Chương 45: Miễn cưỡng

Tin nhắn thúc giục của bố Tống gửi đến đúng chín rưỡi giờ Bắc Kinh

【 Bố : Phưởng Phưởng, còn ba mươi phút nhé. 】

【 Bố: /mỉm cười 】

Còn siêng năng hơn cả độc giả Tấn Giang giục truyện.

Tống Phưởng vừa thấy tin nhắn thì lập tức tưởng tượng ra ——

Đêm mùng hai Tết, một người đàn ông trung niên tay trái dắt con chó đen, tay phải dắt con chó vàng đi dạo trêи đường cái. Người qua đường hỏi ông làm gì thế, người đàn ông trả lời đang tìm con gái, nói xong vừa dắt chó vừa đi trêи vỉa hè vắng tanh gọi “Phưởng Phưởng”, “Phưởng Phưởng”, “Phưởng Phưởng”.

...Đủ rồi! Đừng nghĩ nữa!

Cảnh tượng quá đáng sợ.

Ban đêm gặp ác mộng mất.

...

Hôm nay Giang Ký Minh vẫn đóng vai nhân vật kỵ sĩ, hộ tống công chúa về nhà.

Từng trận gió lạnh thổi qua, công chúa chếnh choáng tỉnh hơn nửa, gò má vẫn còn màu đỏ hồng dễ thấy.

Tống Phưởng cảm nhận được cảm giác thiêu trái trêи gò má, cô quay đầu hỏi anh: “Đỏ rõ lắm hả anh?”

Giang Ký Minh: “Ừ.”

Tống Phưởng nghe xong mặt trắng hơn quả cà, rầu rĩ nói: “Đợi lát nữa về nhà mẹ em thấy lại lải nhải cho coi.” Mẹ Tống không thích cô uống rượu tẹo nào.

Giang Ký Minh suy nghĩ vài giây, đề nghị: “Hay là em phủ chút kem nền lên xem?”

????? Cô không nghe nhầm chứ? Thẳng nam sắt thép lại nói ra được từ ngữ makeup cao cấp ‘phủ chút’ ‘kem nền’ á?

Tống Phưởng trợn tròn mắt.

Ối giồi ôi, tôi giỏi quá cả nhà, cao nhân mới của giới trang điểm đây chứ đâu.

9 giờ 55 phút, đến khu nhà.

Tống Phưởng làm theo đề nghị của Giang Ký Minh, phủ kem nền che đi màu đỏ trêи má.

Hiệu quả của kem nền không tệ, che được bảy tám phần màu đỏ, còn một hai phần chỗ gò má không rõ lắm, giống như đánh má hồng, make up kiểu Nhật Bổn.

Tống Phưởng tới dưới nhà vẫn hơi không yên lòng.

Cô dừng bước, lại lấy hộp kem nền ra, soi gương lần thứ sáu, hỏi người bên cạnh: “Thật sự che được rồi chứ?”

Giang Ký Minh: “Che rồi.”

Tống Phưởng hơi ghé mặt đến trước mặt anh, khoảng cách rất gần, xác nhận lần thứ bảy: “Thật sự không rõ ——“

"Khụ khụ khụ!"

Cách đó không xa truyền đến tiếng giả vờ ho cắt ngang Tống Phưởng.

Tống Phưởng ngừng động tác lại, nghiêng đầu nhìn về phía trước.

Người đàn ông trung niên mặc chiếc áo lông ngắn đứng trước hành lang, nhìn thấy cô thì giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Ô, Phưởng Phưởng về rồi đấy hả con?”

Diễn xuất khoa trương giả dối, quá nhiều sạn.

Tống Phưởng dạ, “Muộn rồi bố còn xuống đây làm gì thế ạ?”

Động tác Giang Ký Minh bỗng cứng lại, anh ngước mắt cũng nhìn người đàn ông trung niên cách đó không xa.

Bố Tống: “Bố xuống đi dạo ý mà.”

10 giờ tối, tối lửa tắt đèn đi dạo một mình, người trung niên đúng là thú vị thật.

Bố Tống hếch cao cằm, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về phía hai người. Cảm giác ông hôm nay hơi khác ngày thường, hình như, hình như cố ý thể hiện uy nghiêm mình là bố Tống Phưởng với người nào đó.

Ông dừng bước, nhìn vào mặt Giang Ký Minh.

Ông còn chưa mở miệng hỏi, Giang Ký Minh đã tự khai báo họ tên: “Cháu chào bác ạ, cháu là Giang Ký Minh.” Hiếm khi thấy được một mặt lễ phép kính cẩn của anh như vậy.

“Ừ.”

Ánh mắt bố Tống đánh giá anh một lượt từ đầu đến chân.

Ừ, không ngạo mạn không tự ti, có lễ độ, coi như không tệ.

Cộng năm điểm.

Bố Tống vẫn không thả tay chắp sau lưng ra, nhìn khá có tư thế lãnh đạo, ông hỏi: “Cậu có quan hệ gì với Tiểu Phưởng đấy?”

Tống Phưởng có linh cảm xấu, cô vừa quay đầu muốn nháy người bên cạnh thì Giang Ký Minh đã mở miệng trả lời: “Cháu là bạn trai em ấy ạ.”

Hai mắt Tống Phưởng trợn còn to hơn khi nghe anh nói “kem nền”.

Người anh em lanh mồm lanh miệng quá vậy!!!

Bố Tống như đạt được đáp án trong dự liệu, biểu cảm không thay đổi nhiều lắm.

“Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?”

“46 ngày ạ.”

“Quen biết như thế nào?”

“Chúng cháu quen qua Dư Uyển Uyển.”

“Hai đứa là ai theo đuổi ai?”

“Là ——“

Giang Ký Minh vừa nói một chữ đã bị Tống Phưởng bị miệng, đáp án vốn chuẩn bị nói ra cũng nuốt hết vào bụng.

Nếu cô còn không cắt ngang đối thoại của bọn họ thì có khi chỉ khoảng hai phút thôi là bố cô sẽ muốn hỏi cả số đo ba vòng của bạn trai cô mất!

Cô cau mày, tức giận: “Anh ngốc đấy à, sao bố em hỏi gì cũng đáp thế?!” Ngày thường đâu thấy anh tốt bụng như vậy, người ngoài hỏi gì cũng đáp mà không chê phiền, không đen mặt, xấu tính bỗng nhiên đổi tính.

Môi anh dán vào lòng bàn tay cô mấp máy muốn nói gì đó, hơi thở ấm áp phả vào lòng bàn tay.

Tống Phưởng chỉ nghe được rõ mấy chữ, cô buông tay che môi anh xuống, hỏi: “Anh nói gì cơ?”

“Anh nói,” anh nhìn vào mắt cô, “Vì đó là bố của em.”

Bởi vì ông ấy là bố của em nên anh nhất định phải đối xử với ông tôn kính mười phần.

Tống Phưởng không ngờ anh sẽ trả lời chắc chắn như vậy, cô ngây ngẩn người, tay dán vào má anh cũng quên buông ra.

Hai người dựa vào rất gần, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chỉ có người kia, dường như họ đang đặt mình vào không gian riêng tư, tự động bỏ qua tất cả mọi người và mọi chuyện xung quanh.

Bố Tống bị xem như ‘người vô hình’ cực kỳ không vui, cất cao âm lượng: “Tống Phưởng! Bố vẫn ở đây đấy nhé!”

Thế mà con lại dám dựa về phía trước dựa về phía trước đấy, muốn áp vào người người ta luôn! Nhà có con gái! Phải biết rụt rè!

Lúc này Tống Phưởng mới hồi phục lại tinh thần.

Cô ngượng ngùng buông tay dán lên mặt Giang Ký Minh ra, mặt cô đỏ đến mang tai, có khi còn đậm hơn cả khi vừa rồi uống say, lớp kem nền kia coi như bỏ.

Bố Tống hừ một tiếng, ánh mắt đảo quanh hai người vài lần, cuối cùng dùng âm lượng thấp hơn bình thường vài độ nói với con gái mình: “Con còn chưa về nhà đi? Mẹ con nhắc con nhiều lần rồi đấy.”

“Về ạ, về ạ.” Tống Phưởng trả lời chắc nịch. Cô nói xong lại quay đầu dặn dò Giang Ký Minh bên cạnh: “Anh về cẩn thận nhé, đến khách sạn nhớ gửi tin nhắn cho em.”

Giang Ký Minh ngoan ngoãn đáp được.

Tống Phưởng còn chuẩn bị nói gì đó nhưng vừa nói ba chữ đã bị bố Tống cắt ngang: “Tống Phưởng, mười giờ năm rồi nhé.”

Ông nói gằn từng chữ, hai tay chống lưng hất cao cằm, giọng nói trầm thấp lộ ra uy nghiêm của bố già.

Người vô hình lấy lại cảm giác tồn tại.

10 giờ lẻ 5 phút, đi qua gác cổng 5 phút, bốn bỏ lên năm thành 1 giờ. Tống tiểu thư, cô đúng là quá không đúng giờ, thế là dở rồi, chết thật, chẳng trách bố cô lại thúc giục.

“Con biết rồi mà!

Tống Phưởng bất đắc dĩ, có một người bố đam mê nghiệp diễn đúng là chuyện phiền phức. Cô nhìn Giang Ký Minh, “Vậy em lên trước nha.”

Giang Ký Minh ừ một tiếng, duỗi tay xoa đỉnh đầu cô, “Em đi đi.”

——

Lúc Tống Phưởng đi, cả khuôn mặt đều viết đầy không nỡ xa bạn trai, lưu luyến từng bước, lại còn vẫy tay. Ngưu Lang Chức Nữ một năm gặp một lần còn chưa không giống như cô.

Bố Tống nhìn không khỏi hừ lạnh một tiếng. Thôi xin, làm như sẽ không còn được gặp lại nhau ấy, bọn trẻ thời nay thích chơi trò khoa trương ghê.

Người bố đang khinh thường hình như đã quên thời trẻ mình và mẹ Tống yêu đương, cảnh tượng ông ôm mẹ Tống khóc than thảm thiết ở nhà ga khi phải chia xa.

Cha nào con nấy.

Gen khoa trương là di truyền cả.

Mãi đến khi tiến vào tòa nhà, quay người lại không còn thấy Giang Ký Minh nữa thì Tống Phưởng mới thu hồi ánh mắt.

Bố Tống đi nhanh hơn cô, hai người cách một khoảng xa, Tống Phưởng tăng tốc bước chân đuổi kịp ông, cô liếc trộm sườn mặt bố Tống, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Bố Tống dừng lại trước thang máy, ông ấn thang rồi nghiêng đầu nhìn Tống Phưởng: “Có phải con muốn bố giữ bí mật với mẹ không?”

Tống Phưởng mỉm cười nịnh nọt: “Dạ đúng đúng.”

Bố Tống nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

Tống Phưởng: “Bố biết mà, mẹ con luôn hy vọng con tìm một người bạn trai làm công chức ổn định, đột nhiên nói cho mẹ biết con có bạn trai làm tuyển thủ eSport thì con sợ mẹ không tiếp nhận nổi.”

Bố Tống liếc cô một cái: “Cho nên đợt này thỉnh thoảng con lại khen cậu ấy trước mặt mẹ con là đang làm tiền đề về sau đấy à?”

Tống Phưởng cười hê hê hai tiếng: “Phòng bị trước mà bố.”

Thang máy xuống lầu một, cửa mở ra.

Hai người Tống Phưởng và bố Tống một trước một sau đi vào.

Bố Tống than nhẹ một tiếng: “Hai đứa các con không đứa nào để bố mẹ đỡ lo.”

Một đứa thì học đại học tài chính bốn năm, sau khi tốt nghiệp mặc kệ người nhà phản đối đi làm nghề làm đẹp. Một đứa thì đang học trung học, việc học căng thẳng muốn chết còn muốn vẽ truyện tranh, suốt ngày nói sau này muốn làm họa sĩ vẽ truyện.

Hai chị em Tống Phưởng Tống Huyên này, rút bừa một người ra cũng là đối tượng khiến phụ huynh nhức đầu, bố Tống mẹ Tống trúng độc đắc, sinh được cả đôi.

Nói đến đây, Tống Phưởng rất biết ơn bố Tống. Cô biết rõ, nhờ có công lao vô cùng lớn của bố Tống mà người phản đối cô làm beauty blogger nhất như mẹ Tống mới có thể chấp nhận.

Lúc ấy, vì cô không đi làm công việc trong nhà đã an bài, nhất quyết phải đi làm beauty blogger mà ngày nào mẹ Tống cũng cãi nhau với cô, ầm ĩ mặt đỏ đến mang tai vẫn chưa bỏ qua, bầu không khí trong nhà cực kỳ căng thẳng. Lần đó, đến cả Tống Huyên còn sợ hai người, trốn được trong phòng thì sẽ không ra ngoài, chỉ sợ khói lửa chiến tranh lan đến mình.

Mẹ Tống ngày càng gây nhiều áp lực lên Tống Phưởng, ngay khi Tống Phưởng không chịu nổi nữa, muốn thỏa hiệp từ bỏ đối đầu với mẹ Tống , bố Tống đến gõ cửa phòng cô. Ông tới chỉ hỏi cô một câu, cô có thật sự muốn làm beauty blogger gì gì đó không?

Tống Phưởng gật đầu liên tục, cô cực kỳ muốn.

Vì ước nguyện của mẹ Tống mà cô đã lãng phí suốt bốn năm để học tài chính mình không thích, cô không muốn lại lãng phí nửa đời còn lại vì kỳ vọng của mẹ Tống.

Bố Tống ừ một tiếng, xoay người đi ra.

Sau đó, không biết bố Tống nói gì với mẹ Tống, dáng vẻ kiêu ngạo của mẹ Tống ngày càng mất dần, thái độ với cô cũng không còn kịch liệt như trước.

Một tuần sau, mẹ Tống nói với Tống Phưởng trêи bàn ăn: “Thôi được rồi, mẹ không lay chuyển được con, con muốn làm gì thì làm đi. Nhưng mẹ nói trước, nếu té ngã thì con đừng mong quay về được mẹ an ủi.”

Lúc ấy Tống Phưởng kinh sợ rơi đũa lạch cạch xuống đất.

Cô nhớ tới chuyện cũ, lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào. Tống Phưởng tựa vào vai bố Tống, khẽ nói: “Cảm ơn bố.”

Bố Tống cũng không khiêm tốn: “Con cảm ơn bố là đúng rồi đấy.”

Tống Phưởng cười.

Trong thang máy yên lặng trong chốc lát.

Hài hòa lại tĩnh mịch.

Bố Tống bỗng lên tiếng: “Con thật sự rất thích cậu ấy?” Lời này rất giống câu năm đó ông hỏi cô.

Tống Phưởng trả lời khẳng định, không hề do dự: “Vâng, thích lắm ạ.”

Cô chưa từng thích ai như thế này bao giờ.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, anh không cần làm gì cả, chỉ ở bên cạnh cô thôi đã đủ khiến cô cực kỳ vui vẻ.

Bố Tống không nói chuyện, trong lòng ngũ vị tạp trần*.

(*) Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn (ST)

Nhà tôi có con gái mới lớn, vừa hạnh phúc vừa bất đắc dĩ.

Ding ——

Đến tầng 13.

“Thằng nhóc đó, miễn cưỡng cũng coi như là hợp với con!” Bố Tống ngạo kiều* nhẹ nhàng vứt lại câu này rồi bước chân ra khỏi thang máy.

(*) Ngạo kiều: kiểu nghĩ một đằng làm một nẻo, thích muốn chết nhưng miệng tiện cứ nói trái lòng. (ST)

Tống Phưởng hơi sửng sốt, cười đuổi theo bước chân của bố.

Đây, đây là bố đồng ý rồi phải không?

Phải không phải không phải không phải không phải không?!!!

Pew! Tống Phưởng kϊƈɦ động muốn bắn pháo hoa chúc mừng, thông báo cho toàn thế giới.

...

Ban đêm sau khi rửa mặt.

Bố Tống mặc đồ ngủ đứng trước gương, chắp tay sau lưng, hất cằm lên, tái diễn hình tượng huy hoàng dưới lầu tối nay.

Mẹ Tống đi ngang qua, nhìn ông khó hiểu: “Ông làm gì đấy?”

Bố Tống cố ý hạ giọng, y hệt một tiếng trước: “Bà có cảm thấy tôi là một người cha rất uy nghiêm không?”

Mẹ Tống không hiểu ông đang nói gì, liếc mắt, “Lại lên cơn.”

Dứt lời, bà đi mất.

Chapter
1 Chương 1: Đánh rank
2 Chương 2: 16
3 Chương 3: Cúp Demacia (1)
4 Chương 4: Cúp Demacia (2)
5 Chương 5: Tên
6 Chương 6: Người tốt
7 Chương 7: RG
8 Chương 8: Tống Huyên
9 Chương 9: Dư Lâm
10 Chương 10: Anh trai tay đẹp
11 Chương 11: Thủ khống
12 Chương 12: Tủ lạnh
13 Chương 13: Trảm nam
14 Chương 14: Thức ăn cho chó
15 Chương 15: Cảm lạnh
16 Chương 16: Thích
17 Chương 17: Hì hì
18 Chương 18: À hú
19 Chương 19: Người ngu
20 Chương 20: Trận chung kết
21 Chương 21: Hãng T
22 Chương 22: Anh rể
23 Chương 23: Reng reng
24 Chương 24: Hài lòng
25 Chương 25: Rực rỡ
26 Chương 26: Nắm tay
27 Chương 27: Sau đó
28 Chương 28: Đàm Nghê
29 Chương 29: Vui vẻ
30 Chương 30: Đón năm mới
31 Chương 31: Vỏ đỗ
32 Chương 32: Khen anh đi
33 Chương 33: Đáng yêu
34 Chương 34: Dính người
35 Chương 35: Tham lam
36 Chương 36: Hôn môi
37 Chương 37: Giả
38 Chương 38: Cháo thuyền
39 Chương 39: Ảnh chụp
40 Chương 40: Đất diễn
41 Chương 41-1: Hôn anh
42 Chương 41-2: Hôn anh
43 Chương 42: Đến rồi
44 Chương 43: Phưởng Phưởng
45 Chương 44: Cẩu lương
46 Chương 45: Miễn cưỡng
47 Chương 46: Tiễn lên máy bay
48 Chương 47: Lì xì
49 Chương 48: Tức giận
50 Chương 49: Hạnh phúc
51 Chương 50: Theo đội
52 Chương 51: Dưỡng da
53 Chương 52: Trận chung kết (1)
54 Chương 53: Trận chung kết (2)
55 Chương 54: Uống rượu say
56 Chương 55: Ở chung
57 Chương 56: Rất ngọt
58 Chương 57: Quan tâm
59 Chương 58: Cô đơn
60 Chương 59: Ngậm miệng
61 Chương 60: Mời khách
62 Chương 61: Gâu gâu
63 Chương 62: Mid-season (1)
64 Chương 63: Mid-season (2)
65 Chương 64: Mid-season (3)
66 Chương 65: Kín tiếng
67 Chương 66: Ngây thơ
68 Chương 67: Ngượng ngùng
69 Chương 68: Người đẹp
70 Chương 69: Từ Kiệt
71 Chương 70: Phỏng vấn
72 Chương 71: Hoàn mỹ
73 Chương 72: Rất thảm
74 Chương 73: A thổi
75 Chương 74: Trở về
76 Chương 75: Giống mèo
77 Chương 76: Thế thì đã sao
78 Chương 77: Đẹp trai
79 Chương 78-1: Công khai
80 Chương 78-2: Công khai
81 Chương 79: Dư luận
82 Chương 80: Một nụ hôn
83 Chương 81-1: Phụ huynh
84 Chương 81-2: Phụ huynh
85 Chương 82: Mê người (1)
86 Chương 83: Mê người (2)
87 Chương 84: Phiên ngoại (1): Sự tồn tại của cái tên Demacia
88 Chương 85-1: Phiên ngoại (2): Nhật ký mang thai
89 Chương 85-2: Phiên ngoại (2): Nhật ký bạn nhỏ
Chapter

Updated 89 Episodes

1
Chương 1: Đánh rank
2
Chương 2: 16
3
Chương 3: Cúp Demacia (1)
4
Chương 4: Cúp Demacia (2)
5
Chương 5: Tên
6
Chương 6: Người tốt
7
Chương 7: RG
8
Chương 8: Tống Huyên
9
Chương 9: Dư Lâm
10
Chương 10: Anh trai tay đẹp
11
Chương 11: Thủ khống
12
Chương 12: Tủ lạnh
13
Chương 13: Trảm nam
14
Chương 14: Thức ăn cho chó
15
Chương 15: Cảm lạnh
16
Chương 16: Thích
17
Chương 17: Hì hì
18
Chương 18: À hú
19
Chương 19: Người ngu
20
Chương 20: Trận chung kết
21
Chương 21: Hãng T
22
Chương 22: Anh rể
23
Chương 23: Reng reng
24
Chương 24: Hài lòng
25
Chương 25: Rực rỡ
26
Chương 26: Nắm tay
27
Chương 27: Sau đó
28
Chương 28: Đàm Nghê
29
Chương 29: Vui vẻ
30
Chương 30: Đón năm mới
31
Chương 31: Vỏ đỗ
32
Chương 32: Khen anh đi
33
Chương 33: Đáng yêu
34
Chương 34: Dính người
35
Chương 35: Tham lam
36
Chương 36: Hôn môi
37
Chương 37: Giả
38
Chương 38: Cháo thuyền
39
Chương 39: Ảnh chụp
40
Chương 40: Đất diễn
41
Chương 41-1: Hôn anh
42
Chương 41-2: Hôn anh
43
Chương 42: Đến rồi
44
Chương 43: Phưởng Phưởng
45
Chương 44: Cẩu lương
46
Chương 45: Miễn cưỡng
47
Chương 46: Tiễn lên máy bay
48
Chương 47: Lì xì
49
Chương 48: Tức giận
50
Chương 49: Hạnh phúc
51
Chương 50: Theo đội
52
Chương 51: Dưỡng da
53
Chương 52: Trận chung kết (1)
54
Chương 53: Trận chung kết (2)
55
Chương 54: Uống rượu say
56
Chương 55: Ở chung
57
Chương 56: Rất ngọt
58
Chương 57: Quan tâm
59
Chương 58: Cô đơn
60
Chương 59: Ngậm miệng
61
Chương 60: Mời khách
62
Chương 61: Gâu gâu
63
Chương 62: Mid-season (1)
64
Chương 63: Mid-season (2)
65
Chương 64: Mid-season (3)
66
Chương 65: Kín tiếng
67
Chương 66: Ngây thơ
68
Chương 67: Ngượng ngùng
69
Chương 68: Người đẹp
70
Chương 69: Từ Kiệt
71
Chương 70: Phỏng vấn
72
Chương 71: Hoàn mỹ
73
Chương 72: Rất thảm
74
Chương 73: A thổi
75
Chương 74: Trở về
76
Chương 75: Giống mèo
77
Chương 76: Thế thì đã sao
78
Chương 77: Đẹp trai
79
Chương 78-1: Công khai
80
Chương 78-2: Công khai
81
Chương 79: Dư luận
82
Chương 80: Một nụ hôn
83
Chương 81-1: Phụ huynh
84
Chương 81-2: Phụ huynh
85
Chương 82: Mê người (1)
86
Chương 83: Mê người (2)
87
Chương 84: Phiên ngoại (1): Sự tồn tại của cái tên Demacia
88
Chương 85-1: Phiên ngoại (2): Nhật ký mang thai
89
Chương 85-2: Phiên ngoại (2): Nhật ký bạn nhỏ
footer(); ?>