Như một cơn bão được khởi động từ phong vân, một quá trình dài luôn bắt đầu từ khởi động. Vật phẩm áp trục đã xuất tràng bằng cú nổ của Khải Đức, bầu không khí sảnh đấu giá bắt đầu chuyển biến như một lò lửa được thêm dầu đêm động.
Tuy cuộc đối thoại sau đó giữa hắn và hắc y nam tử ai cũng biết là hướng sự kinh bỉ đến một ai đó, mọi người chỉ liếc mắt đôi chút rồi lại hướng chú tâm lên bục đấu giá nơi những bình ngọc thạch đẹp đẽ, lòng thầm tính toán thiệt hơn.
Niệm Trì thu mọi biến động trong sảnh vào trong tầm mắt của mình, sự biến đổi ấy khiến nàng hài lòng, tuy vật phẩm áp trục này nói thẳng ra là sự tranh đoạt giữa các tông phái lớn hay những người đặc thù là hiển nhiên, nhưng sự góp mặt của đám đông đó chính là chất xúc tác giúp thúc đẩy một cách hoàn hảo hơn.
Nàng hơi đưa mắt hướng về gian phòng thập cửu, những người này khiến nàng khá tò mò về thân phận của họ, theo như Tứ lão truyền âm người trong đó có tu vi nửa bước hóa thần, nhưng điều đáng nói ở đây đó là những khuôn mặt xa lạ, từ hành động khó đoán cách đáp trả Thiên Kiếm tông là kẻ vô tri hay có điểm dựa vào??.
Người đi trước mở đường, người đi sau hứng khởi, chủ sòng lòng mở hội. mọi ánh mắt hướng về bục đấu giá tai lắng nghe, những kẻ nhắm mắt dưỡng thần từ đầu cuộc chỉnh tư thế sẵn sàng cho cuộc chơi.
- hahaha.. hai vị đạo hữu đã có lòng, lão hủ tài mọn khí thô góp chút nhiệt...ừm một trăm bảy mươi ức
Thao Sảng tay cầm hai trái thiết cầu cười đôi chút vui vẻ, đôi mắt đánh giá hắc y nhâm nam tử, hắn khá kinh ngạc vì hắn lăn lộn ở lam nhiên này nhiều năm mà chưa từng thấy người này, khí tức bình lặng như có như không nhưng khiến hắn có cảm giác cực độ nguy hiểm, hơn nữa những kẻ xung quanh nam tử này tuy đã cố gắng che giấu nhưng hơi thở vẫn toát ra hương vị cuồng dã dù rất nhỏ.
Một chi tiết nhỏ nhưng đối với kẻ lăn lộn vùng sơn cước già dơ như hắn thì khiến hắn suy nghĩ đến nhiều điều, tuy nguy hiểm nhưng một mặt hắn cũng tò mò về thân phận thận sự của những kẻ này.
Hắc y nam tử đưa mắt nhìn Thao Sảng cười nhạt.
- Nhị ca, tên này nhìn có đôi chút quen mắt.
Hắc y cao gầy ghé lại gần nam tử hơi nghi hoặc nói.
- Rên mạo hiểm giả núi Hoài Sương đây mà! Nói có chút xâu xa thì tứ muội hẳn rõ hơn ta.
Hai người đưa mắt về hắc y nhân thân hình nhỏ nhắn, tay thì đang chăm chú bóc hạt dẻ mắt nhìn ngó xung quanh lạ lẫm.
Nàng nghe nhị ca nói nam tử này có chút sâu xa, thấy mấy người mình dò hỏi thì tò mò đưa mắt đánh giá từ đầu xuống chân Thao Sảng lắc đầu nói:
- Nhị ca, đùa sao? Tên này thì có gì với ta được??
- không phải tiểu tình nhân của muội chứ?? Này nhá lão đại mà biết thì xem chừng bị đi dọn nhà xí hậu sơn à nha.
Hắc y cao gầy đùa giỡn với tứ muội của mình.
- Hừ, tam ca huynh muốn ta xiên thịt huynh đem nướng không?? Còn nhị ca huynh có gì thì cứ nói thẳng đi, đừng cứ cái gì mà sâu với xa.
Nữ tử chống nạnh huých tam ca mấy cái đe dọa rồi hỏi hắc y nam tử, nàng không nhận ra Thao Sảng nhưng nàng tin huynh trưởng của mình, huynh ấy nói như vậy thì là như vậy, ngoài lão đại ra nhị ca được sự tín phục tuyệt đối.
Hắc y nam tử nhìn đệ đệ với muội muội đùa giỡn mỉm cười:
- không đùa nữa, các đệ nhìn thấy hai viên Hoả Hồ Nhãn trong tay hắn chứ??
Hai người nghe vậy liền chú ý nhìn sang Thao Sảng đặc biệt hai viên bi trong tay hắn, hai viên bi lớn cỡ hai quả trứng vịt màu đen như huyền thiết cầu.
- Nhị ca, đó là hoả hồ nhãn sao? Đồ hiếm nha nhưng vậy thì nói lên điều gì sao?
Hắc y nhân cao gầy nhìn hai viên hoả hồ nhãn khá bất ngờ liếm môi, đây là món đồ không dễ kiếm nếu không muốn nói là hiếm, sở dĩ như vậy vì nó chính là đôi mắt của Hoả Hồ Ly, Hoả Hồ Ly toàn thân sắc hoả sống trong những nơi cực viêm, huyết mạch được coi là hiếm trong Hồ tộc nghe đồn có thể tiến hoá Thất Vỹ gần đến Cửu Vỹ siêu cấp Hồ Tiên trong truyền thuyết.
Hoả hồ nhãn mang theo bên người có thể kháng băng cường hoả trừ âm ma, hai hoả nhãn trên tay Thao Sảng sắc thiết tối thui nhưng thi thoảng nơi xâu vẫn hiện hữu lên sắc đỏ, xem ra là đồ dùng đã lâu hoặc chủ nhân hoả nhãn này tu vị không cao, nên giá trị không quá cao nhưng công dụng thiết thực hẳn vẫn có.
- Hoả hồ nhãn phóng mắt cả Đông vực này ta dám cá chẳng có mấy vì Hồ Ly gần như tuyệt tích, nói chi Lam Nhiên này? nó gần như chỉ tồn tại trong sách vở mà thôi! Nhưng trong bảo khố của chúng ta có một đôi duy nhất, ta dám cá đôi trên tay hắn từ nơi chúng ta mà ra.
Hắc y nam tử di ngón tay trên mặt bàn vẽ hình một con hồ ly từ chút nước trà vương trên mặt bàn nói, hai người chăm chú lắng nghe, nữ tử dường như nghĩ ra điều gì ngón tay thon bóc hạt dẻ đôi chút dừng lại, nàng quay mặt qua nhìn khuôn mặt điềm nhiên luôn mỉm cười của Thao Sảng.
Hắc y nhân cao gầy nắm chặt bàn tay gằn dọng:
- ý huynh là trong tay hắn cầm đồ của chúng ta? Nếu vậy thì hắn khó sống rồi?
Hắc y nam tử gõ gõ bàn không trả lời mà nhìn tứ muội của mình đầy ý nhị.
- đừng tam ca, hoả hồ nhãn đấy đúng là của chúng ta nhưng... Là muội cho hắn.
- chuyện là sao?? Muội phải cho ta câu trả lời rõ ràng hừ hừ...
Hắc y cao gầy nhìn muội muội của mình đầy yêu thương nhưng ra vẻ tức giận truy vấn.
- xì huynh định làm gì? Huynh dám làm gì muội??
- ta...ta đi thịt hắn
- này nói lý đi
- ta vẫn là thịt hắn.
- hừm.....
- tiểu lang quân của muội hả? Ta vẫn thịt hắn
- không phải... huynh không thể nghĩ được cái gì tốt hơn à? Ta không ngốc đến thế
- vậy nói đi...
Nữ tử ngẫm nghĩ, xoay xoay hạt dẻ trong tay nói:
- Huynh còn nhớ chuyện mười bẩy năm về trước không??
- Ya muội là..đây là tên nhóc lúc đó??
Nữ tử gật đầu hồi tưởng lại, hắc y nhân cao gầy thì khẽ thở dài, mười bẩy năm về trước hắn suýt nữa mất đi cái mạng của mình, nhưng cái giá phải trả đến giờ vẫn khiến hắn day dứt không thôi.
- Mười bẩy năm từ một tiểu hài tử nay đã trở thành Nguyên Anh hậu kỳ cường giả, không hổ là nhân loại về khoản tu đạo hơn chúng ta quá nhiều.
Hắc y nam tử cảm thán không thôi, nhân loại sinh sôi nảy nở, tư chất, tu duy tu đạo khác xa với yêu thú. Tuy yêu thú hơn nhân loại về sinh lực với da dầy thịt béo, nhưng đến một cấp độ nào đó thì cũng bằng không vì nhân loại có những công pháp, bí thuật, pháp bảo nâng cao phòng ngự có thể san bằng sự chênh lệch đó.
- Băng diễm chưởng tính hủ thực cao, tiểu tử đó có thể đi đến nước này xem ra đều nhờ hoả hồ nhãn phần nào đi.
- Đệ nói không sai, Hoài Sương băng phủ thêm Hoả Hồ nhãn, hỏa hệ linh căn nếu có sống thì là đại nhân vật... Đáng tiếc! Đáng tiếc....
Huynh đệ nhìn Thao Sảng lắc đầu đôi chút tiếc nuối cho tư chất của hắn, nữ nhân hắc y không nói gì nhưng đôi mắt có chút không đành nhìn hắn lâu hơn một chút.
Thao Sảng từng ngón tay nhịp nhàng xoay chuyển hoả nhãn trong lòng bàn tay, bỗng khựng xoay lại nhìn quay đầu tìm kiếm trong đấu tràng, hơi thở hắn toát ra tầng sương lạnh.
- Biểu ca huynh sao vậy??
Thiếu nữ tuổi đôi mươi ngồi kế bên thấy hắn có biểu hiện lạ liền lay tay hỏi:
- chỉ là có một cảm giác quen thuộc, nhưng kì lạ là ta không tìm thấy nữa.
Nói rồi hắn nhắm mắt điều tức hạn chế khí lạnh trong cơ thể mình, mái tóc vốn đen lại điểm thêm chút bạc trắng kì dị, Thiếu nữ nhìn xung quanh nhưng cũng chẳng kiếm được điều gì lạ, nàng lắc đầu nhìn Thao Sảng đang điều tức, nàng nhẹ rút bàn tay ra khỏi tay hắn, lòng bàn tay nàng đỏ ửng vì lạnh buốt làm cho tê cứng.
Gióng ngồi trên cao nhìn xuống những biểu hiện bên dưới khó có thể lạc được ngoài đôi mắt.
- Tiêu Mạt...
Gióng đưa mắt nhìn Tiêu Mạt lúc này đang chăm chú nhìn viên hồi nhục đan trên sàn đấu giá gọi.
- công tử
Tiêu Mạt nghe tiếng gọi liền tỉnh táo đáp lời.
Gióng hài lòng nhìn hắn, tuy lòng hắn có chút xáo động nhưng vẫn không đánh mất sự tỉnh táo, không hổ là sát thủ, Gióng ngẫm nghĩ cất lời hỏi:
- Tên Thao Sảng này là người như thế nào?
Tiêu Mạt nhìn xuống Thao Sảng đang điều tức nhớ lại những gì điều tra được, vì hành động lần này quan trọng với nhi nữ nên hắn điều tra kĩ lưỡng.
- công tử, Thao Sảng này mới đầu năm đột phá nguyên anh hậu kỳ, trại chủ Hoài Sương trại, tuổi đời chưa đến ba mươi.
Gióng gật đầu:
- Chưa đến ba mươi đã là Nguyên Anh hậu kỳ??? Tư chất không tệ đi, nhưng diện mạo dường như không đúng tuổi nha!
Phòng đấu giá được ngăn cản thần thức, nếu thần thức cao hơn người đặt cấm chế có thể dễ dàng lách luật nhưng với Gióng lúc này thì đó là việc khó.
Tiêu Mạt gật đầu xác nhận:
- Công tử, tuổi tác đúng là như vậy nhưng tốc độ sinh mệnh trôi đi nhanh hơn bình thường, người ta vốn nghi ngờ là ma tu nhưng lối sống của hắn rất bình dị trên người không chút ma khí, xem chừng dường như có bệnh trong người.
- Hắn là người số khổ?
Thạch Sanh thu hồi thần thức nói không đầu không cuối lắc đầu.
- ý ngươi là sao?
Gióng hứng thú nhìn thạch sanh hỏi
- Công tử, tên Thao Sảng có thể sống được đến bây giờ đã là may mắn, hơn nữa lại có thực lực hiện tại có thể nói là kỳ tích rồi!
- Cụ thể hơn đi.
- Lục phủ ngũ tạng của hắn gần như đã hoàn toàn băng hoá, nếu không nhờ trợ lực từ công pháp linh căn Hoả hệ và từ ngoại lực tác động thì đã sớm ra đi từ lâu.
Thạch Sanh tấm tắc có chút khâm phục tiếc nuối, thân mang bệnh tật có thể đi đến bước đường này không dễ, nhưng xem ra đến điểm cuối rồi.
- Băng hoá sao?? Đó là bệnh gì?
Gióng không biết là có loại bệnh như này ah.
- Nói là bệnh thực ra không phải bệnh, chính xác hơn là Thao Sảng hắn có ám thương, nếu ta đoán không sai ám thương này là tác động của người khác lên cơ thể từ khi còn nhỏ, nhưng tích tụ lâu ngày gây nên hiện tượng như vậy, hiện tại hắn tuy có tu vi này nhưng không đủ để chèo chống cơ thể nữa rồi!
Thạch Sanh giải thích cặn kẽ hơn, Gióng va mọi người chăm chú nghe rồi nhìn xuống Thao Sảng phía dưới có khâm phục, có tiếc nuối, có chút đồng cảm.
- Xem ra kẻ để lại ám tật này không phải đơn giản đi.
Gióng suy ngẫm nói, ám tật để lại mà với tu vi Nguyên Anh hậu kỳ hiện tại mà chật vật, thì xem ra sao đơn giản cho nổi? Từ người đó hẳn phải ở phía trên, Thao Sảng người này cũng là kẻ có ý chí tuy nói là có ngoại lực giúp duy trì nhưng phải có ý chí như nào mới có thể cất bước trong khoảng thời gian đó.
- Ta nghĩ có lẽ cũng ngoài Nguyên Anh nhưng nếu bị từ nhỏ hẳn nhiên đã được người khác đỡ cho phần nào, đòn thế của cao thủ như vậy một tiểu tử làm sao có thể hứng chọn, nhưng nếu chỉ là một phần nhỏ thì đó là cao thủ thực sự đấy.
Thạch Sanh suy nghĩ nói.
- Ukm! Cao thủ cỡ đó ra tay với một tiểu hài tử xem ra đằng sau có một câu chuyện đáng nghe đó. Hắn còn có thể sống bao lâu nữa??
- Công tử hắn sống được nhờ phần nhiều là hai viên hoả nhãn trong tay nhưng chúng cũng sắp hết hạn sử dụng rồi, đoán chừng cuối năm lên đò rồi.
- Đáng tiếc cho một kiếp nhân sinh non trẻ, nếu có cơ hội cho hắn một lựa chọn tiện thể kết một đoạn thiện duyên.
- Sư phụ người có thể giải quyết nan đề của hắn sao??
An Nhiên nghe vậy hứng thú truy vấn, những người khác cũng thắc mắc không thôi tự hỏi chẳng lẽ vị công tử nhỏ tuổi này không có gì không thể giải sao?
- Thực ra mà nói trên thế gian mọi thứ gọi là đề đều có lời giải, cái gọi là vấn đề thật sự ở đây là người muốn giải có đứng ở nơi có thể tìm được đáp án không mà thôi! Nghĩa phụ ngươi hẳn cũng có thể giải vấn đề này đi.
Gióng cười nhìn An Nhiên rồi chỉ Thạch Sanh nói.
- Phụ thân, người cũng giải được sao?
An Nhiên tò mò hỏi.
- Hâhha... có thì cũng có nhưng ta nghĩ phương pháp triệt để nhất hẳn là công tử nghĩ giống ta đi.
Thạch Sanh vuốt ve mái tóc mầu hỏa diễm của nhi nữ cười nói.
- vậy cùng chung ý nghĩ rồi! Hahaha...
- ha ha ha..
Hai người nhìn nhau cười nói, mọi người tuy không được giải đáp nhưng lựa chọn tin tưởng bởi vì trong suy nghĩ của họ hai người đều là kỳ nhân
An Nhiên đưa tay ấy lại nếp tóc đã bị làm rối hỏi:
- Vậy người sẽ giúp đỡ hắn sao??
Gióng nhìn người đồ đệ thích thú nói:
- Ta nên giúp hăn sao?
- Nên chứ, đó là việc tốt nên làm mà!
An Nhiên gật đầu không một chút do dự
- vì sao?? Ta dường như không có lý do nào để làm điều đó.
" cạch..""
". Cạch.."
Gióng gõ ngón tay đều đặn nói.
- Người có lý do đấy.
- Oh lý do gì nào??
- Vì hắn là Nguyên Anh hậu kỳ cường giả và dường như cũng rất lợi hại đi, có thể giúp người không ít việc ah.
- Nguyên Anh hậu kỳ?? Không tệ, đúng là sẽ làm được không ít việc, nhưng ta dùng người không phải đặt tu vi lên hàng đầu mà là nhân phẩm và duyên phận, người tu vi cao mà tâm địa xấu xa đáng dùng sao?? Nếu có duyên thì không thể tránh vô duyên thì đừng gặp còn hay. Con còn lý do nào không??
- Vì hắn sắp chết, đáng thương lắm...
- Ta không phải đại phu, nếu ai sắp chết ta cũng phải cứu sao? Ta không nhiều tinh lực như vậy ah, sống chết vốn là một phạm trù được quản hạt bởi hư vô, nếu ta quản quá nhiều sẽ gây phiền phức không đáng có, nếu nặng hơn sẽ làm lệch guồng quay của vận mệnh.
- ah vậy là khó cứu sao??
- Cũng không hẳn là như vậy
- không phải ý người vừa rồi là như vậy sao?
- Ý là vậy nhưng nếu con cho ta một lý do hợp lý thì ta không ngại đâu, còn việc gặp bất cứ ai cũng cứu giúp là điều không thể.
Gióng ngẫm nghĩ nói nếu một ngày bước ra cửa gặp ai cũng phải ra tay cứu giúp thì tu chân giới rộng lớn này có quá nhiều người cẩn phải giúp đỡ đi mà.
- Vì sư phụ là người tốt.
- Ta là người tốt??
- Ân..
- Vậy ta nghe lời con, ta nên cứu hắn rồi! Hâhha...
An Nhiên gật đầu khẳng định khiến Gióng cười nói đồng ý, An Nhiên tung tăng hoan hô không thôi! Những người khác nghe vậy cũng cảm thấy vui vẻ nhưng trong lòng cảm khái, vì sự sống chết của một cường giả Nguyên Anh được quyết định bởi sư đồ nhìn như tiểu hài tử bông đùa, nếu người bên ngoài biết được thì đại loạn ah.
- Hừ hừ..... từ bao giờ mà vô danh tiểu tốt lắm tiền như vậy?? Thật làm người khác nhức mắt đi. Hai trăm ức linh thạch.
- Như Đà chủ nói không sai, gần đây nhà quê mới nổi hơi nhiều thật là không coi ai ra gì cả, tại hạ theo hầu đà chủ hai trăm hai mươi ức.
Các tông môn tuy ngày thường tranh đấu nhưng ngoài mặt vẫn luôn ra vẻ đồng khí tương liên, trong lòng thì vui mừng khi kẻ khác gặp hoạ vướng thân, nhưng có quan điểm ngang vế coi nhau là đối thủ và bài xích với những người tầng thứ thấp hơn mình, đặc biệt là tán tu thì càng không được quá quan trọng.
- Nếu các vị đại nhân đã ra mặt thì hắc huyền môn chúng ta cũng góp một chút gọi là hương sắc vậy hai trăm ba mươi ức.
Hắc Huyền môn là một trong tứ tông môn phạm vi thành Lam Nhiên cũng thuộc hạng đầu, thường ngày luôn tìm cách lấy lòng các đại tông môn vì trong việc lựa chọn thành chủ về sau nếu được sự ủng hộ của đại tông môn thì khả năng lớn sẽ thành.
- Hồi Nhục Đan công dụng không nhỏ, Bách Hoa tông cũng muốn tranh đoạt một chút ah. Hai trăm năm mươi ức linh thạch....
Một giọng nữ cao cất lên khiến chúng nhân dõi ánh mắt hướng về, Bách Hoa tông như tên gọi tông môn chuyên tuyển chọn nữ đệ tử, ai cũng như hoá như ngọc thiên tư xuất trần, là một oanh oanh yến yến được coi là tiên cảnh chốn phàm trần.
- Bách Hoa tông...
Gióng lẩm nhẩm danh tự này nhớ tới lời hứa sẽ có ngày đến đó, nhớ hai tiểu mỹ nhân Trúc gia trang ngày đó, mới đấy cũng một năm thời gian trôi qua quả thật có đôi chút hoài niệm.
- slSư phụ...người sao thế??
An Nhiên thấy người có đôi chút ngẩn ngơ liền lay tay gọi.
- ah! Có chút tưởng niệm bạn cũ thôi!
- Thạch Sanh đẩy giá chút đi. Ta thật không thích cái giọng điệu cao cao tại thượng của bọn chúng chút nào.
Gióng mỉm cười nói với An Nhiên đôi lời rồi bảo Thạch Sanh hành sự, đã là đối đầu sao không cho hắn xuất thêm chút huyết thêm nữa giọng điệu khinh thị người khác thật khiến người khác ngứa mắt đi.
Thạch Sanh cười gật đầu đằng hắng giọng cất lời, lời hắn vang vọng khắp khán phòng không một chút kiêng nể:
- Có vẻ như chư vị rất có danh tiếng à nha! Nhưng thật thứ lỗi trong ấn tượng của ta chư vị cũng chẳng có chút danh tiếng nào, đừng mang danh tông môn ra mà tự luyến cho rằng bản thân mình là cường giả mà coi nhẹ người khác, có tin bước qua cánh cửa đấu giá này một búng ngón tay ta cũng đưa các ngươi một nửa bước xuống hoành tuyền không? Có tiền thì trả giá không tiền ngồi im mà thở, đây là đấu giá hội không phải đấu danh hội đừng làm người khác cười cho làm xấu mặt liệt tổ liệt tông.
- Ta ra ba trăm ức tinh thạch, tiền không phải các tông môn mới có, còn ta kiếm đâu các ngươi không phải quản, nếu quản ta không ngại tiếp quản tiền tài của các ngươi luôn.
- Ngươi... Hỗn hào...
- Ngươi...
- Á...phụt
- Phụt...
Tiếng nghiến răng, nghiến lợi, tiên huyết phun ra như một vở tuồng đến hồi gay cấn khiến đám đông nín lặng, quá ngưu bức rồi là uy hiến trắng trợn mà còn trực tiếp ép người lấy máu.
Hắc y nam tử kinh ngạc không thôi, tuy trước bóng gió Thiên Kiếm tông nhưng lần này là nắm cả đám mà vặt, đây nếu không phải kẻ điên thì là thế lực nào?? Mà lại cuồng ngạo như vậy ở đây?
- Vị tiền bối này, có thể giơ cao đánh khẽ một chút không?? Van Niên ta vô cùng cảm tạ.
Giọng tứ lão thủ hộ vang lên có chút hướng tới làm lành, cầu mong sự nương tay cho mọi người ở trong đấu giá hội.
Người đến đấu giá hội ai cũng biết danh tứ lão, tứ lão thủ hộ giả này tu vi đã là Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, nhưng với tu vi như vậy cũng phải uyển chuyển cúi đầu mở miệng xưng một tiếng tiền bối, vậy thì người ở phía trên rốt cuộc có thể cường đến mức nào??
Chẳng phải là... Không ai nói nên lời nhưng miệng trở nên khô khốc, lòng thấp thỏm không nguôi.
Trong những căn phòng riêng không gian im lặng một cách tịch mịch, khác hẳn với vẻ cún con bị dẫm đuôi như mọi khi, vì có một nỗi sợ dấy lên trong lòng nó, điều người này nói là có thể làm được trước lực lượng tuyệt đối cái thứ gọi là danh tiếng chỉ là hư vô, dù cho người này thực lực cứ cho là chưa đủ chống lại thế lực phía sau họ nhưng có thể khiến họ trở thành cát bụi ngay lúc này.
Cho dù về sau tông môn có đứng ra vì họ hay không cũng chưa biết được, nhưng mạng nhỏ của bản thân lúc này nằm trong tay đối phương, bản thân không yêu thì ai thương?
- khục khục, là tiểu nhân sai lời mong tiền bối thứ lỗi...
- mong tiền bối thứ lỗi..
....
...
Có thể đi đến một bước này mà là kẻ ngu muội, từng tiếng nhận sai vang lên, đây là một tràng cảnh không dễ bắt gặp nhất là ở một nơi như Lam Nhiên nhưng chẳng ai có chút thắc mắc nào.
- Tứ lão, cứ bỏ qua như vậy sao??? Đây là mặt mũi thương hội ah! Bán thần tuy mạnh nhưng không đến nỗi làm khó được chúng ta đi.
Niệm Trì không nói gì trước tràng cảnh trước mặt, nhưng vẫn truyền âm chất vấn tứ lão vì chuyện này truyền ra ngoài khó biết là lớn hay nhỏ, về phần dù là Bán Thần nàng cũng có biện pháp xử lý, danh tự tiểu thư Vạn Niên không phải trưng ra ngoài cho đẹp thôi đâu.
- Tiểu thư, là do chúng ta phán đoán sai thực lực của người này.
- Phán đoán sai sao??
- Vâng, người này qua cường độ thần thức vừa rồi sợ rằng không phải là thuộc tầng thứ Bán Thần.
- Không phải là Bá Thần?
- Đúng vậy, khả năng cao là đã là Hoá Thần cường giả, thậm chí có thể là Hoá Thần trung kỳ cũng có khả năng hơn vì chúng ta không thể chắc chắn.
- ài.... Được rồi! Vậy cũng thôi đi, không ngờ ở Lam Nhiên lại xuất hiện tồn tại như này.
Niệm Trì thở dài trong lòng cái này thì khó trách được tứ lão, người ta trở tay có thể lật cả sảnh này không chừng, nàng không thể xung động trước những tồn tại như vậy được.
- Không biết tiền bối giáng lâm, tại hạ thật hổ thẹn trong lòng đi, nhưng tại hạ vẫn muốn đấu giá vật phẩm này, Ba trăm năm mươi ức Hạ phẩm linh thạch.
Hắc y nam tử cất lời khiến người khác lo thay, đối diện với một cường giả tính khí thất thường còn đấu giá gì nữa?? không chừng mất mạng nhỏ ăn hàng, sảnh đấu đấu giá tĩnh lặng không một tiếng động, thậm chí cảm tưởng như có thể nghe được tiếng tim đập cùng với mồ hôi rơi.
- Thân nam tử một gậy chống trời, đấu giá tiến hành như thường lệ đi, ai có tiền người ấy quản, nên nhớ hoạ từ miệng mà ra, khẩu nghiệp nên tránh thì hơn.
Thạch Sanh nói đôi lời rồi im lặng trở lại, khiến người khác cảm tưởng như hắn đã đả tọa không quan tâm đến đấu giá nữa, nhưng chẳng một ai giám thắc mắc hay tranh cãi quá nhiều.
Đấu giá đệ nhị vật phẩm áp trục diễn ra như bình thường, cuối cùng ba viên hồi nhục đan được đôn giá lên năm trăm ức hạ phẩm linh thạch, sở dĩ như vậy vì dường như có những người ưa thích dựa dẫm hay tinh ý nhận ra vị cường giả thần bí không có ưa tông môn quá.
Đám người tông môn tuy nắm trong tay thứ tốt, nhưng cái giá phải bỏ ra khiến lòng rỉ sét không thôi, lại thêm điều lo ngại không biết có lỡ đắc tội vị tiền bối kia không.
Gióng ngồi trên lầu các nhìn đấu giá tràng, từng cử chỉ hành động phía dưới là hiệu ứng khiến Gióng khá hài lòng, ngẫm nghĩ nói:
- Ba viên đan dược một viên vào tay Bách Hoa Tông, một vào Thiên Kiếm, một vào Triều Nguyên.. Ukm Bách Hoa thì cho qua đi có chút uyên nguyên với ta, Tiêu Mạt hai phu phụ ngươi rời đi trước giám sát bên ngoài đề phòng là vạn nhất.
- vâng công tử..
Phu phụ Tiêu Mạt đứng dậy nhận mệnh rồi thân hình trống rỗng tiêu tán giữa căn phòng như chưa từng tồn tại.
- ài... thủ pháp không tệ, đáng tiếc nếu có Hắc Tuyên ở đây thì ba ngươi có chia sẻ với nhau được chút việc.
- Sư phụ, Hắc Tuyên là ai thế??
- À Hắc Tuyên là đường chủ Ám Đường của Việt Tông ta, không lâu nữa con sẽ được gặp thôi! Hắn là bằng hữu của nghĩa phụ ngươi đó.
- Nhắc đến hắn mới nhớ ah, công tử, ta thật tò mò không biết sau khi bế quan trở ra bộ dạng hắn sẽ ra sao nữa đây...hắc... hắc..
Thạch Sanh cười nói, Hắc Tuyên kẻ từng là vương giả bầu trời:" đi không thấy bóng, huyết sắc vờn mây" nhớ lại ngày đó trong cuộc chiến ấy hắn có thể chiến thắng hắn là không dễ dàng, giờ thêm ân điểm của công tử hắn Sẽ cường đại đến mức nào đây.
- Ta cũng rất tò mò đây, chỉ hy vọng ko tiến hoá ngược là được rồi! Mà ngươi đang sợ hắn vượt qua mình sao??
Gióng nhìn Thạch Sanh cười hỏi
- Thắng một lần thì lại thắng thêm một lần nữa thôi! Từ " Sợ" này chưa bao giờ có trong từ điển của ta đâu này, chỉ là có chút mong đợi cọ sát thôi.
Thạch Sanh ánh mắt đầy tự tin tuy rằng Hắc Tuyên sẽ cường hơn, nhưng Thạch Sanh hắn cũng có bài chưa lật của mình... Món quà huyết mạnh hắn vẫn chưa từng một lần vận dụng toàn lực đây này.
- vậy là tốt, con đường chúng ta đi mới chỉ là bắt đầu thôi!
Gióng hài lòng gật đầu, Thần giới còn xa xôi lắm, người còn đang đợi nếu chỉ có như vậy đã sợ, thì có lẽ vạn kiếp chẳng thể xuôi tay.
- Xuân Mai, nàng qua Thiên Việt điều động chút nhân sự ra các cổng thành chú ta nhất cử nhất động cho ta, nhớ chú ý chú ý đừng động thủ đừng để lộ phong mang.
Gióng nhìn Xuân Mai một chút nhắc nhở nàng hành sự, Thiên Việt tông mới thành lập không lâu nhân sự bổ sung chưa đủ với lại Gióng không muốn bộc lộ mối liên kết quá sớm tránh để người khác lấy đó để công kích Việt Tông.
- Dạ, công tử...
Xuân Mai thân hình đẫy đà khẽ nhún người nhận mệnh, yểu điệu rời đi không quên đánh mắt đầy mị hoặc, khiến Gióng có chút không biết nói gì
- đang bàn việc mà còn.... Chiều quá sinh hư đây mà!
"Hí hí.."
" ha ha..."
" phụt... khục..."
Nhị nữ cười nắc thích thú, Khải Đức càng khoa trương hơn phun một ngụm rượu lớn trong miệng ra ho sặc sụa, Thạch Sanh quay mặt nhìn xuống sảnh đấu giá nhưng bờ vai lớn rung nhè nhẹ..
Gióng mặt hơi phấn hồng đành đằng hắng giọng đánh lạc hướng nói:
- Đấu giá sắp tới chú ý vào, tuy Hoá Thần đan này ko bắt buộc đến tay nhưng nếu có cơ hội không cần ngại ngùng.
- rõ, công tử
Những người còn lại đáp lời rồi chú ý quan sát xuống phía dưới, Hoá Thần Đan như tên gọi đan dược giúp tu sĩ tăng thêm mấy thành có bước qua lằn ranh cảnh giới quan trọng về lực lượng, một chữ Thần, một chữ Thần có thể khiến con người ta ước mơ nhường nào.
Bầu không khí dường như trở nên sôi sục hơn khi Hồi Nhục Đan xuất tràng, hàng vạn người tu đạo dừng bước trước Hoá Thần đủ nói lên rằng lớp màng ngăn cách cảnh giới này đã đả bại biết bao nhiêu người, nhưng lúc này đây Hoá Thần Đan một trợ lực sắp xuất hiện trước mắt hỏi ai có thể cưỡng lại tham niệm đó đây?? Chỉ cần nhìn thấy một lần thôi cũng đủ thoả chút hư vinh.
Niệm Trì nhìn từng ánh mắt xao động như là nàng đang đứng nơi vạn dặm Diễm Hành Aơn này mà lòng đắc ý không thôi, sôi trào đi tranh đoạt đi đó là điều nàng muốn nói lớn lên lúc này ah, bởi sự thành công trong đợt lưu động đấu giá này Sẽ tác động không nhỏ đến việc nàng có thể đứng ở vị trí hội chủ vạn niên này hay không.
Lòng nàng đầy mong đợi không thôi khẽ đưa mắt khắp sảnh đấu giá, không hiểu sao khi nhìn qua phòng của vị cường giả thần bí, nàng hơi nháy mắt môixinh hơi mấp máy nói điều gì đó.
- Ái chà, có ý tứ hahaha...
Gióng khá bất ngờ với hành động câu dẫn của vị tam tiểu thư xinh đẹp này, liền cười nói với Thạch Sanh.
- Đúng là có ý tứ haha..công tử thấy thế nào.
Thạch Sanh cũng cười hứng thú, cô bé này biết tìm người đấy.
- Vụ làm ăn này không tệ đâu, ta cũng muốn nàng trợ giúp ít nhiều, Vạn Niên một tròn các thương hội lớn Đông Vực?? Hợp tác một lần thử xem sao.
Gióng nói rồi ngoắc tay ra hiệu cho hai cha con Thạch Sanh lại gần, Khải Đức đang cầm bầu rượu tưởng công tử muốn sai mình ra ngoài hành sự nhưng một lúc sau gã vỗ đùi đen đét, gật gù không thôi.
Updated 117 Episodes