Chương 81-2: Phụ huynh

Khi Giang Ký Minh và Tống Phưởng chuẩn bị rời đi, Tống Huyên trở về.

Mấy người gặp ở cửa ra vào, đều ngạc nhiên.

Vẻ mặt Tống Huyên hơi mất tự nhiên, ngoan ngoãn chào hỏi: “Chị, anh rể.”

Mẹ Tống thấy Tống Huyên hơi kinh ngạc, ngước nhìn đồng hồ, lập tức trầm mặt, lạnh lùng hỏi: “Tống Huyên, con lại trốn tự học buổi tối?!” Tự học của lớp 10 phải chín giờ mới tan, nhưng bây giờ mới tám giờ rưỡi mà cậu đã đứng ở cửa nhà.

Mẹ Tống đi vào, lại thấy vết thương dưới mắt trái của Tống Huyên thì càng tức giận, nói với Tống Phưởng: “Cái thằng này ngày càng quá đáng, mấy ngày trước đi về mặt mày đầy thương tích, còn đánh bạn học nhập viện. Haiz, mẹ tức chết mất.”

Tống Phưởng giật mình, nhìn vết thương trêи mặt em trai, chỗ đó đã bôi thuốc, đóng vảy rồi.

Tống Huyên mím môi, dáng vẻ đầy tâm sự, không trả lời câu hỏi của mẹ Tống, trái lại kéo tay chị gái đi vào trong phòng.

“Tiểu Huyên làm gì thế hả, anh chị sắp đi rồi!”

“Con nói chuyện với chị chút!” Rồi cậu lại lớn tiếng nói với Giang Ký Minh: “Em mượn vài phút nha anh rể!”

Tống Phưởng ở cạnh nghe tức quá phải cười, thằng nhóc này coi cô là đồ vật đấy à.

Tống Huyên dắt Tống Phưởng ra ban công.

Bóng đêm bên ngoài mù mịt, tấm màn đen hơi rủ xuống, thỉnh thoảng thoáng qua vài cơn gió mát.

Lần đầu tiên Tống Phưởng thấy cậu nghiêm túc như thế, ngày trước gây ra họa lớn cũng không thấy cậu sầu thế này, cô cười: “Đây là sao đây? Em đánh bom trường học à?”

“Không phải.”

Tống Phưởng sững sờ, cảm thấy thanh âm này hơi sai sai, cô nâng mặt em trai lên, chỉ thấy mắt cậu đã đỏ lên. Lúc này Tống Phưởng thật sự sợ, hoảng loạn nói: “Sao vậy, sao, sao lại khóc, lớn đầu rồi mà còn khóc? Em có thấy xấu hổ không? Làm sao, nói cho chị biết, chị nghĩ cách cho em.”

Đầu ngón tay cô chạm vào khóe mắt cậu, nhiệt độ ấm áp, kéo một đường dài từ làn da đến trái tim tim cậu. Cậu không nhịn được nữa, nước mắt tuôn rơi.

"Chị, em xin lỗi, rất xin lỗi."

Tống Phưởng bối rối, "Hả?"

Tống Huyên nói hết mọi chuyện, kể toàn bộ chuyện chụp lén cô và Giang Ký Minh hôn nhau ở sân bay không sót một chữ. Lúc trước cậu gửi ảnh cho bạn xem, đã dặn dò bạn mình không được tuồn ra ngoài nhưng người bạn vẫn lén nói với người khác. Vì thế mới có một màn bức ảnh kia xuất hiện trêи diễn đàn buôn chuyện.

Dư luận trêи mạng không ngừng lên men, Tống Huyên cũng hối hận tự trách ngày ngày, chỉ muốn quay lại lúc đó tát cho mình 800 cái.

Nghe cậu nói xong, Tống Phưởng không tức giận, rất bình tĩnh, vươn tay chạm nhẹ lên vết thương đỏ tía dưới khóe mắt cậu, hỏi: “Đây là vì em đánh nhau với người bạn kia à?”

“Vâng.”

Lúc cậu nhìn thấy ảnh chụp và những tin tức trêи mạng đã tức giận không thôi. Cậu nén giận, dùng tài khoản tác giả để đăng lên Weibo, sau đó kéo thằng nhãi kia đến ra bãi đất trống phía sau tòa nhà dạy học để tẩn cho một trận nhừ đòn.

Tống Phưởng thở dài, lấy giấy trong túi ra lau nước mắt cho em trai, nói: “Có mỗi chuyện này mà cũng khóc, Tống Huyên, mười bảy tuổi rồi, đừng yếu ớt thế nữa.”

Tống Huyên kinh ngạc ngẩng đầu, vừa nói chuyện vừa không nhịn được nghẹn ngào: “Chị… Chị hức… Chị chị không tức hức… giận ạ hức…”

Dáng vẻ này của cậu rất buồn cười, Tống Phưởng cười ra tiếng, nói: “Tức chứ sao lại không, nhưng nhìn thái độ nhận sai của em thành khẩn như vậy, vừa khóc vừa nấc nên chị tha cho em lần này đấy.”

Tống Huyên nghe thấy tiếng ‘tha thứ’ làm thần kinh căng thẳng mấy ngày nay lập tức thả lỏng, nhưng nước mắt tuôn ra không những không ngừng mà còn nhiều hơn, cậu nhào vào lòng chị gái, khóc núi lở đất mòn: “Hu hu hu hu, chị hức… Chị thật tốt hức… Hu hu hu hu hu em rất xin lỗi hức… Chị…”

Tống Phưởng vỗ nhẹ lưng cậu, ừ, ngoan ngoan, chị tha thứ cho em mà.

Giang Ký Minh ngồi ở ghế lái khởi động xe, vô tình liếc thấy phần vai trái ướt đẫm nước mắt của cô, cười nói: “Vừa nãy Tống Huyên khóc to thật.”

Tống Phưởng nhớ đến bộ dạng thê thảm vừa rồi của Tống Huyên liền cảm thấy bất lực, nói: “Chắc là bố mẹ em bị dọa rồi.”

“Ừ, cô sợ tới mức muốn chạy tới xem mấy lần, nhưng bị chú ngăn lại."

Anh nhắc tới ‘chú’, Tống Phưởng xoay người, nhìn anh cười híp mắt: “Chúc mừng anh nhé A thần, hôm nay thắng đậm, được 200 điểm của bố mẹ em.”

“Nhờ em biết cách chỉ bảo đấy.”

Tống Phưởng cười.

Đang là giờ cao điểm, đoạn đường này lại vào trung tâm thành phố nên rất ùn tắc.

Đèn đỏ phía trước sáng lên, từng chiếc xe nối tiếp nhau trêи đường.

“Tống Phưởng.”

Anh đột nhiên gọi cô.

“Hả, sao vậy.”

“Anh từng nhắc đến bố anh bao giờ chưa?”

Tống Phưởng ngẩn người, lắc đầu: “Chưa từng.”

Anh nhìn chằm chằm vào đầu xe, giọng điệu như đang kể chuyện của người khác.

“Bọn họ ly hôn từ khi anh còn rất nhỏ vì tính cách không hợp nhau. Anh được mẹ nuôi nấng, lớn lên ở thành phố O. Sau khi họ ly hôn, ông ấy rời thành phố O đến thành phố A phấn đấu. Ông ấy mở một công ty, công ty phát triển rất tốt, ông ấy cũng bộn bề công việc, một năm khó lắm anh mới gặp ông ấy được một lần. Anh nhớ có lần nọ, suốt hai năm anh và ông ấy chỉ trò chuyện vài lần, còn chẳng gặp mặt lần nào. Lúc còn rất nhỏ anh từng hỏi ông ấy, tại sao không về gặp anh, ông ấy nói mình cũng muốn về nhưng công việc bận rộn không về được. Lần nào anh hỏi cũng nhận được câu trả lời như vậy, không khác một chữ, cho nên sau đó anh cũng không hỏi nữa.”

Tống Phưởng nghe đến đây, nắm chặt tay anh.

“Mấy năm nay ông ấy luôn muốn đền bù cho anh tuổi thơ thiếu thốn tình thương của cha.” Nói đến đây, anh cười tự giễu: “Giờ anh đã lớn thế này rồi, đền bù tuổi thơ thiếu thốn? Làm sao bù đắp được?"

Có nhiều thứ, nếu bạn bỏ lỡ thời điểm chính là sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ, sau này bạn có muốn bù đắp thế nào cũng vẫn chỉ là mất bò mới lo làm chuồng.

Tống Phưởng hỏi: “Vậy, vậy người giúp chăm Demacia ——”

“Anh ta là thư ký của bố anh. Vì bố anh nên anh và anh ta thường xuyên gặp nhau. Sau đó anh ta biết anh phải đi thi đấu không có ai chăm sóc Demacia nên chủ động đề xuất giúp anh chăm nó, vì thế mỗi lần anh đi thi đấu đều để Demacia ở nhà anh ta.” Trong đó, chắc chắn phải có ý của bố Giang, không nhiều thì ít.

Tống Phưởng nhìn sườn mặt anh, hỏi: “Sao tự dưng hôm nay lại nói chuyện này với em?”

“Hôm qua ông ấy gọi điện thoại cho anh, hỏi anh dự định làm gì sau khi nghỉ thi đấu.” Anh nói, “Ông ấy vẫn muốn để anh vào công ty của mình, nói giữ vị trí cấp cao cho anh, đợi vài năm nữa sẽ chuyển ít cổ phần cho anh.”

“Anh nghĩ sao?”

“Anh không muốn đi.” Anh vốn không có hứng thú quản lý công ty, mà công ty kia còn là sản nghiệp bố Giang và vợ hiện giờ của ông ta đạt được sau vài chục năm phấn đấu. Anh bay lên chức cao lại còn được cổ phần, như không làm mà hưởng, thu hoạch được những thứ vốn không thuộc về mình. Anh không thích vậy.

Tống Phưởng lặng im trong chốc lát, "Giang Ký Minh."

Anh nghiêng đầu, đón lấy ánh mắt cô, “Ừm?”

Cô kéo tay anh, đặt ở bên môi, hôn nhẹ xuống mu bàn tay. Cô nói: “Em ủng hộ mọi quyết định của anh, anh làm gì em cũng ủng hộ.”

“Cho dù nghỉ thi đấu không có việc làm cũng không sao hết, em có nhiều tiền lắm, có thể nuôi cả anh lẫn em, còn có thể nuôi cả con chúng mình sau này. Nuôi cả nhà cũng không thành vấn đề.”

Sương mù trong đôi mắt vốn u ám chợt tan đi vì câu nói này, thậm chí tràn ngập vui vẻ, xán lạn như sao trời. Trọng điểm của anh hoàn toàn không tập trung đúng chỗ, “Con hả? Chúng mình sẽ có mấy đứa nhỉ?”

Tống Phưởng không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp lại anh: “Hai đứa đi, một trai một gái là tốt nhất.”

“Còn gì nữa không?”

“Chúng mình sẽ đổi một căn nhà lớn hơn, tự tay lựa chọn thiết kế cho mọi vật trang trí trong nhà, không bỏ sót góc nào. Đương nhiên là em sẽ không chỉ cân nhắc mỗi sở thích của mình rồi trang trí tất cả phòng màu hồng phần bánh bèo, mà cũng sẽ tham khảo cả sở thích của anh để lắp đặt trang trí nữa chứ.”

“Còn gì nữa không?”

“Còn ——” Mắt cô sáng lên, khẽ nói: “Chúng ta sẽ xây dựng một gia đình mà ai cũng ghen tị. Em sẽ mãi mãi yêu anh như thế này."

Tống Phưởng rất thích xem « Friends », xem đi xem lại mười mùa rất nhiều lần.

Nhiều người nói cảnh cảm động nhất giữa Chandler và Monica là khi Chandler cầu hôn Monica. Nhưng không phải lúc đó khiến Tống Phưởng cảm động nhất, mà là đám cưới của Chandler và Monica.

Monica muốn tổ chức một đám cưới xa hoa, ước tính chi phí đám cưới sẽ ngốn hết tài khoản của Chandler. Ban đầu Chandler không đồng ý, nhưng sau đó thấy vợ mình cố chấp với đám cưới xa hoa thì lựa chọn nhượng bộ.

Anh ấy nói: "Khi cầu hôn, anh nói với em, anh sẽ cố gắng hết sức để em hạnh phúc, nếu một đám cưới hoàn hảo có thể khiến em hạnh phúc thì chúng ta cứ làm thôi."

Cô ấy nói: "Vậy còn tương lai, sau này thì sao?"

Anh ấy nói: “Quan tâm làm quái gì. Chúng mình chỉ sinh hai đứa, sau đó chọn đứa mình thích nhất để cho nó lên đại học.”

Cô ấy nói: “Ban đầu anh muốn mấy đứa?”

Anh ấy nói: “Bốn đứa. Một bé trai, một đôi song sinh gái, rồi lại một bé trai.”

Cô ấy nói: “Còn gì nữa không? Anh còn nghĩ đến gì nữa?”

Anh ấy nói: “Còn nhà của chúng mình nữa, có lẽ một ngôi nhà nhỏ ngoài trung tâm thành phố..."

Chandler nói tất cả những gì mình tưởng tượng về tương lai của họ.

Tống Phưởng xem mà không phát hiện nước mắt đầy mặt từ bao giờ, cô vừa lau nước mắt vừa nghĩ, nếu sau này có ai nói với mình những lời này, nhất định cô sẽ gả cho anh ấy không cần nghĩ ngợi.

Nhưng thật sự không ngờ, tương lai, cô lại là người nói lời này.

Mà đối tượng khiến cô nói lời này, nói ra thì hơi ngại, nhưng sự thật là cô rất thích anh, thậm chí có thể nói là yêu, cô yêu anh, rất yêu rất yêu anh.

Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một người đến vậy. Hoặc phải nói là cô chưa bao giờ dám tưởng tượng, có một người có thể làm mình yêu đến thế. Thượng đế ưu ái cô như vậy, đưa anh đến bên cô.

Nghĩ tới những thứ này, cô không kìm nổi, mắt đỏ lên, mũi cũng hơi cay cay.

Khóe môi anh hơi cong lên, vươn tay véo nhẹ má cô, ánh mắt cưng chiều: “Anh cũng sẽ mãi luôn yêu em.”

Chapter
1 Chương 1: Đánh rank
2 Chương 2: 16
3 Chương 3: Cúp Demacia (1)
4 Chương 4: Cúp Demacia (2)
5 Chương 5: Tên
6 Chương 6: Người tốt
7 Chương 7: RG
8 Chương 8: Tống Huyên
9 Chương 9: Dư Lâm
10 Chương 10: Anh trai tay đẹp
11 Chương 11: Thủ khống
12 Chương 12: Tủ lạnh
13 Chương 13: Trảm nam
14 Chương 14: Thức ăn cho chó
15 Chương 15: Cảm lạnh
16 Chương 16: Thích
17 Chương 17: Hì hì
18 Chương 18: À hú
19 Chương 19: Người ngu
20 Chương 20: Trận chung kết
21 Chương 21: Hãng T
22 Chương 22: Anh rể
23 Chương 23: Reng reng
24 Chương 24: Hài lòng
25 Chương 25: Rực rỡ
26 Chương 26: Nắm tay
27 Chương 27: Sau đó
28 Chương 28: Đàm Nghê
29 Chương 29: Vui vẻ
30 Chương 30: Đón năm mới
31 Chương 31: Vỏ đỗ
32 Chương 32: Khen anh đi
33 Chương 33: Đáng yêu
34 Chương 34: Dính người
35 Chương 35: Tham lam
36 Chương 36: Hôn môi
37 Chương 37: Giả
38 Chương 38: Cháo thuyền
39 Chương 39: Ảnh chụp
40 Chương 40: Đất diễn
41 Chương 41-1: Hôn anh
42 Chương 41-2: Hôn anh
43 Chương 42: Đến rồi
44 Chương 43: Phưởng Phưởng
45 Chương 44: Cẩu lương
46 Chương 45: Miễn cưỡng
47 Chương 46: Tiễn lên máy bay
48 Chương 47: Lì xì
49 Chương 48: Tức giận
50 Chương 49: Hạnh phúc
51 Chương 50: Theo đội
52 Chương 51: Dưỡng da
53 Chương 52: Trận chung kết (1)
54 Chương 53: Trận chung kết (2)
55 Chương 54: Uống rượu say
56 Chương 55: Ở chung
57 Chương 56: Rất ngọt
58 Chương 57: Quan tâm
59 Chương 58: Cô đơn
60 Chương 59: Ngậm miệng
61 Chương 60: Mời khách
62 Chương 61: Gâu gâu
63 Chương 62: Mid-season (1)
64 Chương 63: Mid-season (2)
65 Chương 64: Mid-season (3)
66 Chương 65: Kín tiếng
67 Chương 66: Ngây thơ
68 Chương 67: Ngượng ngùng
69 Chương 68: Người đẹp
70 Chương 69: Từ Kiệt
71 Chương 70: Phỏng vấn
72 Chương 71: Hoàn mỹ
73 Chương 72: Rất thảm
74 Chương 73: A thổi
75 Chương 74: Trở về
76 Chương 75: Giống mèo
77 Chương 76: Thế thì đã sao
78 Chương 77: Đẹp trai
79 Chương 78-1: Công khai
80 Chương 78-2: Công khai
81 Chương 79: Dư luận
82 Chương 80: Một nụ hôn
83 Chương 81-1: Phụ huynh
84 Chương 81-2: Phụ huynh
85 Chương 82: Mê người (1)
86 Chương 83: Mê người (2)
87 Chương 84: Phiên ngoại (1): Sự tồn tại của cái tên Demacia
88 Chương 85-1: Phiên ngoại (2): Nhật ký mang thai
89 Chương 85-2: Phiên ngoại (2): Nhật ký bạn nhỏ
Chapter

Updated 89 Episodes

1
Chương 1: Đánh rank
2
Chương 2: 16
3
Chương 3: Cúp Demacia (1)
4
Chương 4: Cúp Demacia (2)
5
Chương 5: Tên
6
Chương 6: Người tốt
7
Chương 7: RG
8
Chương 8: Tống Huyên
9
Chương 9: Dư Lâm
10
Chương 10: Anh trai tay đẹp
11
Chương 11: Thủ khống
12
Chương 12: Tủ lạnh
13
Chương 13: Trảm nam
14
Chương 14: Thức ăn cho chó
15
Chương 15: Cảm lạnh
16
Chương 16: Thích
17
Chương 17: Hì hì
18
Chương 18: À hú
19
Chương 19: Người ngu
20
Chương 20: Trận chung kết
21
Chương 21: Hãng T
22
Chương 22: Anh rể
23
Chương 23: Reng reng
24
Chương 24: Hài lòng
25
Chương 25: Rực rỡ
26
Chương 26: Nắm tay
27
Chương 27: Sau đó
28
Chương 28: Đàm Nghê
29
Chương 29: Vui vẻ
30
Chương 30: Đón năm mới
31
Chương 31: Vỏ đỗ
32
Chương 32: Khen anh đi
33
Chương 33: Đáng yêu
34
Chương 34: Dính người
35
Chương 35: Tham lam
36
Chương 36: Hôn môi
37
Chương 37: Giả
38
Chương 38: Cháo thuyền
39
Chương 39: Ảnh chụp
40
Chương 40: Đất diễn
41
Chương 41-1: Hôn anh
42
Chương 41-2: Hôn anh
43
Chương 42: Đến rồi
44
Chương 43: Phưởng Phưởng
45
Chương 44: Cẩu lương
46
Chương 45: Miễn cưỡng
47
Chương 46: Tiễn lên máy bay
48
Chương 47: Lì xì
49
Chương 48: Tức giận
50
Chương 49: Hạnh phúc
51
Chương 50: Theo đội
52
Chương 51: Dưỡng da
53
Chương 52: Trận chung kết (1)
54
Chương 53: Trận chung kết (2)
55
Chương 54: Uống rượu say
56
Chương 55: Ở chung
57
Chương 56: Rất ngọt
58
Chương 57: Quan tâm
59
Chương 58: Cô đơn
60
Chương 59: Ngậm miệng
61
Chương 60: Mời khách
62
Chương 61: Gâu gâu
63
Chương 62: Mid-season (1)
64
Chương 63: Mid-season (2)
65
Chương 64: Mid-season (3)
66
Chương 65: Kín tiếng
67
Chương 66: Ngây thơ
68
Chương 67: Ngượng ngùng
69
Chương 68: Người đẹp
70
Chương 69: Từ Kiệt
71
Chương 70: Phỏng vấn
72
Chương 71: Hoàn mỹ
73
Chương 72: Rất thảm
74
Chương 73: A thổi
75
Chương 74: Trở về
76
Chương 75: Giống mèo
77
Chương 76: Thế thì đã sao
78
Chương 77: Đẹp trai
79
Chương 78-1: Công khai
80
Chương 78-2: Công khai
81
Chương 79: Dư luận
82
Chương 80: Một nụ hôn
83
Chương 81-1: Phụ huynh
84
Chương 81-2: Phụ huynh
85
Chương 82: Mê người (1)
86
Chương 83: Mê người (2)
87
Chương 84: Phiên ngoại (1): Sự tồn tại của cái tên Demacia
88
Chương 85-1: Phiên ngoại (2): Nhật ký mang thai
89
Chương 85-2: Phiên ngoại (2): Nhật ký bạn nhỏ
footer(); ?>