Chương 102: Hắc y nhân

Thiên Đình đại Việt rung động khi nhận được tin Cuội truyền đến từ Cũng Trăng, tuy rằng lần thức tỉnh huyết mạnh Rồng Tiên là một tín hiệu, nhưng lần này Hằng Nga Tiên Tử đã tận mắt nhìn thấy thần vương lại là một chuyện khác, tiên nhân háo hức xôn xao, bàn tán náo nức khắp nơi.

Thần Vương đã xuyên không thành công, đang trên con đường gánh vác sứ mệnh trở về, Tiên Nhân người người bắt đầu tu luyện chờ đợi ngày Thần Vương áo gấm vinh quy, cất cao lá cờ Đại Việt một đường lên Thần giới tụ hội với cha mẹ.

Nam Doanh khách điếm trời dần về khuya, Gióng cùng mọi người nói chuyện ngắm trăng đợi Xuân Mai đi Thiên Việt trở về, trải qua cuộc nói chuyện với phụ thân và công tử.

Khải Đức cùng An Nhiên càng trở nên ngưỡng vọng với dân tộc Đại Việt, với phụ thân, với công tử. Đặc biệt là với công tử một vị Thần Vương hàng thật giá thật, một trong Tứ Bất Tử, Tứ trụ chiến lực của Tiên giới Thiên Đình.

Họ cuồng nhiệt vì được đứng trong đội ngũ này, được làm đệ tử và càng háo hức mong đợi ngày được gặp vị cửu ngũ chí thần, công tham tạo hoá trí hướng thiên khung, Hỗn Độn Thần Long, để được đứng dưới ngọn cờ Đại Việt đặt gót giày của mình lên tam giới.

Xuân Mai rời đi khá lâu mới trở về thấy mọi người đang thẩm trà biên hiên đàm đạo, nàng vui vẻ vẫy tay chào tiến lại ngồi cùng mọi người, rồi trình bày về chuyến đi này với công tử và cùng mọi người xác định về cuộc đấu giá hội:

- Công tử, Thiên Việt hình thành không lâu nguồn thu mới chưa được ổn định, thêm nữa dãy tửu lâu mới mở để Ngô Ngạn thi triển tài nghệ được đầu tư vào, nên lần này Xuân Mai qua cũng không thể mang về bao nhiêu cả, tròn một ức Hạ phẩm linh thạch.

Gióng chăm chú nghe nàng nói mà suy ngẫm nói:

- Xem ra lần đấu giá này với Việt tông chúng ta vô duyên rồi, mấy tông môn tích trữ kinh doanh lâu dài, tài phú không phải chuyện đùa đâu.

Chúng nhân gật đầu Việt Tông tuy mới được thành lập có thu thập tài phú của hai bang phái dong binh thảo khấu nhưng cái lũ tạp nham có thì ăn uống no say, nào có tích trữ được gì nhiều đâu.

- Công tử, Ta thấy theo cách ta nói lúc đầu là tốt nhất, cướp là được cần gì mất tiền?

Khải Đức làu bàu đạp bàn.

" bốp"

- ái... phụ thân người đánh đâu thì đánh đừng chọi đầu, thức hải lung lay tâm hồn tổn hại à nha!

Thạch Sanh vỗ đầu hắn:

- Ngươi có suy nghĩ bảo giờ đâu mà cần thức hải?! Nói chuyện suy nghĩ chút đi.

Gióng ngón tay gõ bàn lạch cạch nói:

- Cướp không phải không được, nếu rơi vào tay kẻ xấu thì nên cướp, chớ để chúng lại lấy nó đi làm hại người, nếu người tốt thì thôi đi coi như làm phúc đưa tới cho họ một hồi cơ duyên.

- đấy...phụ thân thấy chưa? Công tử cũng tán thành nha!

Khải Đức thấy Gióng có ý vậy thì hua tay múa chân tự hào.

Thạch Sanh cười nói:

- Cướp phải có chân lý của cướp, đâu phải bạ người nào cũng như ngươi, không biết mô tê gì mà nhảy ra hô to gọi nhỏ cái gì mà đất này đất kia của ngươi trồng đòi tiền lộ phí đâu?

Mọi người cười vui vẻ nhớ lại chuyện Khải Đức vác cây đòi tiền lộ phí lần trước, An Nhiên không rõ nhìn đại ca tò mò, Khải Đức thấy mọi người nhắc lại chuyện cũ trước mặt muội muội mình thì gãi đầu xấu hổ cười trừ.

- Giờ ta lại mong nhất là người của các tông môn đang có ý định đối đầu với chúng ta, lấy đồ của kẻ thù là cái thú không tệ.

- Đúng là không tệ.

Thạch Sanh xoa cằm nói, những người khác cũng không khỏi gật đầu đồng ý, đã xác định là đối thủ thì lấy đồ của hắn để giảm bớt đi sự cường đại của đối phương, vừa làm tinh thần mình vui vẻ thì đã chiến thắng về mặt tinh thần rồi.

- Mai hai người đi tìm hiểu có những người nào có ý định tham dự đấu giá, tốt nhất tìm hiểu kỹ tu vi số lượng người đi theo...qua Thiên Việt, Hoắc Kỳ hỏi, ừm đặc biệt mấy cái tửu lâu mà Ngô Ngạn mới mở ấy, bảo họ chú ý một chút, tìm kiếm thông tin ở những nơi như vậy là dễ nhất.

Xuân Mai cùng Thạch Sanh gật đầu đáp:

- Đã rõ công tử.

Khải Đức chỉ chỉ tay vào mình dò hỏi:

- Còn ta thì sao công tử? Ta cũng muốn có cái gì làm ah.

Gióng nhìn hắn ngẫm nghĩ chút cười:

- Ngươi thì... Là...ừm cho ngươi đi uống rượu tiện thể điều tra thông tin luôn, nhớ không để lộ ý định thân phận ra là được.

- Hắc hắc.. công tử yên tâm, bản lĩnh uống của ta được sư huynh, sư bá bồi dưỡng đã lên hạng cao thủ rồi!

Khải Đức vỗ ngực tự tin nói về khả năng chè chén của mình.

" bốp"

- úi...

- suốt ngày chỉ lo uống rượu thôi, ngươi bị hai kẻ đó làm hư rồi! Sau này bớt bớt lại cho ta.

- Vâng con biết rồi!

Khải Đưc ngoan ngoãn nghe lời cầm chén trà trên bàn lên uống mà mặt nhăn nhúm, ngẫm nghĩ uống trà thì có gì ngon chứ? Rượu vừa bổ vừa khoái lại vừa khoẻ chẳng phải thích hơn sao?

An Nhiên vo vo tà áo nói:

- Sư phụ còn An Nhiên làm gì bây giờ??

- Con đi cùng ta dạo phố, hẳn con chưa từng đến đây đi.

Gióng cười nói, sư đồ còn bé tí teo làm cái gì mà làm? Đi chơi còn gì nữa? An Nhiên vui vẻ hớn hở, trước giờ luôn ở trong trang nào có đi đâu náo nhiệt như vậy bao giờ:

- Vâng sư phụ.

- ờ... ở ngoài gọi ta là công tử được rồi!

- Vâng thưa công tử sư phụ.

- Công tử là công tử, công tử sư phụ là cái gì?

- Vâng...

- Bây giờ đi ngủ thôi! An Nhiên cùng phòng với Xuân Mai, hai cha con ngươi mỗi người một phòng, ta một phòng.

Mọi người gật đầu tiến về phòng của mình, đi được vài bước Thạch Sanh mắt loé sánh, xoay người lại tay chém ra kim nhận về phía góc cửa sổ quát:

- ai? Ra đây đi.

Gióng cùng mọi người giật mình quay lại nhìn theo hướng Kim nhận bay đi, người đến bí mật khiến bọn họ không hay biết mà chỉ có Thạch Sanh nhận ra, xem ra cảnh giới người này không thấp cũng gần bằng Thạch Sanh.

Kim nhận bay đến gần cửa sổ một ánh kiếm sắc bén loé lên cắt đôi kim nhận, chỗ vốn nghĩ không có gì không gian rung rung một bóng hắc y nhân tóc buộc đuôi gà trên mặt đeo chiếc mặt nạ che đi nửa khuôn mặt dần dần hiện ra.

Gióng cùng những người khác kinh ngạc không thôi, người này ẩn thân thật khiến người khác phải sợ hãi, thầm nghĩ nếu tu vi yếu người bình thường đi qua khó mà nhận biết được, nếu có kẻ thù như vậy thì cái chết khó mà giữ nổi.

Đây nếu theo nghiệp sát thủ thì đúng là phù hợp, sẽ là một sát thủ khiến ai cũng trở nên lo nghĩ cho tính mạng của mình, hai bên nhìn nhau kinh ngạc, toán người Gióng thì bất ngờ vì sự xuất hiện của hắc y này, hắc y thì nhìn Thạch Sanh chăm chú tự nhủ người này linh giác nhạy bén tu vi lại cường đại như vậy.

Hắc y đem kiếm xỏ vào bao bên hông chắp tay nói:

- Tại hạ không có ý gì xấu với chư vị, mong chư vị thứ lỗi.

Thạch Sanh chắp tay sau lưng mở miệng nghi hoặc:

- Vậy tại sao ngươi lén lút ở phía sau chúng ta? Ẩn thân thuật không tệ đi.

- Tại hạ tới đây có chút việc, thật sự không hề có ý xấu.

Hắc y giải thích rồi đưa mắt nhìn xung quanh ngó nghiêng.

- Hừ... không có ý xấu? Ăn một rìu của ta rồi nói sau.

Khải Đức rút cây rìu xông đến hắc y nhân đeo mặt nạ.

- này...

Thạch Sanh đưa tay lên định ngăn lại nhưng không kịp, đang tính lao lên thì Gióng ngăn lại lắc đầu nói:

- Cứ để hắn ăn chút thiệt thòi cho rút kinh nghiệm đi.

- Nhưng mà.. Kẻ này Khải Đức không phải là đối thủ.

Thạch Sanh băn khoăn lo lắng nhìn công tử nói.

- Người này có thể ở trước mắt ngươi giết Khải Đức được sao? Cây non không thể ở mãi trong lòng phụ mẫu ngươi hiểu chứ?

Gióng nhìn hai người đang di chuyển động thủ trong sảnh lầu hai nói.

- Công tử dạy chí phải, kẻ này tuy cường đại hơn bình thường nhưng ta vẫn đối phó được.

Thạch Sanh gật đầu đáp lời, hắn có đủ tự tin có mình ở đây Khải Đức có thể an toàn, trên người hắn toát ra khí tức cường đại, chăm chú theo dõi trận đấu không bỏ sót một cử động nào của đôi bên.

Hắc y nhân giao thủ vài chiêu với Khải Đức thì lòng kinh ngạc không thôi, hán tử này không dùng linh lực chiến đấu mà chỉ thuần sức mạnh, nhưng sức mạnh này quá cường đại khiến bàn tay hắn cảm giác tê rần.

Hắn tránh cường ngạch với Khải Đức mà di chuyển nhanh nhẹn tránh né trả đòn, cảm giác được khí tức cường đại từ người cao lớn phía sau kia, hắn biết mình không phải đối thủ, cũng biết người này không có ý định đối đầu với mình chỉ muốn thao luyện cho thanh niên này mà thôi!

Hắc y nhân nhìn về cánh cửa phòng thập nhất trong lòng cười khổ không thôi, xem ra ý định lần này không thực hiện được rồi, giao chiến một lúc lâu những người các phòng khác kéo nhau ra xem, nữ nhân phòng thập nhất cũng mở cửa bước ra nàng mặc chiếc áo trắng váy đen chân đeo gốc mộc, trên mặt một khăn loan trắng mỏng chỉ để lộ đôi mắt nhung huyền trong veo, nép dưới chân nàng là nữ hài tàn tật Thi Nguyệt.

Mọi người nhìn cuộc chiến giữa sảnh mà kinh ngạc, xôn xao, cường giả bảo vệ khách điếm bước lên, toan rút đao xông đến, Gióng liếc nhìn Thạch Sanh lắc đầu ra hiệu Thạch Sanh hiểu ý đưa tay ngăn lại nói:

- Mọi người yên tâm không sao, chuyện này chúng ta giải quyết được, nếu có tổn thất lát chúng ta đền bù cho.

Bọn họ nghe vậy mới yên tâm đứng xem chỉ chỏ bàn tán, nữ nhân phòng thập nhất nhìn hắc y nhân đang giao thủ với tráng hán để trần to lớn mà bờ vai run rẩy nhè nhẹ, Thi Nguyệt mắt ướt đổ ngoặt vào người nữ nhân, nữ nhân ôm Thi Nguyệt vào lòng vỗ về, chúng nhân không quá chú ý đến mẫu tử họ mà chỉ nghĩ cô bé tật nguyền ấy có chút sợ hãi.

Gióng nhìn hai người nữ nhân này mắt hơi loé nhận ra điều gì đó, quả nhiên hắc y nhân đó đến là vì hai người này, không phải là vì sát nhân mà giữa họ có quan hệ mật thiết, nhưng nếu chuyện Gióng và mọi người nói hôm nay hắc y nhân nghe được hết, nếu hắn nói ra ngoài thì không tốt cho lắm.

Gióng truyền âm cho Thạch Sanh căn dặn:

" Người này ta nghĩ hẳn là tên đang bị truy nã gần đây, không rõ hắn có nghe được gì chúng ta nói không? Lát ngươi bí mật theo sát hắn xem thế nào, nếu hắn biết quá nhiều thì nên tìm cách cho hắn kín miệng đi."

Thạch Sanh ngẫm nghĩ trả lời:

" Công tử có cần đi lĩnh thưởng không?"

" không, nhớ làm bí mật một chút, hắn và hai mẫu tử phòng thập nhất có vẻ có liên hệ với nhau, ta không chắc còn ai nữa không nhưng có kẻ như vậy không quá yên tâm "

" đã rõ, vậy nếu phải diệt thì mẹ con nàng ta tính sao? Diệt hay không?"

" không, ngươi nỡ sao??"

" ai mà nỡ được ah, công tử rõ tính ta mà "

Thạch Sanh hơi liếc nhìn hai mẫu tử phòng thập nhất đáp lời.

Hắc y nhân thấy mọi người tụ tập đông đủ xôn xao, hơi đảo mắt nhìn hai mẫu tử thì bất ngờ chém mạnh về phía Khải Đức, Khải Đức bị lực lượng cường đại đẩy lùi về phía sau, Thạch Sanh phải tiến lên đặt tay lên vai hắn tán đi lực lượng mới khiến hắn dừng lại được.

Hắc y nhân thừa cơ hội liền biến mất khỏi căn phòng tiến ra ngoài không trung, rồi như những vết mực tàu biến mất giữa màn đêm, Thạch Sanh khẽ gật đầu với Công tử rồi cũng biến mất đuổi theo sát phía sau.

Đám khách trọ xôn xao trở về phòng, hai mẫu tử nhìn theo lo lắng không thôi, vì nàng nhận ra sự cường đại của người đuổi theo này, nàng nhìn về phía Gióng và những người khác nàng nhận ra nam tử để trần này nàng đã gặp ở nơi dán cáo thị lúc chiều, nàng không nói gì kéo tay muốn đóng cánh cửa phòng mình lại.

Gióng nhìn nàng nói:

- Vị tỷ tỷ này, Thi Nguyệt có vẻ sợ hãi, hai người qua phòng chúng ta ngồi một chút chứ?? dù sao đông người Thi Nguyệt đỡ sợ hơn nhiều.

Mấy người Khải Đức không hiểu sao công tử lại nói vậy, nhưng nghĩ chắc có lý do gì đó nên đưa mắt nhìn về phía hai mẫu tử này một cách chăm chú hơn.

Nữ nhân dừng tay lại nhìn Gióng và mọi người, nhìn ánh mắt thân thiện của nam hài không hiểu sao nàng cảm thấy tin cậy gật đầu:

- Được, vậy thì hai mẫu tử ta quẫy quả chư vị một phen.

Gióng đưa tay vỗ mông Xuân Mai khiến nàng giật mình liếc Gióng, nàng liền hướng mẫu tử nói:

- có gì đâu mà, tỷ nói vậy? Xin mời..

Nữ nhân gật đầu đóng cửa phòng mình tiến lại chỗ mọi người.

- Mẫu thân để Thi Nguyệt tự đi.

Thi Nguyệt thủ thỉ nói, nữ nhân mỉm cười thả cô bé xuống đất, cô bé cắp chiếc nàng gỗ nhỏ trong nách, từ từ đi từng bước tới, nữ nhân như hơi lo lắng chăm chú theo sao đón đỡ, An Nhiên nhìn nàng thấy thương cảm cô bé chạc tuổi mình liền chạy tới đỡ nàng, hai người cười nhìn nhau vui vẻ.

Nữ nhân nhìn nhi nữ mình vui vẻ như vậy thì thở dài, nàng khổ tâm không thôi đứa con của nàng đã lâu không được chơi đùa cùng đồng bạn cùng lứa rồi, bất giác cảm thấy tội lỗi với nhị nữ.

Màn đêm ngoài bìa rừng thành Lam Nhiên, Thạch Sanh đứng chặn lại hắc y nhân trước lối vào rừng, hắn chắp tay sau lưng nhìn người trước mặt này, người này tuy mới bước vào Nguyên Anh hậu kỳ nhưng tốc độ quả là nhanh hơn so với người cùng cấp bình thường.

Hắc y nhân lòng khiếp sợ trước tốc độ của Thạch Sanh cười khổ nắm chặt chuôi kiếm bên hông nói:

- Các hạ tu vi thật cao cường khiến tại hạ bái phục không thôi! Quả thật tại hạ không có ý xấu với chư vị, xin các hạ mở cho ta một con đường sống.

Thạch Sanh điềm nhiên chắp tay sau lưng từ tốn nói:

- Ta biết các hạ không có ý xấu với chúng ta, nhưng đường sống của ngươi hôm nay khiến ta thật khó nghĩ.

Hắc y nhân cảnh giác hỏi:

- Vì sao các hạ lại nhất quyết như vậy chứ?? Chúng ta nước sông không phạm nước giếng không được sao?

- Chỉ trách các hạ xuất hiện không đúng lúc, không nơi mà thôi, có những chuyện người khác nghe được là không tốt.

Thạch Sanh nói rồi chiếc rìu xuất hiện nơi tay khí tức kéo lên cao, Hắc y nhân xua tay nói:

- Tại hạ lúc các hạ nhìn thấy thì vừa đến thôi, chưa có nghe được mọi người nói chuyện gì cả.

- Thật vậy chăng?

Thạch Sanh khí tức dừng lại nghi hoặc, nhìn Hắc Y Nhân đánh giá thực hư.

- Thật, tại hạ có thể thề với nhật nguyệt cao xanh.

Hắn giơ tay lên thề thốt, khí tức thiên địa chứng giám lởn vởn trên đầu hắn một khắc sau mới biến mất.

Thạch Sanh nhìn hắn gật đầu:

- Ta có thể tin người, ta biết ngươi đến vì hai mẫu tử phòng thập nhất, nhi tử của ta cũng đang ở đó, ta cũng biết chắc hẳn ngươi là kẻ đang bị truy nã, ta cũng không có ý định lấy tiền thưởng, ngươi hiểu ý ta chứ?

Hắc y nhân khẽ run người gật đầu:

- Ta hiểu, ta thật sự không nghe được gì, xin các hạ hãy tin tưởng ta, đừng làm hại vợ con ta được không??

Hoắc Kỳ vốn ở phòng thành chủ cảm nhận thấy hai khí tức cường đại rượt đuổi ngang không trung thành, thì phóng theo nhưng mãi mới đến nơi, theo sau hắn là đám đông các cường giả khác gặp trên đường, thấy hai người Thạch Sanh đang đối diện nói chuyện bên bìa rừng thì gọi với từ xa:

- Thạch đại nhân có chuyện gì thế?

Thấy tiếng gọi của Hoắc Kỳ, Thạch Sanh ngoái nhìn rồi nói với hắc y nhân:

- Ngươi đi đi bọn họ để ta lo, nhớ kỹ lời ngươi vừa nói.

- Tiêu Mạt tạ ơn không giết.

Hắc y cúi người tạ ơn rồi biến mất vào rừng sâu, Thạch Sanh đứng lại nhìn theo không nói.

Hoắc Kỳ cùng những người khác tới thì bóng hắn đã khuất sau màn đêm, Thạch Sanh chắp tay với Hoắc Kỳ cùng đám người nói:

- Bằng hữu cũ lâu ngày gặp lại, có chút hứng chí, Thạch Sanh ta khiến thành chủ cùng chư vị chê cười rồi!

Hoắc Kỳ xua xua tay nói:

- Nào có, nào có...tại hạ cùng chư vị đây chỉ đi theo xem náo nhiệt thôi đang lo Thạch Đại nhân mất hứng

- haha....Hoắc huynh đệ của ta khách khí rồi! Ta đi về trước hẹn Hoắc huynh đệ khi khác làm vài chung.

Thạch Sanh vỗ vai Hoắc Kỳ rồi phá không rời đi, Hoắc Kỳ nhìn theo lòng cười khổ, ngươi đã nói ta là huynh đệ thì hậu sự này ta phải sử lý rồi!

Hắn quay người nói:

- Các vị đại nhân chúng ta trở về thôi! Không có chuyện gì thú vị ở nơi này rồi!

- Hoắc huynh, nhỡ đâu người đó là kẻ bị tầm nã thì sao?

Một người trong đám đông hỏi, Hoắc Kỳ lắc đầu ngự khí lơ lửng nói:

- Thạch huynh đã nói là bằng hữu của huynh đấy thì rõ ràng không phải rồi!

- Hoắc lão đệ, vị Thạch gia này là ai? Tu vi quả cường đại.

Một lão giả bị kinh hãi bởi khí thế cường đại của Thạch Sanh tò mò hỏi.

- Một vị huynh đệ từng vào sinh ra tử với ta, nhờ hắn mà ta lúc này mới còn mạng đi cùng chư vị ah, chúng ta trở về thôi!

Nói rồi hắn phá không trở về phủ của mình, chúng nhân nhìn nhau nhìn khu rừng rồi quay trở về theo, mọi người đi khuất một lúc lâu hắc y nhân từ trong bóng tối thân hình hiển lộ lẩm bẩm:

- Thạch đại nhân ah, ta xin lỗi vì nói dối ngươi chuyện ta chưa nghe gì hết, Nhưng ngươi yên tâm ta là kẻ giữ lời.

Hắc y nhân lặng yên một lúc liền xoay người vào núi, nhưng vừa đặt chân xuống đất thì hắn sững sờ vì một giọng nói vang lên trong đầu:

- Ta biết và ta chọn tin tưởng ngươi, đừng làm cho ta thất vọng.

Hắc y nhân quay đầu nhìn về hướng thành Lam Nhiên, trong lòng cười khổ không thôi, thì ra người ta đã biết cả rồi! Tính mạng của hắn và gia đình nằm gói gọn trong tay người ta, một chút tâm tư của hắn chỉ là không để ý đến.

Chapter
1 Chương 1: Xung thiên thần vương
2 Chương 2: Ta là thiên binh đây
3 Chương 3: Cưỡi gió về trời
4 Chương 4: Hồi thiên đình gặp bạn cũ
5 Chương 5: Trống đồng vang tiên tụ thần sơn
6 Chương 6: Long Thần sơn, sứ mệnh mới
7 Chương 7: Xung Thiên, ta chọn con
8 Chương 8: Ta phán con tử
9 Chương 9: Tu chân giới, Gióng ta đến rồi!
10 Chương 10: Cha Long, con sẽ làm được
11 Chương 11: Thoát phàm nhập khí
12 Chương 12: Không gì là không thể
13 Chương 13: Ngũ hành thiên địa quyết
14 Chương 14: Tiểu mỹ nam vạn nữ mê
15 Chương 15: Nhị linh xuất hiện
16 Chương 16: Song linh tỉ đấu
17 Chương 17: Nhị nữ lại nhà
18 Chương 18: Thanh Hà, không phải là thường nhân
19 Chương 19: Tầng thứ nhất bảo tháp
20 Chương 20: Mùa xuân đầu tiên
21 Chương 21: Ta thật sự... Sẽ rất nhớ đệ
22 Chương 22: Dòng máu Lạc Hồng
23 Chương 23: Sau này lớn lên, chàng có thể lấy ta không??
24 Chương 24: Từ giờ thiếp là của chàng
25 Chương 25: Nhị nữ rời đi
26 Chương 26: Hoả linh thạch
27 Chương 27: Diệt kim sư nắm động linh
28 Chương 28: Khai thác mỏ
29 Chương 29: Bại lộ
30 Chương 30: Ngũ lang trại đến
31 Chương 31: Huyết chiến trong mưa, kẻ phá rối
32 Chương 32: Đệ theo tỷ nhé??
33 Chương 33: Dám chạm đến nhi tử của ta, đã hỏi ta chưa?
34 Chương 34: Mẫu thân, người rất ngưu ah
35 Chương 35: Biến dị băng linh căn
36 Chương 36: Công tử đã sờ ta, ta đi theo công tử được không??
37 Chương 37: Xuân Mai
38 Chương 38: Ngũ Lang kế hoạch mới
39 Chương 39: Một mình không đánh được thì ta gọi hội
40 Chương 40: Điên cuồng hấp thụ, tiến trúc cơ
41 Chương 41: Độ kiếp(thượng): Hư ảnh thần tiên
42 Chương 42: Độ kiếp(Hạ): Huyết mạch thức tỉnh
43 Chương 43: Thạch sanh, cùng ta đi giết người thế nào??
44 Chương 44: Họ Lý tên Thông, siêu cấp bọ hung
45 Chương 45: Giải cứu mẫu thân(1)
46 Chương 46: Giải cứu mẫu thân(2)
47 Chương 47: Mẫu thân! Minh minh nhớ người
48 Chương 48: Công tử, Thanh Xà không có gì để mặc
49 Chương 49: Đến ngũ lang trại
50 Chương 50: Ta không cần những kẻ biến thái
51 Chương 51: Bắt đầu thực hiện kế hoạch
52 Chương 52: Nhị nữ đòi theo hầu
53 Chương 53: Khởi lập Việt tông
54 Chương 54: Việt tông sơ bộ hình thành
55 Chương 55: Đồng hương ở bên, có tết Việt
56 Chương 56: Cắm bảng hiệu, tuyển sinh
57 Chương 57: Ta là đường chủ, không phải tông chủ
58 Chương 58: Tuyển chọn thành công
59 Chương 59: Gã bợm rượu đến từ tây vực
60 Chương 60: Lý Thông chiến Gragas
61 Chương 61: Bái sư học rượu
62 Chương 62: Dụ khỉ rời núi
63 Chương 63: Diệt sát, gọi thú
64 Chương 64: Sắp xếp một vở diễn
65 Chương 65: Yêu thú quây thành
66 Chương 66: Đi chúng ta trở về
67 Chương 67: Huyết mạch hỗn độn thần thú
68 Chương 68: Giữa đường gặp cướp
69 Chương 69: Ngươi đi cùng ta kiếm cơm thế nào?
70 Chương 70: Ta muốn ngươi đánh với ta một trận
71 Chương 71: Thu đệ tử phải có phong cách
72 Chương 72: Dạy bổ củi thật sao??
73 Chương 73: Đường trở về ở nơi nào???
74 Chương 74: Chưa bao giờ mẹ kể
75 Chương 75: Chưa bao giờ mẹ kể(1)
76 Chương 76: Chưa bao giờ mẹ kể (2)
77 Chương 77: Chưa bao giờ mẹ kể (3)
78 Chương 78: Nếu không bảo vệ được người thân vậy ta tu đạo để làm gì??
79 Chương 79: Tìm kiếm tung tích phụ thân
80 Chương 80: Phương pháp mở cửa quái dị
81 Chương 81: Di chỉ Hợp Hoan Phái, phụ thân còn sống
82 Chương 82: Mỗi người mỗi dự định
83 Chương 83: Ta vốn là một Nam Thần thuần khiết
84 Chương 84: Thập nhất tông môn tụ Lam Nhiên
85 Chương 85: Dạy dỗ nữ nhân
86 Chương 86: Công tử, Hoắc Kỳ đến rồi!
87 Chương 87: Bàn bạc đối sách
88 Chương 88: Hạ Sơn
89 Chương 89: Thạch gia trang, thảm cảnh
90 Chương 90: Hoả linh thể, Thạch An Nhiên
91 Chương 91: Thu nhận đám hài tử
92 Chương 92: Nghĩa tử, nghĩa nữ và đồ Đệ
93 Chương 93: Kể chuyện dưới trăng: Thần Thú Hỗn độn
94 Chương 94: Kể chuyện dưới trăng: Khai Thiên Tích Địa
95 Chương 95: Kể chuyện dưới trăng: Bọc Trứng Rồng Tiên, Cửu Vỹ Hồ Đát Kỷ
96 Chương 96: Kể chuyện dưới trăng: Hồng Hoang Mộc Tinh, vì đại Việt trường tồn
97 Chương 97: Kể chuyện dưới trăng: Trăm Con Phá Bọc, Diệt Mộc Tinh
98 Chương 98: Kể chuyện dưới trăng: Đứng Lên Đi Vì Một Đại Việt Trường Tồn, Đại Việt Bất Diệt
99 Chương 99: Thần vẫn luôn tồn tại
100 Chương 100: Thành Lam Nhiên, mẫu tử hắc y
101 Chương 101: Lời nhắn từ Hằng Nga
102 Chương 102: Hắc y nhân
103 Chương 103: Tính toán với người gặp khó khăn
104 Chương 104: Chiếc mặt nạ
105 Chương 105: Viên bi của người thật tuyệt vời!
106 Chương 106: Đấu giá hội bắt đầu!!
107 Chương 107: Chúng ta quá nghèo!
108 Chương 108: Có ý tứ!
109 Chương 109: Thuần tuý trêu người
110 Chương 110: Áp trục lên tràng
111 Chương 111: Tranh Đoạt (1)
112 Chương 112: Tranh Đoạt (2)
113 Chương 113: Mỹ Nữ Muốn Lọt Hố Rồi!
114 Chương 114: Gặp mặt
115 Chương 115: Ta chọn nàng vì ta muốn có nàng
116 Chương 116: Quân gia, tiểu nữ cám ơn người!
117 Chương 117: Theo đuôi!
Chapter

Updated 117 Episodes

1
Chương 1: Xung thiên thần vương
2
Chương 2: Ta là thiên binh đây
3
Chương 3: Cưỡi gió về trời
4
Chương 4: Hồi thiên đình gặp bạn cũ
5
Chương 5: Trống đồng vang tiên tụ thần sơn
6
Chương 6: Long Thần sơn, sứ mệnh mới
7
Chương 7: Xung Thiên, ta chọn con
8
Chương 8: Ta phán con tử
9
Chương 9: Tu chân giới, Gióng ta đến rồi!
10
Chương 10: Cha Long, con sẽ làm được
11
Chương 11: Thoát phàm nhập khí
12
Chương 12: Không gì là không thể
13
Chương 13: Ngũ hành thiên địa quyết
14
Chương 14: Tiểu mỹ nam vạn nữ mê
15
Chương 15: Nhị linh xuất hiện
16
Chương 16: Song linh tỉ đấu
17
Chương 17: Nhị nữ lại nhà
18
Chương 18: Thanh Hà, không phải là thường nhân
19
Chương 19: Tầng thứ nhất bảo tháp
20
Chương 20: Mùa xuân đầu tiên
21
Chương 21: Ta thật sự... Sẽ rất nhớ đệ
22
Chương 22: Dòng máu Lạc Hồng
23
Chương 23: Sau này lớn lên, chàng có thể lấy ta không??
24
Chương 24: Từ giờ thiếp là của chàng
25
Chương 25: Nhị nữ rời đi
26
Chương 26: Hoả linh thạch
27
Chương 27: Diệt kim sư nắm động linh
28
Chương 28: Khai thác mỏ
29
Chương 29: Bại lộ
30
Chương 30: Ngũ lang trại đến
31
Chương 31: Huyết chiến trong mưa, kẻ phá rối
32
Chương 32: Đệ theo tỷ nhé??
33
Chương 33: Dám chạm đến nhi tử của ta, đã hỏi ta chưa?
34
Chương 34: Mẫu thân, người rất ngưu ah
35
Chương 35: Biến dị băng linh căn
36
Chương 36: Công tử đã sờ ta, ta đi theo công tử được không??
37
Chương 37: Xuân Mai
38
Chương 38: Ngũ Lang kế hoạch mới
39
Chương 39: Một mình không đánh được thì ta gọi hội
40
Chương 40: Điên cuồng hấp thụ, tiến trúc cơ
41
Chương 41: Độ kiếp(thượng): Hư ảnh thần tiên
42
Chương 42: Độ kiếp(Hạ): Huyết mạch thức tỉnh
43
Chương 43: Thạch sanh, cùng ta đi giết người thế nào??
44
Chương 44: Họ Lý tên Thông, siêu cấp bọ hung
45
Chương 45: Giải cứu mẫu thân(1)
46
Chương 46: Giải cứu mẫu thân(2)
47
Chương 47: Mẫu thân! Minh minh nhớ người
48
Chương 48: Công tử, Thanh Xà không có gì để mặc
49
Chương 49: Đến ngũ lang trại
50
Chương 50: Ta không cần những kẻ biến thái
51
Chương 51: Bắt đầu thực hiện kế hoạch
52
Chương 52: Nhị nữ đòi theo hầu
53
Chương 53: Khởi lập Việt tông
54
Chương 54: Việt tông sơ bộ hình thành
55
Chương 55: Đồng hương ở bên, có tết Việt
56
Chương 56: Cắm bảng hiệu, tuyển sinh
57
Chương 57: Ta là đường chủ, không phải tông chủ
58
Chương 58: Tuyển chọn thành công
59
Chương 59: Gã bợm rượu đến từ tây vực
60
Chương 60: Lý Thông chiến Gragas
61
Chương 61: Bái sư học rượu
62
Chương 62: Dụ khỉ rời núi
63
Chương 63: Diệt sát, gọi thú
64
Chương 64: Sắp xếp một vở diễn
65
Chương 65: Yêu thú quây thành
66
Chương 66: Đi chúng ta trở về
67
Chương 67: Huyết mạch hỗn độn thần thú
68
Chương 68: Giữa đường gặp cướp
69
Chương 69: Ngươi đi cùng ta kiếm cơm thế nào?
70
Chương 70: Ta muốn ngươi đánh với ta một trận
71
Chương 71: Thu đệ tử phải có phong cách
72
Chương 72: Dạy bổ củi thật sao??
73
Chương 73: Đường trở về ở nơi nào???
74
Chương 74: Chưa bao giờ mẹ kể
75
Chương 75: Chưa bao giờ mẹ kể(1)
76
Chương 76: Chưa bao giờ mẹ kể (2)
77
Chương 77: Chưa bao giờ mẹ kể (3)
78
Chương 78: Nếu không bảo vệ được người thân vậy ta tu đạo để làm gì??
79
Chương 79: Tìm kiếm tung tích phụ thân
80
Chương 80: Phương pháp mở cửa quái dị
81
Chương 81: Di chỉ Hợp Hoan Phái, phụ thân còn sống
82
Chương 82: Mỗi người mỗi dự định
83
Chương 83: Ta vốn là một Nam Thần thuần khiết
84
Chương 84: Thập nhất tông môn tụ Lam Nhiên
85
Chương 85: Dạy dỗ nữ nhân
86
Chương 86: Công tử, Hoắc Kỳ đến rồi!
87
Chương 87: Bàn bạc đối sách
88
Chương 88: Hạ Sơn
89
Chương 89: Thạch gia trang, thảm cảnh
90
Chương 90: Hoả linh thể, Thạch An Nhiên
91
Chương 91: Thu nhận đám hài tử
92
Chương 92: Nghĩa tử, nghĩa nữ và đồ Đệ
93
Chương 93: Kể chuyện dưới trăng: Thần Thú Hỗn độn
94
Chương 94: Kể chuyện dưới trăng: Khai Thiên Tích Địa
95
Chương 95: Kể chuyện dưới trăng: Bọc Trứng Rồng Tiên, Cửu Vỹ Hồ Đát Kỷ
96
Chương 96: Kể chuyện dưới trăng: Hồng Hoang Mộc Tinh, vì đại Việt trường tồn
97
Chương 97: Kể chuyện dưới trăng: Trăm Con Phá Bọc, Diệt Mộc Tinh
98
Chương 98: Kể chuyện dưới trăng: Đứng Lên Đi Vì Một Đại Việt Trường Tồn, Đại Việt Bất Diệt
99
Chương 99: Thần vẫn luôn tồn tại
100
Chương 100: Thành Lam Nhiên, mẫu tử hắc y
101
Chương 101: Lời nhắn từ Hằng Nga
102
Chương 102: Hắc y nhân
103
Chương 103: Tính toán với người gặp khó khăn
104
Chương 104: Chiếc mặt nạ
105
Chương 105: Viên bi của người thật tuyệt vời!
106
Chương 106: Đấu giá hội bắt đầu!!
107
Chương 107: Chúng ta quá nghèo!
108
Chương 108: Có ý tứ!
109
Chương 109: Thuần tuý trêu người
110
Chương 110: Áp trục lên tràng
111
Chương 111: Tranh Đoạt (1)
112
Chương 112: Tranh Đoạt (2)
113
Chương 113: Mỹ Nữ Muốn Lọt Hố Rồi!
114
Chương 114: Gặp mặt
115
Chương 115: Ta chọn nàng vì ta muốn có nàng
116
Chương 116: Quân gia, tiểu nữ cám ơn người!
117
Chương 117: Theo đuôi!
footer(); ?>