cười mỉa mai. Người thông minh đều sống rất lâu, gặp cường quyền biết khom lưng uốn gối, cầu may mắn tránh rủi ro. Chỉ có đồ ngốc trong đầu chỉ có sự phụ kia mới không quan tâm, dù bức tường có dày cũng nhất quyết đâm đầu vào.

Thế gian này có quá nhiều người thông minh, người ngốc thì quá ít, nếu cứ thế mà chết đi thì rất vô vị.

Hết chương 74.

Chapter
1 Chương 1: Đình Vân Tạ
2 Chương 2: Phi Khấu Nhi
3 Chương 3: Tướng mạo hào hoa phong nhã
4 Chương 4: Sơn Hà Đồ
5 Chương 5: Thù lao ngàn vàng
6 Chương 6: Chuyến đi vạn dặm
7 Chương 7: Vực Tuyết
8 Chương 8: Cơn thịnh nộ của trời cao
9 Chương 9: Kiếp sống đạo tặc
10 Chương 10: Săn Yêu Lang
11 Chương 11: Ra khỏi thung lũng
12 Chương 12: Đấu rượu
13 Chương 13: Thục vực Tam Ma
14 Chương 14: Mưu kế tuyệt diệu
15 Chương 15: Đàn và hát
16 Chương 16: Vòng sơ khảo
17 Chương 17: Giữa sân
18 Chương 18: Quân vương vào cuộc
19 Chương 19: Biến loạn đẫm máu
20 Chương 20: Trả hết nợ nần
21 Chương 21: Nghĩa khí ở đâu?
22 Chương 22: Cướp chim oanh kiều diễm
23 Chương 23: Thoát khỏi lao tù
24 Chương 24: Cướp công quay về
25 Chương 25: Múa trên hoang nguyên
26 Chương 26: Khinh Ly Kiếm
27 Chương 27: Chính Dương sừng sững
28 Chương 28: Chuyện trong núi
29 Chương 29: Người đến trong cơn mưa
30 Chương 30: Băng Hoa Thừa Lộ
31 Chương 31: Đại Hội Đấu Kiếm
32 Chương 32: Sóng gió đến
33 Chương 33: Kẻ địch đến gần
34 Chương 34: Cướp đường xa
35 Chương 35: Mưu đồ gì?
36 Chương 36: Kiếp nạn trùng trùng
37 Chương 37: Chờ gặp quân
38 Chương 38: Dung nhan biến đổi
39 Chương 39: Uy hiếp giai nhân
40 Chương 40: Nước xanh sương khói lượn lờ
41 Chương 41: Yến tiệc
42 Chương 42: Ván cờ
43 Chương 43: Gương Song Điệp
44 Chương 44: Tìm kiếm bên bờ sông
45 Chương 45: Đám mây hoảng loạn
46 Chương 46: Hạc Vĩ Bạch
47 Chương 47: Lòng khanh thay đổi
48 Chương 48: Ai là anh hùng?
49 Chương 49: Toái Hồn Liêm
50 Chương 50: Một Tấc Tương Tư
51 Chương 51: Đôi cánh của mây
52 Chương 52: Ký ức Thiên Đô
53 Chương 53: Bồng Lai Cốc
54 Chương 54: Chim nhạn mùa thu đến
55 Chương 55: Lục Ngạc Văn Thù
56 Chương 56: Nửa đêm tương tư
57 Chương 57: Lồng son buộc
58 Chương 58: Món nợ trước kia
59 Chương 59: Cớ sao duyên cạn
60 Chương 60: Tình kiếp đầu tiên
61 Chương 61: Mộng lưu ly
62 Chương 62: Lưới đôi
63 Chương 63: Đình giữa lưng chừng núi
64 Chương 64: Minh Muội Các
65 Chương 65: Vết thương lòng
66 Chương 66: Ngâm mình giữa hương thơm
67 Chương 67: Hướng gió nổi
68 Chương 68: Bụi bay trên đường
69 Chương 69: Hồng nhạn bay xa
70 Chương 70: Lòng chẳng phải đá xanh
71 Chương 71: Rồng lặn trong biển
72 Chương 72: Mưa gió dồn dập
73 Chương 73: Sơn ngoại sơn
74 Chương 74: Chim sẻ ẩn mình
75 Chương 75: Bức tranh máu tươi đẹp
76 Chương 76: Thư nhờ cậy
77 Chương 77
78 Chương 78: Đêm trăng sáng
79 Chương 79: Tấn công sát nách
80 Chương 80: Lựa chọn khó khăn
81 Chương 81: Giấc mơ vỡ nát
82 Chương 82: Cuối cùng thành không
83 Chương 83: Không gặp lại
84 Chương 84: Huyết Dực Thần Giáo
85 Chương 85: Tình nhân giận dỗi
86 Chương 86: Hai đóa hoa xinh đẹp
87 Chương 87: Tặng tượng rắn vàng
88 Chương 88: Nghiền thành bụi
89 Chương 89: Khách quý đến
90 Chương 90: Nỗi phiền muộn của kẻ đa tình
91 Chương 91: Lễ Khiêu Nguyệt
92 Chương 92: Ý chim xanh
93 Chương 93: Người ấy đến
94 Chương 94: Hoàng Tuyền Dẫn
Chapter

Updated 94 Episodes

1
Chương 1: Đình Vân Tạ
2
Chương 2: Phi Khấu Nhi
3
Chương 3: Tướng mạo hào hoa phong nhã
4
Chương 4: Sơn Hà Đồ
5
Chương 5: Thù lao ngàn vàng
6
Chương 6: Chuyến đi vạn dặm
7
Chương 7: Vực Tuyết
8
Chương 8: Cơn thịnh nộ của trời cao
9
Chương 9: Kiếp sống đạo tặc
10
Chương 10: Săn Yêu Lang
11
Chương 11: Ra khỏi thung lũng
12
Chương 12: Đấu rượu
13
Chương 13: Thục vực Tam Ma
14
Chương 14: Mưu kế tuyệt diệu
15
Chương 15: Đàn và hát
16
Chương 16: Vòng sơ khảo
17
Chương 17: Giữa sân
18
Chương 18: Quân vương vào cuộc
19
Chương 19: Biến loạn đẫm máu
20
Chương 20: Trả hết nợ nần
21
Chương 21: Nghĩa khí ở đâu?
22
Chương 22: Cướp chim oanh kiều diễm
23
Chương 23: Thoát khỏi lao tù
24
Chương 24: Cướp công quay về
25
Chương 25: Múa trên hoang nguyên
26
Chương 26: Khinh Ly Kiếm
27
Chương 27: Chính Dương sừng sững
28
Chương 28: Chuyện trong núi
29
Chương 29: Người đến trong cơn mưa
30
Chương 30: Băng Hoa Thừa Lộ
31
Chương 31: Đại Hội Đấu Kiếm
32
Chương 32: Sóng gió đến
33
Chương 33: Kẻ địch đến gần
34
Chương 34: Cướp đường xa
35
Chương 35: Mưu đồ gì?
36
Chương 36: Kiếp nạn trùng trùng
37
Chương 37: Chờ gặp quân
38
Chương 38: Dung nhan biến đổi
39
Chương 39: Uy hiếp giai nhân
40
Chương 40: Nước xanh sương khói lượn lờ
41
Chương 41: Yến tiệc
42
Chương 42: Ván cờ
43
Chương 43: Gương Song Điệp
44
Chương 44: Tìm kiếm bên bờ sông
45
Chương 45: Đám mây hoảng loạn
46
Chương 46: Hạc Vĩ Bạch
47
Chương 47: Lòng khanh thay đổi
48
Chương 48: Ai là anh hùng?
49
Chương 49: Toái Hồn Liêm
50
Chương 50: Một Tấc Tương Tư
51
Chương 51: Đôi cánh của mây
52
Chương 52: Ký ức Thiên Đô
53
Chương 53: Bồng Lai Cốc
54
Chương 54: Chim nhạn mùa thu đến
55
Chương 55: Lục Ngạc Văn Thù
56
Chương 56: Nửa đêm tương tư
57
Chương 57: Lồng son buộc
58
Chương 58: Món nợ trước kia
59
Chương 59: Cớ sao duyên cạn
60
Chương 60: Tình kiếp đầu tiên
61
Chương 61: Mộng lưu ly
62
Chương 62: Lưới đôi
63
Chương 63: Đình giữa lưng chừng núi
64
Chương 64: Minh Muội Các
65
Chương 65: Vết thương lòng
66
Chương 66: Ngâm mình giữa hương thơm
67
Chương 67: Hướng gió nổi
68
Chương 68: Bụi bay trên đường
69
Chương 69: Hồng nhạn bay xa
70
Chương 70: Lòng chẳng phải đá xanh
71
Chương 71: Rồng lặn trong biển
72
Chương 72: Mưa gió dồn dập
73
Chương 73: Sơn ngoại sơn
74
Chương 74: Chim sẻ ẩn mình
75
Chương 75: Bức tranh máu tươi đẹp
76
Chương 76: Thư nhờ cậy
77
Chương 77
78
Chương 78: Đêm trăng sáng
79
Chương 79: Tấn công sát nách
80
Chương 80: Lựa chọn khó khăn
81
Chương 81: Giấc mơ vỡ nát
82
Chương 82: Cuối cùng thành không
83
Chương 83: Không gặp lại
84
Chương 84: Huyết Dực Thần Giáo
85
Chương 85: Tình nhân giận dỗi
86
Chương 86: Hai đóa hoa xinh đẹp
87
Chương 87: Tặng tượng rắn vàng
88
Chương 88: Nghiền thành bụi
89
Chương 89: Khách quý đến
90
Chương 90: Nỗi phiền muộn của kẻ đa tình
91
Chương 91: Lễ Khiêu Nguyệt
92
Chương 92: Ý chim xanh
93
Chương 93: Người ấy đến
94
Chương 94: Hoàng Tuyền Dẫn
footer(); ?>