Chương 55-2

Bởi vì đã đặt lịch hẹn trước với tổng thanh tra, tiếp tân liền dẫn người tới phòng họp.

Cửa phòng họp vừa đóng lại, Thẩm Vi Nhân liền lấy kính râm trên sống mũi xuống, đặt ở một bên.

"Vi Nhân, rốt cuộc cô nghĩ cái gì mà lại đến đây vậy?" Người đại diện của cô ta là người có uy tín lâu năm trong giới giải trí. Lăn lộn vài năm trong giới này, quy tắc trong giới giải trí chị ta hiểu rất rõ. Nhưng hiện tại chị ta lại không hiểu, rõ ràng chỉ cần dựa vào danh tiếng của Thẩm Vi Nhân bây giờ cũng đủ để làm đại ngôn của một nhãn hiệu nước hoa quốc tế, tại sao cô ta vẫn cứ muốn tiếp tục làm đại ngôn cho nhãn hiệu nước hoa Lục thị? Chuyện này căn bản không có chút ích lợi nào đối với danh tiếng của Thẩm Vi Nhân.

Thẩm Vi Nhân cười cười, "Chị Tịch, Thẩm gia và Lục gia là hai nhà thế giao, nhãn hiệu nổi tiếng làm sao quan trọng bằng?"

"Được rồi," Giọng điệu của Tịch Văn Quân rất tùy tiện, lơ đễnh nói, "Nhưng chuyện hiệp ước hoàn toàn có thể giao cho chị phụ trách, em còn tới làm gì?"

Thẩm Vi Nhân hơi cười một tiếng, "Em có tính toán của mình."

Tịch Văn Quân rất không vui.

Thẩm Vi Nhân có bối cảnh, có địa vị, có tướng mạo, có tài năng, còn rất quy củ an phận tại dưới tay của chị ta. Nhiều năm qua Thẩm Vi Nhân nổi lên như diều gặp gió, bất kể tài nguyên hay giải thưởng đều không cần chị ta phải quan tâm. Nói trắng ra thì Tịch Văn Quân chính là đã nhặt được bảo vật.

Nhưng 1-2 năm gần đây, hành vi của Thẩm Vi Nhân có chút khiến cho chị ta không thể hiểu nổi.

Ví dụ như những scandal trên mạng liên quan tới cô ta và Lục Bắc Xuyên kia. Mặc kệ lúc trước là như thế nào thì hiện tại chuyện Lục Bắc Xuyên đã kết hôn cũng là sự thật, tiếp tục lưu truyền những scandal như vậy, thanh danh của Thẩm Vi Nhân cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Chị ta thấp giọng, "Vi Nhân, ông em đã nói cho chị hết rồi, có phải em đến đây là vì muốn gặp Lục Bắc Xuyên hay không?"

Khoé miệng Thẩm Vi Nhân kéo lên một nụ cười, không nói gì.

Đâu chỉ là vì muốn gặp riêng Lục Bắc Xuyên thôi đâu, ở dưới tầng công ty cô ta thậm chí còn đã sắp xếp cho đám chó săn đợi sẵn ở đó, mặc kệ ngày hôm nay có thể nhìn thấy Lục Bắc Xuyên hay không thì sáng mai, chuyện cô tự mình đến Lục thị nói chuyện hiệp ước chắc chắn sẽ thành tin chấn động.

Một cái hiệp ước nhỏ mà thôi, cô ta không quan tâm, thứ duy nhất cô ta quan tâm từ trước cho tới bây giờ đều chỉ có mình Lục Bắc Xuyên.

Tịch Văn Quân dẫn dắt Thẩm Vi Nhân nhiều năm như vậy, làm sao không biết được cô ta đang suy nghĩ cái gì. Thấy Thẩm Vi Nhân trầm mặc không nói lời nào, rõ ràng chính là đang ngầm thừa nhận.

Mặt ngoài chị ta là người đại diện của Thẩm Vi Nhân, nhưng trên thực tế, bất kể là kịch bản phim hay là làm đại ngôn thì người quyết định cuối cùng đều là Thẩm Vi Nhân. Cô gái này rất hiểu rõ mục tiêu của mình, chưa từng dây dưa dài dòng, đương nhiên, cũng sẽ không từ thủ đoạn để giành lấy thứ mình muốn.

Cửa phòng họp bị người đẩy ra, Chu tổng thanh tra vội vàng đi vào, sau khi đóng cửa lại thì nhìn Thẩm Vi Nhân, mặt mày ủ chau.

"Chu tổng thanh tra, đã lâu rồi không gặp." Thẩm Vi Nhân chú ý tới nét mặt của ông ta, nhưng vẫn bất động thanh sắc đưa tay ra chào hỏi.

Chu tổng thanh tra khách sáo đưa tay ra nắm lấy, rồi ngồi ở phía đối diện Thẩm Vi Nhân, giả vờ giả vịt đưa hiệp ước ra, thấp giọng nói: "Thẩm tiểu thư, thật sự rất xin lỗi cô, tôi đã được Lục tổng thông báo, hôm nay tới đây để bàn chuyện giải ước với cô."

"Giải ước?"

Chu tổng thanh tra lặp lại, "Đúng vậy."

Tịch Văn Quân ở một bên cười lạnh, "Giải ước? Lục tổng của các ông không biết thì thôi, nhưng chẳng lẽ các ông lại không biết? Vi Nhân của chúng tôi làm đại ngôn cho nhãn hiệu công ty các người ai được lợi hơn? Cái nhãn hiệu này nếu như không phải được Vi Nhân chúng tôi làm đại ngôn thì có thể có được sự nổi tiếng như ngày hôm nay sao? Qua cầu rút ván (1)? Lục thị làm ăn như thế này à?"

(1) Qua cầu rút ván: Có ý ám chỉ những người vô ơn, bội nghĩa.

Chu tổng thanh tra lúng túng, "Chuyện này... Thật sự rất xin lỗi, tôi cũng chỉ là một tổng thanh tra nhỏ của bộ phận PR mà thôi, quyết định của Lục tổng tôi chỉ có thể nghe theo."

Thẩm Vi Nhân nặng nề nhìn ông ta, tay đặt trên mặt bàn làm ra một con số, "Chu tổng thanh tra, tôi muốn nói chuyện riêng với Lục tổng của các ông."

Đó là một con số mê hoặc lòng người.

Nếu là lúc trước nhìn thấy con số này, Chu tổng thanh tra đã sớm choáng váng đầu óc, nhưng trải qua cuộc nói chuyện lúc giữa trưa kia, ông ta nào dám giao dịch với người đàn bà này nữa.

"Thẩm tiểu thư, chuyện này tôi thật sự không có biện pháp nào khác," Ông ta cân nhắc lựa chọn từ ngữ thấp giọng nói: "Lục tổng đã biết hết những scandal trên mạng kia rồi, rất tức giận, bảo tôi phải lập tức xử lý sạch sẽ mọi chuyện. Còn nữa, trưa nay bà Lục cũng ở đó, tôi cảm thấy chuyện này có lẽ là do bà Lục mách lại với Lục tổng."

"Bà Lục?" Mi tâm Thẩm Vi Nhân nhíu chặt, "Diệp Trăn tới đây?"

"Đúng vậy. Tôi nghe nói hôm nay cô ấy dẫn con tới công ty đưa cơm trưa cho Lục tổng. Buổi sáng vẫn còn bình thường, bà Lục vừa tới Lục tổng liền nói muốn điều tra việc này, vậy chỉ có thể là do bà Lục..."

"Tôi biết rồi," Không đợi Chu tổng thanh tra nói xong, Thẩm Vi Nhân đã đứng dậy, đeo lên kính râm lên làm bộ muốn rời đi, "Chu tổng thanh tra, rất xin lỗi, hôm nay tôi tới đây chưa kịp chuẩn bị cho việc này, vậy nên nếu như quý công ty muốn giải ước với tôi thì chúng ta đành hẹn gặp lần sau."

Người đại diện và luật sư cũng đứng dậy đi theo Thẩm Vi Nhân.

Cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, Diệp Trăn đứng ở bên ngoài cửa phòng họp, mỉm cười nhìn cô ta.

"Thẩm tiểu thư ở đây à, thật là đúng lúc nha."

Thẩm Vi Nhân đứng ở tại chỗ, nhìn Diệp Trăn đang chậm rãi đi vào phòng họp, "Bà Lục, không biết cô muốn làm gì?"

"Không có gì," Diệp Trăn cười nhẹ một tiếng, đi đến chỗ chủ vị trong phòng họp, ngay cả cửa cũng không đóng, đám người bên ngoài tuỳ ý đi qua hoàn toàn có thể nghe được tiếng nói của các cô trong này.

Chu tổng thanh tra muốn đi đóng cửa lại, Diệp Trăn liền ngăn ông ta lại "Chu tổng thanh tra, không phải ông đang nói chuyện giải ước sao? Tiếp tục đi nha."

"Chuyện này... Bà Lục, chúng tôi đang nói chuyện, cô ở đây có phải hơi..."

Diệp Trăn cười cười, "Tôi có mười phần trăm cổ phần trong tập đoàn các ông, cũng được coi như là một cổ đông nhỏ đúng không?"

"Mười... mười phần trăm?" Chu tổng thanh tra bất ngờ lắp bắp hỏi lại.

"Mười phần trăm?" Thẩm Vi Nhân không thể tin nổi.

"Lúc trước ông tặng cho tôi." Diệp Trăn hời hợt kể chuyện hôm kết hôn Lục lão gia chuyển cho cô mười phần trăm cổ phần ra, sau đó lại nói: "Mọi người tiếp tục đi, tôi muốn nghe một chút."

Thẩm Vi Nhân chìm khẩu khí, sắc mặt không tốt, "Quý công ty cũng không có thông báo qua hôm nay đến để bàn chuyện giải ước, cho nên còn chưa kịp chuẩn bị, nếu như quý công ty muốn giải ước với tôi thì chúng ta đành hẹn hôm khác đi."

"Luật sư của Thẩm tiểu thư ở ngay đây, có cần chuẩn bị cái gì nữa không?"

Luật sư Thẩm Vi Nhân mang đến là một người trầm ổn, khẽ cười nói: "Bà Lục, những tư liệu liên quan tới chuyện giải ước tôi cần trở về chuẩn bị nốt."

"Xin hỏi ông họ gì?"

"Tôi họ Nam."

Diệp Trăn bừng tỉnh đại ngộ, đứng dậy, "Ông chính là vị luật sư Nam nổi tiếng đó sao?"

Luật sư Nam khiêm tốn cười nói: "Không dám nhận."

"Luật sự Nam thật khiêm tốn, ngài rất có tiếng trong giới danh nhân đó, mỗi vụ án có ngài tham gia không có một vụ nào là thất bại cả. Nhưng mà," Ánh mắt cô nhìn sang Thẩm Vi Nhân, "Tôi thấy gần đây thân chủ của ông có không ít scandal tổn hại đến danh tiếng, luật sư Nam cảm thấy việc này nên giải quyết như thế nào đây?"

"Scandal?"

Diệp Trăn cười đưa điện thoại cho luật sư Nam, trên màn hình đều là những scandal liên quan tới Thẩm Vi Nhân và Lục Bắc Xuyên.

Luật sư Nam nhìn thoáng qua, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Vi Nhân, "Chuyện này..."

Nếu như bây giờ Thẩm Vi Nhân còn không hiểu được ý đồ của Diệp Trăn là gì thì thật đúng là uổng phí mấy năm cô ta lăn lộn trong giới giải trí rồi.

"Chỉ là một chút scandal nhỏ để tạo sự chú ý mà thôi, xưa nay tôi sẽ không để ý đến. Cô càng giải thích thì bọn họ sẽ chỉ càng nghi ngờ thêm, Diệp tiểu thư chưa từng ở trong giới giải trí, sẽ không rõ những thị phi ở bên trong đâu."

Diệp Trăn trầm tư gật đầu, "Thẩm tiểu thư nói đây đều là chút scandal nhỏ, nói cách khác, nội dung trên những scandal này nói cô và chồng tôi - Lục Bắc Xuyên - là thanh mai trúc mã đều là giả sao?"

Đám người bên ngoài phòng họp bắt đầu nhốn nháo, Thẩm Vi Nhân nói mập mờ, "Nếu như Diệp tiểu thư muốn biết thì có thể trở về hỏi chồng cô."

"Tôi đã hỏi, anh ấy nói anh ấy và cô cho tới bây giờ đều không phải là thanh mai trúc mã. Cho nên lúc này tôi mới muốn hỏi Thẩm tiểu thư xem, chồng tôi có nói thật hay không."

Đây coi như là đang đối chất (2).

(2) Đối chất: là hỏi hai hay nhiều người cùng một lúc về cùng một vấn đề hay một tình tiết trong cùng một vụ án mà trước đó lời khai của họ có mâu thuẫn với nhau nhằm xác định sự thật.

Thẩm Vi Nhân trầm giọng, "Đúng, là sự thật."

"Xem ra đúng là mấy trang báo này bịa chuyện rồi, cô và chồng tôi cũng không phải thanh mai trúc mã. Nếu đã là như vậy, đằng sau những nhà báo này viết cô và chồng tôi có tình cảm sâu đậm từ nhỏ, còn thề non hẹn biển, nhưng bởi vì Thẩm tiểu thư lập chí muốn lăn lộn ở trong giới giải trí, nói không cầm được danh hiệu Ảnh hậu thì thề sẽ không bỏ cuộc nên Lục Bắc Xuyên liền si tâm chờ đợi ròng rã nhiều năm, chuyện này cũng là giả sao?"

"Đúng, là giả. Bà Lục hoàn toàn không cần để ý tới những bài báo nhỏ này."

"Hay nói cách khác, khi rốt cục cũng đợi được đến lúc sự nghiệp của Thẩm tiểu thư bắt đầu khởi sắc, nhận được danh hiệu Ảnh hậu rồi thì chồng tôi lại bị một con hồ ly tinh nhà giàu mới nổi câu dẫn," Diệp Trăn chỉ mình, "Cũng là giả sao."

Lòng bàn tay Thẩm Vi Nhân nắm chặt, hô hấp dần nặng nề hơn. Cô ta biết, vừa rồi mình vừa phủ nhận tất cả mọi chuyện trước mặt mọi người, không qua bao lâu liền sẽ bị lan truyền đến tai tất cả những người khác.

Đến lúc đó lời đồn đại sẽ sụp đổ, tất cả những cố gắng thời gian qua cô ta làm ra đều bị uổng phí!

"Đúng, cũng là giả."

Diệp Trăn trầm tư gật đầu, "Xem ra Thẩm tiểu thư nói không sai, đám nhà báo đó miệng hồ ngôn loạn ngữ không có nửa phần đạo đức nghề nghiệp này toàn là bịa đặt đưa tin, đặc biệt lại còn muốn đi bêu xấu người khác. Quả thực rất buồn cười, vì một chút lợi ích nhỏ mà cỏ thể vứt bỏ đạo đức nghề nghiệp! Tôi biết Thẩm tiểu thư không thèm để ý tới những lời đồn đãi này, nhưng suy cho cùng thì nó cũng làm ảnh hưởng tới hình tượng của Thẩm tiểu thư. Mà tôi cũng tin rằng, chắc hẳn là Thẩm tiểu thư cũng không muốn dây dưa với người đã vợ như chồng tôi, mang danh tiểu tam đâu đúng không?"

Thẩm Vi Nhân không nói gì.

"Như vậy, lúc trước Lục gia và Thẩm gia là thế giao, mà tôi thấy Thẩm tiểu thư và tôi cũng rất có duyên, chuyện này cũng không cần Thẩm tiểu thư phải đích thân đi giải thích. Chồng cũng đã nói rồi, sẽ xử lý chuyện này ổn thoả, nếu Thẩm tiểu thư phải chịu tổn thất gì từ chuyện này thì có thể để luật sư Nam nói chuyện với luật sư của công ty chúng tôi, tuyệt đối sẽ không để Thẩm tiểu thư phải chịu thêm tổn thất nào nữa."

Nụ cười trên mặt Thẩm Vi Nhân cứng ngắc, còn có thể nghe ra được giọng nói nghiến rắng nghiến lợi của cô ta "Vậy thật tôi đặc biệt cảm ơn bà Lục."

"Đây là chuyện tôi phải làm, nhưng sau này Thẩm tiểu thư vẫn phải để ý một chút, dù sao nơi nào cũng có những kẻ tiểu nhân như vậy."

"Cảm ơn bà Lục đã nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận," Cô ta lạnh lùng nhìn Diệp Trăn, đáy mắt không có chút nhiệt độ, "Vậy bây giờ tôi có thể đi được chưa?"

Diệp Trăn dịch sang một bên, "Thẩm tiểu thư đi thong thả."

Thẩm Vi Nhân mặt trầm xuống, nhanh chân đi đến cửa phòng. Chỗ đó có tốp năm tốp ba đám người lấy cái cớ đi WC và pha cà phê để vểnh tai nghe lén, vừa thấy Thẩm Vi Nhân đi ra liền dồn dập mỉm cười xấu hổ tản ra chỗ khác.

Diệp Trăn nhìn Chu tổng thanh tra không biết đang nghĩ cái gì, cười nói: "Chu tổng thanh tra có lời muốn nói với tôi sao?"

"... Không có."

"Vậy phiền ngài mau đi xử lý chuyện giải ước với Thẩm tiểu thư đi."

Chu tổng thanh tra ngượng ngùng gật đầu, rời khỏi phòng họp.

Diệp Trăn giẫm nhẹ bước chân, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp trở lại tầng ba mươi, giao bút ghi âm trong túi cho Lục Bắc Xuyên, "Lục tiên sinh, xem ra anh không có nói dối, lời nói của anh và Thẩm Vi Nhân Thẩm đều khớp."

Lục Bắc Xuyên nắm vuốt bút ghi âm vẫn còn hơi nóng trong tay, nhịn không được hỏi: "Tại sao em lại nghĩ ra được nhiều ý tưởng như vậy?"

Diệp Trăn nhún vai, "Đối phó với loại người như Thẩm Vi Nhân thì phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, không thể có một chút sai lầm lầm nào. Thôi, chuyện của Thẩm Vi Nhân kết thúc tại đây, có lẽ trong khoảng thời gian này cô ta sẽ không dám bày trò nữa đâu. Kế tiếp em liền giúp anh giải quyết chuyện tuyển nhân viên tổng thanh tra và người phát ngôn."

Cô liếc mắt đưa tình với Lục Bắc Xuyên, "Lục tổng, ánh mắt nhìn người của em rất tốt, cứ tin em."

Lục Bắc Xuyên tiếp nhận mị nhãn của cô, thản nhiên nói: "Ừm, có thể thấy được qua cách em chọn chồng."

Diệp Trăn: "... Lục tiên sinh, anh đúng là không biết xấu hổ."

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Nghiền Chết Một Con Kiến
3 Chương 3: Nằm Mơ
4 Chương 4: Diệp Tiểu Thư, Thiếu Gia Tỉnh Lại Rồi!
5 Chương 5: Tàn Tật Cũng Tốt!
6 Chương 6: Em Có Em Gái Tên Diệp Trăn?
7 Chương 7: ...
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10: Nữ Nhân Mang Thai Đều Cực Kỳ Nóng Tính!
11 Chương 11
12 Chương 12: Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, còn ai nhận ra được là ai?
13 Chương 13: "Kiểm tra lại cho Diệp Tình một lần nữa."
14 Chương 14: Tôi mang thai?!
15 Chương 15: Anh rể?
16 Chương 16: "Đây là Lâm Trạm, sau này sẽ là một thành viên của Lục gia chúng ta."
17 Chương 17: “nữ nhân này, thật đúng là thích lâm trạm sao?!” (1)
18 Chương 17-2: “Nữ Nhân Này, Thật Đúng Là Thích Lâm Trạm Sao?!” (2)
19 Chương 18: Chịu đựng thôi chứ sao
20 Chương 19: Thử áo cưới
21 Chương 20: "lục tổng, đừng giả bộ nữa"
22 Chương 21: Lục tổng, chúng ta ly hôn đi
23 Chương 22: Bởi vì có ý định mưu sát!
24 Chương 23: Chiếc nhẫn
25 Chương 24: “—— Ngày tổ chức hôn lễ không cần mang giày cao gót, anh sẽ chuẩn bị cho em giày đế bằng.”
26 Chương 25: Đa mưu túc trí
27 Chương 26: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (1)
28 Chương 26-2: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (2)
29 Chương 27: Áo cưới mới và lễ phục (1)
30 Chương 27-2: Áo cưới mới và lễ phục (2)
31 Chương 28: Có chút chua (1)
32 Chương 28-2: Có chút chua (2)
33 Chương 29: Lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm (1)
34 Chương 29-2: Lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm (2)
35 Chương 30: Luyến Tiếc Như Trân Bảo (1)
36 Chương 30-2: Luyến tiếc như trân bảo (2)
37 Chương 31: Mẹ, Trăn Trăn Mang Thai Rồi (1)
38 Chương 31-2: Mẹ, Trăn Trăn Mang Thai Rồi (2)
39 Chương 32: Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (1)
40 Chương 32-2: Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (2)
41 Chương 33: Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai rồi!【Vẻ mặt khoe khoang】 1
42 Chương 33-2: Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai rồi!【Vẻ mặt khoe khoang】 2
43 Chương 34-1: Mẹ chuẩn bị trước một ít đồ cho cháu của mẹ thì sao! 1
44 Chương 34-2: Mẹ chuẩn bị trước một ít đồ cho cháu của mẹ thì sao! 2
45 Chương 35: Tới cửa thăm viếng (1)
46 Chương 35-2: Tới cửa thăm viếng (2)
47 Chương 36: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (1)
48 Chương 36-2: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (2)
49 Chương 37: K.o! (1)
50 Chương 37-2: K.o! (2)
51 Chương 38: Tối về nhà anh sẽ giải thích cho em sau (1)
52 Chương 38-2: Tối về nhà anh sẽ giải thích cho em sau (2)
53 Chương 39: Năm tháng!
54 Chương 40: Anh sẽ chờ em và con ra (1)
55 Chương 40-2: Anh sẽ chờ em và con ra (2)
56 Chương 41: Mẹ con đều bình an (1)
57 Chương 41-2: Mẹ con đều bình an (2)
58 Chương 42: Em Bé (1)
59 Chương 42-2: Em Bé (2)
60 Chương 43: Lòng Mang Quỷ Thai (1)
61 Chương 43-2: Lòng mang quỷ thai (2)
62 Chương 44: Vòng tay huyết ngọc (1)
63 Chương 44-2: Vòng Tay Ngọc Huyết (2)
64 Chương 45: Cô thật sự rất vô tội
65 Chương 46: Biết thiện ác, rõ đúng sai
66 Chương 46-2: Biết thiện ác, rõ đúng sai (2)
67 Chương 47: Cha nghiêm mẹ hiền?
68 Chương 47-2: Cha nghiêm mẹ hiền (2)
69 Chương 47-3: Cha nghiêm mẹ hiền? (3)
70 Chương 48: Cái váy này cô mặc không hợp
71 Chương 48-2: Cái váy này của tôi cô mặc không hợp 2
72 Chương 49: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (1)
73 Chương 49-2: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (2)
74 Chương 50: Cái vòng ngọc kia (1)
75 Chương 50-2: Cái vòng ngọc kia (2)
76 Chương 51: Lục tiên sinh âm thầm hạ quyết định, tiếp tục vơ vét đồ Vật mà vợ hắn thích (1)
77 Chương 51-2: Lục tiên sinh âm thầm hạ quyết định, tiếp tục vơ vét đồ Vật mà vợ hắn thích (2)
78 Chương 52: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể “gà chó lên trời” sao? (1)
79 Chương 52-2: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể "gà chó lên trời" sao? (2)
80 Chương 53: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không?
81 Chương 53-2: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không? 2
82 Chương 53-3: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không? 3
83 Chương 54-1
84 Chương 54-2
85 Chương 55-1
86 Chương 55-2
87 Chương 56-1
88 Chương 56-2
89 Chương 57-1: Mạnh Tiểu Thư
90 Chương 57-2: Mạnh Tiểu Thư
91 Chương 58-1: Đây cũng chính là chỗ mà Mạnh Tiệp lo lắng
92 Chương 58-2
93 Chương 59-1: Hợp tác vui vẻ
94 Chương 59-2: Hợp tác vui vẻ
95 Chương 60-1: Cô theo đuổi, hắn im lặng ủng hộ là được rồi
96 Chương 60-2: Cô theo đuổi, hắn im lặng ủng hộ là được rồi
97 Chương 61-1: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên
98 Chương 61-2: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên
99 Chương 62-1: Giẫm lên chân anh, anh ôm em
100 Chương 62-2: Giẫm lên chân anh, anh ôm em
101 Chương 63-1: Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi
102 Chương 63-2: Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi
103 Chương 64: Công ty giải trí Triêu Tầm
104 Chương 65-1: Vô tội? (1)
105 Chương 65-2: Vô tội? (2)
106 Chương 66: Tất cả mọi người đều nín thở lắng nghe
107 Chương 67-1: Nghĩ cũng đừng nghĩ! (1)
108 Chương 67-2: Nghĩ cũng đừng nghĩ! (2)
109 Chương 68: Vậy là tốt rồi
110 Chương 69: Thật đáng yêu
111 Chương 70: Thằng nhóc này rốt cuộc là giống ai đây???
112 Chương 71: Muốn ngồi tù sao?
113 Chương 72: “Không phải chỉ là do cha sợ con không tới thôi sao.”
114 Chương 73: “Sao chị ta lại không bỏ ra nổi hai mươi triệu?”
115 Chương 74: “Anh rất muốn giết ông ta!”
116 Chương 75: “Anh rất muốn giết ông ta!”
117 Chương 76: “Yên tâm, trong lòng anh tự biết rõ.”
118 Chương 77: “Cho nên?”
119 Chương 78: Đánh trống lảng thất bại
120 Chương 79: Phi! Đ�? Súc sinh!
121 Chương 80: “Cái thằng này…”
122 Chương 81: “Điều trị bảo tồn…”
123 Chương 82: “Mấy cái bất động sản đó thì làm được cái gì?”
124 Chương 83: “Chúc Chúc, con biết không? Tên của con là do cụ đặt đấy.”
125 Chương 84: Hắn ta không hối hận, tuyệt đối không hối hận!
126 Chương 85
127 Chương 86: “Em muốn báo hiếu ông một lần cuối cùng.”
128 Chương 87
129 Chương 88: Là cùng một ngày với bọn họ
130 Chương 89: “Ninh Khả, nữ phụ?”
131 Chương 90: “Bà Lục… Thật trùng hợp.”
132 Chương 91
133 Chương 92: Đã từng hi vọng bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu
134 Chương 93: Mẹ Lục giật mình, vội vàng quay ra đóng cửa lại
135 Chương 94: “Lục Bắc Xuyên đi tù, cậu được ôm người đẹp về, không tốt sao?”
136 Chương 95: Lục tổng, mùi dấm của ngài tôi ngửi còn thấy ê hết cả răng đây này!
137 Chương 96: Cảm ơn em đã nguyện ý vì anh mà giữ con lại
138 Chương 97: “Lục thị sụp đổ? Anh có ý gì?”
139 Chương 98: “Xin lỗi, tôi lừa ông, mấy cái chứng cứ phạm tội kia đều là giả.”
140 Chương 99: Lòng lang dạ thú
141 Chương 100: Anh muốn gì
142 Chương 101: Con là đứa bé mà cha thích nhất
143 Chương 102: “Không sao ạ?”
144 Chương 103: “Bộ dạng gì?”
145 Chương 104: “100%”
146 Chương 105: Toàn văn hoàn
147 Chương 106: C106: Vô Tội? (2)
148 Chương 107: C107: Tất Cả Mọi Người Đều Nín Thở Lắng Nghe.
149 Chương 108: C108: Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ! (1)
150 Chương 109: C109: Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ! (2)
151 Chương 110: C110: Vậy Là Tốt Rồi
152 Chương 111: C111: Thật Đáng Yêu
153 Chương 112: C112: Thằng Nhóc Này Rốt Cuộc Là Giống Ai Đây???
154 Chương 113: C113: Muốn Ngồi Tù Sao?
155 Chương 114: C114: "không Phải Chỉ Là Do Cha Sợ Con Không Tới Thôi Sao."
156 Chương 115: C115: "sao Chị Ta Lại Không Bỏ Ra Nổi Hai Mươi Triệu?"
157 Chương 116: C116: "anh Rất Muốn Giết Ông Ta!"
158 Chương 117: C117: "anh Thật Sự Rất Muốn Giết Ông Ta."
159 Chương 118: C118: "yên Tâm, Trong Lòng Tự Anh Biết Rõ."
160 Chương 119: C119: "cho Nên?"
161 Chương 120: C120: Đánh Trống Lảng Thất Bại
162 Chương 121: C121: Phi! Đồ Súc Sinh!
163 Chương 122: C122: "cái Thằng Này..."
164 Chương 123: C123: "điều Trị Bảo Tồn..."
165 Chương 124: C124: "mấy Cái Bất Động Sản Đó Thì Làm Được Cái Gì?"
166 Chương 125: C125: "chúc Chúc, Con Biết Không? Tên Của Con Là Do Cụ Đặt Đấy."
167 Chương 126: C126: Hắn Ta Không Hối Hận, Tuyệt Đối Không Hối Hận!
168 Chương 127: C127: Chương 85
169 Chương 128: C128: "em Muốn Báo Hiếu Ông Một Lần Cuối Cùng."
170 Chương 129: C129: Chương 87
171 Chương 130: C130: Là Cùng Một Ngày Với Bọn Họ
172 Chương 131: C131: "ninh Khả, Nữ Phụ?"
173 Chương 132: C132: "bà Lục... Thật Là Trùng Hợp."
174 Chương 133: C133: Chương 91
175 Chương 134: C134: Đã Từng Hi Vọng Bao Nhiêu Thì Bây Giờ Thất Vọng Bấy Nhiêu.
176 Chương 135: C135: Mẹ Lục Giật Mình, Vội Vàng Quay Ra Đóng Cửa Lại.
177 Chương 136: C136: "lục Bắc Xuyên Đi Tù, Cậu Được Ôm Người Đẹp Về, Không Tốt Sao?"
178 Chương 137: C137: Chương 95
179 Chương 138: C138: Chương 96
Chapter

Updated 179 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Nghiền Chết Một Con Kiến
3
Chương 3: Nằm Mơ
4
Chương 4: Diệp Tiểu Thư, Thiếu Gia Tỉnh Lại Rồi!
5
Chương 5: Tàn Tật Cũng Tốt!
6
Chương 6: Em Có Em Gái Tên Diệp Trăn?
7
Chương 7: ...
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10: Nữ Nhân Mang Thai Đều Cực Kỳ Nóng Tính!
11
Chương 11
12
Chương 12: Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, còn ai nhận ra được là ai?
13
Chương 13: "Kiểm tra lại cho Diệp Tình một lần nữa."
14
Chương 14: Tôi mang thai?!
15
Chương 15: Anh rể?
16
Chương 16: "Đây là Lâm Trạm, sau này sẽ là một thành viên của Lục gia chúng ta."
17
Chương 17: “nữ nhân này, thật đúng là thích lâm trạm sao?!” (1)
18
Chương 17-2: “Nữ Nhân Này, Thật Đúng Là Thích Lâm Trạm Sao?!” (2)
19
Chương 18: Chịu đựng thôi chứ sao
20
Chương 19: Thử áo cưới
21
Chương 20: "lục tổng, đừng giả bộ nữa"
22
Chương 21: Lục tổng, chúng ta ly hôn đi
23
Chương 22: Bởi vì có ý định mưu sát!
24
Chương 23: Chiếc nhẫn
25
Chương 24: “—— Ngày tổ chức hôn lễ không cần mang giày cao gót, anh sẽ chuẩn bị cho em giày đế bằng.”
26
Chương 25: Đa mưu túc trí
27
Chương 26: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (1)
28
Chương 26-2: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (2)
29
Chương 27: Áo cưới mới và lễ phục (1)
30
Chương 27-2: Áo cưới mới và lễ phục (2)
31
Chương 28: Có chút chua (1)
32
Chương 28-2: Có chút chua (2)
33
Chương 29: Lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm (1)
34
Chương 29-2: Lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm (2)
35
Chương 30: Luyến Tiếc Như Trân Bảo (1)
36
Chương 30-2: Luyến tiếc như trân bảo (2)
37
Chương 31: Mẹ, Trăn Trăn Mang Thai Rồi (1)
38
Chương 31-2: Mẹ, Trăn Trăn Mang Thai Rồi (2)
39
Chương 32: Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (1)
40
Chương 32-2: Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (2)
41
Chương 33: Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai rồi!【Vẻ mặt khoe khoang】 1
42
Chương 33-2: Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai rồi!【Vẻ mặt khoe khoang】 2
43
Chương 34-1: Mẹ chuẩn bị trước một ít đồ cho cháu của mẹ thì sao! 1
44
Chương 34-2: Mẹ chuẩn bị trước một ít đồ cho cháu của mẹ thì sao! 2
45
Chương 35: Tới cửa thăm viếng (1)
46
Chương 35-2: Tới cửa thăm viếng (2)
47
Chương 36: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (1)
48
Chương 36-2: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (2)
49
Chương 37: K.o! (1)
50
Chương 37-2: K.o! (2)
51
Chương 38: Tối về nhà anh sẽ giải thích cho em sau (1)
52
Chương 38-2: Tối về nhà anh sẽ giải thích cho em sau (2)
53
Chương 39: Năm tháng!
54
Chương 40: Anh sẽ chờ em và con ra (1)
55
Chương 40-2: Anh sẽ chờ em và con ra (2)
56
Chương 41: Mẹ con đều bình an (1)
57
Chương 41-2: Mẹ con đều bình an (2)
58
Chương 42: Em Bé (1)
59
Chương 42-2: Em Bé (2)
60
Chương 43: Lòng Mang Quỷ Thai (1)
61
Chương 43-2: Lòng mang quỷ thai (2)
62
Chương 44: Vòng tay huyết ngọc (1)
63
Chương 44-2: Vòng Tay Ngọc Huyết (2)
64
Chương 45: Cô thật sự rất vô tội
65
Chương 46: Biết thiện ác, rõ đúng sai
66
Chương 46-2: Biết thiện ác, rõ đúng sai (2)
67
Chương 47: Cha nghiêm mẹ hiền?
68
Chương 47-2: Cha nghiêm mẹ hiền (2)
69
Chương 47-3: Cha nghiêm mẹ hiền? (3)
70
Chương 48: Cái váy này cô mặc không hợp
71
Chương 48-2: Cái váy này của tôi cô mặc không hợp 2
72
Chương 49: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (1)
73
Chương 49-2: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (2)
74
Chương 50: Cái vòng ngọc kia (1)
75
Chương 50-2: Cái vòng ngọc kia (2)
76
Chương 51: Lục tiên sinh âm thầm hạ quyết định, tiếp tục vơ vét đồ Vật mà vợ hắn thích (1)
77
Chương 51-2: Lục tiên sinh âm thầm hạ quyết định, tiếp tục vơ vét đồ Vật mà vợ hắn thích (2)
78
Chương 52: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể “gà chó lên trời” sao? (1)
79
Chương 52-2: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể "gà chó lên trời" sao? (2)
80
Chương 53: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không?
81
Chương 53-2: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không? 2
82
Chương 53-3: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không? 3
83
Chương 54-1
84
Chương 54-2
85
Chương 55-1
86
Chương 55-2
87
Chương 56-1
88
Chương 56-2
89
Chương 57-1: Mạnh Tiểu Thư
90
Chương 57-2: Mạnh Tiểu Thư
91
Chương 58-1: Đây cũng chính là chỗ mà Mạnh Tiệp lo lắng
92
Chương 58-2
93
Chương 59-1: Hợp tác vui vẻ
94
Chương 59-2: Hợp tác vui vẻ
95
Chương 60-1: Cô theo đuổi, hắn im lặng ủng hộ là được rồi
96
Chương 60-2: Cô theo đuổi, hắn im lặng ủng hộ là được rồi
97
Chương 61-1: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên
98
Chương 61-2: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên
99
Chương 62-1: Giẫm lên chân anh, anh ôm em
100
Chương 62-2: Giẫm lên chân anh, anh ôm em
101
Chương 63-1: Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi
102
Chương 63-2: Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi
103
Chương 64: Công ty giải trí Triêu Tầm
104
Chương 65-1: Vô tội? (1)
105
Chương 65-2: Vô tội? (2)
106
Chương 66: Tất cả mọi người đều nín thở lắng nghe
107
Chương 67-1: Nghĩ cũng đừng nghĩ! (1)
108
Chương 67-2: Nghĩ cũng đừng nghĩ! (2)
109
Chương 68: Vậy là tốt rồi
110
Chương 69: Thật đáng yêu
111
Chương 70: Thằng nhóc này rốt cuộc là giống ai đây???
112
Chương 71: Muốn ngồi tù sao?
113
Chương 72: “Không phải chỉ là do cha sợ con không tới thôi sao.”
114
Chương 73: “Sao chị ta lại không bỏ ra nổi hai mươi triệu?”
115
Chương 74: “Anh rất muốn giết ông ta!”
116
Chương 75: “Anh rất muốn giết ông ta!”
117
Chương 76: “Yên tâm, trong lòng anh tự biết rõ.”
118
Chương 77: “Cho nên?”
119
Chương 78: Đánh trống lảng thất bại
120
Chương 79: Phi! Đ�? Súc sinh!
121
Chương 80: “Cái thằng này…”
122
Chương 81: “Điều trị bảo tồn…”
123
Chương 82: “Mấy cái bất động sản đó thì làm được cái gì?”
124
Chương 83: “Chúc Chúc, con biết không? Tên của con là do cụ đặt đấy.”
125
Chương 84: Hắn ta không hối hận, tuyệt đối không hối hận!
126
Chương 85
127
Chương 86: “Em muốn báo hiếu ông một lần cuối cùng.”
128
Chương 87
129
Chương 88: Là cùng một ngày với bọn họ
130
Chương 89: “Ninh Khả, nữ phụ?”
131
Chương 90: “Bà Lục… Thật trùng hợp.”
132
Chương 91
133
Chương 92: Đã từng hi vọng bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu
134
Chương 93: Mẹ Lục giật mình, vội vàng quay ra đóng cửa lại
135
Chương 94: “Lục Bắc Xuyên đi tù, cậu được ôm người đẹp về, không tốt sao?”
136
Chương 95: Lục tổng, mùi dấm của ngài tôi ngửi còn thấy ê hết cả răng đây này!
137
Chương 96: Cảm ơn em đã nguyện ý vì anh mà giữ con lại
138
Chương 97: “Lục thị sụp đổ? Anh có ý gì?”
139
Chương 98: “Xin lỗi, tôi lừa ông, mấy cái chứng cứ phạm tội kia đều là giả.”
140
Chương 99: Lòng lang dạ thú
141
Chương 100: Anh muốn gì
142
Chương 101: Con là đứa bé mà cha thích nhất
143
Chương 102: “Không sao ạ?”
144
Chương 103: “Bộ dạng gì?”
145
Chương 104: “100%”
146
Chương 105: Toàn văn hoàn
147
Chương 106: C106: Vô Tội? (2)
148
Chương 107: C107: Tất Cả Mọi Người Đều Nín Thở Lắng Nghe.
149
Chương 108: C108: Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ! (1)
150
Chương 109: C109: Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ! (2)
151
Chương 110: C110: Vậy Là Tốt Rồi
152
Chương 111: C111: Thật Đáng Yêu
153
Chương 112: C112: Thằng Nhóc Này Rốt Cuộc Là Giống Ai Đây???
154
Chương 113: C113: Muốn Ngồi Tù Sao?
155
Chương 114: C114: "không Phải Chỉ Là Do Cha Sợ Con Không Tới Thôi Sao."
156
Chương 115: C115: "sao Chị Ta Lại Không Bỏ Ra Nổi Hai Mươi Triệu?"
157
Chương 116: C116: "anh Rất Muốn Giết Ông Ta!"
158
Chương 117: C117: "anh Thật Sự Rất Muốn Giết Ông Ta."
159
Chương 118: C118: "yên Tâm, Trong Lòng Tự Anh Biết Rõ."
160
Chương 119: C119: "cho Nên?"
161
Chương 120: C120: Đánh Trống Lảng Thất Bại
162
Chương 121: C121: Phi! Đồ Súc Sinh!
163
Chương 122: C122: "cái Thằng Này..."
164
Chương 123: C123: "điều Trị Bảo Tồn..."
165
Chương 124: C124: "mấy Cái Bất Động Sản Đó Thì Làm Được Cái Gì?"
166
Chương 125: C125: "chúc Chúc, Con Biết Không? Tên Của Con Là Do Cụ Đặt Đấy."
167
Chương 126: C126: Hắn Ta Không Hối Hận, Tuyệt Đối Không Hối Hận!
168
Chương 127: C127: Chương 85
169
Chương 128: C128: "em Muốn Báo Hiếu Ông Một Lần Cuối Cùng."
170
Chương 129: C129: Chương 87
171
Chương 130: C130: Là Cùng Một Ngày Với Bọn Họ
172
Chương 131: C131: "ninh Khả, Nữ Phụ?"
173
Chương 132: C132: "bà Lục... Thật Là Trùng Hợp."
174
Chương 133: C133: Chương 91
175
Chương 134: C134: Đã Từng Hi Vọng Bao Nhiêu Thì Bây Giờ Thất Vọng Bấy Nhiêu.
176
Chương 135: C135: Mẹ Lục Giật Mình, Vội Vàng Quay Ra Đóng Cửa Lại.
177
Chương 136: C136: "lục Bắc Xuyên Đi Tù, Cậu Được Ôm Người Đẹp Về, Không Tốt Sao?"
178
Chương 137: C137: Chương 95
179
Chương 138: C138: Chương 96
footer(); ?>