Chương 84: Hắn ta không hối hận, tuyệt đối không hối hận!

Tình huống của Lục lão gia càng ngày càng không ổn, bác sĩ ra vào phòng bệnh mấy lần, đều bất lực lắc đầu thở dài. Lúc lần cuối đẩy lão gia ra khỏi phòng giải phẫu, phía chân trời đã dần dần sáng.

Suốt một ngày một đêm.

Bác sĩ cởi khẩu trang, bảo gia đình hãy chuẩn bị tâm lý trước.

Một người mới hôm qua còn tinh thần sáng láng, hôm nay đã đổ bệnh hôn mê, nằm trên giường bệnh chờ đợi Tử Thần đến.

Trong phòng bệnh, tâm trạng của tất cả mọi người đều vô cùng nặng nề, không nói một lời.

Tiếng dụng cụ thiết bị trong phòng bệnh vang lên, cửa sổ trước giường bệnh được che lại kín kẽ. Ngoài trời mây đen dày đặc, khiến người ta không nhìn thấy nổi một tia sáng.

Lục lão gia tỉnh.

Bác Lư vẫn luôn ngồi ở bên giường trông coi ông, vừa thấy người tỉnh liền vội vàng hỏi: “Lão tiên sinh, ngài tỉnh rồi sao? Có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Lục lão gia xoay con mắt đục ngầu nhìn xung quanh, dường như đang xác định mình đang ở đâu.

“Đây là… Đây là…”

Trên mặt đeo mặt nạ oxy, nói chuyện rất khó khăn, ấp úng nửa ngày trời bác Lư mới hiểu.

“Bệnh viện, chỗ này là bệnh viện.”

Nghe thấy là bệnh viện, Lục lão gia liên tục thở dốc, bật nửa người lên, giống như muốn ngồi dậy.

“Sao… tại sao lại tới bệnh viện, không phải  tôi đã nói… Không phải đã nói không đến rồi sao?”

“Lão tiên sinh,” Bác Lư rưng rưng khuyên ông, “Ngài đừng giày vò mình nữa! Quan trọng là sức khoẻ kìa!”

Lục lão gia giày vò một hồi cũng đã thở hồng hộc, ông nghiêng đầu trầm mặc nhìn những đường cong trên màn hình của máy đo nhịp tim bên giường, sống hay chết đều được biểu hiện trên màn hình kia.

Ông im lặng thở dài, không quá sợ hãi khi đối mặt với thời khắc sinh tử, ánh mắt bình tĩnh đặt ở trên người Lục Bắc Xuyên.

“Bắc Xuyên…” Ông khó khăn vươn tay về phía Bắc Xuyên.

Lục Bắc Xuyên tiến lên, dùng sức nắm chặt tay của ông, nhỏ giọng nói: “Ông, cháu đây.”

Lục lão gia thở hồng hộc, run rẩy nắm chặt tay Lục Bắc Xuyên, con mắt đỏ lên, “Bắc Xuyên, đồng ý… đồng ý với ông, cháu… cháu nhất định phải… công ty…”

Lục Bắc Xuyên hiểu ý của ông, nặng nề đáp ứng, “Ông yên tâm đi, cháu nhất định sẽ quản lý tốt Lục thị, sẽ không bôi nhọ thanh danh của ông.”

Lục lão gia nghe Lục Bắc Xuyên cam đoan xong, run rẩy khóe miệng vô lực co rúm, tựa như muốn nở nụ cười biểu thị sự vui mừng.

Đối với sức khoẻ của mình, Lục lão gia hiểu rõ, cũng có thể nhìn thấy manh mối từ nét mặt của mọi người.

Bệnh không khả quan, sắp chết.

Cuộc đời này của ông trôi qua thành công, huy hoàng, tên của mình cũng được người người truyền tụng. Cả đời ngắn ngủi có thể đạt được thành tựu như thế này, ông đã làm tốt với bản thân.

Nhưng vẫn có lỗi với vợ và con trai ông.

Ông tìm kiếm thân ảnh Lục Thiếu Ngôn trong đám người ở phòng bệnh, khẽ quét mắt qua lại nhưng không tìm được, mí mắt trở nên nặng nề hơn, hô hấp cũng càng ngày càng gấp rút, “Thiếu Ngôn…”

Lục Thiếu Ngôn đi ra từ xó xỉnh trong gian phòng.

Thấy Lục Thiếu Ngôn, Lục lão gia liền an tâm, “Ngoại trừ Thiếu Ngôn, còn lại tất cả đều ra ngoài đi…”

“Lão tiên sinh!”

Lục lão gia không nhìn bác Lư, mỏi mệt nhắm mắt lại.

Lục Bắc Xuyên đứng dậy, trấn an khuyên nhủ lấy bác Lư, cùng những người khác rời khỏi phòng bệnh.

Không lâu sau, một phòng bệnh to như vậy chỉ còn lại Lục Thiếu Ngôn và Lục lão gia.

“Tới.” Lục lão gia giật giật ngón tay về phía Lục Thiếu Ngôn, ra hiệu hắn ta tới gần, há miệng, muốn nói với hắn một điều.

“Thật… thật…” Câu ‘thật xin lỗi’ cứ nghẹn lại trong cổ, bất kể làm thế nào cũng nói không nên lời.

Ông nợ hắn quá nhiều, lúc sắp chết chỉ muốn nói ra ba chữ mình đã chậm trễ hơn mười năm cho Lục Thiếu Ngôn nghe. Ông muốn khẩn cầu sự tha thứ, nghe được đáp án từ miệng Lục Thiếu Ngôn thì ông mới có thể rời khỏi thế gian này không tiếc nuối.

Lục Thiếu Ngôn thuận thế ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nhìn ông già gầy cong queo trên giường.

Chỉ ngồi nhìn.

“Thật… thật… xin lỗi…” Ba chữ nói rất đứt quãng, nhưng cuối cùng vẫn nói ra được.

Lục lão gia nặng nề thở dài, áy náy tích tụ hơn mười năm dưới đáy lòng dường như đã tiêu tán trong nháy mắt.

Lục Thiếu Ngôn lại cười một tiếng.

“Thật xin lỗi?” Hắn ta cảm thấy rất thắc mắc, “Cha, ba chữ này có khiến ông cảm động không?”

Trước mặt người đang có tình trạng nguy kịch mà nói những lời này là không nên, nhưng Lục Thiếu Ngôn vẫn tiếp tục chọc tức cười nói: “Tất cả những chuyện trên thế giới, có phải là chỉ cần nói ba chữ ‘thật xin lỗi’ là xong không? Bất kể là chuyện gì, chỉ cần nói ba chữ ‘thật xin lỗi’ là có thể xí xoá à? Cha, ông không cảm thấy quá đơn giản sao?”

Lục lão gia nhìn hắn ta, trong cổ nhấp nhô trên dưới, khẽ nhếch miệng nhưng lại không phát ra được bất kỳ tiếng nào.

“Một năm trước tôi đã biết ông mắc bệnh ung thư, tôi quá hiểu rõ triệu chứng ung thư. Ông biết vì sao tôi lại biết không?” Lục Thiếu Ngôn nhìn ông, khóe miệng nở một nụ cười quái dị, “Bởi vì mẹ tôi cũng mắc bệnh ung thư.”

Tay Lục lão gia bỗng nắm chặt dưới chăn, ánh mắt đục ngầu gắt gao nhìn chằm chằm Lục Thiếu Ngôn, cả người run lẩy bẩy.

“Ông nói mẹ tôi phản bội ông, tôi không phải con của ông mà một đứa con hoang. Ông tự phụ cỡ nào, nhìn thấy thứ gọi là chân tướng liền tin chắc không thèm nghi ngờ. Nhưng ông đã quên ư, ông đã từng yêu mẹ tôi và tôi như vậy, lại bởi vì thứ gọi là chứng cứ và giám định người thân đó mà coi tôi là con hoang, xúc phạm mẹ tôi là tiện nhân.”

Khuôn mặt Lục lão gia trở nên vặn vẹo.

“Ông thậm chí còn không muốn sống chung với tôi và mẹ trên cùng một mảnh đất, nhẫn tâm đuổi chúng tôi ra nước ngoài. Ông biết không? Năm đầu tiên ở nước ngoài mẹ tôi đã xuất hiện những tình trạng giống như ông, đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện là ung thư gan giai đoạn đầu, cần phải trị liệu. Nhưng mà không có tiền, ngay cả tiền để sinh sống chúng tôi còn không có, cho nên chỉ có thể chờ đợi cái chết đến.”

“Ông biết vì sao tôi lại nhiều lần trở về nhà cũ không?” Lục Thiếu Ngôn nở nụ cười, đáy lòng nổi lên một khoái cảm vặn vẹo, “Bởi vì tôi muốn chứng kiến các giai đoạn từ khi ông mới bị ung thư đến kỳ giữa rồi đến giai đoạn cuối cùng. Được chính tai nghe bác sĩ nói ông không cứu nổi nữa, phải chờ chết!”

“Con… Mẹ con… bà ấy… bà ấy…”

“Đúng vậy, bà ấy mất rồi, đã mất lâu rồi.” Lục Thiếu Ngôn nói mà không có biểu cảm gì: “Năm thứ hai ở nước ngoài liền bị bệnh mà chết. Tốc độ chuyển giai đoạn nhanh hơn so với ông, bởi vì mỗi ngày bà ấy đều lấy nước mắt rửa mặt, ngày nào bà ấy cũng đều nhớ đến ông căm hận ông, mỗi ngày đều nói về ông bên tai tôi. Giống như người điên vậy.”

“Trước khi chết bà ấy đã nói với tôi, không được nói tin tức của bà cho ông. Bà ấy nói, chết rồi thì hết chuyện, chỉ có người sống mới là người thống khổ nhất, bà ấy không muốn ông phải đau buồn.”

Quỹ đạo biểu thị nhịp tim trên màn hình máy đo ngày càng trở nên thẳng tắp.

Mang mặt nạ oxy càng khiến ông thở gian nan hơn.

“Bà ấy nói với tôi, cuối cùng cũng sẽ có một ngày ông phát hiện ra chân tướng, đến lúc đó ông nhất định sẽ liên hệ với tôi, bảo tôi cho ông biết, bà ấy hận ông, cả đời này đều không muốn gặp lại ông, còn che dấu tin tức về cái chết của mình, không cho ông biết được. Ông xem, đến chết bà ấy vẫn nghĩ về ông, người phụ nữ này quả thực là vô cùng buồn cười!”

“Thiếu… Thiếu…” Lục lão gia chỉ có thể vô lực nói một chữ này, ra sức giơ tay lên, muốn nắm lấy tay của Lục Thiếu Ngôn, nước mắt trượt xuống từ hốc mắt, đáy mắt tràn đầy sự áy náy và cầu xin.

Lục Thiếu Ngôn nhìn vào mắt ông, đột nhiên thở dài, “Bây giờ tôi hối hận rồi, đáng lẽ ra tôi nên kể tin tức của bà ấy cho ông sớm hơn mới phải. Bà ấy nói hoàn toàn chính xác, chết xong là hết chuyện, chỉ có người sống mới thống khổ nhất. So với việc để ông mỗi ngày đều giấu trong lòng tia hi vọng được tha thứ thì không bằng sớm nói cho ông tin tức bà ấy đã mất, để ông sống trong sự áy náy. Vậy thì có lẽ tôi sẽ được chia nhiều hơn, chứ không phải chỉ có vài cái bất động sản vô dụng này!”

Nhắc đến chuyện này, cảm xúc của Lục Thiếu Ngôn đột nhiên trở nên táo bạo, “Tôi mới là con của ông! Ông tình nguyện giao công ty ông cho cháu trai ông, tặng cổ phần còn lại của mình cho chắt ông, cũng không muốn cho tôi một chút xíu cổ phần của công ty!”

Lục lão gia hấp hối, nhắm mắt lại, nước mắt trượt xuống từ khóe mắt ông.

“Nếu ông đã không muốn giao công ty cho tôi, vậy thì, ông yên tâm đi, tập đoàn Lục thị của ông sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một phần của quá khứ mà thôi. Ông ở trên trời nhìn cho thật kỹ, xem tôi huỷ hoại tâm huyết cả đời của ông như thế nào đi.”

Nghe nói như vậy, Lục lão gia mở to mắt.

Một lát sau, hô hấp của ông bình thường hơn rất nhiều, bất lực giơ hai tay lên, trước ánh mắt kinh ngạc của Lục Thiếu Ngôn, tháo mặt nạ hô hấp trên mặt xuống.

“Thiếu Ngôn, thật xin lỗi, cha nợ con, cũng nợ mẹ con. Cha biết, cả đời này cũng không thể bù đắp được. Con và mẹ con phải chịu rất nhiều cay đắng, đều bởi vì cha…” Lục lão gia gian nan chậm rãi nói: “Hồi trẻ là do cha quá mức tự phụ mới khiến con và mẹ con…”

Lục lão gia dừng một chút, chìm khẩu khí, nói tiếp: “Nhưng mà, con không nên học theo cha, không nên học thói tự phụ này. Cha cho con số tiền kia là vì hi vọng con có thể sống cuộc sống giàu sang bình an này cả đời. Cha đã tính xong rồi, những số tiền đó, coi như con… coi như con có tiêu xài phung phí đi chăng nữa thì cũng đủ cho con tiêu xài cả đời. Còn tài sản ở nước ngoài cha giữ cho mẹ con, cũng đều là… đều là của con!”

“Cha biết, tiền không có cách nào đền bù được vết thương cha đã làm với con, nhưng mà Thiếu Ngôn à, con ngàn vạn lần… tuyệt đối không nên đối nghịch với Bắc Xuyên. Con đấu không lại nó đâu!”

“Đấu không lại?” Lục Thiếu Ngôn cười lạnh, “Bây giờ Thẩm thị đã đứng về phe tôi, tên phá của – Vưu Tĩnh – kia cũng bị tôi nắm ở trong lòng bàn tay, bất động sản và tài sản ở nước ngoài của ông cũng thuộc về tôi, sao tôi có thể đấu không lại được Lục Bắc Xuyên?”

Lục lão gia lắc đầu, gắt gao dắt lấy ống tay áo của hắn, “Cha đã nhìn Bắc Xuyên lớn lên, cha biết năng lực của Bắc Xuyên. Con tin cha đi, đừng đối nghịch với nó, nếu không, sớm muộn cũng sẽ có một ngày… sớm muộn sẽ có một ngày con…”

“Tôi sẽ khỏe mạnh sống sót, sẽ được thấy cảnh Lục thị sụp đổ,” Lục Thiếu Ngôn cầm tay của ông, mạnh mẽ kéo tay Lục lão gia ra, “Hi vọng đến lúc đó ông ở trên trời cũng có thể khỏe mạnh nhìn xem, nhìn tôi từng bước đạp đổ Lục thị và cháu trai mà ông vẫn lấy làm kiêu ngạo!”

Lục lão gia gấp gáp muốn kéo tay Lục Thiếu Ngôn, nhưng trượt tay, chỉ bắt được vào hư không.

“Thiếu Ngôn, Thiếu Ngôn, con đồng ý với cha đi, đừng đối nghịch với Lục Bắc Xuyên,” Lục lão gia vội vàng nói: “Cha biết sai rồi, bây giờ cha chỉ hi vọng con có thể… con có thể bình an sống cả quãng đời còn lại mà thôi. Đồng ý với cha đi, không nên đối nghịch với Bắc Xuyên. Ngàn vạn lần… tuyệt đối không nên…”

Sắc mặt của Lục lão gia càng ngày càng tái nhợt, tiếng phát ra từ máy đo nhịp tim ngày càng gấp gáp, Lục Thiếu Ngôn cắn chặt răng lạnh lùng nhìn ông, không nói một lời.

“Thiếu Ngôn, Thiếu Ngôn, đồng ý với cha, đồng ý với cha đi!” Lục lão gia nghẹn ngào cầu xin Lục Thiếu Ngôn, ông không thể làm gì, chỉ có thể cầu xin hắn.

Lục Thiếu Ngôn nắm chặt tay, hắn nhìn chằm chằm máy đo nhịp tim, ánh mắt dần đỏ bừng.

Hắn ta không hối hận, tuyệt đối không hối hận!

Không thương tâm, tuyệt đối không thương tâm.

Đều là đáng đời, xứng đáng!

“Ngôn… Ngôn, Ngôn Ngôn, đồng ý… đồng ý với cha, ngàn vạn lần… ngàn vạn lần…” Tiếng nói đột nhiên im bặt, đôi mắt lo lắng vẫn nhìn chằm chằm Lục Thiếu Ngôn, nhưng lúc này, đã không còn bất kì cảm xúc gì nữa.

Trên mặt Lục lão gia như bị phủ kín một lớp tro tàn, hai mắt trợn to.

Máy đo nhịp tim phát ra một tiếng sắc nhọn chói tai, kéo dài không ngừng.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Nghiền Chết Một Con Kiến
3 Chương 3: Nằm Mơ
4 Chương 4: Diệp Tiểu Thư, Thiếu Gia Tỉnh Lại Rồi!
5 Chương 5: Tàn Tật Cũng Tốt!
6 Chương 6: Em Có Em Gái Tên Diệp Trăn?
7 Chương 7: ...
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10: Nữ Nhân Mang Thai Đều Cực Kỳ Nóng Tính!
11 Chương 11
12 Chương 12: Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, còn ai nhận ra được là ai?
13 Chương 13: "Kiểm tra lại cho Diệp Tình một lần nữa."
14 Chương 14: Tôi mang thai?!
15 Chương 15: Anh rể?
16 Chương 16: "Đây là Lâm Trạm, sau này sẽ là một thành viên của Lục gia chúng ta."
17 Chương 17: “nữ nhân này, thật đúng là thích lâm trạm sao?!” (1)
18 Chương 17-2: “Nữ Nhân Này, Thật Đúng Là Thích Lâm Trạm Sao?!” (2)
19 Chương 18: Chịu đựng thôi chứ sao
20 Chương 19: Thử áo cưới
21 Chương 20: "lục tổng, đừng giả bộ nữa"
22 Chương 21: Lục tổng, chúng ta ly hôn đi
23 Chương 22: Bởi vì có ý định mưu sát!
24 Chương 23: Chiếc nhẫn
25 Chương 24: “—— Ngày tổ chức hôn lễ không cần mang giày cao gót, anh sẽ chuẩn bị cho em giày đế bằng.”
26 Chương 25: Đa mưu túc trí
27 Chương 26: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (1)
28 Chương 26-2: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (2)
29 Chương 27: Áo cưới mới và lễ phục (1)
30 Chương 27-2: Áo cưới mới và lễ phục (2)
31 Chương 28: Có chút chua (1)
32 Chương 28-2: Có chút chua (2)
33 Chương 29: Lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm (1)
34 Chương 29-2: Lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm (2)
35 Chương 30: Luyến Tiếc Như Trân Bảo (1)
36 Chương 30-2: Luyến tiếc như trân bảo (2)
37 Chương 31: Mẹ, Trăn Trăn Mang Thai Rồi (1)
38 Chương 31-2: Mẹ, Trăn Trăn Mang Thai Rồi (2)
39 Chương 32: Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (1)
40 Chương 32-2: Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (2)
41 Chương 33: Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai rồi!【Vẻ mặt khoe khoang】 1
42 Chương 33-2: Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai rồi!【Vẻ mặt khoe khoang】 2
43 Chương 34-1: Mẹ chuẩn bị trước một ít đồ cho cháu của mẹ thì sao! 1
44 Chương 34-2: Mẹ chuẩn bị trước một ít đồ cho cháu của mẹ thì sao! 2
45 Chương 35: Tới cửa thăm viếng (1)
46 Chương 35-2: Tới cửa thăm viếng (2)
47 Chương 36: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (1)
48 Chương 36-2: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (2)
49 Chương 37: K.o! (1)
50 Chương 37-2: K.o! (2)
51 Chương 38: Tối về nhà anh sẽ giải thích cho em sau (1)
52 Chương 38-2: Tối về nhà anh sẽ giải thích cho em sau (2)
53 Chương 39: Năm tháng!
54 Chương 40: Anh sẽ chờ em và con ra (1)
55 Chương 40-2: Anh sẽ chờ em và con ra (2)
56 Chương 41: Mẹ con đều bình an (1)
57 Chương 41-2: Mẹ con đều bình an (2)
58 Chương 42: Em Bé (1)
59 Chương 42-2: Em Bé (2)
60 Chương 43: Lòng Mang Quỷ Thai (1)
61 Chương 43-2: Lòng mang quỷ thai (2)
62 Chương 44: Vòng tay huyết ngọc (1)
63 Chương 44-2: Vòng Tay Ngọc Huyết (2)
64 Chương 45: Cô thật sự rất vô tội
65 Chương 46: Biết thiện ác, rõ đúng sai
66 Chương 46-2: Biết thiện ác, rõ đúng sai (2)
67 Chương 47: Cha nghiêm mẹ hiền?
68 Chương 47-2: Cha nghiêm mẹ hiền (2)
69 Chương 47-3: Cha nghiêm mẹ hiền? (3)
70 Chương 48: Cái váy này cô mặc không hợp
71 Chương 48-2: Cái váy này của tôi cô mặc không hợp 2
72 Chương 49: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (1)
73 Chương 49-2: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (2)
74 Chương 50: Cái vòng ngọc kia (1)
75 Chương 50-2: Cái vòng ngọc kia (2)
76 Chương 51: Lục tiên sinh âm thầm hạ quyết định, tiếp tục vơ vét đồ Vật mà vợ hắn thích (1)
77 Chương 51-2: Lục tiên sinh âm thầm hạ quyết định, tiếp tục vơ vét đồ Vật mà vợ hắn thích (2)
78 Chương 52: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể “gà chó lên trời” sao? (1)
79 Chương 52-2: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể "gà chó lên trời" sao? (2)
80 Chương 53: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không?
81 Chương 53-2: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không? 2
82 Chương 53-3: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không? 3
83 Chương 54-1
84 Chương 54-2
85 Chương 55-1
86 Chương 55-2
87 Chương 56-1
88 Chương 56-2
89 Chương 57-1: Mạnh Tiểu Thư
90 Chương 57-2: Mạnh Tiểu Thư
91 Chương 58-1: Đây cũng chính là chỗ mà Mạnh Tiệp lo lắng
92 Chương 58-2
93 Chương 59-1: Hợp tác vui vẻ
94 Chương 59-2: Hợp tác vui vẻ
95 Chương 60-1: Cô theo đuổi, hắn im lặng ủng hộ là được rồi
96 Chương 60-2: Cô theo đuổi, hắn im lặng ủng hộ là được rồi
97 Chương 61-1: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên
98 Chương 61-2: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên
99 Chương 62-1: Giẫm lên chân anh, anh ôm em
100 Chương 62-2: Giẫm lên chân anh, anh ôm em
101 Chương 63-1: Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi
102 Chương 63-2: Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi
103 Chương 64: Công ty giải trí Triêu Tầm
104 Chương 65-1: Vô tội? (1)
105 Chương 65-2: Vô tội? (2)
106 Chương 66: Tất cả mọi người đều nín thở lắng nghe
107 Chương 67-1: Nghĩ cũng đừng nghĩ! (1)
108 Chương 67-2: Nghĩ cũng đừng nghĩ! (2)
109 Chương 68: Vậy là tốt rồi
110 Chương 69: Thật đáng yêu
111 Chương 70: Thằng nhóc này rốt cuộc là giống ai đây???
112 Chương 71: Muốn ngồi tù sao?
113 Chương 72: “Không phải chỉ là do cha sợ con không tới thôi sao.”
114 Chương 73: “Sao chị ta lại không bỏ ra nổi hai mươi triệu?”
115 Chương 74: “Anh rất muốn giết ông ta!”
116 Chương 75: “Anh rất muốn giết ông ta!”
117 Chương 76: “Yên tâm, trong lòng anh tự biết rõ.”
118 Chương 77: “Cho nên?”
119 Chương 78: Đánh trống lảng thất bại
120 Chương 79: Phi! Đ�? Súc sinh!
121 Chương 80: “Cái thằng này…”
122 Chương 81: “Điều trị bảo tồn…”
123 Chương 82: “Mấy cái bất động sản đó thì làm được cái gì?”
124 Chương 83: “Chúc Chúc, con biết không? Tên của con là do cụ đặt đấy.”
125 Chương 84: Hắn ta không hối hận, tuyệt đối không hối hận!
126 Chương 85
127 Chương 86: “Em muốn báo hiếu ông một lần cuối cùng.”
128 Chương 87
129 Chương 88: Là cùng một ngày với bọn họ
130 Chương 89: “Ninh Khả, nữ phụ?”
131 Chương 90: “Bà Lục… Thật trùng hợp.”
132 Chương 91
133 Chương 92: Đã từng hi vọng bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu
134 Chương 93: Mẹ Lục giật mình, vội vàng quay ra đóng cửa lại
135 Chương 94: “Lục Bắc Xuyên đi tù, cậu được ôm người đẹp về, không tốt sao?”
136 Chương 95: Lục tổng, mùi dấm của ngài tôi ngửi còn thấy ê hết cả răng đây này!
137 Chương 96: Cảm ơn em đã nguyện ý vì anh mà giữ con lại
138 Chương 97: “Lục thị sụp đổ? Anh có ý gì?”
139 Chương 98: “Xin lỗi, tôi lừa ông, mấy cái chứng cứ phạm tội kia đều là giả.”
140 Chương 99: Lòng lang dạ thú
141 Chương 100: Anh muốn gì
142 Chương 101: Con là đứa bé mà cha thích nhất
143 Chương 102: “Không sao ạ?”
144 Chương 103: “Bộ dạng gì?”
145 Chương 104: “100%”
146 Chương 105: Toàn văn hoàn
147 Chương 106: C106: Vô Tội? (2)
148 Chương 107: C107: Tất Cả Mọi Người Đều Nín Thở Lắng Nghe.
149 Chương 108: C108: Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ! (1)
150 Chương 109: C109: Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ! (2)
151 Chương 110: C110: Vậy Là Tốt Rồi
152 Chương 111: C111: Thật Đáng Yêu
153 Chương 112: C112: Thằng Nhóc Này Rốt Cuộc Là Giống Ai Đây???
154 Chương 113: C113: Muốn Ngồi Tù Sao?
155 Chương 114: C114: "không Phải Chỉ Là Do Cha Sợ Con Không Tới Thôi Sao."
156 Chương 115: C115: "sao Chị Ta Lại Không Bỏ Ra Nổi Hai Mươi Triệu?"
157 Chương 116: C116: "anh Rất Muốn Giết Ông Ta!"
158 Chương 117: C117: "anh Thật Sự Rất Muốn Giết Ông Ta."
159 Chương 118: C118: "yên Tâm, Trong Lòng Tự Anh Biết Rõ."
160 Chương 119: C119: "cho Nên?"
161 Chương 120: C120: Đánh Trống Lảng Thất Bại
162 Chương 121: C121: Phi! Đồ Súc Sinh!
163 Chương 122: C122: "cái Thằng Này..."
164 Chương 123: C123: "điều Trị Bảo Tồn..."
165 Chương 124: C124: "mấy Cái Bất Động Sản Đó Thì Làm Được Cái Gì?"
166 Chương 125: C125: "chúc Chúc, Con Biết Không? Tên Của Con Là Do Cụ Đặt Đấy."
167 Chương 126: C126: Hắn Ta Không Hối Hận, Tuyệt Đối Không Hối Hận!
168 Chương 127: C127: Chương 85
169 Chương 128: C128: "em Muốn Báo Hiếu Ông Một Lần Cuối Cùng."
170 Chương 129: C129: Chương 87
171 Chương 130: C130: Là Cùng Một Ngày Với Bọn Họ
172 Chương 131: C131: "ninh Khả, Nữ Phụ?"
173 Chương 132: C132: "bà Lục... Thật Là Trùng Hợp."
174 Chương 133: C133: Chương 91
175 Chương 134: C134: Đã Từng Hi Vọng Bao Nhiêu Thì Bây Giờ Thất Vọng Bấy Nhiêu.
176 Chương 135: C135: Mẹ Lục Giật Mình, Vội Vàng Quay Ra Đóng Cửa Lại.
177 Chương 136: C136: "lục Bắc Xuyên Đi Tù, Cậu Được Ôm Người Đẹp Về, Không Tốt Sao?"
178 Chương 137: C137: Chương 95
179 Chương 138: C138: Chương 96
Chapter

Updated 179 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Nghiền Chết Một Con Kiến
3
Chương 3: Nằm Mơ
4
Chương 4: Diệp Tiểu Thư, Thiếu Gia Tỉnh Lại Rồi!
5
Chương 5: Tàn Tật Cũng Tốt!
6
Chương 6: Em Có Em Gái Tên Diệp Trăn?
7
Chương 7: ...
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10: Nữ Nhân Mang Thai Đều Cực Kỳ Nóng Tính!
11
Chương 11
12
Chương 12: Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, còn ai nhận ra được là ai?
13
Chương 13: "Kiểm tra lại cho Diệp Tình một lần nữa."
14
Chương 14: Tôi mang thai?!
15
Chương 15: Anh rể?
16
Chương 16: "Đây là Lâm Trạm, sau này sẽ là một thành viên của Lục gia chúng ta."
17
Chương 17: “nữ nhân này, thật đúng là thích lâm trạm sao?!” (1)
18
Chương 17-2: “Nữ Nhân Này, Thật Đúng Là Thích Lâm Trạm Sao?!” (2)
19
Chương 18: Chịu đựng thôi chứ sao
20
Chương 19: Thử áo cưới
21
Chương 20: "lục tổng, đừng giả bộ nữa"
22
Chương 21: Lục tổng, chúng ta ly hôn đi
23
Chương 22: Bởi vì có ý định mưu sát!
24
Chương 23: Chiếc nhẫn
25
Chương 24: “—— Ngày tổ chức hôn lễ không cần mang giày cao gót, anh sẽ chuẩn bị cho em giày đế bằng.”
26
Chương 25: Đa mưu túc trí
27
Chương 26: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (1)
28
Chương 26-2: “Anh chưa từng làm bất kỳ việc phạm pháp nào!” (2)
29
Chương 27: Áo cưới mới và lễ phục (1)
30
Chương 27-2: Áo cưới mới và lễ phục (2)
31
Chương 28: Có chút chua (1)
32
Chương 28-2: Có chút chua (2)
33
Chương 29: Lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm (1)
34
Chương 29-2: Lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm (2)
35
Chương 30: Luyến Tiếc Như Trân Bảo (1)
36
Chương 30-2: Luyến tiếc như trân bảo (2)
37
Chương 31: Mẹ, Trăn Trăn Mang Thai Rồi (1)
38
Chương 31-2: Mẹ, Trăn Trăn Mang Thai Rồi (2)
39
Chương 32: Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (1)
40
Chương 32-2: Đã nghĩ kỹ hết nên cho cháu trai đi nhà trẻ nào rồi! (2)
41
Chương 33: Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai rồi!【Vẻ mặt khoe khoang】 1
42
Chương 33-2: Trăn Trăn nhà chúng tôi mang thai rồi!【Vẻ mặt khoe khoang】 2
43
Chương 34-1: Mẹ chuẩn bị trước một ít đồ cho cháu của mẹ thì sao! 1
44
Chương 34-2: Mẹ chuẩn bị trước một ít đồ cho cháu của mẹ thì sao! 2
45
Chương 35: Tới cửa thăm viếng (1)
46
Chương 35-2: Tới cửa thăm viếng (2)
47
Chương 36: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (1)
48
Chương 36-2: Quyết đấu đỉnh cao cùng bạn gái cũ! (2)
49
Chương 37: K.o! (1)
50
Chương 37-2: K.o! (2)
51
Chương 38: Tối về nhà anh sẽ giải thích cho em sau (1)
52
Chương 38-2: Tối về nhà anh sẽ giải thích cho em sau (2)
53
Chương 39: Năm tháng!
54
Chương 40: Anh sẽ chờ em và con ra (1)
55
Chương 40-2: Anh sẽ chờ em và con ra (2)
56
Chương 41: Mẹ con đều bình an (1)
57
Chương 41-2: Mẹ con đều bình an (2)
58
Chương 42: Em Bé (1)
59
Chương 42-2: Em Bé (2)
60
Chương 43: Lòng Mang Quỷ Thai (1)
61
Chương 43-2: Lòng mang quỷ thai (2)
62
Chương 44: Vòng tay huyết ngọc (1)
63
Chương 44-2: Vòng Tay Ngọc Huyết (2)
64
Chương 45: Cô thật sự rất vô tội
65
Chương 46: Biết thiện ác, rõ đúng sai
66
Chương 46-2: Biết thiện ác, rõ đúng sai (2)
67
Chương 47: Cha nghiêm mẹ hiền?
68
Chương 47-2: Cha nghiêm mẹ hiền (2)
69
Chương 47-3: Cha nghiêm mẹ hiền? (3)
70
Chương 48: Cái váy này cô mặc không hợp
71
Chương 48-2: Cái váy này của tôi cô mặc không hợp 2
72
Chương 49: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (1)
73
Chương 49-2: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (2)
74
Chương 50: Cái vòng ngọc kia (1)
75
Chương 50-2: Cái vòng ngọc kia (2)
76
Chương 51: Lục tiên sinh âm thầm hạ quyết định, tiếp tục vơ vét đồ Vật mà vợ hắn thích (1)
77
Chương 51-2: Lục tiên sinh âm thầm hạ quyết định, tiếp tục vơ vét đồ Vật mà vợ hắn thích (2)
78
Chương 52: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể “gà chó lên trời” sao? (1)
79
Chương 52-2: Thật sự coi là mình được gả vào nhà giàu thì có thể "gà chó lên trời" sao? (2)
80
Chương 53: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không?
81
Chương 53-2: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không? 2
82
Chương 53-3: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không? 3
83
Chương 54-1
84
Chương 54-2
85
Chương 55-1
86
Chương 55-2
87
Chương 56-1
88
Chương 56-2
89
Chương 57-1: Mạnh Tiểu Thư
90
Chương 57-2: Mạnh Tiểu Thư
91
Chương 58-1: Đây cũng chính là chỗ mà Mạnh Tiệp lo lắng
92
Chương 58-2
93
Chương 59-1: Hợp tác vui vẻ
94
Chương 59-2: Hợp tác vui vẻ
95
Chương 60-1: Cô theo đuổi, hắn im lặng ủng hộ là được rồi
96
Chương 60-2: Cô theo đuổi, hắn im lặng ủng hộ là được rồi
97
Chương 61-1: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên
98
Chương 61-2: Nhìn Diệp Tình, Diệp Trăn ý cười dạt dào nhìn sang Lục Bắc Xuyên
99
Chương 62-1: Giẫm lên chân anh, anh ôm em
100
Chương 62-2: Giẫm lên chân anh, anh ôm em
101
Chương 63-1: Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi
102
Chương 63-2: Chuyện này quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi
103
Chương 64: Công ty giải trí Triêu Tầm
104
Chương 65-1: Vô tội? (1)
105
Chương 65-2: Vô tội? (2)
106
Chương 66: Tất cả mọi người đều nín thở lắng nghe
107
Chương 67-1: Nghĩ cũng đừng nghĩ! (1)
108
Chương 67-2: Nghĩ cũng đừng nghĩ! (2)
109
Chương 68: Vậy là tốt rồi
110
Chương 69: Thật đáng yêu
111
Chương 70: Thằng nhóc này rốt cuộc là giống ai đây???
112
Chương 71: Muốn ngồi tù sao?
113
Chương 72: “Không phải chỉ là do cha sợ con không tới thôi sao.”
114
Chương 73: “Sao chị ta lại không bỏ ra nổi hai mươi triệu?”
115
Chương 74: “Anh rất muốn giết ông ta!”
116
Chương 75: “Anh rất muốn giết ông ta!”
117
Chương 76: “Yên tâm, trong lòng anh tự biết rõ.”
118
Chương 77: “Cho nên?”
119
Chương 78: Đánh trống lảng thất bại
120
Chương 79: Phi! Đ�? Súc sinh!
121
Chương 80: “Cái thằng này…”
122
Chương 81: “Điều trị bảo tồn…”
123
Chương 82: “Mấy cái bất động sản đó thì làm được cái gì?”
124
Chương 83: “Chúc Chúc, con biết không? Tên của con là do cụ đặt đấy.”
125
Chương 84: Hắn ta không hối hận, tuyệt đối không hối hận!
126
Chương 85
127
Chương 86: “Em muốn báo hiếu ông một lần cuối cùng.”
128
Chương 87
129
Chương 88: Là cùng một ngày với bọn họ
130
Chương 89: “Ninh Khả, nữ phụ?”
131
Chương 90: “Bà Lục… Thật trùng hợp.”
132
Chương 91
133
Chương 92: Đã từng hi vọng bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu
134
Chương 93: Mẹ Lục giật mình, vội vàng quay ra đóng cửa lại
135
Chương 94: “Lục Bắc Xuyên đi tù, cậu được ôm người đẹp về, không tốt sao?”
136
Chương 95: Lục tổng, mùi dấm của ngài tôi ngửi còn thấy ê hết cả răng đây này!
137
Chương 96: Cảm ơn em đã nguyện ý vì anh mà giữ con lại
138
Chương 97: “Lục thị sụp đổ? Anh có ý gì?”
139
Chương 98: “Xin lỗi, tôi lừa ông, mấy cái chứng cứ phạm tội kia đều là giả.”
140
Chương 99: Lòng lang dạ thú
141
Chương 100: Anh muốn gì
142
Chương 101: Con là đứa bé mà cha thích nhất
143
Chương 102: “Không sao ạ?”
144
Chương 103: “Bộ dạng gì?”
145
Chương 104: “100%”
146
Chương 105: Toàn văn hoàn
147
Chương 106: C106: Vô Tội? (2)
148
Chương 107: C107: Tất Cả Mọi Người Đều Nín Thở Lắng Nghe.
149
Chương 108: C108: Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ! (1)
150
Chương 109: C109: Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ! (2)
151
Chương 110: C110: Vậy Là Tốt Rồi
152
Chương 111: C111: Thật Đáng Yêu
153
Chương 112: C112: Thằng Nhóc Này Rốt Cuộc Là Giống Ai Đây???
154
Chương 113: C113: Muốn Ngồi Tù Sao?
155
Chương 114: C114: "không Phải Chỉ Là Do Cha Sợ Con Không Tới Thôi Sao."
156
Chương 115: C115: "sao Chị Ta Lại Không Bỏ Ra Nổi Hai Mươi Triệu?"
157
Chương 116: C116: "anh Rất Muốn Giết Ông Ta!"
158
Chương 117: C117: "anh Thật Sự Rất Muốn Giết Ông Ta."
159
Chương 118: C118: "yên Tâm, Trong Lòng Tự Anh Biết Rõ."
160
Chương 119: C119: "cho Nên?"
161
Chương 120: C120: Đánh Trống Lảng Thất Bại
162
Chương 121: C121: Phi! Đồ Súc Sinh!
163
Chương 122: C122: "cái Thằng Này..."
164
Chương 123: C123: "điều Trị Bảo Tồn..."
165
Chương 124: C124: "mấy Cái Bất Động Sản Đó Thì Làm Được Cái Gì?"
166
Chương 125: C125: "chúc Chúc, Con Biết Không? Tên Của Con Là Do Cụ Đặt Đấy."
167
Chương 126: C126: Hắn Ta Không Hối Hận, Tuyệt Đối Không Hối Hận!
168
Chương 127: C127: Chương 85
169
Chương 128: C128: "em Muốn Báo Hiếu Ông Một Lần Cuối Cùng."
170
Chương 129: C129: Chương 87
171
Chương 130: C130: Là Cùng Một Ngày Với Bọn Họ
172
Chương 131: C131: "ninh Khả, Nữ Phụ?"
173
Chương 132: C132: "bà Lục... Thật Là Trùng Hợp."
174
Chương 133: C133: Chương 91
175
Chương 134: C134: Đã Từng Hi Vọng Bao Nhiêu Thì Bây Giờ Thất Vọng Bấy Nhiêu.
176
Chương 135: C135: Mẹ Lục Giật Mình, Vội Vàng Quay Ra Đóng Cửa Lại.
177
Chương 136: C136: "lục Bắc Xuyên Đi Tù, Cậu Được Ôm Người Đẹp Về, Không Tốt Sao?"
178
Chương 137: C137: Chương 95
179
Chương 138: C138: Chương 96
footer(); ?>