Thạch gia trang dưới ánh trăng đêm huyền ảo như tĩnh lặng và quạnh hiu hơn những ngày thường, lũ hài tử thất thần trong ngôi nhà trống vắng của mình, không còn bóng dáng người thân yêu khiến chúng cảm thấy sợ hãi giữa những nơi thân thuộc.
Không biết từ ai bắt đầu chúng tụ tập lại khoảng trống trước hai ngôi mộ lớn, chúng nhìn nhau rồi từng đứa chạy đi kiếm củi chất thành một đống ở giữa sân và đốt lửa lên, chúng ngồi yên lặng quan sát ánh lửa đỏ rực ánh mắt mông lung ướt nhoè lệ.
Có lẽ chỉ có như vậy mới khiến chúng có thể ấm áp hơn xoa tan đi nỗi sợ hãi trong lòng mình, ngồi quây lại một vòng tròn lớn xung quanh đống lửa trầm tư không một ai mở lời với ai, có những hài tử một hai tuổi ngây thơ nằm trong lòng huynh tỷ mình nhìn vào ánh lửa thích thú nhưng chúng cũng dường như cảm thấy không gian tĩnh lặng nên cũng trở nên ngoan ngoãn hơn.
Gióng và mọi người ngồi uống trà trong nhà thấy ảnh lửa bên ngoài Nhìn Xuân Mai
" nàng đi xem phía ngoài có chuyện gì "
Xuân Mai vâng lời đứng dậy đi ra ngoài tìm hiểu, một lúc sau nàng đã trở về
" công tử, đám hài tử đang đốt lửa trại ở ngoài kia "
Gióng nghe vậy ngẫm nghĩ nói:
" có vẻ như những chuyện mới diễn ra khiến chúng không thể ngủ được"
Ba người Thạch Sanh gật đầu, bọn chúng dù sao cũng chỉ là đám hài tử thôi người thân mất đi không còn một ai cả làm sao mà không sợ hãi? Làm sao mà có thể ngủ ngon giấc được. Khải Đức cảm giác rõ ràng nhất trước đây khi tộc nhân của hắn bị đồ sát trong muôn vàn yêu thú hắn phải mất một thời gian mới ổn định được tâm lý ah.
Gióng nhìn mọi người nói: " chúng ta ra ngồi với chúng một chút, dù sao có người lớn ở bên sẽ khiến chúng yên tâm hơn."
" Vâng, công tử "
Thạch sanh cùng với hai người Xuân Mai gật đầu rồi theo sau lưng Gióng đi ra ngoài, sắp ra đến cửa thì có thanh âm vang lên
" Công tử, An Nhiên cũng muốn đi " An Nhiên vốn dĩ nằm trên giường trong phòng nằm nghỉ nhưng nàng không thể nào chợp mắt được nên đành nghe mọi người trò chuyện cho khuây khỏ giờ thấy mọi người rời đi nàng thật sự không giám ở một mình, bóng tối khiến nàng sợ hãi.
Nàng cố gượng dậy, khuôn mặt non nớt hốc hác, nhưng thân thể nàng run rẩy không vững đi từng bước loạng choạng ngả ngiêng, nàng dựa tay vào những đồ vật trên đường đi bờ môi cắn chặt.
Bốn người Gióng nhìn An Nhiên mặc dù yếu ớt như vậy nhưng vẫn muốn theo mọi người ra ngoài, xem ra nàng không hề muốn ở một mình. Xuân Mai tiến lại dìu An Nhiên lại, Gióng nhìn nữ hài nói:
" thôi được! Thạch Sanh ngươi cõng nàng đi "
Thạch Sanh gật đầu nhận nàng từ Xuân Mai ân cần nói:
" Nhiên Nhi cẩn thận chút để ta cõng con đi "
" ân" An Nhiên gật đầu yếu ớt, nàng được Xuân Mai trợ giúp leo lên lưng Thạch Sanh.
Tấm lưng thật rộng và ấm áp, nàng khẽ gục mặt từng dòng lệ ngọc rơi xuống, bờ vai này khiến nàng nhớ đến phụ thân vai người cũng vậy thật lớn, người thường hay cõng nàng vui đùa hạnh phúc nhường nào nhưng giờ không còn nữa rồi.
Thấy An Nhiên đã yên vị trên lưng Thạch Sanh, Gióng ra hiệu nói với tất cả " chúng ta đi thôi! "
Mọi người bước đi trên hành lang Thạch gia, nhưng hành lang lá cây rơi đầy phát ra những tiếng xào xạc trong màn đêm mờ.
Thạch Sanh cảm nhân sự rung động của An Nhiên phía sau, nước mắt nàng làm lưng áo hắn thấm ướt
" Nhiên Nhi con khóc đấy ah?? "
" ưm, Nhiên nhi xin lỗi thúc..phựt phựt " nàng khẽ lau dòng lệ xin lỗi
Thạch Sanh đưa tay vỗ vỗ lưng nàng an ủi " Nhiên nhi đừng khóc nữa, con phải mau chóng khỏe lại. Có chuyện gì nói thúc và mọi người nghe"
" Nhiên nhi biết, Nhiên nhi sẽ khỏe lại thật nhanh để không làm ảnh hưởng đến mọi người, chỉ là... Chỉ là... Nhiên nhi nhớ phụ thân" An Nhiên gật đầu ngập ngừng nói
Mọi người nghe An Nhiên nói vậy có chút bùi ngùi, nữ hài tử mệnh khổ mất đi người thân thì thôi lại tận mắt nhìn mẫu thân ra đi trong tình trạng không mảnh vải che thân như thế? Lão thiên ah.
Thạch Sanh nhìn vào khoảng không lờ mờ ánh trăng, hắn ngẫm nghĩ hắn nhớ Quỳnh Nga hai người lấy nhau đã lâu thật sự đã bao nhiêu nam thắng rồi hắn không nhớ nổi nữa nhưng vẫn chưa có nổi một mụn con, nàng luôn mong ước được có một nhi nữ bầu bạn những lúc hắn đi săn lâu chưa về, hắn không hiểu là vì hắn bất lực nhưng không đúng ah, sức chiến phòng hắn rất mãnh liệt, có lẽ vì cả hai tu vi cao nên khả năng sinh nở có chút không như ý.
Hắn nghe An Nhiên nói bỗng dưng lòng xao động hắn muốn che chở cho thân hình bé nhỏ như chim non lạc mẹ trong cơn mưa này
" Nhiên nhi đừng buồn nữa? Ta cũng họ Thạch cùng họ với con lại không có con cái nên ta cũng rất buồn giờ ta nhận con làm nghĩa nữ, ta sẽ chăm sóc và bảo vệ cho con như cha ruột của con được không??"
Gióng và những người khác khá bất ngờ về quyết định của hắn nhưng ngẫm nghĩ đây cũng là chuyện tốt An Nhiên rất đáng thương có người chăm sóc cũng tốt hơn nữa hai người lại cùng họ với nhau xem ra đây có lẽ là cái mà người ta gọi là duyên phận cũng nên.
An Nhiên được Thạch Sanh cong trên lưng cũng cảm thấy bất ngờ, nàng úp mặt trên tấm lưng rộng lớn cảm nhận sự ấm áp vững trãi truyền đến khiến long nàng thật bình ổn, nàng khe khẽ gật đầu.
" Vâng, Nhiên nhi tham khiến nghĩa phụ "
Thạch Sanh người khẽ rung rung lắp bắp nói
" con có thể gọi ta là phụ thân không??"
An Nhiên cảm thấy sự rung động của người nghĩa phụ này, làm con tim non nớt của nàng cảm nhận được sự thật lòng trân trọng đối với mình, nàng thỏ thẻ
" phụ thân "
" hử"
" phụ thân" tưởng mình nói nhỏ quá Người không nghe rõ, nàng lại nói lớn hơn.
Hai từ phụ thân này Thạch Sanh đã chờ đợi rất lâu, hắn mong muốn nó như thế nào hắn không còn nhớ nữa nhưng cảm giác lúc này trong lòng hắn trở nên rất khó tả, hắn... Hắn có con rồi, Quỳnh Nga chúng ta có một đứa con gái như nàng mong muốn rồi! Nàng thấy không?? Nhi nữ của chúng ta đấy.
" haha ta có nhi nữ rồi! Công tử, người nghe thấy không? Mọi người nghe thấy không? Thạch Sanh ta có nhi nữ rồi!! Haha.." Thạch Sanh cười lớn, nhìn mọi người hỏi như không tin vào tai mình rồi lại cười lớn.
Gióng nhìn thấy sự kích động của Thạch Sanh ah đây là lần đầu tiên hắn thấy hắn kích động trước bất cứ điều gì, hắn vốn là người trầm ổn điềm tĩnh nha! xem ra việc này với hắn mức độ sát thương kinh khủng ah, Gióng cũng cười:
" ta nghe thấy rồi! Ngươi có nhi nữ ah một tiểu thiếu nữ xinh đẹp "
Thạch Sanh liên tục gật đầu cười toe, An Nhiên hai má đỏ ửng xấu hổ vì sự kích động của người phụ thân mới này phần nhiều là lời khen của Gióng ah không hiểu sao nàng thấy e thẹn.
" chúc mừng! Thạch đường chủ rồi, người nhanh chân thật đấy. Xuân Mai cũng đang có ý định đó đấy, nhi nữ như vậy ta cũng muốn có ah " Xuân Mai nói ra vẻ gen tị
Thạch Sanh nhìn nàng như vậy càng thích thú hơn. Xuân Mai ngắt lời lấy từ trong giới chỉ ra một chiếc tiên nhỏ đưa cho An Nhiên
" đây là quà gặp mặt cho Nhiên nhi ah "
An Nhiên nhật lấy cầm trong tay nhìn nàng nói
" đa tạ tỷ tỷ "
Gióng và Xuân Mai đều đã chúc mừng riêng Khải Đức nhìn hai phụ tử Thạch Sanh có điều ngẫm nghĩ gãi đầu, Thạch Sanh nhìn hắn tự dưng ngờ nghệch như vậy thì hỏi
" Khải Đức, ngươi làm sao vậy!!"
Khải Đức thấy sư phụ hỏi thì cười cười " sư phụ ah! Ta nên gọi An nhiên là gì cho tốt??"
Bốn người nhìn nhau tên này ah ngu đến giờ chỉ vì để nghĩ điều này sao?? Thạch Sanh đá đít hắn nói:
" thì ngươi gọi là sư muội chứ sao??"
Gióng, Xuân Mai mỉm cười cặp sư đồ này thật không biết nói sao cho phải, An Nhiên sau lưng phụ thân nhìn vi sư huynh này che miệng cười, tiếng cười khiến không khí như sáng sủa hơn.
Khải Đức loay hoay đứng dậy phủi phủi đồ làu bàu
" sư phụ ah! Dù sao người cũng làm phụ thân rồi hành hạ trẻ em thế là không tốt đâu!"
" phì"
" phụt"
" hi hi "
" khách khách"
Trẻ em ah! Hai từ này phát ra lại từ một tên to con nhận mình là trẻ em thiên lý, thiên đạo đùa giỡn nhau sao?? Mọi người bật cười nắc nẻ
Thạch Sanh cũng không biết làm sao với tên đệ tử này
" người còn là trẻ em sao??"
Khải Đưc thật thà gật đầu giãi bày thân thế
" sư phụ! Ta cuối năm nay mới được tròn mười tám, giờ mới mười bảy tuổi hơn nha, ở chỗ ta ta vẫn là trẻ vị thành niên đó, chưa trưởng thành ah đánh đập nhiều sẽ ảnh hưởng đến phát triển nhân cách đó."
Ba người nhìn nhau lại còn cái lý đó tên này nói cũng phải nha đánh trẻ em quá nhiều là người lớn mang tội ah. Thạch Sanh lắc đầu
" thôi được rồi! Sau này ta bớt đánh ngươi một chút "
" hề hề sư phụ.." Khải Đức nghe vậy thì hơi sướng hắn ngập ngừng muốn nói điều gì đó
Thạch Sanh quắc mắt " còn chuyện gì nữa?? Không nói ta cho ăn đòn"
" sư phụ ta cũng là trẻ em, người thân cũng đã mất từ lâu, ta không có họ hay người... Người cũng nhận ta làm nghĩa tử được chăng??"
Mọi người ngẩn ngơ nhìn gã, Thạch Sanh nhìn gã tên này tuy to xác nhưng tâm tính chất phác đôi lúc như trẻ con, dù sao đã có một nghĩa nữ giờ nhận thêm một nghĩa nam hơn nữa lại là đệ tử mình trước kia cũng không tệ, chày cối đủ cả vừa tròn.
Thạch Sanh gật đầu
" cũng không phải không được, nhưng sau này phải biết nghe lời ta và bảo vệ muội muội rõ chưa??"
Khảo Đức như không tin vào tai mình, vốn hắn chỉ hỏi vu vơ nhưng không ngờ sư phụ lại đồng ý, hắn liền vội vàng quỳ xuống dập đầu mấy cái
" Khải Đức tạ ơn sư phụ, không tạ ơn phụ thân"
" tốt đứng lên đi "
Thạch Sanh nhìn hắn vui vẻ cười nói
Khải Đức đứng dậy nhéo nhéo má An Nhiên nói:" An Nhiên, gọi một tiếng đại ca đi. Ta là Khải Đức, a ta là Thạch Khải Đức sau này sẽ là đại ca của muội".
An Nhiên gật đầu " đại ca, ta là Thạch An Nhiên sau này sẽ là tiểu muội của người"
" haha tốt tốt muội yên tâm sau này có ta, ta sẽ bảo vệ muội " Khải Đức cười đưa tay vỗ vỗ vào bắp tay khẳng định nói.
" hi hi ta biết"
Nói rồi Khải Đức chìa tay về phía Xuân Mai, Gióng hai người " công tử, tỷ tỷ ah"
Tên mặt dầy này lại còn biết đòi quà ah, mọi người nhìn hắn mắt tròn mắt dẹt, Gióng quay mặt đi, Mai thu hai tay ra sau lưng nói:
" không có đâu, ngươi chúng ta gặp lâu rồi! Hơn nữa người lớn rồi quà cáp nghỉ đi "
Khải Đức ra vẻ xụ mặt, Thạch Sanh cười nói:
" Đức nhi làm vậy là không tốt ah, lớn rồi! Nếu mẫu thân các con biết được sẽ không vui đâu"
" phụ thân, mẫu thân ở đâu? Lúc nào An Nhiên mới được vấn an người?"
An Nhiên ôm cổ hắn thỏ thẻ, nàng rất tò mò về mẫu thân ah. Khải Đức nghe nàng hỏi vậy cũng đưa mắt chăm chú.
" mẫu thân con ở một nơi rất xa, ta cũng rất muốn gặp nàng nhưng hiện tại chưa được ah" Thạch Sanh lòng hơi bâng khuâng nhớ nhung khiến không khí trầm lắng lại.
Gióng thấy gã như vậy thì mủi lòng, xem ra Thạch Sanh hay những người khác ngày thường nói cười nhưng nỗi nhớ quê hương luôn canh cánh trong lòng. Gióng cũng cảm thấy nhớ đại Việt, nơi tươi đẹp tuy còn gian khổ nhưng lại kiên cường.
Gióng phá vỡ không khí trầm lắng nói:
" sẽ không lâu đâu chúng ta sẽ trở lại! Thạch Sanh ngươi yên tâm, tin tưởng ta, ngươi sẽ gặp lại được nàng"
Thạch Sanh nhìn thật sâu vào đôi mắt kiên cường trong thân hình nhỏ bé nhưng khiến hắn cảm thấy người thật hùng vĩ
" công tử, ta xin lỗi đã khiến người bận tâm. Tất nhiên tin người"
" tốt, còn đây ta có món quà cho nhi nữ của ngươi " nói rồi Gióng nhắm mắt lại.
An Nhiên đang yên lặng bỗng cảm thấy trong não hải của mình có từng dòng chữ xuất hiện, nàng nhắm mắt lại ghi nhớ từng câu, trên thân thể nàng hỏa diễm khi có như không như thể gặp được điều gì đó sao động.
Mọi người nhìn An Nhiên rồi nhìn Gióng hai người nhắm mắt như đang trao đổi điều gì đó, họ cảm nhận hoả diễm trên người An Nhiên tò mò, Thạch Sanh cảm nhận sự xuất hiện của hoả diễm trên người nhi nữ liền kim linh lực hơi bao lại thân thể mình hắn có chút suy đoán nhưng không nói gì.
Một lúc sau Gióng mở mắt, An Nhiên theo sau một chút nàng nhìn Gióng băn khoăn
" công tử, công pháp này quá trân quý An Nhiên thật sự không thể nhận được "
Gióng nhìn nàng cười nói " ngươi nhận đi, công pháp này rất phù hợp với ngươi, cố gắng tu luyện cho tốt. Ngươi còn phải đi báo thù nữa chứ, Phúc Hưng trại ngươi quyên rồi sao?? Ngươi hãy tự xử lý nó."
An Nhiên chăm chú lắng nghe từng lời Gióng nói, mắt tròn loé sáng kiên định gật đầu không từ chối nữa. Thạch Sanh nghe hai người đối thoại hắn biết nhưng suy nghĩ của mình là đúng rồi hắn bảo An Nhiên
" An Nhiên còn không bái sư đi "
" điều này"
Gióng cùng An Nhiên với hai người Xuân Mai kinh ngạc nhìn Thạch Sanh, Gióng lắc đầu
" điều này, ta không có ý như vậy, chỉ là ta thấy nàng tư chất không tồi rất phù hợp với bộ công pháp ta có mà thôi!"
" công tử ta biết điều đó, ta cũng biết công pháp công tử cho An Nhiên trân quý nhường nào, nếu ta đoán không sau hẳn là thứ mà Người đã đưa cho công tử, nó thật sự không thể truyền ra ngoài" Thạch Sanh nói ra những điều mình nghĩ.
Gióng cười khổ, hắn không nghĩ đến điều này, liệu cha Long sẽ có ý kiến gì không điều này hắn không rõ ah, Nhưng Gióng thật sự không hề có ý thu đồ đệ lúc này.
An Nhiên và mọi người nghe nói vậy thì càng thấy cái thứ ấy quá trân quý vượt lẽ thường và "Người" trong lời hai người được họ kính trọng rất mực. An Nhiên nói với phụ thân
" phụ thân người để ta xuống"
Thạch Sanh nghe vậy thì thả nàng đứng dưới đất. An Nhiên phủ phục xuống trước chân Gióng, với khuôn mặt ngây thơ
" công tử, xin hãy nhận An Nhiên là đồ đệ"
Gióng nhìn An Nhiên nét mặt ngây thơ, xanh xao nhìn mình ánh mắt mong đợi thì nói
" ngươi đứng dậy đi "
" công tử"
" công tử"
Phụ tử Thạch Sanh cùng nhau nói nhìn về Gióng, Gióng phất tay cười
" chuyện này để ngươi khỏe lại hãy nói, với lại ta thu đồ đệ không thể tuỳ tiện, thu đồ đệ phải có phong cánh đúng không Thạch Sanh??"
" haha công tử nói đúng, chuyện này không thể tuỳ tiện được" Thạch Sanh cười đồng ý.
Xuân Mai, Khải Đức nhìn nhau cười, cái phong cách này họ biết ah Khải Đức đã từng phải làm y như vậy rồi. An Nhiên ngẩn tò te dưới đất không hiểu gì.
" Nhiên nhi, con đứng dậy đi hôm nào con phải làm đại lễ mới được" Thạch Sanh đỡ An Nhiên dậy bảo nàng.
" phụ thân, ý người là sao??" An Nhiên vẫn chưa thông suốt hỏi lại.
" hôm nào con khoẻ thì làm lễ mới chính thức là đồ đệ của công tử, giờ thì chưa được" Thạch Sanh giải thích.
" vậy là công tử đã...?"
Thạch Sanh trìu mến nhìn nàng gật đầu. An nhiên định phủ phục tạ ơn thì Gióng giơ tay ngăn lại lắc đầu, nàng đành thôi! Đệ tử ah phải nghe lời sư phụ chứ.
" chúng ta ra ngoài thôi! Dừng đây hơi lâu rồi!" Gióng quay lưng đi tiếp ra sân.
Mọi người lục tục đi theo Gióng, đi về phía ánh sáng đang lan toả, chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi trôi qua vừa rồi nhưng đã say ra những chuyện họ chưa từng nghĩ đến, họ chỉ biết rằng bây giờ cũng như bất cứ lúc nào họ phải đi về phía ánh sáng và bỏ lại màn đêm phía sau, họ sẽ đi theo bước chân người phía trước mặt mình này.
Updated 117 Episodes