Quyển 1 – Chương 109: Đóa hoa màu đen mọc sau lưng thiếu niên

Ninh Khuyết đã từng nói qua rất nhiều lần với Tang Tang, ở biên thành nói,
đi chung đường nói, ở Lão Bút Trai nói, ở rất nhiều nơi nói, mặc dù
không thể tu hành thì tính sao, thiếu gia ta luyện giỏi đao pháp đều có
thể bổ cho bọn họ thất linh bát lạc, nhưng hiện tại, loại tuyên ngôn
nhìn như âm vang hữu lực này, theo một cách nào đó chỉ có thể là an ủi
về mặt tinh thần.

Hắn biết cường giả trong giới tu hành có được năng lực mạnh mẽ đến cỡ
nào, hắn chưa từng hi vọng xa vời có thể chiến đấu chính diện đánh bại
một người tu hành, huống chi vị kiếm sư trước mắt này rõ ràng ít nhất đã bước vào cảnh giới Bất Hoặc.

Đây là trận chiến đầu tiên của hắn với người tu hành, hắn chỉ có một
chút kinh nghiệm gián tiếp, hắn cũng không ôm hi vọng bao lớn, nhưng hắn cũng sẽ không tuyệt vọng, hắn từ trước đến nay tin tưởng vững chắc chỉ
có người chết mới cần tuyệt vọng.

Nước sôi bốc lên từ lò than, hơi nóng ngùn ngụt, nước sôi nhảy vào chén trà, Ninh Khuyết nghiêm cẩn nhìn bức tranh này, nhìn chằm chằm nhất cử
nhất động của Nhan Túc Khanh, theo dõi vai y, theo dõi tay y, không nghe y nói bất cứ lời nào có khả năng nhược hóa ý chí chiến đấu của mình,
thời điểm nhìn y châm trà, ánh mắt hắn chợt sáng ngời.

Tay nắm chén trà, tự nhiên không cách nào niết kiếm quyết, hai chân bám chắc trên đất của Ninh Khuyết chợt căng lên, thân thể mạnh mẽ nghiêng
về phía trước, hai tay kéo phác đao thật dài, dồn hết lực lượng toàn
thân, hổ phác vồ đến!

Cảm thụ được kình phong nghênh diện đánh tới, nhìn binh tốt thiếu niên
tha đao phía sau liều mạng nhất kích, trong mắt Nhan Túc Khanh nổi lên
vẻ thương hại pha lẫn trào phúng, ngón tay phải ẩn trong cổ tay áo nhẹ
nhàng phất một cái giữa làn gió đêm.

Lâm hồ tiểu trúc vang lên tiếng không khí nổ lớn, chẳng phải tiếng thân hình hổ phác của Ninh Khuyết khuấy động, mà là thanh âm bóng đêm thâm
trầm bị lực lượng nào đó cuốn xé, bóng kiếm u ám sau lưng mãi không tan
kia phát ra tiếng vù vù vang dội, thoáng trước thoáng sau xuất quỷ nhập
thần, như tia chớp nháy mắt xé rách bóng đêm đâm thẳng đến lưng Ninh
Khuyết!

Lá trúc bị gió cuốn động dưới chân tường chợt tĩnh, sau đó hoảng sợ tản ra chung quanh. Hơi nước nóng rực trên lò than chợt ngưng, sau đó cực
kỳ thong thả trầm xuống mặt đất, thời gian trên khoảng sân đá phảng phất trở nên chậm đi nhiều.

Đây là uy thế một kích toàn lực của kiếm sư sao?

Cảm thụ được băng lãnh tuyệt đối từ sau lưng truyền đến, cùng luồng khí thế chưa tiếp xúc đã bắt đầu khiến tâm can muốn vỡ vụn kia, trong đầu
Ninh Khuyết bất chợt cảm khái, biết rõ bàn tay tử thần sắp sửa vỗ nhẹ
lên lưng mình.

Nhưng hắn không quay đầu, cũng không né tránh, vẫn như mãnh hổ cuồng
bạo xông thẳng, vẫn tiếp tục chạy băng băng, bởi vì hắn biết đã không
còn đường quay lại, khoảng cách gần như thế, né tránh cũng chỉ là phí
công, giờ này khắc này hắn chỉ có thể chạy, chạy về hướng tử vong, hoặc
giả chạy nhanh hơn tử vong, như thế mới có một tia hi vọng cuối cùng.

Xông đến hai bước phía trước Nhan Túc Khanh, Ninh Khuyết hoàn toàn
không quan tâm hơi thở tử vong phía sau đang tiến sát mình như thế nào,
chỉ trừng ánh mắt nhìn chằm chằm cổ đối phương, hai tay nắm cán dồn hết
khí lực lên phác đao, hung hăng chém tới!

Nhìn ánh đao tàn nhẫn nhắm ngay mặt mình, Nhan Túc Khanh vẫn nâng chén
trà chạm lên môi, trên mặt không chút biểu tình. Giữa biển hơi thở thiên địa, y tinh tường cảm nhận được, tiểu kiếm không cán dưới niệm lực bản
thân khống chế đang bay thẳng đến lưng Ninh Khuyết như tia chớp, không
đợi lưỡi đao hạ xuống, thiếu niên này đã chết rồi.

Phác đao trong tay Ninh Khuyết còn cách cổ Nhan Túc Khanh ba thước.

Phi kiếm của Nhan Túc Khanh còn cách lưng Ninh Khuyết một thước.

Người tu hành khống chế phi kiếm lúc nào cũng nhanh hơn đao khách ưu tú nhất thế gian chém ra đao.

Vô luận tính toán thế nào, mặc kệ Ninh Khuyết dũng mãnh sáng tạo nên
một cơ hội liều mạng ra sao, cuộc đọ sức cuối cùng này chỉ có thể tống
mất tánh mạng chính hắn, mà không thể làm Nhan Túc Khanh bị thương mảy
may.

Ngay sau đó, Ninh Khuyết vốn dĩ nên chết, nhưng hắn lại không chết.

Hắn nương theo thế tha đao phách trảm, lặng yên không tiếng động buông
lỏng tay trái, cực kỳ tự nhiên vòng ra sau lưng, cầm lấy một đoạn vật
cứng trong bao bố mà hắn đeo theo.

Hắn cầm lấy cán đại hắc ô.

...

...

Ngón tay thon dài nắm chặt cán ô dùng sức xoay lại, vải thô bọc ngoài ô chợt biến hình, chất vải bền chắc lập tức phồng lên rồi rách toạc, lộ
ra mấy vệt đen bên trong, mấy vệt đen kia xoay tròn xé rách vải dệt,
giống như Thương Long ngủ đông đã lâu thô bạo ngẩng đầu lên từ lòng đất, xé rách ngày càng nhiều vải thô, lộ ra màu đen ngày càng nhiều, dần dần nối liền thành mặt, thành một mặt ô màu đen.

Mặt ô màu đen vừa xoay tròn vừa bung ra, diện tích chợt khuếch đại, tựa như đóa hoa lớn màu đen bị gió xuân nháy mắt thôi phát, bồng một tiếng
mở ra, che khuất phía sau lưng Ninh Khuyết, ngăn trở đoạn bóng kiếm u ám vù vù thê lương kia.

Nhan Túc Khanh mãnh mẽ điều động niệm lực, đánh ra một kích tuyệt sát,
uy thế vô tận, nhưng ngay khi tiểu kiếm không cán hung hăng đâm vào mặt
đại hắc ô nhìn như thô to tầm thường nọ, bỗng xảy ra biến hóa vượt ngoài tưởng tượng.

Không có vang lên thanh âm mặt ô bị xé rách, cũng không có thanh âm va chạm kịch liệt gì vang lên.

Phi kiếm sắc bén vô cùng đâm trúng mặt ô đen, giống như lá rụng rơi vào một vũng bùn đen vô biên vô hạn, hoặc như một con muỗi mỏi mệt nhẹ
nhàng đậu lên bảng hiệu phường đen thui cũ kỹ.

Phi kiếm chấn động vù vù phảng phất bị dính vào mặt đại hắc ô, chợt trở về yên tĩnh tuyệt đối.

Sau một lát, lá rụng rơi vào vũng bùn đen vô biên vô hạn chậm rãi chìm
nghỉm vô tung, con muỗi mỏi mệt dừng trên bảng hiệu phường đen thui cũ
kỹ vô lực rơi xuống, rơi xuống điểm cuối sinh mệnh của mình.

Tiểu kiếm không cán linh động sắc bén lúc trước, phảng phất nháy mắt
mất đi hết thảy sinh mệnh, cứ như vậy trượt khỏi mặt đại hắc ô, thong
thả rơi xuống mặt đất.

...

...

Trong thế giới thiên địa nguyên khí có sợi dây bị chặt đứt.

Biểu tình Nhan Túc Khanh chợt biến đổi, phát hiện bản thân cư nhiên
không cảm ứng đến bản mạng kiếm của mình, hé môi kêu to một tiếng, tay
trái thả xuống chén trà thô lậu, song chưởng chập vào nhau, kẹp lấy lưỡi đao một tay phách tới của Ninh Khuyết!

Giữa tay y và lưỡi đao Ninh Khuyết mơ hồ có khoảng cách bằng sợi tóc,
cũng không hoàn toàn tiếp xúc thực sự, nhưng ngay giữa khoảng không rất
nhỏ kia, tựa hồ tràn ngập lực lượng nào đó, đặc sệt kéo dài không ngừng.

Âm thanh kêu to quanh quẩn căn nhà nhỏ u tĩnh ven hồ, phi kiếm vừa mới
rơi xuống đất nghe được tiếng huýt gió, cũng lay động một chập, nhưng
làm sao cũng không cách nào bay lên trở lại, nhìn qua có vẻ cực kỳ thê
thảm, giống như con muỗi già đậu trên sương giá cuối thu, hai cánh mỏng
manh bị đông lạnh thành băng tinh, cái gọi là giãy giụa càng giống như
run rẩy trước khi chết.

Hai tròng mắt Nhan Túc Khanh lóe lên sát ý mãnh liệt, lại là một tiếng
quát chói tai, song chưởng hất mở lưỡi đao băng lãnh, tay phải xuyên ra
tay áo, thân thể nghiêng khẽ bắn lên khỏi ghế, lấy ngón tay làm kiếm đâm thẳng cổ họng Ninh Khuyết.

Lúc này chén trà lớn thô lậu kia mới rơi trùng trùng lên đất, rơi lên
phiến bùn đầy đá vụn đỏ đen, nước nóng trộn lẫn lá trà bắn ra tứ tán,
hơi nóng màu trắng hoảng sợ cướp đường mà chạy.

...

...

Nhan Túc Khanh lấy tay làm kiếm đâm thẳng cổ họng Ninh Khuyết, hơi vòng lệch sang trái một chút, xa hơn một ít so với đâm thẳng, khiến Ninh
Khuyết có đủ thời gian làm ra phản ứng cuối cùng trước lằn ranh sống
chết.

Y không thể không làm vậy, bởi vì y muốn tránh đi đại hắc ô phía sau
Ninh Khuyết, theo bản năng y không chấp thuận chọc tới đại hắc ô, cho dù chỉ là chạm một chút đều không chấp thuận. Đại hắc ô bung mở kia, mặt ô bóng nhẫy dơ bẩn kia, lúc này nhìn qua còn hắc còn ám hơn hắc ám trước
bình minh nơi tiểu trúc ven hồ.

Nhan Túc Khanh cũng không biết đại hắc ô này là thứ gì, nhưng thân là
kiếm sư đắm mình nhiều năm trong giới tu hành, rời khỏi quân bộ ẩn thân
tịnh tu giữa hương trà gần mười năm, y có thể mịt mờ cảm giác được đại
hắc ô này khiến bản thân sợ hãi, đó là nỗi sợ hãi bản năng của người tu
hành.

Chính vì loại sợ hãi tận đáy lòng này, Nhan Túc Khanh đã chỉ kiếm chậm
hơn bình thường một chút, lợi dụng quãng thời gian ngắn tạm ấy, Ninh
Khuyết kịp thời chuyển hắc ô qua trái người.

Đại hắc ô lúc này đã hoàn toàn mở ra, diện tích rất lớn, giống như một
đóa hoa lớn màu đen dập dềnh trên mặt hồ, nhu thuận theo ngón tay Ninh
Khuyết trượt từ vai phải sang vai trái, sau đó che đậy toàn bộ thân thể
hắn.

Ngón tay của Nhan Túc Khanh hung hăng chọc lên mặt đại hắc ô.

...

...

Cảm giác ngón tay chọc lên mặt hắc ô... có chút trơn bóng, có chút sền sệt, có chút ghê tởm.

Nhan Túc Khanh trừng mắt, nhìn nơi đầu ngón tay và hắc ô tiếp xúc, sợ
hãi sâu trong nội tâm mãnh liệt trào dâng, thân thể run rẩy kịch liệt
hẳn lên, sắc mặt nháy mắt trở nên vô cùng tái nhợt —— y vô cùng khiếp sợ phát hiện, không chỉ riêng nỗi sợ hãi mãnh liệt trào ra, kèm theo đó
còn có niệm lực trong cơ thể cùng với niệm lực y dùng để điều động
nguyên khí thiên địa.

Đại hắc ô như màn đêm thâm trầm nhất, vô biên vô hạn, sắp sửa cắn nuốt toàn bộ quang minh!

Nhan Túc Khanh không ngờ cư nhiên lại bị một người bình thường cùng một đại hắc ô nhìn như phổ thông đẩy vào hoàn cảnh bực này, nhưng y biết
bản thân đã bị buộc lên vách núi đen phân cách sinh tử!

Y không thu hồi kiếm chỉ, bởi vì quang minh tiến vào đêm đen nhất định
phải phân ra thắng bại, hoặc giả ban ngày, hoặc giả ban đêm, trước khi
phân ra mặt trời mọc hay mặt trời lặn, ai cũng đều không thể rời đi
trước thời hạn!

Chỉ nghe một tiếng huýt gió thê lương khó nghe tóe ra từ giữa môi, vị
tu hành giả ẩn giấu chốn dân gian hơn mười năm này rốt cục bộc phát ra
thực lực cực hạn, lấy tốc độ khủng bố thúc đẩy niệm lực, thông qua tuyết sơn khí hải tán ra quanh thân, điều động toàn bộ hơi thở thiên địa có
thể cảm ứng được quanh nhà nhỏ ven hồ, ngưng tụ trước ngón tay hóa thành kiếm ý đâm vào hắc ô!

...

...

Kiếm kình bá đạo sắc bén theo mặt ô truyền đến cán ô, sau đó truyền đến tay nắm cán ô của Ninh Khuyết, hắn cúi đầu dùng tay và vai trái ổn định hắc ô, nghe xương cổ tay truyền đến tiếng vỡ vang lách cách, cảm thụ
lực lượng khủng bố mà thân thể phải thừa nhận, cắn thật chặt hàm răng
kêu rên không lùi.

Lúc này hắn giống như gã binh lính Đại Đường lấy đại hắc ô làm thuẫn,
kéo đao phía sau, đang đứng trước tiền tuyến quyết chiến trên thảo
nguyên, liều mạng chống cự người man thô bạo đánh sâu vào thuẫn, hắn
không thể lui, vì một bước lui chính là ngàn dặm, mỗi một người đi ra từ quân đội biên ải Đại Đường đều có được loại kỷ luật và dũng khí này!

Hiện tại phần lớn tinh thần và lực lượng của hắn đều tập trung vào cán
ô, chống lại kiếm chỉ Nhan Túc Khanh ngưng tụ tu vi cả đời, hơn nữa hắn
mơ hồ cảm giác được cơ thể mình có thứ gì đó thật trân quý, đang không
ngừng xói mòn, không ngừng chảy vào mặt đại hắc ô, cho nên tay phải của
hắn căn bản không cách nào giơ lên phác đao tha ở sau người.

...

...

Ngón tay trên mặt ô, người ở sau ô, đợt giằng co tuyệt mệnh này không
biết giằng co bao lâu, thiên địa nguyên khí giữa lâm hồ tiểu trúc mãnh
liệt kéo tới, ngưng tụ trước ngón tay Nhan Túc Khanh, hóa thành kiếm ý
tuy ngắn mà nhọn đâm mạnh.

Vô luận lá trúc phất phơ hay hơi nước lạnh dần, phảng phất đều cảm nhận được bầu không khí khẩn trương nơi đây.

Nhan Túc Khanh hừ nhẹ một tiếng, gân xanh lúc ẩn lúc hiện trên khuôn mặt tái nhợt.

Đại hắc ô lui về sau một phần.

Cán ô trơn bóng rời hổ khẩu tay Ninh Khuyết, hung hăng nên lên đầu hắn, kiếm ý sắc bén đến cực điểm rốt cục có một tia thành công xuyên thấu
mặt ô, thông qua nơi cán ô va chạm hung hăng đâm vào.

Phụt một tiếng, miệng mũi Ninh Khuyết phun ra máu loãng, lan ra khăn che mặt, nhiễm đỏ gương mặt non nớt.

Đầu bên kia hắc ô, khóe mắt Nhan Túc Khanh cũng bắt đầu rơi xuống từng
giọt máu, ánh sao trong mắt dần dần ảm đạm, y áp bức niệm lực quá nhiều, cũng đã sắp cạn dầu đèn tắt.

Hiện tại xem ai có thể chống đỡ lâu hơn.

Cán đại hắc ô tựa như tòa núi lớn không ngừng đè nặng ngực Ninh Khuyết, máu tươi không ngừng dũng mãnh tiến ra từ miệng mũi, khăn che mặt đã
hoàn toàn bị máu nhuộm ướt, không ngừng nhỏ xuống cạnh khăn, nhiễu lên
giày hắn.

Ninh Khuyết cực kỳ gian nan ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút vô thần lướt qua cạnh hắc ô, nhìn trà sư phía ngoài, phát hiện đôi má gầy gò của
Nhan Túc Khanh lúc này càng gầy, hốc mắt hãm sâu, nói vậy cũng mau chống đỡ không được.

Đột nhiên, Ninh Khuyết cảm giác lực truyền đến từ cán ô yếu đi một phần!

Hắn ngẩng phắt đầu, tay trái nắm chặt cán ô, dùng ngực đẩy cán, mạnh mẽ đạp một bước về phía trước!

Đại hắc ô giống như tấm thuẫn cứng rắn không thể phá, đẩy Nhan Túc Khanh thối lui một bước về phía sau!

Một tiếng mãnh thú thảo nguyên rống giận mỗi khi đánh nhau tàn khốc
phát ra từ miệng thiếu niên, hắn điều động tia lực lượng còn sót lại
cuối cùng trong cơ thể, nhấc lên phác đao tha trên mặt đất, hung hăng
chém qua!

Roẹt một tiếng, lưỡi đao khảm thật sâu vào cổ Nhan Túc Khanh, sau đó
tới một đợt thanh âm phá xương đoạn thịt khủng bố cực kỳ khó nghe, cho
đến khi bổ ra phía bên kia.

Ánh mắt không thể tin nổi trên đầu Nhan Túc Khanh nhìn trừng thiếu niên phía sau hắc ô, sau đó đầu nghiêng rơi xuống gáy, nảy tưng tưng hai ba
cái trên mặt đất, lăn vào hơi nóng còn sót lại từ nước trà bắn ra lúc
nãy.

Đại hắc ô chậm rãi chúi xuống, cán ô vẫn dính chặt trong tay Ninh Khuyết như cũ.

Ninh Khuyết trừng mắt, nhìn cái đầu dưới đất kia, thở hào hển dồn dập,
nói: "Một trà sư quen thói sảng khoái như ông, đã không còn là kiếm sư
nữa, bởi vì ngay cả hầu cận ông đều quên mời."

...

...

Hắc ám trước bình minh vẫn thâm trầm như thế, thành Trường An lúc này
vẫn yên tĩnh như thế, phố ngõ không người đi đường, ngay cả đám mèo quen thói đi đêm đều không thấy tới một con. Một thiếu niên cả người là máu
chạy ra cửa phường nào đó ở nam thành, hắn thất tha thất thểu chạy băng
băng, mỗi khi hai chân mềm nhũn suy yếu không chống đỡ được, hắn sẽ nặng nề ngã gục lên đất.

Máu tươi không ngừng nhỏ xuống từ cạnh khăn che mặt, hắn cảm thấy tầm
mắt có chút mơ hồ, thậm chí tư duy đều có chút hỗn loạn, không biết bản
thân đã chạy tới nơi nào, cũng không biết do mất máu quá nhiều hay
nguyên nhân gì khác.

"Ta muốn lấy mạng của ngươi, vậy nhất định sẽ lấy mạng của ngươi."

Hắn theo bản năng thì thào lẩm bẩm, tìm kiếm đường về nhà.

Thanh âm bị nhiễm huyết xuyên qua khăn che mặt truyền ra ngoài, có vẻ hơi biến hình một chút.

Lúc trước đã nghe được tiếng hô báo động, lý trí còn sót lại không
nhiều lắm mách bảo hắn phải mau chóng ly khai nơi này, quan phủ đã bị
kinh động, nếu lát sau thành Trường An xuất động Vũ Lâm quân, như vậy
hắn chỉ còn một con đường chết.

Vì thế hắn tiếp tục chạy như điên, chạy như điên trên đường cái Chu Tước mà không hề hay biết.

Hắc ô sau người thỉnh thoảng bắn lên, sau đó bung ra, nhấp nhô phập phồng.

Thiếu niên báo thù cả người là huyết.

Ác quỷ bò lên từ Minh giới.

Sau lưng mọc ra một đóa hoa sắc màu đen

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: Vị Thành có mưa, thiếu niên có tỳ nữ .
2 Quyển 1 - Chương 2: Nuôi tỳ nữ lấy tự trọng
3 Quyển 1 - Chương 3: Nói giỏi viết giỏi - Thiếu niên nghèo xác
4 Quyển 1 - Chương 4: Sự mộc mạc của người Đường thật không dễ thấy!
5 Quyển 1 - Chương 5: Người Đường không điển hình không thích nghĩ đến trăng sao
6 Quyển 1 - Chương 6: Nơi biên thành thật khó tưởng tượng được cuộc sống trong Trường An (1+2+3)
7 Quyển 1 - Chương 7: Đêm uống rượu, mơ thấy một vùng biển cả
8 Quyển 1 - Chương 8: Bên đường Bắc Sơn, tên từ nam tới
9 Quyển 1 - Chương 9: Những thị vệ tâm như đá tảng
10 Quyển 1 - Chương 10: Một kiếm gác trên đùi, một kiếm bay ngang trong máu
11 Quyển 1 - Chương 11: Kiếm ai đang than thở
12 Quyển 1 - Chương 12: Thủ đoạn Ma tông và mũi tên của người lính biên thùy
13 Quyển 1 - Chương 13: Đóa hoa đỏ trên tấm áo xanh
14 Quyển 1 - Chương 14: Ta có ba thanh đao
15 Quyển 1 - Chương 15: Hắn là người đốn củi bên hồ Sơ Bích
16 Quyển 1 - Chương 16: Hắn bước đi trong núi, trên lưng cõng một cô bé
17 Quyển 1 - Chương 17: Câu chuyện cổ tích kể bên đống lửa
18 Quyển 1 - Chương 18: Chỉ vì cô quá xinh đẹp mà ra
19 Quyển 1 - Chương 19: Trong tuyết sơn chẳng có thứ gì
20 Quyển 1 - Chương 20: Cánh đào khuất ở góc tranh
21 Quyển 1 - Chương 21: Hỏi đạo nào không còn trong khuôn khổ?
22 Quyển 1 - Chương 22: Học tập trên đường
23 Quyển 1 - Chương 23: Ta biết rằng ngài biết ta là người có dị bẩm...
24 Quyển 1 - Chương 24: Kẻ khó chiều
25 Quyển 1 - Chương 25: Một giấc mộng
26 Quyển 1 - Chương 26: Tòa thành hùng vĩ kia ơi, lâu rồi không gặp!
27 Quyển 1 - Chương 27: Ta cùng Trường An vui ngày gặp lại
28 Quyển 1 - Chương 28: Ngoài phủ tướng quân
29 Quyển 1 - Chương 29: Gặp nhau sau bảy năm trời
30 Quyển 1 - Chương 30: Thấy chu tước tim ta băng giá
31 Quyển 1 - Chương 31: Một đồng tiền hại hai chủ tớ sứt đầu mẻ trán (1)
32 Quyển 1 - Chương 32: Một đồng tiền hại hai chủ tớ sứt đầu mẻ trán (2)
33 Quyển 1 - Chương 33: Bút rơi xuống ngõ bốn mươi bảy
34 Quyển 1 - Chương 34: Vị khách hàng đầu tiên của Lão Bút Trai
35 Quyển 1 - Chương 35: Mưa xuân sao lạnh lùng ghê
36 Quyển 1 - Chương 36: Mặt thản nhiên mà tim như xé rách
37 Quyển 1 - Chương 37: Thanh lâu đầy rẫy biết tìm nơi nào?
38 Quyển 1 - Chương 38: Rượu hoa nhắm với hạt dưa, chuyện thường trong dự liệu
39 Quyển 1 - Chương 39: Giản đại gia bỗng dưng muốn... Mắng
40 Quyển 1 - Chương 40: Đêm nay, bên suối một chàng trai
41 Quyển 1 - Chương 41: Thủy Châu Nhi nóng bỏng
42 Quyển 1 - Chương 42: Ngự sử Trương Di Kỳ hối hận
43 Quyển 1 - Chương 43: Ngự sử Trương Di Kỳ vào rọ
44 Quyển 1 - Chương 44: Ngự sử Trương Di Kỳ tuyệt vọng
45 Quyển 1 - Chương 45: Ngự sử Trương Di Kỳ toi mạng
46 Quyển 1 - Chương 46: Xã hội đen đàm phán chuyện di dời - Một nét văn hóa Trường An
47 Quyển 1 - Chương 47: Gậy trúc rỗng hai đầu vang vọng
48 Quyển 1 - Chương 48: Nha dịch bị thương, đạo sĩ già đứng bên tế đàn
49 Quyển 1 - Chương 49: Đại Đường - Thần Quốc khéo là ghét nhau
50 Quyển 1 - Chương 50: Cuộc nói chuyện làm thay đổi lịch sử giang hồ Thành Trường An
51 Quyển 1 - Chương 51: Ông trời còn dung ta thì ta còn sống khỏe
52 Quyển 1 - Chương 52: Đình Xuân Phong, lão Triều Tiểu Thụ
53 Quyển 1 - Chương 53: Người đứng bên đình ướt vạt áo lam
54 Quyển 1 - Chương 54: Mưa to trong đêm, truyền kỳ tái hiện
55 Quyển 1 - Chương 55: Triều Tiểu Thụ!Triều Tiểu Thụ!
56 Quyển 1 - Chương 56: Xe ngựa nơi mưa,ba kiếm tái hiện
57 Quyển 1 - Chương 57: Cùng nhau chiến đấu!
58 Quyển 1 - Chương 58: Mưa,gió và bóng đêm đều có thể vào
59 Quyển 1 - Chương 59: Náo loạn Trường An
60 Quyển 1 - Chương 60: Vừa chạy vừa bắn tên
61 Quyển 1 - Chương 61: Hàng tỷ giọt mưa trút xuống
62 Quyển 1 - Chương 62: Giết người còn mệt hơn cuốc đất
63 Quyển 1 - Chương 63: Mạng sống là thứ nhất,thứ hai là tô mỳ trứng
64 Quyển 1 - Chương 64: Ngự Thư phòng
65 Quyển 1 - Chương 65: Thời khắc cá vượt biển(1)
66 Quyển 1 - Chương 66: Thời khắc cá vượt biển(2)
67 Quyển 1 - Chương 67: Hoa nở nơi thiên đường(1)
68 Quyển 1 - Chương 68: Hoa nở nơi thiên đường(2)
69 Quyển 1 - Chương 69: Hoa nở nơi thiên đường(3)
70 Quyển 1 - Chương 70: Cáo biệt ngõ quen
71 Quyển 1 - Chương 71: Thư viện
72 Quyển 1 - Chương 72: Mùa xuân năm đó ta cắt một cân đào! (thượng)
73 Quyển 1 - Chương 73: Mùa xuân năm đó ta cắt một cân đào! (trung)
74 Quyển 1 - Chương 74: Mùa xuân năm đó ta cắt một cân đào! (hạ)
75 Quyển 1 - Chương 75: Mùa xuân năm đó ta cắt một cân đào! (4)
76 Quyển 1 - Chương 76: Tia chớp màu đen cùng dây cung hòa tấu
77 Quyển 1 - Chương 77: Thư Viện ngoại hạng
78 Quyển 1 - Chương 78: Thảo luận học thuật lúc giữa chiều
79 Quyển 1 - Chương 79: Bài học đầu tiên
80 Quyển 1 - Chương 80: Thanh xuân ơi hỡi thanh xuân
81 Quyển 1 - Chương 81: Vị giáo thụ người Yên trong Thư Viện
82 Quyển 1 - Chương 82: Cựu Thư Lâu
83 Quyển 1 - Chương 83: Nhát đao đầu tiên chẻ đôi ngọn núi
84 Quyển 1 - Chương 84: Xuân tàn, người mệt, sách còn trơ trơ
85 Quyển 1 - Chương 85: Ngoài Nhà Sách sóng dâng gió nổi
86 Quyển 1 - Chương 86: Cỗ xe ngựa màn xanh
87 Quyển 1 - Chương 87: Giấy kẹp trong sách, chẳng biết viết gì
88 Quyển 1 - Chương 88: Sự ra đời của một tuyệt tác vô sỉ
89 Quyển 1 - Chương 89: Thăm phủ công chúa
90 Quyển 1 - Chương 90: Một câu chuyện gọi là cổ tích về hoàng tử bé...
91 Quyển 1 - Chương 91: Giết người tại kho củi phường sắt
92 Quyển 1 - Chương 92: Lấy máu rửa máu
93 Quyển 1 - Chương 93: Ai động vào ngự thư phòng của Trẫm?
94 Quyển 1 - Chương 94: Cánh cửa đầu tiên đi tới thế giới kia
95 Quyển 1 - Chương 95: Vĩnh tự bát pháp
96 Quyển 1 - Chương 96: Đêm nay không người đi vào giấc ngủ
97 Quyển 1 - Chương 97: Ai dựa lan can ngắm nhìn?
98 Quyển 1 - Chương 98: Cùng là kẻ lưu lạc chân trời
99 Quyển 1 - Chương 99: Đêm hai đại danh thiếp ra đời
100 Quyển 1 - Chương 100: Truyền nhân thần phù sư
101 Quyển 1 - Chương 101: Lời nhắn về cây tiêu của đất trời
102 Quyển 1 - Chương 102: Những kẻ kinh mạch không thông hoặc đứt đoạn nào đó
103 Quyển 1 - Chương 103: Dời núi
104 Quyển 1 - Chương 104: Thư từ qua lại bàn luận ưu khuyết điểm
105 Quyển 1 - Chương 105: Bầy trâu, sau núi, phương thuốc
106 Quyển 1 - Chương 106: Viết thư xuyên ngày tháng
107 Quyển 1 - Chương 107: Đêm hè một bát mì, ven hồ Một trà sư
108 Quyển 1 - Chương 108: Trận chiến đầu tiên trong đời
109 Quyển 1 - Chương 109: Đóa hoa màu đen mọc sau lưng thiếu niên
110 Quyển 1 - Chương 110: Chu Tước, chiếc ô đen cùng với trời đêm sáng rực
111 Quyển 1 - Chương 111: Ngực cắm trường mâu kinh ngạc ve kêu
112 Quyển 1 - Chương 112: Trên tháp luận động tĩnh
113 Quyển 1 - Chương 113: Xe ngựa rơi vào bờ ruộng dọc ngang
114 Quyển 1 - Chương 114: Sức nặng không thể thừa nhận
115 Quyển 1 - Chương 115: Chuyện mà ngươi ta đều nghĩ không rõ
116 Quyển 1 - Chương 116: Khăn ướt
117 Quyển 1 - Chương 117: Thanh âm mỹ diệu
118 Quyển 1 - Chương 118: Chuyện xưa
119 Quyển 1 - Chương 119: Thi đấu
120 Quyển 1 - Chương 120: Tự ấu sát man
121 Quyển 1 - Chương 121: Sau khi có thể tu hành
122 Quyển 1 - Chương 122: Xem phá
123 Quyển 1 - Chương 123: Thiếu niên ái tài
Chapter

Updated 123 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: Vị Thành có mưa, thiếu niên có tỳ nữ .
2
Quyển 1 - Chương 2: Nuôi tỳ nữ lấy tự trọng
3
Quyển 1 - Chương 3: Nói giỏi viết giỏi - Thiếu niên nghèo xác
4
Quyển 1 - Chương 4: Sự mộc mạc của người Đường thật không dễ thấy!
5
Quyển 1 - Chương 5: Người Đường không điển hình không thích nghĩ đến trăng sao
6
Quyển 1 - Chương 6: Nơi biên thành thật khó tưởng tượng được cuộc sống trong Trường An (1+2+3)
7
Quyển 1 - Chương 7: Đêm uống rượu, mơ thấy một vùng biển cả
8
Quyển 1 - Chương 8: Bên đường Bắc Sơn, tên từ nam tới
9
Quyển 1 - Chương 9: Những thị vệ tâm như đá tảng
10
Quyển 1 - Chương 10: Một kiếm gác trên đùi, một kiếm bay ngang trong máu
11
Quyển 1 - Chương 11: Kiếm ai đang than thở
12
Quyển 1 - Chương 12: Thủ đoạn Ma tông và mũi tên của người lính biên thùy
13
Quyển 1 - Chương 13: Đóa hoa đỏ trên tấm áo xanh
14
Quyển 1 - Chương 14: Ta có ba thanh đao
15
Quyển 1 - Chương 15: Hắn là người đốn củi bên hồ Sơ Bích
16
Quyển 1 - Chương 16: Hắn bước đi trong núi, trên lưng cõng một cô bé
17
Quyển 1 - Chương 17: Câu chuyện cổ tích kể bên đống lửa
18
Quyển 1 - Chương 18: Chỉ vì cô quá xinh đẹp mà ra
19
Quyển 1 - Chương 19: Trong tuyết sơn chẳng có thứ gì
20
Quyển 1 - Chương 20: Cánh đào khuất ở góc tranh
21
Quyển 1 - Chương 21: Hỏi đạo nào không còn trong khuôn khổ?
22
Quyển 1 - Chương 22: Học tập trên đường
23
Quyển 1 - Chương 23: Ta biết rằng ngài biết ta là người có dị bẩm...
24
Quyển 1 - Chương 24: Kẻ khó chiều
25
Quyển 1 - Chương 25: Một giấc mộng
26
Quyển 1 - Chương 26: Tòa thành hùng vĩ kia ơi, lâu rồi không gặp!
27
Quyển 1 - Chương 27: Ta cùng Trường An vui ngày gặp lại
28
Quyển 1 - Chương 28: Ngoài phủ tướng quân
29
Quyển 1 - Chương 29: Gặp nhau sau bảy năm trời
30
Quyển 1 - Chương 30: Thấy chu tước tim ta băng giá
31
Quyển 1 - Chương 31: Một đồng tiền hại hai chủ tớ sứt đầu mẻ trán (1)
32
Quyển 1 - Chương 32: Một đồng tiền hại hai chủ tớ sứt đầu mẻ trán (2)
33
Quyển 1 - Chương 33: Bút rơi xuống ngõ bốn mươi bảy
34
Quyển 1 - Chương 34: Vị khách hàng đầu tiên của Lão Bút Trai
35
Quyển 1 - Chương 35: Mưa xuân sao lạnh lùng ghê
36
Quyển 1 - Chương 36: Mặt thản nhiên mà tim như xé rách
37
Quyển 1 - Chương 37: Thanh lâu đầy rẫy biết tìm nơi nào?
38
Quyển 1 - Chương 38: Rượu hoa nhắm với hạt dưa, chuyện thường trong dự liệu
39
Quyển 1 - Chương 39: Giản đại gia bỗng dưng muốn... Mắng
40
Quyển 1 - Chương 40: Đêm nay, bên suối một chàng trai
41
Quyển 1 - Chương 41: Thủy Châu Nhi nóng bỏng
42
Quyển 1 - Chương 42: Ngự sử Trương Di Kỳ hối hận
43
Quyển 1 - Chương 43: Ngự sử Trương Di Kỳ vào rọ
44
Quyển 1 - Chương 44: Ngự sử Trương Di Kỳ tuyệt vọng
45
Quyển 1 - Chương 45: Ngự sử Trương Di Kỳ toi mạng
46
Quyển 1 - Chương 46: Xã hội đen đàm phán chuyện di dời - Một nét văn hóa Trường An
47
Quyển 1 - Chương 47: Gậy trúc rỗng hai đầu vang vọng
48
Quyển 1 - Chương 48: Nha dịch bị thương, đạo sĩ già đứng bên tế đàn
49
Quyển 1 - Chương 49: Đại Đường - Thần Quốc khéo là ghét nhau
50
Quyển 1 - Chương 50: Cuộc nói chuyện làm thay đổi lịch sử giang hồ Thành Trường An
51
Quyển 1 - Chương 51: Ông trời còn dung ta thì ta còn sống khỏe
52
Quyển 1 - Chương 52: Đình Xuân Phong, lão Triều Tiểu Thụ
53
Quyển 1 - Chương 53: Người đứng bên đình ướt vạt áo lam
54
Quyển 1 - Chương 54: Mưa to trong đêm, truyền kỳ tái hiện
55
Quyển 1 - Chương 55: Triều Tiểu Thụ!Triều Tiểu Thụ!
56
Quyển 1 - Chương 56: Xe ngựa nơi mưa,ba kiếm tái hiện
57
Quyển 1 - Chương 57: Cùng nhau chiến đấu!
58
Quyển 1 - Chương 58: Mưa,gió và bóng đêm đều có thể vào
59
Quyển 1 - Chương 59: Náo loạn Trường An
60
Quyển 1 - Chương 60: Vừa chạy vừa bắn tên
61
Quyển 1 - Chương 61: Hàng tỷ giọt mưa trút xuống
62
Quyển 1 - Chương 62: Giết người còn mệt hơn cuốc đất
63
Quyển 1 - Chương 63: Mạng sống là thứ nhất,thứ hai là tô mỳ trứng
64
Quyển 1 - Chương 64: Ngự Thư phòng
65
Quyển 1 - Chương 65: Thời khắc cá vượt biển(1)
66
Quyển 1 - Chương 66: Thời khắc cá vượt biển(2)
67
Quyển 1 - Chương 67: Hoa nở nơi thiên đường(1)
68
Quyển 1 - Chương 68: Hoa nở nơi thiên đường(2)
69
Quyển 1 - Chương 69: Hoa nở nơi thiên đường(3)
70
Quyển 1 - Chương 70: Cáo biệt ngõ quen
71
Quyển 1 - Chương 71: Thư viện
72
Quyển 1 - Chương 72: Mùa xuân năm đó ta cắt một cân đào! (thượng)
73
Quyển 1 - Chương 73: Mùa xuân năm đó ta cắt một cân đào! (trung)
74
Quyển 1 - Chương 74: Mùa xuân năm đó ta cắt một cân đào! (hạ)
75
Quyển 1 - Chương 75: Mùa xuân năm đó ta cắt một cân đào! (4)
76
Quyển 1 - Chương 76: Tia chớp màu đen cùng dây cung hòa tấu
77
Quyển 1 - Chương 77: Thư Viện ngoại hạng
78
Quyển 1 - Chương 78: Thảo luận học thuật lúc giữa chiều
79
Quyển 1 - Chương 79: Bài học đầu tiên
80
Quyển 1 - Chương 80: Thanh xuân ơi hỡi thanh xuân
81
Quyển 1 - Chương 81: Vị giáo thụ người Yên trong Thư Viện
82
Quyển 1 - Chương 82: Cựu Thư Lâu
83
Quyển 1 - Chương 83: Nhát đao đầu tiên chẻ đôi ngọn núi
84
Quyển 1 - Chương 84: Xuân tàn, người mệt, sách còn trơ trơ
85
Quyển 1 - Chương 85: Ngoài Nhà Sách sóng dâng gió nổi
86
Quyển 1 - Chương 86: Cỗ xe ngựa màn xanh
87
Quyển 1 - Chương 87: Giấy kẹp trong sách, chẳng biết viết gì
88
Quyển 1 - Chương 88: Sự ra đời của một tuyệt tác vô sỉ
89
Quyển 1 - Chương 89: Thăm phủ công chúa
90
Quyển 1 - Chương 90: Một câu chuyện gọi là cổ tích về hoàng tử bé...
91
Quyển 1 - Chương 91: Giết người tại kho củi phường sắt
92
Quyển 1 - Chương 92: Lấy máu rửa máu
93
Quyển 1 - Chương 93: Ai động vào ngự thư phòng của Trẫm?
94
Quyển 1 - Chương 94: Cánh cửa đầu tiên đi tới thế giới kia
95
Quyển 1 - Chương 95: Vĩnh tự bát pháp
96
Quyển 1 - Chương 96: Đêm nay không người đi vào giấc ngủ
97
Quyển 1 - Chương 97: Ai dựa lan can ngắm nhìn?
98
Quyển 1 - Chương 98: Cùng là kẻ lưu lạc chân trời
99
Quyển 1 - Chương 99: Đêm hai đại danh thiếp ra đời
100
Quyển 1 - Chương 100: Truyền nhân thần phù sư
101
Quyển 1 - Chương 101: Lời nhắn về cây tiêu của đất trời
102
Quyển 1 - Chương 102: Những kẻ kinh mạch không thông hoặc đứt đoạn nào đó
103
Quyển 1 - Chương 103: Dời núi
104
Quyển 1 - Chương 104: Thư từ qua lại bàn luận ưu khuyết điểm
105
Quyển 1 - Chương 105: Bầy trâu, sau núi, phương thuốc
106
Quyển 1 - Chương 106: Viết thư xuyên ngày tháng
107
Quyển 1 - Chương 107: Đêm hè một bát mì, ven hồ Một trà sư
108
Quyển 1 - Chương 108: Trận chiến đầu tiên trong đời
109
Quyển 1 - Chương 109: Đóa hoa màu đen mọc sau lưng thiếu niên
110
Quyển 1 - Chương 110: Chu Tước, chiếc ô đen cùng với trời đêm sáng rực
111
Quyển 1 - Chương 111: Ngực cắm trường mâu kinh ngạc ve kêu
112
Quyển 1 - Chương 112: Trên tháp luận động tĩnh
113
Quyển 1 - Chương 113: Xe ngựa rơi vào bờ ruộng dọc ngang
114
Quyển 1 - Chương 114: Sức nặng không thể thừa nhận
115
Quyển 1 - Chương 115: Chuyện mà ngươi ta đều nghĩ không rõ
116
Quyển 1 - Chương 116: Khăn ướt
117
Quyển 1 - Chương 117: Thanh âm mỹ diệu
118
Quyển 1 - Chương 118: Chuyện xưa
119
Quyển 1 - Chương 119: Thi đấu
120
Quyển 1 - Chương 120: Tự ấu sát man
121
Quyển 1 - Chương 121: Sau khi có thể tu hành
122
Quyển 1 - Chương 122: Xem phá
123
Quyển 1 - Chương 123: Thiếu niên ái tài
footer(); ?>