Chương 78: Đêm trăng sáng

Nắng nóng cháy da cháy thịt lùi lại phía sau, da thịt bỏng rát vì cháy nắng, trường kiếm rơi trên mặt đất phía xa phản chiếu ánh sáng trắng chói mắt.

Lần tranh tài này có rất nhiều trưởng lão quan sát nên các sư tỷ sư huynh ngang vế cũng dè chừng đôi chút, chỉ đánh bay kiếm trong tay của nàng. Đối thủ đã nhanh nhẹn rời sân, nàng cúi đầu, chậm rãi nhặt kiếm lên, những lời bàn tán bắt đầu tràn vào tai.

“… Tư chất không tốt, học kiếm ba năm vẫn không tiến bộ, không có triển vọng.”

“… Tập kiếm đã muộn, đầu óc lại ngu dốt, khó mà thành tài.”

Từng lời bàn tán đâm sâu vào lòng nàng, nàng nghe đã chết lặng nhưng không thể nào không nghĩ đến nó, sư phụ mới trở về ngày hôm qua sẽ có vẻ mặt gì, người đứng trên đài cao nhìn thấy đồ đệ của mình bất tài như thế, liệu người có cảm thấy xấu hổ không.

Bỗng có một ống tay áo che nắng cho nàng, nàng ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt thân thiết vẫn bình thản như thường, “So tài xong là được rồi, hôm nay sư phụ làm thịt một con dê, quay về sẽ nướng cho con ăn.”

Lòng của nàng bỗng cảm thấy chua xót, không nói nên lời, nàng quay người bước theo sư phụ, bỏ lại màn luyện kiếm ở phía sau.

Một người lớn tuổi bước từ đài cao xuống đuổi theo họ, “Tô Tuyền, dù sao nó cũng chảy trong mình dòng máu của người Hồ, vốn không có tư chất tập kiếm, sau này sẽ chỉ làm sư trưởng xấu mặt, không bằng thu người tài khác, ở chỗ ta có mấy người có tư chất không tệ… “

“Đa tạ ý tốt của trưởng lão, ta lười nhác vô dạng, có một đồ đệ đã là dạy hư học trò, nào dám thu thêm người khác.” Người bên cạnh nàng nói năng tùy ý, phóng khoáng bất kham, “Đồ đệ không học được kiếm thì tất nhiên người sư phụ này cũng có tội, huống hồ dù nó có không ra hồn gì thì cũng có ta ở đây, chắc chắn đời này nó sẽ không thua kém ai.”

Câu nói cuối cùng quanh quẩn trong tai nàng, Tô Vân Lạc mở mắt ra.

Chiếc thuyền gỗ nhỏ hẹp lắc lư theo sóng biển chập chùng, nàng gỡ khăn vải che mặt xuống, mây ngũ sắc rải đầy trời ập vào mi mắt, biển cả xanh trong rộng lớn vô biên, muối khô đọng lại trên vạt áo, môi lưỡi khô khốc như bị lửa thiêu. Nàng sờ soạng áo theo bản năng, lấy ra một cái hộp ngọc được bao mấy lớp, bên trong đựng một nhánh dây leo đỏ thẫm như san hô, trên thân dây leo có những vằn đen kỳ dị.

Mọi đau đớn đã qua, nàng nhẹ nhàng vuốt ve một lúc lâu mới cẩn thận nhét vào ngực, chuyển sang xử lý vết sưng tấy ở chân. Khăn thoa thấm đẫm dịch ở vết thương, nàng mở khăn ra nhìn xem rồi lại bịt kín, khóe miệng vô thức cong lên.

Tả Khanh Từ đưa cho nàng rất nhiều thuốc trị thương hiệu quả, vệt đen tím trên bắp chân đã tan biến, không còn đau nhức nữa.

Xích Nhãn Minh Đằng nằm ở Bồng Lai Các ngoài Đông Hải, đó là một đảo hoang, khó khăn lớn nhất là vào đảo và rời đảo, nàng đã thành công phân nửa, chỉ cần vào được bờ biển, an toàn dẫm chân lên đất liền. Giữa biển rộng mênh mông, phân biệt phương hướng không hề dễ, cũng may nàng có một trợ thủ xuất sắc. Con chim cắt màu xám mở rộng hai cánh, kêu một tiếng dài, bay vút lên vòm trời cao vời vợi, nàng nhặt mái chèo chèo lên, vung xuống biển rộng bao la dưới hoàng hôn trầm lắng, chèo thuyền theo hướng chim bay.

Bầu trời đầy sao lấp lánh, giống như niềm vui đang đong đầy đáy lòng nàng.

Thuốc đã đủ, người nàng bận tâm sẽ tỉnh lại, một lần nữa cầm kiếm quân lâm thiên hạ.

Vì sao sáng nhất sẽ quay trở lại bầu trời.

Hôm nay là ngày mừng thọ Hoàng hậu, trong cung mở yến tiệc chúc mừng, đồng thời mời mấy trăm hoàng thân quốc thích và người nhà của trọng thần. Cả cung điện nguy nga tráng lệ, tóc mây váy lụa bồng bềnh, sênh ca từng đợt, trong Ngự hoa viên còn sắp xếp đài vịnh thơ, dàn đèn hoa, có cả trò chơi ném thẻ vào bình rượu và chơi đoán chữ, khắp nơi rộn rã tiếng người.

Tả Khanh Từ vốn không thích những trường hợp như thế này, nhưng lần này lại đúng vào dịp sinh nhật Tình Y, chàng né tránh yến tiệc linh đình, đi dạo một vòng rồi mới vào cung. Chàng mặc bộ trang phục bằng gấm màu xanh ngọc trang nhã, thu hút biết bao ánh mắt quyến luyến của các tiểu thư khuê các.

“Đại ca!” Tình Y mặc cung trang màu hồng phấn, trông giống như một con bướm rực rỡ, rất dễ nhìn thấy nàng. Nàng đợi sốt cả ruột, mãi mới nhìn thấy bóng dáng mình mong ngóng, vừa mừng rỡ lại vừa không nhịn được oán trách, “Phụ thân không đến, gần đây nhị ca cũng bận rộn đi trực, muội đợi đại ca rất lâu, sao bây giờ đại ca mới đến?”

Tả Khanh Từ mỉm cười không nói gì, chàng đưa hộp gấm đựng quà sinh nhật cho nàng.

Tả Tình Y nhận lấy, giao cho thị nữ mang xuống dưới, dẫn huynh trưởng bước về phía hồ nước có phần yên tĩnh, vừa đi vừa nũng nịu trách móc, “Rõ ràng đại ca ở Kim Lăng mà không đến thăm muội, nếu hôm nay không phải sinh nhật muội thì không biết phải chờ đến bao giờ mới nhìn thấy Đại ca.”

Đang là ngày hội, bên hồ nước cũng được trang trí tỉ mỉ, lụa là quấn quanh nhành cây, đường đi trải thảm, trên những chạc cây quanh hồ còn treo lồng chim bằng vàng, họa mi và chim oanh cất tiếng hót líu lo.

Tả Khanh Từ bước chậm theo nàng, “Vào cung thường xuyên sẽ có người đàm tiếu, muội đã đã khỏe mạnh, ta cũng yên tâm.”

Tình Y nhạy cảm hỏi, “Chẳng lẽ sau này Đại ca không đến thăm muội nữa?”

Tả Khanh Từ đẩy cành cây rũ xuống bờ hồ để Tình Y đi qua, “Qua hai năm nữa Tình Y phải lập gia đình, lúc ấy chưa chắc huynh còn ở Kim Lăng.”

Tả Tình Y giật mình, “Đại ca muốn đi đâu?”

Tả Khanh Từ ngắt một chiếc lá xanh, nhấp môi thổi một khúc nhạc ngắn, âm thanh du dương uyển chuyển như tiếng chim hót, “Đi đâu huynh cũng không biết, nhưng có lẽ là những nơi có phong cảnh đẹp.”

Tả Tình Y hoảng loạn, “Huynh rời nhà nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới quay về, sao huynh lại muốn đi nữa?”

Thấy muội muội sốt ruột, Tả Khanh Từ khẽ cười bảo, “Đâu phải là vĩnh viễn không gặp lại, rồi ta sẽ đến thăm muội.”

Tả Tình Y chỉ hận mình ăn nói kém, Nhị ca lại không có ở đây, trong lúc rối bời, nàng đã không lựa lời nói vội, “Đại ca đừng đi, muội thấy Thẩm tỷ tỷ rất tốt, huynh cưới tỷ ấy, vừa khéo an cư Kim Lăng.”

Tả Khanh Từ chỉ xem lời nàng là lời nói của trẻ con, chàng vốn không để trong lòng.

Tả Tình Y cố chấp khuyên bảo, “Muội nói thật, Thục phi nương nương cũng cảm thấy Thẩm tỷ tỷ hợp với huynh, trừ phi trong lòng Đại ca có người khác.”

Vầng trăng cong cong chiếu xuống trong hồ nước, biến ảo hình dáng theo sóng nước lăn tăn, Tả Khanh Từ không trả lời nàng, đôi mắt phượng chứa đựng vầng trăng, không nhìn rõ cảm xúc. Rõ ràng huynh ấy dịu dàng dễ gần đến thế nhưng lúc này lại bí ẩn dị thường, Tả Tình Y không nhìn thấu được chàng, nàng bật thốt lên, “Thật sự có một người như vậy? Là ai? Sao xưa giờ không nghe Đại ca nhắc đến?”

Mặt nước phẳng lặng phản chiếu một ngôi sao băng vụt qua bầu trời đêm, thế mà Tả Khanh Từ lại cho nàng một đáp án, “Nàng ấy là một cô nương ngốc, trong lòng nàng có một người khác.”

Tả Tình Y nghe vậy thì ngẩn người một lúc lâu, nàng trợn mắt nhìn gương mặt tuấn tú của huynh trưởng, “Còn có nữ nhân không có mắt như vậy? Nàng ấy có chỗ nào đáng để huynh thích?”

Tả Khanh Từ mỉm cười, một lúc sau chàng thờ ơ nói, “Tình Y nói không sai, ta cũng chán ngán, vừa hay dừng lại ở đây.” Chàng chỉ thuận miệng nói ra câu này nhưng trong lòng lại sinh ra niềm vui ác ý, dường như cảm giác lo lắng xoắn xuýt trong lòng bỗng tiêu tan hết.

Tả Tình Y thở dài, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của chàng lại cảm thấy khó hiểu, nàng thử khuyên giải, “Trên đời có rất nhiều người tốt, nếu Đại ca đã buông bỏ thì sao không để ý người khác?”

Họa mi dưới gốc cây nghe thấy tiếng người, vỗ cánh bay loạn xạ, Tả Khanh Từ không hề sợ hãi mà đùa giỡn chúng.

Tả Tình Y thấy chàng không có vẻ gì là không vui, trong lòng cũng bình tĩnh trở lại, “Thẩm tỷ tỷ xinh đẹp dịu dàng, Đại ca thấy thế nào?”

Tả Khanh Từ ung dung hỏi, “Xem ra gần đây Tình Y qua lại với nàng ấy rất nhiều lần?”

Mặt Tả Tình Y đỏ ửng, ậm ừ vài câu mới nói, “Tỷ ấy thường xuyên ra vào cung, muội thấy tỷ ấy hiền lành thông minh lại có võ công cao cường, nếu tỷ ấy trở thành Đại tẩu thì có thể bảo vệ Đại ca.”

Tả Khanh Từ khẽ ồ một tiếng, gương mặt tuấn tú nở nụ cười mỉa mai như có như không, “Thì ra ở trong lòng Tình Y ta là một kẻ vô dụng đến thế, thậm chí phải nhờ cậy thê tử đứng trước bảo vệ.”

Lời chàng nói có ý giễu cợt rất rõ ràng, Tả Tình Y biết mình đã nói sai, nàng vắt hết óc chuyển sang chủ đề khác, giương mắt nhìn thấy một dãy đèn lồng treo trước đài đá, trên đài đá người qua kẻ lại tấp nập, cười nói ồn ào, trong đó có cả bạn tốt của Tình Y đang nhìn về phía họ, giương khăn cười gọi.

Tả Tình Y vốn định dẫn huynh trưởng qua đó nhưng thấy tình cảnh thế này nàng hơi do dự, một lòng muốn hỏi cho rõ, “Vì sao Đại ca không chịu ở lại, hay là huynh sợ…”

Không đợi nàng nói hết câu, hai người bạn của nàng đã ra đón, dẫn hai huynh muội lên đài.

Trên đài có hơn mười nam thanh nữ tú, có lạ lẫm cũng có quen thuộc, Tả Tình Y chào hỏi từng người, nàng được Thục phi dạy dỗ lễ nghi, mỗi một cử chỉ và hành động đều thanh nhã, không ai có thể bắt bẻ.

Thẩm Mạn Thanh ngồi lẫn trong đó, nàng mặc váy hoa, tóc mây búi gọn, tay áo rộng được buộc lại, tự nhiên ngồi giữa đài pha trà. Hiển nhiên nàng rất thông thạo trà đạo, tư thế lưu loát đẹp mắt, nghiền trà, đun nước, lọc trà vụn, gạt bỏ cặn, sau ba lần tưới nước sôi, hương thơm lan ra, nàng rót đều vào từng chén, nước trà xanh biếc một màu, chỉ nhìn cũng thấy tâm hồn thanh thản.

“Tố từ tuyết sắc phiêu mạt hương, hà tự chư tiên quỳnh nhị tương*.” Một thanh niên dẫn đầu uống thử rồi bình phẩm, không hề che giấu vẻ ái mộ, “Hôm nay quả là may mắn, có thể nói kỹ năng pha trà của Thẩm tiểu thư đã đạt mức hoàn mỹ.”

(Theo mình hiểu thì chỗ này đại loại là đang khen nước trà giống như nước quỳnh tương mà chư tiên uống, mọi người thông cảm vì mình chưa đủ trình để dịch nghĩa cả câu thơ ^^)

Thẩm Mạn Thanh khiêm tốn dịu dàng đáp lời, “Lạc công tử quá khen.”

Tả Tình Y giới thiệu từng người với huynh trưởng Tả Khanh Từ, ở đây không có Hoàng tử Công chúa, hơn phân nửa là con cháu thế gia vọng tộc nên bầu không khí cũng thoải mái hơn. Lúc hai huynh muội bước vào, không hiểu sao bầu không khí bên trong xảy ra biến hóa kỳ lạ, hình như các cô nương trở nên ngượng ngùng, dịu dàng đoan trang hơn hẳn hồi nãy.

Chỉ có vẻ mặt Thẩm Mạn Thanh vẫn như thường, đặt hai chén trà ở trước mặt mọi người, dịu dàng nở nụ cười.

Tả Khanh Từ cám ơn rồi nhận lấy, từ từ thưởng thức, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu.

Mấy thanh niên trên đài cũng cảm nhận được sự kỳ lạ, phát hiện ánh mắt của các nữ tử đều dán lên người Tả Khanh Từ nên ngấm ngầm không vui, Lạc công tử là người đầu tiên mở miệng, “Khi nãy chúng ta đã được thưởng thức thơ văn của các vị tiểu thư cũng như thưởng thức trà của Thẩm tiểu thư, không biết Tả công tử có gì tài nghệ, có thể cho chúng ta may mắn được thưởng thức một lần không?”

Hai thanh niên thế gia khác lập tức phụ họa theo, Tả Khanh Từ thờ ơ nói, “Lạc huynh coi trọng nhưng Tả mỗ cũng không có tài nghệ gì.”

Lạc công tử cố tình muốn khiến chàng mất hết mặt mũi, đâu dễ dàng bỏ qua, “Nhị công tử có tài thiện xạ, Tả tiểu thư có thể viết bằng hai tay, các hạ đã là huynh trưởng, chắc càng giỏi giang hơn, sao phải khiêm tốn.”

Đây là lần đầu tiên Tả Khanh Từ nghe nói Tình Y có tài nghệ này, chàng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Tả Tình Y thấy huynh trưởng bị người ta gây khó dễ, lập tức nổi lên tinh thần bảo vệ, dù tuổi nàng còn nhỏ nhưng xuất thân hầu môn, lại được Thục phi yêu thương, ở trong cung cũng không hề nhát gan yếu đuối. Nàng sầm mặt vừa định mở miệng thì đột nhiên có một giọng nói dễ nghe mang theo ngữ điệu của người dị quốc và cả kiêu ngạo xen vào.

“Sở trường của hắn là đánh đàn, nhưng chỉ biểu diễn để dụ dỗ sơn ca, ngươi mà cũng xứng nghe sao?”

Một mỹ nhân da trắng tóc vàng khoan thai bước đến, đôi mắt xanh lam vừa nhìn lướt qua đã khiến tất cả nam nhân ngồi ở đây mất hồn.

Hết chương 78.

Chapter
1 Chương 1: Đình Vân Tạ
2 Chương 2: Phi Khấu Nhi
3 Chương 3: Tướng mạo hào hoa phong nhã
4 Chương 4: Sơn Hà Đồ
5 Chương 5: Thù lao ngàn vàng
6 Chương 6: Chuyến đi vạn dặm
7 Chương 7: Vực Tuyết
8 Chương 8: Cơn thịnh nộ của trời cao
9 Chương 9: Kiếp sống đạo tặc
10 Chương 10: Săn Yêu Lang
11 Chương 11: Ra khỏi thung lũng
12 Chương 12: Đấu rượu
13 Chương 13: Thục vực Tam Ma
14 Chương 14: Mưu kế tuyệt diệu
15 Chương 15: Đàn và hát
16 Chương 16: Vòng sơ khảo
17 Chương 17: Giữa sân
18 Chương 18: Quân vương vào cuộc
19 Chương 19: Biến loạn đẫm máu
20 Chương 20: Trả hết nợ nần
21 Chương 21: Nghĩa khí ở đâu?
22 Chương 22: Cướp chim oanh kiều diễm
23 Chương 23: Thoát khỏi lao tù
24 Chương 24: Cướp công quay về
25 Chương 25: Múa trên hoang nguyên
26 Chương 26: Khinh Ly Kiếm
27 Chương 27: Chính Dương sừng sững
28 Chương 28: Chuyện trong núi
29 Chương 29: Người đến trong cơn mưa
30 Chương 30: Băng Hoa Thừa Lộ
31 Chương 31: Đại Hội Đấu Kiếm
32 Chương 32: Sóng gió đến
33 Chương 33: Kẻ địch đến gần
34 Chương 34: Cướp đường xa
35 Chương 35: Mưu đồ gì?
36 Chương 36: Kiếp nạn trùng trùng
37 Chương 37: Chờ gặp quân
38 Chương 38: Dung nhan biến đổi
39 Chương 39: Uy hiếp giai nhân
40 Chương 40: Nước xanh sương khói lượn lờ
41 Chương 41: Yến tiệc
42 Chương 42: Ván cờ
43 Chương 43: Gương Song Điệp
44 Chương 44: Tìm kiếm bên bờ sông
45 Chương 45: Đám mây hoảng loạn
46 Chương 46: Hạc Vĩ Bạch
47 Chương 47: Lòng khanh thay đổi
48 Chương 48: Ai là anh hùng?
49 Chương 49: Toái Hồn Liêm
50 Chương 50: Một Tấc Tương Tư
51 Chương 51: Đôi cánh của mây
52 Chương 52: Ký ức Thiên Đô
53 Chương 53: Bồng Lai Cốc
54 Chương 54: Chim nhạn mùa thu đến
55 Chương 55: Lục Ngạc Văn Thù
56 Chương 56: Nửa đêm tương tư
57 Chương 57: Lồng son buộc
58 Chương 58: Món nợ trước kia
59 Chương 59: Cớ sao duyên cạn
60 Chương 60: Tình kiếp đầu tiên
61 Chương 61: Mộng lưu ly
62 Chương 62: Lưới đôi
63 Chương 63: Đình giữa lưng chừng núi
64 Chương 64: Minh Muội Các
65 Chương 65: Vết thương lòng
66 Chương 66: Ngâm mình giữa hương thơm
67 Chương 67: Hướng gió nổi
68 Chương 68: Bụi bay trên đường
69 Chương 69: Hồng nhạn bay xa
70 Chương 70: Lòng chẳng phải đá xanh
71 Chương 71: Rồng lặn trong biển
72 Chương 72: Mưa gió dồn dập
73 Chương 73: Sơn ngoại sơn
74 Chương 74: Chim sẻ ẩn mình
75 Chương 75: Bức tranh máu tươi đẹp
76 Chương 76: Thư nhờ cậy
77 Chương 77
78 Chương 78: Đêm trăng sáng
79 Chương 79: Tấn công sát nách
80 Chương 80: Lựa chọn khó khăn
81 Chương 81: Giấc mơ vỡ nát
82 Chương 82: Cuối cùng thành không
83 Chương 83: Không gặp lại
84 Chương 84: Huyết Dực Thần Giáo
85 Chương 85: Tình nhân giận dỗi
86 Chương 86: Hai đóa hoa xinh đẹp
87 Chương 87: Tặng tượng rắn vàng
88 Chương 88: Nghiền thành bụi
89 Chương 89: Khách quý đến
90 Chương 90: Nỗi phiền muộn của kẻ đa tình
91 Chương 91: Lễ Khiêu Nguyệt
92 Chương 92: Ý chim xanh
93 Chương 93: Người ấy đến
94 Chương 94: Hoàng Tuyền Dẫn
Chapter

Updated 94 Episodes

1
Chương 1: Đình Vân Tạ
2
Chương 2: Phi Khấu Nhi
3
Chương 3: Tướng mạo hào hoa phong nhã
4
Chương 4: Sơn Hà Đồ
5
Chương 5: Thù lao ngàn vàng
6
Chương 6: Chuyến đi vạn dặm
7
Chương 7: Vực Tuyết
8
Chương 8: Cơn thịnh nộ của trời cao
9
Chương 9: Kiếp sống đạo tặc
10
Chương 10: Săn Yêu Lang
11
Chương 11: Ra khỏi thung lũng
12
Chương 12: Đấu rượu
13
Chương 13: Thục vực Tam Ma
14
Chương 14: Mưu kế tuyệt diệu
15
Chương 15: Đàn và hát
16
Chương 16: Vòng sơ khảo
17
Chương 17: Giữa sân
18
Chương 18: Quân vương vào cuộc
19
Chương 19: Biến loạn đẫm máu
20
Chương 20: Trả hết nợ nần
21
Chương 21: Nghĩa khí ở đâu?
22
Chương 22: Cướp chim oanh kiều diễm
23
Chương 23: Thoát khỏi lao tù
24
Chương 24: Cướp công quay về
25
Chương 25: Múa trên hoang nguyên
26
Chương 26: Khinh Ly Kiếm
27
Chương 27: Chính Dương sừng sững
28
Chương 28: Chuyện trong núi
29
Chương 29: Người đến trong cơn mưa
30
Chương 30: Băng Hoa Thừa Lộ
31
Chương 31: Đại Hội Đấu Kiếm
32
Chương 32: Sóng gió đến
33
Chương 33: Kẻ địch đến gần
34
Chương 34: Cướp đường xa
35
Chương 35: Mưu đồ gì?
36
Chương 36: Kiếp nạn trùng trùng
37
Chương 37: Chờ gặp quân
38
Chương 38: Dung nhan biến đổi
39
Chương 39: Uy hiếp giai nhân
40
Chương 40: Nước xanh sương khói lượn lờ
41
Chương 41: Yến tiệc
42
Chương 42: Ván cờ
43
Chương 43: Gương Song Điệp
44
Chương 44: Tìm kiếm bên bờ sông
45
Chương 45: Đám mây hoảng loạn
46
Chương 46: Hạc Vĩ Bạch
47
Chương 47: Lòng khanh thay đổi
48
Chương 48: Ai là anh hùng?
49
Chương 49: Toái Hồn Liêm
50
Chương 50: Một Tấc Tương Tư
51
Chương 51: Đôi cánh của mây
52
Chương 52: Ký ức Thiên Đô
53
Chương 53: Bồng Lai Cốc
54
Chương 54: Chim nhạn mùa thu đến
55
Chương 55: Lục Ngạc Văn Thù
56
Chương 56: Nửa đêm tương tư
57
Chương 57: Lồng son buộc
58
Chương 58: Món nợ trước kia
59
Chương 59: Cớ sao duyên cạn
60
Chương 60: Tình kiếp đầu tiên
61
Chương 61: Mộng lưu ly
62
Chương 62: Lưới đôi
63
Chương 63: Đình giữa lưng chừng núi
64
Chương 64: Minh Muội Các
65
Chương 65: Vết thương lòng
66
Chương 66: Ngâm mình giữa hương thơm
67
Chương 67: Hướng gió nổi
68
Chương 68: Bụi bay trên đường
69
Chương 69: Hồng nhạn bay xa
70
Chương 70: Lòng chẳng phải đá xanh
71
Chương 71: Rồng lặn trong biển
72
Chương 72: Mưa gió dồn dập
73
Chương 73: Sơn ngoại sơn
74
Chương 74: Chim sẻ ẩn mình
75
Chương 75: Bức tranh máu tươi đẹp
76
Chương 76: Thư nhờ cậy
77
Chương 77
78
Chương 78: Đêm trăng sáng
79
Chương 79: Tấn công sát nách
80
Chương 80: Lựa chọn khó khăn
81
Chương 81: Giấc mơ vỡ nát
82
Chương 82: Cuối cùng thành không
83
Chương 83: Không gặp lại
84
Chương 84: Huyết Dực Thần Giáo
85
Chương 85: Tình nhân giận dỗi
86
Chương 86: Hai đóa hoa xinh đẹp
87
Chương 87: Tặng tượng rắn vàng
88
Chương 88: Nghiền thành bụi
89
Chương 89: Khách quý đến
90
Chương 90: Nỗi phiền muộn của kẻ đa tình
91
Chương 91: Lễ Khiêu Nguyệt
92
Chương 92: Ý chim xanh
93
Chương 93: Người ấy đến
94
Chương 94: Hoàng Tuyền Dẫn
footer(); ?>